Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap7: Unlucky Day

"Màu trắng"-Nguyên cái nhật kí chỉ thấy là màu trắng, và một vài trang có những nét đứt kì lạ. Ta cũng thấy kì lạ ngay từ đầu bởi vì cái nhật kí gì đâu mà dày bằng một gam tay của ta. Với lại, rảnh quá mà quẹt tùm lum, trang nào trang nấy cũng zậy, phí cây. Đúng là thứ nhảm!

Ta dẹp nó qua một bên rồi mò tiếp. Mà công nhận là cái bà này cũng biết phá hoại môi trường thiệt, hết quyển này tới quyển nọ.

Ta lục loại một hồi thì nó ra cả hơn chục quyển tương tự.

Mình chơi với bả bấy lâu nay mà không biết bả có vấn đề ở não... Hay Thiệt!.....

Tiếng cửa mở kêu làm ta lật đật nhét hết tất cả vào túi rồi bỏ về chỗ cũ với tốc độ bàn thờ. Người bước vào là Karma, bả bước tới chỗ ta, trên tay cầm vỏ đựng trái cây "Mini.

Phù~ May quá~ Mém phát hiện...

"Cảm ơn cậu nha."-Karma nói với ta trông rất lạnh lùng rồi đưa cho ta có vỏ trái cây đó."Của bà nè, lần sau cẩn thận nha, nếu như mà có nhập viện thêm lần nữa thì cũng có thể lần đó bà bị chấn thương sọ não cũng không chừng..."-Trù tui à...TT'

"Cảm ơn vì đã quan tâ--...."-Chưa nói hết câu thì bả đã ra ngoài...lại còn đóng cửa một phát thật mạnh. Ta không biết vì sao bả lại làm như thế...quá kì quặc...kì quặc đến nỗi ngày hôm nay cho mình dính chưởng tuyệt chiêu ném bơ không khí của bả hai lần vào một khoảng thời gian ngắn....

Khi nào sắp tới mình sẽ đạp phải mìn hông ta...Hừm....Chắc hông đâu, hôm nay là một ngày tốt mà! ừm....o_o chắc vậy....

Rồi sau đó là.....lúc 7h tối, tại nhà của ta...

"Nè! Âu Thiên Vân! Tại sao con lại hậu đậu kinh khủng thế hả?!!!!! Hết hồi sáng nhập viện tốn một đống tiền, rồi đi về làm mất nguyên cái nhà hàng của người ta, cháy chụi rủi, còn nữa, tại sao con lại mò zô cái công trình rồi làm họ phải bắt đầu làm lại từ đầu, đang xây gần xong rồi chỉ cần lót thêm bên ngoài,...Mà tại sao biết vậy mà không đi về nhà, còn làm thêm nguyên cái trung tâm mua sắm te tua là sao! Biết tốn hết bao nhiêu tiền Không HẢ!!!!"

"Vâng...Hết bao nhiêu vậy mẹ?--10 tỷ"

"Hả?!!!!--Giờ thì tối nay mà lo nhịn ăn cơm đi!---Nhưng mà---Không nhưng nhị gì hết! Blap Bla.................................."(Khoảng một tiếng đồng hồ)

"Hờ....Hờ--Mẹ mệt rồi à...Vậy thì tha cho con nha----Đời nào tao tha cho mày!!!! Blap....Blep....Blua.....................................................(thêm 2 tiếng đồng hồ)

*Tiếng xe cấp cứu*

"Mẹ ơi! mẹ...đừng có đi mà--đ..i.......cá..i.......đầu....mày.....ó!....Tao......nhất định....phải....ti..ếp........tụ..c.........sống-......Ực!"

"Mẹ ơi! Con xin lỗi mà.....mẹ đừng đi mà.....con chỉ cần mẹ thôi......chỉ cần mẹ ở lại thì con sẽ.....làm tất cả mọi thứ cho mẹ......"

"Chắc không?--Chắc...". Ể?!...Hình như...mình....bị...

"Ha ha! Bây giờ, ta ra lệnh cho con....."

Không xong rồi....

Thế là ta bị mẹ ta lừa, bà mẹ quái ác đó đuổi ta ra khỏi nhà rồi bắt ta kiếm đủ tiền mới được về. Hời~ Sao con xui zậy nè~ Ê...có khi nào cái giấc mơ đó....Vậy là.....Chết tiệt! Ông trời ơi là ông trời! Sao cho con thứ quái ác như thế này vậy!

Hời~ Bỏ qua cái chuyện đó sang một bên đã...giờ thì điều mình cần phải làm là.....kiếm nhà ai đó ở nhờ đã...sắp chiếu một bộ Anime mình mong đợi rồi mà...để xem....Đây là khu....Hả?!

Ta nhìn lên địa chỉ mà hoảng hốt vô cùng bởi vì đây là khu nhà của Akane Yuuki....

Thảo nào đi dọc mấy ven đường thấy quen quen...Cái bà mẹ này...Muốn xin tiền nói đại luôn đi! Tự nhiên chở mình tới đây rồi bắt kiếm tiền...Ê khoan đã...thấy cái này quen quen...

...
...
...

Nhớ rồi...là cái đợt mình mua mấy thanh kiếm vay tiền ngân hàng...Không biết nếu mình mượn tiền của hắn thêm một lần nữa thì...Không. Không được! Chết người đấy...

"Ủa? Ai đang đứng trước nhà tôi vậy?"-giọng nói của một thiếu niên trẻ. Nghe giọng quen quen...

Ta ngước nhìn và cảm thấy như mình đang được cứu rỗi.

"Là Moon, May quá~"

"Sao chị lại ở đây...-Cho chị ở nhờ phòng em được không?"

"Nhưng mà chị không được làm lộn xộn phòng như lần trước bữa nha--ỪM ỪM, chị biết rồi....".Tốt quá....

Đó là em trai ta, tên thật là Hoàng Bắc Nguyệt, có hơi giống con gái nhưng thật ra là con trai, biệt danh là Moon. Tuổi 13, kém hơn ta một tuổi. Nó có một khả năng đặc biệt là dự đoán nhưng chắc vì quá thông minh hay có một đầu óc nhạy bén chứ không phải là siêu năng lực. Mà ta cần phải nói ra một điều dễ nhầm lẫn này, nó là đệ đệ kết nghĩa của ta, không phải em ruột cũng không phải em họ nhưng luôn luôn tốt bụng với ta. Tuy nhiên, dù có tốt bụng đến đâu thì...em ấy có mỗi một cái tội...

"Mà chị Thiên Vân.--Có chuyện gì?*đang nở hoa*"

"Đợt này chị làm cái gì mà sao chị lại bị đuổi thêm vậy?--Chẳng có gì...Chỉ có hai ba lần à..."

"Vậy thì chắc hai ba lần đó nổi tiếng lắm đúng hông chị? Linh cảm của em mắc bảo rằng chị sẽ được lên TV, nếu như vậy thì hai ba lần đó cũng phải kinh thiên động địa lắm!^^". Đúng! Cái tội của nó là...nói ra nỗi nhục của bản thân người khác...

Ta bị tra tấn nhiều lần vì nó....À không...là vì cái miệng....

"Em muốn nghĩ sao thì tuỳ...."

Ta lên phòng rồi dọn đồ đạc của mình ra, nó khá ít, chỉ gồm một cái gối ôm và một cái Ipad. Vô tình, ta lại thấy một quyển sổ kì lạ trong túi mình, hình dáng có vẻ giống với quyển nhật kí xàm xí của Karma. Ta chẳng quan tâm rồi quăng nó sang một bên. Một ý tưởng nhảy ra trong đầu ta khi ta nhìn nó lúc rơi xuống.

Ta nghĩ nó được thiết kế theo kiểu cách làm hoạt hình nên làm thử và kết quả là đúng nhưng...Một hình trái tim xuất hiện và bên trong có ghi một chữ, "Nhan".

Cái từ đó làm cho ta thắc mắc...Bởi vì...Có ai điên khùng mà lại thích mấy cây nhan cho người chết đâu chứ, hay là bả thích mùi của nó...đúng là mùi của nó thơm thiệt nhưng ta chẳng thích mấy, mùi xăng thì nó mới thơm~ Ta thích mùi đó. Lâu lâu rảnh rồi ra ngoài tiệm đỗ xăng đứng ké lúc mà họ đang đổ, mùi nó thơm ơi là thơm khiến ta phải đứng im phăng phắt, khi hết mùi xăng thì ta mới cử động.

Sao mà tự nhiên từ nhan thành xăng vậy nè! Công nhận giờ ta nghĩ lại là ta vừa rảnh vừa vô duyên.

Lương Tâm: Ờ, ngươi vô duyên từ hồi mới sinh ra à!

Chắc vậy....

...

...

A. Hình như ta đang nói chuyện một mình...Chắc mai chôm tiền đi khám bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: