Chương 1: Tìm hiểu thông tin
Cô là Ngọc Tuệ, cô hiện đang nghỉ hè cuối cấp 3, tức là năm nay cô tốt nghiệp cấp 3. Cô vừa trải qua một kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 vô cùng căng thẳng và mệt mỏi nên cô quyết định rủ đám bạn của cô đi đâu đó để đầu óc cô được thoải mái và nghỉ ngơi. Cô nhắn vào trong nhóm đám bạn cô chơi chung, nhóm cô có 4 người: Thanh Huyền, Phương Hoa, Đàm Thuỷ và cô.
"Hỡi các bạn thân yêu của tớ ơi, thi cử sao rồi?"
Một dòng tin nhắn xuất hiện lên ngay lập tức, đó là tin nhắn của Đàm Thuỷ.
"Tớ chết mất, bài thi năm nay lấy điểm cao quá đi! Tớ sợ rằng tớ sẽ không tốt nghiệp nổi mà phải bỏ nhà đi bụi mất thôi!!!" Đàm Thuỷ gửi dòng tin nhắn với cảm xúc buồn bã, cô phì cười.
"Chắc không sao đâu, cậu sẽ có kết quả tốt thôi! Bây giờ tớ nghĩ cả nhóm chúng ta nên đi đâu đó để giải toả căng thẳng đi!"
"Ồ, nghe khá thú vị đấy! Chúng ta nên đi đâu bây giờ? Hay là chúng ta về thăm trường cũ cấp 2 của chúng ta đi!"
Cô sững người khi đọc dòng tin nhắn ấy vì ngôi trường đó đã bị bỏ hoang mới cách đây 1 năm, nghe người ta đồn rằng ngày ấy có một bạn nữ sinh tên là Thu Hạnh đã tự tử treo cổ trong nhà vệ sinh nữ, không lâu sau đó thì bỗng nhiên học sinh trong trường lại có người tự tử, mỗi tuần là lại có một học sinh ra đi, nguyên nhân cái chết của họ đều là treo cổ trong nhà vệ sinh nữ. Điều kì lạ là bất kể là nam hay nữ thì họ đều tự vẫn trong nhà vệ sinh nữ mà trước đây Thu Hạnh đã từ trần, theo cảnh sát điều tra thì họ chỉ kết luận rằng đây chỉ là một vụ án tự sát do nạn nhân tự gây ra. Sau đó, cảnh sát đã tiếp tục giám sát thêm một thời gian nhưng tình trạng đó vẫn lặp đi lặp lại mỗi tuần liên tiếp, vì không còn cách nào khác nên cuối cùng thành ra trường học đó đã phải giải tán và bị bỏ hoang. Cô bèn kể lại cho Đàm Thuỷ về ngôi trường và vụ án đó, Đàm Thuỷ cũng khá bất ngờ đáp lại.
"Cậu nói thật sao? Ngôi trường đó bị bỏ hoang 1 năm rồi ư? Thế mà tớ lại không hề hay biết gì, hay chúng ta thử về đó một chuyến xem!"
Sau dòng tin nhắn đó thì có một tin nhắn khác xuất hiện ngay tức thì, là tin nhắn của Thanh Huyền.
"Các cậu đang nói chuyện gì thế? Tớ và Phương Hoa vừa mới đi mua đồ về."
Đàm Thuỷ thấy vậy liền nhắn trêu chọc Thanh Huyền.
"Khiếp nhỉ? Cậu suốt ngày toàn đi chơi với bạn thân của tớ, cậu định cướp bạn thân tớ hay gì hả?"
"Tớ với cậu ấy gần nhau nên thi thoảng mới đi chơi với nhau, chơi cùng trong nhóm thì thân cả nhóm chứ, cậu còn ghen tuông cái gì. "
Cô bỗng cười thầm vì cách nhắn tin trẻ con của Đàm Thuỷ và Thanh Huyền, vốn dĩ hai cậu ấy luôn làm tâm điểm trò cười cho cô và Phương Hoa.
"Thanh Huyền à, chuyện là tớ định rủ cả nhóm mình đi về thăm ngôi trường cũ cấp 2 để tìm kiếm thông tin về vụ án tự sát của học sinh trong trường. Không biết cậu với Phương Hoa có muốn tham gia cùng tớ và Đàm Thuỷ không?" Ngọc Tuệ nói ra mong muốn của cô với Thanh Huyền.
"Vụ án tự sát đó sao? Tớ nghe một cô lao công trong trường đó nói rằng lúc sáng sớm cô lên trường đi ngang qua nhà vệ sinh nữ thì thấy Thu Hạnh treo cổ ở trong đó, cô liền đi báo cho nhà trường, cảnh sát liền đến điều tra và nói rằng cậu ấy đã khuất. Cô lao công đó quen biết Thu Hạnh vì có một lần cậu bị nhốt trong phòng vệ sinh và nhờ có cô nên cậu ấy mới được cứu. Còn vụ án tự sát của các học sinh sau, nếu không nhầm thì nó có sự tương đồng với Thu Hạnh..."
"Tớ cũng thấy vậy, nó khá liên quan..."
"Điều đó là đương nhiên, khi Thu Hạnh mất thì mẹ Thu Hạnh đã chia sẻ rằng mỗi ngày đi học Thu Hạnh luôn bị bạn bè bắt nạt, tuy giáo viên đã nhắc nhở các bạn nhưng điều đó vẫn diễn ra hằng ngày, Thu Hạnh luôn giấu mẹ và giáo viên nên không ai biết gì. Sau 1 tháng học, có một hôm mẹ Thu Hạnh đợi cậu ấy đến tối vẫn không thấy con về, đường trong làng lại tối nên mẹ cậu không dám đi ra ngoài, chỉ đành ngồi bên ngoài nhà chờ cậu đến thiếp đi. Sáng hôm sau, mẹ cậu mơ màng tỉnh dậy thấy vô vàn cuộc gọi nhỡ từ phía nhà trường, mẹ cậu hốt hoảng gọi lại, hiệu trưởng nói rằng Thu Hạnh đã bị tự sát vào ngày hôm qua trong nhà vệ sinh nữ. Mẹ cậu vừa chạy đến trường vừa nức nở, mẹ cậu lao phòng hiệu trưởng khóc lóc đau khổ bắt trả lại con cho cô, hiệu trưởng cũng chỉ biết chia buồn trấn an cô. Mẹ Thu Hạnh mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, không lâu sau đó mẹ cậu lâm bệnh mà mất. Đó là những gì cô lao công đó kể lại cho tớ."
"Gì cơ? Thu Hạnh bị bạo lực học đường nên mới tự sát sao?" Cô hỏi trong sự bàng hoàng.
"Tớ nghĩ vậy..."
"Có lẽ chúng ta nên về đó một chuyến!"
"Tớ cũng có ý kiến như vậy, vậy cuối tuần này đi nhé, hẹn gặp lại các cậu!"
"Được thôi, mà cậu nhớ rủ cả Phương Hoa đi nhé!"
"Tớ biết rồi."
Đọc lại cuộc trò chuyện, trong đầu Ngọc Tuệ thắc mắc hàng loạt những câu hỏi khiến cô rối rắm trong những suy nghĩ ấy, đêm đến chẳng tài nào mà ngủ ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro