Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3

Những ngày sau đó, tâm trạng Michella ngày càng xuống dốc. Cô ấy ngày càng u sầu, cáu bẳn và khóc rất nhiều.

Tôi hôm trước, tôi đang ở nhà Michella thì mưa lớn xối xả, sấm chớp rầm rầm như goc trống ngoài trời. Bất đắc dĩ, tôi đành ngủ tạm nhà cô ấy. Đêm đó tôi nằm ngủ trên ghế sofa ở phòng khách, nó cũng khá rộng, ít ra còn xoay người được.

"Xoảng" "Rầm rầm"
Và tiếng thét.
Tiếng thét thất thanh của Michella.
Tôi giật mình bừng dậy, nghe thấy tiếng thét, tôi hốt hoảng tìm điện thoại của mình, bật đèn flash rồi giục chạy lên tầng trên, phòng ngủ của Michella.
- Có chuyện gì vậy ?!
- Ư ư...
Tôi thấy Michella ngồi trên giường co ro, tóc tai xoã rượi rối bù, cô ấy cứ gục mặt vào đầu gối mà rên rỉ, trông như một sinh vật bé nhỏ đáng thương. Phòng ngủ từng ngăn nắp, ít nhất tôi cho là vậy, giờ thì bừa bộn, các bức tranh cô ấy vẽ rách nát, đồ đạc lăn lóc khắp nơi. Tiếng mưa và gió mạnh khiến cành cây đập vào cửa sổ tầng 1, màn đêm u ám chỉ có ánh sáng yếu ớt của vầng trăng khiến nơi đó không khác gì một bộ phim kinh dị mà tôi hay xem. Một màu xám đen.
Michella đang khóc. Còn tôi đang bất lực.
Tôi bước qua đống đổ nát, trèo lên giường rồi dành cho Michella cái ôm chặt nhất mà tôi thường làm, vỗ nhẹ lưng cô ấy trấn an.
- Cậu sao vậy ?
- Tớ..Tớ lại mơ thấy những con quái vật đó.
Vừa nói vừa thở hổn hển, hẳn cô ấy rất sợ hãi. Sợ những con quái vật đó ăn tươi nuốt sống, sợ những cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Michella bấy giờ tàn tạ, thảm thương vô cùng. Tôi là bạn, thế mà không giúp được gì, lòng tôi vừa bứt rứt, vừa lo lắng nếu chuyện này tiếp tục mãi thì không được.
- Không sao... Không sao...
Tôi chỉ biết nói thế, trước hết phải cho Michella bình tĩnh rồi nói gì hẵng nói sau. Nhận ra Michella đã nín khóc, tôi mới dám rời tay, nhìn xem cô ấy thế nào. Gương mặt đầm đìa nước mắt, sưng húp cả lên, nhem nhuốc không khác gì Lọ Lem.
- Cậu nghe đây... Cậu cần phải cố gắng chiến đấu lại nó. Tôi và mọi người luôn ở bên, tiếp sức mạnh cho cậu, phải chiến thắng, đừng để bản thân chết đuối trong cái đầm lầy này.
- Nhưng... Làm sao ?
- Suy nghĩ tích cực, cười thật lòng và hy vọng, vững lòng lên.
Lời khuyên của tôi không sâu sắc, vốn dĩ tôi không phải là con người tinh tế hoàn hảo, nhưng mong rằng sẽ giúp được gì đó. Michella chỉ gật đầu, rồi nằm phịch xuống cái giường êm ái của cô ấy, kéo chăn ấm trùm qua đầu, có lẽ cô ấy cũng mệt rồi.
- Cậu mau ngủ đi, tớ sẽ cố! Chúc ngủ ngon.
Nhận thấy dấu hiệu tích cực thì cô ấy, tôi như trút được một chút gánh nặng trong lòng, vui vẻ và có hy vọng hơn hẳn.
- Ừm. Ngủ ngon.
Tôi tiếp tục quay về cái ghế sofa thân thương, tránh làm phiền cô ấy.
- Cầu xin Chúa, xin Ngài hãy giúp Michella.
Làm dấu Thánh Giá xong, cơn buồn ngủ cũng ập đến, tôi vùi vào đống chăn rồi thiếp đi.

Sau đêm đó, Michella trông vui vẻ hơn hẳn. Có lẽ lời khuyên của tôi có hiệu lực rồi. Thật may quá.
Nhìn thấy bạn thân mình như thế, ai mà không vui chứ ? Vừa nhẹ lòng vì cô ấy có tiến triển tốt và ít ra bản thân không vô dụng.

Michella dạo đây rất thích đến một nơi ở ngoại ô, nơi đó có một cái cây cổ thụ rất cao, tán cây xanh mát rượi, xung quanh tràn ngập những bông hoa bé nhỏ, xinh xắn, đa dạng màu sắc. Cuối tuần tôi hay đèo Michella đến đó, cảm thụ thiên nhiên cũng là một cách sống tích cực mà. Tôi vẫn hay để vài cuốn sách, tiểu thuyết trong cặp, có lẽ Michella cũng thích điều đó, mỗi khi đến nơi, thứ đầu tiên cô ấy làm là ngồi dưới tán cây rộng và đọc sách. Ngồi kế Michella, gió thổi hiu hiu làm cỏ cây xào xạc, vang lên như bản hoà tấu nho nhỏ và chúng tôi chính là khán giả. Khung cảnh yên bình như thế này làm tôi mỉm cười, thật tốt quá.
" Mong sao mọi thứ vẫn ổn thoả như này. "

- Cảm ơn cậu nhiều.
- Hửm ?
- Cảm ơn đã giúp tớ !
- ... Ừm !
Michella cũng cười, qua con mắt của tôi, nụ cười đó có lẽ là thật tâm, ngây ngô trong sáng như lúc ban đầu chúng tôi gặp nhau vậy. Vậy là ổn rồi. Nhỉ ?

7/12, là ngày sinh nhật của cô ấy. Hôm đó tôi dự tạo cho cô ấy một bất ngờ, mang một món quà nhỏ và bánh kem sang nhà Michella. Bấm chuông cửa một hồi không thấy ai trả lời, tôi nghĩ có lẽ Michella đang nghe nhạc hay đại loại thế, tôi đành mở cửa ra.
- Michella, mừng sinh nhật !!

Tôi tưởng mọi thứ đang đi đúng hướng.
Tôi không tin vào thứ trước mắt mình. cái gì thế này?
- A... Ah.. ?
Trước mắt tôi, một cô gái lủng lẳng với sợi dây thừng quấn quanh cổ, buông thõng cả người.
- MICHELLA ?!
Tôi vứt hộp quà lẫn cái bánh kem sang một bên, vội vàng lấy con dao, đứng lên bàn cắt đứt đi dây thừng.
- Không... Sao lại như vậy... Tại sao ? Michella, nghe thấy tôi nói gì không ?!
Vô ích thôi.
Hơi thở không còn, người lạnh như băng, Michella đã đi rồi. Tôi muốn khóc thật to, nhưng điều gì ngăn tôi làm điều đó cũng không biết. Tôi cứ ôm lấy Michella, trên môi cô ấy vẫn còn nụ cười nhẹ.
- Cậu vẫn cười kìa... Nói đây là giả đi, Michella.
Tôi hy vọng Michella sẽ mở mắt và hù tôi một phen, như gây bất ngờ lại cho tôi. Nhưng không. Cô ấy cứ nhắm nghiền đôi mắt.

Tôi thực sự trống rỗng, thật sự không biết nên làm gì.
Quay qua cái bàn bên cạnh, trên đó có một tờ giấy được chặn bằng một hộp quà màu đỏ, tôi vươn tay lấy nó, trên đó có viết
" Có lẽ tớ thua cuộc rồi, xin lỗi. "
Xin lỗi cái gì chứ. Tôi mới là người phải nói.
- Xin lỗi.. Michella. Xin lỗi đã không giúp được cậu. Xin lỗi...
Tôi cứ lầm bầm hai từ "xin lỗi" như không có hồi kết. Dù tôi có xin lỗi hàng ngàn lần thì Michella cũng không thể nghe thấy được.
- À... Hôm nay là sinh nhật cậu mà. Chúc mừng sinh nhật, Michella !
" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you! "
Tôi cất lên câu hát mừng sinh nhật, nó vang vọng khắp ngôi nhà lạnh lẽo này. Không còn hơi ấm, nó thực sự thành nơi vô tri vô giác. Trời lại mưa lách tách.

5 năm sau, tôi vẫn ôm lấy nỗi ân hận không nguôi trong lòng, vẫn cảm thấy ám ảnh về lúc đó, niềm may mắn của tôi là vẫn còn thở, còn sống, Michella thì không.

"Tít tít"
Tiếng đồng hồ báo 17 giờ, ngày 7 tháng 12.
- Phải rồi. Sinh nhật Michella.
Tôi lục ngăn tủ, lấy ra hộp quà màu xanh lá, ra khỏi nhà. Bạn nghĩ tôi đi đâu ? Tôi đi đến ngôi mộ ở vùng ngoại ô, ngay chỗ cây cổ thụ xưa, trên đó khắc tên "Michella N."
Tôi đặt hộp quà và cả loài hoa mà cô ấy từng rất thích xuống, rồi mỉm cười. Cái vòng tay trên tay tôi, thứ ở trong hộp quà màu đỏ Michella chặn lên bức thư, có một viên đá mặt trăng, nó mang đến sự may mắn. Trong phút chốc tôi có thể thấy nó sáng lên, long lanh như nước biển hồ vậy.
Tôi mỉm cười, gió nổi lên thổi bay vài cánh hoa, ánh hoàng hôn còn sót lại cũng tàn. Một người đi, một người đi người ở lại.
- Chúc mừng sinh nhật, Michella !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro