Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Định mệnh tình yêu...!

----------------

Gió lay lay những hàng cây! Gió

dịu dàng thổi vào tâm hồn nó 1

cái gì đó man mác buồn...1 nỗi

buồn mang hình bóng của ..."

Ken".

Sao buồn thế Kenny? Lại nhớ

Ken à? Sis Yunny đã đứng đằng

sau nó từ bao giờ....Nó quay

lại,cười 1 nụ cười buồn.

_Hôm nay là 100 ngày ...của anh

ấy! Em không thể nào quên được

sis à!

Một giọt nước mắt lăn dài trên

má nó, lại khóc nữa rùi! 2 chị

em nó ngồi cạnh nhau im lặng

đến lạ lùng.

_Này! 1 chiếc khăn tay được đưa

cho nó,nó ngẩng đầu lên,sis

Janny nhìn nó,giơ 1 ngón tay lên

nền trời xanh biếc Ken bảo chị

đưa khăn cho em này!Ơ ...cầm

lấy, cầm lấy nhanh không Ken

giận kìa!

Nó cười, lau vội những giọt nước

mắt còn vương trên má. Ngày

trước, lúc Ken còn sống ,chẳng

bao giờ Ken đưa khăn cho nó

đâu! Lúc nào nó khóc, Ken

thường ôm lấy nó và bảo rằng"

Cứ khóc đi nếu Kenny thấy thoải

mái! Không sao đâu vì có Ken ở

đây mà!" Hoặc Ken giơ cánh tay

áo ra bảo nó" Này không có

khăn phục vụ Kenny đâu! Khóc

nữa thì lau nước mắt vào đây!

Lau xong ráng mang về mà

giặt".

Những lúc như thế,bao giờ nó

cũng.... nín ngay.Hôm nay thấy

sis Janny bảo với nó là "Ken nhờ

chị đưa khăn cho em!" nó cười...!

_Nào nào! Hôm nay út Kenny

thích đi đâu? 2 chị thay mặt Ken

đưa út đi! Chịu hông nào?

_Đi....i ăn kem được không ạ?

_Rồi ! Kem! Đơn giản ý mà ^^!

Nó năm nay 20 tuổi.....sinh viên

năm 2 của 1 trường đại học." Hơi

đanh đá 1 tẹo,thỉnh thoảng lại

giở cái tính trẻ con,nhưng là 1

đứa biết quan tâm đến người

khác"-đó là nhận xét chung về nó

mà lũ ban của nó sẽ trả lời nếu ai

đó có hỏi"Có ai bít Kenny là đứa

như thế nào không?" Nó cũng có

1 cái tên rất ..Việt Nam như bao

người khác. Nhưng mọi người

quen gọi nó là Kenny. Lý do

hả?....Tại vì nó là "nờ y" của Ken

- 1 boy có tiếng học khoá

trên.Đơn giản vậy thui! Nói về

truyện của nó và Ken,thì phải

nhắc đến 2 năm trước,khi

nó"chân ướt chân ráo" cùng 2 bà

chị nó bước vào trường. Hồi ấy

nó được gọi là Hà..à mà là Hà

My mới phải.

Buổi học đầu tiên đối với nó

ngang ....cực hình.Đến lúc được

về,lúi húi thế nào đôi guốc xinh

xinh của nó nhè đúng chân 1

thằng ku đầu keo mà dẵm.

Và...."Á....á! Đi đưng kiểu gì thế

hả con nhỏ này?" Nó ngẩng mặt

lên nhìn,mở to mắt. Nó chưa kịp

nói câu gì thì có 1 thằ đâu keo

khác gọi to"Ken ! Nhanh lên

mày ! Lam trò gì đấy?" Và thế là

nạn nhân quay lưng đi,không

quên để lại đằng sau 1 cái lườm

và 1 lời đe doạ" Đưng để tôi thấy

cô lần thứ 2!" còn nó thì nhe ră

ra cười khi nhìn thấy nạn nhân

đẹp trai đi trông như 1 thằng

què. Nó định quay đi tìm 2 chị thì

thấy có cái di động dưới chân.

Nhặt lên,soi mói,cả màn hình chỉ

độc 1 chữ KEN to tướng(thật ra

không to lắm). Nó nghĩ thầm"

chắc của thằng ku lúc nãy đây

mà"

Sáng hôm sau, nó đi học và điều

tra về Ken.Sau khi biết được "độ

ăn chơi nổi tiêng và lạnh

lùng"của thằng cu ấy,cuối giờ, nó

ra cổng thật sớm và đứng đợi.Nó

thấy Ken trong đám đông,hình

như là đám bạn của Ken,nó đành

phóng vèo qua và về nhà.

Đến buổi học thứ 3 thì nó hết

chịu nổi vì cái điện thoại cua

thằng cu ấy cứ kêu rung liên

tục.Hôm í nó lại muộn ce bus ,

đang tưởng tượng cái cảnh bị bà

giáo "super soi" không kể đến

việc chưa chắc bác bảo vệ đã cho

vào. Đúng lúc đang miên man với

1 đống suy nghĩ tiêu cực, nó nhìn

thấy Ken.

_A!-1 cái rõ to .Ken quay lại,

nhìn nhìn rồi quay đi.

_Ken....en! Nó gọi rồi chạy lại

chỗ Ken đang đứng.

_Cô là ai?

(im lặng)

À...à! Hoá ra là con bé hôm

trước dẫm vào chân mình. Có

chuyện gì?Hử?

_Trả lại Ken cái này.

Nó nói thật nhanh ,dúi cái điện

thoại vào tay Ken,rồi chạy nhanh

vào cổng trường.Nhưng...! Kết

quả là,Ken được vào trường, còn

nó thì...không. Trong khi nó tức

điên thì Ken ung dung vào

trường, lại còn quay ra nhìn

nó,nở 1 nụ cười...cực đểu.

Nó hỏi bác bảo vệ" cháu đi muộn

bằng thằng kia mà sao nó được

vào cháu lại không được vào?"

Bác bảo vệ nhìn bộ mặt thảm

thương của nó mà giải thích" cậu

ấy là con trai bà hiệu trưởng.

Cháu thông cảm cho bác nhé!"

Nó tiu nghỉu quay đi rùi nghĩ thế

nào lại nhảy vào quán trà sữa

ngay cổng trường.

Nó ngồi măm măm và nhắn tin

cho 2 sis,kể về chiến dịch đi

muộn của nó.Đang nhắn tin thì

có người giật cái điện thoại trong

tay nó. Nó hét tướng :

_Ơ! Làm cái gì thế?

Nó ngẩn người.Ken đang đứng

trước mặt nó, trong tay cầm 2

cái điện thoại"bấm bấm". Ken

ngồi xuống ghế,gọi 1 cốc trà

sữa,đẩy cái điện thoại lại cho nó

_Đây! Trả!Làm cái gì mà ghê

thế?

Nó ngây thơ hỏi:

_Ơ! không vào học à?

_Chán rồi thì lại đi ra! Mà

này ,tuổi gì ăn nói trống không

thế hả?

_Xí! Chẳng noi thế thì noi thế

nào? Oai nó vừa thôi!

_Lần đầu tiên có đứa con gái

dám nói thế với Ken này! Có biết

Ken này là ai không mà ăn nói...

_Công tử bột con bà hiệu trưởng

chứ gì!

Biết thế thì ít quá.Mà thôi!Thế

không định xin lỗi vụ hôm trước

dám dẫm vào chân người ta à?

_Ô! Đó là sự cố ngoài ý muốn!Hà

My không có lỗi!Còn lâu mới xin

lỗi!

_A!Tên là Hà My à? Tên thì hay

mà sao đanh đá thế!

_Thì liên quan gì đến "1 số

người".

_Học năm nhất à?

_Ừ !Mới được buổi thứ 3 đã phải

đứng ngoài cổng.Nản hết chỗ

nói!Thế học lớp nào?Sao nhìn

chẳng thấy quen gì cả.

_Ngố!Đây học năm 2 rồi!Đàn anh

đấy!

_Đàn anh mà suốt ngày trốn học!

Xì..ì!

Cuộc nói chuyện được kéo dài

cho đến lúc cổng trường được

mở.

Tan học

_Thôi!Đi lấy xe đón mấy đứa bạn

đây.Hôm sau nói chuyện tiếp nhé!

Bye đanh đá.Ken nói rồi bước

ra ,bỏ lại nó trong quán với ánh

mắt tò mò.

_Sao thế Hà My?Về thôi! 2 chị

vào quán kéo nó về nhà,không

hiểu tại sao nó cứ dấu 2 chị

chuyện gặp Ken.

Buổi học thứ 4...nó lại lỡ xe

bus....thê thảm.Đã chậm chạp lại

còn thích ngủ nướng.

Trong khi đang chạy vội đến

trường,nó nhận được 1 cuộc điện

thoại

_Alo^!Ai đấy?

_Mắt cận hay mù rồi hay sao mà

không thấy tên người gọi đến hả?

_A...thấy rồi!Ken ....công tử bột

hả? Mà lấy đâu ra số điện thoại

của người ta thế?

_Ờ! Công tử...công tử Ken chứ!

Hôm nay lạ lỡ xe bus à?

_Ơ sao biết? Theo dõi người ta hả

_Thèm vào!Đi qua thì thấy thôi!

Thế nào hôm nay thích đứng

ngoài cổng hay vào lớp?

_Hỏi ngớ ngẩn>"

_Cáu à?Thôi !không chọc tức

đanh đá nữa.

Ro^ì...cúp máy!

_Này đanh đá!Đi nhờ không?

Công tử Ken cho quá giang.

_Cái gì?Ai đanh đá!Cho 1 trận

bây giờ!

_Thế có đi không?Nói nhiều...

_Ơ....ờ ..có có...

Nó trèo lên xe chẳng kịp suy nghĩ

gì.2 đứa có mặt ở cổng trường

vừa kịp lúc chuông reo.Nó vội

vàng chạy vào lớp quên cả lời

cảm ơn.

Mất 1 tuần ôn thi chuẩn bị cho

đợt thi khảo sát,nó không gặp

Ken và Ken cũng không gọi điện

cho nó.Thật ra cũng thấy hơi....

nhớ nhớ!Nhưng rồi nó gạt đi tất

cả những suy nghĩ đó để tập

trung cho việc học,với lại nó

nghĩ" đối với người ta mình có là

gì đâu"

Sau khi kết thúc kỳ thi nó kéo 2

chị ra quán để tẩm bổ"trà sữa

cho tâm hồn".Nó đụng mặt Ken ở

trước quán,nó không cười, không

chào..... coi như không quen.Nó

chỉ nghe được hình như tối nay

Ken cùng bọn bạn đi "choảng"

nhau ở công viên gần nhà nó.

Tối hôm ấy, khoảng 9h30p Ken

gọi cho nó

_Nhà có gần công

viên"heaven"không? Mang hộp y

tế ra đây Ken nhờ chút!

Nó lúc đầu không hiểu ,nhưng

chợt sực nhớ ra vụ đánh nhau

mà nó nghe được hồi chiều.Nó

vội vàng ra khỏi nhà không quên

mang theo hộp y tế và cái áo

khoác.

Ra đến nơi nó nhìn thấy Ken ngồi

trên ghế đá,cánh tay áo bên trái

của Ken hình như bị thương,chắc

đau lắm.Ken nhìn nó cười gượng

gạo"cảm ơn vì đã đến".Nó rửa

vết thương cho Ken,nó im lặng

nhưng tay nó run run

_Thương Ken quá hả?

_Ko...o...phải..Tôi sợ nhình thấy

máu nhất đấy!Mà sao không thấy

bạn Ken?

_Bọn nó gọi điện bảo không đi

được,đã hứa nên Ken đi 1

mình.Cái lũ khốn nạn kia lại còn

chơi đểu,xúm cả 1 lũ vào

đánh ,không biết nhục là gì!Để

mai gọi bọn thằng Tony đi giải

quyết vụ này....Điên không thể tả

được.A!Nhẹ tay thôi! ĐAU >"<

Tưởng không biết đau! May mà

không phải là vết dao nên không

sâu lắm.Chịu khó tí đi! không sao

đâu.

_Uhm... cũng không dịnh gọ Hà

My nhưng chẳng biết nhờ ai! Nếu

không rửa cồn thì cũng không

đau lắm......nhưng về nhà sợ mẹ

lo.....mà Ken ghét đi viện lắm>"<

_Xong rồi này!Xước hết cả mặt

rồi này!

_Xước có tí thôi! Quen rồi^^ về

thôi!

_Khoan đã! Mặc cái này vào-nó

lôi cái áo nó mang đi cho Ken.

_Cái gì thế?

_Mặc tạm vào đi! Chẳng lẽ để mẹ

Ken nhìn thấy Ken trong tình

trạng này à?

_Uhm...m cảm ơn! Lên Ken đưa

về!

_Thôi gần mà! không cần đâu!

Tay Ken đang bị đau thế này...

_Muộn rồi Hà My định về mình

à? Thôi lên xe đi!

Nhưng....

Ko nhưng nhị gì nữa!

Miễn cưỡng nó đành phải lên xe

để Ken đèo về. Tối hôm đó , nó

không ngủ và cả Ken cũng vậy.

Hai đứa nhắn tin suốt đến 3,4h

sáng,rồi nó ngủ quên mất.

6h30" sáng, điện thoại rung hoài

làm nó tỉnh giấc.

_Alo^...ô nó nói bằng giọng ngái

ngủ.

_Dậy mau! Thích đứng ngoài

cổng trường tiếp à? Dậy mặc

quần áo rồi ra cổng nhanh!

Nó lơ mơ nhìn cái đồng hồ...

_TRỜI ƠI 7h kém rồi sao

Nó vội chạy xuống nhà đánh

răng rửa mặt+ thay đồ, vơ vội

cái cặp nó phi ra cổng, đầu tóc

bù xù.

_Nhìn cô kià! Ken nhìn nó cười

Trông có ra gì không?

_Kệ tôi! Có đi học hay là.....Ơ...Ơ

ho^m nay được nghỉ mà?

_haahaa.....aa! Bị lừa rồi nhá!

Qua rủ Hà My đi chơi.

_Zời ơi... đang ngủ ngon!

_Ngủ thế thôi kẻo thành heo bây

giờ! Thôi lên xe đi, bạn Ken đang

đợi

_Oáp^0^.....áp! Gì? Đi chơi?

không đi đâu ! Ngại lắm! Chẳng

quen biết ai ....>"<

_Thì bọn bạn thân 2 năm rồi!

Chưa quen đi rồi khác quen.

_Miễn cưỡng lần 2 nó lại ngồi lên

xe để Ken đèo đi. Lần đầu tiên nó

đi chơi với anh chị

khoá trên. Tuy là" dân chơi nhà

giàu" nhưng anh chị rất quý nó,

khác với những gì nó tưởng

tượng. Chị Yuki bảo nó:

_Bọn chị chỉ như thế trên trường

thôi! Bởi vì cuộc sống của" công

tử tiểu thư" phải sống vì danh dự

gia đình mà. Bình thường anh chị

cũng giông như các em thôi ! Chỉ

có Ken là khác.

_Khác thế nào hả chị?- nó tò mò

_Chị chưa bao giờ thấy nó chịu

đứng lại..... nói chuyện với đứa

con gái nào quá 5s cả! Ngoài

mama nó và con gái trong nhóm

thì em là ngoại lệ đó! Mà em

nghe danh " hoàng tử băng giá "

của Ken chưa?

_Em có nghe nói ,nhưng em

thấy..... Ken dễ thương mà! Ơ thế

ngày trước anh Tony theo đuổi

chị như thế nào? Chị kể em nghe

đi mà.

_Đang nói chuyện Ken thì em lại

hỏi chuyện của chị! Thôi được rồi

chị nói ra nhưng em không được

cười đâu nhé!

_Vâng - nó hào hứng

_Thật ra là chị ....thích anh ấy

trước!

_Thật hả chị? Chị xinh như thế

mà phải........ tán anh ấy á?

_Thì hồi ấy gia đình chị chưa khá

giả như bây giờ, chị nhà quê lắm!

Thích anh ấy nhưng không

dám nói ra, sợ anh ấy không

thích nên chỉ dám nhìn từ xa

thôi! Hồi ấy , anh Tony đi học có

xe đưa đón. Có 1 hôm trời mưa

to, chẳng ai mang ô cả....trừ chị,

mà xe đến đón anh ấy muộn. Chị

đã đưa ô của chị cho anh ấy rùi

đội mưa về. Về nhà ướt sũng,

sáng hôm sau di học cứ hắt xì

liên tục. Hôm ấy anh Tony mang

ô sang tận lớp trả chị.Lúc ấy chị

vui lắm, hình như mặt còn đỏ lên

nữa! Lúc mà anh ấy bảo chị làm

người yêu anh ấy , anh ây bảo "

nếu không có em hôm ấy đưa

chiếc ô đó cho anh thì anh có lẽ

đã không bít cảm giác được

người khác quan tâm". Chị không

biết sau này ra sao chỉ biết rằng

anh ấy rất thương chị. Lúc chị bị

ốm anh ấy cứ cuống cả lên!

Trông buồn cười lắm em ạ!

_Như trong phim í chị nhỉ! Em

cũng mơ có 1 tình yêu giống anh

chị.

_Em đã có Ken rồi còn mơ mộng

gì nữa? Chị không biết nó có yêu

em như Tony yêu chị hay không,

cũng không biết nó đối xử với

người yêu như thế nào nhưng nó

lầ người tốt, em ạ!

Là ý gì hả chị? Chị không đùa

đấy chứ ạ?

Em không phải giấu chị!

_Thật mà! Bây giờ chị ra hỏi Ken

chẳng phá lên cười í!

_Để chị hỏi luôn! Ken! Ra đây tao

bảo

Chị Yuki ra chỗ Ken. 2 người nói

chuyện, Ken chỉ gãi đầu cười. Nói

xong chị Yuki quay lại chỗ nó

chuyển sang chủ đề khác. Nó

cũng không nhắc lại chuyện đó

nữa.

Chiều muộn, Ken đưa nó về

_Tay còn đau nữa không?

_Đỡ hơn rồi! Về vẫn bị mẹ phát

hiện và gọi bác sĩ đến kiểm tra..

_Ken này.... Hà My muốn hỏi...

_Cứ hỏi ! không cần xin phép!

_Tại sao Ken....í Hà My là tại sao

Ken không thích nói chuyện với

con gái?

_À! Ken chỉ không thích những

đưa con gái coi Ken như thần

tượng, là hoàng tử gì gì đó thôi!

Cứ bám lấy Ken!

_Lại còn thế nữa! Đồ công tử

bột!

Thời gian trôi ! Hết 1 học kỳ .. nó

và Ken vẫn thế . Trên trường thì

đường ai nấy đi, nhưng ra khỏi

trường thì nó đi đường nào Ken

đi đường đấy! Buổi tối hôm 13

tháng 2 nó và Ken đi chơi, 1 buổi

tối chỉ có 2 đứa. Ken bảo nó:

_Hà My nghĩ 1 cái nickname đi!

Như Yuki ấy!

_Nghĩ làm gì? Hà My cũng là

nickname , chứ người ta tên Hà

mà!

_Biêt là thế, nhưng chẳng lẽ đi

với mọi người , cứ mình Hà My 1

cái tên "Việt Nam"

_Ừ nhỉ? Hay là Kany?

_KO hay.

_Uhm ... thế ...à... à Kenny nhá!

_Hahaha...a! Có biết Kenny có ý

nghĩa gì không mà đòi là Kenny?

_Ý gì??? Thấy nó hợp vần với Ken

thôi. Sao?

_Ko biết à? Thế mai lên hỏi Yuki í

Biết rồi đừng sốck nhá!

Sáng sớm hôm sau, con gái lớp

nó chuẩn bị sẵn quà tặng cho" nờ

i". Nó thì chẳng làm gì hết, có ai

đâu mà tặng! Chợt nhớ đến vụ tối

qua, nó chạy tót lên tầng 2, chạy

vào lớp của Ken, lũ bạn thân Ken

hỏi nó:

_Tìm Ken sớm thế Hà My. Nó

chưa đến lớp đâu!

_Dạ không ! Em đến tìm chị Yuki.

Chị ấy đâu ạ?

_Thế em không biết à? 14 tháng

2 vợ chồng Yuki-Tony bùng học

đi... ăn valentine rồi. Có chuyện

gì thế? Bọn anh giúp được

không?

_Nhưng ......em chỉ.... hỏi... nhỏ

chị Yuki thôi ạ!

Kevin ngó ngó xung quanh, có vẻ

như hôm nay lớp đông quá, mấy

thằng nhóc kéo nó ra hành lang

_Đỡ ngại bọn lớp anh chưa? Có

gì cứ hỏi thoải mái, quen bọn anh

cũng lâu em biết tính bọn anh rồi

đấy..... tò mò lắm!

_The^" cho em hỏi...Kenny nghĩa

là gì ạ?nó ngây thơ.

_Hả ?Kenny á! Mà sao tự dưng

em hỏi vậy làm gì?

_Tối hôm qua em và Ken đi chơi !

Ken bảo em nghĩ 1 cái tên giống

như anh chị! Em bảo Kenny...thế

là Ken cười, em không hiểu

_Hô hơ nó cười là đúng rồi!

_Cái thằng này im! Đây anh giải

thích cho nhá! Em có nhìn thấy

cái biển lớp anh không? ....có

chữ...

_Chữ vip ở góc chứ gì. Em thấy

rồi.

_Đấy ! Chỉ có năm 2 và 3 là có

lớp vip thôi. Lớp dành cho những

đứa con của gia đình có tiếng ở

tronh thành phố này!

_Cái đấy em biết ,chỉ có lớp vip

mới có thể dùng nickname thay

cho tên thật

_Thông minh đấy! Nhưng vấn đề

là.... Kevin ấp úng.

_Vấn đề là.... phải nói làm sao

cho em hiểu được nhỉ?- Jan gãi

đầu.

Đấy đấy em nghe nhé- Yun nói

xen vao thông lệ. của lớp vip

là .... khi yêu 1 người con gái...

thay vì nói" em làm người yêu

anh nhé " thì sẽ nói "em nghĩ 1

cái nick gióng anh đi"!

_Cái ...trò...gì....đấy ...a?- nó mở

to mắt và lắp bắp từng chữ.

_Còn 1 vấn đề nữa, 3 đứa anh ...

là anh thằng Yun và thằng Ken

sẽ.... chỉ yêu người con gái nào

nghĩ được cái nickname là Janny,

Yunny, Kenny thôi! Bọn anh tin

vào định mệnh!

Em hiểu không?

_Em ...em không hiểu gì hết>"<

em về lớp đây! oa...oa...a...

Nó chạy biến về lớp. Về đến lớp

nó nhận được tin nhắn từ Ken:

"Hehe đã biết Ken là gì chưa Hà

My?". Nó vừa buồn cười vừa

buồn ...khóc, nó nhắn tin lại" biết

rồi không làm Kenny nữa". Nó

vừa nhắn tin chưa đầy 5s , thì cả

lũ lớp nó dồn về phía cửa lớp, tụi

con gái tròn mắt , lũ con trai tò

mò. Nó ngạc nhiên hơn khi thấy

Ken đứng ở cửa lớp nó, đi cùng

là Jan Yun Kevin. Tụi con gái vây

quanh 4 thằng con trai nổi tiếng

của trường, đứa nào cũng " anh

ơi nhận sô cô la của em đi!"

đương nhiên là chẳng có đứa nào

nhận( đó là 1 trong những quy

tắc của lớp vip). Để mặc cho Yun

Jan Kevin vừa cảm ơn vừa...... từ

chối khéo, Ken chỉ nói 1 câu:

_Tôi tìm Kenny!

Tụi con gái nhao nhao:

Lớp em làm gì có đứa nào dám

lấy tên là Kenny ạ! Bọn em

không dám vi phạm nội quy của

lớp vip đâu ạ.

Nhưng cô bé đó là người yêu của

tôi.

Câu nói của Ken làm nó nghẹn

lời,và thái độ của bọn con gái

làm nó khó chịu! Nó đi ra cửa

lớp:

Tớ đi nhờ cái- nó hét rõ to rồi

lũ con gái cũng tản ra nhường

cho nó lối đi bé tí. Nó đi qua

mặt Ken , không nói câu gì .Ken

kéo tay nó , nó gạt ra .Rồi nó

chạy sang chỗ 2 chị của nó. Ken

rút điện thoại gọi cho nó, chỉ

cách vài m thôi mà cũng phải

dùng điện thoại:

Kenny ...tại sao....?

_Đừng gọi Hà My là Kenny - nó

nói 1 câu gần như hét vào điện

thoại, cả năm nhất nghe thấy. Và

1s im lặng , rồi bàn tán . Nó kéo

2 chị ra góc sân rồi kể tất cả.

Sáng hôm ấy nó bỏ học trèo lên

sân thượng ngồi . Nó cảm thấy

mệt mỏi với những lời bàn tán.

Ken gọi nó không nghe, nhắn tin

nó cũng không nhắn lại. 2 sis nó

nhắn tin biết nó ở đây cũng lên

với nó 1 lúc

Hà My em làm sao thế?

Em không sao 2 sis ạ!

_Ken có gì không tốt? Ken là

thần tượng của cả trường....tại

sao em lại không thích. Hay nó

không tốt với em?

_Ko phải đâu ! Ở cạnh Ken em

rất thoải mái...

nhưng ....em ....sợ....

_Sợ cái gì cơ?Ken đến hỏi 1 câu

mà nó không sao trả lời được.

Trong khi Jan và Yun kéo 2 sis

nó ra chỗ khác nói chuyện, Ken

ngồi xuống cạnh nó:

_Thật ra thì em sợ gì hả Kenny?

_Em đã nói không gọi em là

Kenny mà! Em....

_Em không tin anh phải không?

_Ko ...không phải

_Hay là em muốn anh chứng

minh cho em thấy?

_Ko phải là như thế

đâu...em ...emchir không muốn là

trở thành trung tâm của sự bàn

tán, rồi

bọn con gái sẽ hận em cướp đi

thần tượng lạnh lùng trong mắt

chúng nó.

_Đó là điều em sợ à?

_Uhm...m em xin lỗi.

_Kenny! Em nhìn vào mắt anh đi!

Em chỉ cần trả lời cho anh biết

em có yêu anh không thôi!

_Ơ... em...-nó quay mặt đi và im

lặng.

_Vậy là không! Vậy là em chỉ coi

anh nhứ người bạn đúng không?

Vậy thì anh đi. Xin lỗi đã gây rắc

rối cho em!

Nó nhìn Ken rồi quay sang nhìn

mọi người...Sis Vy nói với nó

_Em yêu Ken đúng không? Vậy

thì chạy theo anh ấy đi! Đừng để

mất 1 tình yêu như thế.

Nó chạy xuống cầu thang, nó

nghĩ đến câu Jun nói với nó"em là

tình yêu đầu của Ken đấy Hà My

à ! Đừng làm nó tổn thương nếu

như em yêu nó, đừng ngại điều gì

cả. Nó yêu em lắm đấy" và nó

cảm thấy nó....đã sai. Nó chạy

quanh trường chẳng thấy Ken

đâu, cuối cùng nó đành vòng ra

sân bóng....Chợt nó nhìn thấy

Ken đang ngồi 1 mình và hình

như...Ken khóc.

Nó cúi mặt xuống, bước từng

bước thật nhẹ! Nó ngồi xuống,

đưa cho Ken chiếc khăn rồi quay

mặt đi

_Em không nhìn thấy gì đâu!

_Em không cần thương hại anh

như thế! Cứ mặc kệ anh!

_Anh nói thế mà nghe được à?

_Em về lớp đi, để anh 1 mình.

Nó ngồi đối diện với Ken, nó chỉ

nhìn Ken mà không nói gì

_Em nhìn gì anh ghê vậy?

_Có ai bảo là anh đỏ mặt nhìn rất

dễ thương không Ken?

_Thôi đi! Anh không muốn đùa

đâu.

_Ken à! Em yêu anh! Anh đừng

buồn và cũng đừng khóc nhe!

Anh phải lo bảo vệ em trước

những lời bàn tán chứ! Anh mà

còn như vậy em ghét anh đó!

_Em lại giở trò gì đó? Trông anh

đáng thương thế sao?

_Không! Em nói thật đấy! Chỉ vì

em sợ... những lời bàn tán thôi!...

Ken kéo nó vào lòng

_Đứa nào dám bàn tán,hay làm

phiền em anh xử đẹp luôn!

_Trời ạ ! Lại giở tính công tử con

nhà giàu kìa! nó phá lên cười.

Buổi chiều, nó, Ken, Yun, Jan và

2 sis rủ nhau đi chơi. Đi đủ mọi

nơi, đi dạo phố, đi ăn kem, chơi

điện tử, Ken còn dẫn cả lũ ra bãi

biển ở ngoại ô nữa! Lúc về 2 chị

ôm theo 2 con gấu to bự. Ken thì

không tặng nó gấu, Ken bảo"

muốn ôm thì ôm Ken , chứ ôm

gấu Keng hen đó".

Tối! Nó ngồi lướt net, lúc này

cũng 11h đêm rồi. Điện thoại của

nó rung lên. Ken gọi bảo nó ra

cổng. Nó chạy xuống ngó trước

ngó sau

_Kenny! Ken gọi nó.

_Muộn thế này ,Ken có chuyện gì

thế?

_Ken không ngủ được, muốn gặp

Kenny,không phiền Kenny chứ?

_Ko,đã ngủ đâu! Thế quà 14tháng

2 đâu?

Ơ! Quà à? Ra Ken bảo.

Ken ôm nó

_Có thích hơn ôm gấu không?

Quà 14/2 đó!

_Uhm! Chỉ ấm hơn thôi! không

thích hơn!

_Thế Ken với gấu yêu ai hơn?

_Yêu gấu hơn...

Ken nhìn nó với vẻ mặt......

không được vui cho lắm và đầy

vẻ giận dỗi. Nó cười, lấy tay véo

má Ken

_Á đau...u!

_Ngốc! Yêu gấu Ken nhất mờ ^^.

Ken thả vào lòng bàn tay nó ...1

chiếc nhẫn.

_Của Kenny đấy!

_Cái gì đấy ạ?

_Nhẫn cưới

_Eo! Em mới 19 tuổi.

_Ken sẽ chờ đến ngày Kenny ra

trường. Ngố, đeo vào ngón này

cơ mà!

Ken đeo cho nó vào ngón áp út!

Cái cảm giác trên tay có 1 cái"

nhẫn".... 1cảm giác hạnh phúc

lạ lùng. Quà 14/2 năm ấy, là

món quà mà nó nhớ nhất.

Thời gian cứ trôi, vào cái năm

Kenny đang học năm thứ 2... Nó

dường như đang rất hạnh phúc

với Ken và 2 chị nó cũng đang

hạnh phúc với Yun và Jan thì có

chuyện xảy ra.

Ken bị tai nạn!

Lúc Kenny bệnh viện ,thấy Ken

nó cứ khóc suốt. Còn Ken chỉ

cười và nói"không sao đâu! Ken

không chết đâu mà! Mai Ken ra

nước ngoài phẫu thuật rồi Ken

sẽ về mà.Chờ Ken nhé! Đừng

khóc mà!"

Ngày chia tay, nó ôm Ken không

muốn buông ra tí nào...Bởi vì

nó sợ ...sợ Ken không về với nó

nữa. Rồi Ken cũng lên máy bay,

bỏ lại nó với sự chờ đợi...1tuần

2 tuần ...1 tháng....3 tháng. Đến

1 ngày, nó nhận được 1 lá thư

kèm 1 bức ảnh.

Thư của Ken viết trước khi phẫu

thuật!

"Kenny yêu! Còn nhớ Ken không

đấy?Hôm nay Ken mới viết được

thư cho Kenny. Xin lỗi nhé! Khi

bức thư này đến tay Kenny,

cũng là lúc Ken không còn trên

thế giới này nữa. Kenny đừng

khóc nhé! Đừng để Ken thấy

Kenny buồn.

Thời gian qua ở bên Kenny, Ken

đã rất hạnh phúc, để bây giờ dù

có ra đi Ken cũng mãn nguyện

lắm rồi! Giờ Ken lo cho Kenny

lắm! Ken biết là Ken không

được phép ra đi,Ken biết là Ken

đã không giữ đúng lời hứa là sẽ

chăm sóc cho Kenny cả

đời...Ken xin lỗi...thật sự Ken

không muốn để Kenny lại 1

mình... nhưng đành chấp nhận

vậy thôi! Ken không còn sự lựa

chọn nào khác. Lá thư này Ken

viết,nếu ca phẫu thuật không

thành công, đây sẽ là bức thư

cuối cùng. Nếu ca phẫu thuật

thành công, thì Ken sẽ xé bức

thư này và gọi về cho Kenny

ngay. Ken nhớ giọng nói của

Kenny nhiều lắm, nhớ nhiều

lắm Kenny biết không?

Kenny à,nếu lỡ như nhận được

bức thư này, hãy tự tìm cho

Kenny 1 chỗ dựa khác nhé!

không cần phải để "tang "Ken 3

năm như Kenny vẫn thường hay

đùa đâu. Hãy hạnh phúc, hãy

luôn cười để Ken luôn được

thấy nụ cười nở trên môi

Kenny! Trên trời, Ken vẫn luôn

dõi theo Kenny mà! Yêu và sẽ

mãi yêu Kenny như ngày đầu

chúng mình gặp nhau! Tạm biệt

nhé, tình yêu của Ken!..."

Đọc xong bức thư ấy, Kenny

khóc suốt, nó không muốn làm

gì cả, chỉ ngồi khóc. Cả 1 tuần

sau khi đọc bức thư ấy, nó cũng

chỉ biết khóc. Nhìn lại những

bức ảnh,những kỉ niệm , cái

nhẫn....tất cả vẫn còn nhưng

Ken thì không còn nữa!

Cho đến bây giờ, đã hơn 3

tháng, nó đã đủ bình tĩnh để

chấp nhận không có Ken, nó

vẫn cố gắng sống....dù trước đó

nó chỉ muốn đi cùng Ken luôn

thôi! Bây giờ nó đã đi học,

nhưng vẫn còn quá sock. Ken ra

đi để lại trong nó vết thương

lòng quá lớn. Nó vẫn đeo nhẫn,

vẫn bảo mọi người gọi nó là

Kenny ít nhất là cho đến khi nó

học hết năm thứ 4 và ra trường.

Chỉ có điều, nó sống khép kín

hơn,không đi chơi , ít nói

chuyện và dường như nó không

còn cười nữa. Lúc nào cũng

buồn và đôi mắt lúc nào cũng

ướt lệ. Nó không còn là Kenny

yêu đời, vô tư, hay cười như

trước nữa! Nhiều lúc đi trên

đường, chợt nhớ lại 1 kỉ niệm về

Ken, nó lại khóc...Dù mọi người

nói sao,nó vẫn buồn, vẫn không

thể chịu được cảm giác mất đi

Ken.

Về nhà lúc 7h, nó không ăn

cơm. Ba má nó cũng biết

chuyện xảy ra với đứa con gái

bé bỏng nên chẳng ai trách

mắng . Ai cũng nghĩ nó cần

thêm thời gian. Nó lên

phòng,khoá trái cửa. Mở blog,

đọc lại những dòng comment

Ken viết cho nó,lặng nhìn lại

những bức ảnh, những entry

của Ken.... và rồi lại buồn.

Sáng hôm sau, 2 sis Jan và Yun

đến kéo nó đi chơi. Tất cả đều

cố làm nó vui. Nhưng có ai để ý

rằng nhìn mọi người hạnh

phúc, nó lại càng tủi thân.

_Sao buồn thế Kenny? Bọn anh

đến không thấy vui à?

_Dạ không. Làm gì có chuyện

đó. Em chỉ hơi ...mệt..

_Tối qua lại khóc nữa à?Đừng

khóc nữa Kenny à, khóc nữa

Ken cũng không về được đâu! E

m hiểu chứ?

_Em biết rồi mà! Em không sao

đâu!

Hôm ấy ,Jan đưa cả bọn ra bãi

biển ở ngoại ô, đấy là nơi lâu

lắm rồi Kenny chưa tới. Mấy

đứa ngồi chơi trò xây lâu đài

cát, Kenny đi lượm vỏ sò để

trang trí. Từ xa nhìn các anh

chị, nó thấy sao cuộc sống thật

cô đơn. Nếu như có Ken ở đây

thì mọi việc đã khác. Nó còn

nhớ có 1 lần 2 đứa giận nhau,

nó bỏ ra bãi biển này... Ngồi cả

buổi chiều mà Ken không tìm

thấy, mãi đến lúc mặt trời lặn

thì Ken chạy tới"Kenny ! Anh

lại tìm thấy Kenny rồi! Em làm

anh lo quá" trong bô dạng ... thê

thảm,với ánh mắt lo lắng của

Ken, nó không sao giận nổi. Vậy

mà bây giờ nó đã mất Ken mãi

mãi, bây giờ nó có muốn tìm

cũng không tìm lại được nữa.

Gạt nhẹ giọt nước mắt, nó cố

gắng quên đi ý nghĩ "mất Ken"

để không phải đau nữa. Đối với

nó Ken chỉ đi 1 nơi thật xa... và

rồi sẽ quay về.

_Jan! Mày làm hỏng cái cửa lâu

đài rồi, đồ hậu đậu!

_Ơ! Lỡ tay! Kìa kìa... mày làm

hỏng cái cầu rồi!

_Tại ai? Mày đổ nước phá tao

thì có.

_Đâu.... đâu, chẳng có ai nhìn

thấy, Janny nhờ!

_Có mà! Yunny ơi! Nó phá anh

kìa!

_Thôi nào! Cứ như trẻ con ý!-

Janny lên tiếng.

_Ừ nghe lời Janny, chẳng chấp

thằng ku Yun.

_Hả? Ai thằng ku với mày?

Cuộc nói chuyện của anh chị

làm nó phì cười, đã lâu rồi nó

không cười như thế. Mọi người

quay lại nhìn nó, tròn xoe mắt

rồi cũng phá ra cười.

_Thằng Jan là thằng trẻ con.

_Xì! Còn hơn cái thằng sợ vợ

như mày. Hơ hơ...

_A ý anh Jan là ...anh Yun

không sợ sis Junny. Đáng xử

chém..

_Ơkhông ! Ý anh là anh yêu

Yunny nhà anh lắm, Yunny

nhờ.

_Giỏi ăn nói nhờ!

_Chuyện! Mà thế này đã là gì!

Dù có sợ vợ như thằng Yun cũng

không thể bằng thằng Ken

được. Ngày xưa nó.....

Và rồi im lặng....vô tư đến nỗi

quên rằng Kenny đang buồn, cứ

nhắc đến Ken là lại khóc ,

nhưng lần này Kenny cười.

_Ừ ha! Ngày xưa Ken nhà em sợ

em nhắm ý.

_Đúng! Cái Kenny bảo gì nó

cũng "vâng dạ" hết lời.

_Đợt trước,có lần cái Kenny nó

sai rành rành ra đấy, thế mà

thằng Ken vẫn bảo "Ken sai

Ken xin lỗi".

_Đó! Xem ra 2 anh vẫn còn phải

học tập Ken nhà em nhiều,

không là 2 sis em cho.... biết

tay.

_Bọn anh công tử mà phải sợ vợ

á? Còn lâu!

_Á à !Thích chít à!Láo nhờ!Chị

em đâu , cho2 thằng này nếm

mùi" cực hình" nào!

3 đứa con gái dồn 2 thằng con

trai quanh bãi biển....Vui! Hôm

đó thực sự nó rất vui, nó cảm

thấy hạnh phúc khi sống trong

tình thương của mọi người. Tuy

rằng tình thương ấy không thể

so sánh với tình yêu của

Ken.Thời gian trôi qua mau, 2

năm rồi kể từ ngày Ken ra đi.

Hôm nay là ngày bọn nó ra

trường. 4 năm dưới mái trường

đại học ấy, có bao nhiêu kỉ

niệm. Nó và 2 chị đang chuẩn

bị tiết mục văn nghệ,nó chợt

nhìn thấy mẹ Ken, bà hiệu

trưởng năm nào

_Ơ ...mẹ!

_Vẫn còn nhận ra ta à?

_Dạ, mẹ...dạo này bố mẹ sống

thế nào ạ?

_Cũng ổn Hà ạ! Chắc bây giờ

con bận phải không? Sau khi

kết thúc lễ ra trường , ra quán

cafe

ngoài cổng trường, ta muốn nói

chuyện với con

_Dạ vâng ạ!

Đã lâu rồi, nó mới gặp lại bà

ấy. Từ ngày Ken ra nước ngoài,

gia đình Ken cũng dọn luôn qua

đấy. Khi Ken mất, bà cũng

không về Việt Nam nữa! Bây giờ

gặp lại, so với ngày xưa, bà ấy

đã gầy đi nhiều.

10h tại quán cafe"

Remember" ( cuộc nói chuyện

giữa nó và mẹ Ken):

_Con...con chào mẹ!

_Ừ ngồi xuống đi Kenny. Mấy

năm qua con vẫn sống tốt chứ?

_Con ổn ạ ! Thế mẹ sống thế nào

a?

_Ta cũng ổn! Mà vẫn coi ta là

mẹ sao? Cũng 2 năm rồi, Kenny

nhỉ? Chắc con cũng buồn

lắm phải không? Đừng nói dối

ta.

_Thật ra ...con cũng buồn và

tuyệt vọng lắm mẹ à! Mẹ cho

phép con gọi mẹ như ngày

xưa ...mẹ nhé!

_Ta thì không sao....nhưng con

định gọi ta là mẹ đến bao giờ?

Cái nhẫn con vẫn đeo sao?

_Con sẽ gọi mẹ là mẹ cả đời mẹ

ạ! Cái nhẫn hả mẹ? Con quen

rồi! Cái nhẫn cũng giống như

Ken vậy.

_Con nên tìm 1 cậu bạn trai và

lo cho tương lai của mình

đi...Ken ...nó

_Mẹ cứ kệ con...con không sao

đâu. Thế bố và mẹ.... sỗng có

buồn lắm không ạ?

_Có 1 đứa con trai chăm sóc

cũng tốt con ạ!

_Mẹ nhận con nuôi hả mẹ?

_Ừ! Nói là chăm sóc thôi... chứ

nó bị liệt con ạ! Mẹ thương nó

như Ken vậy!

_Sao lại bị liệt hả mẹ?

_Chuyện kể ra thì dài lắm! Mẹ

hỏi con 1 chuyện được không?

Chuyện của đứa con nuôi của

ta, nó làm ta khó nghĩ quá!

_Vâng! Mẹ cứ nói đi ạ!

_Về chuyện tình yêu của nó con

à! Nó yêu 1 cô bé, nhưng 1 ngày

nó bắt buộc phải rời xa cô bé

ấy. Rồi có nhiều chuyện xảy ra,

nó bị liệt. Nó không muốn cô bé

ấy phải buồn vì có người yêu

như nó và nó nói nó đã chết

rồi. Cho đến bây giờ nó vẫn yêu

cô bé ấy! Ta là mẹ nó.....nhưng

thật sự ta không hiểu lũ trẻ các

con nghĩ gì mà lại làm như thế!

Ta cũng chẳng biết làm sao nữa.

Nếu là con, con nghĩ sao?

_Con ạ! Nếu con là anh ấy, con

sẽ không làm như thế đâu. Mẹ

biết không, con đã mất rất

nhiều thời gian để quên Ken mà

có quên được đâu. Con nghĩ cô

bé kia cũng đau lòng như con

vậy. Con nghĩ thà anh ấy cứ nói

là anh ấy bị liệt,thì cô bé ấy

chẳng bỏ đâu. Họ yêu nhau cơ

mà! Bây giờ anh ấy lại bảo anh

ấy chết rồi, như thế cả 2 đều

phải đau khổ. Như vậy không

tốt chút nào!

_Mẹ cũng thấy thế.....nhưng nói

nó không nghe. Mà con....con

vẫn không thể quên Ken sao?

_Thế mẹ có bao giờ quên rằng

mẹ đã từng có 1 người con là

Ken không ạ?

_Sao con hỏi thế? Làm gì có

người mẹ nào quên mất con

mình.

_Mẹ biết rằng...từ lâu con đã coi

Ken như 1 người chồng mà mẹ!

Chẳng có người vợ nào quên mất

mình có 1 người chồng cả!

_Kể ra ....con đã là..... con dâu

của ta. Giá mà.... Ken còn sống..

_Con vẫn là con dâu của mẹ mà!

À ! Thế người con nuôi của mẹ

giờ sao rồi ạ?

_Thằng nhỏ ấy à? Bác sĩ đã nói

rằng nó vẫn còn chút hi

vọng....nhưng có vẻ nó không

muốn tập, mấy năm rồi nó vẫn

ngồi xe lăn. Tội nghiệp con trai

tôi.

_Chắc anh ấy nhớ cô bé đó mẹ

à! Giá như con được may mắn

như cô bé đó, giá như Ken chỉ

bị liệt thôi ...ít ra như thế con

còn được ở cạnh Ken. Nhưng....

_Nào! Chỗ đông người sao con

lại khóc? 22 tuổi rồi, lớn rồi

mà con chẳng thay đổi gì cả.....

_Mẹ ơi! Con hỏi câu này.... mẹ

phải trả lời thật ...mẹ nhé!

_Ta chẳng sống được là mấy

nữa, ai lại nói dối con. Ta già

rồi mà!

_Có thật.. là Ken đã mất không

hả mẹ? Con cảm thấy.... hình

như Ken vẫn còn ở đây. Nhất là

ngày hôm nay, lúc con diễn

cùng 2 chị....con thấy...có 1

cảm giác gì đấy... như là cảm

giác Ken đang nhìn con, như

ngày xưa ấy mẹ ạ!

_Con nhạy cảm quá Kenny ạ!

Thôi đừng buồn nữa. À ta thấy

Jan và Yun bảo bọn nó sắp làm

đám cưới à?

_Dạ 2 tháng nữa mẹ ạ! Mẹ cũng

đến dự chứ ạ?

_Ừ ta phải đến chứ! Đó là bạn

thân của Ken mà. Mà con cũng

lo lập gia đình đi.

_Ko, con sẽ thay Ken chăm sóc

cho mẹ.

_Đến vài năm nữa con sẽ phải

hối hận vì phải chăm sóc 1 bà

già như ta thôi.

_Ko, con sẽ không hối hận đâu

mà!

_Ken nó biết tấm lòng của con

chắc nó sẽ vui lắm!

_Mẹ yên tâm, ở trên trời Ken sẽ

hiểu mà!

_Vậy thỉnh thoảng gọi điện cho

ta. Hôm nào 2 đứa kia cưới ,con

mặc thật đẹp nhé, ta muốn chụp

ảnh với con.

_Va^ng.

Nó về nhà lúc 11h 30 p. Vô tình

nhìn thấy cái thư trên mặt bàn,

thư gửi cho nó. Là thiệp mời dự

lễ đính hôn của anh chị Yuki và

Tony.

"Kenny à! Chiều nay 2h tại nhà

hàng Ruby. Em đến dự nhé! Nhớ

gọi cả bọn Janny và Junny nữa

nhé! Đến sớm 1 chút nói chuyện

với chị! Chị thấy nhớ em

lắm^^!"

Nó cười" đã đính hôn thì cưới

luôn đi lại còn...anh chị vẽ

chuyện quá" Rồi nó xuống bếp,

lôi cái bánh ngọt đang măm dở

lúc sáng lên phòng, nó nhìn bức

ảnh Ken trên bàn "chiều nay

Kenny đi dự lễ đính hôn của chị

Yuki....không có Ken đến chắc 2

người ấy buồn lắm...". Nó nằm

ăn bánh, nghĩ vẩn vơ rồi ngủ

quên mất.

2h15p tỉnh dậy, liếc cái đồng

hồ ...rồi cuống cuồng chạy đi.

Nó đến nơi thì nhìn thấy 2 sis

Yunny và Janny đến tự bao giờ

_Sao 2 sis không gọi em?

_Sis gọi nhưng em đâu nghe

máy!

_À em đang ngủ, chẳng nghe

thấy gì.

_Đến muộn thế Kenny? Bọn chị

chờ em mãi!-Yuki và Tony đi

đến.

Nó nhe răng cười chạy đến ôm

cổ Yuki.

_Moah!^^Em nhớ chị wa! Chị

Yuki xinh wa! Anh Tony thích

nhé! Em ghen khi anh mang chị

Yuki của em đi mất đấy>"

_Ơ kìa , chị Yuki tự nguyện mà!

Phải không em yêu!

_Eo ! Hôm ấy anh Tony

bảo....Yuki mà không chấp

nhận...anh chết cho Yuki

xem....người ta thương người ta

mới đồng ý nhá! Chứ còn lâu

người ta mới thèm.

_Ha ..buồn cười..

_À Kenny này! Thế dạo này yêu

ai rồi? -anh Tony vừa cười vừa

hỏi.

_Em yêu Ken! Vẫn thế thôi!

Bầu không khí vui vẻ trở nên im

ắng lạ lùng.....Mọi người nhìn

Kenny...vừa thấy thương vừa

thấy buồn thay cho nó...

_Hey Tony! Nice too meet you! 1

người con trai lạ mặt lên tiếng.

_A Timmis! Về nước hồi nào

thế?

_Vừa về sáng nay, thấy bọn nó

bảo cậu cưới...tớ đến ngay.

Khách không mời ...vô duyên

nhỉ?

_Có ai nghĩ cậu về đâu mà mời.

Với lại lúc sang Anh cậu có để

lại địa chỉ đâu.

Nó lẳng lặng ngồi ra 1 góc bàn,

lấy 1 ly rượu vang.... Ngồi 1

mình, thả hồn theo tiếng piano.

Đang chìm vào kỉ niệm ...thì nó

bỗng giật mình:

_Timmis ngồi cùng có được

không?

_Ơ ..ừ cứ tự nhiên.

_Bé là bạn của Yuki hay Tony

thế?

_Bạn của cả 2. Em là Kenny ,

đừng gọi em là bé.

_Ừ thế Kenny cũng là học sinh

lớp vip à? Rất vui được làm

quen. Anh là Timmis.

_Rất vui được lam quen , nhưng

em không phải học sinh lớp vip

ạ!

_Kenny! Ra anh bảo!- Tony gọi

nó, nó chạy biến không kịp

chào Timmis.

_Gì anh?

_Em thấy Timmis thế nào?

_Thế nào là thế nào ạ? Em

không hiểu.

_Thì có được không? Có thích nó

không?

_Anh làm sao đấy Tony? Anh

định giới thiệu Timmis cho em

à? Để làm gì? Em không thích.

_Kenny này! Em nghĩ lại đi, em

đừng chìm trong quá như thế!

Ken mất rồi, nó sẽ không sống

lại được nữa đâu.

_KO! Em tin Ken còn sống....và

nếu như anh ấy không tồn tại

nữa, em cũng không yêu ai đâu.

Nó chạy đi, không muốn nghe

thêm một lời nào từ Tony nữa.

Nó cũng biết là ai cũng muốn

tốt cho nó....nhưng nó chỉ cần

Ken thôi.....nó không cần ai

khác.

_Sao ngồi ngoài này 1 mình thế

Kenny?- Timmis đứng đằng sau

nó từ bao giờ.

_Ko ạ! Em chỉ không thích chỗ

ồn ào

_À vừa nayx ..... em bảo không

học ở lớp vip, thế sao em được

gọi là Kenny

_Em...em...là...

_Em là người yêu của ken phải

không? Nếu đoán sai... thì cho

anh xin lôĩ

_Anh biết Ken ạ?

_Ừ! Hồi trước, lúc nó chữa bệnh

ở Anh, hai đứa anh có gặp

nhau. Nó kể với anh về em

nhiều lắm đấy! Lúc anh gặp nó,

anh không tin nó là Ken "hoàng

tử băng giá" nữa cơ, hồi học

năm thứ nhất, nó...chẳng biết

quan tâm đến ai cả. Hóa ra nó

thay đổi... vì em.

_Mọi người ai cũng bảo anh ấy

mất rồi...ai cũng bảo em quên đi

ma em vẫn cứ cảm thấy Ken

còn sống anh ạ. Em không quên

được... Em thật ngốc phải không

anh?

_Ơ... Ken nó...à không! Thôi em

đừng buồn... em cứ làm điều gì

em cho là đúng . Ông trời...

chẳng phụ ai bao giờ đâu.

_Anh là người...đầu tiên bảo em

như thế đấy ạ! Em cảm ơn.

_Không có gì! Chỉ tại anh thấy

em giống em gái anh quá. Ngày

trước, khi còn sống nó cũng dễ

khóc như em vậy. Kenny ạ!

_Ơ...Em gái anh... Em xin lỗi!

_Có gì đâu! Mọi chuyện qua lâu

rồi.

[...]Kể từ lần gặp đấy, Timmis

nhận Kenny làm em gái. Thời

gian cứ dần dần trôi, cuối cùng

cũng đã đến ngày cưới của hai

chi nó.

Ngày cưới của 4 anh chị... nó

bận rộn hơn cả bốn nhân vật

chính. Nó chạy quanh... Nào là

lấy hoa cưới, treo bóng bay, rôi

trang điểm cho 4 đứa trẻ con

(phù dâu phù rể của anh chị

mà) .Nó tất bật tư sáng sớm cho

đến khi làm lễ .Suốt mấy năm

qua, các anh chị cưng nó nhất.

Hôm nay là dịp nó..."trả ơn" .

Hôm nay nó cũng mặc váy

trắng, một bộ váy dạ hội giản

dị, cũng làm tóc điệu hơn một

tẹo. Tuy không cầm hoa cưới,

cũng không có khăn voan trên

đầu... nhưng trông nó cũng

giống một "cô dâu"... chỉ có điều

không có chú rể của nó.

Mặc dù vậy, nó vẫn cưới toe,

hai năm qua đã dạy cho nó cách

che dấu cảm xúc! Va cũng vì

hôm nay hai chị " lên xe

bông" .Nó vui lắm.

_Kenny! Sao Janny nhà anh lâu

thế. Em làm gì V anh đấy?

_Èo! Chị đang thay đồ. Cấm

nhìn trôm.

_Nhưng mà...anh với thăng Yun

sốt ruột lắm rồi đáy.

_Kenny! Chị Yunny nhà em làm

gì lâu thế?

_Ơ hai cái anh kia. Nói nhiều

quá! Kiên nhẫn đi! Em đang mệt

phát điên lên mà có dám kêu

đâu. Ôi! muốn chít wa.

_Thì em cứ... chết đi, đừng kéo V

hai đứa anh theo nhá.

_Hai cái anh kia, cậy là anh rể

băt nặt em à? Xì! Cứ về làm "rể"

nhà 3 chị em em đi. Em cho biết

tay. Xong rồi! Vào mà ngắm.

Nó kéo tấm rido che ra, 4 mắt

của hai anh rể nó cứ tròn to

tướng.

_Oa! Vợ anh xinh thế ! Cảm ơn

Kenny nha.

_Hehe! Xiền... trả xiền đi.

_Cái con ranh này! Đòi tiền của

cả anh rể à? Chị không dạy,

mày lại hư à?

_Hông thèm trêu! Em ra xem

anh trai với mẹ chồng em đến

chưa đây!

Nói rồi !Nó chạy biến , bỏ lại 4

anh chị nó nhìn theo. Buồn vì

con bé vẫn thế... vẫn không thể

xóa nổi hình bóng Ken trong

trái tim nó.

Nó ngồi trên hàng ghế đầu tiên,

tay cầm hai hộp nhẫn, mồm

lẩm nhẩm "bên trái của sis

yunny, bên phải của sí janny ".

Tiếng nhạc nổi lên, nó ngó

xuống đằng sau, nhìn các chị

xinh xinh của nó. Nhe răng

cười. Sau khi hai sis nó trả lời

cha xứ là "con đồng ý" nó lon

ton chạy ra đưa hộp nhẫn... vẫn

còn cố trêu anh chị thêm một

câu. "Tí trả xiền công

em!" .Nhìn anh chị trao nhẫn,

nó hạnh phúc lây. Giơ bàn tay

lên, nhìn lại cái nhẫn trên tay,

nó mỉm cười.

Nó và mọi người giật mình quay

lại, bởi tiếng phanh ô tô, vì có

ai đó vừa mở cánh cửa nhà thờ.

Nó đứng dậy, chợt giật mình...

chợt im lặng và rồi dường như

nó không còn tin vào mắt nó

nữa, nó vẫn đứng đấy... Im lặng

nghe tiếng bước chân bước vào

giáo đường... Im lặng nhìn dáng

đi những bước đi khó khăn của

một người... Và rất quen, ánh

mắt ấy nhìn nó cũng rất quen...

Và rồi, 4 anh chị phá tan sự im

lặng, trước khi nó kịp nói một

tiếng "Anh" ... Mọi người chỉ nói

một từ duy nhất, mà thật sự là

ngạc nhiên, không ai tin nổi

"Ken!".

_Mọi người khỏe không? Cưới

không mời Ken nha!

Đó là câu đầu tiên "người ấy "

nói. Vẫn giọng nói ấy, vẫn ánh

mắt ấy. Nó không dám tin vào

chính mắt nó và tai nó nữa. Từ

đằng xa, mẹ Ken và Timmis

đang nhìn nó, mỉm cười. Từ nãy

đến giờ, nó vẫn im lặng... Im

lặng không nói một lời nào...

chỉ nhìn thôi... và rồi "người

ấy" ngã, có vẻ như quá mệt mỏi,

từ cửa nhà thờ vào đến đây là

một quãng đường khá dài với

một người "bệnh"... Ngã! Nhưng

người ấy không đứng dậy, tay

chống xuống thảm đỏ, "người

ấy" ngước lên nhìn nó. Tất cả

chỉ diễn ra bằng ánh mắt mà

không một lời nào được nói ra.

" Đứng dậy đi Ken! Có làm sao

không?" Trừ 4 anh chị nó chạy

đến giúp "người ấy" nhưng

"người ấy" chỉ lắc đầu và nhìn

nó. Dường như thời gian đang

ngừng lại thì phải, lại một bầu

không khí im lặng đến lạ lùng.

Nó... nở một nụ cười, một nụ

cười để cố che đi hàng nước mắt

trên má, và nó chạy đến. Để rồi

nó nhận ra chiếc nhẫn 3 năm

về trước vẫn ở trên tay người

con trai ấy. Và "người ấy" ôm

lấy nó.

_Kenny...!Ken xin lỗi.

_Ko sao! không sao mà! Ken về

là tốt rồi!

Và hình như mọi người đều

nhận ra phút giây đó là phút

giây hanh phúc của nó và Ken,

và hôm nay là một ngày tuyệt

vời.

"Có thể trên thế giới này không

tồn tại một tình yêu vĩnh cửu...

Nhưng không ai có thể phủ

nhận rằng... có những phút giây

của tình yêu sẽ mãi là vĩnh cửu

với thời gian"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #full#hay