
Anh nợ em một kiếp...
-------------
Anh có tin vào kiếp sau không?
Anh có nghĩ rằng có thiên
đường không? Nơi đó có chỗ cho
em không?
Người ta bảo em rằng đời chưa
đủ say nên đời mới sinh ra
rượu.Cái chất men đắng của
rượu sẽ làm em quên đi tất cả,
quên đi cả bản thân mình. Uống
đi em, uống cho cạn, uống cho
say. Sau men say là những trận
phá phách coi thường mạng
sống mà người bên cạnh em gọi
đó là cuộc vui.
Em hư đốn, em sa ngã.
Em bỏ học, bỏ nhà. Em sẵn sàng
vẽ lên khuôn mặt những vệt
phấn son và một nụ cười giả tạo
ngồi cạnh những gã đàn ông
giàu có đến tìm rượu và gái đẹp,
em sẵn sàng bước lên sàn nhảy
làm trò vui cho thiên hạ. Nhưng
em cũng sẵn sàng đập nát chai
rượu trên tay vào người bất kì
gã nào chạm vào em. Những lúc
đó sẽ phải chạy thật nhanh để
khỏi bị dằn mặt và để tìm một
chỗ cho em thỏa sức mà gào
khóc.
Em cứ chạy và chạy đến khi nào
em thấy an toàn hay đơn giản
chỉ là khi không còn đủ sức mà
chạy nữa em sẽ dừng lại.
Cũng có lần em bị bắt, bị đánh,
có lần bị đưa đi gặp cảnh sát...
bao nhiêu lần em không nhớ nổi
nhưng em sẽ nhớ mãi lần cuối
cùng, cái lần mà em gặp anh.
Một ngày mùa Đông gió lạnh và
mưa phùn, em ngồi co ro trong
trại tạm giam thì có tiếng mở
cửa lạch cạch, cô quản giáo báo
rằng em đã được bảo lãnh có
thể về.
Cũng chẳng có gì là bất ngờ vì
với em những chuyện này đã
quen rồi, người quản giáo chắc
cũng quen mặt em lắm.
Trời nhả những hạt mưa bụi
bay bay làm đôi tay em cứng
lại, hai tai đau buốt, răng bập
vào nhau thành những tiếng
cạch cạch, cạch cạch...
Em biết rõ ai sẽ là người đến
đón em, em chẳng ưa gì người
đó, bất chấp cái rét em ngẩng
đầu kiêu ngạo và đi thẳng.
Nhưng không... hôm nay không
phải hắn.
- Chào cô bé!
Cái chất giọng khàn và trầm
quá. Em quay lại và em thấy
anh. Anh mỉm cười. Ấm quá!!!
Em lặng lẽ đi theo anh. Trời còn
âm u lắm, mưa bụi vẫn bay mà
sao em cảm giác đằng sau tấm
lưng rộng kia có ánh mặt trời.
*
Ăn hết hai bát mì tôm và húp
sạch nước em mới ngẩng đầu
lên ngắm căn nhà của anh.
Nhà anh không lớn, không đẹp,
lạnh lẽo nữa nếu không muốn
nói là nó hình như giống nhà
hoang. Một chiếc giường bừa
bộn và ẩm mốc, cái tủ xộc xệch,
không bếp, không bàn, có độc
một cái ghế mà em đang ngồi.
Anh đứng dựa người vào cánh
cửa, đang hút thuốc, làn khói
thuốc mờ ảo làm em thấy anh
đẹp quá.
- Em có quen anh không?
- Không!
- Sao anh bảo lãnh cho em?
- Anh không biết.
- Sao nhà anh không có bếp
vậy?
- Anh phá nó đi cho rộng nhà.
- Anh không bao giờ tự nấu
nướng sao?
- Anh không thích... No rồi chứ.
- Vâng ạ.
- Nhà em ở đâu anh đưa về.
- Em không có nhà.
Anh chậm rãi đi vào, ngồi
xuống giường mà châm điếu
thuốc.
- Anh muốn gì ở em?
Anh không nói gì chỉ ngồi nhìn
em và đều đều nhả khói.
- Không ai tự dưng giúp ai điều
gì cả. Anh muốn gì ở em?
- Anh muốn em về nhà.
Chiếc xe máy xình xịch dừng
trước cổng, vậy là em đã đồng
ý, đã nghe lời anh trở về nhà.
Ngôi nhà màu trắng, cái màu
phôi pha như tình cảm của
những con người trong gia đình,
em cảm giác như dòng máu của
họ cũng lạnh lẽo như màu ấy.
Em bước xuống còn anh chạy xe
đi.
Tiền và danh tiếng của bố thừa
sức để cho em xin tiếp tục đi
học, em phải đi thôi, em mới là
một học sinh lớp mười hai và
em không muốn là một đứa con
gái không tự có nổi tấm bằng
phổ thông. Bố gật đầu cho em tự
chọn trường, tự đạp xe đi học
miễn là em không bỏ đi nữa. Em
chọn một ngôi trường gần nhà
anh.
Em đi học, không làm quen,
không kết bạn với ai hết, có lẽ
vì em đã quen với cuộc sống cô
đơn hoặc vì em không muốn có
ai hỏi, ai biết về quá khứ của
em, không muốn ai hiểu con
người em hết. Nhưng em nhận
ra càng ngày em càng muốn gắn
bó với anh.
- Sao em cứ đến tìm anh vậy?
- Em nhớ anh.
- Đừng có dại, anh không tốt đẹp
gì đâu.
- Anh rất tốt với em.
- Em có biết anh làm nghề gì
không?
Phải rồi, từ ngày quen anh chưa
bao giờ anh kể với em về công
việc của anh, về gia đình, cha
mẹ, anh chị em của anh. Em lắc
đầu. Anh thì vẫn đều đều nhả
khói thuốc.
- Nghề của anh là chém giết, là
kẻ làm thuê cho tội ác.
Em buông bát mì tôm xuống
cười sặc sụa, còn anh, anh đứng
dậy bỏ đi. Thái độ của anh nói
cho em biết rằng anh không hề
đùa.
Em thích món mì tôm từ thuở
nào hay tại em quen ăn nó cũng
chẳng rõ. Khi không có người để
ý hay khi cha mẹ đi công tác
hàng tháng liền em đều đến nhà
anh, có khi em một mình trong
căn nhà ấy, mì tôm, nước trắng
và gió lạnh... em đợi anh về.
Có những lúc em sợ đến tái mặt,
đến không còn đứng vững khi
thấy anh loạng choạng bước vào
nhà mình đầy máu. Em biết rồi,
đó là nghề của anh, em lặng lẽ
lau sạch vết thương và băng lại,
cơ thể của anh đầy sứt sẹo.
- Khóc gì chứ. Có phải em bị đau
đâu.
- Có đau mà. Nhưng mà không
nhìn thấy được.
...
- Anh không thể bỏ "công việc"
này được sao?
Anh nói với em rằng anh chẳng
có gì đáng giá, không gia đình,
không sự nghiệp, cũng chẳng có
tình yêu tha thiết gì với cuộc
sống. Lí do để anh sống chỉ đơn
giản là để trả nghĩa, trả nghĩa
người đã cưu mang anh, cho
anh miếng cơm manh áo, anh
trả nghĩa người đó bằng sức
mạnh, bằng tính mạng của
mình. Và anh đã quen với cuộc
sống đó, anh thích vị của máu
tanh, của chết chóc.
- Đó không phải con người của
anh.
- Không! Đó mới là con người
của anh, cuộc sống của anh.
Còn em, cuộc sống của em là
phải ở bên cạnh cha mẹ em, là
giảng đường đại học, là giàu
sang, là tương lai tương sáng, ỏ
đó em sẽ tìm thấy người yêu em.
- Nếu có người yêu em thì người
đó phải là anh.
- Đừng có dại...
Anh không cự tuyệt, không xua
đuổi, cũng không thể hiện đón
chào em, cứ lạnh lùng, hờ
hững, chính điều đó lại làm em
càng muốn gần anh hơn. Em
bảo em yêu anh mặc cho anh là
ai, anh làm gì, em yêu anh dù
anh có gây bao nhiêu tội ác, em
yêu anh dù có những ngày em
gặp rất nhiều cô gái tự nhận là
người của anh, họ hăm dọa em,
bảo em tránh xa anh... em bỏ
mặc hết tất cả.
Anh muốn em vào đại học vì
đơn giản đó từng là giấc mơ của
anh. Em sẽ thay anh thực hiện
giấc mơ đó. Em cứ hi vọng rằng
sau khi em cầm giấy báo đỗ đại
học em sẽ là người trưởng thành
trong mắt anh và tính yêu của
chúng ta sẽ bắt đầu.
Nhưng sự thật đã không như
thế...
Anhgửi cho em một lời nhắn
chúc mừng em và biến mất.
Anh đã từng đến bên em bất ngờ
và nhẹ nhàng như một cơn gió
và giờ anh đi khỏi cuộc đời em
cũng lặng lẽ và nhẹ nhàng như
một cơn gió.
Em vẫn đến căn nhà của anh,
vẫn ngồi đó hằng đêm và mong
anh sẽ trở về.
Từng giây đồng hồ tích tắc, tích
tắc trôi qua, em đã đợi anh lâu
lắm rồi. Một ngày, một tuần,
một tháng, em hao gầy vì nhớ
anh. Bao nhiêu giây nữa em sẽ
đợi anh tròn một năm rồi cả
đời con gái...?
Em không trả lời được nhưng có
một điều em chắc chắn... em
không muốn thế. Em phải tìm
thấy anh.
Em quay lại những quán bar, vũ
trường, những ổ bạc, những nơi
ngày xưa em từng ở đó, nhờ họ
tìm anh cho em.
Em gặp lại anh trong một buổi
tối mùa Đông. Mùa Đông năm
ngoái em quen anh, mùa Đông
năm nay em gặp lại anh nhưng
em không bao giờ biết rằng đó
là lần cuối cùng được nhìn
gương mặt anh.
Dưới ánh đèn nhập nhoạng,
tiếng DJ, những tiếng người mà
em tưởng đó là gầm, tiếng hú,
những bước chân, mái tóc điên
cuồng anh cùng một đám thanh
niên khác đang lẫn trong một
trận ẩu đả, anh đang giúp ông
chủ của mình giành lấy địa bàn
đó sao? Phải có máu và hi sinh
sao?
Em không dám chạy thẳng vào
nơi đó, cũng không dám gọi
anh. Bên cạnh em, một gã đàn
ông giương súng chĩa về phía
anh. Hắn chuẩn bị bóp cò... một
tiếng đoàng chói tai.
Anh ở gần em quá nhưng lại sắp
phải nói lời từ biệt rồi, em sẽ
không còn gặp anh thêm một
lần nào nữa. Em muốn ôm
gương mặt anh mà sao khó quá.
Anh có tin vào kiếp sau không?
Em thì tin, em vẫn luôn mong
có kiếp sau để cho em làm lại từ
đầu, cho em lại gặp anh. Em sẽ
là một cô gái ngoan hiền, em sẽ
không sinh ra trong gia đình
giàu có nữa, em muốn tự lao
động kiếm sống, anh cũng làm
một người lương thiện nhé để
chúng ta bên nhau mãi mãi.
Kiếp sau nhớ tìm nhau anh nhé.
Em cảm giác có ai đó nhấc mình
lên và mang đi rất nhanh, em
buông tay, thả cả thân mình
trong tay người đó, anh ta lướt
đi như gió.
Hẹn em một ngày bình yên, một
ngày rời xa tất cả, ta sẽ gặp em
ở cổng thiên đường.
Gia đình là gì? Tình thương là
gì? Yêu là gì? Trong tâm trí tôi
đã không còn những thứ ấy từ
khi tôi 15 tuổi. Sau những năm
tháng mưu sinh bằng đánh giày
và xoáy trộm của người giàu tôi
được ông mang về. Ông dạy tôi
đọc sách, dạy tôi đánh nhau,
dạy tôi giết người. Và tôi biết
cuộc đời của tôi từ nay do ông
điều khiển, sinh mạng của tôi
do ông nắm giữ.
Những ngày đầu vào nghề, để
cho tôi chai sạn dần, ông giao
cho tôi cùng với đám thanh
niên khác đi dằn mặt những kẻ
nổi loạn, những kẻ qua mặt ông,
đôi lúc là giúp ông mang mở
rộng địa bàn hoặc bí mật lấy số
một kẻ nào đó.
Sau khi thử thách lòng trung
thành và thấy tôi đã dày dạn,
ông cho tôi quản lí những sàn
nhảy, nhiệm vụ của tôi là đảm
bảo cho nơi đó an toàn, trật tự,
sau này tôi mới phát hiện đó là
nơi ông cho tiêu thụ ma túy
tổng hợp.
Tôi hay ngồi một mình trong
góc bar và hút thuốc. Tôi quan
sát những con người dưới ánh
đèn nhập nhoạng này họ như
những con thiêu thân, như
những con quỷ, đánh mất linh
hồn chỉ còn biết lắc mình theo
điệu nhạc. Tôi cũng để ý một cô
gái, cô gái có khuôn mặt sáng
như gương, ánh mắt trong veo
nhưng buồn và nhìn người ta
một cách u uất. Em hay cười,
nụ cười có thể đánh ngã bất cứ
thằng đàn ông nào. Thân hình
nhỏ bé, hơi ốm, mái tóc gợn
sóng không bao giờ thả, luôn
được buộc cao. Tôi đoán em chỉ
tầm hai mươi tuổi.
Tôi thích quan sát những lúc
em gây sự, em quăng mọi thứ
trong tầm tay vào những con dê
già háo sắc và nhanh chóng tìm
đường trốn. Thì ra em vẫn là
một cô gái ngoan, ngoan theo
cách của em. Em vẫn là người
chủ của bản thân, của linh hồn
mình. Tôi thường cười mà
không ý thức được và tự bao giờ
tôi giao cho mình cái trách
nhiệm phải giữ an toàn cho cô
gái này.
Tôi cho đàn em tìm hiểu về cô
gái ấy. Tôi tiếc cho em, em có
cả một tương lai... chỗ này
không dành cho em.
Đó là lí do mà tôi quyết định
đưa em ra khỏi trại giáo dưỡng
trong một lần em đánh người ta
và bị bắt. Em đến nhà tôi, có em
dường như căn nhà ấm áp hơn
rất nhiều.
- Chính xác thì em bao nhiêu
tuổi?
- Mười bảy.
- Trẻ quá nhỉ?
- Thế anh bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi chín.
- Già quá nhỉ?
Em thích đùa, thích chặn họng
tôi những lúc em không muốn
nghe. Phải rồi, ở tuổi của em
phải hồn nhiên, phải cá tính
như thế. Em khoe với tôi em đã
đi học lại và muốn tôi thưởng
cho em bằng cách cho em chìa
khóa nhà tôi. Tôi miễn cưỡng
đồng ý.
Tôi dần quen với sự có mặt của
em trong ngôi nhà ấy.Tôi hạnh
phúc đến mức con tim muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực khi mỗi
lần tôi trở về và thấy em ngồi
đó. Tôi định đưa em đi ăn
nhưng em bảo đã nấu nước đợi
tôi về cùng... ăn mì tôm.
Tôi cũng quen dần với việc làm
tài xế cho em, đèo em về mỗi
đêm. Có những ngày em muốn ở
luôn nhà tôi vì nhà em đang
không có ai ở nên rất vắng, rất
sợ. Em khôn ngoan lắm, một cô
gái từng ngủ cả ngầm cầu như
em chẳng lẽ lại sợ ở nhà một
mình. Nhưng em luôn biết rằng
nói ra cái lí do em sợ thì tôi sẽ
không thể từ chối vì tôi là người
bảo vệ của em.
Hình như tôi đang được nếm
trải cái cảm giác yêu. Và chắc
tôi yêu em mất rồi nhưng tôi
luôn ý thức được một điều...
chúng tôi không thể. Chúng tôi
thuộc về hai thế giới hoàn toàn
khác nhau.
Tôi luôn dặn mình phải giữ
khoảng cách với em. Điều đó
với em hình như chẳng có tác
dụng gì. Em vẫn đến bên tôi và
vẫn nói với tôi rằng em yêu tôi
nhiều đến thế nào.
Tôi là một thằng đàn ông, tôi là
đại ca của một hàng chục đàn
em và một phương thức để tôi
làm vững chắc thêm hình ảnh
mình là phụ nữ. Những cô gái
đẹp họ vây quanh tôi, có những
người là gái giang hồ, người là
con của những ông trùm. Họ
đến bên tôi có thể vì yêu, vì tìm
chỗ nương tựa hoặc giả như
đóng vai công chúa Huyền Trân
đến bên tôi dùng tình yêu để
dần dần thương lượng địa bàn,
quyền lực. Tôi cần họ nhưng tôi
không có tình yêu và vì thế
chưa bao giờ tôi làm gì để phải
hối hận. Có những lúc tôi sống
với họ như vợ chồng nhưng sau
cơn đam mê để thỏa mãn cái
bản tính con ở trong tôi thì
không còn gì cả.
Tôi có thể lên giường với bất cứ
ai nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ
đến việc sẽ sở hữu em. Trong
mắt tôi em luôn thánh thiện,
trong sáng, em luôn là cô gái
ngoan. Tôi không muốn phá vỡ
cái hình ảnh đó.
Qua những gì em nói, những
câu chuyện em kể tôi biết em là
một cô gái thông mình và học
giỏi dù em chẳng yêu thích gì
việc học hành. Học tập một
cách chăm chỉ là chuẩn bị tốt
hành trang cho việc trở thành
cỗ máy kiếm tiền của cha mẹ và
duy trì tài sản cho họ. Em nói
với tôi thế đấy.
Em luôn nghe lời tôi và tôi nói
tôi muốn em học thật tốt, học
thay cho những năm tháng tôi
không được đi học, học để vào
trường đại học mà tôi hằng mơ
ước. Em ngoan ngoãn gật đầu và
em không làm tôi thất vọng
chút nào.
Tôi mừng cho em và tôi cũng
biết chúng ta nên xa nhau từ
đây. Cuộc đời em sang một
trang mới còn tôi thì không
muốn mình viết một dòng nào
lên đó cả. Tôi viết một lá thư
cho em, đặt nó trong căn nhà
của tôi, tôi tặng nó cho em, tùy
em sử dụng.
Tôi không nghĩ mình lại nhớ em
nhiều đến thế. Sau những trận
ẩu đả, men rượu, khói thuốc,
một mình trong căn phòng tối
tôi càng nhớ em hơn. Em có
đang hạnh phúc không?
Bao nhiêu lần tôi cố ngăn mình
không phóng xe về căn nhà cũ
tìm em, bao lần tôi thấy em
ngoài đường và phải cố ngăn
mình không gọi tên em thành
tiếng.
Em thích gọi tôi là Phong vì tôi
giống một cơn gió. Phải chi tôi
là một cơn gió, tôi sẽ bên em
mãi mãi.
Tôi trở về với công việc thường
ngày của mình, ngồi trong quán
bar và quan sát. Một toán người
kéo đến, đám này chắc mới vào
nghề muốn chứng minh bản
thân nên chúng hiếu chiến lắm,
cứ lăn xả vào tôi. Mấy thằng
đàn em lao ra giúp tôi. Nơi này
lâu nay vốn yên bình nên tôi bố
trí anh em không đông lắm
nhưng hôm nay cái quyết định
đó đã phản bội tôi, giáng cho tôi
một đòn, tôi chỉ biết chống cự
để giành cơ hội sống.
Một tiếng đoàng đến chói tai.
Tất cả chúng tôi đều giật mình
quay ra nhìn, gã đàn ông cầm
súng đang giằng co với một cô
gái, hai tay gã run run nắm
chặt khẩu súng. Khẩu súng đặt
ngay sát người cô gái, mặt gã tái
mét đi. Thêm một loạt tiếng nổ
inh tai nữa, hết cả sáu viên đạn,
cô gái buông tay gục xuống, gã
sợ hãi ném khẩu súng đi miệng
không ngừng lẩm bẩn "Cô ấy tự
bóp cò... cô ấy tự bóp cò... tôi
không giết cô ấy".
Nhìn vị trí và hướng cánh tay
của gã tôi hiểu rằng lẽ ra sáu
viên đạn kia phải xuyên qua
người tôi.
Tôi gầm lên, nhảy trèo lên
người gã đấm điên cuồng... và
tôi ôm em lao đi.
Tay tôi nhuốm máu bao người
và giờ nhuốm cả máu em. Nó
ấm và chảy thành dòng trên
ngực áo tôi, thấm vào da thịt
tôi. Tôi gào không lên tiếng,
nghẹn ức và khàn đặc trong cổ
họng, tôi không thể nói một câu
gì thành lời. Em giật giật áo tôi
rồi ngước nhìn tôi. Cái ánh
nhìn trong veo nhạt nhòa nước
mắt của em, nụ cười méo mó
của em làm tôi đau đớn. Môi em
mấp máy như muốn nói với tôi
một câu gì đó yếu ớt, tôi không
nghe được. Em áp tai vào gương
mặt em để lắng nghe. Một lời
cuối cùng em nói với tôi "Anh
có tin rằng có kiếp sau không?".
Rồi em buông tay. Tôi đến bệnh
viện nhưng...
Tôi đưa em về nhà với cha mẹ
em. Họ khóc lóc, họ chửi rủa
tôi, họ đánh tôi. Chẳng có ý
nghĩa gì cả vì em chẳng còn
nữa, cũng chẳng còn gì làm tôi
đau hơn nữa.
Tôi âm thầm đến dự tang lễ của
em. Một tang lễ lớn, mẹ em
khóc, người làm trong nhà của
em khóc. Bố em đứng lặng im
bên quan tài. Những người đến
dự hầu hết là bạn bè của bố em
vì trông họ già, đĩnh đạc. Không
có bóng dáng chàng trai hay cô
gái nào tầm tuổi em cả. Thật
chua xót Thì ra em cô đơn đến
thế.
Tôi ngồi bên ngôi mộ mới đắp,
lặng im, không khóc, không nói
gì hết. Em hỏi tôi có tin vào
kiếp sau không? Tôi chưa bao
giờ tin cả, nhưng bây giờ tôi
muốn nó có thật, tôi muốn có
kiếp sau để tôi gặp lại em, tôi sẽ
trả cho em một kiếp. Tôi đang
hận chính mình vì sao lại xuất
hiện, vì sao lại ra mặt giúp em,
nếu không có tôi thì cuộc sống
của em đã không có kết thúc thế
này. Nếu được làm lại thì tôi sẽ
không làm như thế dù có phải
hối tiếc vì sẽ không biết thế nào
là yêu một người và sẽ không
biết thế nào là có một người yêu
mình hơn cả mạng sống.
Tôi cầm trên tay cành trúc đào.
Trúc Đào cũng là tên của em.
Em hay đùa với tôi rằng em là
một loài hoa dại, đẹp nhưng mà
độc đến từng tế bào sẽ làm cho
người khác đau đớn, không thở
được rồi chết. Nhưng em có biết
rằng em trong lành, thanh khiết
và cao thượng hơn cả Uất Kim
Hương. Tôi đặt một nhành hoa
nhỏ lên mộ em, còn cả cành
hoa trên tay tôi, tôi ngồi bứt lá
vo lại và nhai thật kĩ. Tôi nuốt
được vị mặn chát như nước
mắt, tôi nuốt vào vị đắng của
cuộc đời, tôi nuốt phải vị chua
cay như ánh mắt người ta nhìn
tôi... cứ nhai mãi nhai mãi...
lần cuối cùng còn cảm giác tôi
thấy có vị ngọt bùi như tình yêu
của em.
Anh sẽ gặp em ở kiếp sau nhé!
Ngày mai báo chí sẽ đồng loạt
đưa tin một chàng chết bên mộ
một cô gái hay Hoàng tên giang
hồ bị săn đuổi bấy lâu nay đã
chết. Ngày mai giang hồ sẽ nổi
sóng, sẽ có kẻ lo sợ vì mất đi
một trợ thủ đắc lực, một tên bảo
kê dạn dày, bạt mạng, sẽ có
những kẻ vui mừng chúc tụng
nhau vì bỗng dưng mất đi một
tên hay thích làm kì đà. Ngày
mai, cái gã muốn bắn anh sẽ bị
xử tử, tử theo luật của giang hồ.
Ngày mai, anh sẽ bắt đầu một
cuộc sống mới, chúng ta sẽ bình
yên, sẽ nắm tay nhau bước vào cổng thiên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro