Đoản: Điên cuồng...
"Cô đừng lại gần tôi. Tôi sợ bẩn"
"..."
"Sao cô có thể đê tiện đến vậy hả? Cô xem có ai như cô không? Đê tiện, bẩn thỉu, tất cả cô đều có hết!"
"..."
"Cô làm ơn đi. Nếu được thì tránh xa tôi ra một chút"
"..."
...
...
Hôn nhân 3 năm, cô đều phải gánh chịu tất cả những sự sỉ nhục từ anh.
Cô luôn im lặng để mặc anh chửi. Vì cô biết, là mình mắc nợ anh. Đây là điều hiển nhiên cô phải chịu đựng thôi...
...
Cô yêu anh đã từ lâu. Từ năm 17 tuổi, cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
3 năm theo đuổi, mặc cho sự lạnh lùng từ anh, cô vẫn kiên trì.
Tình yêu của cô đối với anh lớn đến nỗi cô có thể mặt dày làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của anh cùng bạn gái. Cô biết, cô đã sai khi làm điều đó. Nhưng... không phải yêu là phải đấu tranh sao? Cô chỉ đang đấu tranh cho tình yêu của mình thôi mà...
Sau khi cô ấy chia tay anh, anh đã rất buồn. Hằng ngày anh chỉ chìm đắm trong bia rượu, bỏ bê tất cả mọi việc. Rồi một ngày, khi từ quán bar về nhà, do có hơi men trong người, anh đã bị tai nạn. Tai nạn đó đã lấy đi mất đôi mắt của anh... Ngay từ giây phút đó, cô đã quyết định mình sẽ là đôi mắt cho anh suốt đời.
Nhưng...
Những gì trong 3 năm nay khiến cô rất mệt mỏi.
Cho dù cô cố gắng đến thế nào, trong đầu anh, cô vẫn chỉ là người đàn bà đê tiện, bẩn thỉu...
Nhưng đó cũng chưa phải là việc cô đau nhất. Điều khiến cô đau nhất đó là sau mỗi lần hoan ái, anh luôn gọi tên cô ấy... mỗi lúc ngồi một mình trong phòng, anh cũng thầm thì gọi tên cô ấy. Anh luôn tự hỏi khi nào cô ấy mới chịu về bên cạnh anh, anh nhớ cô ấy đến điên lên rồi.
Mỗi lầm nghe được những câu nói đó, tim cô rất đau. Phải chăng cô sai rồi? Anh không yêu cô, đó là sự thật mà cô luôn không muốn chấp nhận. Nhưng cũng đến lúc nên thức tỉnh rồi đúng chứ? Anh không yêu cô, có cố gắng cách mấy cũng không...
Vậy, cô sẽ trả lại anh những gì cô đã lấy của anh. Cô thà để mình đau khổ, chứ không muốn nhìn anh cứ hằng ngày ngồi trong phòng thầm thì gọi tên cô ấy.
...
"Alo"
"Cô còn nhớ tôi chứ?"
"Cô là?"
"Tôi là người 3 năm trước đã đến gặp cô và nói với cô mình là vợ sắp cưới của anh ấy..."
"À... tôi nhớ rồi. Cô gọi tôi làm gì?"
"Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Trước đây tôi đã nói dối, tôi không phải là vợ sắp cưới của anh ấy... anh ấy vẫn còn rất yêu cô, cô... quay lại với anh ấy nhé?"
"..."
"Anh ấy hiện đã bị mù, nếu cô đồng ý quay về, tôi sẽ... hiến mắt mình cho anh ấy..."
"Tại sao?"
"Tôi yêu anh ấy"
"Cô tốn bao nhiêu công sức, làm mấy chuyện đê tiện như vậy, chắc chắn là vì anh ấy rồi. Ý tôi, tại sao yêu như thế cô lại trả anh ấy lại cho tôi?"
"Vì anh ấy yêu cô..."
"..."
"Tôi gọi đến thứ nhất để nói với cô chuyện đó, thứ hai muốn nhờ cô sau này giữ bí mật chuyện tôi hiến mắt cho anh ấy. Thế thôi..."
"Được..."
...
...
Hôm nay trời mưa giông, từng hạt mưa não nề rơi như tâm trạng cô lúc này...
Anh đang nằm đó, ngủ rất say. Cô khẽ vuốt lên từng đường nét trên gương mặt anh. Thầm ghi nhớ lại chúng, sau này... sẽ không thấy nữa rồi.
Cô vừa ngồi bên cạnh anh, vừa lầm bẩm trong miệng, tựa như bật ra tiếng, nhưng không thể nào nghe thấy được...
"Anh à, sau hôm nay nữa thôi, em không còn nhìn thấy anh nữa rồi. Anh biết không, bác sĩ nói não em có khối u do di truyền từ ba em lại, họ bảo với tình trạng hiện tại của em, khó có khả năng chữa được... Em cũng không quá hy vọng vào những điều này. Từ lúc ba mẹ mất, nguồn sống của em chỉ có anh. Nhìn anh tự dày vò bản thân thế này, em còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng... những nỗi đau này là do em gây ra mà... là em nợ anh cùng cô ấy... Em cũng không sống được bao lâu nữa, trước khi đi, em vẫn muốn mình có thể chuộc lại sai lầm của mình trong quá khứ. Tình yêu của anh-cô ấy, em sẽ mang trả lại cho anh. Đôi mắt của anh-đã mất,em cũng sẽ trả lại cho anh. Anh nói em đê tiện, bẩn thỉu, nhưng chắc sẽ không chê đôi mắt của em đâu nhỉ?"
Lầm bầm một hồi, cô khẽ cúi đầu xuống, đặt nụ hôn lên mắt anh, lên môi anh, lên trán anh, khắp cùng gương mặt anh.
"Cho dù thế nào, anh cũng phải nhớ kĩ: Đã có người con gái yêu anh tận 6 năm, yêu anh đến điên cuồng, yêu anh đến mù quáng... "
...
...
Ngày phẫu thuật
Cô và anh đều được đẩy vào phòng phẫu thuật cùng một lúc.
Sau khi xong, cả hai người đều rất vui mừng...
...
...
Mấy hôm nay anh rất vui, cô ấy đã trở về bên anh. Không những thế còn có ngươig chịu chấp nhận hiến mắt cho anh nữa. Giờ đây, anh hoàn toàn khỏe mạnh như xưa.
Nhưng...
Hình như thiếu thiếu gì đó...
Đúng rồi, đồ đê tiện đó đậ rồi? Cô ta mà biết anh nhìn thấy được chắc chắn sẽ là người vui đầu tiên đấy chứ. Cô ta đâu rồi? Từ sau khi cô ấy quay về, liền không thấy cô ta nữa.
Chợt giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của anh...
"Anh không nhớ cô ấy sao?"
"Ai?"
"Vợ của anh"
"Cô ta không phải là vợ anh, cô ta là đồ đê tiện" - anh có chút khó khăn mở lời khi nhắc đến cô.
Cô ấy hít sâu một hơi, dõng dạc hỏi anh "Trái tim anh là sắt thép sao? Cô ấy bên cạnh anh lâu như vậy, hi sinh cho anh nhiều như vậy, anh cư nhiên vẫn gọi cô ấy là "đồ đê tiện"? Anh có còn là người không vậy?"
"Em đang nói gì vậy? Em có biết trước koa cô ta đã làm những chuyện gì không? Cô ta đã chia cắt em và anh đó!"
"Ha... bao nhiêu năm rồi anh vẫn cứ vậy. Vẫn chìm đắm trong quá khứ nhỉ?"
"Hừ... em đang bênh người phá nát hạnh phúc em và anh sao? Em đang bênh cho người đê tiện đó sao? Cô ta không xứng!"
"Chát"
Một cái tăt nặng nề giáng xuống mặt anh...
"Cái tát này em tát để cho anh tỉnh. Anh có biết trong suốt 3 năm anh bị mù, cô ấy đã phải trải qua những gì không?"
"..."
"Cô ấy đã phải chịu sự đàm tiếu của nhiều người chỉ vì lấy một tên mù như anh.
Cô ấy đã phải nhịn nhục khi ra đường bị nói, về nhà lại bị anh chửi.
Cô ấy đã phải làm luôn những công việc của anh ở ngoài công ty. Anh tưởng để giữ lại công ty lúc anh bị mù rất dễ?
Cô ấy đã phải làm đôi mắt cho anh suốt 3 năm trời, không lời oán than, không kêu ca.
Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ làm anh động lòng?
Có thể cô ấy đã từng làm sai. Nhưng... suy cho cùng cũng chỉ vì yêu anh. Anh lại có thể nói với cô ấy như vậy?"
"... Vậy em có biết ai là người khiến anh phải trải qua những chuyện đó không? Nhờ cô ta, anh mới bị như vậy, cô ta làm thì tự chịu thôi..."
"Chát"
"Cái tát thứ hai này em vẫn muốn cảnh tỉnh anh.
Anh có từng tự hỏi Tại sao mấy bữa nay lại không thấy cô ấy? Anh có từng tự hỏi Ai là người hiến mắt cho anh?"
"Ha... em đừng nói với anh là..."
"... Đúng vậy. Em đã hứa với cô ấy là không nói. Nhưng... chắc em phải thất hứa rồi." Hít sâu một hơi, cô nói tiếp "Cô ấy đã gọi điện cho em, cầu xin em quay trở về bên anh bởi vì anh đang rất cần em. Cô ấy nói, nếu em quay về , cô ấy sẽ hiến đôi mắt của mình cho anh...
Lúc em hỏi cô ấy tại sao tốn bao nhiêu công sức để làm những việc như ngày hôm nay, bây giờ lại muốn từ bỏ hết. Anh biết cô ấy đã trả lời thế nào không? Cô ấy nói anh không yêu cô ấy, người anh yêu là em, anh tự dày vò bản thân vì nhớ em, cô ấy lại rất đau khổ vì anh làm như thế...
Anh xem, cô ấy yêu anh nhiều như thế... nhưng chỉ vì chút sai lầm trong quá khứ, anh nỡ nhẫn tâm nói cô ấy "đê tiện, bẩn thỉu" trong vòng 3 năm?"
Anh như sững người khi nghe được những lời nói đó. Cổ họng anh khàn đặc lại, khó khăn lên tiếng "Vậy bây giờ cô... cô ấy đang ở đâu?"
--( còn nữa )--
P/s: Thấy dài chưa :">
Mình tính viết full rồi mới đăng nhưng đến khúc này dừng để xem các bạn muốn HE hay SE ^^
Bình chọn nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro