Rơi Xuống Từ Giấc Mơ
Diệp thấy Khoa đứng cách cô đúng ba bước chân. Dù không nhìn trực diện, nhưng một người đứng ngay bên trái mình, chỉ cách mình ba bước chân, đang nói chuyện với một đám bạn cũ, lí nào lại không thể nhận ra. Diệp bấu chặt quai túi đeo, nhìn ra khoảng sân trường rộng thênh ngợp gió, từng mảnh, từng mảng lá me, lá phượng đuổi nhau chạy ti ti trên nền xi măng. Diệp có cảm giác Khoa cũng đang nhìn ra sân vì dù giọng nói của cả nhóm bên cạnh vẫn luyên thuyên, nhưng Diệp không nghe tiếng Khoa nữa.
Vài giây trôi qua ngỡ là nhanh lắm, mà với Diệp, nó dài vô tận. Đôi khi, người ta bị rơi vào trạng thái khó xử đến độ mong ước sao bản thân vô hình. Khó xử vì không biết quay sang mỉm cười, gật đầu chào tỏ một cử chỉ xã giao lịch sự. Hay chỉ nên đứng như vậy và coi như bao nhiêu buổi chiều đầy gió bên nhau chỉ là chuyện trong giấc mơ.
Nửa phút sau, Khoa đi cùng nhóm bạn. Hình như cả nhóm kéo nhau ra sân trường dự định đi đến nhà ăn đối diện thì phải. Diệp chỉ biết, khi Khoa đi rồi, cô lập tức xoay tròn trong mớ cảm xúc hỗn độn. Vừa nhẹ nhõm, vừa nuối tiếc, vừa căm ghét bản thân... Khoa đi giữa sân trường, mái tóc và cả nụ cười của cậu, chúng lóng lánh dưới nắng sáng, còn tấm lưng với chiếc áo sơ mi trắng đó, nó vẫn như ngày nào, vuông vức và vững chãi, ấm áp và thân thuộc vói cô biết bao. Diệp hít nhẹ, như ngày nào, Khoa bế cô trong lòng chạy đến phòng y tế, mùi mồ hôi quyện với mùi của nước xả vải tạo thành một thứ hương thơm ấm áp đủ để Diệp nhung nhớ qua nhiều năm. Hôm nay trở lại trường nhân ngày họp mặt của các học sinh khoá IX, Diệp thấy mình quen Khoa không phải ở kiếp này, mà hẳn là kiếp trước. Và, người duy nhất nhớ tất cả những kỉ niệm ấy, chỉ có Diệp.
Nhìn dáng Khoa đi xa dần, mắt Diệp hoen đỏ, chưa có một ngày nào trong suốt những năm qua, Diệp không thôi tự trách mình. Hôm nay, Diệp cũng vẫn không đủ can đảm cho chính mình và Khoa một cơ hội để trở về cái ghế đá cũ, đá vào giày Khoa, cười nắc nẻ, hay bỏ tay vào túi áo khoác của Khoa để tìm hơi ấm trong những ngày se lạnh. Hoặc ngồi chung với nhau nói về những ước mơ xa xỉ, hoang đường...
Sao thế ngố?
Khoa hay gọi Diệp như thế vì ngày đó Diệp cắt tóc mái ngang, lại thêm đôi mắt to nổi bật giữa gương mặt nhỏ thó. Diệp nhỏ con, trông chẳng giống một cô nữ sinh cấp ba mà chỉ giống một cô bé. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về khi Diệp trở lại phòng học xưa. Cả những trò đùa nghịch của Khoa và cả những lỗi lầm của Diệp.
Diệp dành cho Khoa thứ tình cảm vượt xa cả tình bạn từ sớm. Nhưng có lẽ Khoa chưa từng nhận ra điều đó. Bởi Diệp "ngố", nên lắm khi cô nàng ngẩn người ra nhìn Khoa, cũng chỉ bị cậu cốc đầu châm chọc. Trong lòng Diệp, mỗi khi hình ảnh Khoa xuất hiện, nó đi liền với một sự lạc quan kì diệu và ấm áp. Gia đình Khoa không hạnh phúc, tương lai Khoa là một câu chuyện viết sẵn mà cậu chỉ có thể đi theo và mỗi ngày nói về ước mơ của mình như kể một câu chuyện cổ tích huyền ảo và... không có thật. Vậy mà, Khoa vẫn tươi cười mỗi ngày, động viên Diệp phải mạnh mẽ vượt qua những bài thi điểm kém, truyền cho Diệp cái khát khao cháy bỏng theo đuổi ngành Y dù cô nàng chẳng phải học sinh xuất sắc.
Diệp đặt tấm thẻ sinh viên đại học Y lên bàn của Khoa. Nơi này, Khoa từng ngồi, Diệp từng chạy lăng xăng đến đập bàn hối Khoa dọn đồ nhanh lên để chở mình về. Nơi này, cũng là nơi mà giọt nước mắt của Diệp đã rơi xuống - lần đầu tiên - do Khoa gây ra.
Diệp hãy tỉnh táo lại đi, đây là năm học quyết định, đừng u mê mà làm dang dở ước mơ của Diệp. Đối vói Khoa, Diệp cỏ có thể là bạn, không hơn không kém.
Từ sau ấy, Diệp và Khoa như hai cá thể xa lạ, như chưa từng quen biết nhau. Chưa một ngày nào, Diệp không thôi nuối tiếc cho buổi chiều ấy. Nếu Diệp không vì một phút nóng vội, nói ra hết những lời trong lòng, Diệp đã không đón nhận những lời từ chối của Khoa. Rồi sau đó xấu hổ nhốt chặt mình trong phòng khiến Khoa nói ra những lời cảnh tỉnh đầy kim châm ấy. Việc đã tệ, lại còn tệ hơn, mọi chuyện đều bắt đầu từ Diệp. Nếu thời gian có thể quay lại, thì Diệp thà giấu kín những tình cảm đó trong lòng không cho Khoa biết được, để giờ đây, còn có thể nhìn nhau, cười với nhau và để Khoa có người tâm sự.
Diệp khẽ thở dài, bước ra khỏi lớp học cũ. Diệp ngẩn người nhìn lên khóm hoa vàng trên cái già ngay trước cửa lớp. Một cơn gió mạnh thổi qua, chùm hoa vàng ươm ấy lặng lẽ rơi xuống.
Hoa đã rơi thì làm sao mà nhặt lại gắn lên cành được. Có đặt trở lại, thì cũng chẳng toả hương khoe sắc được nữa.
Diệp bước ra khỏi hành lang, đi xuống cầu thang và rời khỏi trường. Từ tốn, thanh thản. Tiếng giày của Diệp vang lên độc lập và mạnh mẽ. Như Khoa mong đợi ngày nào.
Diệp không hề biết rằng, có một người đứng nép mình từ phía xa, luôn dõi theo nó không chỉ từ khi Diệp bước chân vào trường ngày hôm nay, mà là từ khi nó quyết tâm theo đuổi ước mơ Y khoa của mình. Khoa cho tay vào túi quần, lầm lũi bước đi. Diệp giờ đây, đầy mạnh mẽ và bền bỉ bước đi trên con đường đầy tự do mà cậu không được đi.
Hoa rơi không phải tại gió, hoa rơi vì hoa đã đến lúc rời cành và bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro