Thiên đàng địa ngục
Tầm hơn hai mươi năm về trước, cái thời mà một chiếc điện thoại đen trắng chỉ có chức năng nghe gọi đã là món đồ xa xỉ, học thêm vẫn còn là khái niệm xa vời, thì với tụi trẻ con, không có gì thú vị hơn việc tụm năm tụm ba bày đủ trò để chơi.
Đối với thằng Bình cũng vậy. Chủ nhật tuần nào, nó cũng háo hức chờ được ba má chở về nhà ngoại để tụ tập cùng chúng bạn trong xóm. Nhóm tụi nó có 6 đứa, đều trạc nhau tầm 6 đến 8 tuổi. Thằng Sơn là đứa lớn nhất, cũng là đứa bày ra trò chơi cho cả đám. Được nó ưu ái chơi nhiều nhất phải kể đến trò "Thiên đàng địa ngục".
"Thiên đàng địa ngục hai bên
Ai khôn thì lại, ai dại thì sa
Đêm nằm nhớ Chúa, nhớ Cha
Đọc kinh cầu nguyện, kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mình chết được lên thiên đàng."
Giữa trưa hè, bài đồng dao được cất cao bởi tiếng trẻ con lanh lảnh vang khắp bãi đất trống. Chốc chốc, tiếng cười nói khanh khách xen lẫn tiếng đùa cợt chí chóe của chúng lại vang lên, xua tan sự buồn tẻ của miền quê sông nước.
Trò chơi khá đơn giản, hai đứa được chọn sẽ đứng đối mặt, nắm tay nhau giơ lên cao tạo thành một vòng cung tượng trưng cho cánh cổng. Những đứa trẻ còn lại nối đuôi nhau vừa đọc đồng dao vừa chui qua cổng. Hành động được lặp lại cho đến khi bài đồng dao kết thúc, cánh cổng đóng sập xuống, đứa bị chặn lại bên trong buộc phải đưa ra lựa chọn giữa Thiên đàng và Địa ngục. Nếu chọn đúng lựa chọn Thiên đàng sẽ được hai đứa làm cổng bắt kiệu cho ngồi, đưa đi vòng quanh. Tuy nhiên, một khi chọn nhầm đáp án Địa ngục sẽ phải chịu hình phạt chặt cổ, chiên trong chảo dầu. Đương nhiên hình phạt chỉ mang tính mô phỏng bằng hành động ngây ngô của bọn trẻ, kết thúc với tiếng cười ngặt nghẽo giòn tan.
Trò chơi chỉ đơn giản vậy thôi mà tụi nhỏ có thể chơi cả chiều không chán. Thằng Bình chỉ mong mau đến ngày chủ nhật để lại được cùng đám bạn chơi trò "Thiên đàng địa ngục". Cho đến một ngày, nó bị tụi bạn đột ngột nghỉ chơi. Đám trẻ không còn rủ Bình chơi cùng mà lén lút hẹn nhau đi chơi riêng. Mỗi khi Bình tìm thấy tụi nó và xin vào chơi đều bị cả bọn lơ đi, mà đầu têu chính là thằng Sơn. Thằng Bình vừa giận vừa buồn, ấm ức về kể với má Má Bình chép miệng rầy rà con trai lắm chuyện, rồi xách giỏ đi làm.
Nhìn cảnh bạn bè vui đùa hớn hở, chỉ riêng mình bị bỏ lại khiến Bình nào có thể ngồi yên. Nó tiếp tục tìm đến bãi đất trống kế bên bờ sông, nơi đám bạn thường xuyên tụ tập. Lần này, cái Thương, con bé nhỏ nhất nhóm đứng về phía Bình, nó nài nỉ cả bọn cho Bình chơi cùng. Kết quả, con bé đã thuyết phục được nhóm trẻ. Bình hí hửng nối đuôi đám bạn, hòa giọng cất cao bài đồng dao.
"Thiên đàng địa ngục hai bên
Ai khôn thì lại, ai dại thì sa
Đêm nằm nhớ Chúa, nhớ Cha
Đọc kinh cầu nguyện, kẻo sa linh hồn
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mình chết được lên thiên đàng."
Cánh cổng sập xuống, Bình là đứa kẹt lại.
"Gà hay cá?" - Bé Thương, đứa đang làm cánh cổng, nhanh nhảu hỏi.
Trong lúc thằng Bình đang suy nghĩ nên chọn đáp án nào để tránh rơi vào Địa ngục thì thằng Sơn nhào đến, đẩy nó ngã dúi dụi.
"Mày biến đi, tụi tao không chơi với mày nữa" - Thằng Sơn lớn tiếng nói.
Bình phần vì bị đẩy ngã đau, phần vì cơn giận từ nhiều ngày nay bị nghỉ chơi, nó tức tối bật lại thằng Sơn. Tiếng cười đùa bỗng trở thành tiếng la hét nhộn nhạo. Lần này, đám trẻ đứng về phía Bình. Mặc cho thằng Sơn phồng mang trợn mắt, tức tối quyết đuổi Bình đi, bé Thương và những đứa còn lại thì nằng nặc giữ Bình chơi cùng. Tụi nó có thể nhận thấy gương mặt đen nhẻm của thằng Sơn tái lại, trắng bệnh, môi nó thâm tím bặm chặt vào nhau, mắt trừng to nhìn cả đám như muốn lao vào cấu xé hết thảy bọn chúng.
CÒN TIẾP
MỌI NGƯỜI CÓ THỂ XEM TIẾP TRUYỆN TẠI ĐÂY NHÉ:
https://youtu.be/-rJTUOLHJLs
--------------------------
Truyện: Thiên đàng địa ngục
Tác giả: Truyện Din dị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro