
Có bóng ai qua phố
Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau
này người ta mới nói với nó. Nó
ngạc nhiên nhưng không kìm nén
cảm xúc của mình, nó hiện đại và
nó nghĩ tuổi tác chẳng nói lên được
điều gì hết vì nó yêu, yêu ngay từ
lần đầu.
***
Hà Nội đầu hè dở nắng dở mưa như
con gái. Ở nhà đối diện với bốn bức
tường khiến nó bức bối, lại dong xe
lên hồ ngắm phố phường. Một
mình. Trời không có nắng.
Nó thích ngồi bên một góc thành
phố và ngó nghiêng vào cái thế giới
đang chầm chậm trôi của mình, nó
thấy mình nhỏ bé và đơn độc, nó lại
nhớ đến người ta.....
Nó say nắng người ta ngay từ lần
đầu gặp mặt trong một buối đi chơi
cùng bè bạn. Người ta trông lặng lẽ
hơn giữa đám bạn sôi nổi, điều đó
dường như khơi dậy trí tò mò trong
đứa con gái hiếu động như nó. Tối
hôm ấy trong khi bộ phim chiếu dở
còn khá gay cấn thì toàn bộ đám
bạn ngủ gục tự khi nào, chắc vì mệt,
chỉ còn nó và người ta chong mắt
lên màn hình.
Nó không dám nhìn người ta, nó sợ
bị bắt gặp ánh mắt ấy nhưng nhẹ
nhàng, người ta lại gần kéo cho nó
mảnh chăn mỏng choàng lên vai, nó
nhận ra nó dang co ro vì lạnh.
Người ta cười, nụ cười nhẹ như
gió...
Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau
này người ta mới nói với nó. Nó
ngạc nhiên nhưng không kìm nén
cảm xúc của mình, nó hiện đại và
nó nghĩ tuổi tác chẳng nói lên được
điều gì hết vì nó yêu, yêu ngay từ
lần đầu.
Từ ngày hôm đó người ta thường
nhắn tin cho nó, người ta bảo nó
trẻ con, nó nhăn mặt "không hiểu ai
trẻ con hơn ai nữa đâu đấy". Dù vậy
nó thích được người ta chê trẻ con
như thế, thích được gọi bằng
nickname "Heo yêu". Người ta bảo
chẳng hiểu sao có người ngốc như
nó, người ta nói gì cũng tin, nó cãi
lại và người ta chỉ cười, nụ cười nhẹ
như gió.
Mùa đông năm ấy không lạnh với nó
chút nào, những con đường Hà nội
cũng dường như rực rỡ hơn. Nó bắt
đầu quen với buổi sáng thức dậy gọi
người ta đi học sau đó nhận lại lời
chúc tốt lành cho ngày mới và tối
tối lại chìm vào giấc ngủ cùng câu
chúc ngủ ngon. Nó bắt đầu quen
với nụ cười nhẹ như gió ấy...
Xuân đến, người ta nói lời yêu nó,
nó tràn ngập trong hạnh phúc,
nhưng bản tính trẻ con không cho
nó nhận lời ngay dù nó biết người
ta cũng biết thừa câu trả lời rồi. Nó
hẹn rằng sau một tháng nghỉ Tết nó
sẽ trả lời, và một tháng trôi qua
bằng những nhớ nhung, dòng tin
nhắn từ sáng sớm đến tối mịt. Bạn
nó bảo nó có thêm bộ phận mới
trên tay, đó là cái điện thoại, nó
cười.
Nó ra Hà Nội sớm hơn dự dịnh, nó
lại cùng người ta tung tăng trên
những con phố Hà Thành và nó
nhận lời yêu khi cả hai đang mút dở
những que kem.
Người ta lại cười...
Valentine là ngày đặc biệt với nó, nó
muốn người ta bất ngờ. Nó thu một
bài hát, nó tự tin với giọng hát của
mình và dành mấy ngày để nghiên
cứu cách làm socola. Nó mong
chờ ...Nó nghĩ người ta chắc chắn
cũng đang lên kế hoạch làm nó bất
ngờ.
14/2, nó trang điểm như một nàng
công chúa dễ thương, nó nhìn vào
gương và chưa bao giờ cảm thấy nó
hơn người ta đến 2 tuổi. Không tin
nhắn, không hẹn, không cuộc gọi,
nó nhìn món quà trên tay, nước
mắt chảy dài, lo lắng, bồn chồn...
22 giờ 10 phút, người ta gọi nó
xuống dưới nhà, người ta bảo bạn
người ta bị tai nạn đang ở trong
bệnh viện nên ... Nó không hỏi
thêm và không quên đưa món quà
nó cất công bao ngày. Nó quay
người đi rồi bất chợt bị kéo lại, một
nụ hôn nhẹ nhàng, tim nó ngừng
đập trong tích tắc... Người ta đi
ngay, bỏ nó lại trong khoảng sân
đầy lá.
Mấy ngày sau nó làm mặt giận,
không gặp mặt người ta nhưng
không quên gọi người ta dậy vào
buổi sáng, người ta gọi đó là thói
quen, và người ta cũng chưa bao
giờ quên chúc nó vào mỗi sáng tối.
Nhưng dường như có cái gì không
còn trọn vẹn sau ngày hôm ấy...
Một sáng, chuông điện thoại báo tin
nhắn, "Chắc lại một ngày tốt lành
đây" nó mỉm cười:
"Heo à! Người ta xin lỗi, hãy quên
người ta đi, người ta không phải
người tốt"
"Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với ấy
thế?"
Nó bàng hoàng, cuống cuồng trong
mớ suy nghĩ, nó không hiểu. Nó cần
một lời giải thích...
"Người ta nói dối, người ta xin lỗi.
Không có ai bị tai nạn cả, hôm đó
người ta gặp lại cô ấy, và người ta
nhận ra người ta không thể quên.
Cho người ta rút lại những gì đã nói
được không? Người ta không muốn
kéo dài chuyện này, sẽ làm cho cả
hai chúng ta mệt mỏi và sai lầm
thôi. Xin lỗi!"
"Rút lại ư?" - Nó quay cuồng...
"Cô ấy là ai?"
Lần đầu thấy người ta nhắc đến cô
ấy nó ngạc nhiên. Cũng hơn tuổi
người ta, cũng mũm mĩm, cũng trẻ
trung nhưng tóc dài. Chợt chạnh
lòng ... có lần người ta bảo nó đừng
cắt tóc ngắn nữa. Không biết người
ta có gọi cô ấy như từng gọi nó
không, không biết người ta có từng
hát cho cô ấy nghe như đã... không
biết...Đêm hôm ấy nó khóc, khóc
như chưa từng được khóc, Hà Nội
sang xuân sao nó thấy lạnh đến thế!
Có lẽ người ta tìm lại được hạnh
phúc của mình, nó lại cười.
Nó quyết định không bao giờ gặp lại
người ta nữa, không chen chân vào
cuộc sống của người ta, nó không
muốn người ta phải suy nghĩ vì nó
nhận ra nó yêu người ta nhiều đến
mức nó chỉ muốn thấy người ta
cười, nó yêu nụ cười nhẹ như gió
ấy.
Chuyển nhà, thay số, nó trở lại là
nó, dù không có người ta nó vẫn
sống thật tốt. Nó sinh ra là thế mà.
Nó cố tình đi qua những con phố kỉ
niệm, đau để nhớ, nhớ để quên.
Hôm nay Hồ Gươm vắng lặng kì lạ.
Nó hướng mắt nhìn ra xa xa giữa
hồ. Mặt hồ lăn tăn sóng, những
đám mây màu xám ương bướng ôm
chặt lấy mặt trời không chịu buông
tay. Nó vân vê mái tóc ngắn, cố gạt
bỏ ý nghĩ về người ta ra khỏi đầu
nhưng thật nực cười khi càng cố
xua đi thì càng không thể. Cây kem
trên tay tan đi một nửa rồi, nó ngấu
nghiến phần còn lại.
Một bóng người đi lướt qua rất
nhanh trên phố, nụ cười nhẹ như
gió...
Kem có vị mằn mặn.
Nó mỉm cười...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro