Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện ngắn Gao'

[Truyện ngắn] Giá như em đừng yêu anh nhiều quá!

- Em yêu anh nhiều lắm!

- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi...

..............................

Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.

Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.

Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.

Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm chết dần những cảm xúc ấy.

Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn sự tủi nhục đơn côi.

Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, chỉ còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.

Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu... Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy... Và cắn xé thân hình bé nhỏ của tôi.

Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.

Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.

Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn...

......................................

Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ nhưng vẫn chỉ là một... thằng bé.

Từ "thằng bé" giải thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách nhiệm trong việc làm.

Nếu một "thằng bé" được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.

Nhưng tôi không yêu một "thằng bé" được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hả hê với những "hậu quả" và luôn xem đó là "thành quả". Nó cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một "'thằng bé" quá đà trong cảm xúc và hung hãn trong hành động.

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàng ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.

Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tính của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.

Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.

Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.

Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?

Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.

Đó là trải nghiệm.

Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng "lừa đảo" suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã "lừa đảo" bản thân rất thành công... để nhịn nhục một thằng đàn ông khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.

Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng. Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gái đó về tình yêu và về đàn ông.

Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và cái nhìn méo mó về đàn ông. Song. tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, nên tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.

Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa con nít nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi... Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó....Thời gian được tính bằng... hàng năm ròng.

Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo người đó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.

Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.

Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi lần "giải quyết nhu cầu sinh lý" ở cái máy này thì người dùng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.

Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là ănn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó. Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta có yêu mình hay không. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên "đỉnh" thì là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.

Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương tự như thế thôi.

Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta... Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.

..........................................

Nhưng tôi vẫn dứt ra được.

Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.

Bởi tôi không tự dứt ra được.

Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.

Anh ta đính hôn.

Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.

Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc... Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.

Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một câu nói còn y nguyên hình vết chém rằng: "Anh yêu cô ấy!". Khi đó tôi 20 tuổi.

.......................................

Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng. Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh. dã man. lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.

Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.

Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn ông với tôi, nên họ vẫn là con người.

Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.

Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một người, chấp nhận đến cam chịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.

Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.

Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi... nói quá ít. Bởi vì tôi.... luôn mỉm cười. Bởi vì.... tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì... tôi không hề phản kháng.

Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì... không biết cách ghen tuông. Tất nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên phải lăng nhăng như thế.

Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!

...............................................

Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tối nọ.

Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.

Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa....

Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.

Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.

Tôi yêu anh ấy.

Tôi như được tái sinh.

..............................................

Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:

- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!

Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.

- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.

.................................................

Tôi đã sai!

Có biết tôi sai từ đâu không?

Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.

Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách yêu kiểu "rút kinh nghiệm" từ những người trước của mình. Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.

Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tin của tôi đối với bản thân mình.

Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này.... Và anh mệt mỏi.

Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thể nào chịu đựng nổi.

Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản tính của phụ nữ lắm điều.

Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.

Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.

Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người... khác... Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó....

.......................................

- Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!

- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà bởi vì anh luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có thể yêu em nhiều hơn...

- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

- Em không cần phải cho anh biết điều đó...

- Oh, em hiểu.... Bởi vì... đôi khi... phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!

..................................

Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên...

Thả lỏng ra... và rồi nắm lại thật chặt!

..................................

- Anh rất yêu em!

Gào - 26/2/2010

LTG: Yêu là một thứ phải học rất nhiều. Không phải cứ chiều người yêu là tốt. Yêu là một thứ không dành cho người dốt. Phải biết mềm nắn rắn buông. Yêu không có chỗ cho quá khứ. Yêu luôn là cảm giác của hiện tại. Đừng ỷ lại quá khứ, hãy hoàn tất hiện tại cho tốt và chú ý một chút dịu dàng cho tương lai!

Rock là da là thịt

Trong dòng máu đang chảy có metal

Lời tự thú của em: Em hay ghen cực kỳ í! :* :X

Thư của một đứa con gái, một người phụ nữ

Gửi anh, một thằng con trai, một đứa đàn ông

Thư của đàn bà nham hiểm - gửi đàn ông ngoan hiền :">

Ghen không phải là yêu.

Ghen là cảm giác muốn sở hữu.

Tuy nhiên, trong tình cảm, ai dám chắc rằng muốn sở hữu không phải là một phần của tình yêu?

Em rất hay ghen anh ạ. Nhưng trên cả việc hay ghen, em còn có lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của một đứa con gái "bị xem" là tự tin nên em không bao giờ hoặc ít khi dám thể hiện cái thói Hoạn Thư của mình ra mặt.

Tất cả mọi người nhìn vào em, đều nói em không biết ghen. Một cô gái quá tuyệt vời và "thoáng" làm sao, có thể ngồi bàn ra bàn vào những chủ đề nóng bỏng đầy hứng khởi. Ai yêu cô ấy thì sướng quá rồi, được chăm như chăm em bé, được chiều như chiều baby và lúc nào cũng tâm lý, chả tranh cãi bao giờ, không ghen tuông và luôn tôn trọng đối phương triệt để.

Nhưng thực ra đó là bề ngoài em tỏ ra như thế, vì em sĩ mà, thích làm thần tiên chứ hem thèm làm ác quỷ. Mọi thứ về em đều đúng, người ta tả rất không sai, chỉ có một điều sai, là em không phải ko biết ghen, mà em ghen thâm, ghen ngầm, ghen âm ỉ. Đặc biệt, em rất thích dùng quỷ kế í :">

Em sẽ rất khó chịu nếu anh nhìn một cô gái. Nhưng em sẽ không nói ra mà thay vào đó em sẽ cười và nói rằng: "Con bé đó ngon nhỉ?" Rồi cùng anh bình luận hỉ hả ( nếu anh muốn ) rằng con này thế nọ thế kia, quăng lên giường thì thích thế kia thế nọ.

Em sẽ rất bực mình nếu biết anh đang tán tỉnh hoặc tỏ ra thân thiết với ai đó kể cả là nam hay nữ, trừ em ra ( tất nhiên ).

Em sẽ phát điên nếu biết anh cảm thấy ngưỡng mộ một diễn viên, hoa hâu, người mẫu hay bất kỳ nhân vật gì to tát hơn.

Em có thể ghen cả với đội bóng anh thích, em sẽ ngồi với bộ mặt hậm hịch, theo dõi hết cúp C1 không phải vì thích bóng đá mà chỉ vì em ghen. Nếu anh thích Chelsea, em sẽ ngồi xem để trù cho Chelsea thua đi. Hay nếu anh thích MU, mặc dù e cũng thích đội đó lắm đấy, nhưng không thể ko xem nó là kẻ thù, khi anh quyết tâm để wallpaper hình đội bóng mà vắng cái mặt của em. Bởi vì với em, nếu anh thích nó, thì nó là cái gì, em cũng sẽ xem nó như ... tình địch. Ôi nhưng anh hãy cứ thích bóng đá đi, thích đội gì cũng đc, em sẽ giả vờ ko ghen với mấy thằng mặt quần đùi đến bẹn, chạy lon ton tranh trái bóng tròn )

Và em cũng chả thèm giấu giếm nữa đâu, em luôn tỏ ra friendly với người yêu cũ của anh ( nếu tình cờ gặp, hoặc là nghe anh kể ), nhưng em sẽ ghét cô ta cực kỳ, ghét không lý do gì hết, chỉ đơn giản là vô cùng ghét, vì cô ta đã được phép sở hữu anh trước em. Nói ra điều này thì em đã lật bài ngửa mất tiêu rồi. Sau này ko dở trò thân thiết với những cô tình, cô bồ của anh được nữa. Buồn ghê. Nói trắng ra thì nói cho hết nha, mỗi lần nhìn người yêu cũ của anh, em ko muốn moi gan móc tim, rạch mặt thì hơi phí, nhưng em lại luôn cười cái nụ cười như mùa thu tỏa nắng ấy chứ. Gớm chưa?

Hừ, em còn ghét cực kỳ con đàn bà nào muốn ve vãn anh. Ôi, chỉ có đàn ông mới làm những người đàn bà trở nên căm ghét nhau đến vậy. Thủ đoạn phải vô cùng thủ đoạn Nếu những con đàn bà khác cứ ngu mà tỏ ra nguy hiểm thì em là cái loại thực sự nguy hiểm nhưng cứ giả vờ ngu í :"> Thật í :">

Anh đừng lo sợ nhé, em chỉ dọa anh tí thôi :"> Em là người biết nghĩ lắm, muốn người em yêu được vênh mặt với cuộc đời. Đi với anh, anh đừng ghen nếu em chăm lo cho bạn anh, quan tâm đến gia đình anh, và thân thiện với những người xung quanh anh. Bởi vì em muốn người em yêu luôn tự hào khi có em, và nhận được những lời khen vì đã yêu một cô gái thật tuyệt vời.

Ghen tuông là một trò chơi của cuộc đời, nó sinh ra để cho người ta tự dằn vặt. Em sẽ không bao giờ để sự ghen tuông lộ ra trên khuôn mặt, chỉ đặt nó trong lòng thôi

Nhưng anh à, anh sẽ chẳng bao giờ thấy sự ghen tuông ấy, thể hiện ra trên khuôn mặt hay hành động của em. Em sẽ luôn cười tươi như hoa và tỏ ra bàng quan cực kỳ với những gì mà anh tập trung chú ý. Em sẽ chẳng buồn liếc mắt tới anh khi anh đang xuýt xoa khen một cô gái nào, càng "giả vờ" cực kỳ siêu khi anh đang lượn lờ comment ảo tung chảo ( nếu có ). Thực ra lúc đó em ghen lắm đấy, nhưng mà chẳng lẽ lại nói là em ghen à? Sĩ diện để đâu? No no

Em thích trong mắt mọi người, và cả anh nữa, em là một cô gái hết sức bình tĩnh. Em có thể là cả một tượng đài nguy nga cho lòng vị tha và sự chín chắn chăng? Có lẽ em muốn mình như vậy. Thỉnh thoảng em còn nói những câu rất cứng như: Em không bao giờ ghen . hoặc. Anh mà ghen là anh mất em đấy!

Nhưng anh à, thực ra không phải vậy, em rất hay ghen và em cũng đôi khi rất thích nhìn anh ghen. Thích cái cảm giác anh càu nhàu về việc sao em lắm thằng tán thế, thích ra vẻ là em cũng thích mấy thằng đang để ý tới em lắm cơ, để cho anh tức.

Đối với em, sự hậm hực của anh khi ghen rất đáng yêu. Vì em biết anh là đàn ông, anh cũng sẽ không thoát khỏi tính sĩ diện bản chân của nam giới, luôn tỏ ra ta đây rộng lượng và ứ cần đếch thèm. Anh sẽ bứt rứt vì ghen nhưng ko dám thừa nhận thẳng, cứ lằng nhà lắng nhằng dò hỏi rất vu vơ.

Những lúc anh ghen mà ko dám nói ra, anh thực sự đáng yêu lắm. Em muốn nhảy lên nhắm tít mắt và ôm anh thật chặt, eo ơi, sao dễ thương và trẻ con thế này?

Chúng ta đều là những người đặt niềm kiêu hãnh lên trên cả sự ghen tuông mù quáng. Điều đó làm chúng ta trở nên thực sự rất buồn cười. Không dám thừa nhận là mình quan tâm đến đối phương nhiều lắm và muốn sở hữu họ cưc cực kỳ. Vậy thử hỏi, ghen hay không ghen thì mù quáng hơn nào? Lêu lêu )

Bởi vì người ta cứ bảo và người cứ dạy chúng ta rằng, khi yêu đừng nên ghen tuông làm gì. Người ta cứ nói, chỉ những người thiếu tự tin thì mới hay ghen và thế này thế nọ.

Nhưng em í, em là người thừa tự tin í. Em ko xinh nhưng mà em đẹp :"> Em không khôn nhưng mà em thông minh :"> Em không nhiều tiền nhưng mà em giàu :"> Em chẳng phải người mẫu đâu nhưng em là người chuẩn :"> Hí hí :">

Thế nên nếu ghen một chút xíu thì cũng đáng yêu chứ sao? Ghen một chút xíu để cho anh biết em muốn có anh nhiều và em yêu anh lắm lắm. Ghen một chút xíu để cho anh biết người phụ nữ này cũng thâm nho nhọ đít lắm hahaha, cũng trẻ con buồn cười lắm, cũng ngờ nghệch ngu ngơ hơn nhiều cái vẻ cứng rắn, phớt đời mà cô ấy hay thể hiện ra đấy.

Giá như thọc tay vào cuộc sống của người khác khi mình yêu họ là một việc đáng hoan nghênh, thì em sẽ ko ngại ngùng công khai sự hậm hực vì tình ko giới hạn của mình.

Nhưng, trên cả ghen tuông và sự cắn xé bản thân ấy, em biết rằng anh cần có một cuộc sống riêng. Tạo cho anh một khoảng không gian riêng là cách để anh tìm về bên em khi mệt mỏi. Em không ghen để anh có thể nói những gì anh nghĩ, chia sẻ những việc anh làm mà không sợ em oang oang bắt lỗi. Em không tỏ ra quá quan tâm tới những gì anh nói, để anh không cảm thấy lúng túng khi trót nói sai.

Nhiều lần em biết rằng anh nói dối, em cũng không cố chứng minh là anh đang dối trá để làm gì. Lời nói dối đôi khi cũng chẳng lấy gì làm "nguy hiểm". Mặc dù em rất nham hiểm và cực kỳ thích điều tra, em hay kiểm chứng để biết là mình ko bị ai lừa cả, vì em chả phải loại cả tin. Nhưng thói quen giả vờ không biết những thứ đã biết, là cách em triệt tiêu được cảm giác em quá đỗi nguy hiểm với anh.

Nhưng thực lòng, em không muốn anh nói dối em đâu. Lời nói dối vô hại thôi nhưng cũng làm em buồn rầu, bởi vì anh nói dối là anh đã không tin em thì phải? Em chẳng ngại là một cái thùng nước gạo, cho anh dạo qua đổ bớt nỗi ưu phiền... nhưng trước tiên, anh phải thành thật với em mới được.

Ghen làm cho con người ta rất hèn nhưng em sẽ trèo lên cái hèn để phang ngay vào mặt nó. Thế nên, cho dù em nói rất cứng, em cười rất tươi, tỏ ra rất bình thản, thì thỉnh thoảng anh hãy dùng sự nhạy cảm của một người đàn ông tinh tế, để biết được điều gì có thể làm em buồn, thứ gì có thể khiến em vui và việc nào có thể cho em cực kỳ sung sướng. Bởi vì anh, nên em đã cố gắng, chống đối với thói xấu của chính mình. Nên đôi khi sự tinh tế của anh lại là phần thưởng vô cùng to lớn cho sự quan tâm của em đến với anh!

Rock là da là thịt

Trong dòng máu đang chảy có metal

Mùa đông lạnh...vòng tay lạnh ( đọc gần giống Linh hồn vẫn tồn tại :D )

Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn ko? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy... Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng...

Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa....

Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những ly rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.

Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em ... mà em vẫn cứ mãi cô đơn.

Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ...

Chua chát...

Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy... Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.

Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước....

Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?

Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em?

................................................

Tiếng trẻ con khóc vang lên như một khúc ca gọi hồn, cô ấy đờ đẫn và uể oải bước tới đưa nôi cho đứa trẻ.... Một nụ cười thật nhẹ và thật khẽ, đứa trẻ đã lặng im...

Trước đây cô ấy ít khi cười, nhiều khi muốn chọc cho cô ấy cười một chút thôi cũng khó. Đã có lúc tôi nhăn nhó, nói cô ấy là một cô nàng "tự kỷ"... cô ấy cười: "Em chỉ mắc một chút chứng trầm cảm thôi."

Cô ấy thích sự nhẹ nhàng đến đơn điệu. Mà cuộc sống luôn đem lại cho ta những ước muốn ngược đời. Càng thèm khát sự nhẹ nhàng bao nhiêu thì cuộc sống của cô ấy lại luôn xoay theo chiều... dữ dội....

Thằng bé lại khóc, cô ấy nựng nó trên tay: "Con hư quá, khuya rồi con biết không? Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi."

- Em cũng ngủ đi chứ, giờ này khuya lắm rồi, em ko ngủ, con khóc đòi mẹ ngủ đấy.

Tôi đứng bên cạnh cô ấy thì thầm nhưng cô ấy ko thèm quay lại trả ời tôi lấy một câu. Càng ngày càng đáng ghét, cô ngốc, người đàn bà kênh kiệu.

Tôi nhìn đứa con của mình.

- Con thật hạnh phúc khi có mmột bà mẹ thật đẹp, phải ko bé yêu....

Thằng bé ngủ rồi, chắc nó không còn nghe được những gì tôi nói.

Cũng được 3 tháng rồi còn gì, mà vẫn còn quấy đêm hoài như thế, chỉ cực cho bà mẹ trẻ, nhỉ?

Cô ấy đứng bên cửa sổ, gió tháng 11 lùa về, hơi lạnh chạy qua khiến tôi nghiêng ngả, cô ấy khẽ run người, co mình, lấy hai tay ôm lấy chính mình.

- Sao ko để anh ôm em thật chặt?

Cô ấy khóc, nước mắt chảy thành từng vệt dài lăn trên hai gò má... cứ đẫm dần lên , nước mắt chảy dày bờ mi buồn....

- Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?

........................................................

Cuộc đời tôi có nhiều sai lầm mà nếu cho tôi được một lần làm lại, tôi sẽ không cho phép mình sai nhiều như thế.

Như đa số những người đàn ông còn quá trẻ, tôi ko hiểu giá trị của tình yêu, càng ko thể biết, ai yêu mình... nhiều nhất.

Khi tôi ở Hy Lạp cùng mẹ, (mẹ tôi làm cho một công ty du lịch, bà rất hay đi đây đó và thỉnh thoảng, nếu tôi có muốn đi cùng, bà cũng sẽ ko từ chối, nếu điều đó ko quá ảnh hưởng đến việc học của tôi) có một nhà chiêm tinh, đã nói với tôi về những chòm sao chiếu vào vận mệnh. Ông nói tôi là một kẻ sẽ cô đơn trong con đường độc bộ, những vì sao chiếu vào bản mệnh tôi nói lên điều đó. Một kẻ ngang tàn sẽ luôn làm những điều sai trái.

Tôi chẳng tin vào những chòm sao, cũng như bao người, tôi không hiểu nhiều về nó, nhưng có lẽ sau này, ngồi đâu đó chiêm nghiệm, tôi và những người có chòm sao như tôi, sẽ thấy rằng điều đó hẳn là đúng đắn lắm. Tôi đã sai trái rất nhiều như chính những chòm sao phản chiếu.

Đã có rất nhiều người con gái muốn tôi ôm lấy họ, xem tôi như một hoàng tử, ôm lấy họ để họ được nũng nịu, yếu mềm, họ khóc khi vòng tay tôi đi xa, không còn chiều họ them được nữa. Nhưng có một người lại muốn ôm lấy tôi, không muốn buông ra, đó chính là cô ấy.

Đôi khi khóc một mình nhưng muốn tôi nhìn thấy, đôi khi đau một mình nhưng lại muốn tôi chạm lấy nỗi đau ấy.

Ừ, tôi yêu cô ấy, có lẽ thế!

Có điều, thói quen phạm sai lầm thì tôi chưua bao giờ bỏ cả. Điều này, sau này làm tôi xót xa mỗi lần nghĩ lại.Nhiều lần, tôi làm cô ấy đau lòng, không đúng, đã làm cô ấy rất đau lòng.... À mà cũng chẳng phải, tôi đã giết chết dần sự cảm nhận nỗi đau của cô ấy....

Trước khi quen cô ấy, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn bà, tôi còn chẳng nhớ nổi nữa? Lần đầu tiên là năm lớp 9, với mối tình kéo dài 9 ngày. Sau này, cô bạn 9 ngày đó rất hận tôi. Có lẽ là lần đó tôi nhớ nhất vì nó là lần đầu tiên. Sau này tôi quan hệ nhiều "như một thằng điên" và ko thể nào nhớ mặt, nhớ tên cũng như số lần mà tôi đã làm chuyện ấy.

Tôi gặp cô ấy khi tôi học lớp 12, thấy cô ấy hay hay, đơn giản chỉ vậy.

Như bản tính trầm cảm của người đàn bà bí ẩn, cô ấy thật ít nói, và rất chuẩn mực. Thời gian bỏ ra để chinh phục cô ấy khiến tôi "cai" nhiều thứ. Suốt một thơi gian dài, tôi chỉ biết có "một mình" cô ấy thôi, không và không ai khác cả.

Và thế là cô ấy đã yêu tôi.

Yêu có lẽ là nhiều lắm.

Cô ấy tắm mưa để chạy đến đem cho tôi một cây dù, khi tôi tan học.

Xé cái váy đang mặc mà cô ấy thích nhất để cầm máu cho tôi khi tôi ngã xe.

Bán đi thứ đồ kỷ niệm quý giá của mẹ để lại ( cô ấy mất mẹ từ nhỏ) khi tôi có lung lay về tài chính khi quá tay văng bạc rất nhiều.

Ôm tôi thật chặt khi tôi bị bố đánh vì đã dám cắm xe.

Làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bạn thân tôi khi biết nó gặp khó khăn.

Luôn ở đó khi tôi cần và ko hề than trách. Dù tôi làm gì, cô ấy cũng đều luôn tha thứ....

Người đầy vết xước bởi những cơn say của bố, mắt sưng và thâm quầng vì khóc lóc chờ tôi những lần ham chơi. Vậy mà tôi, thì ko làm gì cho cô ấy cả....

Rồi cô ấy tiều tuỵ đi, suy sụp đi, yếu ớt đi....Cho đến khi cô ấy phát hiện ra, tôi đã ngủ với bạn thân của cô ấy, cô ấy cũng bỏ qua rất đỗi xuề xoà... Cứ xem như là ko hề biết.

Bạn thân cô ấy xấu hổ, khóc lóc và van nài, cô ấy chỉ cười cứ như người ngoài cuộc. Thật lạ lùng, điều đó làm tôi nổi khùng. Tôi không thể chịu được cái sự khoan dung thái quá ấy...

Vậy là tôi thách thức, thách thức cô ấy với những cuộc tình mới của tôi, đầy tội lỗi, tôi công khai, ngày lại ngày tôi đâm cô ấy thêm sâu và thêm nặng.

Sẽ chẳng ai tin, cũng giống như tôi ko dám tin, rằng tình yêu lại có sức mạnh diệu kỳ đến thế. Cô ấy cứ lầm lũi bám đuổi lấy tôi. "Em chỉ muốn em ôm lấy anh", "Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn."

.................................................

Phụ nữ không biết rằng, họ càng yêu thương người đàn ông của mình bao nhiêu thì càng hứng chịu sự hắt hủi bấy nhiêu. Cô ấy chắc hẳn ko biết điều ấy.

Một ngày kia, tôi suy sụp, ngồi trên dốc những con đường ghồ ghề tội lỗi, tôi cảm thấy một cái gì đấy thực sự đang bóp nghẹt mình. Một trong những cô gái mà tôi quan hệ, đã có thai, và cô ta chỉ mới có 16 tuổi. Tôi thực sự bối rối, chẳng biết phải giải quyết thế nào.... Tôi cảm thấy nghẹn ngào và đắng ngắt.... Chỉ muốn khóc như một thằng con trai ủ dột.

Và cô ấy biết....

Chúng tôi đã cãi nhau....

Vì tôi muốn phá và cô ấy muốn giữ.

Thật điên rồ khi cô ấy muốn giữ nó, đứa con ko phải của mình, đứa con của người tình của kẻ mà cô ấy yêu thương.

Tôi ko thể chịu được, áp lực quá lớn đó, cô ấy phản kháng mạnh mẽ và một mực nói cô ấy sẽ chăm lo tốt cho đứa trẻ.

Cô ấy khóc, còn tôi chỉ muốn nổi điên, tôi tát cô ấy: "Em im đi, em giả dối, em khốn nạn! Sao em ko dám nhìn vào bản thân mình, rằng em đang ghen, rằng em muốn giết nó hơn cả anh nữa. Nhưng em đang giả vờ, em giả vờ làm người tốt đến bao giờ?"

Tôi bỏ đi.

Đêm đó, tôi uống rất nhiều, rồi tham gia đua cùng một vài thằng bạn cũ.

Kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo của cuộc đời tôi, là đêm đó tôi đã chết vì tai nạn.

........................................

Giờ đây, tôi chỉ còn là một bóng ma, những ngày tháng mùa đông lạnh giá ko thể ôm lấy người mà mình yêu thương, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống, thật quá đỗi muộn màng.

Cô nàng 16 tuổi đã nghe lời cô ấy, không để đứa con tôi đi theo cha nó, họ đã ko phá.... và bây giờ thì, cô ấy đang là mẹ của con tôi, đứa con ko phải do cô ấy sinh ra, nhưng cô ấy đã giữ lời, nuôi nấng và yêu thương nó bằng tất cả bản năng cũng như trái tim người mẹ. Cô ấy đã luôn tự trách mình rằng chính cô ấy là người gây ra cái chết của tôi. Cô ấy luôn nói, nếu chúng tôi không cãi nhau thì sẽ không bao giờ tôi có chuyện.

Tôi luôn dõi theo hai mẹ con cô ấy.... Nước mắt tôi tan vào không trung, hoà vào từng làn gió lạnh.

Anh biết em lạnh lắm, anh muốn ôm em lắm... nhưng anh sợ, một bóng ma, sẽ chỉ làm em thêm lạnh lẽo.....

Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh?

Đừng viết truyện và thổi hồn bi thương vào đó....

Ngừng sống bằng nước mắt trong niềm đau dày vò... Không phải em giết anh, em đừng cố lừa mình tự trách... Anh đã tự giết mình vì anh đã không biết cách yêu em....

Lạnh lắm, đừng khóc, nước mắt mùa đông không làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh - một bóng ma xót xa, muốn ôm em ngàn lần mà ko thể....

Quanh quẩn bên em vì khi sống đã không thể bên em.

Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách.....Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên tội. Dù biết rằng chẳng thể bù đắp được đâu, nhưng nhìn em đau, để thấy mình biết đau, đau lắm....

....................................

Một năm rồi phải ko anh? Một năm trôi qua, anh đi, em cất lòng mình muôn vàn giọt đắng. Không hiểu vì sao em yêu anh, đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu.... Một điều cứ mãi y nguyên như thế... em yêu anh thật nhiều... Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh....

Gào- đêm ngày 29/10/07

Không phải 1 câu chuyện tình

(Gào - truyện ngắn)

- Anh, anh có tin rằng trên đời này, có tình yêu đích thực ko?

- Nó là cái gì vậy?

- Là tình yêu mà cả 2 người yêu nhau và sẽ mãi yêu nhau ấy....sẽ ở bên nhau mãi mãi ấy..

- Cái đấy thì ko có đâu...

- Tại sao?

- Tại vì nó, ko phải là tình yêu... đích thực!

- Vậy tình yêu đích thực là thế nào?

...................................

Một buổi sáng như bao buổi sáng triền miên trên miền cát nóng rẫy, con em gái hỏi thằng anh trai những câu hỏi mà chẳng mấy khi thằng anh ấy có thể trả lời... Cái miền biển xa xôi, xa đất liền đang vậy gọi, nằm gọn giữa lòng biển khơi như một hoang đảo ko người biết tới.... Những con người ở đây... thưa thớt và trầm lặng... Dịu dàng như những đợt sóng dâng cao ồi lại âm thầm im bặt... Vậy mà... chẳng hiểu sao... con em luôn có những câu hỏi như thế.... Những câu hỏi mà chẳng ai nghĩ tới ở cái mảnh đất này, về tình yêu đích thực... Ở đây, người ta chỉ có khát vọng sống, tình yêu giữa những con người cùng chung miền đất cháy.... Thế là quá đủ rồi... đâu còn hơi sức để nói về cơn bão biển như con em vẫn nghĩ tới... mơ hồ và rất xa xôi....

Như một nét chấm phá hồn nhiên trên miền nắng... Con em tươi sáng như một đoá hoa chớm nở và thờ ơ như một kẻ lữ hành, một du khách dừng chân ở chốn này và sẽ chạy rất nhanh khi đã nghỉ ngơi ổn thoả....Sẽ về miền đất xa hoa... của những con người nơi thành thị ồn ào... và sẽ lao vào những cuộc chơi tình ái đầy bão, bãi bụi... trên phố ngày xa, chứ ko còn là bão của những ngày biển giận....

- Ở đây, xa đất liền lắm em à...

- Nhưng mẹ cha chúng ta, ở đó mà... phải ko?

Uhm, thằng anh cũng ko biết nữa, ông đem hai đứa đến đây từ khi nó còn bé tý, cái trí nhớ mơ hồ ko đủ để nó nhớ nổi một điều gì, chỉ nhớ nó bé tý, chỉ mơ hồ nhớ, em nó cũng là đứa trẻ quấn trong lớp tã mỏng manh... Nó chưa từng nghĩ rằng, nó có cha và có mẹ...ông dậy chúng nó chữ, ông dậy chúng nó học, ông dậy chúng làm người... ở đây... người ta vẫn tự dậy nhau như vậy đấy... Sự tồn tại của trường lớp là 1 cái gì đó ko có ở nơi này....

Cuộc sống cô đơn trôi đi lặng lẽ... ông nó qua đời khi nó 17 và con em 15.... Cũng đã lớn để lo toan hậu sự cho ông, cũng đã đủ trưởng thành để kiếm sống trên mảnh đất khắc nghiệt và khó khăn nhưng cũng ko quá khó để kiếm miếng ăn sinh tồn...

Bởi ở đây như một miền đất hoang, những thứ có sẵn ta kiếm lấy để ăn và gần như ko còn nhu cầu sống nào khác....

Cái văn minh đất liền mang vào vùng bão biển, những thứ đồ xa xỉ mà rất đắt đỏ để có thể mua... âu cũng đành... vì người ta cũng đâu dễ dàng để mang nó về đây cho chúng mua cơ chứ...

Nó cũng cố gắng làm lụng và mua cho em gái đầy đủ một số thứ, mà nó cho rằng con bé cần... Còn con em cứ tích luỹ dần dần, một cái gì đó để ngày mai... sẽ bơi ra phía xa kia...

Nếu một ngày cái bí mật chôn dấu nơi mộ ông đuợc đào xới, thì sẽ có kẻ phải khóc, kẻ được cười.... ông nó nói, hãy để bí mật được bật ra khi con em tròn 18 ấy...

Và ngày ấy cũng ko còn xa xôi....

Mảnh trăng cuối con đường vắng cũng đã lặn mất rồi... và cái ngày mây trôi đưa con em sang 18 tuổi cũng đến....

Thằng anh lặng lẽ và âm thầm... con em hòi hộp và trông ngóng... Như 2 đứa trẻ rất biết nghe lời.. Chúng mở di chúc mà ông để lại, như đúng lời ông dặn và đúng thời điểm mà ông nói với chúng....

Bức di chúc là một cuộc đời... cái tiếng cười chua chát đập tan vào không gian rồi vỡ vụn ra từng mảnh... Cái cuộc sống ngây ngô trên miền đất an bình này, đã dậy chúng cách đòn nhân mọi việc 1 cách thanh thản, vì âu thay, chúng cũng chẳng phải va đập với ko gian sống xung quanh bao giờ.... và hững hờ càng chẳng chút bon chen....

Một câu chuyện về một người đàn bà lăng loàn... Một người đàn bà đáng ra nên là đàn ông, để ko có tội lỗi cho những cay đắng mà bà ta gây ra cho những người xung quanh lớn lao đến vậy....

Chúng chung một mẹ... nhưng lại là sản phẩm của 2 người đàn ông... Thật đau lòng....

Ông nội chúng có 2 người con trai... và mẹ của 2 đứa là vợ của người con thứ..... Thằng anh là sản phẩm của cặp vợ chồng này.... nhưng con em lại là kết quả của mối tình lang chạ giữa anh trai và em dâu... Còn đâu nề nếp gia phong gia đình... Hai anh em đánh nhau, 2 gia đình tan vỡ, người vợ của anh trai đau lòng đến mức ôm con nhảy sông tự tư mà chết.... còn mẹ của chúng thì xấu hổ bỏ đi.... Mọi thứ trở nên tan vỡ ko còn gì... Ông ôm 2 đứa cháu bỏ đi xa ồn ã... Ông ko muốn rằng là... lớn lên chúng thấy cảnh chém giết nhau.. của 2 thằng đàn ông là cha chúng nó... Cũng ko muốn chúng đón nhận cái chết của 1 người đàn bà và 1 đứa trẻ đã trẫm mình kia... càng ko muốn đứa con gái gần mẹ để nhiềm máu mùi đĩ điếm ấy...

Cái miền biển nắng này... vắng xa... Mọi thứ cũng sẽ chỉ là ký ức... nhưng thật nhẫn tâm để chỉ nhận lấy ngu ngơ.... tháng ngày đợi chờ... 2 đứalớn khôn, vững vàng để biết hết.... sự thật dù có cay đắng, nhưng ta phải chấp nhận và đón nhận... giả dối được đến bao giờ....

- Ra đất liền là một nơi đáng sợ anh nhỉ?

Thằng anh im lặng ko nói gì.... Cũng giống như nó ko hề biết tình yêu đích thực là cái gì và vì sao con em lại biết được cái từ như thế.... Nó biết rằng, con em luôn khát khao được đi về miền đất ấy....Ở đó.. còn có mẹ có cha... có gia đình đã vỡ của chúng mà....

Một ngày, tàu từ đất liền cập vào miền nắng... Thằng anh dắt em gái lên tàu và nói... sẽ đi...

Con em rụt người lại run rẩy...

- Ở nơi đó, có nhiều người ác như mẹ lắm...

Thằng anh giật tay con em lại... Dù gì thì vẫn phải đi... Chúng nó có gì? Địa chỉ đã cũ của ngôi nhà 20 năm đã qua... chắc giờ người ta đã dọn đi gần hết, nhưng có chết cũng phải tìm đến để biết một lần...

Có ai trong cả 2 chúng nó, ngoài nỗi sợ hãi biết rằng một mai... ngoài kia sẽ biết bao nhiêu là sóng gió... và để sống thực sự quá khó,chẳng một chút dễ dàng....

Tàu đi trên sóng và cười trên bão...

Thằng anh lo lắng hoang mang khi bước chân đến thành phố trong đêm tối đen và quá nhiều ánh đèn nhấp nháy... Con em nắm chắc tay thằng anh và rụt rè với từng làn xe qua....

Một cái giật tay mạnh... và thế là thằng anh nằm xuống... máu chảy đẫm đường và con em gào khóc.... Thằng anh kéo con em tránh cái xe to... cái xe to... cái xe to... và nó... đè thằng anh phải chết....

Vậy là đã hết 1 cuộc đời.... Con em oán...

Thà cứ ở cái miền nắng xót xa... tại sao phải ra thành phố... để tất cả trở nên quá đớn đau????

Những người tốt bụng đưa anh nó vào bệnh viện, nhưng chết thì vẫn cứ phải chết thôi.... Cái từ bi của những sinh vật mặc áo trắng trong toà lâu đài trắng với những con dao bạc là đã lo hậu sự cho anh nó 1 cách miễn phí.... Và nhắc đi nhắc lại với nó về cái chết của bọn vô gia cư ngu dại....

Thế mà nó cứ tưởng là... một người chết đi, nghĩa vụ của những người sống là chăm lo cho những thứ còn lại của người đó chứ... 1 đám tang đau quá khó khăn....

Nhưng đây ko hải là miền nắng cát bụi của nó.... Đây là thành phố xa hoa...

Nó cứ ngồi 1 xó trong cái nhà hoả thiêu ấy... Ngồi đóđói rét và lả đi lúc nào ko hay... Tỉnh dậy trong một xó xỉnh hoi hám và bẩn thỉu, người ta vứt cho nó một mẩu bánh mì... thằng bé loắt choắt chỉ đứng đến nách nó nói:

- Ngày mai đi ăn xin...

...........................

Một năm sau, sống trong cảnh bần hàn đó, nơi xó xỉnh thị thành, nó nhanh chóng nhận ra rằng, để sống nó ko thể đi ăn xin mà còn phải thêm một nghề ăn trộm.... Điều đó làm nó trở nên "giàu có"... cho đến một ngày.... một đứa con gái trong đám ăn mày chúng nó, nhận ra là nó đẹp đẽ với những thứ đồ ăn cắp đắt tiền... và bọn chúng quyết đinh tân trang cho nó đi làm đĩ.... Đứng đường đơn giản như thế thôi... và nó sẽ có đủ tiền cho nó, cũng như để chia sẻ và nuôi sống "bạn bè", những kẻ đã "cưu mang" nó và giúp nó "có nghề nghiệp" tồn tại suốt 1 năm qua ở thành phố....

Như mọi nghề nghiệp đều được "nâng cấp" nhờ những phát hiện "trời cho", nó bỗng nhiên "may mắn" được theo nghề gái gọi, rồi thêm một khoá đào tạo tiềng Anh nghe nói, nhờ trí thông minh nên nó học hỏi rất nhanh và trở thành "gái bao cao cấp"... Bạn bè nó giờ này tự hào lắm, tự nhiên nó chễm chệ trở thành một "con điếm có học" để có thể chăm lo cho ngần đấy con người....

Trong cái vòng quay của sự phát triển nghề nghiệp ấy, nó gặp biết bao nhiêu là sóng gió, có những lần máu me nẩy lửa, nhưng bản chất con gái miền nắng đã khiến nó có thể đứng vững được mà chả để lại một vết sẹo nào...

Nó vẫn ra thăm anh nó thường xuyên... kể cho anh vì những con điên nơi thành thị... và nếu như anh ko mất đi, thì nó xin thề là anh sẽ chẳng yêu được 1 đứa con gái nào ở nơi chốn này... vì ai cũng như mẹ chúng vậy.... đĩ thoã.... Nó nói với anh rằng... hoá ra, ở thành phố, đĩ là một nghề thịnh hành.... nên anh, cũng đừng nên trách mẹ như xưa nữa...

Nói với anh, kể với anh, nước mắt nó cứ hoà vào trong đất.... Cứ chua xót kiểu gì đó... mà nó cũng ko hiểu nữa.... Đau lắm anh à, nó thì thầm cho mỗi lần đứng dậy.... Ở thành phố này.... em phải sống.... một mình....

Vẫn chưa tìm thấy... mẹ cha... của chúng ta đâu anh....

.........................

Nó chỉ có một bức ảnh mẹ, ngoài ra là cái địa chỉ nhà mà ông để lại...Mẹ hẳn bây giờ đã khác xưa, còn cái địa chỉ cũ người ta đã làm được giải toả từ lâu lắm....

Thôi thì cũng đành... mọi thứ cũng trôi qua nhanh thế rồi còn gì... thấm thoát đã 2 năm ở thành thị....

Rồi nó cũng yên ổn với một khách hàng... ông ta cũng già.... cũng đáng tuổi cha chú nó.... Mà ông ta chiều nó lắm... mua cả 1 căn hộ chung cư, tất nhiên là đứng tên ông ta, nhưng mà cho nó ở, để có chỗ lui về....

Cuộc sống tằng tịu vẫn cứ từng nngày trôi đi thế thôi...

Vậy mà xưa kia nó vẫn cứ mơ về tình yêu đích thực.... Anh trai đã ko trở lời nổi cho nó... Và nó thì đến giờ phút này... đã có tình yêu với ai đâu mà trả lời cơ chứ....

Một buổi tối, nó ngồi đợi ông ta, lão già của đời nó về ngôi nhà chung chạ ko quá 12h về... nó ngồi cầm ảnh mẹ... xoay xoay... thì có tiếng gõ cửa.... nó mở cửa.... 3,4 người đàn bà xông vào... 1 người đàn bà túm tóc, 1 bà xé áo... 1 bà chửi, 1 bà hô hào... Nó sợ hãi... nắm chặt ảnh mẹ... bỏ chạy xuống dưới đường... Mấy người đàn bà thú tính kia điên cuồng đuổi theo....

Nó vội vã chạy trong hoảng sợ và....

Một chiếc xe tải lao tới....

Máu chảy... người ngã.... tay vẫn... nắm chặt ảnh....

Một vụ đánh ghen và một vụ tai nạn... người đàn bà đi đánh ghen có chút ăn năn.... Bà ta và mấy bà bạn ngồi run rẩy trong bệnh viện, khi bác sĩ lắc đầu và xe đẩy người đi sang nhà xác... bàn tay nắm chặt đi qua mặt người đàn bà... bức ảnh rơi ra... người đàn bà nhặt lên... "Ảnh bà ta ngày trẻ!"

...............................

- Anh có biết tình yêu đích thực là gì ko?

- Ờ, anh ko biết đâu...

- Là sẽ về bên nhau ^^

- Em về bên anh rồi này....

Tình yêu đích thực là tình yêu của những điểm giới hạn cuối cùng....Là thứ tình cảm cho đi và vì nhau ko lý do gì cả, sẽ ko phải là mãi mãi bên nhau... mà là gặp nhau ở nơi cuối cùng đời dừng chân lại.... Ko phải.... chỉ là tình yêu trai gái... mà là tình yêu còn sót lại của những niềm đau....

...........................................

Anh Đưa Em Đi Chết

Truyện ngắn - Gào

.....................

Sang nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày, thật kỳ lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay... Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh.... Mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ...Quay mặt về phía tờ lịch, nó nhìn: "Ngày 2/2" Oh, ngày đẹp!

Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó ko thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người... nóng và ấm...

Bất giác nó run run...

Bận đồ tử tế.... việc đầu tiên nó làm theo phản xạ tự nhiên...là mở điện thoại... Oài, những 8 cuộc gọi nhỡ lúc1,2h sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất,lúc đó nó còn đang mải ngủ... có nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp....Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...

Một thằng con trai đào hoa thì tất cả con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều nên phải đánh số 1,2,3 ....

Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa ngủ dậy sao? Có thể... à mà ko thể.... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...

Nó vẫn coi những cú điện thoại cho tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ.... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...

Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc.... Nó giật mình.... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím tái....

Nó cúp máy...

Ra ngoài...

...................................................

11h trưa, chuông điện thoại của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, ko nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy....Ngay lập tức, chuông điện thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình..... Đến lần thứ 10, chuông điện thoại đã ko còn kêu lên nữa.... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi??? Nó cười, đi chơi với mấy thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà.... Nó rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"....

Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì ko, đáp lại cái màn đêm dài dằng dặc là tiếng trống nhức nhối của ký ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài vô vọng.... im lặng - không gì cả!

Nó thiếp đi.... vì quá buồn ngủ và quá mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng....

3h sáng, nó giật mình bởi điện thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!" ... vẻn vẹn 2 chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả.... Ngáp ngáp.... nó nhắn lại: "Con điên!"

Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi sức vậy??? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan biến như mây nếu người ta còn sống.... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy.... nhất định sẽ phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương....

Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy có gì đó như là lo lắng.... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được!"

Nó ấn số máy nhà..... Và câu trả lời là: "Nó chết rồi!"

Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và quá đát rồi....

Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất - tình yêu thứ nhất....

Không khí u ám chèn màn đêm... bóng tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút.... Nó bấm chuông.... Một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm....Nó rụt rè.... mà lẽ ra là ko nên rụt rè.... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"

Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt nó.... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!

Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây qua ở đây.... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả.... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến đó... Nó phóng xe như một thằng điên....

Con bạn ra mở cửa.... Rồi nhìn nó chết điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?".... Con bé tự nhiên oà khóc..... Và ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế????"

Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại.... di động của tình yêu thứ nhất .... Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang khóc và run lên bần bật....Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra chứ ko phải đến đây để xem một cái điện thoại!

" Tai nạn chết rồi!"

Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!

Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại.... Thì con bạn vội vã kéo nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"

Con bạn lại chạy lên nhà, và vác xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: " Túi của nó đấy, nó để ở nhà tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy.....tớ định đưa cho bố mẹ nó, nhưng .... mở ra.... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"

- Sao chết? Chết bao giờ?

- 1 tháng rồi.... tai nạn.... đêm mùng 2.... 2,3h sáng gì đó..........

Một cơn mê man trôi qua như ảo giác ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng lấy cái túi.... Nó phóng xe đi....

Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục mặt xuống! Mắt nó ướt!

Không! Nó là thằng đàn ông tự hào ràng đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà ko cần đến nước mắt....

Nó vào phòng, mở điện thoại, trong inbox có đầy ắp tin nhắn.... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng yêu" và đó là số của nó.... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi 2 đưa mới quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng, con bé cũng ko hề xoá.... Dường như là, con bé xoá tất cả những tin nhắn của mọi người ngay sao khi đọc, chỉ giữ lại 1 và chỉ 1 người mà thôi.....

Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là vào lúc 2h15' ngày 2/2 cho.... "Chồng yêu"

...................................................

Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ lại một điều rùng rợn.... 8 cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tiỉn dậy.... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì....

Nó khóc!

Nó khóc thực sự!

Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!

Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... miìn nhớ còn "anh" ko nhớ!"

Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút... hình như là nhật ký.....

.............................................

Ảo giác:

Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! NHấc máy đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi..... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết ko? Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!

Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh.... Em xin anh, nhấc máy... vì ngày mai em sẽ đi.... Ở paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù em có nhớ anh nhiều.... Anh ơi....

Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy...> Suốt gần 2 tiếng đồng hồ, mọi cố gắng dường như vô vọng...Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, ko để ý chiếc xe đang tiến lại về phia mình, theo phản xạ tôi bật dậy, tránh, nhưng chiếc xe đó cũng tránh tôi.... theo cùng một hướng... và thế là...

Paris trở nên xa xôi mãi... và anh lại càng mãi mãi xa tôi....

..................................

Nó lại tiếp tục lật từng trang nhật ký đẫm dòng nước mắt của người yêu thứ nhất, từng dòng chữ đều nhắc đến nó trong một tình yêu nhẫn nhịn đến câm nín... và những sự hy sinh đau đớn đến tột cùng.....

Bỗng.... đến một trang gần giữa.... có một bức thư.... khá dài.... ghi ngày 22/12....

Nó... đọc

" 22/12.... Bọn mình chia tay nhau đã được bao lâu rồi anh nhỉ? Em không nhớ nữa.... Nhưng em nhớ lần cuối cùng chúng mình nằm bên nhau.... VÀ còn nhớ nhiều hơn nữa cái cảm giác xưa cũ cùng với những lời nói của anh.... Đêm dài và em chẳng ngủ được, biết anh có người yêu mới em đau lòng, cho dù anh nói anh vẫn còn yêu em, và anh cũng nói em hãy chấp nhận một tình yêu song song, san sẻ như thế.... Yêu anh trong bóng tối.... Uh, cũng được thôi!

Nhưng rồi khi em nhắn tin cho anh, em nói em có 2 điều muốn hỏi, anh hãy nói thật lòng với em... để em quyết định một chuyện quan trọng... có được ko anh?"

Nó sững người, nhớ lại cái tin nhắn 2 câu hỏi làm nó suy nghĩ rất lâu ngày hôm đó.... Con bé hỏi nó rằng:

1. Anh có yêu người yêu mới của anh ko? Yêu thật lòng ấy?

2. Anh có muốn em tiếp tục yêu anh ko?

Nó đã buông thõng 2 câu trả lời có, để rồi nhận được một tin nhắn làm nó thoáng lo "cám ơn anh đã giúp em quyết định một việc quan trọng. 2 có = 1 mất mà anh"

" Anh đã trả lời em rằng "có", có cho cả 2 câu hỏi của em. Anh cũng đã từng nói yêu em thật lòng, và giờ đây lại thật lòng say bên người con gái ấy.... Để thực hiện ước mong thứ 2 của anh, là muốn em vẫn yêu anh khi anh yêu người ấy thật lòng.... Em đã quyết định hy sinh em và... anh ạ! Anh yêu người đó chắc là anh hạnh phúc, em chỉ âm thầm đứng sau cho anh hạnh phúc vậy là em đã quá yêu anh! Nhưng cũng chỉ một từ "có" thôi anh ạ, đã làm anh mất một thứ "quyền", quyền được quyết định mạng sống của con anh....Anh đã có nhẫn tâm nói thì em cũng sẽ đủ tàn nhẫn làm.... "

Nó .... Nó.... NÓ hoàn toàn tê dại khi đọc đến những dòng này. Bức thư dường như đã bị nước mắt làm cho nhoè chữ, một vài dòng sau cuối ko thể nào đọc nổi.....

Nó hoang mang cực độ! Nó ko hiểu "con" ở đây nghĩa là gì.... Suốt một tuần tiếp sau đó... nó nằm nhà dằn vặt và tự suy nghĩ... nhưng trống rỗng vẫn đưa nó về với hư không.... Nó ko hiểu... hoàn toàn ko hiểu....

Nó bước ra khỏi nhà sau những ngày chập chờn trong cơn mê man....Rồi nó quyết định đến gặp bạn thân của tình yêu thứ nhất! Nó muốn biết những điều mà dường như là nó phải biết từ rát lâu, nhưng lại vô tâm bỏ qua tất cả!

- Nó uống thuốc ra thai!

-Cái gì????

- Lúc đấy, cái thai mới được tầm 2 tuần

-Cái gì?????

- Nó biết răằn dù ấy biết thì quyết định của cả 2 vẫn là bỏ đứa bé đi.... nhưng nó chỉ muốn hỏi ấy để ấy có tiếng nó khi từ bỏ giọt máu của chính mình.... Nhưng rất nhiều lần nhắn tin ấy đều trả lời ngắn gọn rằng "Đang đi với người yêu"... và nó ko thể hẹn đuợc ấy.... nên nó cảm thấy hoang mang..... khi ấy yêu người kia đến vậy... và nó quyêts đụnh giữ kín để hỏi ấy 1 câu... và tự quyết định... Lúc đấy nó đau lắm!

.................

Ảo giác quá khứ:

Đưa con mình ra qua đuờng máu... cái bào thai mới hai tuần tuổi trở thành một đống nhầy đi ra khỏi mẹ nó trong cơn đau dữ dội....Tôi đã rất đau và cảm thấy mình độc ác biết nhường nào... tôi nằm nhà nhiều ngày sau đó... ngủ mà ko yên ổn..... Bởi ác mộng ùa về ào ạt .... Trong cơn mơ, tôi nhìn thấy anh..... Anh thật kinh khủng trong bộ quần áo của thần chết..... ngồi bên bàn ăn, đang bón món cháo thai nhi được nấu bằng máu của con tôi cho người con gái kia của anh"..... Thật kinh khủng và ghê tởm.....

...................

Nó ngồi sững nghe những gì con bạn nói... Nó cảm thấy đau nhói và kinh tởm chính mình....

- Sau hôm mùng 2, khi người ta đưa xác nó đi.... tớ cầm điện thoại của nó và cố liên lạc cho ấy... nhưng ấy ko nghe máy...... Rồi tớ nhận được tin nhắn ấy nói "chết chưa?"....Lúc đó tớ quá shock, nên chỉ có thể nhắn lại là "chết rồi" thôi......

........................

Những trang nhật ký cuối cùng....

" Ngày 8/11 năm sau, em sẽ ko còn được ở bên anh nữa nhỉ? Bởi vì lúc đó em đang ở Paris rôì, ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau đấy anh.....Chắc là anh ko nhớ..... Buồn nhỉ.... Ngày đó... ko biết anh bên ai... bên người yêu mới nào nữa nhỉ.....

Cứ nghĩ đến đây em lại khóc ý anh ạ... Chỉ là em đi du học xa... xa anh vài năm cho qua vài ngày 8/11 của chúng ta thôi mà.... Sao mà cứ như là em đi mãi thế nhỉ.... Lo lo.....

Em đi để quên anh đấy.... Em sẽ giữ bí mật chuyện này, cho đến ngày cuối cùng truớc khi em lên sân bay nhé.... hôm đó em sẽ đến trước cửa nhà anh..... Sẽ gặp anh và ôm anh thật chặt này.... Anh ở lại hạnh phúc nhé..... Em sẽ mang tình yêu của em dành cho anh bay thật xa....... Xa những con đường em và anh từng qua..... xa những nơi mà chúng ta từng đến......"

Uh, đúng là tình yêu thứ nhất đã rời xa nó.... nhưng ko phải để đến paris và cũng chẳng được ôm nó lần cuối dưới cửa nhà..... Tình yêu thứ nhất đã mang ký ức về nó và tình yêu bao lâu qua sang một nơi xa xa lắm lắm............... mãi mãi những ngày 8/11 ko trở về!

( Gào, đêm ngày 6/1/07)

Hội nhàu nhĩ!

Truyện ngắn - Gào

LTS: Truyện là truyện! Đừng vớ vẩn! Ko nói một riêng ai! Ko dành riêng cho ai!

I/ Hội nhàu nhĩ!

Hội "nhầu nhĩ" có 6 đứa con gái, thực ra lúc đầu chỉ có 4, rồi thành 5, thành 6 lúc nào ko hay.... Thời gian gàn đây " hội" có vẻ có xu hướng đông hơn nữa... Phải điều, những người trong hội là những đứa con gái đã chơi thân với nhau từ lâu, nên dù có chung chí hướng thì cũng rất khó được "dung nạp" vào hội. Thiên hạ nhìn họi "nhàu nhỉ" có đôi phần e dè, một mặt vì cái sự hoành tráng trong bước đi của những đứa con gái ấy... phần vì cái vẻ gai góc xù xì lộ ra trên từng nên mặt tưởng như ko mấy trải đời....

Cái tên hội "nhàu nhĩ" là được mấy đứa trong hội gọi tạm như vậy, chứ còn cái việc đặt một cái tên chính thức quả thật quá khó khăn.... Mấy đứa đã vắt óc đi tìm ra 1 cái tên thật ngắn, xúc tích và đầy đủ ý nghĩa nhưng dường như cả 6 đều bất lực với cái thứ văn chương ngắn ngủi này....Ban đầu, là "hội những đứa con gái sống không đàn ông", nhưng cái tên có vẻ phô trương và dài dằng dặc.... Vào một ngày tháng 12 tắt nắng, cả hội ngồi nhâm nhi ly cafe đắng, toạ đàm về cái thế giới đàn ông bần hàn xung quanh mình.... Và bỗng chốc cả lũ cười: "Chúng ta đã nhàu nhĩ!".... Thế là cái từ nhàu nhĩ gắn với tên hội từ khi đó....

Đám con gái ở hội "nhàu nhĩ" nhìn rất phiêu, rất giỏi... giỏi ở cái tuổi và cái giới tính của họ... Giỏi về học hành và công việc... họ có những thứ khiến người ta nhìn vào thèm khát và ước ao. Có thể nói 6 đứa đều xếp vào dạng xinh xắn đáng yêu... Hay bằng con mắt thẩm mỹ khách quan mà nói, 6 người này đều ko xinh hoàn hảo, nhưng có cách làm cho mình nổi bật ở những nơi họ đi qua.... Nếu đem nhìn kỹ thì có lẽ đó chỉ là những đường nét nhạt nhoà.... nhưng xét trong tổng thể, nó hài hoà và toát lên cá tính.... 6 người, ko ai giống ai, có người thì nhìn hiền lành trong sáng, có người thì lại mang đậm chất punk.... Nhưng dù hiền lành hay punk choe choét... tóm lại vẫn là họ luôn toả sáng ở những nơi họ đặt chân.... Toả sáng ko có nghĩa là đem một vùng chói loá về trên phố phường... toả sáng nghĩa là họ khiến thiên hạ ngước nhìn họ khi họ bước trên đường....Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, trong hình hài con số 6.... Đặc biệt là khi họ đi bên nhau, với tư cách "HỘI NHÀU NHĨ"!

Hội nhàu nhĩ có cách sống và hướng đi riêng của mình... Đó ko hẳn là phương châm, hay quy định hoặc một sự gò ép nào cả... Chỉ đơn giản là những đứa con gái ở đây, nhận thấy mình cần phải như thế... Và chúng gặp nhau trên cùng một đường ray quan điểm và lý luận đó... để hoàn toàn hài lòng khi có nhau làm bạn.... Hội ko ai có bạn trai.... hay nói chính xác hơn, ko ai còn có người yêu... Trong 12 con mắt vô thường của những đứa con gái này... con trai là một cái gì đó mà... ngày xưa nó là xa xỉ, còn giờ đây là một thứ rẻ mạt rách nát....Họ nhìn đàn ông, họ cưa cẩm đàn ông, họ lật đổ trái tim đàn ông... và họ ko yêu đàn ông.... Nếu ném vali quần áo của họ xuống sông, xuống biển, và bên cạnh đó là một gã trai họ vừa la liếm bị chết đuối đang bơi ngắc ngoải... chắc chắn họ sẽ cứu cái vali quần áo của mình.....Là như thế đó...

Tất cả đều có cho riêng mình những cuộc phiêu lưu ái tình mong manh, để rồi về kể với chị em, và đem ra mổ xẻ cái nỗi đau của bọn đàn ông trong tiếng cười khoái trá mỗi lần tụ họp... Uh, với họ thì, đàn ông bây giờ... chỉ thế.... chỉ có giá trị như một trò giải trí.... Thế thôi...

II/ Quá khứ!

Rồi bọn con trai vẫn nhìn hội nhàu nhĩ với ánh mắt e dè.... Hội nhìn lại chúng với ánh mắt ngây thơ tròn vo của đứa trẻ.... Thảng thốt và vỡ nát... Cũng có thể là ánh mắt mạnh mẽ để rút chút hồn lạc lõng nào đó.... Và thế là... cứ sợ... nhưng con trai vẫn cứ tiến đến với họ mặc cho những tai tiếng của họ in ngày một đậm và trải ngày một dài trên từng con phố lung lay... những hàng cây ở Hà nội mùa này giống họ... trần truồng và lạnh cóng... nhưng vẫn ko tủi nhục mà đứng rất kiên cường....

À quên, 6 người trong hội đều có những cái tên.... nhưng ta nên gọi họ bằng những cái tên đi ra từ đời họ... những cái tên đắng... Ở con số tuổi rất nhỏ... 20 và chưa đến 20... có người chỉ mới gọi là... mười mấy.... Nhưng cái nỗi đau sưng tấy trong tâm hồn của họ... thì cũng để quá đủ nhào nặn nên những cái tên rồi....Và ai đó sẽ có ngày lật lại trang sách cũ của cuộc đời họ... để nhìn thấy lênh láng biết bao nhiêu là mùi vị chua cay... trên những nét gạch xoá chấm phẩy... của một tờ giấy... ko còn là màu trắng....MÀ thôi... kể hết làm gì cho lòng người đau buốt... Hãy nói về con số chung đi... Những điểm chung à? Uh, nhiều lắm! Bị phụ tình, bị bạc tình, chẳng ai có trinh... và đã bị người mình yêu đâm lén lút....

Một buổi chiều nhạt nhoà trên con phố "ẢM ĐẠM", Ninny yếu đuối, người thứ 6 của hội, bước đi và nhớ lại.... Có những ám ảnh một chiều, khiến cô bước vào quán cafe "Những kẻ yếu".... mở laptop ra, cô bắt đâugõ những dòng chữ lạch cạch, cố gắng xả trôi nỗi đơn côi..... Đã rất nhiều lần như thế này, Ninny viết, Ninny viết để quên... viết hết ra cái suy nghĩ bầy nhầy yếu đuối của mình... để ngày hôm sau, cô lại đến với hội nhàu nhĩ, lại ko cảm thấy đau... bởi.. đàn ông, chẳng là gì cả...

" Em vừa đi qua đường "Ảm đạm", nơi bước chân đầu tiên anh bước theo em, nơi con phố dưới bóng cây "Dối trá" anh nói yêu em lần đầu.... Em ngước nhìn sang khách sạn "Tình dục", nơi anh đã lấy đi của em một thứ quan trọng nhất đời.... Ngồi uống tách cafe "đĩ điếm", em thấy nhớ anh nhiều hơn cái vẻ sắt đã mà người ta đang mang lại cho em... Em đã yêu anh rất nhiều như thế... những gì em lấy lại là gì? Chỉ là tuổi 18 và một tương lai nhàu nhĩ... Chỉ là một đứa con gái sẽ vô sinh, yêu một thằng con trai đã có vợ.... "

Viết đến đây, Ninny dừng lại, mở một page khác ra... nhìn màn hình trắng... Ninny lấy tay sờ lên mặt... cười.... nước mắt đã ko còn chảy ra nữa rồi.... tuyến lệ của cô đã ngừng hoạt động:

" Tôi có ngu ngốc ko khi đến giờ phút này tôi vẫn còn yêu anh? một thứ tình yêu dấu kín và chôn chặt.... Anh đến với tôi khi tôi mới 15 và anh cũng thế... Mọi mối tình ngây ngô đều kết thúc trên một chiếc giường già dặn. Tình dục khiến người ta lớn nhanh quá... Đòi hỏi thể xác chẳng bao giờ là đủ... Có lần tôi nói với anh như một sự cầu xin, anh hãy vì tôi, vì tương lai 2 đứa, mà dùng condom đi.... Anh nói, anh ko thích cảm giác gò bò trong cái túi ca0 su co giãn ấy..... Và thế là... những viên thuốc tránh thai cấp tốc đã cướp đời tôi... Nhiều tháng liền tôi uống nhiều viên liền...có tuần... gần như ngày nào cũng uống... Rồi một ngày đau đớn đến... khi tôi ko còn kiểm soát được chu ký của mình... mãu cứ trào ra... và người mệt lả.... Tac dụng phụ... và tác dụng hại... Bệnh viện nói là... tôi sẽ vô sinh... TRong một ngày bình minh 2 lần tắt... Nó lại tắt khi anh nói đã làm một người khác có thai.... Anh bước đi vội vã trên những chuyến xe hoa qua lại... Còn tôi à? Tôi là ai????"

Ninny yếu đuổi, đóng laptop lại... cười... đặt tiền lên bàn rồi lại bước ra trời... ngoài trời lất phất mưa rơi và hơi lạnh.... Cô cười.... một nụ cười đóng băng....

Ở hội nhàu nhĩ, chẳng phải riêng gì Ninny khốn khổ, tất cả mọi người đều vậy cả mà.... Nếu số phận Ninny là một hậu quả trải thảm... thì cuộc đời của Zo ngốc ngếch cũng chẳng tươi sáng gì hơn... Yêu một người gần 4 năm trời, chờ đợi và nhớ nhung mòn mỏi... yêu nhau tưởng chết... cảm giác như anh ta có thể tự sát nếu sống thiếu Zo, nhưng rồi một buổi sáng đậm màu nắng vàng.... Anh ta sóng sánh bên người khác.... Zo cười nhạt: " Kỷ niệm ư? Gắn bó ư? Yêu nhau ư? Tưởng là vàng nhưng lại mang sắc cứt!".... Hãy thử nghĩ xem có ai ko đau khi kẻ ngồi sau người mình yêu lại là một con điếm nào đó.... chứ chẳng còn là mình như 4 năm xưa.... Yêu nhau, bên nhau lúc đau, cùng nhau lúc cười... Vậy mà chỉ vì một người xa lạ đã phá vỡ đi tất cả tình yêu....Những con đường ấy... anh ta sẽ đi bên người khác, những nẻo phố qua, anh ta sẽ hát cho người tình, những lời ngỡ tưởng chỉ nói với riêng mình, anh ta đi phân phát như rác rưởi.... Thế đấy... rẻ mạt thay, đau đớn một kiếp người lang chạ.....Zo cười: "Mình cũng chỉ là một đứa con gái đã từng "nhàu nhĩ" với anh ta...."

Uh, chỉ là một kẻ đã từng nhàu nhĩ với anh ta, Cin cũng vậy... Cin yêu hắn, Cin ngỡ hắn yêu CIn, hắn thay đổi vì Cin, hắn yêu CIn và cần Cin.... Cin chạy đến bên hắn, lúc hắn suy sụp, lo lắng cho hắn lúc hắn bỏ rơi cuộc đời mình... Rồi hắn ném Cin đi, khi ko cần Cin nữa.... Cin lấy dao rạch tay... màu chảy và Cin tưởng mình đã chết... Cin lê lết trong bệnh viện 1 tháng trời, hắn ko một lời thăm hỏi, ko 1 lần đến thăm.... Trong lúc đó.... hắn lại đanng... nhầu nhĩ với bạn của Cin....

Tất cả đều được quy ra một từ rất đắt "nhàu nhĩ".... 6 người con gái này, còn yêu người con trai làm họ đau và thay đổi ko? Có, còn chứ, rất nhiều.... nhưng nhiều thì cũng được bao nhiêu... đong đầy nước mắt, giờ ko sao khóc được nữa... Nỗi đau bật ra và gào thét lên được... thì thực sự mới chỉ là vết thương, vết nhức... nhưng nỗi đau ngắm dần.... trong lòng khóc, còn mặt tươi cười... nỗi đau ấy mới là vết chém sâu...đau... đau mãi... đau ko biết giải thoát cùng ai....

III/ Hiện tại!

Giấc mơ? Tất cả đã vỡ rồi....

Hội nhàu nhĩ bước đi trên hai dòng ký ức, một quá khứ đớn đau đã được nèn chặt lắm rồi.... Khi người ta trải qua một vài đau đớn và bị cướp mất vui tươi, người ta phải học cách biết sống, để lại cân bằng lại... Rồi... cứ thế đi... một ngày sẽ chẳng biết đau là gì nữa, vì đã quá đau rồi.... Thế thôi....

Và cũng có những người đến sau thật lòng yêu họ.... Khóc vì họ và đau vì họ, quỳ lậy họ và van xin họ.... Nhưng họ cười....

Rồi cũng có những tháng ngày lung lay, khi bản chất yêu mềm vùng vẫy trong những trái tim mang nhiều vết xước.... Đàn ông đến theo đúng nghĩa của đàn ông, và cái chồi khát khao cháy bỏng trong tâm hồn người con gái lại muốn được yêu thương lần nữa.....

Linh rất thích người con trai này, tử thế, Linh tin là anh tử tế.... Bởi đã quá trải với những bọn đàn ông đủ loại, Linh tin vào khả năng đánh giá của mình.... Nhưng có gì đó ngăn nó lại, chẳng thể có một bước tiến xa hơn với anh, mặc dù nó rất muốn.... Và rồi nó bật khóc....Lại phải làm anh đau thôi.... 5 người còn lại nhìn nó.... Họ xót xa.... Họ nhớ lại... Họ cắn môi.... Ai đã khiến nó ngày hôm nay vẫn bị dày vò... Ai đã khiến Linh thành một người giống như bọn họ... nhàu nhĩ và tai tiếng.... Co quắp và bỏ qua vì ko thể... Nỗi đau trở về, vo tròn và quằn quoại... nước mắt rơi... chảy hai hàng dài.... dài... thật dài....

Đời người rồi sẽ đi đến đâu? Hôm nay anh yêu tôi? Ngày mai anh quên tôi? Và những ngày sau, với anh, tôi đã chết...Vậy thì tại sao.... Không phải là... Hôm nay, tôi chơi đùa với anh! Ngày mai tôi quên anh, và những ngày sau, với tôi, anh đã chết....

Những thằng con trai lê lết liếm đất... Liếm cái đám sình lầy nhầy nhụa mà đồng bọn của chúng nó đã tạo ra....Hết yêu là hết yêu... Chẳng có nhiều điều để nói!

( Gào, ngày 8/1/2007)

Câu chuyện bắt đầu một mùa đông!

22-08-2010 | freedom | 37 lượt xem | 0 phản hồi » | Bản In

Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn ko? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy... khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng....

Em bò l ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa....

Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, l xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng.Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại nốc những ly rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.

Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em ... mà em vẫn cứ mãi cô đơn.

Em học thói quen gói em từ bao giờ thế? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ....

Chua chát....

Tôi ko muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng ko phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy....Tôi muốn có tình yêu của em, nhưng ko phải tình em mà chỉ cần nhìn thấy đã nhói buốt tim tôi....

Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều.

Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước....

Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?

Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em?

................................................

Tiếng trẻ con khóc vang lên như một khúc ca gọi hồn, cô ấy đờ đẫn và uể oải bước tới đưa nôi cho đứa trẻ.... Một nụ cười thật nhẹ, và thật khẽ, đứa trẻ đã lặng im...

Trước đây cô ấy ít khi cười, nhiều khi muốn chọc cho cô ấy cười 1 chút thôi, cũng khó. Đã có lúc tôi nh nhó, nói cô ấy là một cô nàng "tự kỷ"... cô ấy cười: "Em chỉ mắc 1 chút chứng trầm cảm thôi."

Cô ấy thích sự nhẹ nhàng đến đơn điệu. Mà cuộc sống luôn đem lại cho ta những ước muốn ngươcj đời.Càng thèm khát sự nhàng bao nhiêu, thì cuộc sống của cô ấy lại luôn xoay theo chiều... dữ dội....

Thằng bé lại khóc, cô ấy nựng nó trên tay: "Con hư quá, khuya rồi con biết không? Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi."

- Em cũng ngủ đi chứ, giờ này khuya lắm rồi, em ko ngủ, con khóc đòi ngủ đấy.

Tôi đứng bên cạnh cô ấy thì thầm, nhưng cô ấy ko thèm quay lại trả ời tôi lấy 1 câu. Càng ngày càng đáng ghét, cô ngốc, người đàn bà kênh kiệu.

Tôi nhìn đứa con của mình.

- Con thật hạnh phúc khi có mmột bà thật đẹp, phải ko bé yêu....

Thằng bé ngủ rồi, chắc nó ko còn nghe được những gì tôi nói.

Cũng được 3 tháng rồi còn gì, mà vẫn còn quấy đêm hoài như thế, chỉ cực cho bà trẻ, nhỉ?

Cô ấy đứng bên cửa sổ, gió tháng 11 lùa về, hơi lạnh chạy qua khiến tôi nghiêng ngả, cô ấy khẽ run người, co mình, lấy hai tay ôm lấy chính mình.

- Sao ko để anh ôm em thật chặt?

Cô ấy khóc, nước mắt chảy thành từng vệt dài l trên 2 má ... cứ đẫm dần lên , nước dày bờ mi buồn....

- Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?

.................................................. ......

Cuộc đời tôi có nhiều sai lầm, sai lầm ấy thì có lẽ là rất nên trả giá.

Như đa số những người đàn ông còn quá trẻ. Tôi ko hiểu giá trị của tình yêu, càng ko thể biết, ai yêu mình... nhiều nhất.

Khi tôi ở Hy Lạp cùng , ( tôi làm cho 1 công ty du lịch, bà rất hay đi đây đó, và thỉnh thoảng, tôi có muốn đi cùng, mà cũng sẽ ko từ chối, nếu điều đó ko quá ảnh hưởng đến việc học của tôi) có một nhà chiêm tinh, đã nói với tôi về những chòm sao chiếu vào vận mệnh. Ông nói tôi là một kẻ sẽ cô đơn trong con đường độc bộ, những vì sao chiếu vào bản mệnh tôi nói lên điều đó. Một kẻ ngang tàn sẽ luôn làm những điều sai trái.

Tôi chẳng tin vào những chòm sao, cũng như bao người, tôi ko hiểu nhiều về nó, nhưng có lẽ sau này, ngồi đâu đó chiêm nghiệm, tôi và những người có chòm sao như tôi, sẽ thấy rằng điều đó đúng đắn lắm. Tôi đã sai trái rất nhiều như chính những chòm sao phản chiếu.

Đã có rất nhiều người con gái muốn tôi ôm lấy họ, xem tôi như 1 hoàng tử, ôm lấy họ để họ được nũng nịu, yếu mềm, họ khóc khi vòng tay tôi đi xa.Nhưng có một người lại muốn ôm lấy tôi, ko muốn buông ra, đó là cô ấy.

Đôi khi khóc một mình, nhưng muốn tôi nhìn thấy, đôi khi đau một mình, nhưng lại muốn tôi chạm lấy nỗi đau.

Ừ, tôi yêu cô ấy, có lẽ thế!

Có điều, thói quen phạm sai lầm thì tôi chưua bao giờ bỏ cả. Điều này, sau này làm tôi xót xa mỗi lần nghĩ lại.Nhiều lần, tôi làm cô ấy đau lòng, không đúng, đã làm cô ấy rất đau lòng.... À mà cũng chẳng phải, đã giết chết dần sự cảm nhận nỗi đau của cô ấy....

Kiểm điểm lại mình, tôi thấy tôi thật "bẩn".

Trước khi quen cô ấy, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn bà tôi còn chẳng nhớ nổi nữa? Lần đầu tiên là năm lớp 9, với mối tình kéo dài 9 ngày. Sau này, cô bạn 9 ngày đó rất hận tôi. Có lẽ là lần đó tôi nhớ nhất vì nó là lần đầu tiên. Sau này tôi quan hệ nhiều "như một thằng điên" và ko thể nào nhớ mặt, nhớ tên cũng như số lần mà tôi đã làm chuyện ấy.

Tôi gặp cô ấy khi tôi học lớp 12, thấy cô ấy hay hay, đơn giản chị vậy.

Như bản tính trầm cảm của người đàn bà bí ẩn, cô ấy thật ít nói, và rất chuẩn mực. Thời gian bỏ ra để chinh phục cô ấy khiến tôi "cai" nhiều thứ. Suốt một thơi gian dài, tôi chỉ biết có "một mình" cô ấy tôi, ko và ko ai khác cả.

Và thế là cô ấy đã yêu tôi.

Yêu có lẽ là nhiều lắm.

Cô ấy tắm mưa để chạy đến đem cho tôi 1 cây dù, khi tôi tan học.

Xé cái váy đang mặc và cô ấy thích nhân để cầm máu cho tôi khi tôi ngã xe.

Bán đi thứ đồ kỷ niệm quý giá của để lại ( cô ấy mất từ nhỏ) khi tôi có khó kh về tài chính.

Ôm tôi thật chặt khi tôi bị bố đánh vì đã dám cắm xe.

Cho máu tôi khi bà nằm viện.

Làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bạn thân tôi khi biết nó gặp khó kh.

Luôn ở đó khi tôi cần và ko hề than trách.Dù tôi làm gì, cô ấy cũng đều luôn tha thứ....

Người đầy vết xước bởi những cơn say của bố, mắt sưng và thâm quầng vì khóc lóc chờ tôi những lần ham chơi. Vạy mà tôi, thì ko làm gì cho cô ấy cả....

Và cô ấy tiều tuỵ đi, suy sụp đi, yếu ớt đi....Cho đến khi cô ấy phát hiện ra, tôi đã ngủ với bạn thân của cô ấy, cô ấy cũng bỏ qua rất đỗi xuề xoà... Cứ xem như là ko hề biết.

Bạn thân cô ấy xấu hổ, khóc lóc và van nài, cô ấy chỉ cười cứ như người ngoài cuộc. Thật lạ lùng, điều đó làm tôi nổi khùng. Tôi không thể chịu được cái sự khoan dung thái quá ấy...

Vậy là tôi thách thức, thách thức cô ấy với những cuộc tình mới của tôi, đầy tội lỗi, tôi công khai, ngày lại ngày tôi đâm cô ấy thêm sâu và thêm nặng.

Sẽ chẳng ai tin, cũng giống như tôi ko dám tin, rằng tình yêu lại có sức mạnh diệu kỳ đến thế. Cô ấy cứ lầm lũi bám đuổi lấy tôi. "Em chỉ muốn em ôm lấy anh", "Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn."

.................................................

Phụ nữ không biết rằng, họ càng yêu thương người đàn ông của mình bao nhiêu thì càng hứng chịu sự hắt hủi bấy nhiêu. Cô ấy chắc hẳn ko biết điều ấy.

Một ngày kia, tôi suy sụp, ngồi trên dốc những con đường gôf ghề tội lỗi, tôi cảm thấy một cái gì đấy thực sự đang bóp nghẹt mình. Một trong những cô gái mà tôi quan hệ, đã có thai, và cô ta chỉ mới có 16 tuổi. Tôi thực sự bối rối, chẳng biết phải giải quyết thế nào.... Tôi cảm thấy nghẹn ngào và đắng ngắt.... Chỉ muốn khóc như một thằng con trai ủ dột.

Và cô ấy biết....

Chúng tôi đã cãi nhau....

Vì tôi muốn phá và cô ấy muốn giữ.

Thật điên rồ khi cô ấy muốn giữ nó, đứa con ko phải của mình, đứa con của người tình của kẻ mà cô ấy yêu thương.

Tôi ko thể chịu được, áp lực quá lớn đó, cô ấy phản kháng manh mẽ và một mực nói cô ấy sẽ chăm lo tốt cho đứa trẻ.

Cô ấy khóc, còn tôi chỉ muốn nổi điên, tôi tát cô ấy: "Em im đi, em giả dối, em khốn nạn! Sao em ko dám nhìn vào bản thân miìn, rằng em đang ghen, rằng em muốn giết nó hơn cả anh nữa. Nhưng em đang giả vờ, em giả vờ làm người tốt đến bao giờ?"

Tôi bỏ đi.

Đêm đó, tôi uống rất nhiều, rồi tham gia đua cùng đám bạn "chí cốt".

Kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo của cuộc đời tôi, là tôi đã ko làm chủ được tay lái của mình, tôi bị tai nạn. Sau đó, thật đơn giản, bây giờ thì tôi đã chết.

........................................

Chỉ là một bóng ma, những ngày tháng mùa đông lạnh giá ko thể ôm lấy người mà mình yêu thương, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống, thật quá đỗi muộn màng.

Cô nàng 16 tuổi đã nghe lời cô ấy, ko để đứa con tôi đi theo cha nó, họ đã ko phá.... và bây giờ thì, cô ấy đang là của con tôi, đứa con ko phải do cô ấy sinh ra, nhưng cô ấy đã giữ lời, nuôi nấng và yêu thương nó bằng tất cả bản ng cũng như trái tim người .

Tôi luôn dõi theo 2 con cô ấy.... Nước mắt tôi tan vào không trung, hoà vào từng làn gió lạnh.

Anh biết em lạnh lắm, anh muốn ôm em lắm... nhưng anh sợ, một bóng ma, sẽ chỉ làm em thêm lạnh lẽo.....

Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh?

Đừng viết truyện và thổi hồn bi thương vào đó....

Ngừng sống bằng nước mắt trong niềm đau dày vò... Không phải em giết anh, em đưừn cố lừa mình tự trách... Anh đã tự giết mình, vì anh ko biết cách yêu em....

Lạnh lắm, đừng khóc, nước mắt mùa đông ko làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh - một bóng ma xót xa, muốn ôm em ngàn lần mà ko thể....

Quanh quẩn bên em vì khi sống đã ko thể bên em.

Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách.....Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên tội. Dù biết rằng chẳng thể bù đắp được đâu, nhưng nhìn em đau, để thấy mình biết đau, đau lắm....

....................................

Một năm rồi phải ko anh? Một năm trôi qua, anh đi, em cất lòng mình muôn vàn giọt đắng! Ko hiểu vì sao em yêu anh, đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu.... 1 điều cứ mãi y nguyên như thế... em yêu anh thật nhiêu... Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: