Người Anh
- Chia tay đi Mây! Em không cần miễn cưỡng bên anh đâu! Anh sẽ đi du học! Anh sẽ quên em thôi....
- ...
Cô gái nhỏ của anh bây giờ sao rồi?
Chia tay em, anh bắt đầu một cuộc sống mới. Cô gái nhỏ mà anh yêu chẳng lớn một chút nào... Anh đã đúng khi chia tay em... Giúp em trưởng thành hơn. Để em có thể bước tiếp trên con đường dài khi không còn anh bên cạnh. Anh đã ích kỉ chăng?
Bên em 6 năm chỉ khiến anh nhận ra tình cảm của anh là "ngộ nhận". Cô gái ôm anh thật chặt trong một ngày mưa. Lúc đó, gia đình em đỗ vỡ. Cô gái nhốt mình trong phòng không cho anh thấy mặt. Cô gái yếu đuối luôn khép chặt trái tim mong manh để nó không vỡ một lần nữa. Cô gái mà anh yêu?
Lúc chia tay em, anh biết mình đã sai. Nhưng lý trí anh không cho anh "ngộ nhận" được nữa. Anh sẽ buông tay em. Nhìn bóng hình lẻ loi của em thơ thẫn như con búp bê xinh đẹp mà vô hồn. Anh xót lắm! Anh đã chờ.... chờ một câu nói rằng "Đừng đi!". Nhưng không. Em chỉ đứng đó nhìn bóng anh khuất dần.
Ngày lên máy bay đến Mỹ, một lần nữa anh thèm nghe tiếng em...Khao khát thấy được nụ cười trong sáng chỉ dành cho riêng anh...
Anh có một bí mật...
Khi còn là một đứa trẻ, anh luôn tủi thân. Nhìn những đứa trẻ có cha có mẹ ôm ấp, yêu thương, anh luôn khao khát cái gọi là mái ấm. Anh trách ông trời khi màn đêm buông. Nơi bóng tối ngự trị ấy là nơi con tim anh được trải ra những dòng chảy của cảm xúc. Anh thật bất hạnh! Suy nghĩ đó luôn nằm trong tâm tưởng anh rất lâu... cho đến khi anh gặp họ.
Anh được cha mẹ nhận nuôi khi lên 10. Họ cho anh một gia đình, một mái ấm, một nơi nương tựa, và hơn hết là tình thương vô bờ bến dù anh chỉ là đứa con không cùng máu mủ... Họ dạy anh cách yêu thương, cách mỉm cười khi vui, cách khóc khi buồn, cách trải lòng.
Anh đến trường như bao đứa trẻ. Tuy học trễ một lớp nhưng anh không buồn vì anh được gặp em – cô gái dạy cho anh cách yêu một người.
Anh và em ở cùng một khu phố. Nhà em lớn, cổ kính với lớp màu xơn nâu kem ấm áp, một khu vườn xanh mát, một khung thành vững chắc bao bọc trái tim bé nhỏ. Nhà anh đơn sơ hơn đủ rộng cho 3 người sống, đầy đủ tiện nghi và tràn ngập tiếng cười.
Mẹ anh và mẹ em chơi thân với nhau, nên anh luôn có dịp gặp em mỗi chiều thứ bảy. Khi hai bà nội trợ nói với nhau những điều đời thường của cuộc sống hằng ngày, anh và em cùng chơi trượt đuổi, hoàng tử công chúa.... Dẫu là những điều thật nhỏ nhặt thôi nhưng anh biết em là người anh sẽ dành cả cuộc đời để che chở, bảo bọc.
Anh yêu em từ rất lâu... từ lúc chỉ là tình yêu của những đứa trẻ ngây ngô đến khi đủ trưởng thành để bảo vệ em.
Anh có một bí mật!
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Bí mật....
- Haha...Đáng ghét quá!
Hôm nay là chủ nhật. Tôi và em có hẹn đến quán cafe "Hồi Ức"
"Hồi Ức" cái tên em đặt. Một cái tên thật buồn!
- Phong! Anh có thấy anh chàng mặc áo phong đen không?
- Cái anh đem ly trà đào khi nảy?
- Dạ....
- Sao? Um... Đẹp trai và không phải nhân viên ở đây...
- Không! Em không nói cái đó....
- Chứ chuyện gì?
- Lúc trước.....
Em ngập ngừng....
Em đang nhớ lại chuyện buồn sao?
Tôi vuốt mái tóc ngắn trêu em. Cứ mỗi lần như thế em sẽ nhăn mặt, đưa ánh mắt nũng nịu như mèo con nhìn tôi trách móc như rằng "Ừh ....Anh làm tóc em rối rồi" như thế đấy.
- Hì....
- Anh cười gì chứ. Tóc em rối rồi....
- Chải lại thì được thôi...
- Anh này!
- Thế anh chàng kia thích em phải không?
- Em không biết..... Anh ấy cứ nhìn em như thế đấy. Mà em thấy quen lắm?
Con bé ngốc này! Em không nhận ra người nhìn em hằng ngày ở dãy 12 sao! Dù có lớn đến mấy em vẫn thật vô tư và ngây ngô...
- Thử bắt chuyện xem.... Anh nghĩ anh ấy là chủ quán đấy.
- Hử.... Vậy em phải cảm ơn anh ấy rồi.
- Ừm... anh cũng nghĩ thế....
- Anh biết em nghĩ gì sao?
- ...
Biết chứ! Anh hiểu em đến nổi những điều em thích em ghét, suy nghĩ của em hiện tại anh đều biết....
- Sắp hết giờ nghĩ rồi. Mình mời ảnh đi ăn tối đi.
- Hihi.... Anh là nhất.!
Thật chua chát làm sao? Em thật ngây ngô...........
- Anh chủ quán có thể cùng ăn tối với chúng tôi không?
- Sao hai người biết...
- Đoán thôi! _ Tôi trêu
- Nhưng đúng phải không? _ Em nói
Đừng nhìn người khác bằng đôi mắt đó!
- Được thôi.
Trời cũng tối rồi. Phố phường tấp nập người qua kẻ lại... Ai đó lướt qua nhau chỉ để là người dưng, có người thân hơi thì thành bạn, có người thì để lại vết sẹo trong tim ai đó và có người chỉ là cái bóng của người kia. Chúng tôi dừng chân ở quán lẩu lớn nhộn nhịp người người ra vào...
- Em ăn cho hết đi! Đã lớn thế này, ăn uống còn kém chọn...
- Hừ.....
Tôi la em như một thói quen thường làm. Em không thích cà chua chín. Em bảo rằng nó quá mềm và có mùi chua khó chịu. Tôi không cho em uống bia rượu, em cũng không thích nó. Tôi cấm em chạm vào thuốc lá. Em cũng vâng theo. Tôi không thích em uống nước có gas, em nói rằng nó thật khó uống.
Bây giờ em cũng vậy! Chỉ khi có tiệc tùng bắt buộc em mới đụng vào những điều tôi không thích.
Em luôn vâng lời tôi!
- Tôi sẽ đưa em ấy về! Cũng muộn rồi cậu cũng về sớm đi...
- Cảm ơn! Rất vui khi được quen anh.
- Sau này còn nhờ vả cậu nhiều đấy!
Cậu bạn chủ quán nhìn tôi khó hiểu... Tôi nháy mắt trêu cậu rồi về cùng em.
Hai tháng trôi qua. Thời gian nghỉ của tôi cũng hết rồi. Tôi phải quay lại Mỹ hoàn thành dự án công ty. Tôi sẽ một lần nữa rời xa thành phố này. Một lần nữa rời xa em – Cô gái nhỏ của tôi.
- Anh phải đi sao? Khi nào thì về nước.
- Khi làm xong dự án của công ty anh sẽ về.
Anh nói dối đấy! Anh không biết mình sẽ đi bao lâu. Có thể 1 tháng, 1 năm hay 1 đời... Giống như tình cảm anh dành cho em.
- Vậy anh giao cô ấy cho cậu nhé... _ Anh chủ quán tôi quen từ dạo trước đang nhìn tôi.
- Anh nói cứ như là đi luôn á! _ Em hờn dỗi tôi.
- Không đâu! _ Tôi xoa đầu em.
Từng giây trôi qua.
Sao thời gian trôi nhanh thật! Tôi lại xa em rồi.
- Anh phải đi rồi! Hai người không cần tiễn nữa...
- Anh sớm về nha!
Mái tóc em dài hơn rồi thì phải.
- Anh đi mạnh khỏe... Em .... sẽ chăm sóc cô ấy....
- Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy...
Cảm ơn cậu... hãy chăm sóc em ấy thật tốt. Đừng làm em ấy khóc, em ấy yếu đuối lắm!
Máy bay cất cánh.
Hôm nay tôi đi không như những năm đó.... Tôi đi tìm hạnh phúc của riêng tôi. Những tháng năm bên em tôi hạnh phúc lắm. Tôi chưa từng hối hận bất cứ việc gì? Ngồi trên chiếc ghế đang chuyển động trong không trung. Những mảnh kí ức cứ ùa về.... tôi khóc.
- Thật sự anh với Mây có quan hệ gì?
- Cậu nghĩ sao?
- Em có thể theo đuổi cô ấy chứ!?
- ..... Hãy chăm sóc em ấy thật tốt... Nếu không! Tôi sẽ xử cậu.
- Vâng.!
"Quan hệ gì"
Mây – anh có một bí mật. Một bí mật mà không ai biết! Không một ai biết!
Tôi yêu em – đứa em gái, bé nhỏ của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro