Nếu thích cậu cũng cần điểm danh hằng ngày, vậy điểm chuyên cần của tớ là 10/10
Nếu thích cậu cũng cần ðiểm danh hằng ngày, vậy ðiểm chuyên cần của tớ là 10/10
Ðiện thoại reo liên tục, Nhã Trâm cau mày cầm lên, không cần nhìn tên ngýời gọi liền nhấn kết thúc. Cô khó chịu cau mày, trên khuôn mặt rõ ràng có một sự giận dỗi không hề nhỏ. Mýời chín tin nhắn mới, từ hôm qua tới giờ cô vẫn chýa xem. Nhã Trâm mở khóa màn hình ðiện thoại rồi lại tắt, ngón tay ðang ðịnh chạm vào hộp thý ðến ðể ðọc tin nhắn nhýng lại thôi, lýỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn quyết ðịnh ðọc chúng.
Nhã Trâm, cậu giận tớ thật rồi hả?
Hic hic, tớ xin lỗi, lúc ấy tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Tớ ðã bị cậu trừ rất nhiều ðiểm rồi ðúng không?
Ðọc ði ðọc lại một lýợt tất cả, Nhã Trâm trong lòng có nhiều suy nghĩ. Một cú ðiện thoại lại ðánh tới, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: Tớ ðây.
Bên kia ðầu dây truyền tới một tiếng hò reo vui mừng dồn dập của một thằng con trai: Cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi. Alô, là tớ ðây, là ngýời cậu ghét nhất ðấy. Cậu có nghe rõ giọng tớ không? Chàng trai nói ðến ðây ðột nhiên lại im lặng, niềm vui dýờng nhý biến mất: Cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không? Tớ sợ, thật sự sợ lắm. Nếu mà cậu không tha lỗi cho tớ chắc tớ không chịu ðýợc ðâu. Giọng ðiệu nhè nhẹ, chầm chậm, có chút sụt sùi mà phát ra. Một ðứa trẻ con ðang nhõng nhẽo nhỉ?
Nhã Trâm khẽ mỉm cýời, nhýng lại cố gắng hết mức ðể ðối phýõng không nhận ra: Tớ có ảnh hýởng lớn với cậu nhý vậy hả?
Cậu còn giả vờ hỏi tớ nữa sao? Trâm à, tớ nhớ cậu. Tớ quyết ðịnh rồi, hôm nay thế nào cũng phải gặp ðýợc cậu. Mấy hôm nay vắng cậu tớ bớt xinh trai hõn rồi. Bắt ðền cậu.
Này cậu kia, tớ chýa hoàn toàn tha thứ cho cậu ðâu nhé!
Vậy chút nữa tớ cho cậu véo má nhé! Kết thúc câu bằng một cái cýời hì.
Nhã Trâm vừa ði ðóng cửa sổ lại vừa nói chuyện: Thôi, tớ không thèm véo má cậu nữa ðâu.
Bên kia ngạc nhiên: Sao thế? Chẳng phải cậu thýờng ðòi véo má tớ sao? Trâm hết thýõng tớ rồi sao? Có chút không ðành lòng.
Sao cậu biết hay thế nhỉ? Cậu là ngýời tớ ghét nhất cõ mà. Nhã Trâm dùng tài diễn xuất ðể diễn.
Nhýng mà chàng trai là ngýời hiểu Nhã Trâm hõn ai hết: Ờ ờ, tui biết tui biết thân phận của mình mà. Giống nhý ðang giận dỗi, nhýng sau ðó lại giống nhý lạc quan lên: Tớ là ngýời cậu ghét nhất cũng ðýợc, ít ra tớ cũng là nhất trong lòng cậu. Hi hi. Nhã Trâm lúc này giống nhý thuận theo tự nhiên vậy, khóe miệng lại giãn ra thành một nụ cýời. Ở trong nụ cýời là một niềm hạnh phúc bé nhỏ không lí giải ðýợc.
Tớ bảo này, ba mýõi phút nữa không thấy cậu qua coi nhý hôm nay không hẹn hò gì hết nhé!" Nhã Trâm nhìn ra bên ngoài, gió từng ðợt từng ðợt thổi tới rất nhiều, làm cây cối ngả nghiêng và phát ra những tiếng lao xao. Trên bầu trời, màu xanh dần dần thay thế bởi màu xám của những ðám mây ðen. Cô chợt nhớ ra, vội vàng ði lên sân thýợng lấy ðồ xuống.
Ba mýõi phút sau, Nhã Trâm ðã chuẩn bị xong hết tất cả. Cô ðứng trýớc cổng nhà có giàn hoa ti-gôn chờ chàng trai ðến. Cô ngýớc lên nhìn bầu trời, khẽ cýời, thầm nghĩ ðúng là ba mýõi chýa phải là tết. Trời thế mà lại không mýa! Cũng tốt, nếu mýa thì cậu ấy lại ýớt nhý chuột mất. Cô không khỏi cýời khi phác họa ra cảnh cậu ấy hì hục chạy ðến ðây. Cậu ấy luôn vội vàng nhý thế. Mãi một lúc sau, ngýời còn chýa thấy ðâu ðã nghe ðýợc một âm thanh quen thuộc ðến lạ xuất hiện: Trâm õi, xin lỗi cậu nhé, tớ ðến muộn tí.
Cô nhìn cậu ngýời ðã ýớt ðẫm mồ hôi, sau ðó ðýa tay chỉnh lại mái tóc rối tung vì gió: Ðây là xì-tai mới của bọn con trai các cậu sao? Tớ nhìn thấy giống nhý là một tổ quạ hõn.
Huỳnh Ðông ðýa tay gãy gãy sau ót, mỉm cýời, có chút ngýợng ngùng: Mà Trâm, tớ trong bộ dạng nhý thế này vẫn rất xinh trai ðúng không?
Nhã Trâm ðýa mắt nhìn Huỳnh Ðông trai vai mang theo cây ghi-ta quen thuộc, bộ dáng giống nhý một nhà nghiên cứu học ðang soi một sinh vật kì lạ dýới kính hiển vi, ðầu lúc gật gù lúc lắc qua lắc lại, sau một hồi mới kết luận: Ðông à, tớ nghĩ là, tớ nghĩ là
Cậu nghĩ sao? Chàng trai cũng hồi hộp nghe câu trả lời.
Cậu nên bớt ảo týởng ði! Nói xong cô mở cổng cất cái nón bảo hiểm vào trong nhà. Lúc vừa býớc ra ngoài cũng là lúc máy ảnh nhắm thẳng vào cô: Nào nào, ðang ðúng lúc hoa ti-gôn nở rộ ðẹp nhý vậy, ðể tớ chụp cho cậu một tấm làm ảnh ðại diện facebook nhé! Qua trái một chút, không không, qua phải một býớc, rồi, cýời lên nào, tạo kiểu khác
Cậu thích chụp ảnh tớ bất ngờ quá nhỉ? May mà tớ ðã quen với việc này nên phản ứng nhanh, nếu không không biết cậu có bao nhiêu tấm ảnh dìm của tớ rồi. Tớ sẽ ðòi phí làm ngýời mẫu ảnh ðó.
Huỳnh Ðông cýời hì: Tớ sẽ trả công cho cậu không phải là bằng tiền, mà là bằng chính tớ ðýợc không?
Xí! Ai thèm! Nhã Trâm cýời nhẹ, ðánh lên bả vai của Huỳnh Ðông một cái.
Sau khi chụp ảnh xong, Huỳnh Ðông quàng chiếc máy ảnh lên cổ, trèo lên chiếc xe ðạp, nháy mắt ám hiệu bảo Nhã Trâm lên ngồi ở yên sau.. Vì cô mặc váy nên chật vật một hồi mới tìm ðýợc tý thế thoải mái nhất: Tớ týởng cậu ði xe máy ðến cõ.
Hì, tớ có nhớ là cậu từng nói muốn giống nhý Vi Vi và Tiêu Nại trong Yêu em từ cái nhìn ðầu tiên, hai ngýời trên một chiếc xe ðạp chạy vòng vòng thành phố ngắm hoa thýởng cỏ. Cũng may, nãn nỉ mãi thằng em tớ mới cho mýợn chiếc xe này ðó.
Ðáng tiếc cậu không phải Tiêu Nại.
Nhýng tớ là Huỳnh Ðông, là của cậu ðýợc rồi.
Nhã Trâm výõn tay về phía trên, véo má Huỳnh Ðông một cái: Ai là của cậu khi nào chứ?! Nhýng cậu biết chạy xe không ðấy?
Tớ không. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng ðến phát cýời của Nhã Trâm, cậu mới sửa lại lời thoại: Ai nói không biết chứ? Nhýng quý khách, ðể ðảm bảo an toàn, xin mời ôm chặt lấy eo của tài xế.
Tài xế siêu biến thái! Nhýng mà rốt cục hai tay của cô vẫn bám chặt vào hai bên hông của cậu. Huỳnh Ðông nhìn thật nhanh vào hông của mình, không giấu ðýợc tinh thần phấn chấn ðạp thật nhanh về phía trýớc.
Những con ðýờng mà họ ði qua, bởi vì Huỳnh Ðông ðã cân nhắc kĩ từ trýớc nên rất ít ngýời qua lại, khung cảnh lại rất nên thõ. Ven ðýờng còn có những ðóa hoa dại tuy không rực rỡ nhýng lại rất nổi bật giữa cỏ úa. Cuối cùng hai ngýời dừng xe lại trên một bãi cõ, phía trýớc có một dòng sông. Hai ngýời họ ngồi xuống. Cậu lấy chiếc ðàn ghi-ta ra ðánh vài nốt nhạc, trong khi ðó cô trải tấm bạc và bày biện ðồ ãn nýớc uống ra. Ðây là nõi quen thuộc và bí mật của hai ngýời bọn họ. Chọn nõi này là vì sẽ không ai ðến ðây ðể làm phiền.
Tôi cùng em ngồi hát.
Tôi cùng em nhìn về phía xa.
Cõn gió chiều mang hoàng hôn ðến.
Cánh én dýờng nhý quá mệt mỏi.
Em ngã vào lòng tôi, hỏi rằng nõi nào bình yên nhất.
Tôi chỉ vào trái tim tôi.
Em õi, nõi này bình yên nhất!
Tiếng hát du dýõng, lúc trầm lúc bổng mê ðắm vạn vật từ ðằng sau ngân lên. Nhã Trâm từ phía xa bò thật nhanh lại gần Huỳnh Ðông, chỉ ngồi im nhìn về phía cuối chân trời, mặc kệ cõn gió cuốn lấy mái tóc, mặc kệ tất cả, chỉ biết hòa mình lắng nghe bài hát.
Bài hát này cậu mới viết sao? Nghe hay quá.
Nghênh ðón câu hỏi này ðầu tiên chính là nụ cýời có nuôi hạnh phúc trên khuôn mặt hiền lành của Huỳnh Ðông: Là tặng cậu ðấy. Nói xong nhìn Nhã Trâm ðắm ðuối.
Cô lãng tránh cái nhìn ðó: Cậu làm gì mà nhìn tớ nhý thế chứ!?
Bài hát này có ðủ ðể cậu cộng ðiểm tớ không?
Có chứ, ðýõng nhiên là có rồi? Nhã Trâm cýời cýời trả lời, sau ðó dừng lại một chút: Cộng cho cậu âm nãm ðiểm nhé! Cậu chịu không?
Õ, sao ðýợc chứ! Tớ ðýợc bao nhiêu ðiểm trong lòng cậu rồi?
Ðiểm âm.
Õ kìa, cậu nhầm rồi, ðiểm chuyên cần yêu thýõng cậu của tớ nhiều lắm mà. Cậu tính lại ði. Huỳnh Ðông luýnh quýnh.
Tớ còn giận, nên cậu mất hết ðiểm rồi.
Vậy nếu ðiểm thi giữa kì và kết thúc môn của tớ cao có ðủ ðể qua môn không nhỉ?
Chắc là không ðó.
Huỳnh Ðông vẻ mặt buồn rýời rýợi, nằm thẳng ngýời trên bãi cõ, hai tay ðể sau ðầu, nhìn lên bầu trời: Nếu không qua môn thì sẽ không ðýợc cýới cậu sao?
Nhã Trâm ngồi bên cạnh nhìn cậu ấy, ðột nhiên xúc ðộng nhào tới trên ngực của Huỳnh Ðông: Nhýng cậu ðýợc học lại mà. Biết ðâu cậu nỗ lực, tớ có thể cho cậu qua môn luôn thì sao?
Cậu hứa ðó nha. Cậu mà không giữ lời thì cậu phải làm vợ của tớ suốt ðời. Khuôn mặt của cậu lại bừng sáng lên nhý mặt trời mới mọc ðằng Ðông.
Õ hay Nhã Trâm cýời rộ lên, sau ðó nghiêm túc nói: Lần trýớc tớ xin lỗi cậu nhé! Cậu ðều nói ðúng cả, trýớc giờ tớ không biết trân trọng tình cảm của cậu. Tớ thật không biết tình cảm của tớ nhý thế nào với cậu, nhýng mà có lẽ ðây là lần chúng ta giận nhau, không nói chuyện với nhau lâu nhất và cũng khiến tớ Cậu biết không, tớ giận thì ít mà nhớ cậu thì nhiều ðó. Lúc ðó tớ mới biết ý nghĩa của cậu ðối với tớ. Cậu luôn bên cạnh tớ, luôn nhẫn nhịn tớ, luôn ðợi chờ tớ, luôn làm nõi ðể tớ phát tiết. Vậy mà tớ lại không biết trân trọng cậu sớm hõn.
Sao hôm nay cậu lại nói lời tình cảm nhý thế? Xem cậu có ãn trúng gì không? Bình thýờng cậu không nói ghét tớ nhất thì là muốn véo má tớ cõ mà?
Nhã Trâm dùng khuỷu tay ấn thật mạnh vào ngýời của Huỳnh Ðông, ngồi dậy, liếc nhìn cậu ấy: Ờ ờ, tớ ðúng là không bình thýờng. Tớ ghét cậu nhất trên thế giới này! Nói xong còn tặng thêm một cái ðá vào mông miễn phí cho cậu ta.
Huỳnh Ðông cũng bật cýời ngồi dậy: Tớ giỡn thôi. Tớ ðang thực sự cảm ðộng này, cảm ðộng muốn ðiên luôn ðó. Cảm ðộng ðến mức Này, này, cô gái của tớ, cậu ði ðâu ðó.
Tớ muốn tập chạy xe ðạp.
Vậy ðể tớ giúp cậu, tớ không muốn ðể cậu té ðâu.
Không cần cậu!
Nhýng mà phải cẩn thận chứ, hý xe của em tớ thì lần sao nó không cho mýợn nữa ðâu.
Thế xe với tớ, xe quan trọng hõn à?
Không phải, ý tớ là Cẩn thận!
Coi chừng!
Cậu phải nhìn phía trýớc chứ!
Tiếng hai ngýời một mắng một xin lỗi, một hỏi một trả lời theo thời gian mà biến mất vào ðêm tối.
Hạnh phúc có lẽ giống nhý thời gian, luôn hiện hữu xung quanh chúng ta. Ðể nắm bắt ðýợc, có ngýời mất một giây, có ngýời mất một phút, có ngýời mất một tháng, có ngýời mất cả ðời, nhýng dù là bao lâu ði nữa cũng ðã ðều trễ mất một-khoảng-thời-gian rồi. Thế nên càng phải biết trân trọng hõn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro