Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện ngắn: Nước mắt hạnh phúc

Một kết thúc, SE (Buồn) hoặc HE ( có hậu) là do tấm lòng mọi người tự cảm nhận…

Do tôi đến sau… nên làm người thứ ba...

Nói cho đúng thì là người đơn phương, anh yêu cô ấy, anh không yêu tôi… Tôi phủ nhận.

Anh biết tôi yêu anh, anh hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác… Nhưng… tôi là người thứ ba, nên chấp nhận nhìn anh từ phía xa.

Đã có nhiều lần tôi hỏi anh, anh cảm thấy đau bao giờ chưa?

Anh lắc đầu, mỉm cười nói:

“ Nếu đau mà người kia hạnh phúc, thì đáng là gì… ”

Anh nói đúng, đau để người kia cảm thấy hạnh phúc đáng là bao nhiêu… tôi cũng đang trong tình trạng này.

Quen tôi?.. Anh sẽ quen tôi, nhưng đó là quyết định cuối cùng trong những quyết định của anh…

2 năm… tôi lặng lẽ… tôi kìm nén… đến nổi tôi bật khóc trong cơn mưa…

Cô ấy bạn tôi… phải, bạn thân còn đằng khác.

Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi và… cô ấy có trái tim của anh.. còn tôi, thua kém... tất cả.

Cô ấy biết, biết tôi yêu anh… nhưng cũng im lặng, giả vờ… có thể cô ấy cho tôi cơ hội, hoặc là đang tự nhũ đó không phải sự thật…

Có một ngày mưa…

“ Anh có bao giờ đặt mình vào là em… để anh hiểu, để anh thấu?  ”- Ôm anh từ phía sau, tôi bật khóc.

Anh buông tay tôi ra khỏi người mình, đơn lẽ là anh không muốn người ta nhìn thấy… rồi mọi cố gắng của anh đều vụt tắt.

“ Có bao giờ em đặt mình vào anh để em thấu, em biết? ”- Anh không trả lời, chối bỏ nó thành một câu hỏi.

Tôi buông tay… lặng lẽ khóc… yêu đơn phương… đau khổ nhỉ?

3 năm trước…

Học khóa anh văn, tôi quen biết anh và sau đó làm quen, đi chơi. Trở nên thân thiết, tôi làm quen anh với cô bạn thân nhất… Ngay từ đầu, tôi đã thấy anh khác thường… anh… ngại ngùng thì phải.

Cố nhắm mắt cho qua, lúc đó tôi chẳng nghĩ mình lại yêu anh… anh yêu ai, tôi mặc kệ… con trai nào không ngại trước vẻ đẹp của con bạn tôi…

Nhưng nếu có lẽ… anh không xa cách tôi hơn trước, tôi cũng biết được cảm giác thật của mình.

Kể từ bửa đó, anh giữ khoảng cách xa hơn với tôi…

Ngồi xa tôi hơn, ít nhắn tin, nói chuyện phím với tôi… và… lạnh với tôi hơn nữa

Bên tôi, anh chẳng vui, chẳng cười. Bên cô ấy… anh như một người khác.

Nụ cười anh lúc nào cũng tỏa nắng hơn hẳn những nụ cười anh dành cho tôi trước đây…

Tôi bật khóc… (thật to và thầm kín)… trong cơn mưa…

Chạy nhanh đến bên tôi, anh ôm tôi vào lòng. Ấm thật, hơi ấm của anh khiến tôi rối bời… anh… làm gì thế này.

“ Vui quá! Cô bạn em chịu làm bạn gái anh rồi đấy nhé… yeah yeah, anh báo cho em trước đó nhé… giờ thì anh sẽ báo cho cả lớp anh văn này biết luôn ”

Tôi tự hỏi.. mình nghe nhầm hay anh đang trêu tôi…

Nhưng, tất cả là sự thật tôi chẳng muốn nghe.

Lúc đó, tôi mới không chối bỏ tình cảm của mình nữa, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, tôi chấp nhận là tôi yêu anh hơn cả bản thân tôi mất rồi.

Anh vui vẻ…

Tôi khóc…

Nếu anh không làm người, anh có thể trở thành sát thủ để dày vò người khác cho đến chết.

Anh đi chơi, tâm sự thì mặc anh… mặc cô ấy… liên quan gì đến tôi. Mà suốt ngày kéo tôi ra mà hớn hở khoe khoang…

Tôi biết anh không cố tình…

Lại một lần nữa, tôi nhắm mắt cho qua tất cả… cứ xem như anh đang đùa… hoặc đây là giấc mơ cũng được…

Tôi đang mơ…

Khóa học anh văn sắp kết thúc, tôi cũng nên kết thúc tình cảm này… tôi sẽ ra đi… đến một nơi tôi cho đó là hạnh phúc… nơi anh chẳng bao giờ thuộc về.

Chiều nắng đẹp.

Cả lớp tạm biệt nhau ra về, còn tôi và anh. Quay đầu xuống bàn anh (anh đã đổi chỗ ngồi), anh đang tập trung viết vẽ gì đó… anh rất ít thể hiện tính tập trung này… chỉ trừ phi, đây là việc quan trọng… ngay cả những lúc làm bài thi, tôi cũng chẳng thấy anh tập trung đến thế…

“ Anh này! Đang làm gì thế? ”- Vỗ vào tay anh một cái, tôi mở to mắt hỏi…

1 giây, 2 giây, 3 giây… chưa bao giờ anh bắt tôi chờ đợi thế này, đủ hiểu việc anh đang làm còn quan trọng hơn cả tôi… người bạn này.

“ Viết thư cho cô ấy… em xem không? Thôi, thu dọn đi, anh đưa em vể luôn, anh xong rồi ”- Quay đầu lên nhìn tôi, anh mỉm cười…

À, thì ra anh viết thư cho cô ấy… cô ấy quan trọng hơn tôi, đúng, nhưng lá thư này cũng quan trọng hơn tôi nhiều…

Ôm anh từ phía sau, tôi bật khóc… khóc thật to…

Ngày hôm nay… tôi chính thức tỏ tình…

“ Một chút thôi, được không anh… em chỉ mượn anh mười phút thôi ”- Tôi cố gắng nói qua tiếng nấc lớn.

Anh đứng im, cho tôi ôm từ phía sau… anh, tôi bảo đảm, anh đã hiểu tôi muốn gì…

9 phút 45 giây…

“ Một lần thôi, EM YÊU ANH ”-Cố gắng nói thật nhanh để trân trọng những giây phút có được anh… dù là một lần…

10 phút…. Tôi buông anh ra…

Anh im lặng lần nữa, giả vờ như 10 phút đó không hề có, không tồn tại.

Thế anh có biết, 10 phút đó, đối với tôi, nó lớn thế nào… hạnh phúc thế nào.

“ Thôi, bây giờ về nào… ”- Anh xoay người, quệt nước mắt tôi… như đã biết trước tôi khóc.

Phải, nước mắt tôi thấm ướt một phần trên áo anh.

“ Anh chưa trả lời em… ”- Nói nhỏ, chỉ đủ cho cả hai người nghe… tôi đã rất cố gắng…

Ôm tôi vào lòng, siết thật chặt… anh như đang cố truyền tải một phần cảm xúc mình vào tôi.

“ Em nên định nghĩa thế nào là THÍCH và YÊU em nhé! Em hiểu ý anh rồi chứ?... Phải, anh thích em… ”- Buông tôi ra, anh cười.

Bỗng nụ cười vụt tắt…

“ Em… chờ anh… em, em hiểu lầm rồi ”-Đẩy tôi ra, anh lao nhanh ra ngoài cửa…

Cô ấy… đứng ở cửa và nghe anh nói rằng anh thích tôi… nhưng có nghe được những lời sau đó?

“ Anh thích em… nhưng anh yêu cô ấy!”- Ngã xuống nền đất, tôi bật khóc lần nữa…

Tôi đã đánh mất tất cả… bạn bè… anh… và cả những gì tôi dựng lên trong 1 năm… vỏ bọc, mặt nạ của tôi rách rồi…

Anh và cô bạn của tôi… sẽ rất kinh tởm tôi… vì chính tôi… đã làm họ hiểu lầm nhau… chính tôi… chính tôi…

Qua ngày hôm đó, cô bạn thân của tôi biết tất cả tình cảm của tôi… cả anh cũng thế. Nhưng, hai người họ giả vờ như chưa từng biết… có thể họ giúp tôi quên đi thứ tình cảm này và… đương nhiên, họ đã làm hòa…

Tôi hiểu tính con bạn tôi nhất mà…

Kể từ lúc đó, tôi chôn vùi tình cảm đáng ghét của mình thật chặt vào tim một lần nữa… tôi biết, nếu tôi lầm lỡ, tôi sẽ lại đánh mất tất cả những thứ tốt đẹp tôi đang có…

Thế là chúng tôi lại làm bạn… tôi sẽ là người “ thứ ba ”.. người đơn phương cũng được… tôi buộc mình phải tập sống thế này.

Có một ngày mưa…

“ Anh có bao giờ đặt mình vào là em… để anh hiểu, để anh thấu?  ”- Ôm anh từ phía sau, tôi bật khóc.

Anh buông tay tôi ra khỏi người mình, đơn lẽ là anh không muốn người ta nhìn thấy… rồi mọi cố gắng của anh đều vụt tắt.

“ Có bao giờ em đặt mình vào anh để em thấu, em biết? ”- Anh không trả lời, chối bỏ nó thành một câu hỏi.

Thế đấy… tôi đã hiểu anh yêu cô ấy thế nào… đã đến lúc… tôi nên quên đi anh rồi… phải không anh, người tôi yêu?

Hôm nay ngày ra trường, tôi quyết định hẹn hai người để chào tạm biệt lần cuối, tôi quyết định đi du học.

Thu dọn hành lý xong xuôi, tôi bắt taxi đến quán trà sữa nên 3 chúng tôi thường tụ họp ngày xưa.

Nhìn họ từ đằng xa đi tới, họ vẫn đẹp đôi như ngày nào, tôi tin chắc, tôi sẽ làm được, anh sẽ làm được, sẽ cho cô bạn tôi hạnh phúc… cô ấy đã mất rất nhiều tình cảm từ gia đình… giờ đã có anh… tôi không nở phá bỏ mọi thứ chỉ vì thứ tình cảm của mình…

“ Làm gì hẹn bọn mình ra đây sớm thế? ”- Cô bạn thân và anh ngồi xuống, liền hỏi tôi.

Tôi xoay qua nhìn chiếc vali lớn, trả lời cho câu hỏi.

“ Bồ định đi du học sao? Hôm bửa mình nghe hai bác nói 1 năm nữa mà… ”-Tiếng nói trong trẻo cất lên lần nữa… bọn tôi thường xưng hô thân thiết như thế.

“ À, bên đó gửi thư sớm hơn dự kiến, tớ phải qua bên đó nhờ dì sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi bắt đầu vào học luôn.Ở đây hai người mạnh khỏe là mà sanh một đội bóng cho tôi đó nha, về mà chưa có đứa nào tôi giết chết, làm sao làm để tôi cười được lên chức má nuôi ”- Tôi cố gặng cười thật tươi, che dấu cảm xúc bên trong mình.

Cả ba chúng tôi bật cười thật to… sau đó gọi nước uống và ngồi nói chuyện một lúc..

“ Tạm biệt hai người nhé, nhớ lời tớ nói đó nha ”- Nhéo má cô bạn và anh, tôi trêu.

“ Em làm gì đi sớm thế? Giờ này còn sớm mà? ”- Anh hỏi.

“ Đi nhanh đến sân bay chứ lát nữa là đường kẹt xe, thôi, taxi đợi bên kia đường, tạm biệt, em qua đó nhé ”-Vẫy tay chào, tôi băng qua đường…

Đã đến lúc… tôi đi đến… nơi tôi cảm thấy hạnh phúc…

“ Ấy chết, còn gói quà mẹ em tặng nó mà em chưa đưa, anh đứng đây chờ, em chạy sang đưa nó ”- Cô bạn cười tươi rồi chạy về phía tôi đang đứng đối diện.

“ Đừng! ”- Tôi và anh hét thật to…

RẦM!!!

Cuối cùng cũng thành công, tôi đến nơi hạnh phúc sớm hơn dự kiến… cô bạn không sao rồi, chắc chỉ trầy chút thôi… tôi an tâm rồi.

“ Nhi Nhi, Nhi Nhi, em có sao không? Mở mắt ra nhìn anh này ”- Anh đến bên tôi… ôm tôi vào lòng…

Tôi cố gắng mở đôi mắt ra… nhìn anh… người tôi mãi mãi yêu suốt đời.

“ Em không sao, anh và Mai ở lại… cố gắng sanh thật nhiều đứa… để em còn được làm mẹ nuôi nữa! ”- Tôi cười

Anh quệt những dòng máu chảy ra từ đầu, từ người tôi… lần đầu tiên, tôi thấy anh khóc…

“ Em cố gắng nhé, anh hứa… anh hứa sẽ yêu em… anh không muốn mất em… ”- Anh gào lên thật to, như muốn ăn tươi nuốt sống  kẻ nào muốn cướp tôi đi…

“ Anh ngốc quá… người anh yêu là Mai Mai… anh đừng nói thế… cô ấy nghe sẽ rất buồn… điều cuối cùng… em muốn nói với anh… rằng… EM YÊU ANH RẤT NHIỀU… anh có thể… hôn em được chứ? ”-Để ngón tay trỏ của mình lên môi anh… tôi muốn anh im lặng…

“ Được anh sẽ làm, anh sẽ làm! ”- Anh nhắm mắt lại…

Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, đặt môi anh lên môi tôi… tôi mỉm cười lần cuối cùng, dòng nước mặn từ khóe mắt chảy ra… cuối cùng tôi cũng đến được nơi hạnh phúc…

Cánh tay tôi buông lỏng, nhẹ nhàng, đặt xuống đất…

Ván bài này… THIÊN THẦN đã cược THUA THẦN CHẾT

“ Anh yêu em mà… anh và Mai Mai đã có quyết định đúng đắn rồi mà… sao em lại bỏ anh đi nhanh thế này? Anh yêu em mà… tại sao lại không tin anh? Bọn anh đã không thuộc về nhau rồi… anh đã thuộc về em rồi… tại sao anh không thể có em chứ? ”-Anh gào to thật to… như muốn nói cho cả thế giới nghe được lòng anh…

Nhưng tất cả, liệu có quá muộn màng?

5 năm sau!

“ Em yêu à, hôm nay bọn anh đến thăm em đây, em trên đó, em khỏe không? Bọn anh nhớ em lắm, anh nhớ em rất rất nhiều! ”- Đặt bó hoa cúc lên ngôi mộ của người con gái xinh đẹp, anh đau lòng.

Hôm nay, là ngày giỗ 5 năm sau từ ngày em ra đi… anh thật sự rất nhớ em… em có nhớ anh không?

“ Woa, Tiểu Nhi còn có sức hút hơn cả em đấy Mai Mai à? ”- Chàng trai bên cạnh Mai Mai nói.

Đó là bạn trai mới của Mai Mai, nhờ vào sự ra đi của Tiểu Nhi em, cô ấy đã có người thật sự yêu thương mình…

Ngày đó lúc em đẩy cô ấy khỏi vòng dây nguy hiểm, chàng trai Vũ Hiên đã chạy lại giúp đỡ, đỡ cô ấy ngồi dậy… mọi chuyện sau đó, trên đó, em cũng thấy hết mà đúng không?

“ Nhi Nhi mà có sức hút hơn em à? Dám đứng trước mồ mà nói, anh có tin em kêu Nhi Nhi về ám anh không hở? ”- Mai Mai véo vào mũi người yêu mình một cái…

Em thấy không… cô ấy và cả  người yêu đều trẻ con như nhau…

“ Em liệu mà lấy anh đi nhé, năm nay 26 rồi còn gì! ”-Tuấn Hiên cười

“ Còn nhỏ, không chừng sau đó em lại có người khác cho xem… kể ra hai mình cũng quen nhau 5 6 năm rồi nhỉ? Không được, em già rồi, em sẽ cưới anh… cho anh nuôi em cả đời… và em còn phải thực hiện lời hứa với Nhi Nhi nữa, sanh cho cô ấy cả đội bóng ”-Mai Mai nhìn lên trời suy ngẫm.

“ Nhi Nhi à, cậu chờ nhé, cậu sắp được lên chức mẹ nuôi rồi nhé! ”-Mai và cả Hiên nhìn về phía ánh mặt trời lặn, hét thật to.

“ Cả cậu nữa, có dự tính gì cho tương lai chưa? Năm nay xấp xỉ 27 mà chưa kéo cô nào về à? ”- Hiên vỗ nhẹ vai anh…

Anh cười và lắc đầu… suốt đời này anh chỉ thuộc về một người thôi… đó là Nhi Nhi.

Năm 18 tuổi: Tôi quen biết anh.

Năm 19 tuổi: Anh có người yêu, tôi yêu anh… tôi tỏ tình.

Năm 21 tuổi: Tôi đến được nơi gọi là hạnh phúc… anh mất tôi.

Năm 26 tuổi: Tôi chuẩn bị lên chức mẹ nuôi.

Năm 70 tuổi: Tôi hóa trẻ… hạnh phúc bên người tôi yêu mãi mãi… là ANH.

THE END!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: