Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💓Mối Tình Đầu💓

Cô - Vương Ái Vy một cô gái với tâm hồn lương thiện và tính khí khá là trẻ con cô hồn nhiên vô tư có thể nói là cô chưa dính bụi trần nhưng cuộc đời cô thay đổi khi gặp anh. Hôm đó trời rất đẹp cô và anh tình cờ đi dạo chung 1 con đường, không hiểu sao cô vốn miễn dịch với trai đẹp nhưng khi gặp anh trái tim cô đập loạn xạ thiếu điều nhảy ra ngoài cô bèn đến gần anh làm quen

- chào anh! Anh cũng đến đây đi dạo à - cô đi ngang hàng anh

- ừ, thói quen hằng ngày - anh cười đáp trả cô

- dạ. Anh tên gì cho em làm quen nha - cô cười tươi hết cở khiến anh thoáng đỏ mặt

- anh tên Gia Huy 19 tuổi còn em - anh nhẹ nhàng nói

- em tên Ái Vy 17 tuổi - cô tươi tắn đáp lại

- tên em đẹp mà người cũng đẹp nữa - anh nói

- anh cũng đẹp trai lắm á - cô ngượng ngùng nói

         .....................

Và cứ thế ngày ngày cô đều canh giờ để đi ''tảng bộ'' ngoài công viên với ai kia, có nhiều lúc mẹ cô hỏi sao dạo này cô siêng vậy cô chỉ cười rồi nói ''đi kím con rể cho mẹ''..... Rồi đến một ngày.

- anh Huy.... Nếu Ái Vy muốn anh Huy làm người yêu Ái Vy thì sao? - cô đấu tranh với lý trí dữ lắm mới nói được câu đó

- con bé này khéo đùa - anh quay mặt chỗ khác nói vì giờ mặt anh đang nóng phừng phừng

- em nói thật không đùa đâu, em thích à không em yêu anh - cô chạy lại trước mặt anh nói với vẻ mặt cương quyết

- tại sao em yêu anh? Nếu em trả lời được anh sẽ đồng ý làm người yêu em - anh nháy mắt

- dễ ợt, em yêu anh KHÔNG LÝ DO - cô nhấn mạnh từ ''không lý do''

- Nếu em muốn vậy thì anh cũng không nỡ làm em buồn nhưng anh nói trước anh rất sợ nước mắt cũa con gái, nếu một ngày nào đó em rơi nước mắt vì anh thì chúng ta chia tay em chịu không - anh vịn vai nó

- ok ok - cô cười tít mắt nhào vô lòng anh, anh choàng tay ôm cô và cũng cười theo

Thế là kế hoạch cua trai của Ái Vy đã thành công việc bây giờ cần làm là xin số phone, điều tra tính tình và sở thích, bạn thân,...... Nói chung là những gì liên quan tới anh.

· Ngày thứ nhất

Uhmmm mới sáng sớm cô phone cho chục cú nghe mà nhức cả đầu , anh quạo ra mặt mò tìm cái điện thoại

- ''gì thế nhóc trời còn sớm chán gọi anh chi đó'' - anh nói giọng ngái ngủ

- ''nhóc gì ở đây? Phải kêu Ái Vy là Vợ ''- cô nheo mày gằn giọng

- ''thôi thời đại nào rồi mà còn xưng hô sến súa kiểu thế'' - anh gạt phăng ý lời đề nghị

- ''cho anh 3s suy nghĩ lại đó'' - cô gằn giọng tỏ nguy hiểm

- ''vợ'' - anh nhanh trí nhận ra sự nguy hiểm bên kia đầu dây

- ''ngoan biết điều đó thay đồ đi ăn với vợ, vợ đói quá'' - cô ra lệnh

- ''anh làm biến lắm vợ đi đi, thôi anh không đi đâu'' - anh nói giọng uể oải

- ''nhanh đi, chồng muốn tự đi hay đợi vợ rước' - cô đe dọa

- ''rồi rồi anh qua... Khổ quá'' - anh lười biến cúp máy

Ở 1 nơi nào đó  có một cô gái đang cười khúc khích vui vẻ. Thế là bắt đầu một ngày dài Huy có bạn gái, ko biết vui hay buồn, tràn đầy những cảm xúc khó tả.

.................

- Ăn xong rồi đi đâu nữa nè - anh nắm tay cô

- Chạy ra khu cỏ xanh gần ngọn núi đi - cô dựa vào vai anh

- Thôi, xa lắm mà nơi đó vắng hoe có gì vui đâu mà đến - anh trề môi dè dề biểu

- Giờ ra không? muốn em nhéo không hả?  - Cô lên giọng

- Oh no! được rồi anh chạy ra liền mà, sợ em ghê - anh nói với giọng thảm thương

Tới nơi cô bay xuống xe rất nhanh, chạy ùa tới nơi có cánh đồng cỏ bát ngát. Hôm nay cô mặc bộ váy hồng nhìn dễ thương cực kỳ.........

- Đẹp không anh? Em thường ra đây lắm, vừa mát vừa êm, không khí thoáng mát, khung cãnh tuyệt đẹp - cô hồn nhiên nói

- Nghe em nói huyên thuyên vậy là biết em mê chỗ này thế nào rồi.... nơi đây chẵng có gì cã anh thích nơi nhộn nhịp cơ, chán ghê - anh chán nản

- Xí...anh là đại thiếu gia nên thích nơi đông đúc còn em là con nhỏ nhà quê chỉ thích nơi bình lặng thui - cô hờn dỗi ngồi xuống bãi cỏ xanh tay ngắt vài cọng cỏ.

- Thôi mà, đừng giận, vợ giận trông xấu lắm nỗi mụn bây giờ - anh ngồi xuống cạnh cô tay xoa xoa má cô

- Đâu dễ giận thế, giận anh hồi anh cho đi bộ về rồi sao đâu ngu đâu - cô lêu lêu anh

Ở đây có nhìu loại hoa lắm phải nói là một rừng đầy hoa, cô chạy lung tăng hết chỗ này đế chỗ kia anh nhìn cô bất giác mỉm cười hạnh phúc. Trời tối, anh và cô đi về, Đến nhà cô bảo...

- hôn chào tạm biệt vợ đi - cô chỉ vào má

- Trời! cái này phải tự nguyện chứ sao kiu - anh chưng hửng vì độ đáng yêu của cô

- Không cần biết! Giờ hôn hay không nói đi - cô gằn giọng

- sợ em quá - anh lắc đầu chán nản kề môi hôn lên má cô

- được rồi ngủ ngon, chồng yêu - cô cười thỏa mản

- tạm biệt, ngủ ngon - anh vẫy tay chào tạm biệt cô rồi lên xe chạy mất hút

Thế là ngày nào cũng thé này nào anh và cô cũng ra cánh đồng đó, ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười trong niềm hạnh phúc, mong sao thời gian đừng dừng lại đừng cho anh xa cô. Có một ngày, đi ngang cữa tiệm đồ trang sức cô nhìn thấy cái hộp để ''chiếc nhẫn hạnh phúc'' có thể khắc tên 2 người yêu nhau lên, cô cười tít mắt chỉ anh

- Đẹp không anh? ước gì có nó, chắc hạnh phúc lắm - giọng cô thỏ thẻ

- Xấu ờm! anh không rãnh mua mấy cái này - anh tay cô đi

Thế là cô cùng anh quay về trong sự tiếc nuối, cô biết không phải vì anh keo tiền nhà anh giảngl lắm chắc anh không thích đeo nhẫn, anh cũng thuộc dạng giàu có mà chắc do anh không thích thôi. Ngày hôm sau, anh phone cho cô..

- "Anh có công chuyện đi xa, nên không chở vợ đi chơi được, vợ chờ anh về rồi mình đi tiếp nhá!" - anh nói

- "Công chuyện gì! Anh có người khác phải không? anh chán em rồi phãi không? anh không muốn đi với em nữa phải không?" - cô như muốn khóc

- "Trời con bé này lắm lời quá, có người nào đâu anh nói đi công chuyện mà, kiu em chờ thì em chờ đi" - anh khó chịu

- "Được rồi! đi đâu thì đi đi, không về cũng được" - cô nói hờn rồi dập máy

Cô giận hờn vu vơ, rồi lăn đùng ra ngủ, còn anh thì đi đâu chẳng biết

1 ngày.......2 ngày.........3 tháng......

Hôm nay sinh nhật cô, cô lại ra cánh đồng cỏ đó

- Vui quá! anh này ghét ghê, mua cho em cặp nhẫn làm quà sinh nhật, làm em tưởng anh đi đâu bỏ em rồi chứ hix hix...... Hi chắc em điên em dại rồi quá sao em lại đứng đây nói chuyện vu vơ thế phải không anh, à không lại nữa rồi, lại nói chuyện một mình nữa rồi - cô ôm một bó hoa đứng trước 1 ngôi mộ nước mắt cô rơi lã chã.

Nước mắt cô từ từ lăn dài trên má...vì người đang nghe cô nói là anh, nhưng sao anh không trả lời....mộ thì sao trả lời được....hức hức cô òa lên khóc như một đứa trẻ.

- Anh ơi! sao anh lại bỏ rơi em, em có lỗi sao em lại bảo anh đi luôn chứ, sao em lại nói lời ngốc đó chứ để rồi anh xa em mãi, em biết lỗi rồi em xin lỗi anh quay về đi anh đừng, đừng xa em mà, anh giận vì em hay bắt nạt anh hả? em sẽ bỏ mà, anh giận vì em hay lớn tiếng với anh à, em sửa mà anh đừng im thế! nói chuyện đi anh. Anh nói anh ghét nói yên tĩnh này mà sao anh lại nằm đây.....- cô khuỵ xuống ngồi tựa vào bia mộ.

Cô mệt mõi, ngồi cạnh anh, cô nằm xuống kế mộ anh, những kỷ niệm của cô và anh lại ùa về tại nơi này,... Sao anh không chịu về chứ, cô nhớ nơi này ấm áp lắm mà, sao giờ nó lạnh lẽo thế, nước mắt cô lại rơi..... Cô câm hận, hận cặp nhẫn mang tên ''hạnh phúc'', cặp nhẫn khiến suốt đời cô không bao giờ được gặp anh nữa...Anh đã giấu cô đi làm thuê cho người ta, làm hồ, lao công, khiên vác, đễ kiếm số tiền chính mình làm ra mua cho cô cặp nhẫn trong ngày sinh nhật, anh là một công tử nhà giàu mà hôm nay vì cô, anh phải làm những chuyện thế này đây...Ngày anh cầm số tiền trong tay, vừa mua xong nhẫn cho cô thì anh lại bị tai nạn.......

Anh không muốn cô biết, nên đã nhờ người bạn giữ dùm và đưa cho cô kèm theo bức thư "vợ yêuu! hôm nay sinh nhật vợ, chồng tặng vợ cặp nhẫn này, chúc vợ sinh nhật vui vẻ, chúng ta có giao kèo phải không vợ, nếu hôm nay vợ đứng trước mộ của chồng cầm chiếc nhẫn này và khóc thì chúng ta chia tay, từ đây không ai nhớ ai nữa.Thế nha, người chồng yêu nhết trên đời  Vương Ái Vy". Cô nghẹn cỗ họng, nói không lên lời

- đúng em đã khóc, chúng ta chẵng còn gì nữa...- cô nói mà tim cô nhói đau

Trái tim nhỏ như mún xé làm đôi, tay bóp chặt chiếc nhẫn khắc tên anh và cô, cô đau lòng tuyệt vọng 1 cô bé hồn nhiên vô tư ngày nào đâu rồi,1 tình yêu đẹp đến đây là kết thúc, đó là quy luật đấy, cô để lại cặp nhẫn trên mộ anh

- Em và anh đến đây là hết, lời hứa ấy em sẽ khắc ghi, chiếc nhẫn này em xin không nhận, một chiếc nhẫn đối với anh là "hạnh phúc'', còn đối với em nó là ''nước mắt'' - cô quay đi nước mắt không ngừng rơi

Cô từng bước, từng bước đi đến phía không còn anh, cô không còn thích nơi yên lặng này nữa, vì bây giờ nơi đây chỉ toàn là tiếng nấc, tiếng lòng không cần nữa,........

—————The And—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: