_Chap 1_
Nguyễn Phương Thảo tôi là một con nhóc cực_kì_xui_xẻo ! Câu chuyện được kể từ lúc tôi bắt đầu được sinh ra, chả hiểu sao bên tai lại có một cục thịt thừa chết tiệt. Ờ thì tôi công nhận cục thịt thừa không xấu, nhưng nó "mọc" lên ở chỗ không đẹp, hỏi làm sao tôi có thể ưng được đây? Bỏ qua chuyện cha mẹ sinh đẻ. Tôi có một con bạn thân từ hồi học mẫu giáo. Con bé rõ ràng chơi với tôi từ cái hồi còn mặc tã, hai đứa cùng nhau đi học cấp 1, cấp 2 rồi lại đến cấp 3. Thế mà sao nó xinh đẹp, học giỏi, có rõ nhiều người theo đuổi còn tôi thì không? Cứ như thể nó đã phũ phàng cướp sạch đi những gì tốt đẹp nhất của tôi rồi ý. Hận! Mà chắc con nhóc có vẻ chưa thỏa mãn với những gì nó có. Sau khi lừa tôi nấu cho nó một bữa "tiệc" ra hồn thì con nhóc phũ phàng "cảm ơn" tôi bằng giọng điệu rất bình thản. Nó phủ nhận hết tất cả công sức của tôi cả một buổi sáng kì công nấu rồi trang trí.
"Mày ơi, hôm nay tao có hẹn, không về ăn cơm với mày được đâu!"
Tôi......?
Lịch học của đứa bạn cùng lớp truyền thống đẹp mê ly. Nó đi vào tất cả các buổi sáng mùa hè và tất cả các buổi chiều mùa đông. Trong khi tôi không kể đông hay hè lịch học cứ giữa trưa mà rơi vào. Giữa trưa thất thểu "tắm đen" cho ra và chiều vào lúc xe cộ ào ào qua lại. Ca học chiều kết thúc vào đúng giờ tan tầm, tôi cố gắng chạy thục mạng đến vạch trắng sang đường cho kịp đèn đỏ. Nhưng ông trời không cần nhìn thấy sự cố gắng của tôi, ông ta chỉ chăm chăm xem khi nào mũi giày tôi chạm vào vạch kẻ trắng thì thổi phù một phát cho đèn xanh bật. Vâng, bao người qua được đường, sao người đứng lại bị hết thảy xe cộ che lấp lại là tôi? Chưa hết, có phải mỗi đứa bạn thân với ông trời đâu. Tên chết tiệt cũng cố tình "phản" tôi. Hắn thừa biết tôi thích hắn mà, sao không đợi?
Tôi miên man rơi vào suy nghĩ mà chẳng hề qua tâm màn hình máy tính đang nhấp nháy đèn màu. Mãi cho đến khi bên tai có tiếng động "pang" một cái, tôi mới biết nhân vật"TôiXuiXẻo" của mình đã hết sạch máu, mất mạng từ bao giờ. Và tiếng động vừa nãy là tiếng phát ra sau khi đồng đội của tôi vừa nối gót tôi về chầu Diêm đế!
- Vợ nghĩ cái gì đấy?
Game vừa thoát, ông"chồng" ảo của tôi liền vọi vã nhắn tin hỏi thăm. Cũng đúng thôi, nhờ tôi mà ổng đã thua tan tác ải Bộ lạc tà thần khó ải cuối, đương nhiên hận. Tôi gửi kèm theo một cái icon ngượng ngùng, dòng chữ rõ ràng đi ngược với suy nghĩ vừa dfược gửi.
- Vợ á, Ngĩ gì đâu?
- Sao nãy không bắn?
- Chuột, chuột vợ bị đơ.
Tôi vớ bừa một lí do ngớ ngẩn ném cho ổng, cũng chả cần thiết phải giải thích kỹ làm quái gì cho mệt người. Tưởng đã xong chuyện với ông chồng ảo, nào đâu ổng vẫn chưa tha, tiếp tục gửi tin nhắn.
- Hỏng chuột suốt thế? Nhà vợ ở đâu, chồng sang ném cho con chuột khác.
- Không cần đâu.
Tôi gửi kèm cái icon cười sung sướng. Chồng tôi quan tâm tôi chưa? Nhưng thực chất tôi không cần, chuột tôi đâu có hỏng, mắc mớ ổng sang tặng con chuột mới, lần sau có suy nghĩ vớ vẩn, tôi đương nhiên không thể lấy lại lý do ấy được.
Lời qua tiếng lại, thấy tôi nhất quyết từ chối ông chồng ảo cũng thôi. Nhưng hình như thấy ổng giận tôi thì phải, chẳng thèm báo với tôi câu nào, đã thấy cái nick "ĐaiMayMắn" offline. A đấy, giờ tôi mới để ý cái tên củ ông chồng ảo. Có nhất thiết phải đả kích tôi ngay từ cái tên không?
Tôi bắt đầu chơi game từ khi học lớp 9 , nhưng hồi ấy chưa nghiện, cũng chưa đỉnh như bây giờ. Mãi cho đến khi tôi thích tên khốn đó, tôi chơi game nhiều hơn và đâm ra nghiện. Lý do hả, vì mỗi khi tôi bắn những phát súng vào đối thủ, tôi sẽ tưởng tượng ra cái mặt xấu xí đáng ghét của hắn mà bắn, cho hắn chết nhăn răng, ai mượn hắn từ chối tôi?
Tôi vẫn nhớ như in cái nhục ngày hôn đó, khi mà tôi tràn đầy tự tin đứng trước mặt hắn nói ba chữ "tớ thích cậu". Tôi thề, lúc ấy tôi nghĩ cọc đi tìm trâu là điều quá bình thường luôn. Nhưng đến khi hắn trả lời tôi, tôi thấy cái cọc nào mà như tôi thì là cái cọc ngu ngốc!
- Hử? Cậu bảo thích tớ á?
- Ừ. Tớ thích cậu.
- Cậu tỏ tình với tớ đấy à?
- Ừ. Qua rồi cái thời trâu đi tìm cọc. Giờ cọc đợi mãi trâu không tới, cọc tự khắc phải đi tìm trâu thôi.
- Thế quái nào? Cậu là cọc hành tinh hay sao mà tự mình đi được? Đứng yên một chỗ đi cho nhờ cái!
Thế rồi ..... hắn bỏ đi!
Tên khốn! Hắn rõ ràng muốn làm tôi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ. Hắn muốn gián tiếp nói với tôi là "đứng yên một chỗ đi, tôi không có ý định nhận cậu làm cái cọc của mình đâu" à? Và thế là tôi hận hắn, tôi bắn Gunny như thánh, và mỗi lần nhìn thây cái sét con trâu tôi thường thề sống thế chết.
" Không giết được con trâu đó, đập máy!"
Và cũng may tôi chưa thua tên khốn nào set con châu cả!
À quên, tôi là Thảo. Còn hắn là Minh!
- Vợ! Hôm nay lại bị làm sao? Chuột hỏng nữa à?
Tôi cảm giác như mình đang bị chửi một cách vô cùng thảm hại. Ông chồng ảo có vẻ nổi khùng lên hết mức rồi thì phải. Tôi thề là tôi không cố ý, cũng đừng trách cứ gì tôi được không. Có trách thì hãy trách tên Minh khốn khiếp đó, không dưng lại nhảy vào đầu tôi làm gì để tôi mất tập trung chứ.
- Không phải, vợ .... hôm nay không khỏe.
- Bị làm sao?
Ông chồng có vẻ dịu giọng và tin vào lý do tôi vừa bịa. Ổng mở một phòng game khác mời tôi vào, nói chuyện vô cùng tử tế.
- Vợ ốm à?
- Hình như thế, vợ hình như bị say nắng.
Đằng nào cũng giả vờ, giả vờ luôn cho chót. Tôi viết những từ ngữ bi ai kèm theo cái icon buồn bã ốm yếu. Ổng chắc tin tôi, ổng gửi kèm cái icon lo lắng rồi lên tiếng.
- Ai bảo cứ đi học vào cái giờ ấy? Ra đường còn không chịu mũ nón gì. Đáng đời.
- Lịch là do vợ sắp à?
Tôi gửi theo cái icon cáu bẳn rồi đột nhiên nghĩ lại. Hỏi câu này hình như không đúng cho lắm, lịch là do tôi sắp mà. Chả qua lịch ngon chúng nó chọn hết rồi, tôi thì lười dậy sớm không thể nào học buổi sáng, đương nhiên chỉ còn có buổi chiều thôi. Thấy mình có vẻ không đúng, liền đánh máy gửi thêm một câu nữa.
- Chúng nó mạng khỏe chọn hết ca ngon rồi vợ mới phải thế này chứ.
- Không phải ngụy biện. Đi ngủ đi.
Ông chồng ảo gửi một câu nhắc nhở rồi kèm theo cái icon bực tức rõ to. Này, không chơi nữa thì thôi nhá. Tôi với ông gọi nhau là vợ chồng thật đấy, nhưng cái tên thật, cái mặt như thế nào còn chưa biết, định quản chuyện của tui chăng? Tôi vờ gật gù rồi để nick ở chế độ ẩn bắn thêm vài ván. Tên Minh khốn khiếp ta giết mi, tên Đại May Mắn chết tiệt, ta giết mi!
Tôi gục đầu xuống bàn kiếm tìm một giấc mơ lộng lẫy. Tôi có một con pet siêu cấp, vũ khí wow tủ thuốc cộng 15 và một loạt trang bị cộng 12. Tôi mơ thấy tôi vào Đại Chiến Rồng Anh Hùng bắn Rồng mất hơn 40% máu. Tôi vừa cười khúc khích chìm trong khoái lạc thì một tiếng đập bàn lớn văng mạnh vào tai. Chết tiệt, đứa nào phá mộng của tôi vậy?
- Kinh quá đấy, nhỏ hết cả nước dãi ra bàn rồi.
- Cái gì???
Tôi trừng mắt nhìn Minh đang ngồi ngay bên cạnh mình. Hắn ta phủi phủi quyển vở viết mỏng dính, thủ phạm vừa hạ xuống đầu tôi một phát đau đớn. Hắn chẳng thèm nhìn tôi, cuộn sách lại rồi đứng bật dậy.
- Ngồi cùng cậu rất bẩn, tôi biến đây.
- What?
Tôi thề đấy, tôi chắc chắn ngủ không thể nhỏ nước dãi ra bàn được. Tên khốn kia định làm nhục tôi. Nhưng tôi chẳng phải đứa vừa, liền vội vã đứng dậy kéo lấy áo hắn ta cáu bẳn.
- Này cậu đừng tưởng tôi thích cậu thì cậu muốn nói tôi ra sao thì ra nhé. Tôi ngủ nhỏ nước dãi ra bàn hồi nào?
Minh liếc xéo tôi một cái rồi nhìn xuống bàn tay của tôi đang túm chặt tay áo mình. Hắn lấy tay kia hất tay tôi ra khỏi áo rồi cười cợt đáp.
- Không chừng cậu lại lấy tay này lau rồi lại lau vào áo tôi. Tránh xa tôi ra đi, bẩn!
- Cậu!!!
Tôi trừng mắt lên nhìn hắn ta cay cú. Hắn cũng nhìn tôi đầy mỉa mai, sau lại cúi xuống gần tai tôi nói nhỏ.
- Từ tối nay ngủ sớm đi. Tránh tình trạng như hôm nay nhé!
- Khốn!
Cậu ta vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, tôi đứng lại phía sau bực tức không biết làm thế nào. Tên khốn, tại vì hắn ta biết tôi thích hắn nên ra mặt hả?
Sự thật đã chứng minh mỗi khi tôi gây sự với Minh xong thì phần trăm thắng của tôi rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro