Truyện ngắn Gào- Gào
Truyện ngắn Gào- Gào [full]
I. Sad love story
Những cơn nắng mùa hè đổ dồn trên đôi chân trần nứt nẻ của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nắng có phải là nơi thiêu đốt gió? Nắng làm cho những cơn gió trở nên bức bối và oi nồng. Tôi thở hồng hộc và cố kéo xe đi được nhanh nhất. Chân tôi nứt toác. Tựa hồ như máu đang rỉ ra từ những kẽ nứt đó.
Như một điều bình yêu, cuộc sống là chiến đấu dành bình yên cho dù đổ máu. Tôi đang làm công việc của một người đàn ông, kéo chiếc xe hàng sắt rỉ và cũ nát.
Tôi ko biết vì sao tôi phải kéo nó, có lẽ đó chỉ là một thói điên loạn của nỗi mất mát chớm thành. Tất cả đều hiện ra, như một sự thực mong manh mà ngay lúc này đây, tôi chưa thể nào chấp nhận.
Xe đồ chất chồng những nỗi nhớ cần phải vứt đi. Những nỗi nhớ và kỷ niệm ấy dày trong lòng tôi chưa một lần bám bụi.
Đó là những di vật cuối cùng của chồng tôi, trước khi anh ấy đột ngột qua đời vì một cơn tai biến!
.....................................................
*Ngày 11/2/2005
Chúng tôi lấy nhau.
Đàn ông và đàn bà, khi yêu nhau đơn giản là phải cưới!
Nếu ko cưới, thì yêu mãi cũng chẳng để làm gì?
Cưới nhau về để san sẻ cho nhau ko chỉ tình yêu mà còn rất nhiều quyền lợi.
Quyền được yêu và cái lợi từ việc đi yêu!
Anh ấy yêu tôi vô cùng.
Tôi cũng hy vọng
Sau khi cưới nhau, tôi cũng sẽ yêu anh ấy!
Đám cưới! Nó diễn ra với rất nhiều lời chúc tụng. Những nụ cười vụng trộm và sự hờn ghen căm tức.
Khi tôi lấy chồng, bên trái ngực tôi vẫn còn đau nhức, bởi một nỗi đau vô hình nào đó.
Tôi ko yêu người đàn ông tôi lấy làm chồng. Anh ấy chỉ như một thứ bình phong, vì quá yêu tôi nên đã dựng lên cho tôi trốn tránh.
Tôi gặp anh để quên nhanh lừa dối. Khi người tôi yêu đi lấy vợ. Tôi phải lấy chồng cho bằng hắn, hay để quên hắn?
Bạn đối diện với sự phản bội bao nhiêu lần trong đời? Là bấy nhiêu lần bạn buông xuôi cho mình quyết định mà thôi nghĩ nhiều về lý trí.
15h, Ngày 13/2/2005
Tôi đề nghị ly hôn. Khi còn đang là những ngày đầu tiên của tuần trăng mật.
Hai ngày sau khi cưới, tôi cảm giác tôi ko thể nào chôn nỗi nhớ người xưa cũ.
Tôi bỏ về để lại tờ giấy ly hôn trên chiếc bàn vuông của khách sạn.
Chuyến bay từ Bali về Hà Nội chỉ kéo dài vài tiếng.
Nhưng đối với tôi và chồng tôi, nó giống như là một thế kỉ.
Anh ấy chắc hắn đã cố gọi cho tôi nhiều lần.
Trên máy bay, tôi nghĩ rằng mình vô tội.
20h ngày 13/2/2005
Tôi xuất hiện ở nhà người yêu cũ của tôi như một cái bóng.
Vợ anh ta không ở đó.
Anh ta ôm lấy tôi.
Chúng tôi ngủ với nhau trong nhà anh ta.
Hôm đó, vợ anh ta đi công tác 15 ngày.
23h ngày 13/2/2005
Chồng tôi đứng trước cửa nhà người yêu cũ của tôi
Như đã từ lâu lắm!
Khi tôi bước ra, anh ấy cười: "Đi về nhà thôi em!"
Tôi giận tím mặt.
Tôi tát anh.
Người đàn ông kia.
Đóng cửa đi vào nhà
0h ngày 14/2/2005
"Anh lấy em không phải vì anh yêu em đến mức sở hữu em làm anh hạnh phúc. Anh lấy em chỉ vì một điều rất đơn giản, anh chắc chắn rằng em sẽ chỉ hạnh phúc khi ở bên anh."
1h sáng ngày 14/2/2005
Valentine đầu tiên của tôi và chồng tôi. Đó là một chiếc giường.
Và mỗi người xoay một hướng.
Tôi đã nghĩ về sự phản bội.
1h45' sáng ngày 14/2/2005
Tôi quay sang vỗ nhẹ vào người anh.
Anh quay lại mắt đỏ hoe, hình như là anh khóc.
Nhưng:
Anh mỉm cười với tôi.
Nhìn vào đôi mắt đỏ, tôi chợt nhận ra rằng.
Anh rất đẹp mà chưa một lần tôi biết!
.................................
Khi một người nào đó âm thầm yêu bạn. Bạn sẽ không nhận ra được giá trị của sự âm thầm đó.
Có một thứ gì đó rất đẹp.
Đẹp hơn số phận và định mệnh.
Đó là những cú hích.
Đưa ta đến gần nhau.
..................................
*8h sáng ngày 14/2/2005
Tôi quyết định rằng tôi sẽ học cách yêu chồng mình.
.................................
Mùa xuân qua đi
Mùa hạ qua đi
Mùa thu qua đi
Mùa đông qua đi.
Tôi vẫn học. Cách yêu chồng tôi như thế!
..................................
*0h45 phút, rạng sáng ngày 14/2/2006
Con gái của chúng tôi chào đời.
Con bé có đôi mắt của anh rất sang.
Có nụ cười của anh rất đẹp
Có cái mũi nhỏ nhắn như tôi
Có đôi môi chúm chím.
Chúng tôi yêu con gái mình.
Nhìn anh, bế và cưng nựng con.
Tôi nhận ra rằng, tôi đã học được bài học yêu anh một cách vẹn toàn nhất!
Đó là ngày tình yêu đẹp nhất cuộc đời tôi.
...........................
Chỉ có điều, con gái chúng tôi rất yếu!
Cho ăn bao nhiêu...
Nó cũng quấy, không chịu.
Thường xuyên ốm vặt, và sốt cứ đùng đoàng.
*19h tối ngày 14/2/2007
Sinh nhật con gái tôi được 1 tuổi.
Bác sĩ gọi điện thoại nói, ngày mai, chúng tôi phải mang con đến bệnh viện kiểm tra.
Lần trước, nó bị sốt, tôi đã đưa con đến bệnh viện.
Họ có làm xét nghiệm.
Ngày mai, chồng tôi và tôi sẽ đưa con đi.
Trong ngày này.
Con tôi bỗng nhiên gọi "papa"
21h tối ngày 14/2/2007
Chúng tôi nằm trên giường.
Con tôi nằm trong nôi.
Chồng tôi ôm lấy tôi.
Anh nói: "Anh muốn có thêm đứa nữa!"
Anh cười lém lỉnh...
Tôi yêu chồng tôi.
Hơn mọi thứ trên đời.
23h ngày 14/2/2007
Bỗng nhiên con tôi khóc rất lớn.
Nó thức dậy và quẫy đạp.Người nó nóng và sốt rất cao.
Vợ chồng tôi vội vã mặc quần áo.Vội vã đưa con tới bệnh viện.
0h... ngày 14/2/2007
Các bác sĩ làm gì con tôi...
Nó khóc dữ quá...
Chắc nó đau lắm?!
Tôi ôm lấy chồng...
Cắn vào bắp tay anh...
Tôi rất sợ....
Anh đang cố gồng mình...
Anh... cũng rất sợ.
Gia đình nhỏ bé của chúng tôi, ba người, đã cùng nhau chiến đấu. Con tôi còn chưa biết nói. Tiếng khóc của con bé khi đó nói lên rất nhiều điều. Sự nhói đau trong đôi mắt sáng bừng kiêu hãnh, đầy tự tin và dịu dàng mà cha nó dành cho nó. Đôi môi chúm chím nở nụ cười hiếm hoi những lần bớt đi phần nào đau đớn. Con gái tôi quá bé nhỏ.
*14h ngày 18/2/2007
Kết luận cuối cùng, con gái chúng tôi mắc bệnh vỡ bạch cầu lim-phô cấp tính. Một dạng... ung thư máu!
Người ta bảo, con bé sẽ khỏi.
Nó được phát hiện sớm!
................................
Mùa xuân qua đi.
Mùa hạ kéo đến.
Mùa thu tàn úa!
Mùa đông lạnh lùng.
Con gái tôi vẫn không hề biết nói.
Nó chỉ biết duy nhất một điều... Biết đau.
Đầu nó không mọc tóc.
Người gầy rộc, chẳng thấy lớn và rất xanh xao.
Suốt ngày chỉ nằm trong bệnh viện.
Con bé yếu đuối và cớm nắng.
Chồng tôi, 25 tuổi, tóc bạc... vì thương con.
Tôi...
Thương con
Thương chồng.
Ừ.
Con tôi phát hiện sớm!
Điều trị sớm!
Sẽ khỏi!
Sẽ khỏi!
Sẽ khỏi!
Nó sắp khỏi...
*Ngày 8/12/2007
Đứa con gái bé bỏng mới lên chưa đầy 2 tuổi của tôi, tắt lịm.
Nó sắp khỏi
Đang khỏi!
Sắp khỏi
Và đang khỏi.
Nhưng đã không thể đủ sức để chờ ngày lành lặn.
Họ nói rằng.
Việc điều trị đã làm con bé đuối sức!
Tế bào ung thư được ngăn chặn.
Nhưng thân hình non nớt ấy, đã không chịu nổi.
Rồi con tôi sẽ không còn bị ung thư nữa.
Nhưng nó quá bé để vượt qua...
Quá bé để vượt qua...
Quá bé để vượt qua...
Nào xạ trị
Nào hóa chất
Nào kim tiêm
Rồi thuốc men
Đổ dồn vào con bé như một sự hành hạ để cứu sống nó...
Hy vọng
Ngày ngày tôi hy vọng
Trong kiệt quệ
Để rồi...
Mọi thứ cũng tan biến đi...
Tôi gọi mãi
Gọi mãi
Gọi mãi
Cứ thế gọi hoài
Con gái tôi không tỉnh lại!
Khi nó tiêm thuốc rất đau.
Chồng tôi mỗi lần như vậy, đều gọi con
Và nó sẽ nín
Con bé rất dũng cảm
Nó nhìn chúng tôi và nín thinh...Mắt to tròn... nhìn sâu vào tâm can
Miếng chúm chím....Mũi hin hin...
Con bé nằm im
Rất dũng cảm...
Nhưng lần này... Sao nó không mở mắt? Đôi mắt xoe tròn xoáy rất sâu, nay đâu mất rồi?
*Ngày 10/12/2007
Trong đám tang chỉ có ba người.
Tôi
Anh
Và con chúng tôi... đang ngủ.
Anh mở bản Concerto số 20 của Mozart. Hồi tôi mang thai con bé, người ta bảo phải cho con nghe nhạc cổ điển, nó mới thông minh. Khi anh mở những bản nhạc khác, con bé luôn quẫy đạp trong bụng làm tôi mệt muốn chết. Chỉ riêng với bản nhạc này của Mozart, nó mới chịu ngoan ngoãn nằm im...
....................................
Ngày 11,12,13,14,15,16,17,18,19,20,21,22,23,24,25,26,27,28,29,30,31/12/2007
Rồi ngày 1/1/2008...
Ngày nào tôi cũng khóc!
Cho đến một ngày!
Nước mắt tôi cạn hẳn...
Ngày đó là ngày nào...
Tôi cũng không sao nhớ nổi nữa....
Chỉ biết là cạn....
Chồng tôi nói: "Con sẽ không vui nếu em còn khóc! Mình sẽ sinh cho nó, thật nhiều những đứa em, biết yêu thương chị."
*Ngày 14/2/2008
Sinh nhật con gái chúng tôi tròn 2 tuổi.
Anh mở nhạc Mozart
Chúng tôi thắp nến. Có bánh gatô. Màu hồng rất đẹp.Bên chiếc nôi nho nhỏ... Chúng tôi đã sắm nó, khi tôi mang bầu tháng thứ 8.
Tôi dựa vào chồng tôi...
Chúc mừng con lên 2 tuổi!
.......................................
Ngày 9/3/2008
Chồng tôi đột ngột qua đời.
Anh bị lên cơn đau tim.
Co giật
Khi vào bệnh viện, anh đã mất!
Không để lại cho tôi 1 lời nào.
Nhứng hứa hẹn dành cho con chúng tôi
Về những đứa em biết thương yêu chị nó
Bỗng nhiên tan biến...
Anh nằm đó
Mắt anh nhắm
Tay anh buông
Mọi thứ trở nên tuồn tuột...
Không khóc!
Không khóc!
Không còn nỗi đau được bật ra thành nước mắt!
Chỉ còn lại những nỗi đau trống rỗng.
Tôi gom đồ đạc của hai cha con vào chiếc xe cũ bươm mà anh tậu về. Anh nói, xe này để dọn đồ đạc. Vứt vào đó những thứ cũ nát và ném đi.
Anh luôn kì cục.
Kì cục khi yêu thương và chấp nhận tôi ngang bướng.
Kì cục khi để tôi cắn chảy máu bắp tay và hằn lên đầy sẹo mà không nói nửa lời rên la.
Kì cục khi luôn bản lĩnh mạnh mẽ bên tôi dịu dàng và ra đi đột ngột.
Anh à, anh hư quá... Em đã quá yêu anh rồi....
Làm em hạnh phúc, để rồi bỏ rơi em thôi?
Có một điều anh ấy đã rất đúng
Anh ấy là người duy nhất có thể khiến tôi hạnh phúc và yêu nhiều đến thế!
Chồng tôi có sức mạnh thật diệu kì....
Đem đến và cướp đi tất cả
Khi bạn đã quá yêu ai đó
Thì thật tàn nhẫn khi phải chấp nhận rằng bạn đã mãi mãi mất họ.
Anh để lại cho tôi, ký ức hạnh phúc rất buồn...
Nước mắt không thể tuôn
Trên ký ức đã quá buồn như thế...
Trời nắng lắm.
Tôi kéo xe đi
Kéo xe đi
Kéo trong vô vàn điều vô thức.
Không biết kéo ký ức này... về đâu?
II. Kỹ nữ máu
Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc. Thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này... Thậm chí tôi nghĩ, nếu nói tên pub đó ra, tất cả mọi người sẽ ồ lên, biết tôi và cô ấy là ai, chúng tôi sẽ tai tiếng như thế nào nữa ấy chứ...
Chả hiểu và chẳng rõ nữa.... Thành phố của chúng ta thật quá chật hẹp. Từ khi cái nơi to đùng như New century không còn nữa... những bar pub cứ đóng mở rồi lại dung dăng dung dẻ đẻ ra ầm ầm... thì tiếng nhạc xập xình, những mối tình nhanh gọn chẳng bao giờ chấm dứt dễ dàng....
Chỉ cần nhún nhẩy trên bàn bi-a, cái gì gọi là khó khăn cho sự dẫn dắt chăn gối tự nhiên tan biến mất... Ngủ với nhau, đơn giản chỉ là cùng nhau vui một đêm, để hôm sau có thể quên nhau nhanh nhất. Tôi thấy mình chẳng mất mát gì, ngoài tiền nhà nghỉ mà vốn dĩ bây giờ rất rẻ, vì quá nhiều nhà nghỉ, chắc người ta phải cạnh tranh nhau giá tiền, để kẻ hưởng lợi không ai khác, luôn là những cuộc tình một đêm, những khách hàng, chỉ cần cái giường trong vài tiếng....
Người ta nói đi đêm như thế dễ bệnh tật như chơi, nhưng bệnh tật chỉ có thể dính lên người những kẻ muốn chơi mà ngu ngốc. Tại sao người ta phải phát minh ra, từ rất lâu rồi, những dụng cụ che chắn khi làm tình, bởi vì chẳng ai muốn mình có bệnh... Cái gì cũng vậy thôi, muốn sướng một cách tuyệt đối, thì cần phải tuyệt đối thông minh và tỉnh táo....
Người con gái này.... qua một đêm tôi có thể quên cô ta... tôi ko còn nhớ chúng tôi đã làm gì trong trạng thái say xỉn quá đà như thế.... Nhưng nếu chỉ một lần thôi... thì tôi sẽ chẳng có gì để nói, Sự tình cờ là... dường như thế giới này, trò đời này... bắt tôi phải nạp dữ liệu về cô gái ấy vào bộ nhớ xói mòn, không muốn chứa đựng một ả đàn bà ngu ngốc nào của tôi. Tôi ngủ với cô ta đêm thứ hai, một tuần sau đêm thứ nhất...dù say xỉn nhưng vẫn "rất an toàn." Cô ta chưa từng nói chuyện với tôi, tôi xin thề là như vậy, chỉ cười rất dịu dàng và ánh mắt thì cũng nhẹ nhàng, không phải đĩ.... nhưng vì cái gì, cô ta lại là kẻ dễ dãi đến hai lần? Cô ta cũng không một lần thắc mắc gì sau khi tỉnh dậy... mặc quần áo như một kẻ chuyên nghiệp... để lại 1/2 số tiền phòng... và hôn vào trán tôi... sau đó bỏ đi...
Lần thứ nhất, tôi cười... mẹ kiếp, con đĩ danh giá và trò khỉ... Lần thứ 2, tôi kéo tay cô ta lại... cả hai diễn một màn kịch câm... tôi nhét lại tiền vào tay cô ta, ra dấu rằng, cầm đi, không cần đâu... Cô ta lắc đầu dúi lại tay tôi, cười không nói. Tưởng tưởng rằng... lúc đó tôi nghĩ, chắc hẳn con đĩ này bị câm!
Thì bỗng nhiên...
Cô ta nói:
- Tất cả phải được chia đều chứ!
- Chẳng ai bắt con gái phải trả tiền phòng, trừ khi là trai bao, mà tôi thì ko phải thế bạn ạ...Với lại đây là lần thứ 2 rồi...
- Cũng chỉ là một lần chơi, tôi nghĩ tôi với anh nhận đựơc như nhau thì phải chi trả như nhau...
- Rắc rối quá, cầm lại tiền đi! - Tôi cáu bẳn.
Cô ta cười:
- Nếu anh ko để tôi trả tiền phòng, thì anh phải trả tiền cho tôi, theo đúng luật chơi sòng phẳng. Chúng ta ko liên quan, không chia đều thì phải có một người được trả tiền, hãy cứ coi tôi là người may mắn đó!
Hey ya, nhạt, một trò mới của đám gái làng chơi sao? Ra là thích tiền, đơn giản vậy! Chẳng vấn đề gì. Tôi quẳng ví cho cô ta, nói lấy bao nhiêu tuỳ ý, vì tôi thực sự ko nắm rõ giá cả. Cô ta rút ra một tờ, rồi nói, mượn điện thoại của tôi... cô ta lưu số điện thoại vào máy tôi và quẳng lại phía giường:
- Gọi khi nào anh muốn!
Tất cả chỉ đơn giản như vậy ở lần thứ hai ấy, rồi cô ta đứng dậy bỏ đi. Số điện thoại lưu trong máy với cái tên kì quoặc "gọi là đến" khiến tôi buồn cười.... nhưng tóm lại thì, dù thế nào, tôi cũng sẽ ko gọi...Bởi ngay cả khi đã có "màng chắn an toàn" và tiền ko phải là thiếu, thì tôi cũng ko muốn, đút ra đút vào với một đứa con gái đi làm đĩ và là của... biết bao thằng như tôi... có tiền...
Tôi thích những đứa con gái sạch sẽ, không cần trinh trắng, nhưng sạch sẽ chỉ để qua một đêm... Vả lại, nhu cầu của tôi cũng đâu cao lắm... nó chỉ đến khi có chút hơi men...
............................................
Tôi yêu một người con gái nhưng tôi hiểu rằng trong thời điểm hiện tại, tôi ko thể mang lại cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần, tất cả những thứ cô ấy muốn, ở một người đàn ông...
Sự chung thuỷ? Không, tôi cần phải chơi... vì tôi còn rất trẻ. Sự quan tâm? Hạn hẹp thôi, vì tôi còn nhiều điều lo lắng! Sự ổn định? Càng khó khăn, vì tôi muốn có một sự nghiệp vững chắc, trước khi chịu áp lực ràng buộc gia đình....Nói chung, tôi chưa thể cho cô ấy những thứ an toàn như vậy... những thứ mà tất cả những người con gái trên trái đất này đều khát khao...
Một mối tình đẹp tuyệt hảo như biết bao tập film Hàn Quốc...
Tôi ko muốn hứa hẹn, cái sự hứa hẹn ấy nó phi lý và ảo ảnh lắm...
Tôi ko muốn nói yêu, vì từ yêu ấy nặng nề và dai dẳng lắm...
Tôi ko muốn bị quản thúc trong cái mác người yêu, cái từ bạn trai hay bất cứ cái gì tương tự như một dây xích, kéo đàn ông phải dính chặt lấy đàn bà...
Vậy là....
Cô ấy ra đi...
Tôi gọi điện thoại nhiều lần, đứng trước cửa nhà và gọi liên tục...
Cửa sổ phòng cô ấy ko mở, ban công đóng khép, điện thoại tút dài...
Một sự ra đi mà chắc chắn không có ngày trở lại, không một sự giải thích, bởi người trong cuộc đã qua hiểu lý do. Hiểu nhưng không thể thay đổi để làm mình tốt hơn, hay không thể thay đổi để phá hoại những mục tiêu mà đã cóvà cái lối sống mà mình đề ra... Tôi không thể !
Sao cô ấy ko chịu hiểu rằng.... tôi ko thể khác.... Và chờ đợi đến ngày, tôi đủ những điều kiện cần, để dám nói rằng... tôi yêu cô ấy?
Con gái bây giờ, thiếu kiên trì và kiên nhẫn đến vậy sao??? Từ cảm giác ăn năn, tôi đi dần sang trách hận.... Lúc đầu là nhận thấy lỗi ấy do mình. Dần dần... tôi cảm giác bất cần và thấy cô ấy mới là người sai trái nhất.... một kẻ phản bội khi đã quá thiếu lòng tin ở tôi. Ra đi ư? Thì cũng như vậy thôi, cô ấy đi rồi, còn mình tôi ở lại.... buồn nản và chán chường.... bởi vì với cô ấy, hiếm hoi, tôi đã luôn yêu thương thật sự.
Một tuần trôi qua, nỗi đau tôi dầm dề dưới những cơn mưa đầu hạ. Mọi thứ bỗng trở nên xa lạ khi thiếu vắng một nụ cười quen. Mọi thứ làm tôi phát điên lên khi không còn thấy những dòng tin nhắn ấy. Chuông điện thoại không còn reo lên những tiếng nhắc nhở: "Anh ơi, về sớm đi, muộn rồi!", "Anh ăn gì chưa, em làm đồ ăn để trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng!", "Anh à, em nhớ anh lắm! Muahzzz".... Cũng chẳng còn những tiếng khóc, sự van xin nài nỉ, xin tôi đừng đi đêm, cũng chẳng còn cái dáng người bé nhỏ, vòng tay mong manh, ôm lấy tôi xiết mạnh...
Hết thật rồi...
Chuông điện thoại một tuần sau cũng ko còn tút dài mỗi lần tôi gọi nữa.... thay vào đó là "số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá!".
Nỗi nhớ dày vò, chỉ còn đó, không có gì hơn....
..........................
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng đầu tiên tôi và cô ấy chia tay... Nói chia tay ko biết có đúng ko nữa.... Đã từng nói yêu bao giờ chưa?
Tôi trở lại với nhịp sống về đêm của mình, lên pub,, rượu và nhiều thứ đang chờ tôi trên đó... Có hẹn với một vài người bạn, nhưng chẳng hiểu sao, chẳng có điều thú vị nào, ngoài đắm rượu trong nhạc... Lần đầu tiên tôi chán nản không khí ở cái hộp nhỏ này.... Chỉ uống rượu và uống rượu mà thôi....
Tôi nhìn thấy một cô gái khá quen.... nhưng cũng ko hẳn là quen... vì con gái bây giờ.... ai chẳng giống nhau đến dễ sợ...
Xoay xoay điện thoại... lắc lư ly... tôi nhìn ngắm đến chóng mặt...
Tôi đặt ly xuống bàn, toan đứng dậy....
Chuông điện thoại reo...
Tin nhắn ý éo: "Lâu lắm rồi mới thấy anh lên đây!"
Tin nhắn từ số "Gọi là đến" ... Tôi lại ngồi xuống, ngước mắt nhìn một vòng xung quanh: "Em đang ở đâu đấy?", "Xa anh một đoạn gần", "Qua bên này đi", "Ra ngoài đi!"...
Tôi ra ngoài, nhìn thấy cô ta đang dốc ngược chai bia xuống, nhìn rất buồn cười, mấy giọt bia rơi, trông đến tội.
"Say à?"
" Em chẳng bao giờ say cả." - Cô ta cười lớn
" Sao biết số anh thế?"
"À lần trước lưu số, nháy sang máy em luôn mà!"
"Chuyên nghiệp nhỉ?"
Cô ta quay sang nhìn tôi, một giây không cười, rồi sau đó quay đi: "Ừ, là thế mà!"
Tối hôm đó chúng tôi lại qua đêm với nhau... không say xỉn mà là trong tiềm thức tỉnh táo...
- Hôm nay free nhé, đừng trả tiền em...
- Em có vẻ thích miễn phí nhỉ? Hay thế lắm hả?
- Ừ, đa phần là miễn phí ý mà...Em cũng thoải mái chuyện tiền nong.
Cô ta cười khoái trá....
- Có vẻ anh buồn nhỉ? Kể một chút gì đi... Với một con đĩ, thì ko cần phải nghĩ...
Tôi cũng chẳng hiểu sao, đêm ấy tôi lại kể hết cho cô ta, câu chuyện về cuộc tình dang dở của tôi... Tôi cũng ko hiểu sao, tôi cảm giác thực sự thoải mái khi làm điều ấy...Cô ta lắng nghe rất chăm chúvà ánh mắt mang đầy sự cảm thông.... như nắm giữ một tấm lòng chia sẻ lớn... Con mắt dịu dàng và bờ môi yếu đuối đến nôn nao lòng.... Tưởng như nhìn vào nó... người ta có thể quên hết mọi buồn lo.... Tự nhiên... tôi muốn hôn cô ấy.... như để nhìn thấy cái phần thật thà còn sót lại và đang rơi vãi trên thân thể một người con gái không mấy trong sạch này... Sẽ rất áy này nếu chỉ xem cô ấy như là một ả gái rẻ tiền.
Tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, vậy là sau đêm hôm ấy, cứ mỗi khi có việc gì lo nghĩ, tôi lại gọi cho số điện thoại "gọi là đến", không phải để ngủ miễn phí mà để cảm thấy yên ổn hơn. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra rằng, điều duy nhất khiến tôi bình yên được là ở bên người con gái này... những phút giây trôi qua mỗi ngày càng khiến tôi hoảng sợ....
Tôi sợ rằng tôi sẽ yêu một con đĩ.... và điều đó, là không thể, không thể được đâu...
Tôi khá nghe lời cô ấy, nghe những lời khuyên, vì đa phần tôi thấy đó là điều đúng đắn. Cái việc gối chăn của chúng tôi cũng điều độ và tuyệt vời như một cặp vợ chồng mới cưới....
Hơi thất thường một chút là những vết tím trên người cô ấy.... như một sự sắp xếp, lúc nhiều, lúc ít...
- Bệnh gì khiến người em bị tím nhiều thế?
- Ùi, chẳng có bệnh gì, chỉ là một sự va đập thôi...
Tôi khó chịu, đúng hơn là có chút ghen tuông khi tưởng tượng và mơ hồ nghĩ ra là, cô ấy đã quan hê với những thằng đàn ông khác và đây là dấu hiệu thể xác mà bọn chúng nó để lại...
Quay lưng đi, ngủ tiếp... tôi chẳng nói gì...
Cô ấy kéo tay tôi lại, ôm từ phái sau, hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Tôi chẳng nói gì.
"Anh đã nghe kể chuyện về nghề kĩ nữ chua? Ngày xưa ấy, chuyện những geisha chẳng hạn?"
"Có nghe nói vài lần"
"Chắc anh chưa biết chuyện về một "kỹ nữ máu" nhỉ?"
"Là sao?"
"Để em kể cho nhá!"
"Uh, em kể đi"
"Ngày xưa, có một người con gái đẹp, đẹp như em vậy, hehe... làm kỹ nữ. Chẳng hiểu vì sao lại thế ý.... Đẹp và tài năng nữa... Nhưng cô ta lại làm nghề đó và khi có người hỏi lý do, thì cô ta luôn nói rằng, đó là lựa chọn sáng suốt nhất đời tôi. Là kỹ nữ nhưng chỉ ngủ với người mà cô ta thích thôi... kể cả là kẻ đó không có tiền.... Cô ta vẫn giúp hắn mua vui... miễn phí... Nhưng đã là khách hàng thì luôn phải trả... một thứ quý nhất của mình...Đố anh biết, những kẻ ko có tiền thì sẽ phải trả như thế nào?"
"Cắt cái đó chứ gì?"
"Hahahaha, ai cũng đoán như anh cả. Thực ra là... máu. Kỹ nữ ấy sẽ lấy máu thay lấy tiền của những người đàn ông ko đủ tiền trả cô ta sau mỗi lần quan hệ... Lấy kim chích một giọt máu ra..."
"Câu chuyện của em thật phi lý và chả có ý nghĩa gì..."
"Có chứ sao không? Vì bọn đàn ông nghĩ, chỉ mất một giọt máu thôi mà ngủ ko cần phải trả tiền, thì tội gì phải trả, cứ để cô ta chích máu cho rồi, nên đa số, ai cũng giả nghèo khổ..."
"Ôi, vô lý lắm, anh chẳng nghe nữa đâu..."
"Ừ thì không nghe nữa....Máu là thứ đắt nhất mà người ta quên mất mình luôn rất cần... Đàn ông cũng vậy... luôn không biết mình để mất cái gì. Đôi khi nghĩ, thứ quý giá mà có nhiều thì mất đi một chút cũng không sao, chỉ cần sung sướng là thoát ly thực tại... hehehehe, ngủ đi nào!"
Thời gian đã làm tôi quên người mà tôi yêu trước kia, mặc dù cũng còn đôi chút cảm giác luyến tiếc một người con gái ngoan hiền, yêu tôi phát điên và bị tôi phụ bạc dù rất muốn cô ấy bên mình...
Nhìn lại những gì hiện giờ tôi có, tôi sợ hãi sự mất mát như ngày nào.... Nhưng bản thân tôi thì ko muốn giữ lấy và chẳng muốn yêu một con đĩ chút nào.... Và dường như "con đĩ ấy" cũng hiểu điều này... Cô ấy gọi mối quan hệ của chúng tôi, là "một sự cặp kè!"...
Cặp kè có những quy luật mà ở những kẻ yêu nhau sẽ không bao giờ có. Đó là không được phép can thiệp đời tư, không được phép dò hỏi những điều đối phương không tình nguyện nói, chính vì thế mà, chúng tôi, gần như là... chẳng biết gì mấy về nhau...Hay nói chính xác hơn, tôi chẳng biết nhiều về cô ấy, còn cô ấy thì lại khá rõ về tôi, bởi vì tôi hay kể lể. Dường như trước cô ấy, tôi luôn là một thằng đàn ông yếu đuối và cần được sẻ chia....
Cũng là quy luật của sự cặp kè, người ta được đơn phương chấm dứt không vì lý do gì cả và đối phương phải tôn trọng điều đó... Cặp kè, là không được có... tình cảm với nhau...
Một ngày cô ấy nhắn tin cho tôi: "Chỉ thế thôi nhé! kết thúc được rồi!"
Thường thì khi người ta kết thúc một cuộc chơi, tức là khi người ta đã có đối tượng mới và những trò chơi mới vui hơn... Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ như vậy đấy.... Có lẽ cô ấy đã có rồi... Một thằng con trai khác, thích miễn phí và cô ấy đã mặc nhiên cho đi... chơi với nó, có lẽ nào vui hơn với tôi?
Cái cảm giác này dày vò hơn cả lần trước nữa... Mà có khi là còn đau... Tôi nhớ cô ấy nhưng không được phép nhắn tin, không được quyền hỏi han, cặp kè kết thúc thì ko nên liên lạc và càng ko được phép níu kéo... Đã chơi là phải chấp nhận luật thôi...
Hơn nữa, tôi thì cũng không muốn làm như thế.... Cứ như thể, tôi đã phải lòng một con đĩ, và bây giờ bị nó vứt đi thì lại đau đớn vô cùng. Tôi chưa bao giờ hiểu hết câu chuyện về "kỹ nữ máu" của cô ấy... nhưng khi cô ấy đi, tôi thấy... mình... "mất máu" rất nhiều... Cái cảm giác thiếu trầm trọng làm tôi hụt hẫng không đứng vững.
Một vài tuần sau, ở pub xôn xao về việc một nữ khách hàng quen thuộc đã ra đi vì một căn bệnh trầm trọng. Mội nguời kháo nhau rằng cô ta bị Siđa vì ko biết đã ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông ở đây... Ảnh của cô ấy lan tràn trên Yahoo Messenger kèm theo một lời cảnh báo: "ai ngủ với nó, thì đi xét nghiệm ngay, ko chẳng may chết sớm!"...Tôi cũng nhẫn được dòng mess đau đớn ấy...
Mở ảnh ra, tôi ngỡ ngàng khi đó chính là cô ấy, người con gái cặp kè và đã chia tay tôi mấy tuần trước đây...
Tôi hơi có cảm giác sợ... Vội vàng đi xét nghiệm, mặc dù, tôi và cô ta rất an toàn mà... lúc nào cũng quan hệ "có che chắn" cả... Kết quả là... tôi ko bị làm sao hết... thở phào nhẹ nhõm, tôi thả lỏng người... thấy mình vừa trải qua một cuộc chơi may mắn....
Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi thấy lòng chát đắng.... Cái của nợ gì thế này.... cô ấy... đã chết thật rồi sao? Tôi mở số điện thoại "gọi là đến" mà tôi chưa một lần nhớ...
Đầu bên kia nhấc máy làm tôi ngỡ ngàng: "Em chưa chết sao?"
"Chị em mất rồi anh ạ!"
Một giọng nữ quen thuộc... rõ ràng không thể chết, tôi hoang mang....
"Thế em là ai?"
" Em gái chị ấy!"
"Anh có thể gặp em được ko?"
...........................
Tôi gặp em gái cô ấy trong một quán cafe nhỏ... tối và sâu hun hút trên khu phố cổ... Tôi đến sớm và ngồi chờ, lòng thấy lo và ko hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa.....
Em gái cô ấy xuất hiện, tiều tuỵ và mỏng manh như sương gió lùa bão vào tâm trí tôi hoảng sợ... Ly nước rơi xuống vỡ tan ....Em gái cô ấy, chính là bạn gái cũ của tôi....Hoá ra đó là lý do để cho giọng nói kia trở nên quen thuộc thế...
- Là em sao? Sao anh chưa bao giờ nghe em nói, em có chị gái?
- Cùng cha khác mẹ thôi, là con riêng của ba em, mẹ em không thích chị ấy nên chị ấy sống riêng...
Cô ấy có vẻ đau buồn, đôi mắt sưng mọng nước, môi thì khô nứt như người vừa qua một trận ốm thập tử nhất sinh chưa thể nào hồi phục! Cứ vô hồn thế nào đó.... Ngồi đối diện tôi mà cứ như không nhìn thấy tôi...
- Lâu lắm rồi anh ko gặp em...
- Chị ấy lớn lên cùng em, hơn em có 3 tuổi thôi mà....
- Ừ.
Cô ấy có vẻ như muốn kể về chị của mình... nước mắt cứ rơi lã chã và thân thể thì dường như một gục ngã...
- Chị ấy xinh thật đúng ko anh? Giỏi nữa, lại rất yêu em mà....Nhưng chị ấy yếu quá....
- Sao? ... ừm.... anh nghe nói, chị em mất vì....
- Siđa phải ko? - cô ấy ngước mắt lên đầy uất hận...- Tôi kinh tởm các người, tôi ghê sợ các người, sao có thể bịa đặt về chị tôi như thế? Chị ấy bị...chị ấy bị ung thư mà.... chị ấy làm sao mà... si đa được chứ....Kinh tởm cái sự bịa đặt mà các người lan truyền trên mạng về chị tôi...
Cô ấy đứng dậy, như muốn bỏ chạy.... Tôi shock trong vài giây khi biết sự thật này... vội vã chạy theo và kéo tay cô ấy lại... cô ấy ngã gục xuống....Dựa vào người tôi nức nở... Còn tôi thì thấy tim mình đau nhói.... đau nhói...
- Chị của em...chị của em.... khốn khổ... Chị ấy sống, không ai yêu thương và chết đi... nhục nhã.... Không ai thương yêu, không ai níu chị ấy lại, làm sao chị ấy có thể sống... có thể chiến đấu một mình chứ? Em đã rất cố gắng, nói chị ấy phải cố lên... thề mà... chị ấy vẫn bỏ em anh ạ...
Tôi cũng khóc.... tôi nhớ cái ánh mắt buồn đau xa xăm, đôi môi yếu đuối đến nao lòng, sự cảm thông đến cùng cực nỗi đau, sự chia sẻ thảm thấu dịu dàng của cô ấy.... Có lẽ tôi đã yêu cô ấy, mà ko hề nhận thấy, hay đúng hơn là ko dám thừa nhẫn mình đã yêu một con đĩ....
- Con người thật độc ác... sao ai cũng nói chị ấy như thế.... Chị ấy ko phải là đĩ... ko phải mà... Chị ấy chỉ muốn thoát ra... và cảm thấy là... mình đang sống... Chị ấy không bao giờ, chưa bao giờ muốn nằm đó chờ chết... chị ấy cố lết đến những cuộc vui.... Chị ấy đã ngủ với một người... chị ấy nói với em rằng... anh ta rất tuyệt vời.... Vậy mà ngay cả đám tang chị ấy, anh ta cũng chẳng một lần xuất hiện. Tại sao tất cả đều nói rằng là... chị ấy đã ngủ với cả cái pub ấy...Chị ấy không hề dễ dãi đến vậy.... Tại sao nói chị ấy bị cái thứ bệnh kia.... Tại sao... chị ấy ra đi... mà cũng ko được hoàn toàn yên ổn....Xét nghiệm ư? Bọn họ có lương tâm không khi nói ra câu đó?
Tôi chẳng biết nói gì... tôi sững sờ về tôi, ngỡ ngàng về tôi... ở bên đời một con người đau đớn suốt bao tháng ngày qua, với những vết máu tụ bầm tím yếu đuối mà tôi xem là đĩ thoã ấy... tôi đã không hiểu nổi... một chút gì... về cuộc đời cô ấy...
Vì tôi hèn nhát, vì tôi ko dám... bước vào cuộc đời... một người con gái... tôi chỉ dám dừng lại... ở hai chữ cặp kè... để suy nghĩ sai lầm... áp đặt sai lầm.... ngộ nhận sai trái... về một nghề... ko phải do cô ấy.... ko phải là cô ấy....
Đã cho máu rỉ từ tim... vì trái tim thiếu biết bao tình cảm... Đáng ra phải chiến đấu... nhưng sức đâu? Máu đâu? Máu tụ tím đặc dầy thân thể nhưng ko thể chảy để nuôi sống một con người... vì quá thiếu.... những niềm tin yêu... và tình thương yêu chân thật nhất....
III. Ký ức hình xăm
Hình xăm con bướm trên tay mờ dần, mờ dần như muốn phai hẳn đi. Nước mưa tát vào mặt như giọt nước mắt trào dâng trong tâm hồn người đàn bà mạnh mẽ. Ngước nhìn trời cao, đôi mắt long lanh in nếp nhăn u sầu.... Đưa bàn tay có hình xăm con bướm quệt ngang khoé mắt.... Màu đỏ phai của hình xăm quện vào trong nước mặn... Một dòng màu đỏ... chảy ra từ hai khoé cay...
Mấy ngày hôm nay trời mưa nhiều quá. Tết Hà Nội thì mất đi vị lạnh thay vào là mùi nắng rát...Rồi khi tết đi qua,lanh giá lại lặng lẽ quay trở về... Lạnh luồn vào trong tóc, thấm vào trong xương rồi len lỏi vào trong những trái tim đau đớn. Trời bắt đầu đổ nước và những trái tim đau đớn bắt đầu đổ mưa...
Xe chạy nhanh, tiếng máy xe ôtô kêu lên rù rì. Những con đường đi đẫm nước mà sao vẫn sóc? Nước mưa không làm cho đất mềm ra, không làm cho tiếng xe dịu lại. Vẫn như thế... đá vẫn là đá và đá không phải là cát... Cát lún và cát êm.... Đá gồ ghề và đá cứng...
Lòng người toàn sỏi....
Đường ra mộ vẫn thế...
Không thay đổi cũng khiến người ta lạ lùng....
Anh đã ra đi được gần một năm.... Một năm cũng dài mà một năm cũng ngắn... Đối với một sự mất mát thì một năm còn có nghĩa là vô tận.... Nỗi đau có thể một năm... Vết cứa có thể sâu một năm.... Vết sẹo có thể in một năm hình hài... Nhưng vô tận... vô tình cái chết là mãi mãi...
Đứa con gái bước xuống xe.... con đường trước mặt đã là đất lún chứ ko còn là đá cứng, những ngôi mộ, những nấm mồ, những mảng đất nhô lên uể oải.... Giày đứa con gái cao.... làm sao có thể đi được trong đất lún này? Nhưng nó vẫn lạnh lùng bước, thờ ơ bước, đất cứ lún, và kéo gót giầy, nó vẫn dẫy đạp đất để đi về phía mộ....
Đứng trước mộ anh, nó không khóc. Mặc dù trời đất xung quanh đây, và cả chính anh đang nằm dưới đó, đều biết nó đau buồn.... Nó đứng soi mình trên những nắm tro tàn.... Lặng lẽ ko một tiếng thở dài xót than..... Nó nhắm mắt..... lặng lẽ như nỗi đau nó lặng lẽ.... Một năm rồi... nó dường như đã già đi cả trăm tuổi.... Sóng gió vẫn hằn rõ trên khuôn mặt yên bình....
.........................................
Câu chuyện 1 năm:
1. Kết thúc
- Tao ko les
- Mày ko les thế mày là gì khi cặp kè với một đứa con gái?
- Nghĩ gì?
Nó phẩy tay, cơ mặt bình thản ko hoạt động để hắt ra nổi một điệu cười nhạt. Khi con bạn nhiều ngày này vẫn cứ thắc mắc về chuyện tình cảm giữa nó và người đó.... Nó chẳng có gì để mà giải thích. Nếu muốn nghĩ nó thế nào thì cứ việc nghĩ đi... Ở bên người ấy, nó có cảm giác yên bình... Đơn giản vậy... Nếu người ta cho rằng như thế là cặp kè... thì cũng được thôi...Nó lúc nào cũng yên bình... Lúc nào cũng lừ lừ lao đi và làm tất cả những gì mà mọi người không thể nghĩ... Nó căm ghét cái từ "yên bình", như người yêu cũ đã từng nói với nó... sau khi chia tay và yêu một người con gái khác, anh ta nói rằng, yêu người con gái đó, anh ta có cảm giác yên bình - không sóng gió... còn nó thì.....
Mỗi lần nghĩ về những việc như thế, người ta sẽ thở dài? Người ta sẽ tiếc nuối, người ta sẽ hận và người ta sẽ cười... Nó thì có hết những cảm giác hỉ - nộ - ai - oán đó, nhưng nó ko thể hiện ra bằng các giác quan, bằng độ nhăn nhúm của cơ mặt, bằng hơi thở hắt ra.... Nó thở dài trong suy nghĩ, cười trong óc và oán trong tim..... Chính vì thế mà khuôn mặt nó luôn... không "nổi sóng"
Người ta nói nó lạnh lùng.... Sai rồi, người lạnh lùng không thể có hơi thở ấm.... Người lạnh lùng không thể có trái tim mềm... Nó bị bệnh tim... Tim nó yếu lắm... Nó bị phản bội.
Cố gắng và cố gắng, luôn luôn cố gắng..... nó đã cố gắng lắm rồi... cố gắng đứng dưới trời nắng... Cố gắng không khóc trong trời mưa, cố gắng đứng xuyên trưa suốt tối, mỏi mòn chờ đợi hắn..... Cố gắng như một người vợ hoàn hảo... Cố gắng như một người yêu ko giận dỗi... Cố gắng trên giường và cố gắng ngay cả trên đường. Nhưng chỉ một cái tin nhắn, một cái phẩy tay, một cái nhíu mày, một câu nói buông xuối: "Yêu em, anh không có cảm giác được làm đàn ông!"... Hắn đã bỏ nó mà đi . Tất cả như thế đấy, đơn giản là một động tác phối hợp giữa tay và đôi lông mày rậm....
Người đàn bà thông minh là người đàn bà biết lợi dụng người đàn ông yêu mình.... Người đàn ông thông minh là người đàn ông biết lợi dụng người đàn bà lợi dụng mình....
Từ khi hắn đi, lòng yêu của nó đã chuyển thành lòng hận. Nó chẳng muốn học cách lợi dụng nhau cũng đàn ông hay đàn bà. Nó biết rằng dù thông mịnh, dịu dàng hay nhẹ nhàng tinh tế, đàn bà luôn thiệt thòi...
Đã có người sau hắn, yêu nó, yêu nó khi nó ko yêu người đó, chấp nhận nó và tất cả những gì nó có.... Nhưng người đó không phải là con trai....Người đó yêu nó vì nó mạnh mẽ, vậy là đến với nhau... Khi cảm giác không còn thì mọi thứ đều như nhau cả
2. Bắt đầu
Một chiều, nó đi trên phố, bỗng có hai người xông đến, kéo nó vào một góc trong ngõ khuất, chẳng rõ là trai hay gái.... Nó nhìn thấy cái sự gồ ghề không thể che dấu ở ngực hai người này... Ra là con gái.... Liên tục sau đó là những cái đạp, tóc nó dường như muốn lìa ra khỏi đầu, những cú giật mạnh... những lời nói.... những câu chửi tục tĩu.... những lời đe doạ.... Nó cảm giác như mình đang bị hai ả cưỡng hiếp và doạ nạt... quần áo nó tơi tả... Những tiếng chát chúa xoay quanh đầu nó điên đảo... nó ngất đi....Tỉnh dậy, trong cơn mơ man, với những vệt máu rát trên mặt... Nước mắt chảy ra vì đau đớn lướt nhẹ qua vết xước làm nó xót.... Nó vẫn ngồi đấy... không một người nào đi ngang qua cái ngõ này có chút lòng thương đưa nó vào bệnh viện sao??? Nó chợt nghĩ vậy... rồi cười... Nó đã quên mất chân lý trên cuộc đời rằng, không có lòng tốt giữa những con người xa lạ.... Nó quá đau và quá mệt, dường như lại chuẩn bị lịm đi.... Nó toan đứng dậy, nhưng một cái gì đó nơi chân nó đã gãy... Nó ko thể đứng dậy được.... Nó lục lọi túi quần....tìm điện thoại... ko còn đủ sức để tìm một số quen.... Nó bấm số của con bạn... mà nó nhớ.... Giọng con trai bên kia trầm ấm vang lên: "Alô".... Nó lịm đi, không còn đủ tỉnh táo... "đến ... đến ngõ ... gần... Smart..."... Rồi nó lại ngất đi....
............................
Bệnh viện và những tấm ga giường loang lổ máu... Bàn tay thần chết thập thò... Ánh mắt người yêu cũ dòm ngó.... Nước mắt của đứa con gái yêu nó đang nhỏ từng giọt dài.... Nụ cười độc ác của hai ả đàn bà nham nhở vang lên xa xôi.... Sợ hãi và ngu ngơ.... Trong cơn mơ bóp nghẹt ko thể thở.... Nó bừng tỉnh.... Bàn tay ai đang nắm bàn tay nó???
Mở mắt.... Nó muốn nhìn bàn tay ai đang nắm chặt... sao mà ấm áp thế??? Mở mắt... nó muốn biết ai có bàn tay ấm đến vậy.... Mở mắt.... Mở mắt.... Mở mắt... nhưng nó không nhìn thấy gì cả. Chẳng một cái gì cả..... Nó sợ... Có phải nó đã mù không???
Bàn tay nắm bàn tay nó động đậy. Nó cố gắng nắm bắt tình hình bằng những giác quan còn sót lại... Nó lắng nghe, chăm chú lắng nghe để cảm nhận những thay đổi....
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Anh là ai?
Một thoáng im lặng, người đàn ông không nói gì, anh ta có vẻ ngỡ ngàng...
- Xin lỗi, tôi ko nhìn thấy gì cả? Anh là ai? Sao lại ở đây?
Lại im lặng, nó chỉ cảm giác bàn tay ấm áp kia xiết tay nó mạnh hơn và chặt hơn...
- Chờ anh chút!
Bàn tay đó vội vãrút khỏi bàn tay nó.... Nhanh chóng biến mất trong tiếng bước chân anh ta đi. Bước chân trở lại gấp gáp và xối xả hơn.... Một bàn tay khác, bàn tay lạnh lẽo nào đó đang kiểm tra đôi mắt mở to không nhìn thấy của nó... Rồi họ lại toan bỏ đi.... Nhưng nó đã kéo họ lại... chộp lấy như môt phản xạ mau lẹ:
- Mắt tôi bị làm sao?
Có tiếng thở dài, có lẽ họ đang nhìn nhau, có lẽ đang khó xử và chẳng biết nói gì với nó... Nó cảm thây như vậy, không gian quanh đây là một sự ngại ngùng, giọng một người đàn ông vang lên:
- Có lẽ vì quá sợ hãi, nên hệ thần kinh.... đã....
- Có nghĩa là tôi bị mù?
- Không, chỉ là tạm thời không nhìn thấy gì...
- Vâng, tôi hiểu...
Mọi người xung quanh có vẻ ngạc nhiên cực độ trước thái độ bình thản của nó... Họ không hiểu vì sao một đứa con gái vừa bị mất đi ánh sáng và đắm chìm trong bóng tối lại có thể chấp nhận cuộc chơi nhanh đến vậy? Bình thường, như lẽ tự nhiên, sẽ là gào rú đau đớn và vật vã đập phá... nhưng với nó, chỉ đơn giản là "vâng, tôi hiểu!", ngay khi bác sĩ còn chưa nói xong cái kết luận cuối cùng....
Có tiếng bước chân thật lẹ, tiếng gọi tên nó, bàn tay mảnh dẻ và tiếng khóc thút thít....
- Ai đấy?
- Tớ đây!
- Ai?
Nó biết giọng nói này quen. Đối với nó mọi giọng nói đều quen thuộc, nhưng chẳng bao giờ nó có khả năng phân biệt giọng nói của bất kỳ ai... Nhớ hồi trước, yêu người ấy, nó chẳng thể nhận ra giọng nếu anh gọi đến số máy bàn.... vì máy bàn đâu có hiện số đâu... Nó luôn ở trạng thái nhầm lẫn những giọng nói... Và bây giờ, khi đôi mắt ko còn nhìn thấy nữa thì nó chẳng còn có thể phân biệt được bất kỳ ai.
- Tớ xin lỗi, vì tớ, tất cả là tại tớ.....
Tiếng khóc cứ thế chảy dài trong không gian, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm đôi bàn tay nó... Nó đã nhận ra là ai....
- Tớ cứ nghĩ yêu cậu .... nhưng tớ lại làm hại cậu...
- Thôi nào, không sao đâu
Bình thản, nó vẫn luôn là người bình thản....Giờ thì nó đã hiểu, hai ả kia là ai... và vì sao nó phải nằm ở đây, sống trong bóng tối như thé này.... Một vụ đánh ghen....Ttất cả những sự toan tính ghen tuông làm người ta trở nên mù quáng.... Nhưng nó không hận thù.... chỉ là chuyện gì đến phải đến, nó chấp nhận....
.........................
Nhiều ngày sau đó, ở trong bệnh viện, người con trai có bàn tay thật ấm đến thăm nó, bạn bè đến thăm nó. Đôi khi nó hỏi mọi người, người con trai kia là ai, họ đều nói không biết... Con bạn nó nói rằng, nó đã gọi điện thoại cho anh ta đến đưa nó vào bệnh viện... Có thể trong lúc mê man nó đã bấm nhầm số. .Anh ta cũng không giải thích gì nhiều và nó cũng chẳng thắc mắc gì. Nó chỉ biết nó thích đôi bàn tay ấy thật ấm. Con bạn nói, anh ta đẹp trai lắm...lại có vẻ thật là tốt bụng. Nhưng nó không quan tâm bởi vì nó không phải kẻ tò mò. Nó đã nói cám ơn anh.... vì đã cứu nó... cho dù chỉ là một số điện thoại xa lạ... nhưng anh im lặng... có lẽ anh cười... mỉm cười.... nó đoán vậy!
Nó phải ở trong viện hai tháng, bác sĩ cần cố định xương gãy và chú ý đến mắt nó.... Nó cũng không hiểu lắm những từ chuyên môn mà các bác sĩ nói... nó chỉ biết nó phải ở trong viện lâu quá chừng.... Ngày cũng như đêm chỉ toàn màu đen đáng sợ.... Sợ mà sao mặt nó vẫn cứ bình yên... bởi vì hoang man đang đi vào trong óc...
Những ngày trong viện, đứa con gái kia vào thăm nó ít dần đi rồi ko thấy xuất hiện nữa... Nó buồn nhưng chỉ chớp nhoáng thoáng qua.Người ta có thể xa nhau ngay cả khi đã nói yêu nhiều lắm... đó là quy luật bất dịch của cuộc sống giữa những con người. Nó học cách sử dụng đôi tai một cách triệt để, để nghe tiếng bước chân "đôi bàn tay ấm".... Anh ta đến thường xuyên và đi theo nhịp cố định... Nó thấy lòng vui mỗi khi anh đến....
Anh kể những câu chuyện và nói về anh... Nó ko nhớ gì nhiều.... hoặc nghe ko chú tâm.... Bởi mỗi làn anh đến, nó chỉ mò mẫm tìm đôi bàn tay ấy...Có lần anh thắc mắc:
- Sao ko bao giờ thấy em cười nhỉ?
- Người làm cho em cười đã đi xa lắm rồi...
"Đôi bàn tay ấm" im lặng.... nó cảm giác anh ta đang buồn.... Buồn vì gì nhỉ? Người làm cho nó cười đã bỏ nó đi về nơi anh ta cho là yên ả... chẳng còn gì cả và nó ko muốn cười nữa.... Những gì vui vẻ đã nèn chặt chôn sâu. Hơn nữa, dù có vui mừng đến đâu nó cũng không tài nào biểu hiện ra khuôn mặt. Một ngày, "đôi bàn tay ấm" đến, mang theo một cái gì đó, anh ấy nói là rất kỳ diệu.... Thứ đó có thể khiến tôi cảm nhận bàn tay của anh ấy ngay cả khi anh ko ở đây bên nó.
- Em thích một hình xăm chứ?
- Không
- Em nói em thích bàn tay anh mà
- Tay anh và hình xăm? Nếu có liên quan thì chắc là em sẽ thích
- Ừ, vậy đi, hình xăm này sẽ thay thế cho anh khi anh không ở đây.
Anh cười, một hình xăm giả, sẽ phai sau vài ngày... nhưng làm nó và anh vui... Anh thích thú xăm lên tay nó. Cứ như thế trong gần 2 tháng liền, mỗi lần hình xăm phai, anh lại mang đến cho nó một hình xăm mới. Mỗi khi đi ngủ, không có anh bên cạnh, nó đều đặt bàn tay lên hình xăm... xoa nhẹ... để cảm thấy ấm...
Bác sĩ đột ngột nói là sẽ mổ mắt cho nó, để mắt nhanh hồi phục hơn.. "Bàn tay ấm" dặn dò nó nhiều thứ, nó chẳng nghe gì... như thói quen là chẳng nghe gì... Chỉ là một ca mổ và mắt nó sẽ sáng.... Mắt nó như một cỗ máy hỏng được người ta sửa chữa.
Sau ca mổ, mắt nó dần dần nhìn rõ hơn những vẫn chỉ là những điểm sáng mờ.... Có thể là những mảng màu sắc không hề rõ nét. Nó nhìn anh, thấy những điểm mờ mờ tạo nên hình dáng anh sao mà quen thuộc thế? Nó cầm đôi bàn tay lên ngắm nghía.... Nó dơ hình xăm trên tay lên và thấy những đường nét ko rõ ràng, nó hỏi anh:
- Đây là hình gì?
- Hình xăm con bướm
Ngày nó được ra viện cũng sắp đến, mắt nó cũng rõ dần lên. Kể từ ngày mắt nó có thể nhìn rõ hơn một chút, nó không còn thấy anh đến nữa. Anh gọi điện thoại nói rằng, anh có việc phải vào Sài Gòn, anh xin lỗi vì không đến được lúc nó sắp ra viện.
Nó chỉ nói "ừ" bình thản nhưng lòng thì thoáng buồn vô hạn. Nó muốn nhìn thấy anh... "bàn tay ấm"...."save" số điện thoại "bàn tay ấm" vừa gọi cho nó vào danh bạ... một ý nghĩ thoáng qua... chờ anh ra Hà Nội. Mắt nó rõ dần ra, sau hai tuần ra viện, không có hình xăm trên tay nữa. Hình xăm đã phai đi và anh thì không còn đến xăm cho nó. Nó tự đi mua hình xăm con bướm và tự dán lấy cho mình đầy thích thú.. Nó hỏi con bạn về anh, con bạn dường như lảng tránh... Nó mặc kệ.... Thể nào cũng sẽ có một cú điện thoại chứ...
3. Kết thúc
Rồi điện thoại cũng đã đến, "bàn tay ấm" cũng đã gọi cho nó... Nó bỗng chợt nhớ ra rằng nó chưa bao giờ hỏi tên anh, một cái tên mà sao nó cũng không hề biết. Cái duy nhất nó biết về anh chỉ là một bàn tay ấm, tiếng bước chân theo nhịp...
- Alo, "tay" của em đây, anh ra Hà Nội rồi này!
- Gặp nhau chứ?
- Ok
- Ở đâu?
- MiC cafe nhé! Tầng 2 anh nhé
Nó thoáng lạnh người, MiC cafe, quán quen của nó ngày nào với người yêu cũ. Từ ngày hắn và nó chia tay, nó chưa bao giờ quay lại nơi đây. Tầng 2, bàn thứ 4, chỗ ngồi quen thuộc.... nó dụi mắt... tự nhiên thấy lòng cay.... và cổ họng xót...
Nó đến MiC sớm.... ngồi vào bàn thứ 4.... Tìm kiếm hơi thở nồng nàn của nụ hôn đầu đã từng trao nơi đây.... Bỗng chốc cảm thấy thất vọng vì dường như nó nhận thấy, nó vẫn còn yêu và nhớ "hắn" quá nhiều. Mân mê hình xăm con bướm đỏ trên bàn tay trái, nó mới dán hình xăm này sáng nay, đúng chỗ này trên bàn tay trái... nơi "bàn tay ấm" vẫn xăm cho nó trong bệnh viện ngày nào...
Nó tự hỏi tại sao, nó ko có cảm giác hồi hộp khi gặp một người mà nó hằng mong biết mặt? Phải chăng nó đã quá quen thuộc với "bàn tay ấm" rồi? Nó đợi mãi, đợi mãi...một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... và nhiều giờ đồng hồ trôi qua.... "bàn tay ấm" không đến ngay cả khi MiC cafe đến giờ đóng cửa.. Nó cầm điện thoại... tìm số ... chữ "bàn tay ấm" hiện ra nhưng nó không gọi... cúp máy.... vuốt nhẹ hình xăm con bướm trên tay... Nó đứng dậy... bước ra khỏi MIC....
Chuông điện thoại reo lên... Con bạn bảo nó đến bệnh viện ngay lập tức ... Giọng con bạn có vẻ nghiệm trọng, nó vội vã phóng xe đến... xộc về phía con bạn... Người ta xua nó đi... con bạn nói một cái gì đó, nó nhìn, con bạn và bác sĩ.... họ cho nó vào....
Người yêu cũ của nó.... Máu.... và ....rất nhiều mảng ký ức lấm lem.
Nó chạy đến năm lấy tay anh.... Một luồng điện chạ xoẹt qua tim nó nhói đau....
Bàn.... tay.... ấm.....
Đôi tay ấy bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nó.... Mắt mở như tìm kiếm nó nơi đâu khi nó ngay bên cạnh mình...
- Mắt..... mắt.... mắt anh....
Nó nói giọng run run...
- Lần đầu tiên anh thấy em run thế này.....
- Anh...
Nó khóc, nước mắt nó vỡ oà.... từng giọt nước mắt nóng rơi xuống đôi bàn tay hai người đang nắm chặt...
- Em khóc à?
- Tại sao?
- Em cuối cùng cũng đã khóc vì anh...
Mỉm cười.... Anh ấy mỉm cười....
- Anh đã cố đến MiC, anh đã cố gắng... nhưng.... anh đã ko thể đến.... Anh xin lỗi đã trễ hẹn với em...
Lần đầu tiên trong đời gào khóc:
- Tại sao anh lại .... mắt cho em???? Tại sao anh giấu em??? Tại sao tất cả mọi người giấu em!
- Bởi vì anh yêu em.... Bởi vì tất cả mọi người yêu em....
Bàn tay anh buông khỏi tay nó... không còn nắm chặt... như anh vẫn nắm tay nó chặt....
.............................
" Cách tốt nhất để em mãi yêu anh là rời xa em.... Em chưa bao giờ nhớ giọng nói của anh.... Ngay cả khi anh nhắm mắt anh vẫn có thể nhận ra tiếng thở của em...Anh nhường em đôi mắt, để em nhận ra anh.... và nhìn thấy anh...Em cần phải nhìn thấy, còn anh chỉ cần lắng nghe thôi.... Em cần yêu là phải rõ ra từng lời, anh chỉ cần cảm nhận trong cuộc đời anh có..."
Sẽ luôn nhớ hình xăm con bướm trên bàn tay trái...
Tại sao lại gọi cho anh khi ấy? Bởi vì luôn yêu và chưa bao giờ hết yêu... Phản xạ khi đó chỉ có mình anh trong trí óc... yêu thành phản xạ vô điều kiện... Nằm ngoài ý thức mất rồi....
Tại sao lại gọi cho anh để anh đến để kết quả như thế này? Tại sao nó lại nhớ số của anh? Tại sao nó không thể quên anh... để rồi biến anh thành "bàn tay ấm"......
Tại sao?
Cuộc đời phi lý như thế đấy. Yêu và yêu những con sóng ngược chiều... va đập vào nhau và cùng nhau vỡ nát.... Ra đi đôi khi là mất mát... đôi khi là tan nát vĩnh hằng....
....................................
Một năm trôi qua, nước mắt vẫn không ngừng tuôn xối xả....Mất mát luôn luôn là thứ... làm tất cả cùng đau....
Đưa tay lên nhìn trời cao... hình xăm con bướm đỏ.
IV. Cô ấy là ca sĩ
Tôi vốn nghĩ tình yêu là một cuộc rượt đuổi bắt tận. Người này chạy và người kia cứ đuổi mãi.
Tôi quen một người đàn ông...
Anh ta có một cô người yêu.
Cô ấy chạy và anh ta đuổi theo.
Chấp nhận cái cách yêu chạy - đuổi.
Chấp nhận vì quá yêu hay vì một thời đã từng lầm lỗi.
Xưa nay, tôi vẫn nói, con gái thiệt thòi.
Nay, tôi nói thêm, làm người, thì ai cũng hay cái thói quen trả giá.
............................................
1. Ôsin
Đối với tôi, đôi mắt anh là một chiều sâu bất tận. Nhưng có lẽ đối với cô ấy - người anh yêu đến tận giờ phút này, đôi mắt anh chỉ chứa những đường cong uất hận mà thôi.
Anh nằm dài trên chiếc ghế sôfa, nhả khói.
Đàn ông khi không mặc gì nhả khói, luôn quyền rũ.
Đàn ông lấp ló trong bộ đồ ngủ, phì phèo thuốc lá, thì lại chả khêu gợi chút nào.
Anh là trường hợp thứ hai.
Tôi cặm cụi dọn đồ.
Tôi được trả tiền để làm việc đó.
Làm ôsin.
Part time.
Mỗi ngày 4 tiếng, dọn dẹp căn hộ 15m2
Bé tẹo.
Nhạt nhẽo.
Luôn có một người đàn ông.
Giờ làm của tôi ko cố định.
Tôi có thể đến khi nào tôi rảnh. Tôi có chìa khoá và ông chủ cũng không quá ép tôi về giờ giấc hay bất cứ một điều gì. Tôi còn đi học. Điều đó quan trọng. Anh ta rất hiểu.
Đa phần tôi đến vào buổi chiều. Vì tôi học sáng. Nhưng đôi lúc tôi tới dọn dẹp vào tối muộn và giặt ủi đồ.
An toàn tuyệt đối.
Anh ta ko làm gì osin, kể cả một osin trẻ và ko xấu.
Có lẽ xinh.
Nhưng hình như anh ta không còn hứng thú với phụ nữ nữa rồi.
Đôi lần, tôi thấy buổi tối anh không ở nhà.
Có lẽ anh tới những phòng trà để xem cô người yêu hát.
Lúc đầu, tôi nghĩ anh là một câu chủ nhỏ, vô công rồi nghề. Sau này, tôi biết anh làm gì. Nó liên quan đến bất động sản.
Mường tượng, đó là 1 công việc cho những con buôn giàu có, nhiều vốn và nhàn rỗi.
Anh khá giàu có. Anh ở Hà Nôi. Anh đi xe hơi. Anh nói tiếng Anh nhanh hơn tiếng Việt. Anh mặc quần áo đắt tiền. Người yêu anh là ca sĩ. Anh ngủ với người mẫu. Con gái anh đưa về nhà một lần, sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai. Anh hay xài tình một đêm. Quan trọng nhất là: Anh yêu người yêu anh hơn tất thảy.
Tôi không định điều tra về mối tình của anh ta. Nó bắt đầu từ đâu và như thế nào, không phải là thứ mà tôi quan tâm cho lắm.
Tháng 2, anh ra Hà Nội đón tết.
Mọi chuyện chỉ khi ấy mới thực sự đáng để phiêu lưu.
Anh nói tôi dọn đến đó ở trong vòng một tháng, để trông nom con chó của anh.
Giống chó bulldog Anh quốc cực chuẩn. Mặt nhăn nheo và rất thân thiện.
Tôi dọn đến đó.
Căm hộ bé nhưng mà sang.
Ko thiếu thứ gì.
Ở sướng lại được nhiều tiền.
Quá thú vị.
Cô ấy tới trong một chiều mưa.
Sài Gòn tháng hai, không mưa nhiều như tháng 5 , tháng 6.
Tôi nói anh ấy đi Hà Nội rồi, cô gật đầu rồi lướt thướt chạy băng qua con đường nhỏ.
Son phấn loè loẹt.
Hôm trước, tôi thấy cô ta trên TV. Trực tiếp. Hát rất sung. Nổi tiếng. Nhiều người hâm mộ.
Tôi sống một cuộc sống ăn ngủ của những ngày nghỉ tết, trong căn hộ mạng nhện không thể len vào. Tôi lục lọi cuộc sống của chủ nhân như bào mòn tiểu thuyết.
Anh ta có rất nhiều thứ đặc biệt.
Vô số đĩa nhạc đủ loại.
Không có jọng hát của người yêu anh, trong bất cứ một chiếc CD nào.
Tôi xem hết đám đĩa, hết cái này đến cái nọ. Tôi lỡ tay mở, một chiếc đĩa riêng tư.
Xem mà tôi chột hết cả người. Mắt cứ thao láo. Miệng há hốc, chẳng biết nên tắt hay nên để.
Cái đĩa này thật giống trong film. Tựa hồ 1 cô ca sĩ nổi tiếng, có một đoạn băng ghi cảnh phòng kín với người yêu, sau đó cô ta nổi tiếng, đòi bỏ anh này...v.v
Lúc đó tôi nghĩ vậy. Nhưng trên vỏ đĩa còn ghi chứ tặng anh yêu cơ kìa. Chị này tự quay từ đầu đến cuối. Đây là quà chị ca sĩ tặng anh chủ nhà khi anh ấy sinh nhật lần thứ 21. Đoạn phim rất tình cảm. Chị ý còn nói là sẽ không bao giờ xa anh ta... v.v... Thân hình thật đẹp.
Tôi xem xong cất đi, mơ về việc mình sẽ có một tình yêu ngọt ngào như thế. Không phải cặm cụi với công việc làm thêm buồn tẻ, lẽ ra nên làm gia sư chứ không nên đi làm osin. Bố mẹ biết được sẽ giết tôi chết mất.
Gia đình tôi không nghèo. Nhưng thiết nghĩ, cứ đi học mãi mà không đi làm sẽ bị đần.
Tôi đi làm, chọn một công việc khó khăn là giúp việc.
Tại cậu chủ nhà đẹp trai.
Ngoài việc dọn dẹp, tôi có thể ngắm anh ta.
2. Ca sĩ
Tôi học thanh nhạc.
Năm thứ nhất.
Tức tôi 18 tuổi.
Người yêu anh ấy.
Không học thanh nhạc.
Bằng tôi, không năm thứ nhất.
Nhưng vẫn nổi tiếng.
Vì xinh đẹp.
Vì hát hay.Vì có tài.
Có lẽ là vì cả ba cái đó.
Tôi học thanh nhạc để làm cô giáo.
Chứ ko phải ca sĩ.
Ngoài việc dọn dẹp, mới đây tôi có chạy theo đoàn làm phim của ba, để phụ ba ghi chép.
Ba tôi là đạo diễn.
Tôi rất tự hào, cho dù ông không nổi tiếng..
Phim của ông chán chết.
Chiếu ở rạp, sẽ chẳng ai xem.
Nhưng không sao, ông làm film cho nhà nước. Film nhà nước, không cần người xem. Nhà nước làm, nhà nước lo tất.
..........................................
Cuối tháng tư, cậu chủ nhỏ trở lại Sài Gòn. Sau gần 2 tháng "chinh chiến ở căn nhà anh ta" tôi đã khám phá ra nhiều thứ. Vô số vật kỷ niệm mà đàn ông ít khi giữ. Tiếp khoảng độ vài chục cô gõ cửa kêu nhầm, đôi khi hét toáng khi nhìn thấy tôi lững thững trong bộ đồ ngủ ko coóc xê.
Anh ta có thói quen nhét quần lót đàn bà nhét trong gối. Đi làm được mấy tháng trời mà tôi không phát hiện ra do thói quen tống hết chăn mềm vào máy giặt, rồi gắp lên phơi.
Hôm bữa nằm cộm gối, lôi ra được cái quần chíp đỏ lòm.
Anh ta giữ cả nhật ký đàn bà.
Hình ảnh khi hai người mới yêu.
Những bức hình trên giường nhìn khá đáng yêu và sung mãn.
Nói chung những đoạn ghi hình trong máy cầm tay từ cách đây 2 năm, cũng vẫn còn nguyên đấy.
Có lẽ anh ta ko đụng vào.
Tôi khám phá được rất nhiều điều, rằng anh ta rất yêu cô ta - ca sĩ.
.....................................................
3. Gia đình tôi & ca sĩ:
Trong một cảnh quay của bố tôi - ông đạo diễn ly dị vợ, có 1 con gái kưng ( là tôi ) chủ nhân của những bộ film nhạt nhẽo, kịch bản thối um....Tôi đang ghi chép.... thì thấy cô diễn viên mới.
Bố tôi giới thiệu. Chị này là Vivian.
Chị ta là ca sĩ đóng vai thanh niên xung kích.
Mẹ kiếp, thanh niên xung kích đi tất lưới, mặc váy mười phân.
Mẹ kiếp, thanh niên xung kích môi son đỏ chót mắt sâu hoắm, lông mày nâu phọt cứt trâu.
Đúng là bố, bố chỉ có thể chọn được thanh niên xung kích như thế thôi.
Tôi cười mỉa mai.
Vivian không hề nhớ tôi.
Tôi nghĩ là như vậy. Vì chúng tôi chỉ gặp nhau một lần ở nhà ông chủ kia thôi.
...................................................
Hôm nay, tôi đến nhà anh ta vào buổi sáng, vì được nghỉ học. Tự nhiên như ở nhà, mở khoá và bước vào.
Anh ta đang ngủ ở ghế sofa, trong bộ đồ từ ngày hôm qua vẫn còn đang bốc mùi bia rượu.
Rất nhiều thuốc lá rơi rớt trên sàn nhà.
Tôi dọn dẹp đống hoang tàn mà anh ta thải ra.
Tay nhấc mấy tớ báo xếp lên giá. Tiện thể lật qua vài trang.
Cô Vivian nọ, nghiễm nhiên ngồi trang gần nhất, bên cạnh là Tuấn Platini - thằng người mẫu ngu si, hơn tôi 3 tuổi. Ngày trước nó suốt ngày lẽo đẽo theo mẹ tôi học hát, nó mong làm ca sĩ. Nhưng tại hát ngu, lại đẹp trai, nên bây giờ nó là người mẫu. Từ mẫu hạng hai, nó bai lên hạng nhất lúc nào không biết. Cái thằng này, quen chơi với con gái, nhưng lại rất yêu con trai. Nó đã lải nhải đầu độc tôi về những mối tình đống tính lãng mạn của nó khi tôi chỉ mới 13 tuổi.
Chính Tuấn Platini là tác nhân độc hại cho thời kì dậy thì quái đản của tôi. Suốt năm 14 tuổi, tôi đã nghĩ mình đồng tính.
Chắc do ám ảnh!
Tờ báo giật tít đến giật mình, tôi suýt nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh: "Vivian "sét đánh" siêu mẫu Anh Tuấn".... Mấy cái ảnh 2 anh chị mặn nồng làm tôi phát mửa.
Thằng này nó sắp "chửa đẻ" được đến nơi, đàn bà 8/10 rồi, còn yêu được con gái sao. Ai bỏ quen 2/10 thể xác đàn ông héo hon cho nó yêu Vivian thế này....
Phát khiếp!
Tôi đóng tờ nhật báo, xếp lên giá báo, cầm quyền tạp chí mà muốn chết thêm lần nữa. Vivian ở trang bìa với dòng chữ ngất ngây men rượu say: "Tôi cảm thấy tình yêu đang đến! Anh Tuấn là giấc mơ của tôi."
Cái chết tiệt gì thế không biết, giấc mơ vẫn mới kinh chứ! Mơ thế thì cả đời tôi thà không ngủ còn hơn.
Tất cả cũng chỉ là chiêu đòn PR của mấy ông nhà báo.
Thôi kệ!
Bất giác, tôi quay sang nhìn anh đang nằm ngủ trên sofa.
Trông anh tàn tạ và bẩn thỉu.
Hình như là... đêm qua anh khóc!
.............................................................
12h, chuông cửa reo.... tôi ngó qua lỗ nhòm!
Là Vivian.
Tôi ái ngại chạy đến lay anh dậy. Sợ cô ta nhận ra tôi do ở đoàn làm phim hôm trước.
Anh uể oải bước ra....
Tôi đứng nép vào trong bếp tránh mặt.
Họ cãi vã.
- Em muốn lấy lại những đoạn phim.
- Thì em lấy đi!
- Anh còn giấu, hôm trước em lấy nhưng em nhớ là còn nữa. Anh để đâu?
- Em đi mà tìm.
Vivian bắt đầu khóc rống lên như một con bò điên. Cô ta ngã rụp xuống như 1 con rồ ( Đó là những gì mà tôi cảm nhận thấy ). Anh ấy lại gần đỡ cô ta dậy:
- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã để em lấy hết rồi. Dù sao đó cũng là kỷ niệm. Anh không muốn xoá. Nhưng em đã quyết, anh không cản em....
- Nếu như anh có thể lo cho em, thì em đâu đến mức phải ra nông nỗi này. Em chỉ làm nghề này, 1, 2 năm nữa thôi.... Em muốn nghỉ ngơi.... em muốn...
Cô ta cứ i ỉ khóc, tường thuật về cái công sức vất vả của sự đa đoan trong nghề. Cô ta nói cứ như thể, cô ta đi làm đĩ chứ chẳng phải là làm ca sĩ ko bằng. Tôi không hiểu thế nào là một, hai năm sẽ bỏ? Càng không hiểu cô ta nói "ra nông nỗi này" là ra sao? Có phải là tại bài báo yêu thằng Tuấn pêđê không?
Nhưng tôi thấy... cô ta thật giả tạo.
Chuông điện thoại reo lên giai điệu quê mùa của bài nhạc sến mà cô ta thể hiện, đang là "hit" rất "hot" hiện nay.
Cô ta nghe máy: "Anh à, ừ ừ, em qua anh, muahz"
Dập máy, cô ta quay sang anh: "Em xin lỗi. Em yêu anh. Em tin anh. Em phải đi đây! Sáng mai em sẽ qua với anh...đêm nay em diễn rồi.Mai, ở nhà nhé!"
Anh lau nước mắt cho cô ta, mở cửa và hôn nhẹ lên trán....
....................................................
Đóng cửa, tôi cặm cụi lau sàn.
- Em thấy anh có ngu không?
- Dạ, gì ạ? Anh gọi em? - Tôi giả vờ ko hiểu câu hỏi. Coi như mình là kẻ chẳng biết và chẳng nhìn thấy gì, có phải hay hơn không?
- Việc lúc nãy - Anh nói lửng lơ và mở tủ lạnh, lấy một lon Heiniken....
- Em thấy... bình thường.
Anh ngạc nhiên quay sang tôi nhìn: "Bình thường là sao?"
- Chắc anh phải yêu chị ấy lắm. Chị ấy thật đẹp
- Trước đây, cô ta không đẹp lắm. Sửa nhiều
- Chắc anh phải yêu chị ý nhiều cho dù chị ý sửa nhiều... - Tôi nói hơi e dè, vì sợ mình phát biểu điều gì sai trái lắm...
Anh cười phá lên:
- Cô ấy sửa được cả tình yêu từ nhiều xuống ít cơ mà.
- Và anh đã chấp nhận - Tôi buột miệng
Anh im lặng.
Tôi hiểu những cái giá phải trả phía sau anh đèn sân khấu. Tôi học thanh nhạc vì có năng khiếu chứ ko phải bởi yêu nghề ca hát. Mẹ tôi trước đây, là một ca sĩ khá nổi, bây giờ, vẫn thế.... nổi với những người ở tuổi trung niên.
Mẹ tôi đã đánh đổi. Đánh đổi bố tôi để lấy những mối quan hệ dài hơi trên sân khấu.
Bố tôi không giữ lại.
Gia đình tôi thảm bại với cái hạnh phúc ba người. Nhưng tôi chỉ cười, không thấy đau đớn lắm.
Hôm nay, tôi nhìn người đàn ông này. Có vẻ anh ta đang rất đau đớn. Anh ta ko giống như bố tôi. Có vẻ như anh ta chấp nhận trao người yêu mình vào tay kẻ khác vì cô ấy muốn vậy. Nhưng về phía bản thân mình, anh ta vẫn rất chung thuỷ đợi chờ.
Bất giác, tôi buột miệng:
- Chị ấy thật hạnh phúc!
Anh ấy khóc.
Tôi lúng túng... ko biết phải làm gì.
.................................................
4. Ba và Phim
Mấy ngày sau, tôi lên phim trường và gặp cô thanh niên xung kích tóc nâu môi đỏ. Cô ta diễn xuất thật quá tệ. Một cảnh phải quay lại bao nhiêu lần, tôi cũng không thể nào đếm xuể được.
Tôi bực mình khi thấy bố quá dễ dại với con mẹ diễn viên tệ hại này. Tôi nói với ông:
- Sao ba lại để Vivian lên phim mà loè loẹt như cá vàng thế kia? Chẳng đúng với tạo hình gì cả.
Ba tôi cười. Không nói gì.
Phim nhà nước!
Tôi lầm bẩm... quay đi.
.............................................................
Tối, tôi đến nhà anh dọn dẹp. Tôi thấy anh đang nằm bẹp trên giường. Tôi lại gần, người rất nóng. Anh mê man và nói lảm nhảm rất nhiều. Tôi nghe loáng thoáng một vài điều liên quan đến tình yêu và tuyệt vọng. Tôi lấy khăn ướt đắp cho anh hạ sốt. Tôi vội vã chạy đi mua thuốc cho anh.
Anh cứ nắm lấy tay tôi... Nói tôi ở lại vì anh sợ hãi một mình.
Tôi ở lại nhà anh hôm đó.
Khoảng 2h sáng, anh không ngủ được.
Thuốc đã tan.
Anh cũng đỡ.
Chúng tôi ngồi trò chuyện.
Anh nói anh biết thừa tôi không phải thiếu tiền tới mức làm ôsin.
Chúng tôi cười.
........................................................................
Tôi lững thững bước lên cầu thang khu chung cư ba tôi ở.
Chẳng hiểu sao dạo này ông không sống ở biệt thự ngoại thành, mà lại chuyển về căn hộ chung cư ngu ngốc không thang máy này.
Bở hơi tai với cái lầu 4 chết tiệt
Tôi đẩy cửa.
Quần áo đàn bà vương vãi khắp nhà.
Nhìn chán chả buồn chết.
Ba tôi đang xào mì.
Tôi hỏi: " Lại bà nào thế ba?"
Ba chưa trả lời thì tôi đã nhảy vào phòng làm việc của ông để tìm kịch bản mấy tập cuối của phim ông đang làm.
Khi tôi bước ra, thì... Vivian đã dậy.
...............................................................
- Ba em rất phiền hà. Mỗi ngày ông dắt về một người đàn bà. Đại loại cũng giống như anh. Mỗi ngày đến em lại phải dọn bao nhiêu là xi líp.
Tôi lẩm bẩm. Dạo này, anh với tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Thân thiện và cởi mở như anh em của nhau vậy. Tuy nhiên tôi vẫn dấu, chuyện người yêu anh đang là người yêu của ba tôi.
- Dạo này anh với chị ấy ổn chứ!
- Ừ, tốt cả, dạo này anh cũng hay gặp Vy ( tên thật của Vivian). Tối qua Vy ngủ ở đây, nhưng sáng nay phải đi diễn tỉnh rồi...
- Chị ý có bận không anh? Em đọc báo thấy chị ý lên ào ào. Nổi lắm rồi nhá!
- Uh, báo chí cũng vớ vẩn, toàn tin đồn nhăng cuội. Khổ thân Vy...
Bỗng dưng tôi bật khóc, nước mắt rỉ ra và chảy lòng vòng. Có phải anh không biết hay đang cố tình nguỵ biện? Anh đã điên hay đang cố giả điên.... Vivian không hiền lành như anh đang nói. Chị ta đang vùng vẫy với ba tôi. Còn ba thì đang giúp chị ta bơi nhanh nhất.
Tôi cất quần áo của anh vào tủ. Buột miệng:
- Bao giờ anh chị cưới?
Anh im lặng một lúc:
- Chắc 2 năm. Cô ấy bảo vậy.
Ừ, đó là cô ấy bảo vậy. Trước đây, khi bỏ tôi, mẹ cũng nói, chỉ làm thêm nghề này 2 năm nữa thôi. Nhưng tới giờ, mẹ vẫn luôn "yêu nghề" và yêu cái mới. Hai năm tương đương với cả một đời người thì ko còn là trò chơi hai năm nữa.
Thế giới này, đầy rẫy sự đánh đổi. Vivian đánh đổi. Anh cũng đánh đổi. Đánh đổi sự chờ đợi và niềm tin.
....................................
Tháng sau, Vivian ra album mới đồng thời phim nhà nước của ba tôi mà cô ấy làm một vài phụ lòi cũng được công chiếu. Tất cả báo chí đều hướng về phía Vivian, tung hô cái giọng hát yều mềm và nhan sắc nát bươm cùng khả năng diễn xuất tệ hại của cô nàng.
Hôm đó, tôi thấy anh ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Vivian không nhìn về phía anh.
Cô ta chăm chú đưa mắt lướt qua hàng ghế V.I.P.
Tại bữa tiệc sau buổi họp báo,
Tôi ra chào anh.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười.
Lấp ló, tôi thấy Vivian đang tán tỉnh một nhà sản xuất mới nổi.
Bụng ông ta phệ. Đầu ông ta trọc. Mắt ông ta lồi.
Nhưng những ca sĩ được mời...
Ai cũng muốn ông ta mở lời mời họ... ăn tối.
Nghệ sĩ cũng có nhiều loại... nhưng đa phần họ phải đánh đổi. Trên con đường họ đi, rơi rớt nhiều thứ tình cảm chia ly uỷ mị.
Anh nhìn về phía Vivian, tay nắm chắc cái ly như muốn bóp nát. Vivian liếc mắt sang anh rồi vội vã quay đi... không cười.
Ừm... Phải... anh biết... anh hiểu... và anh đã chấp nhận... bởi vì anh yêu... bởi vì một lời hứa....hai năm... cũng chẳng nhiều!
.....................................................
Tôi yêu anh ấy. Khác cách Vivian yêu anh ấy.
Anh ấy yêu Vivian. Khác cách bố tôi, ông bụng phệ, các nhà sản xuất, Tuấn platini yêu Vivian.
Tôi yêu anh ấy vì nhìn thấy tình yêu anh ấy dành cho Vivian. Mặc dù tôi biết rằng: Vivian sẽ như mẹ tôi... hai năm là mãi mãi chẳng thể quay về.
Nói theo toán học, tôi được biết yêu là nhờ Vivian theo tính chất bắc cầu. Nên tôi mặc kệ, để anh ấy hy vọng về Vivian đẹp đẽ như anh ấy vẫn muốn như thế.
Bởi anh ấy biết hết đấy, nhưng biết hết cũng chẳng nhìn thấy tôi.
Có lẽ anh ấy sẽ không yêu tôi.
Tôi nghĩ vậy.
Nên tôi không dám nói.
Nếu nói tôi sẽ nói rằng: "Em yêu anh, em muốn làm vợ, em ko mơ làm ca sĩ!"
V. Ám ảnh mùa đông
Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn ko? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy... Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng...
Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa....
Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những ly rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.
Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em ... mà em vẫn cứ mãi cô đơn.
Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ...
Chua chát...
Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy... Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.
Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước....
Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?
Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em?
................................................
Tiếng trẻ con khóc vang lên như một khúc ca gọi hồn, cô ấy đờ đẫn và uể oải bước tới đưa nôi cho đứa trẻ.... Một nụ cười thật nhẹ và thật khẽ, đứa trẻ đã lặng im...
Trước đây cô ấy ít khi cười, nhiều khi muốn chọc cho cô ấy cười một chút thôi cũng khó. Đã có lúc tôi nhăn nhó, nói cô ấy là một cô nàng "tự kỷ"... cô ấy cười: "Em chỉ mắc một chút chứng trầm cảm thôi."
Cô ấy thích sự nhẹ nhàng đến đơn điệu. Mà cuộc sống luôn đem lại cho ta những ước muốn ngược đời. Càng thèm khát sự nhẹ nhàng bao nhiêu thì cuộc sống của cô ấy lại luôn xoay theo chiều... dữ dội....
Thằng bé lại khóc, cô ấy nựng nó trên tay: "Con hư quá, khuya rồi con biết không? Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi."
- Em cũng ngủ đi chứ, giờ này khuya lắm rồi, em ko ngủ, con khóc đòi mẹ ngủ đấy.
Tôi đứng bên cạnh cô ấy thì thầm nhưng cô ấy ko thèm quay lại trả ời tôi lấy một câu. Càng ngày càng đáng ghét, cô ngốc, người đàn bà kênh kiệu.
Tôi nhìn đứa con của mình.
- Con thật hạnh phúc khi có mmột bà mẹ thật đẹp, phải ko bé yêu....
Thằng bé ngủ rồi, chắc nó không còn nghe được những gì tôi nói.
Cũng được 3 tháng rồi còn gì, mà vẫn còn quấy đêm hoài như thế, chỉ cực cho bà mẹ trẻ, nhỉ?
Cô ấy đứng bên cửa sổ, gió tháng 11 lùa về, hơi lạnh chạy qua khiến tôi nghiêng ngả, cô ấy khẽ run người, co mình, lấy hai tay ôm lấy chính mình.
- Sao ko để anh ôm em thật chặt?
Cô ấy khóc, nước mắt chảy thành từng vệt dài lăn trên hai gò má... cứ đẫm dần lên , nước mắt chảy dày bờ mi buồn....
- Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?
........................................................
Cuộc đời tôi có nhiều sai lầm mà nếu cho tôi được một lần làm lại, tôi sẽ không cho phép mình sai nhiều như thế.
Như đa số những người đàn ông còn quá trẻ, tôi ko hiểu giá trị của tình yêu, càng ko thể biết, ai yêu mình... nhiều nhất.
Khi tôi ở Hy Lạp cùng mẹ, (mẹ tôi làm cho một công ty du lịch, bà rất hay đi đây đó và thỉnh thoảng, nếu tôi có muốn đi cùng, bà cũng sẽ ko từ chối, nếu điều đó ko quá ảnh hưởng đến việc học của tôi) có một nhà chiêm tinh, đã nói với tôi về những chòm sao chiếu vào vận mệnh. Ông nói tôi là một kẻ sẽ cô đơn trong con đường độc bộ, những vì sao chiếu vào bản mệnh tôi nói lên điều đó. Một kẻ ngang tàn sẽ luôn làm những điều sai trái.
Tôi chẳng tin vào những chòm sao, cũng như bao người, tôi không hiểu nhiều về nó, nhưng có lẽ sau này, ngồi đâu đó chiêm nghiệm, tôi và những người có chòm sao như tôi, sẽ thấy rằng điều đó hẳn là đúng đắn lắm. Tôi đã sai trái rất nhiều như chính những chòm sao phản chiếu.
Đã có rất nhiều người con gái muốn tôi ôm lấy họ, xem tôi như một hoàng tử, ôm lấy họ để họ được nũng nịu, yếu mềm, họ khóc khi vòng tay tôi đi xa, không còn chiều họ them được nữa. Nhưng có một người lại muốn ôm lấy tôi, không muốn buông ra, đó chính là cô ấy.
Đôi khi khóc một mình nhưng muốn tôi nhìn thấy, đôi khi đau một mình nhưng lại muốn tôi chạm lấy nỗi đau ấy.
Ừ, tôi yêu cô ấy, có lẽ thế!
Có điều, thói quen phạm sai lầm thì tôi chưua bao giờ bỏ cả. Điều này, sau này làm tôi xót xa mỗi lần nghĩ lại.Nhiều lần, tôi làm cô ấy đau lòng, không đúng, đã làm cô ấy rất đau lòng.... À mà cũng chẳng phải, tôi đã giết chết dần sự cảm nhận nỗi đau của cô ấy....
Trước khi quen cô ấy, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn bà, tôi còn chẳng nhớ nổi nữa? Lần đầu tiên là năm lớp 9, với mối tình kéo dài 9 ngày. Sau này, cô bạn 9 ngày đó rất hận tôi. Có lẽ là lần đó tôi nhớ nhất vì nó là lần đầu tiên. Sau này tôi quan hệ nhiều "như một thằng điên" và ko thể nào nhớ mặt, nhớ tên cũng như số lần mà tôi đã làm chuyện ấy.
Tôi gặp cô ấy khi tôi học lớp 12, thấy cô ấy hay hay, đơn giản chỉ vậy.
Như bản tính trầm cảm của người đàn bà bí ẩn, cô ấy thật ít nói, và rất chuẩn mực. Thời gian bỏ ra để chinh phục cô ấy khiến tôi "cai" nhiều thứ. Suốt một thơi gian dài, tôi chỉ biết có "một mình" cô ấy thôi, không và không ai khác cả.
Và thế là cô ấy đã yêu tôi.
Yêu có lẽ là nhiều lắm.
Cô ấy tắm mưa để chạy đến đem cho tôi một cây dù, khi tôi tan học.
Xé cái váy đang mặc mà cô ấy thích nhất để cầm máu cho tôi khi tôi ngã xe.
Bán đi thứ đồ kỷ niệm quý giá của mẹ để lại ( cô ấy mất mẹ từ nhỏ) khi tôi có lung lay về tài chính khi quá tay văng bạc rất nhiều.
Ôm tôi thật chặt khi tôi bị bố đánh vì đã dám cắm xe.
Làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bạn thân tôi khi biết nó gặp khó khăn.
Luôn ở đó khi tôi cần và ko hề than trách. Dù tôi làm gì, cô ấy cũng đều luôn tha thứ....
Người đầy vết xước bởi những cơn say của bố, mắt sưng và thâm quầng vì khóc lóc chờ tôi những lần ham chơi. Vậy mà tôi, thì ko làm gì cho cô ấy cả....
Rồi cô ấy tiều tuỵ đi, suy sụp đi, yếu ớt đi....Cho đến khi cô ấy phát hiện ra, tôi đã ngủ với bạn thân của cô ấy, cô ấy cũng bỏ qua rất đỗi xuề xoà... Cứ xem như là ko hề biết.
Bạn thân cô ấy xấu hổ, khóc lóc và van nài, cô ấy chỉ cười cứ như người ngoài cuộc. Thật lạ lùng, điều đó làm tôi nổi khùng. Tôi không thể chịu được cái sự khoan dung thái quá ấy...
Vậy là tôi thách thức, thách thức cô ấy với những cuộc tình mới của tôi, đầy tội lỗi, tôi công khai, ngày lại ngày tôi đâm cô ấy thêm sâu và thêm nặng.
Sẽ chẳng ai tin, cũng giống như tôi ko dám tin, rằng tình yêu lại có sức mạnh diệu kỳ đến thế. Cô ấy cứ lầm lũi bám đuổi lấy tôi. "Em chỉ muốn em ôm lấy anh", "Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn."
.................................................
Phụ nữ không biết rằng, họ càng yêu thương người đàn ông của mình bao nhiêu thì càng hứng chịu sự hắt hủi bấy nhiêu. Cô ấy chắc hẳn ko biết điều ấy.
Một ngày kia, tôi suy sụp, ngồi trên dốc những con đường ghồ ghề tội lỗi, tôi cảm thấy một cái gì đấy thực sự đang bóp nghẹt mình. Một trong những cô gái mà tôi quan hệ, đã có thai, và cô ta chỉ mới có 16 tuổi. Tôi thực sự bối rối, chẳng biết phải giải quyết thế nào.... Tôi cảm thấy nghẹn ngào và đắng ngắt.... Chỉ muốn khóc như một thằng con trai ủ dột.
Và cô ấy biết....
Chúng tôi đã cãi nhau....
Vì tôi muốn phá và cô ấy muốn giữ.
Thật điên rồ khi cô ấy muốn giữ nó, đứa con ko phải của mình, đứa con của người tình của kẻ mà cô ấy yêu thương.
Tôi ko thể chịu được, áp lực quá lớn đó, cô ấy phản kháng mạnh mẽ và một mực nói cô ấy sẽ chăm lo tốt cho đứa trẻ.
Cô ấy khóc, còn tôi chỉ muốn nổi điên, tôi tát cô ấy: "Em im đi, em giả dối, em khốn nạn! Sao em ko dám nhìn vào bản thân mình, rằng em đang ghen, rằng em muốn giết nó hơn cả anh nữa. Nhưng em đang giả vờ, em giả vờ làm người tốt đến bao giờ?"
Tôi bỏ đi.
Đêm đó, tôi uống rất nhiều, rồi tham gia đua cùng một vài thằng bạn cũ.
Kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo của cuộc đời tôi, là đêm đó tôi đã chết vì tai nạn.
........................................
Giờ đây, tôi chỉ còn là một bóng ma, những ngày tháng mùa đông lạnh giá ko thể ôm lấy người mà mình yêu thương, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống, thật quá đỗi muộn màng.
Cô nàng 16 tuổi đã nghe lời cô ấy, không để đứa con tôi đi theo cha nó, họ đã ko phá.... và bây giờ thì, cô ấy đang là mẹ của con tôi, đứa con ko phải do cô ấy sinh ra, nhưng cô ấy đã giữ lời, nuôi nấng và yêu thương nó bằng tất cả bản năng cũng như trái tim người mẹ. Cô ấy đã luôn tự trách mình rằng chính cô ấy là người gây ra cái chết của tôi. Cô ấy luôn nói, nếu chúng tôi không cãi nhau thì sẽ không bao giờ tôi có chuyện.
Tôi luôn dõi theo hai mẹ con cô ấy.... Nước mắt tôi tan vào không trung, hoà vào từng làn gió lạnh.
Anh biết em lạnh lắm, anh muốn ôm em lắm... nhưng anh sợ, một bóng ma, sẽ chỉ làm em thêm lạnh lẽo.....
Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh?
Đừng viết truyện và thổi hồn bi thương vào đó....
Ngừng sống bằng nước mắt trong niềm đau dày vò... Không phải em giết anh, em đừng cố lừa mình tự trách... Anh đã tự giết mình vì anh đã không biết cách yêu em....
Lạnh lắm, đừng khóc, nước mắt mùa đông không làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh - một bóng ma xót xa, muốn ôm em ngàn lần mà ko thể....
Quanh quẩn bên em vì khi sống đã không thể bên em.
Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách.....Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên tội. Dù biết rằng chẳng thể bù đắp được đâu, nhưng nhìn em đau, để thấy mình biết đau, đau lắm....
....................................
Một năm rồi phải ko anh? Một năm trôi qua, anh đi, em cất lòng mình muôn vàn giọt đắng. Không hiểu vì sao em yêu anh, đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu.... Một điều cứ mãi y nguyên như thế... em yêu anh thật nhiều... Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh....
A. Mặc dù em muốn...yêu anh
Ở một nơi tuyết rơi.
Tôi đến Nhật trong một màu đông lạnh lẽo. Tuyết phủ rất nhiều làm băng giá trái tim cô đơn, yếu đuối của tôi. Thành phố - nơi mà tôi ở, không còn nhớ nổi tên nó là gì, không còn hiểu nổi vì sao tôi ở đó.... Chỉ còn khuôn mặt tôi nhăn nhó, nắm chặt từng bông tuyết tan ra trong bàn tay đầy hơi giá.
Ở một nơi tuyết rơi, ngập ngừng nhìn lên bầu trời với những đám mây thưa thớt lởn vởn. Tôi thở dài. Hơi thở hát ra những làn khói mờ ảo.... Tôi đuổi đôi mắt mình dõi theo hơi thở đang bay lên ấy.
Ở đây, tôi một mình... Ở một nơi tuyết rơi....
..............................
Chúng tôi yêu nhau hai năm, thời gian không dài cho hai chữ "xa cách". Người ta yêu nhau 20 năm, còn có thể chia tay, làm vợ chồng nhau biết bao nhiêu ngày, còn có thể dễ dàng ký vào đơn ly dị. Có với nhau vài mặt con, vẫn có thể đường ai nấy đi... Vậy thì thử hỏi, hai năm trôi qua, nào có nghĩa lý gì?
Tôi không hiểu vì sao chúng tôi chia tay. Bây giờ không hiểu, khi đó không hiểu, và có lẽ sau này... cũng sẽ không hiểu. Thật dễ dàng tìm ra quá nhiều lý do cho sự tan vỡ. Nhưng không dễ dàng để chấp nhận nó. Chính vì thế, tôi đối phó với khó khăn và đau đớn lúc này bằng cách cố tình không hiểu mọi thứ.
Bằng cách "cố tình" đó, tôi đã trốn chạy nỗi đau rất tốt. Tôi chạy từ chỗ này sang chỗ khác. Từ không gian mà chúng tôi sống tới nơi này, nơi hoàn toàn không có một hình ảnh hay ký ức nào về mối tình ấy... Tôi "tẩy chay" quá khứ của mình, "tẩy chay" tình yêu đã từng rất đẹp mà bây giờ tôi không còn nữa.
...............................
Những ngày tôi - còn - có - người - yêu. Chắc đã lâu lắm rồi. Vào mùa đông, tôi hay quoăp lấy người anh vào mọi lúc. Khi chúng tôi đi bộ trên đường, tôi cũng lấy 2 tay ôm anh từ đằng sau, bước chân của chúng tôi cùng một nhịp. Vì thế mà, cả hai chúng tôi đều đi rất chậm. Một đoạn đường ngắn. Mãi không về nhà.
Mùa hè, chúng tôi cũng không buông tay nhau ra, cho dù trời có nóng. Bàn tay chúng tôi đan vào nhau, ngay cả khi mồ hôi ướt đẫm cả đôi...
Nói chung, chúng tôi đã từng quấn quýt nhau không rời.
Tôi nhớ rằng anh rất yêu tôi. Anh đã từng đi bộ giữa đêm đông lạnh cóng, suốt 5 cây số, để đến với tôi chỉ vì tôi dỗi.
Bây giờ, anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không lý do.
Điều đó quá sức chịu đựng của tôi.
Nhưng... quá sức chịu đựng thì đã sao nào?
Chẳng sao cả, tôi vẫn phải chịu đựng cho dù có quá sức đi chăng nữa.
Vẫn phải chịu đựng!
Chịu đựng hoặc giết chết quá khứ đó!
Bằng cách này hay cách khác!
Nhiều ngày tuyệt vọng, tôi đã quá mệt mỏi.
..................................
Tôi có một huấn luyện viên Yoga. Anh là người khá trầy trụa với cuộc đời và thừa thãi kinh nghiệm sống, hơn tôi tới 15 tuổi. Ngày tôi ủ dột tại phòng tập, anh đã tới bên tôi và nói rằng: "Hãy quên đi! Khi một con chó chết đi, ta rất buồn. Nhưng cách tốt nhất để quên con chó đã chết, là kiếm một con chó khác về nuôi."
Vậy đấy, anh ấy coi tình yêu như việc nuôi chó. Và khuyên tôi nên relax vài ngày, tìm một con chó cho ra trò và nuôi chó cho tốt, để nó đừng có đột ngột biến đi.
Thế là tôi đến đây. Giữa mùa đông lạnh giá đơn độc nơi tuyết chẳng thể tan. Nắm chặt từng phút giây đơn lẻ để những tiếng thở dài trở nên xa vắng quá đỗi.
Và chúa trời.... đã ban cho tôi một cuộc chơi mới, ở chính nơi này, tôi đã có "con chó" mới của mình.
...............................
Tình cờ, tôi gặp bạn của người yêu cũ tại đây. Sự tình cờ này, rõ ràng là đã được sắp đặt sẵn. Chẳng lẽ sau cái lần tình cờ này, giống như trong phim, chúng tôi sẽ yêu nhau. Mối tình sẽ đè lên những mối tình, những mối quan hệ sẽ chồng chất bon chen cùng ghen tuông, tình yêu và thù hận?
Không hề, tôi gặp Tony vào ngày thứ hai khi đến nơi này. Trời có nắng. Một ngày nắng hiếm hoi trong mùa tuyết lớn. Nắng tuy rất nhạt thôi, không thể làm tuyết tan trôi nhưng cũng có thể làm người ta thêm ấm áp.
Đang lang thang trên đường, đi về hướng vô định, lấy chân hất từng bông tuyết lên trời cao và dùng tay chộp lia lịa chúng, tôi y hết một đứa nhãi con ham chơi, nghịch những bông tuyết trắng muốt rồi lấy làm thích thú hả hê quá đỗi.
Bống nhiên, có tiếng ai đó gọi tôi rất to. Lạ lẫm trước một giọng nói cùng ngôn ngữ hiếm hoi bên trời xa xứ, tôi giật mình quay lại.
Là Tony, anh ta mặc một chiếc áo jacket rất dày, đi đôi boots Gucci y chang đôi tôi tặng người yêu cũ. Điều đó khiến cho mắt tôi nheo lại, khuôn mặt hơi co vào. Mới lạ lùng làm sao, sau khi giật mình quay lại, điều đầu tiên tôi dõi mắt vào, chỉ là đôi boot Gucci, chứ không hề nhìn vào người đang nói chuyện với mình. Tôi không còn nhớ Tony nói gì ngay lúc đó. Hoàn toàn không nhớ.
Chúng tôi hình như đã chào hỏi nhau sơ sơ. Tony có nhắc gì đó tới chuyện tôi và bạn trai chia tay. Anh ta tỏ thái độ ngỡ ngàng về điều đó.
À ừ, cũng phải thôi, tôi cũng ngỡ ngàng, và tất cả mọi người, không chỉ riêng anh ta và tôi, tất cả mọi người biết chúng tôi, đều ngỡ ngàng cơ mà...
...............................
Tối hôm đó, Tony tới khách sạn mà tôi đang ở. Anh ta hẹn tôi đi ăn tối.
Vẫn đôi boot Gucci đó, tôi cứ cặm cụi đắm đuối nhìn nó miệt mài.
Khi chúng tôi ngồi trong nhà hàng, trước lò sưởi. Tony cởi áo khoác cho tôi, vắt lên sau ghế, bỗng dưng tôi va người vào ngực trái của anh ấy. Tim Tony rõ ràng đang đập rất nhanh.
Không hiểu vì sao lại thế!
Tôi vẫn nhìn mãi cái đôi giày Gucci.
....................................
Tony là một chàng trai không hề tốt. Anh ta khác hẳn với người tôi yêu. Suốt ngày chỉ biết chơi bời gái gú. Anh ta có một nhan sắc hạng A, nhưng trái tim hạng bét. Anh ta luôn dùng nhan sắc hạng A để tán tỉnh các cô gái và rũ bỏ họ bằng cái trái tim hạng bét của mình.
Thường thì, Tony luôn có con gái đi cùng. Việc anh ta đi một mình thực sự là một điều rất lạ lùng.
Khung cảnh chẳng khác nào đôi boots Gucci, vì tôi cứ chỉ chăm chú nhìn vào nó mãi. Đôi boots này tôi mua tặng người yêu trong một đợt sale off, nó là đôi duy nhất còn lại trong một đợt hàng tồn. Lý do là vì size của đôi này là size to nhất, có lẽ rộng thênh thang so với quá nhiều đôi chân. Người yêu tôi khá cao, đôi bàn chân rất to nên rất khó tìm giày cho anh ấy lúc đó.
Rõ ràng, đôi boots này quá đỗi thân quen.
- Em và thằng bạn anh sao rồi?
- Anh chưa biết sao mà còn phải hỏi
- Ừ, nó hơi trẻ con
- Người lớn hơn thì có len lỏi thêm được gì không?
- Chắc em buồn lắm!
- Buồn thì có luồn lách thêm được tí hy vọng nào không?
- Nghe em nói thì có vẻ em buồn lắm
- Em biết chuyện của Tuấn chứ?
- Chuyện gì?
- Em không biết à?
- Ý anh là chuyện gì?
Tonny tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi không nói gì thêm nữa. Khi Tonny nhắc tới tên người yêu mình, tôi chỉ có một cảm giác duy nhất là rùng rợn. Có điều gì đó rất lạnh lẽo ở đây. Lạnh lẽo tới nỗi, tôi bỗng dưng co mình lại.
Thấy tôi có vẻ run rẩy, Tonny vội vã đứng dậy lấy áo khoác của mình choàng vào người tôi.
- Cám ơn, em ổn
- Hừm, trông em chẳng có vẻ gì là ổn cả.
Chúng tôi ăn tôi và trò chuyện dăm ba câu chuyện lẻ tẻ. Tonny không nhắc thêm về người yêu tôi thêm một lần nào nữa. Tôi cũng không tò mò, chẳng muốn biết "chuyện đó" mà Tonny đề cập tới là chuyện gì. Dù sao, đau khổ ở đây cũng quá đủ rồi.
Cuối buổi, chúng tôi đi bộ về nhà. Trên con đường tuyết phủ lún chân, Tonny bỗng nhiên rút máy chụp hình trong túi áo khoác ra, quay người về phía tôi, chụp liên tục.
Tôi chau mày, ánh sáng của đèn flash làm tôi chói mắt.
- Trông em như thế này mà anh cũng chụp!
Tôi với tay dằng lấy cái máy ảnh. Chúng tôi rượt nhau trên con đường phủ đầy tuyết. Mãi một lúc sau, khi cả hai chạy đến mệt phờ, rồi ngã xuống đám tuyết trắng xóa, tôi mới có thể cầm được chiếc máy ảnh trong tay.
Tonny nằm sõng trên tuyết, thở hổn hển. Tôi lụi cụi cầm chiếc máy ảnh, xem lại hình, nhăn nhó và xóa lia lịa.
Bỗng nhiên, mặt tôi tái mét, tay tôi run rẩy. Chiếc máy ảnh tưởng chừng như chỉ muốn rớt xuống ngay lập tức. Ngón tay trỏ của tôi lập cập bấm phím chuyển để xem hết những hình ảnh mà mắt tôi không dám tin....Môi tôi bắt đầu mím chặt, chặt tới nỗi tôi đã khiến nó chảy máu lúc nào không hay.
Tonny hí hửng ngồi dậy, quay sang phía tôi đang định nói điều gì. Thấy mắt tôi đẫm nước, anh ta giật mình nhìn vào chiếc máy ảnh rồi vội vã dằng lại.
- Anh xin lỗi!
Tôi im lặng. Tonny chẳng có lý do gì phải xin lỗi, chẳng có lỗi gì để mà cho anh ta xin. Chẳng qua chỉ là dăm ba tấm hình, mà anh ta đã chụp được. Có phải lỗi của anh ta đâu, khi họ đi chơi với nhau và chụp hình?
Chỉ là trong tấm hình đó có người tôi yêu. Và chỉ là trong tấm hình đó, có người tôi yêu đang quấn quýt bên người con gái khác.
Đầu óc tôi choáng váng nhưng có lẽ nỗi đau đã trong giây lát bị trời lạnh làm cho đóng băng. Chẳng phải tôi đã nói rằng, mối tình của tôi không hiểu vì sao mà tan vỡ đó chăng? Giờ thì tôi đã hiểu, phải chăng tôi nên mừng? Mừng rằng cuối cùng mình cũng biết lý do cho sự kết thúc đột ngột của một chuyện tình dài hàng năm. Mừng vì cuối cùng mình cũng không phải ăn năn, vì mình đã không làm gì sai cả. Mừng vì...
Vậy là, hóa ra, trên thực tế thì.... tôi đã bị phản bội.... Từ rất lâu rồi! Bởi.... người mà.... tôi tin tưởng nhất trên đời.
Tôi cứ ngồi đó, bất động mỉm cười, mặc cho trời bắt đầu nổi gió. Cái lạnh len lỏi làm tím tái đôi môi tôi run run bé nhỏ.
Tony nắm lấy tay tôi, kéo tôi dứng dậy. Nhưng tôi vẫn ngồi đó, bất động mặc cho gió vờn. Tony không nói gì, quàng hai tay tôi lên vai... cõng tôi về trên suốt một quãng đường dài... Tony im lặng, tôi cũng im lặng, chỉ có gió tuyết là ồn ào.
...................................
Tony cõng tôi lên tận phòng. Đặt tôi lên giường. Nhìn tôi thở dài:
- Giờ thì em nói gì đi chứ?
Tôi cười.
Tony quát
- Đừng cười nữa, nói gì đi chứ!
- Em phải nói gì đây?
- Nói bất cứ thứ gì, không phải im lặng, không phải cười, em khóc đi
- Khóc à? Con bé đó xấu hơn em không?
- Xấu hơn!
- Được gì chứ, xấu hơn nhưng vẫn hơn em nhiều đúng không?
Lại cười...
- Anh không ngờ rằng Tuấn đã giấu em lâu như vậy. Đến bây giờ cậu ta vẫn chưa nói ra. Anh bất ngờ về điều đó... Anh tưởng hai người đã làm rõ từ lâu.
- Đừng nói nữa.
Tôi im lặng co mình lại, vo tròn người cuộn như một con ốc sên đang run lên. Tôi đổ xuống giường. Nằm, nhắm mắt, gối ướt đẫm... môi rất mặn.
- Đôi giày của anh đang đi, giống với đôi em đã mua tặng Tuấn.
Tony im lặng.
- Giống lắm!
- Tuấn đổi nó cho anh lấy một đôi giày của anh mà cậu ta thích.
Cười, cười cười... càng cười nước mắt càng rơi....
- Thảo nào. Tình yêu bây giờ rẻ biết bao. Giống như đôi giày, chẳng mang nổi bao kỷ niệm. Quà tặng, vẫn thể đem đổi chác được sao....Tình cảm... chẳng đáng giá chút nào....
Tony nắm chặt lấy tay tôi:
- Quên cậu ta đi...Không xứng đáng với em đâu.
Tôi co người lại, cố cuộn chặt mình trong nỗi đau.
- Vậy thì... ai xứng?
Tony nắm chặt tay tôi... thức trắng bên tôi đêm đó.
............................................
Bình minh đem nắng len qua từng khe cửa. Tôi đứng dậy kéo rèm, nhìn ra cửa sổ... dường như hôm nay sẽ là ngày tuyết tan.
Tony đứng dậy, đi về phía tôi, vòng tay qua eo tôi ôm chặt.
Bất giác, tôi quay lưng lại.
Môi chúng tôi tình cờ va chạm... rồi hòa vào nhau.
.........................................
- Em
- Sao anh?
- Làm bạn gái anh nhé!
- Vì sao?
- Vì anh nghĩ rằng anh yêu em mất rồi
Cười.
- Em cười gì? Anh không đùa đâu
- Em có thể ở bên anh, đi chơi với anh, ngủ với anh, làm mọi việc như là chúng ta đang yêu nhau. Nhưng... em không thể làm người yêu của anh, bạn gái của anh...
- Vì sao?
- Vì trái tim em đã không còn chỗ cho yêu đương ở lại nữa rồi..
- Chẳng lẽ, em chỉ muốn có tình cảm qua đường thôi sao?
- Đừng cố gắng ràng buộc em bằng việc đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Anh và em, có thể có mọi thứ mà anh muốn, trừ việc, nói rằng ta yêu nhau.
- Không! Anh không muốn kiểu friends with benefits
- Nhưng em giờ đây... chỉ có thế thôi.
.................................................
Không phải vì em còn yêu anh ta, không phải vì em còn nhớ anh ta. Cũng không phải vì em không thích anh, mà chỉ tại em lúc này.... chưa thể yêu thêm....
Thời gian có thể trôi qua êm đềm.... Nhưng tổn thương thì vẫn sẽ ở bên chứ chẳng trôi đi đâu cả....
Như mùa băng tuyết này cần nắng để tan ra.... Em cần điều gì cho trái tim mình hồi sinh trở lại?
Đó là cách trái tim chúng ta bị hủy hoại sau những yêu thương sâu sắc.
Đó là sự đổi thay sau khi bị hứng chịu những đòn mạnh.
Người ta có thể yêu nhau quá đỗi mà vẫn cứ phản bội.
Người ta có thể có kỷ niệm quá chừng mà vẫn để nó trôi?
Người thì mải miết đi tìm tình yêu trong đời. Người đã có tình yêu rồi thì như ai kia.... nhẫn tâm vứt bỏ...
Trải qua ngần đó chuyện.... đôi khi em bị mất quá nhiều và rất lắm niềm tin...
Đừng ràng buộc em bởi những hứa hẹn và "danh phận". Hãy chơi đùa thôi và quên đi....
Không phải không muốn yêu anh.... đơn giản vì.... em chẳng thể yêu thêm.... Ngay lúc này!
Hy vọng chỉ là... ngày lúc này thôi!
Chúng ta nhớ gì về một tình yêu phản bội?
Nhớ những nỗi đau, nhớ những vết thương sâu...
(to be cont)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro