Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kẹo bưởi

!!!!!!LƯU Ý!!!!!!: truyện đầu tiên mình viết nên có nhiều lỗi diễn đạt, xây dựng nhân vật tệ vô cùng, có thể sót một số chỗ sai chính tả, cốt truyện chán, dễ đoán nên mong mn thông cảm ạ 😭
chú thích:
"abc": lời nói của nhân vật
abc: hành động/miêu tả
"abc": nội dung trong thư
_______: timeskip
____________________
"Phú ơi! Phú, mở cửa cho tui với!"

Nhỏ Ngân hối hả chạy đến tiệm thuốc nhà tôi. Khi tôi đang mải mê gảy đàn, bỗng nghe tiếng gọi của Ngân. Mở cửa ra, tôi thấy Ngân đứng đó, tay cầm vài chiếc kẹo bưởi, dí vào tay tôi một cách kiên quyết. Chỉ khi tôi chịu cầm lấy mấy chiếc kẹo, Ngân mới chịu buông tay. Tôi ngạc nhiên nhìn Ngân, không khỏi thắc mắc hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Viên gì đây?"

"Tui tặng Phú mấy cái kẹo này đó! Mẹ tui đi công tác về mới mua cho tui nguyên một bịch kẹo bưởi. Phú thích kẹo vị bưởi mà, nên Ngân cầm vội mấy cái kẹo chạy sang chỗ Phú luôn."

Ngân cười khúc khích, đôi mắt to tròn, đen láy của nó híp lại, trong khi hai bím tóc nhảy múa theo từng nhịp điệu vui tươi. Tiếng cười trong trẻo của Ngân vang vọng khắp xóm, như một bản nhạc vui vẻ lan tỏa khắp nơi. Hai lúm đồng tiền hiện rõ trên má, khiến gương mặt Ngân thêm phần hồn nhiên và đáng yêu. Tôi không thể rời mắt khỏi nó, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm như bị cuốn vào một thế giới khác. Mỗi khi thấy Ngân cầm kẹo hay món ăn nào đó, tôi thường đùa rằng nếu có kẹo vị bưởi thì nhớ chia cho tôi một ít. Thực ra, tôi cũng thích kẹo bưởi, nhưng lời nói ấy chỉ là một câu bông đùa, không ngờ rằng Ngân lại để tâm đến thế.

"... Cảm ơn bà. Kẹo này mua ở tận thủ đô, chắc phải ngon lắm, ha?"

Tôi bất giác cười. Sao cảm giác người cứ thấy lâng lâng, lòng cứ rối như tơ vò, má cứ ấm ấm, còn tim thì cứ... nhảy tưng tưng. Tôi bóc chiếc kẹo bưởi ấy, bỏ vào miệng. Chiếc vị chua chua ngọt ngọt đặc trưng của kẹo bưởi ấy xâm nhập vào miệng tôi. Ngon quá. Kẹo bưởi bình thường có ngọt như thế không, hay đơn giản chỉ là do Ngân tặng, nên nó mới ngọt? Tôi không biết, và tôi không chắc. Chắc chỉ do tôi chưa quen vị kẹo bưởi được làm ở Hà Nội mà thôi, tôi nghĩ vậy (nhưng có lẽ 40% là do Ngân tặng nên tôi mới thấy ngon).

"Kẹo... ngọt lắm. Hơi không giống vị kẹo bưởi ở mấy tiệm tạp hoá chỗ mình. Nhỉ?"

Ngân gật đầu. "Tui lần đầu ăn cũng thấy như vậy. Nhưng mà Phú ăn thêm vài viên nữa kiểu gì cũng thấy quen miệng thôi!"

Nó cười toe toét. Tôi cũng cười theo. Hai đứa tôi cứ đứng ngơ ngác giữa xóm, ngồi ăn kẹo bưởi, tán chuyện, chơi trò chơi, nhảy lò cò... Trời nắng nóng, nhưng tôi vẫn cứ ước gì thời gian ngưng lại, để mà được mãi mãi cùng ngồi dưới mặt trời chói chang ánh nắng với Ngân. Ước gì tôi được làm một bầu trời bát ngát, làm chiếc hồ gợn nước trong xanh, làm làn gió thu thoáng mát để cho nó dịu dàng hờn giận, để cho nó vui chơi, thoả sức vẫy vùng...

_______

Tôi chuyển lên thủ đô học. Tôi nhớ nhà, nhớ xóm, nhớ làng tôi, và... nhớ Ngân vô cùng. Không lâu sau, gia đình Ngân cũng chuyển lên thủ đô, và Ngân học chung trường đại học với tôi. Tuy vậy, nhưng Ngân và tôi học khác lớp, nên ở trên trường, chúng tôi không được gặp nhau nhiều. Tôi không còn gọi Ngân là "nó" nữa, và Ngân cũng không còn xưng tui với tôi. Ngân bảo tôi rằng giờ Ngân có bạn trai rồi. Ngân bảo anh ta tên là Trọng, là đàn anh khối trên. Anh Trọng được rất nhiều người ngưỡng mộ. Tôi chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng Ngân bảo anh ta rất điển trai. Tôi lo Ngân sẽ bị mấy chị khối trên ghét bỏ vì là người yêu của anh Trọng, nhưng Ngân bảo rằng đó không phải việc của tôi. Còn nữa, Ngân bây giờ khác xưa nhiều lắm. Giờ đây, Ngân điệu đà hơn, thích bắt kịp xu hướng cho giống các bạn đồng trang lứa: nối mi, cắt tóc ngắn, trang điểm, mặc áo họa tiết sặc sỡ, vân vân và mây mây. Tôi thấy Ngân như vậy vẫn đáng yêu như xưa... nhưng quả thật, tôi thích Ngân mộc mạc, đơn giản của hồi trước hơn.

Ngân luôn kể tôi về anh Trọng, mặc dù tôi còn chưa biết mặt. Ngân bảo Ngân không có ảnh anh Trọng, nên không cho tôi xem được. Ngân kể rằng anh Trọng rất "bảnh", lại còn học rất giỏi, luôn kèm cho Ngân. Tôi mặt mày cũng ưa nhìn, học trên lớp cũng giỏi, nhưng không bằng bạn trai của Ngân. Anh Trọng cũng rất quan tâm Ngân, biết rõ sở thích của Ngân, luôn coi Ngân như là cô công chúa bé bỏng, nuông chiều Ngân, mua cho Ngân nhiều đồ hiệu, trang sức xa xỉ. Ngân còn kể tôi rằng anh Trọng có chiếc xe mô tô xịn, chạy rất nhanh, không như chiếc xe đạp "vừa cũ vừa quèn" của tôi. Ngân bảo rằng tôi "không có cửa" để mà so với anh Trọng. Tất nhiên rồi, chính bản thân tôi cũng tự thấy vậy.

Lên thủ đô, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Sinh nhật, tôi được Ngân tặng hẳn một chiếc đàn ghita. Ngân bảo thích nghe tôi gảy đàn như lúc còn ở làng. Tôi kiếm được việc làm ở một quán nước nhỏ, đủ để cho tôi thuê được một chiếc nhà trọ và đóng tiền học. Tôi làm quen được với rất nhiều người bạn mới, thân nhất là với thằng Song. Thằng Song học chung lớp với tôi. Thằng Song hay được mọi người gọi là Song ghẻ, vì hè năm trước nó bị ghẻ rất kinh, đến cả em trai nó còn không dám chơi với nó. Giờ thì nó hết ghẻ rồi, nhưng mọi người quen miệng, nên biệt danh này vẫn hay được mọi người dùng. Tôi thích gọi nó là Song hơn. Thằng Song ở chung trọ với tôi, vì chủ trọ là mẹ của nó, bác Loan. Bác Loan rất hiền, nhưng cũng vì thế mà suốt ngày thằng Song nó đi chơi lêu lổng ở tận tít đâu. Bác Loan không trách nó. Bác còn bảo tôi lúc không có bác thì nhớ giúp bác quản thằng Song. Bác Loan chắc hẳn phải quý nó lắm.

Tôi thích ở trọ bác Loan, không chỉ do bác Loan hiền hay vì được ở chung với Song, mà còn vì... nhà bác Loan có nhiều bịch kẹo bưởi hồi trước Ngân tặng tôi. Cứ ăn một viên, đầu tôi lại hiện lên những kỷ niệm, những ký ức khi còn nhỏ, khi còn vô tư, khi còn được thân với Ngân. Không biết từ khi nào, trong túi quần tôi lúc nào cũng phải có mấy cái kẹo bưởi ấy. Chẳng biết là do nó ngon, nó ngọt, hay do cứ ăn một viên, khi cái vị chua ngọt của viên kẹo bưởi ấy tan ra trong miệng, ngày tháng còn ở cái làng nhỏ ấy lại lóe lên trong tâm trí. Một lần nữa, tôi nhớ nhà. Tôi nhớ chiếc xóm nhỏ, tôi nhớ dòng suối mát ở gần nhà, tôi nhớ mấy cái hội chợ nhộn nhịp ở làng tôi. Nhưng nhớ nhất, thì chắc chắn là gia đình... và Ngân ngây ngô, trong sáng của hồi xưa.

Bữa nay thằng Song với tôi đi chơi với thằng em nó. Thằng em nó tên Vân. Cu Vân nhỏ hơn bọn tôi 5 tuổi. Nó rất thích chơi bắn bi, lúc nào cũng nhờ anh nó sắm cho nó vài viên bi để mà chơi, đôi lúc còn nhờ tôi mua bi cho nó. Vân rất giản dị, không đua đòi, chỉ nhờ bố mẹ nó mua mấy món đồ chơi rẻ tiền. Thằng bé này rất khác với mấy đứa ở thủ đô mà tôi từng gặp. Cảm giác cứ nhìn nó, tôi lại nhớ đến tôi, lúc còn được nhảy lò cò, chơi bắn bi, trốn tìm, một hai ba, kéo co với bọn trẻ trong làng, với Ngân... Thấm thoát cũng đã được 5 năm. Thời gian trôi cũng nhanh thật, vậy mà đã gần một năm tôi chuyển lên Hà Nội. Không biết giờ làng tôi thế nào, bố mẹ làm ăn có ổn không, bọn trẻ ở xóm có nhớ tôi không, cái đàn ghita cũ xì bố mẹ có còn giữ không. Nhớ nhà quá.

Tôi, thằng Song và cu Vân bước vào công viên, ánh nắng ấm áp bao quanh chúng tôi. Cảnh quan quen thuộc nhưng lại xa lạ, như gợi nhớ lại kỷ niệm tuổi thơ. Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, không khí trong lành, còn thoang thoảng mùi hoa ngọt ngào. Làn gió mát rượi xóa tan mệt mỏi của tôi. Chúng tôi đi qua quầy hàng rong, mùi kẹo, xiên que và đồ ăn đường phố quyện lẫn. Tiếng cười, trò chuyện rộn rã từ mọi phía. Mấy đứa trẻ chạy vòng quanh, đôi khi va vào tôi, gợi lên trong lòng tôi những hình ảnh ngày thơ ấu. Khi giúp một đứa trẻ đứng dậy, tôi bất chợt thấy bóng dáng quen thuộc - Ngân, ngồi cạnh một anh chàng điển trai, lớn hơn chúng tôi khoảng một đến hai tuổi.

"... Ngân?" Tôi cất giọng.

"... Phú?"

Ngân nói nhỏ, như kiểm soát cảm xúc. Nhìn Ngân có vẻ bất ngờ khi thấy tôi lắm. Chắc Ngân đã không nghĩ rằng tôi sẽ ở đây. Tôi bước gần, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Lại cái cảm xúc ấy, khi người lại thấy lâng lâng, lòng lại cứ rối như tơ vò, má lại cứ ấm ấm, còn tim thì lại loạn nhịp. Cái cảm giác khi mà bạn chỉ muốn yêu một người thật lâu, rồi sau đó sẽ cùng nắm tay nhau đi hết cuối con đường dài của cuộc sống.

"Ừm, Ngân. Lâu rồi mới nói chuyện lại."

Ngân gật đầu, nhưng không nói thêm nhiều. "Đây là bạn cũ của em." Ngân giới thiệu với anh ta ngắn gọn. "Còn Phú, đây là anh Trọng, người yêu Ngân."

"...Chào anh, tôi là Phú. Tôi đã nghe không ít về anh từ Ngân."

Không gian trở nên im ắng, còn bầu không khí không hề thoải mái chút nào. Ánh mắt của anh Trọng cứ xiên thẳng vào tôi, như sắp ăn tươi nuốt sống tôi, khiến tôi cảm thấy... bất an. Đôi mắt anh ta sáng lên với sự khó chịu và ghen tuông, như một ngọn lửa đang bùng cháy. Tôi cảm thấy da mình sởn gai ốc, tóc gáy dựng lên, khi đối mặt với ánh mắt đó. Tại sao? Anh Trọng ghét tôi sao? Hay anh ta ghen với tôi? Tôi không biết. Và nói thật thì... tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ muốn thoát khỏi tình huống khó xử này. Tôi quyết định phá vỡ sự im lặng, hy vọng khôi phục lại được bầu không khí ấm áp bạn nãy.

"Cũng lâu rồi Ngân và tôi chưa có cuộc trò chuyện đàng hoàng với nhau... ta nói chuyện một chút được không?"

Ngân nhìn Trọng, rồi gật đầu. "Được, nhưng chỉ một chút thôi."

Ngân đứng dậy, mái tóc ngang vai bay bổng trong gió. Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, và tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn. Chúng tôi bước đến một quán cà phê gần đó, ngồi xuống bàn đá nhỏ. Ngân đặt tay lên ly cà phê, nhìn ra hồ nước trong veo. Anh Trọng ngồi cạnh cô, tay đặt lên vai Ngân. Quả thật, họ nhìn rất hợp nhau. Chúng tôi trò chuyện về ngày xưa, về ước mơ, về cuộc sống hiện tại. Nhưng anh Trọng liên tục cắt ngang, khiến cuộc trò chuyện bị gián đoạn. Ngân tỏ vẻ khó chịu, nhìn anh ta.

"Anh vào đây làm gì vậy?" Ngân hỏi anh ta.

"Em không muốn anh ở đây à?"

Anh Trọng hỏi lại Ngân. Ngân chìm vào im lặng, khuôn mặt Ngân phản chiếu nỗi buồn sâu sắc, như bóng tối bao phủ tâm hồn. Đôi mắt Ngân đắm chìm trong suy nghĩ, mất kết nối với hiện thực. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, căng thẳng như dây đàn gãy vỡ, khiến không gian xung quanh dường như bị đóng băng. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại sự im lặng khó chịu. Tôi đứng dậy chậm rãi, ghế sắt kêu rít trên sàn đá, tiếng động nhỏ nhưng đủ làm rung chuyển không khí căng thẳng. Tiếng bước chân của tôi vang lên rõ ràng trong không gian im lặng, như một lời chia tay không thể tránh khỏi.

"Phú còn gì để nói với Ngân không?"

Ngân hỏi nhỏ, giọng Ngân rung lên, như một lời van xin. Đôi mắt Ngân ứa nước mắt, như hai viên ngọc bích bị bao quanh bởi bóng tối. Ánh nắng ban chiều chiếu rọi xuống, tạo thành một khung hình tuyệt đẹp, nhưng không thể xua tan bầu không khí u ám. Ánh nắng ban chiều chiếu rọi xuống, tạo thành một khung hình tuyệt đẹp, nhưng lòng tôi đượm buồn. Cánh cửa gỗ kêu rít khi tôi đẩy nó mở. Ngân ngồi một mình, với bóng dáng anh Trọng ở phía sau, như một bức tranh về sự cô đơn và mất mát. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng giảm bớt căng thẳng. Tiếng tôi vang lên mềm mại, như một lời hứa hẹn. Tôi quay lưng, rời quán cà phê với bước chân nặng nề.

"... Có, nhưng để hôm khác thôi, Ngân."

Tôi bước ra khỏi quán cà phê, ánh nắng chiều vàng ấm bao quanh tôi, nhưng không thể làm tan băng trong lòng. Cảm giác cô đơn và bất an đeo bám tôi như một bóng tối không rời. Tôi cảm thấy mình như một bóng dáng đơn độc, lang thang trong thành phố ồn ào, tìm kiếm một điểm neo an toàn. Bước chân nặng nề, tôi đi qua những con đường quen thuộc, nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi. Tâm trí tôi vẫn còn đọng lại hình ảnh Ngân, đôi mắt ứa nước mắt, lời van xin nhỏ nhắn. Tôi tự hỏi liệu tôi đã đúng khi rời đi hay chưa? Tôi dừng lại trước một cửa sổ, nhìn bóng dáng mình trong tấm kính mờ. Tôi tự hỏi, tôi đang tìm kiếm gì? Sự giải thoát? Sự yên bình? Tương lai tốt đẹp cùng Ngân? Hay chỉ là một lý do để tiếp tục bước đi? Tôi tiếp tục bước đi, dòng suy nghĩ vẫn xoay quanh trong đầu. Tôi cảm thấy mình đang đứng trước ngã rẽ, một bên là quá khứ, một bên là tương lai. Nhưng tôi buộc phải chọn bước tiếp, dù không biết điều gì chờ đợi tôi.

Từng bước, từng bước, tiếng chân nặng nề vang lên theo từng nhịp, như tiếng trống báo tử cho cảm giác hạnh phúc đã mất. Tôi lắc đầu, tự cười khẩy bản thân vì đã ngu ngốc đến mức nào. Tại sao tôi lại để cảm xúc chi phối lý trí? Đường phố dần vắng vẻ, đèn đường sáng lên như những ngôi sao cô đơn. Tôi cảm thấy mình như một nhà lữ hành nhỏ bé, lạc lối trong thành phố rộng lớn. Tôi dừng lại trước cổng công viên, nhìn lên bầu trời đêm. Những đám mây đen như đang nuối tiếc, che giấu ánh trăng. Tôi thở sâu, cố gắng đẩy bỏ cảm giác nặng nề."Tại sao mình lại yêu?" tôi tự hỏi mình. Nhưng không có câu trả lời. Bóng dáng Ngân vẫn cứ loanh quanh trong đầu. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, chôn vùi những câu hỏi và biết bao cảm xúc xuống tận đáy lòng. Nhưng rồi, tiếng gọi quen thuộc kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Phú, mày làm gì mà đứng thừ người ra thế? Về! Mẹ tao nấu cơm rồi."

Giọng nói của Song vang lên từ phía sau. Tôi quay lại, thấy thằng Song và cu Vân đang tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng. Công viên giờ chỉ loáng thoáng vài bóng người, khác hẳn với lúc ba đứa tôi mới bước vào công viên. Những ngọn đèn đường vàng vọt hắt xuống, tạo nên những cái bóng dài lê thê trên mặt đất, như chính tâm trạng của tôi lúc này. Tôi đứng lặng một lúc lâu trước cổng công viên, để mặc cho những ký ức về Ngân tràn về như cơn sóng dữ, nhấn chìm mọi nỗ lực của tôi để giữ cho mình tỉnh táo. Hình ảnh Ngân với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng cứ hiện lên trong tâm trí, khiến lòng tôi quặn thắt. Tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy? Tôi cố gắng nở một nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại.

"... Không có gì. Nào, về. Cơm nguội ăn không ngon."

Cả ba chúng tôi cùng bước đi trên con đường vắng, tiếng cười nói một lúc lại vang khắp đường. Tôi cảm nhận được từng bước chân của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể gánh nặng trong lòng đã được san sẻ. Những câu chuyện phiếm, những kỷ niệm vui vẻ giữa ba đứa dần kéo tôi ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn. Chúng tôi quay về nhà trọ và dùng bữa tối với bác Loan. Mọi thứ cứ thế mà trôi qua nhanh chóng. Căn phòng nhỏ bé nhưng ấm cúng chào đón tôi trở về. Tôi ngồi xuống giường, lại ngồi gảy đàn (mục đích chính có lẽ là để trốn tránh hiện thực), nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào, miệng tôi lại đang ngậm một viên kẹo bưởi. Bầu trời đêm vẫn mịt mù, tựa y lòng tôi. Nhưng tôi biết (mong) rằng, dù bóng dáng Ngân vẫn còn đó, mình sẽ dần vượt qua, và cuộc sống vẫn sẽ cứ tiếp diễn.

_______

Thời gian lặng lẽ trôi qua, và chẳng mấy chốc mà đã vài năm kể từ ngày chúng tôi rời ghế nhà trường. Tôi, Song, Ngân và anh Trọng, mỗi người giờ đây đều đang theo đuổi những con đường riêng. Thằng cu Vân giờ hiện đang làm thực tập sinh tại một công ty nhỏ, từng bước xây dựng nền tảng cho sự nghiệp tương lai. Tôi và Song vẫn tiếp tục công việc tại quán nước nơi tôi từng làm thêm khi còn là sinh viên, nơi mà mỗi ngày đều mang đến những trải nghiệm mới mẻ và những cuộc gặp gỡ thú vị. Anh Trọng, như dự đoán, đã tiếp quản công ty của gia đình, không ngừng phát triển và mở rộng những gì bố mẹ anh đã gây dựng. Ngân, thì lại chọn ở nhà làm nội trợ, chăm sóc tổ ấm của mình với tất cả tình yêu và sự tận tụy. Mỗi người một lối đi, nhưng tất cả đều đang viết tiếp những chương mới trong cuộc đời mình, với niềm tin và hy vọng vào tương lai.

Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi biết rằng, tôi vẫn không khác xưa lắm. Cái bóng của Ngân lớn thật, như một tấm màn vô hình mà tôi không thể nào xuyên qua được. Mỗi lần tôi tự nhủ rằng mình đã vượt qua, đã để lại tình cảm ấy phía sau, thì những ký ức ngọt ngào và hồi ức xưa cũ lại trỗi dậy, tràn ngập tâm trí tôi. Chúng như những con sóng không ngừng vỗ về bờ cát, gợi nhớ về những khoảnh khắc đã qua, về một tình yêu mà tôi cứ ngỡ đã phai nhạt theo dòng chảy của thời gian. Nhưng dường như, tình cảm ấy vẫn âm thầm tồn tại, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy, chỉ chờ một cơn gió nhẹ để bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Những kỷ niệm, dù vui hay buồn, đều trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, khiến tôi không ngừng tự vấn liệu mình có bao giờ thực sự quên được Ngân hay không.

Và rồi, sau ngần ấy năm bên nhau, Ngân và anh Trọng đã quyết định tiến tới hôn nhân. Chỉ còn một tuần nữa thôi, ngày cưới của hai người sẽ diễn ra. Là bạn thân từ thuở ấu thơ của Ngân, tôi đã nhận được lời mời tham dự đám cưới, một lời mời mà tôi không thể từ chối dù biết rằng anh Trọng không mấy thiện cảm với tôi. Có lẽ, những kỷ niệm và tình cảm giữa tôi và Ngân trong quá khứ khiến anh cảm thấy không vui. Dẫu vậy, tôi vẫn quyết định sẽ đến dự, không chỉ để chứng kiến giây phút hạnh phúc của Ngân mà còn để thể hiện sự ủng hộ chân thành của mình. Đám cưới này không chỉ là ngày vui của riêng Ngân và anh Trọng, mà còn là dịp để tôi nhìn lại những kỷ niệm đã qua và chúc phúc cho người bạn thân thiết của mình. Tôi tự nhủ sẽ gạt bỏ những cảm xúc riêng tư, để có thể thật lòng chúc Ngân một cuộc sống hôn nhân viên mãn và hạnh phúc bên người mà Ngân đã chọn.

Hôm nay là ngày cưới của Ngân và anh Trọng, một sự kiện mà tôi đã chuẩn bị tinh thần để tham dự với tất cả sự chân thành và vui vẻ. Như dự tính, tôi đã tự nhủ rằng mình sẽ gạt bỏ mọi cảm xúc cá nhân sang một bên, để có thể thật lòng chúc Ngân hạnh phúc bên người mà cô ấy đã chọn. Tuy nhiên, khi đứng giữa không gian tràn ngập ánh sáng và tiếng cười của buổi lễ, tôi nhận ra rằng điều đó không hề dễ dàng như tôi đã tưởng. Những ký ức về những khoảnh khắc đã qua, những kỷ niệm mà tôi và Ngân từng chia sẻ, bất chợt ùa về, khiến lòng tôi không khỏi xao xuyến và bồi hồi. Dù đã cố gắng giữ cho mình một vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong, tôi biết rằng mình vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ. Tình cảm dành cho Ngân vẫn còn đó, khiến tôi không thể thật lòng chúc phúc cho Ngân một cách trọn vẹn. Tôi vẫn không thể ngăn mình khỏi cảm giác tiếc nuối và luyến lưu. Tệ thật.

Khi buổi lễ kết thúc, Ngân rủ tôi ra một góc khuất, nơi chỉ có hai chúng tôi, như muốn chia sẻ một điều gì đó đặc biệt. Ngân nhìn tôi, đôi mắt ánh lên những cảm xúc phức tạp. "Phú có còn nhớ khi cả hai từng hứa với nhau rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ cưới nhau không?" Ngân hỏi. Tôi gật đầu, để những ký ức ngọt ngào ấy tràn về trong tâm trí. Ngân cười nhẹ, nói rằng thật hoài niệm biết bao. Giờ đây, khi Ngân chuẩn bị bước vào cuộc sống hôn nhân với anh Trọng, Ngân tự hỏi không biết Ngân của ngày xưa, cô bé với những giấc mơ trong sáng và những lời hứa ngây thơ, sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được điều này.

Chúng tôi đứng đó, lặng lẽ chia sẻ khoảnh khắc của sự im lặng đầy ý nghĩa, để những kỷ niệm xưa cũ lặng lẽ trôi qua trong tâm trí. Tôi hiểu rằng cuộc sống luôn thay đổi, và những lời hứa của tuổi trẻ đôi khi chỉ là những giấc mơ, không thể thành hiện thực. Dù vậy, tôi vẫn trân trọng những ký ức ấy, những khoảnh khắc mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua, như một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của cả hai. Ngân nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn và tình bạn chân thành, rồi nhẹ nhàng nói rằng dù cuộc sống có đưa đẩy chúng tôi đi theo những con đường khác nhau, nhưng tình bạn giữa chúng tôi sẽ mãi là một điều quý giá. Tuy vậy, nhưng khi những lời nói ấy của Ngân vang lên, tôi biết rằng lòng mình không thể nào kìm nén được nữa.

"...Tôi thực sự không thể kìm nén cảm xúc của mình thêm nữa. Ngân à, tôi thích Ngân. Tôi đã thích Ngân từ những ngày chúng ta còn nhỏ, khi cùng nhau rong chơi khắp làng quê yên bình. Tôi đã dự định rằng khi biết Ngân chuyển lên thành phố, tôi sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình với Ngân. Thế nhưng, tôi đã chậm một bước. Và mãi đến tận bây giờ, tôi mới có đủ dũng khí để nói ra những điều mà tôi đã chôn giấu tận đáy lòng suốt ngần ấy năm qua. Xin lỗi Ngân vì đã thổ lộ điều này vào đúng ngày cưới của Ngân, và cảm ơn Ngân vì đã là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi."

Tôi đã nói được rồi. Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày đắn đo, tôi cũng đã thổ lộ được tình cảm của mình. Cảm giác nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng lớn lao khỏi đôi vai. Nhưng lạ thay, trong lòng tôi vẫn còn vương vấn một nỗi ngài ngại khó tả. Tâm trí tôi như một mớ hỗn độn, rối bời, không thể nào gỡ ra. Cảm giác khó chịu cứ nhấp nhổm trong lòng, như thể tôi vừa làm một điều gì đó sai trái, dù biết rằng mình chỉ đang sống thật với cảm xúc của bản thân. Tôi thở dài, một hơi thở dài đầy nặng nề và mệt mỏi. Đứng dậy, tôi nhìn Ngân, người mà tôi đã dành trọn tình cảm bấy lâu nay. Ánh mắt Ngân hướng về phía tôi, có chút ngạc nhiên, bối rối. Tôi không biết Ngân sẽ nghĩ gì, sẽ phản ứng ra sao, nhưng ít nhất, tôi đã dũng cảm nói ra điều mình ấp ủ bấy lâu nay.

"Xin lỗi Ngân, tôi đi về trước." Tôi nói, giọng khẽ run, như thể sợ rằng nếu ở lại thêm chút nữa, tôi sẽ không thể giữ được bình tĩnh.

Bước chân tôi rời khỏi đám cưới, từng bước từng bước nặng nề như kéo theo cả một thế giới tâm tư. Con đường về trọ hôm nay dài hơn mọi khi, hay có lẽ chỉ là do tâm trạng tôi đang quá rối bời. Những ngọn đèn đường lấp lánh, nhưng trong mắt tôi chỉ là những vệt sáng mờ nhạt. Tôi tự hỏi, liệu mình đã làm đúng hay sai? Liệu rằng tình cảm của tôi có làm Ngân khó xử? Tôi cứ bước đi, để mặc cho gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh làm tôi tỉnh táo hơn. Nhưng dù có tỉnh táo đến đâu, tôi vẫn không thể xua tan được cảm giác trống rỗng và lo lắng đang bủa vây. Tôi biết, từ giờ mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.

Và như vậy, sau nhiều đêm trăn trở và suy nghĩ, tôi quyết định cắt đứt liên lạc với Ngân. Đó không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng tôi biết rằng đó là điều tốt nhất cho cả hai. Ngân là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, nhưng dường như chúng tôi đã đi trên hai con đường khác nhau. Thành phố và nhịp sống hối hả không còn là nơi tôi cảm thấy thuộc về. Tôi nhớ làng quê yên bình, nơi tôi đã lớn lên, nơi có gia đình và những kỷ niệm tuổi thơ. Quyết định trở về làng không chỉ là để tránh xa những ồn ào của thành phố, mà còn là để tìm lại chính mình. Ở đó, tôi có thể sống chậm lại, cảm nhận từng khoảnh khắc của cuộc sống mà không bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và những mối quan hệ phức tạp. Tôi nhớ những buổi sáng thức dậy với tiếng chim hót líu lo, những buổi chiều ngồi bên bờ sông ngắm hoàng hôn, và những đêm hè mát mẻ dưới bầu trời đầy sao.

Trở về làng, tôi có thời gian để suy nghĩ, để chơi đàn, để làm những điều mà tôi yêu thích nhưng đã bị lãng quên trong cuộc sống bận rộn nơi thành phố. Những giai điệu từ cây đàn ghita vang lên trong không gian yên bình của làng quê, mang lại cho tôi cảm giác tự do. Gia đình tôi chào đón tôi trở về với vòng tay rộng mở. Họ không hỏi nhiều về lý do tôi rời thành phố, chỉ đơn giản là vui mừng khi thấy tôi trở lại. Ở bên họ, tôi cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương vô điều kiện mà không nơi nào có thể mang lại. Những bữa cơm gia đình, những câu chuyện kể bên bếp lửa, tất cả đều khiến tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ về Ngân, rất nhiều là đằng khác. Tôi nhớ về những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã có. Tuy vậy, nhưng làng quê nhỏ bé này, với tất cả sự giản dị và chân thành của nó, mới chính là nơi tôi thuộc về. Những buổi chiều ngồi dưới gốc cây, ôm cây đàn và để những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tôi cảm thấy như đang kết nối lại với chính mình, với những ước mơ, khát vọng đã từng bị lãng quên.

_______

Ngân từng nghĩ rằng đám cưới với Trọng sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc, tràn đầy yêu thương và sự thấu hiểu. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Ngân nhận ra rằng mình đã nhầm lẫn nghiêm trọng về con người thực sự của anh ta. Trọng không phải là người đàn ông mà Ngân từng tin tưởng và yêu thương. Những ngày đầu sau đám cưới, Ngân đã cố gắng bỏ qua những dấu hiệu nhỏ nhặt của sự ghen tuông vô lý từ Trọng. Ngân tự nhủ rằng đó chỉ là biểu hiện của tình yêu, rằng anh chỉ đang lo lắng cho Ngân mà thôi. Nhưng dần dần, sự ghen tuông ấy trở nên quá đáng, đến mức ngột ngạt. Trọng kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của Ngân, từ những cuộc gọi điện thoại, tin nhắn đến cả những cuộc gặp gỡ bạn bè. Ngân cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng vô hình, bị giam cầm bởi những nghi ngờ vô căn cứ của Trọng.

Nhưng điều khiến Ngân đau đớn nhất không chỉ là sự ghen tuông mù quáng của Trọng, mà là sự phản bội tàn nhẫn của anh. Ngân phát hiện ra rằng Trọng đã ngoại tình, lén lút qua lại với một người phụ nữ khác. Trái tim cô như bị xé nát khi biết rằng người đàn ông mà cô đã trao trọn niềm tin và tình yêu lại có thể phản bội cô một cách dễ dàng như vậy. Ngân cảm thấy mình như bị đẩy xuống vực thẳm của sự thất vọng và đau khổ. Mặc dù Ngân đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ và thất vọng từ Trọng, trái tim cô vẫn không thể ngừng yêu anh. Tình yêu của cô dành cho Trọng giống như một sợi dây vô hình, dù có bị kéo căng đến đâu, dù có bị tổn thương đến mức nào, vẫn không thể dễ dàng cắt đứt.

Và trong những lúc uất ức, Ngân không thể không nghĩ đến Phú, người mà Ngân đã từng từ chối vì Trọng. Phú luôn luôn dịu dàng, biết lắng nghe và tôn trọng cô. Phú không bao giờ kiểm soát hay nghi ngờ Ngân, mà luôn tin tưởng và ủng hộ cô trong mọi quyết định. So với Trọng, Phú như một bầu trời khác, nơi Ngân từng cảm thấy an toàn và được yêu thương thật sự. Ngân cảm thấy tiếc nuối vì đã không nhận ra sớm hơn sự khác biệt giữa Trọng và Phú. Ngân tự trách mình vì đã để bản thân rơi vào tình cảnh bây giờ, sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu và sự tôn trọng. Ngân khao khát được thấu hiểu và quan tâm chân thành, và trong những lúc Ngân cần một bờ vai để dựa vào, Phú là người duy nhất Ngân có thể mở lòng và chia sẻ nỗi niềm sâu kín.

Ngân đã dành cả ngày để tìm kiếm Phú, đi qua từng con phố quen thuộc, ghé thăm những quán cà phê mà họ thường ngồi trò chuyện, và thậm chí đến cả khu công viên, nơi Ngân và Phú vô tình gặp. Nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích, Phú như biến mất không dấu vết. Trong lòng Ngân dâng lên một nỗi lo lắng không yên, cô tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra với anh. Cuối cùng, khi mặt trời đã bắt đầu khuất bóng sau những tòa nhà cao tầng, Ngân quyết định tìm đến Song, người bạn thân thiết nhất của Phú. Cô hy vọng Song có thể biết điều gì đó về tung tích của Phú. Khi gặp Song, Ngân không giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói của mình. Sau khi lắng nghe câu chuyện của Ngân, Song thở dài.

"Thằng Phú nó đã về làng rồi."

Sau khi nghe Song nói rằng Phú đã về làng, Ngân cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt phải tìm gặp Phú ngay lập tức. Ngân nhanh chóng thu xếp hành lý, chuẩn bị cho chuyến đi về làng với hy vọng sẽ tìm thấy Phú và tâm sự. Chuyến xe đưa Ngân rời xa thành phố ồn ào, băng qua những cánh đồng xanh mướt và những ngôi làng yên bình. Ngồi trên xe, Ngân không ngừng nghĩ về Phú, về những kỷ niệm mà họ đã cùng nhau chia sẻ. Cô tự nhủ rằng khi gặp Phú, cô sẽ lắng nghe và hiểu lý do anh rời đi mà không nói một lời.

Khi xe dừng lại ở bến, Ngân bước xuống, cảm nhận không khí trong lành của vùng quê. Cô hỏi thăm đường đến nhà Phú và nhanh chóng tìm đến ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm giữa vườn cây xanh mát. Tuy nhiên, khi gõ cửa, Ngân chỉ nhận được sự im lặng. Cô thử gọi tên Phú vài lần, nhưng không có ai trả lời. Ngân quyết định hỏi thăm hàng xóm xung quanh và được biết rằng Phú đã rời khỏi nhà từ sáng sớm để đi đâu đó mà không nói rõ. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng lại tràn ngập trong lòng Ngân. Cô ngồi xuống bậc thềm trước nhà Phú, cố gắng suy nghĩ về bước tiếp theo. Ngân biết rằng cô đã đến đây vì một lý do, và cô không thể dễ dàng từ bỏ.

Ngân quyết định ở lại làng vài ngày, hy vọng rằng Phú sẽ sớm trở về. Trong thời gian chờ đợi, cô ngồi ở bậc thềm ngoài nhà Phú, lặng lẽ cảm nhận sự bình yên của vùng quê. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của đồng lúa và tiếng chim hót líu lo. Ngân cảm thấy lòng mình dịu lại, như thể mọi lo toan và căng thẳng của cuộc sống thành phố đã tan biến. Ngân nhớ lại những kỷ niệm với Phú, những lần họ cùng nhau đi dạo trên con đường làng, những câu chuyện không đầu không cuối nhưng đầy ắp tiếng cười. Ngân tin rằng sớm muộn gì Phú cũng sẽ trở về, và khi đó, họ sẽ có cơ hội để tâm sự, nói chuyện, giống như ngày xưa. Bất chợt, cô nghe thấy tiếng mở cửa. Ngân quay lại và thấy bố mẹ Phú bước ra.

"Ngân đó à? Đúng là y hệt những gì Phú nó... nói. Nhìn cháu giờ... khác hẳn so với ngày xưa."

Ngân cười mỉm, trong lòng cảm thấy một chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy ấm áp. Cô nhớ lại những ngày còn bé, khi cô và Phú thường chơi đùa trong sân nhà, những ký ức đẹp đẽ mà giờ đây dường như đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn Ngân.

"... Cháu chào hai bác. Cho cháu hỏi Phú đâu rồi ạ?" Ngân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự mong chờ.

Bố mẹ Phú nhìn nhau, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Mẹ Phú nhẹ nhàng hỏi: "Cháu chưa nhận được bức thư ư?"

Ngân ngạc nhiên, lắc đầu. "Dạ, cháu chưa nhận được thư nào cả. Có chuyện gì vậy ạ?"

"...Thằng Phú nó sắp chết rồi."

"...Dạ?" Ngân hỏi lại.

Bố Phú thở dài, ánh mắt trầm buồn. "Phú nó bị bệnh tim bẩm sinh, cháu ạ. Từ nhỏ nó đã phải chịu nhiều đau đớn, nhưng nó luôn cố gắng sống vui vẻ, không muốn ai lo lắng. Gần đây, bệnh tình trở nặng, và nó quyết định về làng để dành những ngày tháng cuối cùng ở đây, nơi mà nó yêu thương nhất."

Ngân cảm thấy như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua lòng mình. Ngân đứng lặng, cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang dần sụp đổ. Những lời nói của bố Phú vang lên trong đầu cô, nhưng dường như không thể nào thấm vào được. Ngân không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Trái tim Ngân như thắt lại, từng nhịp đập trở nên nặng nề và đau đớn. Ngân nhớ lại những kỷ niệm với Phú, những lần họ cùng nhau cười đùa, những giấc mơ và dự định mà họ từng chia sẻ. Tất cả giờ đây dường như trở nên mong manh và dễ vỡ. Ngân cảm thấy mắt mình cay xè, nước mắt chực trào ra nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Phú không muốn cháu lo lắng, nên nó đã viết thư cho cháu, mong cháu hiểu và thông cảm," mẹ Phú nói tiếp, giọng nghẹn ngào. "Nó luôn trân trọng tình bạn của hai đứa."

"... Phú đang ở đâu, thưa hai bác? Cháu cần phải đi gặp Phú."

Bố mẹ Phú nhìn nhau, rồi bố Phú nhẹ nhàng nói: "Phú đang ở bệnh viện trung tâm, cháu à. Nó cần được chăm sóc đặc biệt."

Không chần chừ thêm một giây nào, Ngân cảm ơn bố mẹ Phú rồi vội vã rời đi. Trên đường đến bệnh viện, Ngân không ngừng cầu nguyện, hy vọng rằng mình sẽ kịp thời gian để gặp Phú, để nói với Phú ấy rằng Ngân luôn ở bên và sẽ cùng Phú vượt qua mọi khó khăn. Khi đến bệnh viện, Ngân chạy vội vào trong, hỏi thăm phòng của Phú. Ngân cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cuối cùng, khi đứng trước cửa phòng bệnh, Ngân hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân trước khi bước vào.

Trong một căn phòng yên tĩnh của bệnh viện, ánh sáng mờ nhạt từ đèn trần chiếu xuống, tạo ra một không gian vừa ấm áp vừa u buồn. Trên giường bệnh, Phú nằm đó, khuôn mặt hốc hác và nhợt nhạt. Đôi mắt Phú nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung lên như đang chìm trong một giấc mơ không yên. Tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đặn, nhưng đôi khi lại có những nhịp ngắt quãng, báo hiệu tình trạng không ổn định của trái tim Phú. Những dây dẫn và ống truyền dịch được gắn vào cơ thể Phú, như những sợi dây mong manh níu giữ sự sống.

"...Ngân. Ngân đến rồi à?" Phú nói, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

".. Ngân đến rồi."

Ngân bước đến bên giường, đôi mắt Ngân ngấn lệ khi nhìn thấy Phú. Đôi mắt Phú mở ra, ánh lên một tia sáng yếu ớt nhưng đầy tình cảm. Mỗi hơi thở của Phú đều nặng nề, như thể Phú đang gắng gượng để níu giữ từng khoảnh khắc cuối cùng. Ngân ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phú. Ngân cảm nhận được từng đường gân xanh nổi rõ trên làn da nhợt nhạt, như những dòng sông cạn kiệt sức sống. Phú khẽ mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng tràn đầy yêu thương.

"Tôi xin lỗi... vì đã không thể ở bên Ngân lâu hơn.."

Phú thì thầm, đôi mắt Phú nhìn sâu vào mắt Ngân, như muốn khắc ghi hình bóng Ngân vào tâm trí. Ngân cúi xuống, áp má mình vào bàn tay anh, cảm nhận được sự yếu ớt nhưng vẫn đầy quyết tâm trong từng cái siết tay nhẹ nhàng. Phú hít một hơi thật sâu, như muốn gom hết sức lực còn lại để nói lời cuối cùng.

"Phú, đừng.."

"Ngân ơi, tôi xin lỗi.." Phú nói, giọng Phú nhỏ dần, như một làn gió thoảng qua. "Xin lỗi Ngân rất nhiều.."

"Ngân ơi... tôi biết ơn Ngân vô cùng vì Ngân đã đến và thắp sáng cuộc đời tôi. Tôi chỉ muốn... Ngân biết rằng, Ngân sẽ luôn là tất cả đối với tôi, Ngân à... Cảm ơn Ngân. Phú yêu Ngân nhiều."

Và rồi, đôi mắt Phú khép lại, hơi thở Phú trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể Phú đã tìm thấy sự bình yên. Trong vòng tay Ngân, Phú ra đi, để lại một khoảng trống vô tận nhưng cũng đầy ắp những kỷ niệm và tình yêu không bao giờ phai nhạt...

_______

Ngân ngồi lặng trong căn phòng tĩnh mịch, tay cầm bức thư mà Song đưa. Song bảo rằng, đây là thứ mà Phú đã để lại cho Ngân trước khi Phú ra đi. Đó là một phong thư nhỏ, cũ kỹ, nhưng chứa đựng cả một thế giới cảm xúc mà Ngân chưa dám đối diện. Sau đám giỗ, không khí vẫn còn nặng nề, nhưng bức thư này như một cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa những kỷ niệm và thực tại đau thương. Ngân hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự hiện diện của Phú qua từng nét chữ, từng dấu vết của thời gian. Ngân mở phong thư, từng dòng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt.

"Gửi Ngân,

Tôi đang ngồi trên giường, nhấm nháp vài viên kẹo bưởi mà Ngân đã từng tặng hồi tôi và Ngân còn ở làng. Vị ngọt thanh và chút chua nhẹ khiến tôi nhớ đến những ngày tháng chúng ta cùng nhau trải qua, những kỷ niệm mà tôi luôn trân trọng và giữ gìn. Tôi đã để lại cây đàn ghita cho Ngân. Đó là người bạn đồng hành của tôi trong nhiều năm qua, và tôi hy vọng nó sẽ mang lại cho Ngân niềm vui và sự an ủi. Mỗi khi Ngân chơi đàn, hãy nhớ rằng tôi luôn ở bên, lắng nghe từng giai điệu Ngân tạo ra. Bên cạnh đó, tôi cũng đã để lại một nửa gia sản của mình cho gia đình, và cho Ngân. Cảm ơn Ngân rất nhiều, vì đã là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi. Tôi muốn Ngân có thể thực hiện những ước mơ và sống một cuộc đời trọn vẹn. Dù ánh mắt của Ngân có thể không bao giờ hướng về phía tôi, tôi sẽ luôn dõi theo Ngân từ xa, mong rằng Ngân sẽ tìm thấy hạnh phúc và ánh sáng trong mọi bước đường.

Thương mến,

Phú."

Ngân ngồi bệt xuống sàn nhà, bức thư của Phú vẫn nằm trong tay, những dòng chữ như đang nhảy múa trước mắt, nhắc nhở về một tình yêu đã mất. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt từng giọt, như muốn xóa nhòa đi nỗi đau đang dâng trào trong lòng. Ngân nhớ lại những ngày tháng đã qua, những lần Phú lặng lẽ đứng bên cạnh, những lúc Phú mỉm cười dù trong lòng có thể đang chất chứa bao nỗi niềm. Ngân tự hỏi, liệu có phải mình đã quá vô tâm, quá mải mê với những điều nhỏ nhặt mà quên mất đi người đã luôn ở bên cạnh, yêu thương mình vô điều kiện.

Tiếng mưa rơi ngoài hiên như hòa cùng tiếng khóc nghẹn ngào của Ngân. Căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, như thể sự ra đi của Phú đã mang theo cả hơi ấm cuối cùng. Ngân cảm thấy trống rỗng, như thể một phần của mình đã biến mất mãi mãi. Ngân nhìn cây đàn ghita nằm lặng lẽ ở góc phòng, nơi mà Phú đã từng ngồi, từng chơi những bản nhạc dịu dàng. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ, như một lời nhắc nhở về sự mất mát không thể bù đắp. Ngân biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể quay ngược thời gian, không thể nói lời xin lỗi hay bù đắp lại cho Phú những thiệt thòi, ấm ức mà Phú đã phải chịu.

Trong khoảnh khắc ấy, Ngân nhận ra rằng, cuộc sống sẽ tiếp tục trôi đi, nhưng nỗi đau này sẽ mãi ở lại, như một vết sẹo không bao giờ lành. Ngân gục đầu xuống, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, lòng thắt lại trong nỗi tiếc nuối và hối hận vô bờ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi, như khóc thương cho một tình yêu đã mất, một cuộc đời đã mãi mãi rời xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro