Câu chuyện của búp bê - P1
Truyện ngắn
[Câu chuyện của búp bê - P1]
Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm
Thể loại: Huyền huyễn
Từ rất lâu rồi, ở phương Đông phồn hoa, có một dòng họ nổi tiểng. Từng con người trong dòng họ này đều là những nghệ nhân tài hoa, bàn tay họ tạo nên những phép màu kỳ diệu. Họ, là những nghệ nhân búp bê!
Búp bê, hai từ đơn giản khiến mọi người nghĩ đến những thứ không có cảm xúc nhưng mà lầm rồi! Những con búp bê do dòng họ Seiya tạo nên đều có linh hồn, đều có cảm xúc. Nó có thể khóc, có thể cười, có thể buồn rầu và có thể hạnh phúc. Nó – những con búp bê ấy, là phép màu kỳ diệu được con người tạo ra. Vì thế, địa vị của dòng họ Seiya đứng trên đỉnh cao của nghệ thuật, là dòng họ được nhiều người tôn thờ, được mọi người biết đến với tư cách là một vị “ thần ”.
Tuy nhiên, từ ngàn năm qua, dòng họ thần thánh này lại ngày càng suy tàn. Bởi vì điều kiện huyết thống quá khắc khe khiến nhiều người phải từ bỏ, phải chạy trốn để đổi lại một cuộc sống bình yên qua ngày. Seiya có một quy tắc, không thể kết hôn với người ngoài tộc. Vì để giữ lại huyết thống thuần khiết và cao quý này, những người trong dòng họ phải kết hôn cận huyết, phải lấy anh em trong gia tộc. Tỷ lệ sinh non ngày càng cao, những đứa trẻ mới chào đời, chưa được nhìn thấy ánh bình minh, chưa được nghe tiếng bố mẹ đã phải ngủ vùi trong tăm tối, thậm chí, nó còn chưa ý thức được rằng, mình đã “sống”.
Hậu duệ của gia tộc này chết dần chết mòn, cho đến đời thứ năm mươi tám, Seiya chỉ còn vỏn vẹn vài trăm người. Tuy vậy, dòng máu thuần khiết và cao quý chảy trong vài trăm người này là không cách nào chối bỏ, như một sự đặc ân của thượng đế, từ bàn tay họ có thể tạo nên những phép màu tuyệt diệu!
Gia trưởng đời thứ sáu mươi của Seiya – Niga Seiya, được biết đến như một vị thần, người đã đưa dòng họ Seiya lên đỉnh cao bậc nhất của nghệ thuật. Những tác phẩm của ông, những con búp bê mang linh hồn của thiên thần, đôi mắt chứa đầy tâm tình như có thể thấu hiểu được suy nghĩ của người đối diện. Ông là thiên tài của thiên tài trong gia tộc kể từ hai trăm năm trở lại đây. Tuy rằng, thượng đế đã ban tặng cho họ sự đặc ân kì diệu nhưng mà trên đời không có ai là hoàn hảo. Niga vào năm ba mươi lăm tuổi được chẩn đoán bị bệnh suy hô hấp nặng. Tuổi thọ của ông chỉ có thể kéo dài thêm được hai năm và nhiều nhất là ba năm. Trong khoảng thời gian này, ông quyết định làm nên một tác phẩm truyền kỳ, một tác phẩm mà ông muốn lấy nó làm tự hào, làm biểu tượng của ông – Niga Seiya.
Hai năm ròng rã nặng nề trôi qua, danh tiếng của Niga dần dần đi xuống bởi trong hai năm này, ông không ra mắt thêm được một tác phẩm nào, thật không giống bình thường!
Vào một chiều thu nhạt tháng mười. Khu rừng lá phong trước phòng làm việc đã chuyển sang màu lửa đỏ.
Gió thổi! tiếng lá xào xạt như bản tình ca nhẹ nhàng nhưng sầu lắng. Quanh đây đã không còn nghe được tiếng chim hót. Niga mỉm cười nhợt nhạt, tác phẩm của ông, rốt cuộc cũng hoàn thành!
Ngày sau đó, người ta phát hiện xác của Niga trong phòng làm việc. Khung cảnh bỗng trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết. Căn phòng làm việc vẫn bề bộn nhiều dụng cụ chưa được dọn dẹp, trên sàn nhà màu trắng loang lỗ những vết máu khô.
Đối diện xác của ông, là một con búp bê đã hoàn thành, nhưng kì lạ rằng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó được băng trắng bịt kín, chỉ còn lại một bên mắt màu ruby hút hồn và khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đỏ rực người như vùng trời tăm tối của địa ngục, như dòng máu bị thần ma nguyền rủa, khiến người ta trở nên u mê, lạc lõng. Chiếc sườn xám màu trắng cùng với họa tiết bướm đen được cách họa, tựa đàn bướm dâng trào từ địa ngục, ghê tởm, tanh tưởi, chém giết, máu tươi hòa lẫn vào nhau khiến cho linh hồn của con búp bê trở nên u tối, khắc hẳn với những thiên thần trước kia mà Niga đã tạo ra. Mái tóc không phải là màu vàng óng như trước mà là một màu đen mượt mà, xõa dài xuống tận lưng, màu đen tột cùng khiến cho người ta sợ hãi.
Con búp bê này, không phải là thiên thần, căn bản, nó được tạo ra bằng hình tượng của quỷ dữ!
Không một cử động, con búp bê vẫn “nhìn” thẳng mà không nháy mắt, bên cạnh nó là một tờ giấy, một dòng chữ được viết bằng máu một cách vội vã “ Không được gỡ băng ra, hãy nhìn “nó” bằng linh hồn!”
Mọi người vẫn cho rằng, nó – con búp bê là một sản phẩm thất bại. Niga vẫn chưa hoàn thành nó, cho đến khi ông lìa đời. Đám tang của ông được làm một cách vô cùng long trọng. Mọi thành phẩm mà Niga hoàn thành khi còn sống đều được đem đi đấu giá, con búp bê kia cũng vậy. Tuy nhiên, họ đều sợ hãi nó và cuối cùng, nó bị ném bên bờ sông vắng vẻ, không một bóng người.
Đêm tối, tiếp tục!
Tiếng nước chảy dồn dã như một cuộc hành quân, tiếng côn trùng kêu cùng với thời tiết lạnh giá khiến cho bờ sông Riye trở nên tăm tối và đáng sợ. Ở đằng xa, tiếng bước chân của một nhóm người vang lại, nếu như nhìn gần còncó thể phát hiện ra người đến khoảng hơn mười người. Bặm trợn có, dữ tợn có, quỷ quái có … . Chúng đến như để tìm kiếm một thứ gì đó, động táccẩn thận, hành động rụt rè để không làm người khác phát hiện.
“ A, ở đây!”, tiếng nói ồm ồm vang lên khiến cho đám người di chuyển lại gần phía Tây.
Nơi đó, bên cạnh tảng đá là một con búp bê bịt băng trắng, là “nó”!
Trong một căn hầm tối đầy mùi ẩm mốc, giọt nước mưa thấm xuống vang lên từng tiếng tanh tách, một đám người bao quanh lấy chiếc bàn, trên đó chỉ vỏn vẹn vài ổ bánh mì khô vàtrái cây.
“Đại ca, anh nói thật chứ?”, một tên trong đó hét ầm lên.
“Đương nhiên”, tên lão đại mặt mũi đầy vết sẹo ầm trầm nói: “Trái tim của búp bê nhà Seiya vô cũng trân quý, giá tiền đương nhiên là ở trên trời!”
“Nhưng nó là một con búp bê “chết”!”, người bên cạnh không tin lắm, rầu rĩ.
“Chúng ta chỉ lấy trái tim, không quan tâm nó “sống” hay “chết””, Tên đại ca khinh thường nhìn hắn một cái sau đó đáp lời.
“Đại ca nói phải!”, một đám ùa vô tán dương.
Không ai để ý đến ở một góc của căn phòng tối, có một người con trai ngồi im đó, không nói một lời. Khuôn mặt của hắn có một vết sẹo chạy dài trên má. Ánh mắt đen một mảnh tĩnh mịch.
Chợt giật mình! Người con trai ngẩng đầu lên, đối diện với hắn là một con mắt ruby màu đỏ mê người. Từng vòng chuyển biến như muốn nắm giữ linh hồn. Hắn lại cuối đầu, sau đó hít một hơi thật sâu như muốn quyết tâm làm điều gì đó. Hắn đứng dậy, bỏ đi!
Căn phòng tối mịt, những tiếng ngáy o o hòa lẫn với mùi rượu mạnh. Hương vị ẩm mốc khiến cho người ta thấy khó thở. Một bóng đen rón rén bước qua từng thân thể nằm ngửa trên sàn. Bước chân dừng lại trước bàn gỗ, nơi đó, đặt “nó”, con búp bê ấy vẫn ngồi im không một cử động, dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt màu ruby đỏ, trong veo như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh của người đối diện.
Là người con trai có vết sẹo!
Ánh sáng yếu ớt, liên tục nhấp nháy. Tưởng chừng chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến nó tắt ngúm. Dưới ánh sáng ấy, khuôn mặt của chàng trai hiện rõ. Ngũ quan cân xứng, đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp nhưng lại có vết sẹo dài trên má. Tuy nhiên, vết sẹo ấy lại không làm cho chàng trai dữ tợn, ngược lại, nó lại khiến cho khuôn mặt của anh ta hiền dịu đến lạ thường.
Chàng trai lấy trong chiếc túi da cũ kĩ một chiếc áo choàng màu xám, nhẹ nhàng khoác lên người của búp bê, anh ta cẩn thận nâng từng lọn tóc của nó để ra ngoài, sao đó, dưới hơi thở lạnh băng của chàng trai, ngọn nến tắt vụt!
Anh ta ôm búp bê vào lòng, cẩn thận đi qua căn hầm. Đột nhiên, một tên phía bên dưới động! Hắn ta hắt xì hai ba cái khiến chàng trai giật mình, vội vàng ôm búp bê đi thật nhanh, chạy như bay ra khỏi căn phòng ẩm mốc, thoát khỏi cơn ác mộng của mình. Anh ta mới đi được một đoạn ngắn thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng la hết từ đằng sau.
Hồi nãy, một tên trong đám người phát hiện nến tắt liền đứng dậy thắp nến. Lúc đó, hắn mới hoàng hốt phát hiện con búp bê đã biến mất liền vội vàng hô toan lên. Tên lão đại nhìn kĩ lại mới nhận ra một người đã biến mất! Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, từ trước đến nay, hắn chưa phải ăn một vố nào đau như vố này!
Lão đại hung hăn đập vỡ ly rượu, sau đó lại sai người đuổi theo, nhất định phải bắt được, giết chết tên phản bội và bắt con búp bê về!
Tuy nhiên, chàng trai đã đi trước một đoạn, cho đến khi đám người kia đuổi theo chừng khoảng mười phút thì đã mất dấu, không cam lòng mà phải quay về.
Chàng trai vẫn không dám dừng lại, anh ôm con búp bê chạy một mạch thật xa, sau khi ngẫm chắc rằng sẽ không có ai đuổi theo nữa, anh ta mới thở hồng hộc dừng lại. Đặt con búp bê ngồi xuống tản đá gần đó, anh cũng mệt lữ ngồi bệt xuống đất.
“ Búp bê, ở đây an toàn rồi, ta sẽ đi!”, chàng trai nói với con búp bê nhưng anh ta lại ảo não bởi vì không nghe được tiếng trả lời nào. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói một mình, cứ coi như là lời tâm sự trước khi đi đi.
“ Đừng thắc mắc tại sao ta cứu em, ta cũng không biết. Ta không phải là người tốt, đã ở trong “Hắc Lang” thì không thể nào là người tốt được. Ta đã trộm cắp, đã đánh nhau cũng đã từng giết người…”, nói tới đây, chàng trai dừng lại một chút, nhìn vào con búp bê và khẽ nói: “ Nhưng ta khổng đủ nhẫn tâm nhìn bọn họ moi tim em để bán cho lũ nhà giàu đó.”
“ Haizzz, nói ta tự dưng điên khùng cũng được”, thở dài một hơi chàng trai đứng lên quay người rời đi.
Nhưng bỗng dưng, anh ta nhận thấy áo choàng của mình có ai nắm chặt, cảm giác lạnh buốt xuất hiện. Anh quay đầu lại, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của búp bê đang nắm lấy áo của mình, nắm rất chặt!
Anh ta sửng sốt, đôi mắt tuyệt đẹp của búp bê nhìn thẳng vào anh. Miệng nhỏ nhắn màu hoa anh khẽ thốt lên hai chữ không rành mạch:
“ Chủ, nhân”
Chàng trai sửng sốt, không! Phải nói là hóa đá. Không phải người ta bảo rằng đây là một con búp bê chết ư? Thoạt đầu, anh ta phi thường không tin, tưởng như mình đã nghe lầm nhưng bàn tay của búp bê vẫn nắm chặt áo choàng của anh, con mắt lại bắt đầu chớp. Hàng mi dài cong như cánh quạt khẽ run khiến người ta ngây người và hơn hết, con búp bê lại cất tiếng:
“ Chủ, nhân, người định, bỏ đi?”, Tiếng nói non nớt, trong veo hòa vào không khí. Tuy rằng vẫn còn ngắt quãng, có lẽ đã lâu chưa lên tiếng nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Tiếng nói thật hay, trong veo như viên ngọc trai tinh khiết, như giọng hót của loài chim quý thần thánh.
Chết sững, chàng trai chết sững, anh ta không nghe lầm, búp bê vừa gọi anh ta là chủ nhân!
“ Búp…bê, em gọi anh là chủ nhân?”, chàng trai lắp bắp không thể tin nổi. Nhưng mà ở đối diện, búp bê nhẹ nhàng, bình thản gật đầu.
Trong đầu của chàng trai là một mảng hỗn loạn. Anh ta đánh bậy đánh bạ nhưng lại được búp bê thừa nhận là chủ nhân???
“Búp bê, em nên chọn người khác đi, ta là một kẻ bần hèn, nay lại kết oán với “Hắc Lang”, ta không thể bảo vệ cho em, cũng không thể chăm sóc cho em!”, anh ta thở dài, giơ bàn tay to lớn lên rồi xoa nhẹ đầu búp bê.
“ Không! Niga đã nói, chỉ chọn duy, nhất một chủ nhân, không, hối hận!”, búp bê kiên quyết, cẩn thận nói ra từng chữ khiến chàng trai đau đầu.
“ Em chắc chứ?”
“ Không hối, hận!”, rành mạch từng chữ được thốt ra khiến cho chàng trai cảm thấy thật... kì lạ. Trong lòng anh ta lúc này lại có một loại cảm xúc không nói nên lời.
“ Được rồi, thua em!”, anh ta phì cười, đỡ búp bê khỏi tảng đá. “ Em tên gì?”
“ Niga gọi em là Lee”, khỏi cần nói chàng trai cũng biết được Niga trong lời nói của búp bê là ai, đó chẳng phải là tộc trưởng thiên tài của tộc Seiya sao? Thật tiếc khi ông ấy cứ như vậy mà đi.
_Còn tiếp_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro