Truyện ngắn Gao' 2
Nước mắt ngày tết Tạp truyện -[ Gào ]
LTS: Đây là 1 câu chuyện "vớ vẩn" tặng những người đàn ông sống "bạc như vôi", tồi như cứt! Hy vọng các anh sống, hãy cố gắng nên người!
Thế giới tốt đẹp, mọi thứ sinh ra đều tốt đẹp! Chỉ có 1 thứ ko tốt! Đó chính là đàn ông!
Ai đưa tiễn cho tết buồn lay lắt?
Xe tang qua dập tắt một cuộc đời...
Cám dỗ chạy tới, buông những lời lả lơi...
Kẻ vồ lấy, để đời cười tức tưởi
Tôi ngồi thu lu trong phòng, khóc, nước mắt chảy vòng quanh! Chẳng có gì có thể ngăn nổi nước mắt tôi lúc này. Bởi vì tôi ấm ức. Hôm nay, là mùng 1 tết, là cái ngày người ta bảo phải ăn chơi, tôi làm việc cả năm - kiếm tiền ko phải là dễ, mới tý tuổi đầu mà nhan sắc đã nhăn nheo, mọi thứ trên mình đều xập xệ. Nhưng tôi chẳng thể làm khác hơn....
Bởi tôi là con gái, đời con gái luôn chạy theo những thứ, đối với bản thân họ là bình thường, đối với người ngoài cuộc là phi thường và đối với đàn ông là... tầm thường.
Tôi thương thân tôi quá! Tôi thương mà tôi cũng chẳng thể làm gì cho nó cả.
Chỉ biết khóc thôi!
Mẹ tôi cũng đã khóc như thế này. Và nước mắt tôi hôm nay lại phải lăn vì một điều tương tự.
Đàn ông tồi lắm! Bố tôi tồi và anh ta tồi! Họ tồi!
Khi chúng tôi - những người phụ nữ nhìn nhau ánh mắt âu sầu, thì bọn đàn ông chúng nó, một là đang chơi gái, hai là đang chơi bài!
Mẹ tôi bảo, đàn ông là thế và chúng ta phải chịu đựng đi thôi! Tôi cười, đàn ông là thế và chúng ta hãy thay đổi họ!
Nhưng có lẽ cũng giống như mẹ, tôi cả đời cũng chẳng thể thay đổi được đàn ông..
.................................
Hà Nội và tết lạnh không mưa:
Giao thừa là 1 điều gì đó thiêng liêng, chúng tôi - tôi và anh ấy lên chùa để cầu xin những điều may mắn. Nhưng tôi ko biết rằng, trong tiếng lẩm bẩm của chuông chùa.. anh ấy đang cầu xin gì cả... Phải chăng là... cho anh ấy trúng lô ăn đề và ra về ko trắng tay nơi chiếu bạc? Con mắt tôi trũng sâu nhìn anh chán nản:
- Anh đang cầu xin gì thế?
- Anh ko thể nói đâu! Nói ra là mất thiêng đấy nhá!
Chúng tôi đi ra và len lỏi trong đám người xa lạ. Họ chen chúc nhau cũng chỉ để cầu khần những điều may. Tôi thật sự rất muốn ôm và bám lấy người đàn ông này, giữa đám đông, tôi chỉ sợ mình đi lạc. Nhưng anh ta... anh ta thì.. . cứ lao đi, quên hét những gì đằng sau anh ta đang cố gắng... len lỏi và len lỏi...
Tôi hoàn toàn có thể yêu một người đàn ông khác, thay vì 1 năm nay cứ bám lấy anh chàng này... vừa tai tiếng lại chẳng có "miếng gì". Nhưng tình yêu luôn làm theo những điều phi lý, quy luật là nghiễm nhiên chẳng có quy luật gì. Khi yêu, con gái hay nghĩ: Rồi anh ấy sẽ thay đỏi, khi anh ấy yêu mìnhhơn...
Và thế là thời gian qua đi, những tuổi chồng chất lên nhau kéo cuộc đời trôi tuột.."Hiện thực" mà con gái mơ ước chẳng hề hiện ra... Anh ta ko thay đổi hay là anh ta ko "yêu mình nhiều hơn"???
Anh ấy luôn say sưa với những trò chơi, như người bố của tôi đắm mình vào những "con số". Ấy vậy nên tôi hiểu ra 1 điều rằng, vì sao con trai hay giỏi toán hơn con gái... Bởi vì... như thế đấy: Họ yêu những "ván bài".... như thế....
Còn nước mắt phụ nữ thì mãi mãi chỉ chảy dài mà thôi...
- Em kiếm tiền vất vả như thế nào anh biết ko? Sao anh lại làm như thế? Anh ko biết thương và cũng ko xót em sao?
- Đm mày, im con mẹ mày mồm đi, té đi cho bố mày chơi. Đm, đéo ai chẳng biết! Nói nhiều vl!
Này, đừng nhầm rằng anh ấy vô học. Người đàn ông "có học" nào, khi thua bài đèu trở nên "vô học" như thế! Thua càng nhiều thì càng vô học. Khi bình thương họ dịu dàng với bạn bao nhiêu, khi thua bạc họ chửi bạn nhiều cũng tương đương như vậy đấy!
Câu chuyện này xảy ra với chúng tôi vào mùng 1 tết, anh ấy đã nói với tôi như vậy và ngồi trong chiếu bạc cả 1 ngày. Tất nhiên là hôm đấy, anh ấy thua sạch.
Trời Hà Nội tết này rất lạnh, và thua bạc làm cho người ta càng lạnh nhạt hơn....
.................................................
Theo bạn, một năm yêu nhau và 20 năm yêu nhau, cái nào hơn chứ?
-Im mẹ mày mồm đi đồ con lợn!
Câu nói này có xa lạ lắm đâu, quen lắm và gần bước chân 20 tuổi của tôi nhiều lắm. Bố tôi đã nói vậy khi chẳng may ông ấy chơi cho vui và bị mẹ tôi ngăn cản...
Cờ bạc là cái gì đó mang trong nó sự nguy nan... mà đàn ông thường ko hề hay biết!
20 năm hay 1 năm cũng sẽ bị giết chết bởi một sự "nhục" hình!
.................................................. .............
- Ly dị đi! - mẹ tôi nói!
-Chia tay đi! - Tôi nói
- Giỏi hì ly dị mẹ mày đi! - Ông ấy nói!
- Chia tay cái **********! Đây đéo thèm! Nói thế cho ngắn! - Anh ta nói
.................................................. .......................
Khóc! - Chúng tôi khóc!
.................................................. .....................
Rồi một mai thiên thần cũng cất bước ra đi
Chỉ để lại một tấm thân ác quỷ....
Hành hạ thân xác kẻ sống trong mộng mị
Thốt lên "hy vọng chẳng ý nghĩa gì
"Nước mắt cứ ướt đẫm nữa đi...Sẽ thấm trọn những gì... của tết!
Một bầu không khí ảm đạm bao phủ những ngày tết lạnh giá! Chẳng còn gì có thể níu giữ những người đàn ông ko ra gì! Khi tôi nói - tôi đã vỡ oà đã khóc!
Tiền rất cần cho cuộc sống! Khi ko có tiền người ta tìm mọi cách để trở nên giàu có hơn! Và khi lao đi, để chẳng thể giàu có hơn mà có khi còn mất tất... người ta thay đổi tâm tính của mình!
- Tất cả là do em! Do chính em! Anh đã bảo lúc anh đánh bài đừng có mà gọi kêu ầm ĩ! Do em nên anh mới thua nhiều như thế! Tất cả là do em! Tại em nên anh mới thua!
- Cờ bạc rất ngại đàn bà - Tao chơi mà mẹ con mày cứ trù ẻo, thắng thế đéo nào được mà lại chả thua?
Họ học cách đổ lỗi! Biết cách đổ lỗi! Và Họ đổ lỗi cho người khác... nhanh hơn bất cứ ai!
.................................................. .................
- Mẹ con ốm đấy, nấu cơm đi, để bố xem mẹ thế nào, còn đi mua thuốc!
- Em mệt à, này sốt rồi đấy! Để anh đưa em đi về nhà nhé! Đừng cố nữa, em ốm thế này, anh xót lắm, biết không?
ĐÓ là những câu nói của một thời xa xôi quá.... Khi mà đồng tiền còn chưa làm tha hoá người đàn ông.... Chưa biến 1 người chồng trở nên cục súc, 1 người cha trở nên ngu đần và 1 người con trai yêu thiết tha trở nên bại hoại!
.................................................. ....................
Thời gian rồi sẽ qua đi, trong đám lá khô úa tàn biết đâu sẽ mọc lên một mầm non mới! Đời người rồi sẽ tan biết đi, tình yêu và thù hận cũng sẽ ngủ vùi theo năm tháng... Nhưng.... liệu một ngày đàn ông có bất giác bàng hoàng.... khi bên mình ko còn bóng dáng thân quen... đầy yêu thương của những người phụ nữ?
.................................................. ....................
Mẹ đã tự tử... đã nằm yên... vì mẹ ko thể nghiễm nhiên trở thành người ko chồng nhanh như thế! Ly dị nói ra thì rất dễ... nhưng chẳng thể làm dễ chút nào.... Người ta vẫn bảo nhau rằng, người đàn bà ấy bệnh nặng nên qua đời như vậy... Khi ra đi vẫn nghĩ đến thể diện của chồng... Với mẹ, chết đi có nghĩa là ly dị!
Nước mắt ấy cứ rơi, trên quầng mắt thâm và bờ môi con gái.... Giá như mà nó cũng có thể chết đi như mẹ... Một mảnh hồn non... nay đã chẳng còn?
__________________
Câu chuyện ngày Valentine
- Gào 14/2/2008-
Chỉ là 1 câu chuyện ko có khung xương. Dành tặng nhân ngày lễ tình nhân! Cần biết 1 điều rằng: "Ai cũng cần 1 bờ vai cho dù kẻ đó sẵn sàng mê mải đón cô đơn bên mình."
Chiếc xe bus lao vụt qua, ngoài trời mưa lất phất từng hạt nhẹ, nó đứng mãi trước cửa một quán bar, khuôn mặt trượt dài mệt mỏi, ánh mắt đưa lên đẩy xuống những tia nhìn.
Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, thường thì vào những dịp lễ đặc biệt như thế này, chẳng nơi nào đóng cửa sớm. Đặc biệt là quán bar, nhà nghỉ, khách sạn, nơi hát karaoke và những tụ điểm ăn chơi, họ ko ngu ngốc đến nỗi nói "không" với lợi nhuận.
Bạn gái nó là nhân viên tiếp thị cho 1 hãng thuốc lá, trong những ngày mùa đông cắt da này, cô ấy vẫn phải mặc một chiếc váy cũn cỡn, cái áo hở hang hết cỡ, phô trương dòng chữ gợi tình trên bộ ngực được độn lên đồ sộ để đi mời thuốc những gã đàn ông ko mấy lịch sự tại quán bar.
Công việc của cô ấy bắt đầu vào buổi đêm, đôi khi kết thúc vào tờ mờ sáng. Cũng ko quan trọng lắm với việc công việc này kết thúc vào mấy giờ và vào lúc nào, miễn là nó giúp cô ấy kiếm được tiền và làm cô ấy vui. Thế là được!
Nhưng công việc của 1 người tiếp thị thuốc lá, ko thể kết thúc muộn hơn cả giờ quán bar đóng cửa... Trừ phi.... trừ phi... trừ phi là cô ấy còn làm 1 công việc phụ khác ... gọi là "tăng ca", "thêm giờ".
Đầu tiên, cô ấy chần chừ, ko chịu nhận. Sau vài cái tát, cô ấy hất mặt len cười và nói với nó chỉ 1 câu ngắn ngủi thôi: "Vâng! Đúng như anh nghĩ!"
Sau nhiều ngày dằn vặt, nó quyết định gặp mặt để lật bài: "Anh có thể chu cấp cho em thoải mái, em hãy bỏ cái công việc này đi.... Ý anh là... cả 2 công việc này đi!"
Lúc đó, nó thầm nghĩ: Người ta vẫn bảo lấy đĩ về làm vợ cũng chẳng sao!
Cô ấy nhìn nó và nói: "Anh nghĩ lấy đĩ về làm vợ cũng chẳng sao và dễ lắm sao?"
Nó im bặt. " Anh ạ, đôi khi có những sự sắp đặt mà em ko thể cưỡng lại, em được sắp đặt ở đây và chẳng may bị anh lật tẩy. Anh đã nhìn thấy thì liệu sau này, anh có thể quên hết những điều anh - nhìn - thấy để lấy em ko? Và em sẽ sống phụ thuộc, trong sự chu cấp và nỗi than phiền. Em ko có tự trọng nhưng em cũng chẳng có nổi hy vọng vào anh!" - Cô ấy nói!
Nó có thể lên rất nhiều chiếc taxi mà ko cần trả tiền, đi đến mọi nơi nó muốn trên những chiếc ôtô có người lái đó mà chẳng tốn 1 xu. Vậy mà có ngày, một ả đàn bà nhổ vào mặt nó 1 câu gọn lỏn đại loại như là ả nghĩ nó ko thể chu cấp cho ả nổi 1 cuộc sống bình thường.
Thật nhục nhã!
Người ta vẫn nói, những đứa con gái quen trong quan bar là loại chẳng ra gì, nhưng bây giờ người ta nên bổ sung rằng, những đứa con gái học đại học, quen trên giảng đường và làm ở quán bar cũng chả ra gì xất - Nó nghĩ!
Đối với thằng con trai của 1 người lái tất cả những người lái xe taxi ở thành phố này - thì đó hẳn là 1 sự sỉ nhục. Một cú đập ngực mạnh mẽ của một con đàn bà 2 lưng vào sống mũi cao và đôi mắt sâu quyến rũ này.
Nó kể lại câu chuyện cho chị gái mình, bà chị cũng chẳng làm gì hơn ngoài cười cợt. Thật cay cú!
Câu chuyện diễn ra đã được 1 tháng, và hôm nay là ngày valentine đầu tiên mà nó quen con ả vênh váo, tự phụ, nghèo xác xơ kia...
Nó quyết định xây dựng 1 sự nhục nhã đột phá! Chuẩn bị 1 món quá cho con ả rẻ tiền. Tình yêu ko thể khiến người ta làm nên những điều lãng mạn ngu ngốc. Nhưng sự cay cú có thể tạo nên những cú hích "mủi lòng".
"Chỉ cần mày quay lại với tao, tao sẽ để mày sống như 1 con gái bao mà dày xéo! Chắc đéo gì mày đã nhục bằng tao!" - Nó nghĩ!
Uh, kể ra cũng đúng, cho dù ko ai trông, chẳng ai nhìn ngóng, nhưng con nhỏ kia đã giáng cho nó 1 đòn quá đau đớn vào sự tự trọng của 1 người đàn ông "quân tử".
Người ta ko thể đầu hàng kẻ đã xúc phạm niềm kiêu hãnh của mình. Nhất là khi kẻ đó là đàn bà, còn mình thì lại là 1 gã đàn ông đường đường chính chính!
Nó đã phải xem rất nhiều phim Hàn Quốc, để có 1 bước nhảy vọt cho sự tỏ tình loãng mạn vào ngày Valentine này. Nhưng mọi điều nó xem đều chẳng mấy hay và đặc sắc, bóng bay, hoa hoét và những trò nhạt toẹt đã cũ rích từ lâu. Một người giàu ko thẻ chơi trò hèn mạt.
Con trai ông giám đốc hãng taxi lớn nhất thành phố này - là nó! Người thừa kế tất cả khối gia sản đồ sộ và dịch vụ cho thuê xe hơi đắt tiền là nó! Và nó, có cách của riêng mình!
Xung quanh quán bar ngày Valentine, bắt đầu từ 10h tối, tất cả những chiếc xe đời mới, bốn chỗ và dài mui, cóng koong... khoảng gần 20 chiếc, phủ xung quanh những bông hoa hồng tươi, khoảng vài trăm nghìn bông thôi, đứng chờ "nàng" nghỉ ngơi ... ra khỏi bar buổi tối! - Xin lỗi các bạn, tôi lỡ bịa quá lời! Thực ra, trên thực tế là, chàng trai của chúng ta, chỉ cho 1 chiếc taxi tải của nhà cấu ấy, chở đầy một xe tải hoa hồng đứng đợi trước quán bar vào lúc 11h đêm thôi.
Đợi mãi... đợi mãi... cái đợi mãi tính ra cũng chỉ khoảng 1 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô ấy cũng bước ra khỏi nơi ồn ào ấy, gần như là kẻ cuối cùng đi ra khỏi cái tổ của 1 lũ ong thợ mệt nhừ....
Đôi mắt lờ đờ, đôi chân loạng choạng.... Cô gái ngồi sụp xuống khóc nức nở.
Nó tưởng bở cười trong lòng, vì ko ngờ cô ta quá nhanh xúc động.
Nhưng hành động tiếp theo ko như nó chờ mong, cô ta liên tiếp đập đầu vào tường rất mạnh, như 1 người điên vậy.
Nó bắt đầu luống cuống, và phát hiện ra rằng, hoá ra cô ấy ko hề nhìn ( để mà thấy) nó cũng như đám hoa hồng trên xe ô tô.
Nó vội vàng chạy đến, trời đã quá khuya để ai đó có thể phát hiện rằng, có 1 người con gái yếu đuối đang lả đi nhưng vẫn gắng sức đập đầu vào tường để làm đau chính mình, trong ngày lễ tình nhân lặng lẽ này.
"Em say à?"
"Anh à, em ko say!"
"Em làm như thế, đau lắm! Chết đấy!... Muốn chết à?"
"Đập đầu cho tỉnh"
"Ko say sao phải tỉnh"
"Đập đầu cho say"
"Đang tỉnh sao muốn say"
Đoạn hội thoại nhảm nhí cứ thế diễn ra... cho đến khi người đàn bà lảm nhảm trong người đứa con gái kia ngủ lịm.
Xe tải hoa hồng ko ai trông ngóng, ngày Valentine qua đi chẳng tạo được đột phá gì. Chỉ có điều sáng hôm sau 2 người ở trong một nhà nghỉ, đầu người con gái vẫn còn nguyên máu, và gã con trai vẫn mặc nguyên quần, ko tháo thắt lưng.
Chẳng ai làm gì ai và ai cũng biết là như thế....Nhưng đôi khi... Con gái đủ thông minh để biết con trai... sẽ làm gì...
" Xe hoa đẹp lắm"
"Ra là em nhìn thấy hả?"
"Uh, to thế cơ mà!"
"Nó là dành cho em"
"Uh, để cho mày biết ông đây cay mày lắm hả? Haha, ý anh là thế chứ gì?"
"Uhm... Ko dấu"
"Dành cho em nhưng ko là của em, anh nhỉ?"
"Hôm qua, đúng là em tỉnh, ko say nhỉ?"
"Uh, em tỉnh mà"
"Sao ngất đi thế?"
"Đập đầu nhiều quá nên đau, giả vờ ngất để anh khiêng đi ngủ"
"Tức là sao?"
"Valentine mà, cũng nên có một người đàn ông ko nguy hiểm, cho ấm áp, và thoát khỏi cái cảm giác một mình!"
"Em "lại" làm bạn gái anh nhé?"
"Không, em chỉ cần anh đêm qua thôi! Như thế quá đủ rồi! "
Một người bên cạnh... chỉ một giờ... một phút... nhỏ nhoi thôi....
Bài viết mượn từ Gào' Blog.
1 câu chuyện quá đỉnh. Đọc câu " Một người bên cạnh... chỉ một giờ... một phút... nhỏ nhoi thôi...." nghe buồn vật. Biết là đã xa nhau thật rồi, nhưng sao mình ko quên được. Ngày 8/3, biết là em đi chơi với 1 người bạn trai mới, nhưng mình vẫn xuống ngồi đợi trước nhà, SG ngày 8/3 mưa buồn, lạnh. Ngồi ngoài đường đợi mà thấy lòng sao hiu quạnh. Mỗi lần có 1 cặp chở nhau đi qua thì lại thấy buồn. Ngồi từ 21h, rồi 22h, rồi 23h vẫn chưa thấy em về. 23h20, 1 chàng trai chở em về, thấy anh ngồi đó thì nó chạy thẳng luôn, nhưng hẽm nhà em là hẽm cụt nên chạy vào 1 lúc lại quay đầu xe ra, dừng trước nhà em. Em thấy mình ngồi đấy, vẻ mặt hơi ái ngại. Thằng ấy đợi em đóng cổng rồi mới chịu về. Anh nghĩ là em vào nhà rồi lại quay ra gặp mình, mình ko đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn gặp em giây lát thôi, nhưng em vào nhà luôn, 12h vẫn ko thấy quay ra. Đèn tắt, em ngủ. 1h sáng, em cũng ko chịu ra gặp mình. Thật nhẫn tâm. Con gái mới nhẫn tâm làm sao. Thấy người mình từng yêu tha thiết cách đây vài ngày ngồi ngoài sương gió, lạnh lẽo, nhưng em lại ko có lấy 1 chút biểu hiện. "Lạnh lùng, Nhẫn tâm" đó là từ ngữ nhận xét về em lúc này.
Ngồi chờ 1 đêm để mong gặp mặt em 1 phút thôi, cũng không thành công. đau thật sự.
M.e.s.s
(Một câu chuyện có thật - Gào)
"Có bao giờ bạn nghĩ, tin nhắn kéo ta lại gần nhau???
Bởi vì vì ai đó TIN bạn... nên bạn Hãy TUYỆT ĐỐI TIN người đó......"
Tít tít: "Huy không ngủ được. Chán quá! Mới 1h30, không biết phải làm gì cho hết đêm nữa.G chắc vẫn chưa ngủ. Huy nhắn tin để bảo G đi ngủ sớm."
Giang thoáng giật mình, vì chuông tin nhắn hay là vì Giang đang chờ nó? Chờ tin nhắn đó như bản năng của Giang khi đêm về....Ừ, đối với nhiều người, 1h 30 sáng thì đã là quá muộn rồi nhưng với Giang và Huy... thì dường như vẫn còn sớm lắm. Từ rất lâu rồi, cả hai chẳng bao giờ có khái niệm ngủ sớm hơn 3h sáng... thậm chí... 4, 5h....Giang còn nhiều việc lắm, cái đống bài vở chồng chất này, cả núi công việc và giấy tờ chưa xong... chẳng dám ngủ... một lần không dám ngủ kéo theo nhiều lần chẳng cần ngủ đã trở thành thói quen ngủ muộn và thức đêm của Giang... Còn Huy, Huy chỉ đơn giản là không thể ngủ... Thế thôi.... Dù mục đích thức của hai người khác nhau. Cũng như cách sống khác xa nhau và thế giới đối lập đã kéo họ rời xa nhau nhanh như thế... nhưng vẫn những đêm trắng qua đi... họ giống nhau.
Giang nhìn lịch, hôm nay ngày 22, tự nhiên mắt Giang chảy ra hai dòng nóng rát.... 22 rồi à? Thế là đã một tháng kể từ ngày Giang xa Huy. Xa trong gần....Xa trong tim mà gần trong mắt. Lục lọi đống SMS cũ, từ ngày hai đứa mới quen nhau,lâu lắm rồi nhưng Giang vẫn giữ, chẳng xoá cái nào, Giang nhắn tin cho Huy: " Huy ơi, G đang đọc lại mấy tin nhắn hồi chúng mình mới quen nhau, buồn cười lắm! Bọn mình nhiều kỷ niệm nhỉ?"...Nhiều, nhiều lắm.... Giang thoáng nghĩ, ấn phím điện thoại như vô thức: "Bọn mình đến với nhau kỳ quoặc và xa nhau cũng kì lạ, hehe"... Nói mà nhói lòng!
Ừ, Giang và Huy đến với nhau tự nhiên, tình cờ còn hơn.... sét đánh! Gặp nhau lần đầu tiên ở một quán cafe vắng... Có đôi tình nhân nào quen nhau buổi chiều, yêu nhau buổi tối như Giang và Huy không? Nghĩ vậy, Giang bật cười, có lẽ lúc Giang nhận lời yêu Huy, chưa phải là yêu, mới chỉ là hiếu kỳ và thinh thích, trong lúc cô đơn cả hai cùng thiếu một người yêu mình.... và thế là... đơn giản bằng một nụ hôn! Nhưng càng ở bên Huy, Giang càng yêu Huy, những ngày thiếu Huy là những ngày trống trải kéo mãi thật dài...
Hai mảng đối lập như Huy và Giang sẽ yêu nhau như thế nào? Giang không biết, nhưng tình cảm cứ kéo lết Giang đi, Giang yêu Huy. Có lẽ vậy, và trong lúc ấy, Giang cũng nghĩ rằng Huy yêu Giang... Yêu thật lòng như thứ tình cảm mà Huy đã cố thể hiện với Giang bằng mọi lời nói chứ không phải hành động... Yêu bằng cảm giác mùa đông Giang thấy ấm khi có Huy bên cạnh... Dù gió có luồn qua tóc, hay mưa có rải ướt đẫm con đường trươn tuột xe hai người đi qua, Giang vẫn chẳng hề sợ hãi vì bên Huy, Giang cảm thấy an toàn.Bởi vì Giang tin... Bởi vì G tin Huy...
Tít tít: "Giang vẫn tin Huy? Tin Huy cho dù Huy có lừa dối G à? Tin Huy cho dù Huy đã phản bội lại tình yêu của G à?Tin Huy cho dù biết lòng tin ấy sẽ chỉ làm G buồn thôi à?Đúng là ngốc hết chỗ nói!"
Mọi thứ tình cảm đều làm cho người ta ngốc nghếch mà Huy, Giang thoáng nghĩ, tin Huy thì có làm sao đâu nào? Chẳng phải bởi tin mà tình cảm của Giang đến giờ vẫn đứng yên đó, hướng về phía Huy đó sao? Giang nhớ những con đường hai người đi qua, nhớ mùi sữa đậu nành với hai sở thích trái ngược đến kỳ lạ...Thoáng buồn cười. Huy thích uống sữa đậu nành nóng, phải thôi, mùa đông, phải uống sữa nóng mới ấm người... Còn Giang, thích sữa lạnh cơ, cái gì cũng lạnh chứ không riêng gì sữa.... Nhiều lúc Huy nhăn mũi khi đi cùng Giang: "Sao lúc nào cũng uống lạnh khi trời đã lạnh lắm rồi!"... Giang hâm thật đấy! Giang thích đối chọi với những gì đang có, cảm giác đẫm lạnh khi trời lạnh làm Giang tê cứng lưỡi nhưng thích thú. Người ta nói, Giang yêu Huy cũng chỉ vì cái thói ngang tàn, thích những điều khác lạ và chinh phục những thứ trái ngược với mình. Giang cười họ ngu ngốc, nhưng đôi lúc ... ngày trước thôi, Giang nghĩ họ cũng đúng. Những lúc nghĩ như vậy, Giang sợ lắm, cứ như là Giang đang chơi đùa với Huy và với chính mình vậy...Và chính Huy cũng đã từng nói với Giang nhiều lần, rằng thế giới của cả hai đứa quá khác nhau cơ mà...Nhưng rồi, Giang nhận ra có thật là nhiều những điều kỳ diệu, cũng như cuộc sống trải dài bất ngờ đến vô tận... Điều đó có nghĩa là, một đứa con gái như Giang, có thể yêu một người như Huy, trái ngược mình, không vì gì cả, không vì chinh phục, không vì háo thắng, không vì khát khao, chỉ vì yêu.... đơn giản vậy! Đơn giản như Giang thích sữa đậu nành lạnh, và Huy thích hít hà hơi sữa nóng mùa đông... Đơn giản... chẳng vì gì cả....
Đơn giản như việc Giang và Huy xa nhau.... Huy phóng xe đi và Huy biến mất! Nhanh như ngày hai người quen nhau vậy.... Những tin nhắn lọt thỏm trong không gian chết nắng của mùa đông lạnh cóng... Giang buồn.... Huy có buồn không? Đó, Giang tin Huy thì Huy vẫn cứ đi nhanh vậy....Nhưng, Giang chẳng bao giờ có định nghĩa hay viết khái niệm cho từ "kết thúc" cả, tất cả chỉ là dừng lại để có thời gian bắt đầu một cái mới mà thôi....Ngày Huy trở về, trở về bằng một tin nhắn: "G còn nhiều việc phải lo, đừng phí thời gian vì một thằng như Huy." ... Giang cười, không níu kéo, không nhắn lại.
Tháng hai có ngày đại hàn, lạnh cực độ! Giang chợt nhớ Huy hay mặc phong phanh, chẳng bao giờ chịu giữ cho mình đủ ấm, lại nhắn tin: "Hôm nay đại hàn lạnh lắm, Huy nhớ mặc áo ấm, quàng khăn đấy nhé! Đừng mặc hai áo như mọi lần nữa đấy!"....Muốn ôm Huy quá: " Không biết đến bao giờ G mới lại được ôm Huy như ngày xưa nhỉ?"... Xưa gì chứ, mới đây thôi mà!
Lại bắt đầu những tin nhắn đi về, sự gặp lại nhau chứ không phải là gặp mặt. Xa thì xa nhưng với Giang,Huy ở rất gần...
Lại trở về cảm giác của đêm nay, đêm đại hàn lạnh lẽo và tin nhắn của Huy: "Huy cũng không biết nữa...", Huy cũng ko biết đến bao giờ, Giang và Huy lại ôm nhau thật ấm ư? Giang cảm thấy mơ hồ và mong chờ một điều gì đó, một điều khó có thể nói ra thành lời... Chỉ biết hình dung nó như là một thứ hy vọng dù rất nhỏ nhoi: " Huy có nhớ hôm nay là ngày gì không?"... Nhắn vậy thôi chứ Giang vẫn biết là Huy chẳng nhớ những ngày " vớ vẩn" như thế bao giờ. "Không, Huy nhớ mà, Huy chẳng bao giờ quên cả!"....Giang cảm thấy hơi ấm len lỏi trong tim mình, một giọt mồ hôi rơi ra từ mắt vì hạnh phúc....Chỉ cần còn nhớ thôi, chỉ cần cả hai còn nhớ là cả hai sẽ còn có.... một cái gì đó... rất chung.... Phải rồi, Huy chưa bao giờ quên cả....
Mọi thứ lại có thể bắt đầu như là thời gian chưa từng kết thúc hay đóng khép bất cứ một điều gì.....Tình cảm chậm rãi qua đi rồi sẽ bất ngờ quay trở lại, để người ta có thời gian học cách trân trọng, giữ gìn...Rồi Huy và Giang sẽ như thế nào nhỉ? Giang chẳng biết nữa - cười tủm tỉm.... Còn Huy, Huy có biết không?
Huy không biết đâu, chẳng ai biết được cả....
Chỉ biết rằng sáng mai, Giang lại gặp Huy để cùng Huy đi dung hoà hiện tại...tin nhắn nói vậy... Rồi những ngày sau nữa, Giang sẽ gặp Huy, bên nhau, trong một chiều đầy nắng ấm....Gặp nhau... như hai người bạn cũ... để bắt đầu mọi việc một cách từ từ.... như những tin nhắn vẫn từ từ như vậy.... Chẳng cái gì cần thiết phải đến quá nhanh... Chậm rãi từ từ viết từng chữ.... một tin nhắn hoàn chỉnh...
Tít tít: "G ngủ sớm đi nhé, Lạnh lắm, đắp chăn ấm vào đấy!"
Gào (Tonic)
LTS: Câu chuyện này viết vào tháng 2, khi vừa mới quay lại với Huy...Câu chuyện tình yêu của bản thân mình....( những tin nhắn trong truyện này, là tin nhắn mà Gào và H nhắn cho nhau trong những ngày rất buốt đấy đó... H nhớ ko? ) Đến hôm nay mới p0st nó lên... vì vốn dĩ chỉ định viết riêng cho mình.... Một câu chuyện duy nhất tươi sáng của Gào... từ khi viết truyện đến giờ.... Câu chuyện đầu tiên có cái kết thúc mở....Truyện ngắn duy nhất có một kết thúc ko buồn.... Bởi vì khi viết nó.... cón có hy vọng biết bao....Những câu chuyện như vậy... phải lấy bút danh Tonic....Nếu một lần thấy cái tên Tonic dưới mỗi câu chuyện...thì chắc chắn chuyện đó của Gào... sẽ là...những câu chuyện không buồn....
( Có còn giận nữa không???)
Cuối cùng, tôi cũng đã chọn được cho mình một ngày phù hợp, tại một nơi phù hợp trong một tâm trạng phù hợp để bắt đầu viết "Mắt xanh mỏ đỏ".
Book store trên đường Lê Duẩn, quận 1, tp HCM, một chủ nhật không xấu trời.
Mắt xanh mỏ đỏ
( Gào - [ Tiểu thuyết về thói hư tật xấu của đàn bà ])
1. Mở đầu
Đêm qua, tôi đã khóc rất nhiều. Sau mối quan hệ đổ vỡ với người yêu, tôi có trải nghiệm một vài mối tình ngắn ngủi. Nhưng có lẽ đêm qua, là đêm tôi buồn nhiều nhất.
Khi bạn vừa đi qua một mối quan hệ mất quá nhiều năng lượng, bạn cần được nạp đầy lại bằng vô vàn thái độ tích cực với cuộc sống này. Việc vui vẻ với đàn ông cũng vậy, là một cách nạp năng lượng để đợi trờ ngày "rung động thực sự".
Tôi rong chơi mãi cho tới một ngày, tim tôi bắt đầu cựa quậy đòi ổn định. Tôi quyết định "set up" một mối quan hệ nghiêm túc với một chàng trai. Để rồi, bây giờ, tôi cảm giác - như quyết định đó là sai, tôi đã tự chơi khăm chính mình, khi thừa đủ tỉnh táo để không bị ngã nhào thêm như vậy. Cú ngã sau một cú ngã đau là cú ngã cực kỳ đau!
Chúng tôi tranh cãi. Tôi không phủ nhận rằng tôi sai, khi đã quá gay gắt với anh ta. Nhưng thay vì chỉ ra rằng tôi sai, một cách tinh tế hơn. Anh ta lại thô lỗ đào bới nỗi đau của tôi và xối xả vào tôi những lời lẽ cay nghiệt nhất.
Thú thực, khi đó, tôi đã khóc rất nhiều. Nói ra những câu nói ngu ngốc, hỏi tại sao anh ta cần phải nhẫn tâm như vậy? Trong khi đó, anh ta hi hi ha ha ho ho lên sự đần độn đó của tôi.
Anh ta nói thế này:
- Anh không hiểu tại sao một thằng con trai vừa đẹp trai vừa giàu có như người yêu cũ của em lại phải yêu em và có thể chịu đựng nổi em ?
Theo bạn, hãy công bằng đi, đó có phải là một sự sỉ nhục? Ý anh ta là một thằng con trai tử tế mà gắn bó cuộc đời với tôi là một hành động ngu ngốc. Và may mắn thay anh ta đang thoát ra kịp thời ?
Nếu anh ta yêu tôi nhiều như anh ta nói, thì chỉ một vài câu cãi cọ qua lại, có thể khiến anh ta xát muối vào tim tôi nhiều như thế? Anh ta thừa biết rằng, mối quan hệ vừa mất đi đối với tôi là cả một sự tuyệt vọng. Nhiều đêm, chúng tôi nói chuyện với nhau, anh ta đã quá hiểu rõ tôi rồi. Vậy mà anh ta vẫn cứ phải làm cái việc độc ác đến vậy!
Xét cho cùng, đàn ông vẫn là đàn ông. Một phần đàn ông tốt thì trốn rất kỹ, như là của quý phải được đặt trong rương vàng khóa chặt. Không phải cô nàng nào cũng có đủ can đảm, khả năng cũng như may mắn để có thể với tới và chạm vào được.
Phần còn lại, là những người đàn ông thuộc thể loại: Nếu không khốn nạn thì sẽ thấy thiếu thiếu. Đôi khi thấy không quen, chịu không nổi. Làm người tử tế, sẽ bị "ngứa nghề", phải "xấu" đi mới cam tâm, không thì sẽ không đành phận được. Mà phần này, hình như lại là phần đông!
Thế là, tôi đã đi lang thang dưới mưa, trong một buổi đêm ảm đạm với cảm giác quá khứ dội ngược. Từng lời nói như làm tim tôi muốn xói mòn.
Khoảng một tiếng sau, khi đã ướt nhẹp, mắt sưng húp. Tôi trở về nhà, với đôi chân bầm dập vì trượt ngã đầy máu me...
Tôi bước vào phòng tắm, lau khô người.
Không khóc nữa.
Lên giường.
Đắp chăn.
Ngủ 10 tiếng.
Sáng hôm sau,
Tỉnh dậy.
Mối quan hệ chưa đến 30 ngày với anh chàng đêm qua.
Đã lướt đi theo gió theo mây.
Kẻ ác phải chết!
Anh ta ác.
Nên anh ta đã chết!
Chết toi !
Chết quoeo !
Chết mất xác trong tâm hồn tôi.
................................
Phụ nữ bây giờ khác xưa rất nhiều. Cho dù còn giữ lại vô vàn những ý niệm truyền thống và quan điểm bảo thủ giữ gìn. Nhưng ít ra họ cũng đã biết cách đòi hỏi quyền lợi, đặt cán cân công bằng ra trước ánh sáng - cái thứ mà ngàn đời nay đã bị đàn ông làm cho tha hóa và mục rữa.
Họ cũng có quyền, trở thành phụ nữ xấu mà không chút hổ thẹn. Thậm chí tự hào vì mình đủ can đảm để trở nên xấu xa.
Sau khi vất vả để có mối quan hệ mới tốt đẹp hơn, nhưng lại thất bại, tôi quyết định hòa mình vào trong dòng « phụ nữ xấu » - những người phụ nữ soi gương vì mình, chứ không phải vì đàn ông ! Những người phụ nữ thích ưỡn ngực cong mông, chứ không thích khom lưng cúi mặt.
Phụ nữ - mắt xanh mỏ đỏ.
.................................
2. « Cái đó » của anh ta... quá nhỏ !
Một ngày nọ, tôi nhận được điện thoại của cô bạn thân. Cô ấy là Sophie. Sophie là một quái nữ xinh đẹp, với cá tính mạnh mẽ điên cuồng cùng nụ cười hút hồn tinh quái. Cô ấy cao có mét rưỡi, nhưng sức hút của cô ấy hẳn phải ngang những cô nàng mét 7, chân dài đến ngực và ngực chạm tới hông.
Trong đám bạn bè của tôi, Sophie thực sự là một « cao thủ », một tay « sát trai » duyên dáng bậc nhất.
Cô ấy là mẫu phụ nữ « lăng nhăng » điển hình.
Tuy nhiên, hơn một năm nay, Sophie mét rưỡi đã dính vào lưới tình.
Một mạng nhện được phun ra để giăng bẫy và tóm gọn cô ấy.
Từ một « phụ nữ lăng nhăng điển hình », Sophie trở thành một « cô gái chung thủy kiểu mẫu ». Suốt ngày chỉ biết ru rú với tình yêu đẹp của mình.
Chúng tôi - những người bạn của cô ấy rất mừng cho Sophie. Cặp đôi này thực sự hạnh phúc. Anh chàng người yêu của Sophie là một chàng trai đáng mơ ước. Anh ta cao ráo, đẹp trai, có học thức, biết ăn chơi. Nói chung, chẳng thể một lời chê trách. Hơn tất thảy, anh ta yêu Sophie. Một tình yêu đần độn, đầy ma lực, khi họ cứ quấn quýt lấy nhau như hình với bóng.
Quay trở lại với « một ngày nọ » mà tôi mới đề cập phía trên. Một ngày nọ, Sophie gọi điện thoại cho tôi, giọng nói đầy bức xúc :
- Tao chia tay rồi!
- Bao giờ ? - Tôi hốt hoảng
- Mấy tháng rồi
- Ối trời, mày điên hả ? Sao chẳng ai biết vậy?
- Tụi mày ở đó, tao ở đây, sao biết được?
- Ừ, cũng cả mấy chục giờ bay. Nhưng mà sao vậy ? Dạo này tao lu bu quá, không update được tình hình của mày.
- Chia tay thì chia tay thôi...
- Nó bỏ mày à?
- Nghĩ sao vậy bà?
- Mày bỏ nó sao?
- Ừ
- Sao thế? Nó tốt vậy mà?
- Tốt thì sao? Tao chán rồi
- Lại ngựa quen đường cũ.
- Ừ, chắc tính tao không đổi được
- Lý do lần này có gì mới không?
- Có, mới hơn một chút
- Mới như thế nào? Mày chưa yêu ai được quá 2 tháng. Bây giờ, yêu nhau được hơn một năm rồi, bỏ nhau mày không tiếc à?
- Tiếc chứ!
- Thế hết yêu rồi à?
- Không, vẫn yêu, nó đúng là tốt
- Thế sao ?
- Cái gì nó cũng tốt
- Ừ, tao biết
- Nhưng có mỗi một việc quan trọng nhất thì nó lại không tốt
- Chuyện gì ?
- Chuyện trên giường
- Ôi chúa ơi !
- Hơn một năm nay bọn tao sống với nhau, lúc nào nó cũng chỉ mỗi một kiểu đó. Mà mày biết rồi đó, tao thích trải nghiệm nhiều thứ, sao nó cứ cũ rích từ năm này qua năm khác mà không thấy chán sao ?
- Ôi mẹ ơi, cái lý do của mày.
- Hai ngày nữa tao về, tụi mình buôn tiếp.
- Gọi điện thoại để báo tin thế thôi hả ?
- Ừ, báo tin thế thôi
Đó ! Đó là một loại phụ nữ xấu. Phụ nữ ích kỷ.
Nhưng xét cho cùng, so với đàn ông, phụ nữ xấu loại Sophie, cũng chỉ là một chín một mười. Đàn ông đòi hỏi chúng ta - những người đàn bà, luôn phải di chuyển theo họ trong từng động tác. Song, họ lại quên rằng, chúng ta - những người đàn bà của họ, cũng có nhu cầu muốn được thỏa mãn cực kỳ cao. Cái nhu cầu của Sophie đã đả đảo nguyên lý phục tùng cơ bản.
Theo quan niệm truyền thống, phụ nữ không được phép đòi hỏi quá nhiều. Đặc biệt là chuyện chăn gối, điều này là đặc quyền của riêng đàn ông. Sophie đi tìm những giá trị hoàn hảo. Khi cô ấy đã có một mối quan hệ hoàn hảo, cô ấy lại cần nó có sự sáng tạo phù hợp với thời gian.
Điều ấy, khiến cô ấy « xấu » trong mắt nhiều cô gái đoan trang, thích cam chịu, « xấu » trong mắt những người đàn ông gia trưởng, thích cầm quyền, và làm cho ối kẻ phát điên thì không thể nào ... điên theo cô ấy nổi.
Cuộc sống của tôi giờ đây được phủ đầy bởi sự tự do. Cũng giống như Sophie, tôi bắt đầu có thói quen tô vẽ sự hoàn hảo cho mọi thứ. Tôi nghĩ mình đáng được như vậy. Suy nghĩ ấy của tôi, ắt hẳn sẽ vấp váp ít nhiều chỉ trích. Song, tôi thích một cuộc sống mà mình có thể tự làm mình hài lòng, không phải bám víu vào bất kỳ ai cả.
Bỗng dưng, tôi nhớ tới chàng trai chưa đầy 30 ngày của mình.
Chà, tôi nhớ anh ta một chút ít.
Chu trình của một mối quan hệ bình thường diễn ra từ ngoài đường đến trên giường, rồi kéo ra thánh đường, trở về căn hộ... cuối cùng chui xuống mộ.
Tiếc rằng tôi với anh ta, chưa có được lộ trình bình thường một cách hoàn hảo đó.
Chúng tôi chưa từng có chuyện gì vượt quá giới hạn của sự trong sáng. Mối quan hệ của chúng tôi đầy rẫy những câu chuyện và bị quá tải bởi sự chia sẻ từ phía tôi. Song, chúng tôi chưa bước lên giường với nhau. Nếu chưa bước lên thì hẳn không thể nào bước xuống. Nếu chưa có gì, thì hẳn chẳng cần phải dùng từ « chấm dứt » cho thêm phần nặng nề.
Tự nhiên tôi thấy hơi tiếc tiếc. Giá như, tôi đã ngủ với anh ta rồi, thì có phải sẽ đỡ tiếc hơn không ? Một kiểu « tò mò » về cảm giác « rất đàn ông » . Tôi bỗng dưng không hiểu, mình là giới tính nào. Có quá nhiều ham muốn nam giới trong một tâm hồn « thuần nữ giới. »
Xét cho cùng, cũng bởi « cái đó » của anh ta quá nhỏ. « Cái đó » của bọn đàn ông hầu hết đều nhỏ. "Cái đó" là sự nhường nhịn, vị tha, sự dịu dàng và tinh tế đối với những người phụ nữ mà họ nói rằng họ yêu.... « Cái đó » là tất cả những gì đàn ông có thể chấp nhận ở phụ nữ.
« Cái đó » của đàn ông rất nhỏ. Trong khi, tình yêu là một thứ không thể định lượng, thì đàn ông lại thích định lượng nó rất rõ ràng : nhỏ và nhỏ giọt !
« Cái đó » của họ nhỏ tới nỗi tất cả những con đàn bà trái ý họ đều trở thành những : con điếm, con đĩ, con phò, con ngu, con phản bội ! Cực kỳ bitch !
Tôi thấy điều này rất vô lý !
Song, phần đông đứng về phía vô lý.
3. Yêu nữ hàng hiệu và tôi.
Tôi chuyển về sống chung căn hộ với « yêu nữ hàng hiêu ». Cô ấy là một cô bạn tốt của tôi. Đồng thời, cũng là một cô nàng xấu tính trong mắt ít nhiều những « ả đàn bà » tốt đẹp.
< Còn nữa>
Ca sĩ! Cô ấy là ca sĩ!
Truyện ngắn - Gào
LTS: Lâu rồi ko viết truyện, ko biết bây giờ, còn ai muốn đọc truyện của mình nữa ko? Truyện này dành tặng một người đàn ông nhé.... một người bạn nữa... và cả một người anh... Em mong mọi người giữ lại được những hạnh phúc mong manh và yêu thương những niềm vui bé nhỏ. Đừng hoang phí tình cảm, và phung phí thời gian... cho những mơ màng ảo tưởng. Tình yêu luôn chờ đợi... những ai thực sự muốn quay về. Sẽ vẫn có một người để ta yêu và yêu ta nhiều lắm!
Tôi vốn nghĩ, tình yêu là một cuộc rượt đuổi bắt tận. Người này chạy và người kia cứ đuổi mãi.
Tôi quen người đàn ông...
Anh ta có một cô người yêu.
Cô ấy chạy và anh ta đuổi theo.
Chấp nhận cái cách yêu chạy - đuổi.
Chấp nhận vì quá yêu hay vì một thời đã từng lầm lỗi.
Xưa nay, tôi vẫn nói, con gái thiệt thòi.
Nay, tôi nói thêm, làm người, thì ai cũng hay cái thói quen trả giá!
............................................
1. Ôsin
Đối với tôi, đôi mắt anh là một chiều sâu bất tận. Nhưng có lẽ đối với cô ấy - người anh yêu đến tận giờ phút này, đôi mắt anh chỉ chứa những đường cong uất hận mà tôi.
Anh nằm dài trên chiếc ghế sôfa, nhả khói.
Đàn ông khi ko mặc gì nhả khói, luôn quyền rũ.
Đàn ông lấp ló trong bộ đồ ngủ, phì phèo thuốc lá, thì lại chả khêu gợi chút nào.
Anh là trường hợp thứ 2.
Tôi cặm cụi dọn đồ.
Tôi được trả tiền để làm việc đó.
Làm osin.
Part time.
Mỗi ngày 4 tiềng, dọn dẹp căn hộ 15m2
Bé tẹo.
Nhạt nhẽo.
Luôn có một người đàn ông.
Giờ làm của tôi ko cố định.
Tôi có thể đến khi nào tôi rảnh. Tôi có chìa khoá và ông chủ cũng ko quá ép tôi. Tôi còn đi học. Điều đó quan trọng. Anh ta rất hiểu.
Đa phần tôi đến vào buổi chiều. Vì tôi học sáng. Nhưng đôi lúc tôi tới dọn dẹp vào tối muộn và giặt ủi đồ.
An toàn tuyệt đối.
Anh ta ko làm gì osin, kể cả 1 osin trẻ và ko xấu.
Có lẽ xinh.
Đôi lần, tôi thấy buổi tối anh ko ở nhà.
Anh tới những phòng trà để xem cô người yêu hát.
Lúc đầu, tôi nghĩ anh là một câu chủ nhỏ, vô công rồi nghề. Sau này, tôi biết anh làm gì đó liên quan đến bất động sản.
Mường tượng, đó là 1 công việc cho những con buôn giàu có, nhiều vốn và nhàn rỗi.
Anh khá giàu có. Anh ở Hà Nôi. Anh đi xe hơi. Anh nói tiếng Anh nhanh hơn tiếng Việt. Anh mặc quần áo đắt tiền. Người yêu anh là ca sĩ. Anh ngủ với người mẫu. Con gái anh đưa về nhà 1 lần, sẽ ko xuất hiện lần thứ 2. Anh hay xài tình 1 đêm. Và anh yêu người yêu anh hơn tất thảy.
Tôi ko định điều tra về mối tình của anh ta. Nó bắt đầu từ đâu và như thế nào, ko phải là thứ mà tôi quan tâm cho lắm.
Tháng 2, anh ra HN đón tết.
Mọi chuyện chỉ khi ấy mới thực sự đáng để phiêu lưu.
Anh nói tôi dọn đến đó ở trong vòng 1 tháng, để trông nom con chó của anh.
Giống chó bulldog Anh quốc cực chuẩn. Mặt nhăn nheo và rất thân thiện.
Tôi dọn đến đó.
Căm hộ bé nhưng mà sang.
Ko thiếu cái jì.
Ở sướng lại được nhiều tiền.
Quá thú vị.
Cô ấy tới trong một chiều mưa.
Sài Gòn tháng 2 ko mưa nhiều như tháng 5 , tháng 6.
Tôi nói anh ấy đi HN rồi, cô gật đầu rồi lướt thướt chạy băng qua con đường nhỏ.
Son phấn loè loẹt.
Hôm trước, tôi thấy cô ta trên TV. Trực tiếp. Hát rất sung. Nổi tiếng. Nhiều người hâm mộ.
Tôi sống một cuộc sống ăn ngủ của những ngày nghỉ tết, trong căn hộ mạng nhện ko thể len vào. Tôi lục lọi cuộc sống của chủ nhân như bào mòn tiểu thuyết.
Anh ta có rất nhiều thứ đặc biệt.
Vô số đĩa nhạc đủ loại.
Kô có jọng hát của người yêu anh, trong bất cứ 1 chiếc CD nào.
Tôi xem hết đám đĩa, hết cái này đến cái nọ. Tôi lỡ tay mở, một chiếc đĩa riêng tư.
Xem mà tôi chột hết cả người. Mắt cứ thao láo. Miệng há hốc, chẳng biết nên tắt hay nên để.
Cái đĩa này thật giống trong film. Tựa hồ 1 cô ca sĩ nổi tiếng, có một đoạn băng ghi cảnh phòng kín với người yêu, sau đó cô ta nổi tiếng, đòi bỏ anh này...v.v
Lúc đó tôi nghĩ vậy. Nhưng trên vỏ đĩa còn ghi chứ tặng anh yêu cơ kìa. Chị này tự quay từ đầu đến cuối. Đây là quà chị ca sĩ tặng anh chủ nhà khi anh ấy sinh nhật lần thứ 21. Đoạn phim rất tình cảm. Chị ý còn nói là sẽ ko bao giờ xa anh ta... v.v... Thân hình thật đẹp.
Tôi xem xong cất đi, mơ về mình sẽ có 1 tình yêu ngọt ngào như thế. Ko phải cặm cụi với công việc làm thêm buồn tẻ, lẽ ra nên làm gia sư chứ ko nên đi làm osin. Bố mẹ biết được sẽ giết tôi chết mất.
Gia đình tôi ko nghèo. Nhưng thiết nghĩ, cứ đi học mãi mà ko đi làm sẽ bị đần.
Tôi đi làm, chọn một công việc khó khăn là giúp việc.
Tại cậu chủ nhà đẹp trai.
Ngoài việc dọn dẹp, tôi có thể ngắm anh ta.
2. Ca sĩ:
Tôi học thanh nhạc.
Năm thứ nhất.
Tức tôi 18 tuổi.
Người yêu anh ấy.
KO học thanh nhạc.
Bằng tôi, ko năm thứ nhất.
Nhưng vẫn nổi tiếng.
Vì xinh đẹp.
Vì hát hay.Vì có tài.
Có lẽ là vì cả 3 cái đó.
Tôi học thanh nhạc để làm cô giáo.
Chứ ko phải ca sĩ.
Ngoài việc dọn dẹp, mới đây tôi có chạy theo đoàn làm phim của ba, để phụ ba ghi chép.
Ba tôi là đạo diễn.
Tôi rất tự hào, cho dù ông ko nổi tiếng..
Phim của ông chán chết.
Chiếu ở rạp, sẽ chẳng ai xem.
Nhưng ko sao, ông làm film cho nhà nước. Film nhà nước, ko cần người xem. Nhà nước làm, nhà nước lo tất.
..........................................
Cuối tháng tư, cậu chủ nhỏ trở lại Sài Gòn, sau gần 2 tháng "chinh chiến ở căn nhà anh ta" tôi đã khám phá ra nhiều thứ. Vô số vật kỷ niệm mà đàn ông ít khi giữ. Tiếp khoảng độ vài chục cô gõ cửa kêu nhầm, đôi khi hét toáng khi nhìn thấy tôi lững thững trong bộ đồ ngủ ko coóc xê. Quần lót đàn bà nhét trong gối. Đi làm được mấy tháng trời mà tôi ko phát hiện ra do thói quen tống hết chăn mềm vào máy giặt, rồi gắp lên phơi.
Hôm bữa nằm cộm gối, lôi ra được cái quần chíp đỏ lòm.
Anh ta giữ cả nhật ký đàn bà.
Hình ảnh khi 2 người mới yêu.
Những bức hình trên giường nhìn khá đáng yêu và sung mãn.
Nói chung những đoạn ghi hình trong máy cầm tay từ cách đây 2 năm, cũng vẫn còn nguyên đấy.
Có lẽ anh ta ko đụng vào.
Tôi khám phá được rất nhiều điều, rằng anh ta rất yêu cô ta - ca sĩ.
.....................................................
3. Gia đình tôi & ca sĩ:
Trong một cảnh quay của bố tôi - ông đạo diễn ly dị vợ, có 1 con gái kưng ( là tôi ) chủ nhân của những bộ film nhạt nhẽo, kịch bản thối um....Tôi đang ghi chép.... thì thấy cô diễn viên mới.
Bố tôi giới thiệu. Chị này là Vivian.
Chị ta là ca sĩ đóng vai thanh niên xung kích.
Mẹ kiếp, thanh niên xung kích đi tất lưới, mặc váy mười phân.
Mẹ kiếp, thanh niên xung kích môi son đỏ chót mắt sâu hoắm, lông mày nâu phọt cứt trâu.
Đúng là bố, bố chỉ có thể chọn được thanh niên xung kích như thế thôi.
Tôi cười mỉa mai.
Vivian ko nhớ tôi.
Tôi nghĩ là nhuư vậy. Vì chúng tôi chỉ gặp nhau một lần ở nhà ông chủ kia thôi.
...................................................
Hôm nay, tôi đến nhà anh ta vào buổi sáng, vì được nghỉ học. Tự nhiên như ở nhà, mở khoá và bước vào.
Anh ta đang ngủ ở ghế sofa, trong bộ đồ từ ngày hôm qua vẫn còn đang bốc mùi bia rượu.
Rất nhiều thuốc lá rơi rớt trên sàn nhà.
Tôi dọn dẹp đống hoang tàn mà anh ta thải ra.
Tay nhấc mấy tớ báo xếp lên giá. Tiện thể lật qua vài trang.
Cô Vivian nọ, nghiễm nhiên ngồi trang gần nhất, bên cạnh là Tuấn Platini - thằng người mẫu ngu si, hơn tôi 3 tuổi. Ngày trước nó suốt ngày lẽo đẽo theo mẹ tôi học hát, nó mong làm ca sĩ. Nhưng tại hát ngu, lại đẹp trai, nên bây giờ nó là người mẫu. Từ mẫu hạng hai, nó bai lên hạng nhất lúc nào ko biết. Cái thằng này, mêm chơi với con gái, nhưng lại rất yêu con trai. Nó đã lải nhải đầu độc tôi về những mối tình đống tính lãng mạn của nó khi tôi chỉ mới 13 tuổi.
Chính Tuấn Platini là tác nhân độc hại cho thời kì dậy thì quái đản của tôi. Suốt năm 14 tuổi, tôi đã nghĩ mình đồng tính.
Chắc do ám ảnh!
Tờ báo giật tít đến giật mình, tôi suýt nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh: "Vivian "sét đánh" siêu mẫu Anh Tuấn".... Mấy cái ảnh 2 anh chị mặn nồng làm tôi phát mửa.
Thằng này nó sắp "chửa đẻ" được đến nơi, đàn bà 8/10 rồi, còn yêu được con gái sao. Ai bỏ quen 2/10 thể xác đàn ông héo hon cho nó yêu Vivian thế này....
Phát khiếp!
Tôi đóng tờ nhật báo, xếp lên giá báo, cầm quyền tạp chí mà muốn chết thêm lần nữa. Vivian ở trang bìa với dòng chữ ngất ngây men rượu say: "Tôi cảm thấy tình yêu đang đến! Anh Tuấn là giấc mơ của tôi."
Cái chết tiệt gì thế ko biết, giấc mơ vẫn mới kinh chứ! Mơ thế thì cả đời tôi thà ko ngủ còn hơn.
Tất cả cũng chỉ là chiêu đòn PR của mấy ông nhà báo.
Thôi kệ!
Bất giác, tôi quay sang nhìn anh đang nằm ngủ trên sofa.
Trông anh tàn tạ và bẩn thỉu.
Hình như là... đêm qua anh khóc!
.............................................................
12h, chuông cửa reo.... tôi ngó qua lỗ nhòm!
Là Vivian.
Tôi ái ngại chạy đến lay anh dậy. Sợ cô ta nhận ra tôi do ở đoàn làm phim hôm trước.
Anh uể oải bước ra....
Tôi đứng nép vào trong bếp tránh mặt.
Họ cãi vã.
- Em muốn lấy lại những đoạn phim.
- Thì em lấy đi!
- Anh còn giấu, hôm trước em lấy nhưng em nhớ là còn nữa. Anh để đâu.
- Em đi mà tìm.
Vivian bắt đầu khóc rống lên như một con bò điên. Cô ta ngã rụp xuống như 1 con rồ ( Đó là những gì mà tôi cảm nhận thấy ). Anh ấy lại gần đỡ cô ta dậy:
- Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh đã để em lấy hết rồi. Dù sao đó cũng là kỷ niệm. Anh ko muốn xoá. Nhưng em đã quyết, anh ko cản em....
- Nếu như anh có thể lo cho em, thì em đâu đến mức phải ra nông nỗi này. Em chỉ làm nghê này, 1, 2 năm nữa thôi.... Em muốn nghỉ ngơi.... em muốn...
Cô ta cứ i ỉ khóc, tường thuật về cái công sức vất vả của sự đa đoan trong nghề. Cô ta nói cứ như thể, cô ta đi làm đĩ chứ chẳng phải là làm ca sĩ ko bằng. Tôi ko hiểu thế nào là một, hai năm sẽ bỏ? Càng ko hiểu cô ta nói "ra nông nỗi này" là ra sao? Có phải là tại bài báo yêu thằng Tuấn pêđê ko?
Nhưng tôi thấy... cô ta thật giả tạo.
Chuông điện thoại reo lên giai điệu quê màu của bài nhạc sến mà cô ta thể hiện, đang là "hit" rất "hot" hiện nay.
Cô ta nghe máy: "Anh à, ừ ừ, em qua anh, muahz"
Dập máy, cô ta quay sang anh: "Em xin lỗi. Em yêu anh. Em tin anh. Em phải đi đây! Sáng mai em sẽ qua ngủ với anh...đêm nay em diễn rồi.Mai, ở nhà nhé!"
Anh lau nước mắt cho cô ta, mở cửa và hôn nhẹ lên trán....
....................................................
Đóng cửa, tôi cặm cụi lau sàn.
- Em thấy anh có ngu ko?
- Dạ, gì ạ? Anh gọi em? - Tôi giả vờ ko hiểu câu hỏi. Coi như mình là kẻ chẳng biết và chẳng nhìn thấy gì, có phải hay hơn ko?
- Việc lúc nãy - Anh nói lửng lơ và mở tủ lạnh, lấy một lon Heiniken....
- Em thấy... bình thường.
Anh ngạc nhiên quay sang tôi nhìn: "Bình thường là sao?"
- Chắc anh phải yêu chị ấy lắm. Chị ấy thật đẹp
- Trước đây, cô ta ko đẹp lắm. Sửa nhiều
- Chắc anh phải yêu chị ý nhiều cho dù chị ý sửa nhiều... - Tôi nói hơi e dè, vì sợ mình phát biểu điều gì sai trái lắm...
Anh cười phá lên:
- Cô ấy sửa được cả tình yêu từ nhiều xuống ít cơ mà.
- Và anh đã chấp nhận - Tôi buột miệng
Anh im lặng.
Tôi hiểu những cái giá phải trả phía sau anh đèn sân khấu. Tôi học thanh nhạc vì có năng khiếu chứ ko phải bở yêu nghề ca hát. Mẹ tôi trước đây, là một ca sĩ khá nổi, bây giờ, vẫn thế.... nổi với những người ở tuổi trung niên.
Mẹ tôi đã đánh đổi. Đánh đổi bố tôi để lấy những mối quan hệ dài hơi trên sân khấu.
Bố tôi ko giữ lại.
Gia đình tôi thảm bại với cái hạnh phúc 3 người. Nhưng tôi chỉ cười, ko thấy đau đớn lắm.
Hôm nay, tôi nhìn đàn ông này. Có vẻ anh ta đang rất đau đớn. Anh ta ko giống như bố tôi. Có vẻ như anh ta chấp nhận trao người yêu mình vào tay kẻ khác vì cô ấy muốn vậy. Nhưng về phía bản thân mình, anh ta vẫn rất chung thuỷ đợi chờ.
Bất giác, tôi buột miệng:
- Chị ấy thật hạnh phúc!
Anh ấy khóc!
Tôi lúng túng... ko biết phải làm gì.
.................................................
4. Ba và Phim
Mấy ngày sau, tôi lên phim trường và gặp cô thanh niên xung kích tóc nâu môi đỏ. Cô ta diễn xuất thật quá tệ. Một cảnh phải quay lại bao nhiêu lần, tôi cũng ko thể nào đếm xuể nổi.
Tôi bực mình khi thấy bố quá dễ dại với con mẹ diễn viên tệ hại này. Tôi nói với ông:
- Sao ba lại để Vivian lên phim mà loè loẹt như cá vàng thế kia? Chẳng đúng với tạo hình gì cả.
Ba tôi cười. Ko nói gì.
Phim nhà nước!
Tôi lầm bẩm... quay đi.
.............................................................
Windory
Admin
Tổng số bài gửi: 197
Join date: 25/06/2009
Tuổi: 17
Đến từ: Một nơi có nắng, có gió và có chó =))=))
Tiêu đề: Re: Ca sĩ! Cô ấy là ca sĩ! [Truyện ngắn - Gào] Fri Jun 26, 2009 11:50 pm
Tối, tôi đến nhà anh dọn dẹp. Tôi thấy anh đang nằm bẹp trên giường. Tôi lại gần, người rất nóng. Anh mê man và nói lảm nhảm rất nhiều. Tôi nghe loáng thoáng một vài điều liên quan đến tình yêu và tuyệt vọng. Tôi lấy khăn ướt đắp cho anh hạ sốt. Và vội vã chạy đi mua thuốc cho anh.
Anh cứ nắm lấy tay tôi... Nói tôi ở lại vì anh sợ hãi một mình.
Tôi ở lại nhà anh hôm đó.
Khoảng 2h sáng, anh ko ngủ được.
Thuốc đã tan.
Anh cũng đỡ.
Chúng tôi ngồi trò chuyện.
Anh nói anh biết thừa tôi ko phải thiếu tiền tới mức làm ôsin.
Chúng tôi cười.
........................................................................
Tôi lững thững bước lên cầu thang khu chung cư ba tôi ở.
Chẳng hiểu sao dạo này ko sống ở biệt thự ngoại thành, mà lại chuyển về căn hộ chung cư ngu ngốc ko thang máy này.
Bở hơi tai với cái lầu 4 chết tiệt
Tôi đẩy cửa.
Quần áo đàn bà vương vãi khắp nhà.
Nhìn chán chả buồn chết.
Ba tôi đang xào mì.
Tôi hỏi: " Lại bà nào thế ba?"
Ba chưa trả lời thì tôi đã nhảy vào phòng làm việc của ông để tìm kịch bản mấy tập cuối của phim ông đang làm.
Khi tôi bước ra, thì... Vivian đã dậy.
...............................................................
- Ba em rất phiền hà. Mỗi ngày ông dắt về một người đàn bà. Đại loại cũng giống như anh. Mõi ngày đến em lại phải dọn bao nhiêu là xi líp.
Tôi lẩm bẩm. Dạo này, anh với tôi đã nói chuyênj nhiều hơn. Thân thiện và cởi mở như anh em của nhau vậy. Tuy nhiên tôi vẫn dấu, chuyện người yêu anh đang là người yêu của ba tôi.
- Dạo này anh với chị ấy ổn chứ!
- Ừ, tốt cả, dạo này anh cũng hay gặp Vy ( tên thật của Vivian). Tối qua Vy ngủ ở đây, nhưng sáng nay phải đi diễn tỉnh rồi...
- Chị ý có bận ko anh? Em đọc báo thấy chị ý lên ào ào. Nổi lắm rồi nhá!
- Uh, báo chí cũng vớ vẩn, toàn tin đồn nhăng cuội. Khổ thân Vy...
Bỗng dưng tôi bật khóc, nước mắt rỉ ra và chảy lòng vòng. Có phải anh ko biết hay đang cố tình nguỵ biện? Anh đã điên hay đang cố giả điên.... Vivian ko hiền lành như anh đang nói. Chị ta đang vùng vẫy với ba tôi. Còn ba thì đang giúp chị ta bơi nhanh nhất.
Tôi cất quần áo của anh vào tủ. Buột miệng:
- Bao giờ anh chị cưới?
Anh im lặng một lúc:
- Chắc 2 năm. Cô ấy bảo vậy!
Uh, đó là cô ấy bảo vậy. Trước đây, khi bỏ tôi, mẹ cũng nói, chỉ làm thêm nghề này 2 năm nữa thôi. Nhưng tới giờ, mẹ vẫn luôn "yêu nghề" và yêu cái mới. 2 năm tương đương với cả 1 đời người thì ko còn là trò chơi 2 năm nữa.
Thế giới này, đầy rẫy sự đánh đổi. Vivian đánh đổi. Anh cũng đánh đổi. Đánh đổi sự chờ đợi và niềm tin.
....................................
Tháng sau, Vivian ra album mới đồng thời phim nhà nước của ba tôi mà cô ấy làm một vài fụ lòi cũng được công chiếu. Tất cả báo chí đều hướng về phía Vivian, tung hô cái giọng hát yều mềm và nhan sắc nát bươm cùng khả năng diễn xuất tệ hại của cô nàng.
Hôm đó, tôi thấy anh ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Vivian ko nhìn về phía anh.
Cô ta chăm chú đưa mắt lướt qua hàng ghế V.I.P.
Tại bữa tiệc sau buổi họp báo,
Tôi ra chào anh.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười.
Lấp ló, tôi thấy Vivian đang tán tỉnh một nhà sản xuất mới nổi.
Bụng ông ta phệ. Đầu ông ta trọc. Mắt ông ta lồi.
Nhưng những ca sĩ được mời...
Ai cũng muốn ông ta mở lời mời họ... ăn tối!
Nghệ sĩ cũng có nhiều loại... nhưng đa phần họ phải đánh đổi. Trên con đường họ đi, rơi rớt nhiều thứ tình cảm chia ly uỷ mị.
Anh nhìn về phía Vivian, tay nắm chắc cái ly như muốn bóp nát. Vivian liếc mắt sang anh rồi vội vã quay đi... ko cười.
Uhm... Phải... anh biết... anh hiểu... và anh đã chấp nhận... bởi vì anh yêu... bởi vì một lời hứa....2 năm... cũng chẳng nhiều!
.....................................................
Tôi yêu anh ấy. Khác cách Vivian yêu anh ấy.
Anh ấy yêu Vivian. Khác cách bố tôi, ông bụng phệ, các nhà sản xuất, Tuấn platini yêu Vivian.
Tôi yêu anh ấy vì nhìn thấy tình yêu anh ấy dành cho Vivian. Mặc dù tôi biết rằng: Vivian sẽ như mẹ tôi... 2 năm là mãi mãi chẳng thể quay về.
Nói theo toán học, tôi được yêu là nhờ Vivian. Nên tôi mặc kệ, để anh ấy hy vọng về Vivian đẹp đẽ như thế
Bởi anh ấy biết hết đấy, nhưng biết hết cũng chẳng nhìn thấy tôi.
Có lẽ anh ấy sẽ ko yêu tôi.
Tôi nghĩ vậy.
Nên tôi ko dám nói.
Nếu nói tôi sẽ nói rằng: Em yêu anh, em muốn làm vợ, em ko mơ làm ca sĩ!
Gào, 3h59' ngày 21/5/2008
Chờ đến sáng mai
(truyện ...ngắn - Gào)
Nó đã bị chậm kinh một tháng nay, nó rụt rè ko biết mình có nên đi mua que thử thai hay ko? Nó sợ!
Thực sự là nó rất sợ, nếu chẳng may, trong bụng nó có một đứa bé thì nó biết phải làm gì? Điều quan trọng ở đây ko còn đơn giản là đẻ và nuôi hay là phá và bỏ... Mà... điều nó sợ hãi hơn cả là... bố đứa trẻ ấy... là ai???? là ai???? là ai????
Trong đầu nó hoang mang cực độ, nó ko thể biết được ai sẽ là cha đứa bé này, trong số 2 người đàn ông nó quan hệ ở 2 ngày ngay sát nhau.
Nó ko phải là một đứa bừa bãi, nó cố trấn an mình bằng ý nghĩ ấy rồi tự phỉ nhổ lấy bản thân mình nực cười!
Nó tự đặt ra câu hỏi mà bản thân nó cũng khó có thể trả lời... Đó là... nếu ko phải là một đứa con gái bừa bãi thì là cái thứ thối tha gì mà lại quan hệ với 2 thằng đàn ông trong thời gian gần nhau đến vậy?
Nó đẩy mọi suy nghĩ ra khỏi đẩu, hoang mang đứng trước cửa hàng bán thuốc, thậm thụt bước vào rồi lặng lẽ đi ra.... Những người xung quanh ko ai để ý đến nó cả, nhưng nó luôn cảm nhận cả đống ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.... Cảm giác đó làm nó khó thở...
Nó run run cầm trên tay hộp đựng que thử thai, rơi lên rớt xuống hoài mà nó ko sao cần chắc được....
Bây giờ nó phải làm sao làm sao làm sao? Nó đã rất mong mỏi... một ngày nào đó... có 1 đứa con... vì nó rất yêu trẻ nhỏ, vì nó, đã từng bị mẹ ... bỏ đi... nhưng giờ thì... ko phải có... như thế này....
Đâu chỉ đơn giản là chui vào 1 cái toilet nào đó, để thử bằng cái que nhỏ đó rồi có kết quả ngay.... Cái chính là cái kết quả đó... trời ơi, nó sẽ như thế nào? Dù sao thì nó cũng ko muốn đối mặt, mọi hy vọng dường như quá mong manh, còn nó nửa nhanh chóng muốn rũ bỏ, nửa chỉ muốn chần chừ vì sợ quá đi thôi...
......................................
Nó yêu một chàng trai! Ok, mọi câu chuyện về những cái thai luôn bắt đầu từ những chàng trai bất hảo.Bởi một người con gái ko thể tự nhiên mà có thai bao giờ cả. Bây giờ xã hội văn minh tân tiền, tình yêu cũng được cải tiến bằng khoảng cách thật gần, nó ko chần chừ cho và người yêu nó cũng ko chần chừ nhận. ĐIều đó là hiển nhiên! Nó yêu và nó ngủ với người yêu nó như một nghĩa vụ! Tâm sự và sẻ chia luôn là điều mà người yêu nó thiếu, mỗi khi đêm về, nó buồn nhiều, muốn nói chuyện, nhưng khi gọi điện,câu trả lời luôn là: "Em điên hả? muộn rồi, ngủ đi, chờ đến sáng mai hãy nói!"
Có lẽ chính vì thế mỗi sáng mai, mỗi sớm mãi qua đi... nó lại thêm mệt mỏi rất nhiều, và tình yêu dần cạn...
Cuộc đời mỗi ngày qua lại xuất hiện rất nhiều cơn gió, gió thổi qua luồn vào đâu đó cho thân thể bị gió làm cho rùng mình....
Khi người ta đã có một cái gì đó của riêng mình, người ta luôn tham vọng để muốn cớ nhiều hơn... Đó là lý do mà nó khiến bản thân mình đau khổ...
Nó nhận ra rằng nó đã trót yêu và nhớ một nguời, ko phải người yêu mình.... Nó muốn ở bên người đó mỗi ngày, muốn tận tay chăm lo và vuốt ve cho cơn gió đó...
Nhưng nó hiểu một điều ko hề nhỏ... Gió là vô hình, ko sao chạm vào và giữ lấy... Dù có ôm gió chặt đến đâu thì gió vẫn cứ bay theo chiều gió muốn...
Gió chỉ đi qua, ở lại chơi đùa... và nó là một đứa trẻ nhỏ, vô thức cười theo mỗi khi được gió chạm nhẹ....
- Anh ơi, em yêu anh đấy...
- Yêu anh à? làm sao mà yêu được, nhắm mắt vào và ngủ đi, em mệt nói lảm nhảm rồi đấy...
- Ko, em thức cơ, thức... để chờ đến sáng mai...
- Hahaha, em lãng mạn quá rồi nhóc ơi... đây là khách sạn buổi trưa mà, chứ ko phải là nhà chúng ta, buổi tối!
..............
Em biết chứ, sao mà ko biết được, chỉ là em cố gắng làm một đứa trẻ hoang tưởng, để mơ mộng về sự gắn bó đó thôi.... Nhiều khi em ko biết và ko hiểu mình nữa, thích một người, yêu một người... nhớ một người khác... và vân vân, nhưng cảm xúc khó đoán vô cùng. Em yêu người yêu em lắm. Nhưng may mắn thay anh lại chẳng biết điều này. ĐIều anh biết là em yêu anh lắm, và ngoài anh ra, em chẳng có ai cả.... Nhưng anh ko thể nào mà làm người yêu em được... Sẽ ban phát cho em một mối quan hệ thôi... một mối quan hệ thật vui ko ràng buộc....
Nhưng anh ko biết rằng là... cái sự mâu thuẫn tạo nên em thât giả dối.... em biết mình đang lạc lối, nhưng em chẳng thể dừng chân... Cái cán cân đã lệch...
Bắt cá 2 tay ư?
Không, em chẳng được lợi lộc gì từ việc này... nên chắc hẳn ko phải em băt scá rồi, vậy thế này là gì... Em đang làm gì vậy... cắm sừng cả 2 và phản bội cả 3 chúng ta à? Có phải em là con đàn bà hư hỏng?
...................................
Nó luôn thắc mắc điều đó trong tâm trí mình... suốt 3 tháng quen "gió" nó vẫn bình tĩnh mà chẳng mảy may cảm thấy sai trái khi mỗi lần ân ái với người yêu....Gió là gió, là gió sẽ bay.... Cái chất đĩ trong mỗi con đàn bà là rất nhiều, đôi khi nó tụ bào chữa như vậy. Tình dục ko hẳn làm nó hứng thú, nhưng đó là cảm giác đủ dùng bắt buộc phải cho đi khi muốn những người đàn ông của nó vui.
Nếu cho nó 1 cơ hội để lựa chọn, nó chắc hẳn cũng sẽ chẳng thể nào làm được cái gì hơn....
Nếu gió yêu nó, nó cũng sẽ ko thể bỏ người yêu mình... ko chỉ vì mối tình đã lâu, mà còn bởi nó hiểu gió rồi cũng sẽ trôi về miền nắng nào xa xôi lắm....
Mặc dù, người yêu nó ko tốt, đôi khi anh ta thật tồi, chẳng làm cho nó vui vẻ gì ngoài cảm giác quen thuộc....và thậm chí một lúc nào đó, rất dễ dàng anh ta sẽ bỏ nó đi...
Mọi thừ cò quay như một vòng tròn đay nghiến nó mỗi ngày...
Nó muốn có cả 2 nhưng lại thèm khát sự vững chãi....
Trở lại với cái que thử thai, nó đi đi lại lại và điên dại đến nơi... chỉ mọt lần dũng cảm nó sẽ tìm ra câu trả lời chính xác nhất....
Nhưng nó vẫn quanh quẩn.... và nó đến khách sạn của "gió", chỉ còn mấy ngày nữa anh sẽ lên máy bay và rời xa nó... chẳng biết nếu đứa con này là của ai... Nhưng nếu là của anh thì sao?
Bỗng nhiên cái sự bần tiện của đàn bà toan tính nảy sinh những suy nghĩ chạy qua trong đầu nó. Cả 2 đều ko biết gì cả... một người ko biết nó ngoại tình, một người nghĩ nó chỉ yêu một mình anh ta. Vậy thì đứa con này nói là của ai, cả 2 sẽ đều tin cả... vì họ đâu có biết sự tồn tại của nhau.... Nó muốn ai? Nó muốn ai? Muốn ai gắn bó để có đứa con này?
Suy nghĩ thoáng qua thôi nhưng sao mà toan tính và độc ác, đứa trẻ sinh ra sẽ lớn lên như thế nào, khi ko biết rõ ai là cha nó... Nhỡ đâu nhầm lẫn.... Nói con của anh này hoá ra lớn lên lại giống anh kia...
Trong cái suy nghĩ vô thức ấy, nó bước lên thang máy...
Gặp tiếp tân khách sạn trong thang máy, anh ta gật đầu cười chào nó. Có lẽ anh ta đã quá quen và biết nó đi đâu... 3 tháng nay vẫn vậy mà... Gió đã bên nó ở đây 3 tháng...
Cánh cửa phòng cuối cùng ko khoá.... Gió vẫn có thói quen như thế ngay cả khi nó và anh đang làm tình. Nó đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào ... vẫn còn run rẩy với biết bao suy nghĩ trong đầu.... Nó ngó vào phòng ngủ...
Thấy chăn đang trùm người anh, nó kéo chăn ra nhẹ nhàng... định thì thầm gọi nhỏ.... Bỗng nó giật nẩy mình... cắn môi - không hét lên...
Hai thằng đàn ông không mặc gì đang ôm nhau ngủ.... Nó sợ .... Nó sợ hãi vô cùng....
Một ánh mắt mở ra uể oải...
- Ai đấy? - giọng nói kéo dài....
Nó run, run còn hơn cả khi bước vào nhà thuốc mua que thử thai nữa:
- Anh... anh.... anh... sao sao sao... lại..
Nó nói lắp... môi và răng va đập....
Nó như muốn ngất đi...
Người đàn ông hoảng hốt kéo chăn quấn quanh người:
- Sao em lại ở đây??????
- Câu đó phải em hỏi anh chứ??? Trời ơi... cái gì thế này....
- Hôm qua... anh... anh... anh say - Người đàn ông lúng túng!
Nó vội vã bỏ chạy... nước mắt chảy đầm đìa... Nó đang đứng ngoài rìa một cuộc chơi mà nó cứ nghĩ nó là người chủ động. Người đàn ông say đêm qua, mà anh ta vừa thốt ra ấy... chính là người yêu nó...
Người yêu nó ngủ với người tình của nó??????
Nó cắm sừng người yêu và nói dối người tình!
Nó chỉ có một mình?
Không, có thể còn là một cái thai nữa...
Không biết là con của ai..
Người yêu 17, người tình 18... hai ngày ấy - của 1 trong 2!
Không!
Không!
Không!
ĐỨa con này ko của ai trong hai, chỉ của một mình nó, con của nó, của nó, chỉ của nó mà thôi..... Con... con ơi...
............................... Nó trở nên điên dại và lạc lõng giữa phố phường... trong góc tối hoang mang đang chờ trời sáng... nó ko biết đi về đâu.... Trời rõ ràng đang tối..... Nó muốn ngồi đây.... khóc và.... Chờ đến sáng mai...............................
Sáng mai khi tia sáng đầu tiên của ngày đến... Mọi thứ sẽ đơn giản chỉ như một giấc mơ....
Chờ... chờ đến sáng mai.... sáng mai khi ban mai rực rỡ................................
.........................
Sáng mai cũng đã đến như người ta chờ.... Que thử thai chỉ có 1 vạch đỏ.... chờ mãi... ko có vạch thứ 2!
.........................
Bao giờ cho đến sáng mai????
(Gào,29/6/07)
Đừng vội trách ai sai.... haizzz
Đời người có mấy buổi sáng đâu?
Nếu em là con gái thủ tướng, anh sẽ yêu em chứ?
LTS: Tôi có rất nhiều thắc mắc về cái gọi là tình yêu. Người ta thấy tôi nhắc nhiều đến nó và cho đó là việc làm thừa. Có lẽ thừa thật, thật là thừa với nhiều người, nhưng đối với tôi thì vẫn là chưa đủ. Cũng giống như việc tôi viết đi viết lại rất nhiều câu chuyện dưới cùng 1 đề tài và cách viết, có những tình tiết mới nhưng rốt cuộc truyện chỉ rặt rày nỗi đau đĩ điếm, đàn bà, còn gái, những cái thai... v.v... Tôi chỉ thấy một điều rằng.... cùng 1 nỗi muộn phiền như nhau, nhưng sự trải qua và thời gian trải nghiệm của mỗi người lại chẳng giống nhau tẹo nào... Thế nên... tôi viết hoài viết mãi, thậm chí là lặp lại, bởi ngày qua ngày, tôi bắt gặp, tôi đều nhận thấy ở đó một sự bất công mới mẻ, hoàn toàn mới mẻ....
Thế là tôi cứ viết thôi, tôi viết cho lòng tôi vơi hậm hực! Tôi ko cảm thấy bực khi người ta đánh giá tôi thật tồi... Dù sao thì tôi vẫn cứ viết đi viết lại cho dù người ta nói rằng nó rất chán, và rằng nó rất sến!
Những kẻ ko trải qua và chưa từng trải qua sẽ có cái nhìn "chẳng may" là "sáng suốt" của người ngoài cuộc chăng?
Tôi đã nghe có người hỏi mình,những câu hỏi khó nghe, mà tôi bỗng chốc nhận ra rằng, đó ko phải câu hỏi mà là một sự bài xích và khinh mỉa, những dòng viết "ko có tính văn học và tầm thường của tôi"! Ừ, thì họ nhìn nhận cái vấn đề nhân văn theo cái cách khác tôi, họ duy mỹ, còn tôi duy tâm, họ cách tân còn tôi cải tiến cổ điển! Chỉ là cách thể hiện khác nhau của cái từ trần trụi đớn đau mà thôi!
Tôi đã 19 tuổi rồi, 2 năm trước đây, khi tôi 17, tôi viết những dòng chữ đó thì họ cho là trẻ con non nớt, ko hiểu đời.. Nay, tôi 19, dù chưa đủ cái tuổi để già dặn chua ngoa, nhưng thiết nghĩ, cũng ko còn bé nữa....
NGày xưa tôi khóc thì nước mắt lăn đều. Giờ đây tôi khóc thì nước mắt ko lăn được nữa.... Ngấm vào trong và ngấm rất sâu....
Hôm nay, tôi lại viết 1 câu chuyện "nhảm", như bao câu chuyện "lặp đi lặp lại", "ko có tính văn học" mà người ta vẫn "chăm chỉ rúc đầu vào đọc cho thật kỹ đấy"... âu cũng bởi nước mắt dòng chảy đã khác xưa quá rồi....Nỗi buồn hay chồng chất nỗi buồn biến thành niềm đau thương lại một lần nữa quay lại....
Tôi viết tặng câu chuyện này, hoạ hoằn cho ai hiểu được nó có đau xót thay nhân vật ấy....Nói chung, cũng chỉ là sự bâng quâ của cho và nhận, tôi viết nó, tặng cho ai đó ko giống tôi!Một câu chuyện sẽ có những tình tiết, chắp nhặt từ rất nhiều sự kiện của rất nhiều người, và tôi dung hoà những cá tính đó lại, để nói chỉ về 1 người thôi! Có thể là thật, có thể là giả, đừng hỏi tôi điều đó, tất cả, tuỳ vào cảm nhận cả thôi... Đối với một số người là thật, đối với 1 số khác là "bịa đặt hoàn toàn"... ... Một câu chuyện, có khung nhưng ko có xương!!!!!
Nếu em là con gái thủ tướng, anh sẽ yêu em chứ?
(Truyện ngắn thứ n - Gào)
Một chiều mùa đông tràn về trong căn phòng nhỏ. Những cơn gió càng làm cho sự cô đơn và buồn tẻ hiện hữu một cách rõ ràng. Co mình trong căn phòng trống đến tuềnh toàng của mình, tôi cố gắng kéo chăn cho thật kín thân hình mình bé nhỏ. Mò mẫm máy tính, tìm những thứ linh tinh, tay lạch cạch, gõ đi những dòng chữ vô vị nhất.
Đã từ lâu rồi, tôi có những thói quen như vậy, kẻ cả đông hay hè, thì tôi cũng chỉ có căn phòng này, chiếc máy tính này, và những công việc ngày qua ngày lặp lại. Tôi trở nên chán ghét thứ ánh sáng mặt trời ngoài kia, dù dịu dàng của mùa lạnh hay chói chang mùa nóng. Nó là thứ ánh sáng hạnh phúc ko thể nào tràn được đến bên tôi.
Bố mẹ tôi đã ly dị, họ có cuộc dống kỳ quái của chính họ. Tôi sống với bố và dì ghẻ. Tôi thật sự ko thể đặt cho bà ta một cái tên hiền hậu hơn. Cứ gọi là dì ghẻ đi cho rồi. Người đàn bà độc ác như là phù thuỷ. Bà ta xuất hiện một cách "ngẫu nhiên" ở nhà tôi khi tôi vào lớp 8.... Cứ như một mụ già mặt chi chít tàn nhang, thân hình cò hương xấu xí, bà ta vác theo 1 thằng con trai, mà bố tôi nói đó là "em trai" của tôi.
Thằng bé rất dễ thương, những ngón chân dường như chỉ bé bằng hạt đậu. Còn đôi mắt rất sáng trong, làn da mềm mại như tơ hồng!
Còn mẹ nó thì ngược lại, một bà già quái thai và thích sai vặt. Tôi ko phải là nàng lọ lem được bọc trong lớp vỏ ngu đần, tôi cũng ko dở hơi như lọ lem để bị dì ghẻ chơi xỏ. Tôi ko làm những điều tôi không thích. Cuộc sống của tôi đã có quá đủ "nhọ nồi" và những điều tồi tệ rồi. Sẽ ko có hoàng tử như lọ lem, vậy thì tôi cũng sẽ ko giống như lọ lem làm 1 con hầu chăm chỉ.
Tôi làm những việc tôi cho là cần thiết! Một đứa bé mới chỉ mười mấy tuổi đầu đã phải sống cái cuộc sống trâu chó, quanh năm ngày tháng nghe tiếng cái nhau của cha mẹ. Họ thật là những người bố người mẹ tồi, họ là những bậc phụ huynh vô trách nhiệm bậc nhất xã hội. Tôi yêu mẹ vô cùng, và hẳn bà cũng hiểu điều đó, nhưng bà vẫn thường xuyên bỏ tôi ở nhà một mình trong căn phòng tối om và lặng thinh, còn bố thì đi làm triền miên.... Chính cái việc ngớ ngẩn này đã khiến họ cãi vã và ko còn có thể chung sống nữa.
Mẹ tôi chuyển đi xa, đối với một người đàn bà như mẹ, thì nuôi dưỡng tôi quả thực là gánh nặng lớn. Dù sao bố tôi cũng có đủ điều kiện hơn! Và tôi hoàn toàn thông cảm cho việc mẹ ra đi như vậy!
Hàng ngày, bà nội và bố thường xuyên nhồi nhét vào đầu tôi những ý nghĩ thật tồi về mẹ. Họ đem về cho tôi 1 đứa trẻ để làm em và một bà mẹ mới!
Tôi chỉ ko chấp nhận thôi. Tôi tin mẹ tôi ko phải 1 bà mẹ tồi, dù cho bà cũng ko quan tâm tôi được nhiêu như những bà mẹ khác, và sự xuất hiện của người đàn bà kia, càng làm cho tôi tin rằng, bà ta ko phải và ko bao giờ có thể là mẹ của tôi.
Cuộc sống tôi khá đầy đủ, mặc dù ko giàu có, nhưng ngoài việc ko có mẹ ra... hahaha, ko có mẹ, việc này nói ra sao mà tôi thấy đau lòng quá! À ừ, ngoài việc ko có mẹ ra thì tôi có gần như tất cả những thứ tôi cần....
Tôi cần.... bóng tối! Và tôi có bóng tối trong căn phòng của tôi cả ngày lẫn đêm....
Cho đến một ngày...
Hoàng tử xuất hiện!!!!!
Nhưng tôi ko phải là lọ lem mà....
Đây là chuyện gì nhỉ? Tôi cũng ko hiểu nữa....
Hoàng tử nghe thật quê mùa, thật nhảm nhí, và thật giống với những thứ mơ ước trẻ con rẻ tiền.....
Năm đó, tôi học lớp 10, tức là đã 15 tuổi, đủ tuổi như Thuý Kiều đủ tuổi lầu xanh.
Tôi quen anh một cách tình cờ đến vô lý, và tôi giờ đây thì ko muốn giải thích hay thuyết trình việc chúng tôi đã quen nhau như thế nào.
15 tuổi, tôi ko xác định mình sẽ yêu ai nghiêm túc, cũng ko nghĩ một ngày nào đó mình sẽ có thể lấy chồng khi thật lòng yêu ai.
Tôi sợ sự đổ vỡ, và gia đình tan nát đối với tôi như thế là quá đủ rồi.
Nhưng tình cảm thì lại khác, nó giống như một con tàu mà tôi chỉ là hành khách chứ ko được cầm bánh lái, nó xiên xẹo và đi theo hướng nào mình cũng ko bao giờ có thể kiểm soát được... Nói đúng hơn, tình yêu là con tàu ma, ko người đưa đẩy, nó tự đi theo con đường nó muốn mà thôi.
Anh ở rất xa tôi, thời gian chúng tôi bên nhau hiển nhiên là có khoảng cách. Chúng tôi cũng gặp nhau hàng ngày như những cặp tình nhân khác, nhưng phải qua một "màng chắn an toàn".... Đó là màn hình máy tính....
Cái việc có anh, làm chuyện chat chit ko đơn thuần chỉ là tàn gẫu nhàm chán, nó rất thú vị và nó khiến tôi vui.
Cuộc sống thực trước đây đã rất xa rời tôi, nay, còn xa tôi hơn nữa. Tôi chỉ mong chờ những thứ rất ảo, như những tiếng "buzz" trên màn hình, hay chuông điện thoại reo.
Những năm tháng cấp ba tôi ko hề có bạn bè, vắng vẻ tình thương của những người thân yêu và cha mẹ. Nhưng tôi có anh.
TRong mắt tôi, hình ảnh anh chuyển dần từ sự vô tri mới mẻ, sang gần gũi và thân thiết, rồi bỗng trở nên ko thể thiếu từ khi nào tôi ko hề hay biết. Những câu chuyện cùng anh tôi ko bao giờ muốn nó dừng lại, tôi muốn nói mãi nói mãi...
3 năm rồi cũng sắp trôi qua. Anh về Việt Nam trong một mùa đông Hà Nội cây ko còn có lá. Những cành khô cong queo buồn tủi trong cái lạnh chìm đắm đến run người, ko khắc nghiệt của ngày tuyết rơi đầy ắp đâu đó bước chân anh ấy in dấu đi qua.
Tôi ko muốn nhắc đến anh nữa, ko muốn nhắc đến nữa.... Nói đến đây, tim tôi như thắt lại và kêu gào thảm thiết lắm rồi... Tôi ko muốn vạch trần và phanh phui chính tôi cho những nỗi đau của mình thêm lộ rõ nữa....
Tôi đã yêu khác cách tôi nghĩ, tôi đã đi, khác cách tôi muốn dừng, tôi đã hy sinh, khác cách tôi tưởng rằng mình ko thể.....
Một tháng sau, anh trở về nơi anh đến... Tôi rất buồn, rất buồn, buồn nhiều lắm...
Khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh, là khoảng thời gian ít ỏi tôi thấy mặt trời đẹo, tôi thấy không khí ngoài gian phòng của mình tuy có lạnh nhưng dễ thở biết bao...
Bước chân tôi đi bên anh, rụt rè và e thẹn...nhưng tự tin lắm... Với tôi anh thật đẹp.... Tôi yêu anh còn hơn tôi yêu bóng đêm mà tôi yêu nhiều lắm....Dáng người anh, khuôn mặt anh, giọng nói và tôi yêu nhất nụ cười anh, tất thảy những điều đó có ở anh, tôi đều nhớ rất rõ....
Trăng ngày mai có tròn ko? Mặt trời ngày mai có chói ko? Anh ngày mai có thay đổi ko?
........................................
Từ ngày cha mẹ ly dị, từ khi mẹ đi, tôi rất ít khi gặp mẹ. Mẹ và anh là 2 người mà tôi yêu thương nhất luôn ở xa tôi nhất. Có lần anh hỏi tôi:
- Có phải hồi nhỏ, em cô đơn lắm ko?
Tôi nhắm mắt lại.... Nước cứ lăn dài...
- Nhưng em đừng vì cô đơn mà ỉ lại. Em phải bước ra ngoài, và cố gắng nhiều hơn!
- Tại sao?
- Vì nếu em ko có "một cái gì đó", em sẽ chẳng thể có anh!
Không có anh, tức là ko có mẹ. Mẹ cũng như anh, yêu tôi và tôi yêu nhưng luôn bỏ mặc để tôi rất xa.... Hình bóng hai người trôi tuột phương trời xa, mà tôi thì ko muốn thế!
Cái ngày anh đi hôm ấy đó, tôi ko ra sân bay tiền anh, vì tôi sợ, tôi sẽ ko để anh đi mất. Mà anh còn tương lai ở đó, những người đi du học, sẽ có một tương lai sáng chói. Ai đó đã nói với tôi điều ngớ ngẩn ấy.
Tôi ở lại, ôm ấp những ngày đồng Hà Nội cuối cùng.
Tôi nghe lời anh, bước ra bên ngoài giá buốt ấy, xa rời bóng tối mỏng manh bao bọc tôi trong lớp chăn len ấm áp...
Tôi chịu lạnh để tìm kiếm những thứ "tốt nhất", để xứng đáng với sự "tốt nhất" là anh... Và chờ ngày có anh, có mẹ trở về bên tôi.
Tôi bắt đầu học hành một cách chăm chỉ hơn, để chuẩn bị cho những kỳ thi đang chờ tôi khi cuối cấp. Bận rộn, nhưng tôi cũng tìm những việc làm đầu tiên cho mình.
Đến tháng thứ 2 khi anh đi, tôi cảm giác trong người mình nôn nao lắm. Tôi nghĩ rằng ở bên đó hẳn anh đang gặp chuyện gì khó khăn, nên lòng tôi mới nhớ anh đầy lo lắng vậy. Tôi hỏi, anh nói, mọi việc đều tốt!
Tôi ăn nhiều hơn, vì khoảng thời gian vừa học vừa làm làm tôi mệt mỏi. Dì ghẻ tôi là một kẻ ki bo táo tợn, bà ta càu nhàu nói tôi con gái mà ăn quá nhiều. Tôi cảm thấy khó chịu và tỏ thái độ với bà ta. Bà ta nói với bố tôi rằng, chẳng biết có phải tôi có thai ko mà dạo này béo lên và ăn nhiều lắm!
Bố tôi nổi khùng, đánh tôi ngay tối hôm đó mặc dù chẳng cần hỏi và ko cần biết lý do có đúng hay ko?
Sáng hôm sau, bố dắt tôi đi khám tại bệnh viện phụ sản.
Tôi vênh mặt lên thách thức với mặt trời, bởi tôi tin bố sẽ phải xin lỗi tôi và chắc chắn rằng mình ko sao cả! Chẳng có cái thai nào ở đây cả, Bà già dì ghẻ nhảm nhí và tị nạnh!
Nhưng kết quả lại khác những gì tôi nghĩ, mặt trời nhổ vào mặt tôi những tia nắng khinh bỉ. Bố tôi ầm ĩ như thể ko kiềm chế được mình, ông gọi điện thoại và mắng chửi mẹ tôi thậm tệ!
Tối hôm đó, tôi online, tôi muốn nói với anh rằng, đã có chuyện xảy ra với tôi... như thế... như thế...
Khi tôi vừa vào YM, anh đã buzzz nick tôi, anh nói:
- Anh có chuyện muốn nói với em!
Tôi cũng vội vã type:
- Em cũng vậy
- Em nói trước đi!
- Ko, anh cứ nói trước đi, chuyện gì vậy anh?
- Uhmmm, ok, anh ko biết nói thế nào, anh xin lỗi!
- ????
- Anh biết anh là một người ko tốt...
- Anh nói luôn vào chuyện chính đi...
- Mình chia tay nhé, anh ko muốn tiếp tục lừa dối em nữa. Ở đây, anh đã có bạn gái rồi. Anh cảm thấy có lỗi với em và cả bạn gái anh nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này.
- Anh nói dối em ngay từ đâùu???? - tôi hoảng hốt!
- Không, anh mới có bạn gái 1 tháng nay thôi....
- Anh mới xa em 2 tháng, anh yêu cô ấy?
- Uhmmm.... anh ko biết... có lẽ!
- Anh ko yêu cô ấy sao anh lại bỏ em?????
- Uhmmmm, em đừng hỏi nữa, anh xin lỗi, anh out đây, anh có lỗi với em!
Anh ấy out, hay invis tôi cũng ko rõ lúc đó anh làm gì.
Nhưng những điều tôi muốn nói, thì thực sự là tôi chưa kịp nói và đã ko thể nói. Ngay lúc đó,tôi cười, lặng lẽ type 1 chữ duy nhất:
- Vâng!
Giọt nước mắt rơi lặng lẽ trên bàn phím khi tôi ấn nút "Enter"
.............................................
Có rất nhiều con đường cho bạn chọn. Nhưng khi bạn nhắm mắt ắt hẳn bạn sẽ đi liều, đi theo cảm giác của mình, đi theo cảm giác của người mù mà thôi. Trong bóng tối, bước đi ko phải lúc nào cũng chính xác.
Mẹ gọi điện thoại cho tôi vào sáng hôm sau.
Mẹ ko nói gì đến việc bố đã mắng chửi mẹ tồi tệ như thế nào. Mẹ chỉ nói rằng:
- Nếu con muốn giữ đứa bé, hãy về với mẹ. Mẹ sẽ nuôi con và con của con, cho dù hiện tại mẹ cũng còn rất khó khăn. Nhưng con hãy tin chắc rằng, nếu con sinh nó ra, dù cha con ko chấp nhận, con có một nơi để đi về....
Phải, bố tôi kiên quyết bắt tôi phải phá đứa bé. Ông dứt khoát đến mức như ông chắc chắn rằng tôi sẽ đấu tranh để giữ nó lại.
Tôi suy nghĩ những gì mẹ nói. Có lẽ bởi mẹ cũng là "mẹ" nên chỉ có mẹ mới hiểu được nỗi đau này của tôi...Mở mắt và nhìn tăm tối những con đường. Tôi dọn sang ở với mẹ. Và tôi giữ đứa bé. Khi đó, con tôi đã hình thành trong tôi được 2 tháng rưỡi. CÒn tôi 17 tuổi rưỡi.
Bố tôi ầm ĩ kéo dài, ông nói mẹ đã bao che cho tôi lăng loàn đến vậy. ông ko muốn xấu hổ và sống trong nhục nhã. Mẹ im lặng để bảo vệ tôi.
Mẹ ko sống 1 mình, mẹ sống chung với người đàn ông của mẹ. Hai người chưa cưới, và dù chú ý rất yêu mẹ nhưng ko khỏi khó chịu với đứa con gái hư như tôi. Mẹ và chú sống với nhau mới chỉ tạm đủ, chứ ko dư giả gì, nên sự xuất hiện của tôi, thực sự là một gánh nặng lớn, chưa kể tôi còn đem theo tới đây, bao rắc rối phiền hà từ cha tôi quấy rối mỗi ngày.
Tôi xoa bụng, mỗi ngày hy vọng bằng cách đó, con tôi, hình hài anh, sẽ cảm nhận được tình yêu thương mà tôi dành cho nó. Nó sẽ lớn lên mạnh khoẻ và giàu tình cảm, nó sẽ yêu tôi bù cho phần cha nó, đã bỏ rơi tôi. Nó sẽ lớn khhôn thôi, cho dù nó sẽ kko có cha đâu...
Bạn thân, cô bạn gái duy nhất biết mọi chuyện của tôi gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy nói tôi đã nghỉ học 2 tuần rồi, bây giờ phải nói sao với trường bây giờ, ko thể nói là có con rồi nghỉ. Lần trước, cô ấy có viết giấy phép nói là tôi nằm viện, giáo viên có gọi điện về nhà và may mắn thay là bố tôi cũng nói y như vậy. Sau đó, cô ấy ậm ừ, nói với tôi về tương lại.... Và rồi, cô ấy hỏi tôi:
- Mày làm như vậy có đáng ko?
Tôi im lặng!
- Mày tin là mày hiểu anh ta?
Tôi vẫn im lặng!
- Mày bỏ ngay cái kiểu im lặng và cam chịu đó đi! tao phát điên mất!
Tôi ko nói gì...
- Trời ơi, tao phát điên mất! Mày có biết sao thằng đó nó bỏ mày ko?
- Vì anh ấy có bạn gái mới....
- Chỉ thế thôi à? Mày biết bạn gái nó là ai chứ?
- Uhmm, ko!
- Mày nhớ, có lần tao nói với mày, anh tao cũng ở cùng chỗ với nó ở bên đó chứ?
- Uh, anh ấy cũng có kể cho tao.
- Anh tao bảo, con người yêu nó bây giờ, là con của 1 ông nào to lắm, nhà giàu lắm, thế lực lắm... mà con đó chẳng có cái chó gì, vô duyên táo tợn, trừ việc gia đình nó thật tiềm năng....
- Ý mày là....????
- Mày ngu thật hay giả vờ ngu? Nó là một thằng tồi, nó đâu đến mức phải vậy với tất cả những gì nó có rồi. Tại sao nó còn phải muốn có nhiều hơn?
Bạn tôi bực tức cúp máy!
Tôi nằm, ko khóc, ko nói cũng chẳng cười. Tôi đưa tay xoa bụng mình... Mới gần 3 tháng, con tôi ko biết đã thành hình chưa....
Bạn tôi mới thật buồn cười, khi người ta có rồi, người ta muốn có cái tốt hơn nữa. Luật đời và luật chơi bình thường thôi. Ko nhất thiết phải có một người để lợi dụng người đó, nhưng có một người có ích khi "chẳg may" có lúc mình cần, vẫn tốt hơn nhiều chứ? Với tôi, chẳng có gì là lạ lùng cả, anh làm thế là hoàn toàn đúng! Nếu tôi là anh, là một người đàn ông, có lẽ tôi cũng sẽ làm như thế... Sống vì sự nghiệp, và "chuẩn bị" vững chắc cho tương lai lâu dài... chứ ko mù quáng trước mắt!
Gió vẫn thổi một cách thầm lặng. Tôi vẫn sống một cuộc đời ko bão!
Ai bảo lòng tôi ko cồn cào, cũng như ai bảo "vi vu" thôi thì ko phải là gió mạnh?
Những ngày sau đó, tôi hỏi một vài người bạn của mình, có người nói bạn gái anh là con một đại gia giàu có, lại có người nói cô ấy là con của một ông nào đó làm trong quốc hội. Dù là làm gì thì cũng xin khẳng định là gia đình danh giá lắm....Còn tôi thì sao, ko cha và ko mẹ, gia đình ko nghèo nhưng cũng phức tạp và ko thanh thế, sau đó, tôi sẽ như thế nào với một đứa trẻ ko cha? Người ta bảo, bây giờ. chẳng cần môn đăng hộ đối, nhưng thực ra, là chủ nghĩa bình đẳng giả dối mà thôi. Gia đình tôi, bản thân tôi, con cái tôi, thấp kém!
Khi con tôi được đúng đến tháng thứ 3, tôi đã nhẫn tâm huỷ hoại nó.... Thực sự rất đau. Người ta chọc vào trong tôi một vài dụng cụ, và ngoáy đi ngoày lại một cách thô bạo làm tôi đau vô cùng... Mắt tôi loá đi một dòng máu....Tôi loạng choạng, muốn làm một điều gì đó cho mình bớt chông chênh nhưng không thể. Sức tôi yếu và lòng tôi yếu đến mức ngỡ như một chiếc lá chém qua cũng có thể khiến tôi gục ngã đầy vội vã.
Tôi trở về với cha vì ko muốn là gánh nặng của mẹ.
Tôi quay lại với trường học và công việc với những cố gắng gấp mười.
Mẹ tôi hỏi tôi lý do, tôi ko trả lời nhưng tôi biết rõ vì sao tôi bỏ nó - con tôi.
Trong đầu tôi chỉ tồn tại duy nhất một điều thôi: "nếu em ko có "một cái gì đó", em sẽ chẳng thể có anh!"....
Tôi nhất định phải "có một cái gì đó" nhưng chắc chắn cái đó sẽ ko phải là "một đứa con"... Ít ra là lúc này...
Con ơi... mẹ xin lỗi!
...................................
Thành phố của tôi có 4 mùa thay đổi, mùa này qua rồi mùa khác lại tới như một chu trình.
Khi trời mưa đường ẩm ướt đợi bình minh, và khi bình minh lên, ngay lập tức sẽ có hoàng hôn rình rập!
Một năm rưỡi trôi qua, việc học đã đưa tôi đến một vị trí số 1, dẫn dắt cho công việc của tôi ngày một tốt!
Anh trở về, cũng chỉ là như năm ngoái mùa đông lạnh giá. Hè này, anh về cũng chẳng có gì khác cả.
Đã rất lâu rồi chúng tôi ko liên lạc với nhau. Gặp lại anh tôi có rất nhiều bỡ ngỡ tình cờ.
Nhưng tôi biết tôi cố gắng vì cái gì, cái tôi cố gắng vì nó, nó đã trở về, dù chỉ ngắn ngủi thôi, rồi sẽ lại bước đi....
Bây giờ, tôi đã ko còn là đứa con gái của bóng tối đủ đầy, tôi mang ánh sáng vào những nơi tôi đến..... Và tôi muốn biết, anh có thể chấp nhận tôi. đáng ra, tôi phải oán hận anh mới phải... Nhưng tại sao, tôi lại có tư thế của một kẻ cầu xin?
Chúng tôi quan hệ với nhau nhưng thể chúng tôi vẫn còn đang yêu nhau vậy. Tôi khóc trong vòng tay anh khi ấy.... Tôi cảm thấy ngực mình đau nhức, tôi hỏi anh:
- Anh có biết ko?
- Gì hả em...
- Anh đã từng có... một đứa con đấy....
- Em đừng đùa nữa... Anh ở bên em lúc này, nhưng ngày mai, có thể anh lại phải xa em ngay. Chẳng cái gì có thể ràng buộc chúng ta, cho dù, em có nói gì đi chăng nữa...
- Vậy sao?
- Em rất hiểu anh,em rất yêu anh nhưng anh cần nhiều điều khác yêu và hiểu...
- Vậy sao?
- Anh sẽ yêu người anh cần phải yêu, để có được cái anh cần... Anh ko phải dấu em điều ấy. Dù em yêu rất nhiều nhưng anh hiểu em đủ thông minh để ko làm điều gì ngu xuẩn cả.
- Anh yêu bạn gái anh bây giờ chứ?
- Có thể!
Anh ơi, có phải khi nhỏ anh đã có rất nhiều cô đơn ko? Anh ơi, khi nhỏ em đã cô đơn nhiều lắm đấy! Ông trời đã sắp đặt và ban ơn, để 2 kẻ cô đơn được gặp nhau và làm cho nhau cô đơn nhiều hơn nữa. Chúng ta đã gặp nhau trên cùng một con đường, và đã cùng muốn nhiều hơn một vật. Cái chúng ta cần là hạnh phúc đầm ấm. Nhưng anh thì tìm kiếm hạnh phúc ấy trên danh vọng, còn em lại hy vọng hạnh phúc ấy đến từ anh....
Tại sao anh lại tham vọng vậy? Tại sao anh lại có nhiều ước ao đến thế?
Tất cả, là để làm gì?
Sau tất cả những sai lầm và đớn đau gây ra cho người ta, là em! Anh chưa một lần hối lỗi, còn em chưa một lần oán trách anh. Bởi, chúng ta giống nhau... Chai lì và ngoan cố đến đáng sợ, phải ko anh yêu?
Tôi vẫn một mình trong vòng tay anh như thế... Nước mắt cứ chảy nhưng ko hiểu đã thấm vào đâu mất rồi...
Hẳn bạn gái anh đã mang lại cho anh nhiều mối lợi tuyệt vời... Tôi khẽ cười và nghĩ vậy. Sau ngày anh đi, tôi đã thay đổi khả nhiều. Tình dục và tình yêu chẳng là điều gì thiêng liêng nữa cả. Cái quan trọng chỉ là "những mối lợi" mà "đối tác" mang lại cho mình mà thôi, như anh nói... Tôi cười lớn!
Cô bạn thân của tôi chat với anh, cô ấy hỏi anh có yêu tôi ko, anh cũng chỉ trả lời: "Có thể!"... Cô ấy hỏi anh, sau này nếu có thể, anh có lấy tôi ko? Anh nói: " Không bao giờ!".... Cô ấy hỏi anh về đứa con, và anh đã nói như thế này: "Một đứa con gái, của nhiều thằng con trai, liệu đứa con có thật, thì đứa con ấy là của thằng con trai nào?"
Bạn tôi copy đoạn đó cho tôi. tôi cũng đọc và chẳng cảm xúc gì, chỉ cười thôi. Tôi hiểu những điều anh nói, chợt tôi nghĩ, nếu ko phải là tôi, là một đứa con gái khác của rất nhiều chàng trai, nhưng nó có một chỗ dựa vững chắc cho anh chẳng hạn, thì đứa con của thằng con trai khác, có lẽ nào cũng sẽ được anh chấp nhận một cách tức cười? Tôi mở Yahoo, click vào nick anh và gõ dòng chữ: "Nếu em là con gái thủ tướng, anh sẽ yêu em chứ? "
Một chính trị gia cấp cao.... Những thứ vật chất lớn lao.... Và tôi là một nhân vật ảo... Ko sao sánh kịp!
Bên nầm mộ ko hài cốt.... Này con, kiếp sau, hãy làm con của gia đình thật giàu con nhé!!!!!
Gào
(Hà Nội tặng ai, ngày 20/08/07)
Chào bạn, bạn vừa nhìn thấy một bức tranh sót, lấm lem vết chì. Ko hẳn là chết chóc mới làm nên giải thoát. Nhưng sống trong vỏ bọc thì cực nhọc biết bao?
Người ta thiếu nước người ta chết, người ta thiếu ăn người ta chết! Nhưng có thức ăn nước uống bình thường, người ta lại đòi hỏi ăn ngon, uống lạ. Ngon - lạ chỉ là bổ trợ cho nhu cầu thực tế đủ và no thôi.
Cũng giống như đàn ông và có lẽ là, cả đàn bà nữa. Họ cần quá nhiều thứ chứ chẳng bao giờ họ để ý đến cái mình cần nhất đâu.
Lại nói cái câu mà tôi từng nói cho bạn nghe đó: "Người đàn bà thông minh là người đàn bà biết lợi dụng người đàn ông yêu mình. Người đàn ông thông minh là người đàn ông biết lợu dụng người đàn bà lợi dụng mình."
Tóm lại là, chúng ta đang lợi dụng nhau! Đừng trách đàn ông vì họ ko chung thuỷ, họ bỏ chúng ta vì sự nghiệp của họ ư? Ừ, họ cần phải thế! Biết đâu... biết ĐAU!...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro