Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phép Màu Của Andersen.

Phần 1 - Không gian thứ nhất.

Cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến. Ban đầu chỉ vài giọt thưa thớt, nhưng Quyên biết thừa, chỉ một lát nữa, mưa sẽ tha hồ trút ầm ĩ. Quyên ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi gọi với lên tầng trên:

- Phong ơi! Ra mà cất quần áo vào nè, ướt hết rồi!

Tầng trên cũng hét xuống trả lời :

- Có mấy cái áo thôi, bà cất hộ tôi luôn đi. Lát tôi xuống phòng bà lấy!

Tầng dưới hậm hực kêu lên:

- Có mấy cái áo mà cũng lười nữa. Tôi là cu li cho ông đấy hả? Xuống mà rút quần áo vào đi. Gọi cho là may lắm rồi đấy!

Tầng trên lại tiếp tục gào xuống:

- Xin đấy! Giúp giùm cái!

Quyên đóng sập cửa sổ lại, cứ mở ra mà gào thế này thì nước lại tạt đầy vào phòng. Kéo chiếc giỏ nhựa màu xanh ra ngoài sân, Quyên vơ vội đống quần áo nhà mình vào, không quên cả mấy cái áo của Phong. Rồi ì ạch kéo chiếc giỏ vào được phòng mình, nó lại phải mang mấy cái áo lên cho "tầng trên".

Bực mình hết sức cho cái chung cư không có ban công riêng, lúc nào phơi đồ rút đồ cũng phải cuốc bộ cầu thang. Con bé tức tối đập ầm ầm vào cánh cửa gỗ mục nát, đầy những hình vẽ nhăng nhít :

- ­Ra mà nhận quần áo, thằng ở dơ !

Chung cư chẳng còn lạ gì với những lời quát thét ầm ĩ như thế của "tầng trên" và "tầng dưới". Thậm chí đôi khi, một trong hai đứa vì lí do gì đó không thể quát nhau được thì các bác lại thấy "sao khu mình cứ văng vắng ấy nhỉ?!"
.
.
.
Cơn mưa kéo dài đến tối vẫn không dứt. Ba mẹ đi làm chưa về. Quyên dính một mẩu sticker vàng chóe lên cửa:

"Con đi làm đây! Con nấu cơm sẵn rồi, ăn luôn rồi ạ!"
Rồi vội vã chạy xuống những bậc cầu thang xi măng gập ghềnh, xám xịt của khu chung cư. Ánh đèn vàng vọt hắt bóng nó gãy khúc theo từng bậc, trông thật kì cục. Con bé dắt xe trong bãi ra ngoài đường, lớp ngớp trong chiếc áo mưa chấm bi đỏ. Nhìn nó hệt như...

- Một con chim cánh cụt hoàn hảo !

Quyên liếc mắt sắc lẻm nhìn về phía có tiếng nói. Một thằng bé cao lêu nghêu , tóc tai bù xù, kính cận dày bự, chỉ thiếu có vết sẹo hình tia chớp mà mấy lần Quyên cũng định tặng cho nó một cái là thành Harry Potter.

Quyên có nhầm đâu. Lại là những câu đáng ghét của Phong.

­- Đi đâu mà về giờ này hả thằng kia ?

­- Còn hơn bà giờ mới bắt đầu đi.

­- Tôi đi làm nhá...

­- Ờ... thì tôi cũng đi làm về mà.

Quyên hậm hực nhìn thằng hàng xóm bình thản leo lên cầu thang, chuẩn bị sung sướng trong căn phòng ấm cúng. Còn nó thì lặn lội vượt mưa vượt gió đi làm thêm.

Nó ghét những cơn mưa. Ướt, lạnh và bất tiện. Không có gì hay ho. Những cơn mưa chỉ hay ho khi mình ngồi trong một căn phòng
có lò sưởi, sàn lát gỗ, có đầy hoa tươi, rèm lụa, ghế sô pha ú ụ và hàng đống gối, cùng một ly Expresso ấm nóng. Chậc! Đó là ước mơ của nó, cũng như bao cô bé vẫn ước mơ được mặc váy công chúa và đội vương miện long lanh. Giá mà có phép màu...

Phần hai: Không gian thứ hai.

Lily café nằm khuất ở cuối một con đường cụt. Một quán càfé mở ra chỉ để giải khuây bởi ông bác đã quá giàu từ những việc khác. Có lẽ vì thế mà nó thích nơi này, từ lần đầu nó được dẫn đến đây, từ những lần nó ngồi ở đây hàng tiếng đồng hồ và cả từ lúc nó xin vào đây làm thêm. Không phải để kinh doanh nên nhân viên ở đây có gì đó không chuyên nghiệp và nhanh nhẹn như ở những quán khác. Họ bình thản và nhẹ nhàng hơn nhiều. Quyên tìm đến nơi này như một nơi khác với căn phòng ẩm thấp, khác với chung cư chật chội, khác với những khoảng sân bụi bặm. Nơi này thanh lịch, sang trọng và nhã nhặn. Nếu so sánh với chung cư nhà nó thì tựa như một chiếc chăn bông loại thường và một chiếc khác bằng lụa. Ấm áp và mềm mại cả thôi, nhưng một chiếc sẽ êm ái và dịu dàng hơn rất nhiều. Vả lại ở Lily café có một người...
Nghĩ lung tung đến đấy thì Quân bước đến cạnh nó.

Đó là một chàng trai khá cao, trang phục quen thuộc nó nhìn thấy là quần âu lịch sự, áo sơ mi trắng bóc. Nụ cười thân thiện cực hài hòa trên một khuôn mặt tươi tắn, hơi "phiêu" một chút.

"Con ông chủ, quản lí của Lily café. Năm nay 23 tuổi. Hóm hỉnh và nhẹ nhàng, lịch thiệp và tao nhã. Đúng với kiểu một chàng trai học thức và thượng lưu.

- Làm gì mà đứng im vậy hả em ?

- Em đang nghĩ lung tung mà.

- Hừ! Đi làm mà nghĩ lung tung, hên cho em là gặp quán này đấy!

- Thì thế nên em mới xin vào đây.

Quyên biết mình nói chưa đủ. Một phần lí do nó xin vào đây là vì Quân nữa. Đó là chàng trai của Lily café, chứ không phải của một nơi nào khác. Và vì thế nên Quyên dành cho Quân một góc đặc biệt.

Phần ba: Không gian thứ nhất & không gian thứ hai.

Quyên ngồi trong nhà Phong, chăm chú xem và cổ vũ thằng bạn chơi PES 9. Nghỉ giải lao, trong lúc Phong đang lục lọi tủ lạnh xem còn gì ăn, nó bất chợt nói:

- Phong! Tao bị cảm rồi !

Thằng bé vừa gặm trái táo, vừa lắc đầu. Nó trả lời bằng một mồm đầy nhóc táo:

- Biết lâu rồi. Ngạc nhiên là bà mà cũng biết yêu đó hả?

Quyên không hơi đâu châm chọc thằng bạn nữa. Nó chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi phác thảo một chân dung sơ sài nhất của anh:

- Con ông chủ. Đẳng cấp cao, 23 tuổi, lịch sự, hài hước... Còn lại thì tao không biết gì cả.

- Ở Lily café à?

- Sao mày biết?

- Mày nói đến nơi đấy hoài. Một quán café tuyệt đẹp, trang nhã và thân thiện. Khác với cái chung cư này. Tao thuộc làu làu rồi.

Quyên ngồi thẫn thờ, ôm cái gối vừa dơ vừa nhàu vào người. Hóa ra nó nhắc đến Lily café nhiều hơn nó tưởng. Nó không nghĩ như thế là tốt. Mình ở đâu thì cần phải thuộc về nơi đó. Nó ở khu chung cư ẩm thấp, chật hẹp này. Còn Lily café và Quân... Vì sao những điều đó lại có vẻ xa vời thế nhỉ? Những thứ đó xa vời, hệt như giấc mơ của một cô gái.

Lúc về, Phong quăng cho nó một quyển sách. Truyện cổ tích Andersen. Quyển sách đã cũ, lại còn rách nham nhở. Nó tròn mắt nhìn thằng bạn. Phong chỉ nhún vai:

-Đọc cho thanh thản đầu óc, rồi suy nghĩ...

Phần bốn: Thế nhé, mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen!

- A, em thích Andersen à?

- Không em chưa đọc. Thằng bạn em vừa cho mượn thôi.

- Em có thằng bạn tuyệt vời đấy! Andersen là người anh thích nhất!

"Nếu đó là người anh thích nhất, thì đó cũng sẽ là người em thích nhất." Quyên nghĩ thế và quyết tâm sẽ nghiền ngẫm thật kĩ Andersen. Nhìn cách Quân lật từng trang giấy, mắt như sáng lên trước mỗi tiêu đề, có lẽ quá quen thuộc với anh. Nó bất giác cảm thấy như thể mình cũng biết ông Andersen này lâu lắm rồi. Quân lại cười, nụ cười thật lấp lánh:

- Nếu có trong tay một quyển truyện của Andersen thì em nên đọc ngay. Người ta bảo trong mỗi sách của Andersen luôn có một phép màu.

-Oa, thật thế hả?

-Cứ tin là thật đi em. Thế nhé, mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen!

"Thế nhé, mỗi ngày hãy đọc một truyện cổ tích Andersen", Quyên thầm nhắc lại câu nói của anh trong đầu. Đó chắc chắn sẽ là một câu thần chú diệu kì.

Phần 5: Phép màu của Andersen.

Đây đúng là quyển sách của Phong cho mượn: rách lung tung, đến gần nửa quyển, chỉ còn đủ cho Quyên đọc vài truyện. Câu chuyện đầu tiên nó đọc là truyện "Con trai người gác cổng". Câu chuyện kể về một cậu bé là con trai của một bác gác cổng, đã vinh hiển và cưới được người chàng yêu: con gái của quan đại tướng.

Quyên đọc câu chuyện đó vào ngày thứ nhất. Nó nghĩ rằng Jack, cậu bé trong truyện đã vượt qua được một khoảng cách lớn, thì nó cũng thế. Có lẽ phép màu là ở câu chuyện này?! Hôm đó, nó đi làm và đã chào Quân bằng một nụ cười thật tươi, rạng rỡ hết mức có thể. Quân cũng chào lại nó như thế. Tuyệt vời!

Nhưng không may cho Quyên, câu chuyện của ngày thứ hai lại là "Chiếc kim thô". Chuyện kể về một ả kim thô lại cứ ảo tưởng rằng mình là kim thêu mảnh mai, xinh xắn. Ả còn nghĩ mình là con của một tia nắng, quyết tâm vươn lên đẳng cấp trên, để rồi chết chẹt dưới bánh xe. Quyên run rẩy, nó cũng sẽ chết chẹt, dù không phải là dưới bánh xe, mà là dưới tình cảm của nó như thế sao?

Câu chuyện của ngày thứ ba lại rẽ theo một chiều hướng khác. Đó là truyện "Nàng tiên cá". Dĩ nhiên Quyên biết là nàng đã hi sinh vì tình yêu dành cho hoàng tử. Câu chuyện cho nó thấy sức mạnh của tình yêu. Hi sinh mà nàng tiên cá còn làm được kia mà. Nhưng nó vẫn sợ. Nàng mất mát nhiều quá.

Tối hôm đó, lúc vô tình thấy Quân nắm tay và mỉm cười âu yếm, không phải nụ cười như mọi khi với một cô gái trước khi bước vào quán, bỗng dưng nó thấy hụt hẫng. Tâm hồn nó chao nhẹ một cú. Thế nhưng lại không phải là buồn. Sao thế nhỉ? Tự hỏi mãi thì nó nhớ đến nàng tiên cá. Nàng hi sinh. Nhưng nó thì không muốn làm như thế. Quyên tự hỏi: Liệu tình cảm của nó đã đủ để nó sẵn sàng bất chấp những điều khác chưa?

Đến ngày thứ tư. Hôm nay nó chưa kịp đọc truyện nào cả. Đó là chủ nhật. Sáng sớm, Phong qua kéo nó đi cà phê. Thế là hai đứa lếch thếch qua quán cà phê cóc Phong hay ngồi. Lâu rồi Quyên không ngồi cà phê cóc. Lâu nay, nó chỉ đi những quán cà phê đẹp và sang bằng tiền nó làm thêm nên cũng không áy náy lắm. Hôm nay, thử ngồi cà phê cóc một bữa, nó nhận ra nơi này không tệ như nó nghĩ. Cảm giác thoải mái, không nhìn ngắm ai cũng không bận tâm ai nhìn ngắm là khác biệt rõ nhất. "Cũng hay hay!" - Quyên nghĩ thầm.

Tối đó, Quyên quay về từ Lily café. Quyết định sẽ đọc câu chuyện của hôm nay. Nhưng vừa bước vào cửa nhà, nó đã bị cuốn vào một đống công việc nữa. Tường nhà nó bị thấm, ba cạo lớp vôi tróc ra để mẹ quét sạch. Điều này thật khác với những lớp rèm lụa mềm mại và đèn ấm cúng. Quyên thấy mệt mỏi. Nó tìm cớ thoái thác công việc. Rút vào nhà vệ sinh, nó mở quyển Andersen và đọc câu chuyện của ngày thứ tư . Đợi nó là "Bầy chim thiên nga". Câu chuyện về nàng công chúa đã quyết định từ bỏ tình yêu để bảo vệ gia đình mình.

Tối hôm đó, Quyên đi ngủ với những giọt nước mắt. Day dứt và hối hận. Có điều gì đó rễ cây nhỏ li ti, đang khẽ nứt trong tâm hồn nó. Nó nghĩ về câu hỏi của ngày thứ ba. Và một câu trả lời cho câu hỏi đó.

.

.

.

Vào một ngày nọ, Quyên xin nghỉ việc tạm thời ở Lily café. Nó đã xin lỗi bác chủ quán, chị thu ngân và cả Quân về việc xin nghỉ đột xuất này. "Em sẽ quay lại ngay khi giải quyết xong chuyện của em. Mong mọi người thông cảm."

Không dễ dàng để có một quyết định như thế, nhưng đã có một phép màu xảy ra.

Sau câu chuyện của "Bầy chim thiên nga", nó đọc "Người nào, vật nào, chỗ nấy". Câu chuyện về một anh chàng bán giày trở thành ông chủ của lâu đài lớn, bởi anh ta thuộc - về - nơi - đó. Vài thế hệ sau, do những sai lầm ngớ ngẩn, người ta xếp đồ vật trong nhà một cách kì cục: vật quý thì vào góc, vật thô kệch thì được trưng bày. Người tầm thường được vinh danh trong khi người cao quý lại khuất góc. Một ống sáo thần kì đã thổi tung mọi thứ lên và trả mọi thứ đâu vào đó. Quyên tức cười với câu chuyện này, nhưng nó nhận ra rằng mỗi người, mỗi vật đều có một góc cho mình. Người đó thuộc về nơi đó, như một mặc định, dẫu thế nào đi nữa. Nó hiểu ra rằng nó thuộc về khu chung cư xấu xí của mình. Nhưng... sao nó không còn buồn như mọi lần nghĩ về điều đó nữa??? Vì sao thế?

Câu chuyện nó đọc trước ngày quyết định nghĩ việc là truyện "Cây thông non". Câu chuyện đó như thế này này:

"Cây thông non mới mọc trong rừng, sống giữa những bạn bè xanh mát. Nó uống trà sáng bằng những giọt sương, trò chuyện cùng muông thú cỏ cây. Nhưng nó không hài lòng chút nào. Cây thông non nghĩ rằng nó phải trở thành một cây thông Noel sáng choang, lung linh trước triệu triệu hào quang trong ngày lễ, được hàng đàn trẻ con ca hát, nhảy múa xung quanh và được chiêm ngưỡng như một tạo vật rực rỡ nhất. Vào một hôm, nó được toại nguyện.

Kết thúc cuộc đời cây thông non - bây giờ đã già - là ở trong một căn gác xép chật chội, cùng một lũ chuột đã chán ngấy nó. Cây thông hối tiếc. Nó - đã - từng - thuộc - về một nơi tuyện vời biết bao, mà không bao giờ nhận ra điều đó lúc còn kịp - cánh rừng của thông".

Giờ thì Quyên nhận ra mình không thể giống như cây thông non. Nó còn trẻ, nó còn gia đình, còn bạn bè, còn những người hàng xóm tuyệt vời. Nó vẫn dành cho Quân một góc đặc biệt. Nhưng quyết định nghỉ việc sẽ là một "ống sáo thần" thổi tung lên và xếp lại những gì cần sắp xếp trong trái tim nó.

Và có lẽ chỉ cần thế thôi. Andersen đã thực hiện xong phép màu ông dành cho nó.

****

Phần 6(End): Phép màu của người khác.

Phong xóc lại đống giấy trên bàn nó. Đó là những trang sách bị xé ra từ một quyển sách nào đó một cách nham nhở. Thằng bé vuốt thẳng từng trang xếp lại theo một thứ tự & cất vào ngăn bàn. Vừa làm nó vừa láu lỉnh lẩm bẩm:

- Cháu xin lỗi ông Andersen. Con bé vẩn vơ đó cần đọc những truyện nó phải đọc ngay lập tức. Dù sao thì... quyển sách bị xé đó cũng đã thực hiện được phép màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro