Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Trò chơi

"Nè! Thiên Vân!"-Là Dung Phi...Cái con mẹ này...Ủa...mà người ở đằng sau là...LÝ LĂNG HÀN?!!! CÁI Tên 3D đó sao lại đi chúng...À mà...họ là cặp đôi "Hành Phi" ý lộn Hàn-Phi mà biểu sao....TT

Dung Phi tới chỗ ta rồi ngó nghiêng ngó dọc, hỏi:"Cái con ma đó đâu rồi?!"

"Tui ăn nó rồi"-TT.

"Hả?!!! Nó thúi còn hơn cả đống rác mà còn ăn được à?! Kinh...thiệt--Thôi đi! Nói Chơi THôi MÀ CŨNG TIN!!!"

Lý Lăng Hàn:"Ôi giời ơi~ Dơ giày của tui hết rùi nè!~"
Tới giờ 3D của ổng rồi...TT"

"Ít nhất thì ông cũng đỡ hơn tui"-TT

Dung Phi:"Giờ mới để ý là người bà dính đầy bùn đất, còn váy bà cũng rách te tua...Thôi đứng dậy đi, để tui đưa bà về."

Ta đứng dậy rồi nhìn ngang qua Lý Lăng Hàn, thấy thằng 3D đó biểu hiện rất lạ, khuôn mặt nhìn một thứ gì đó về phía những ngôi mộ rất nghiêm túc rồi hắn ta nói:"Ôi má ơi~ đúng là nghĩa trang, sợ thấy mồ~...lạnh gáy quá~...hông biết có con ma nào sau lưng mình hông nữa~"...=="

hả?! Chắc mình lộn rồi, tưởng lâu lâu ổng Men lắm chơ, hóa ra....Hời~ đúng là 3D thì vẫn chỉ là 3D...TT

Sau khi tới nhà, ta bị mẹ ta la một trận rồi bả bắt ta chỉ được mặc "đồ trong" rồi nhốt trong phòng.

Ê mà đừng hiểu đen tối về đồ trong của ta nha. Có lẽ các ngươi muốn biết à? Được thôi.Đồ trong của ta thực ra nó là một cái đầm màu trắng với chất liệu siêu mỏng, dài tới khoảng nửa đùi của ta, gồm 2 lớp . Bên trên thì nó được thiết kể ôm phần ngược và dày hơn bên dưới, cộng thêm với một số hoa văn khá cầu kì nhưng bắt mắt. Còn cánh tay áo thì sao á?! Thực ra nó chỉ là hai cọng dây nối phần trước và phần sau, kích cỡ của nó chỉ bằng cọng bún mà thôi.

Mà ta thấy nó kì kì sao ấy...đồ gì đâu mà mát mẻ quá...lâu lâu ta cũng thấy bà mẹ ta cũng tốt, cho ta mặc đồ như thế này mùa hè. Đúng là tuyệt hết xảy!

Cơ mà...các ngươi đang nghĩ là ta không mặc quần à?! Ta có mặc nha, nó là một cái quần Short màu trắng luôn, cho đủ bộ. Cái này là ta tự chọn. Mặc cho dễ chịu thôi, mùa hè mà, đi đâu cũng nóng. Với lại để giảm bức xạ nhiệt.

Hiện giờ, ta lại tiếp tục bật máy lạnh cùng với máy quạt, rồi nằm lười trên giường tiếp tục xem Anime, Manga mà ta đã bỡ lỡ hồi sáng.

"Cốc cốc"-Tiếng gõ cửa.

Giờ đã hơn 8h rồi mà ai còn tới vậy nè..."Là ai Vậy?!--Là anh"-À...Hiểu rồi...Hèn gì lâu lâu bà mẹ mình mới tốt như vậy...

"Vào đi!".-Ta nói xong, tiếng vặn cửa kêu rồi cánh của mở ra. Một chàng thiếu niên khôi ngô, tuấn tú bước vào.

Anh ta tên là Akane Yuuki, 16 tuổi, cũng là con lai giống với Karma. Vì chuyện gia đình nên anh ta chuyển về nhà mẹ sống. Có lẽ vì nhà anh khá giả nên bà mẹ quái ác của ta nói với bà mẹ của hắn ta gì đó mà kí kết hợp đồng, nếu ta đủ 18 tuổi thì ta sẽ kết hôn với hắn ta. Thấy mà ghét, ta muốn ở giá suốt đời mà cũng không được, đến nỗi ta ăn cả mấy chục kí giá mà còn chưa thoát khỏi mà nó càng khiến cho ta tiến tới hơn.

Lí do á?! Khi ta ăn cả chục kí giá thì ta bị bội thực rồi phải nhập viện, sau đó hắn ta tới rồi chăm sóc ta.

Phải nói là vì cái lòng tốt của hắn ta nên ta đã ghét cay ghét đắng muốn giết hắn dưới tay của mình. Nên ta đã mua vài thanh kiếm nhật.

1. Odachi , có chiều dài 140cm. (Tính luôn cả cán)

2. Nodachi, có chiều dài 116cm(Tính luôn cả cán)

3. Thanh Tachi, có chiều dài 92cm.(Tính luôn cả cán)

4. Thanh Katana, có chiều dài 75cm.(Tính luôn cả cán)

5. Thanh Wakizashi, có chiều dài 43cm.(Tính luôn cả cán)

Thanh Tato, có chiều dài 28cm.(Tính luôn cả cán)

Tuy nhiên, những thanh kiếm trên, nó không thể sử dụng lúc đi đường, trừ những dịp đặc biệt. Thay vào đó, ta mua thanh Aikuchi, chỉ tầm 20cm (Tính luôn cả cán), có thể mang bên người.Và đặc biệt, ta thích nhất là Tessen-Thiết Phiến,có chiều dài là 35cm (loại nhỏ) một loại quạt có thể dụ hắn ta và đâm bất ngờ.

Nhưng mà...cái gì thì cũng có cái giá của nó. Thực ra, ta đang bị cháy túi và mắc nợ ngân hàng vì mấy đứa nó...Thế là mẹ ta lấy lương tháng rồi không cho ta ăn cơm hai bữa chiều và tối. Ta thì ghét nhất là khi có đồ ăn trước mặt mà không được ăn cho nên ta đã cầu xin hắn ta cho ta mượn tiền để trả nợ ngân hàng. Tất nhiên, cuộc sống của ta đã trỏ về với qui luật một cách bình thường nhưng trừ một thứ , đó là...ta phải làm người hầu cho hắn. Sau một thời gian thì ta không thể chịu nổi nên vô tình bị bắt chơi một trò chơi. cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai thắng được

Đột nhiên, mắt ta tối thui, không nhìn thấy thứ gì. Phía dưới cổ ta có cảm giác lạnh lạnh, giống như là có vật nhọn kề sát.

"Ê. Ngươi đang làm gì vậy?!"

"Chẳng có gì, do học nhiều quá nên ta lâu lâu giỡn chút thôi, lớp 10 mà"

"Giỡn thì giỡn cái khác đi, tại sao lại lấy dao găm kề cổ ta thế này."

"Có sao đâu, mà ngươi cũng nhạy bén thật, biết được ta làm những gì dù không nhìn thấy, với cả...Thanh Wakizashi nằm ngay trước bụng, còn Katana thì nằm sau lưng...(hừ...)Trong mấy ngày ta đi học mà ngươi cũng đã dùng hai thanh Katana và Wakizashi điêu luyện nhỉ?"

"Cảm ơn vì lời khen..."

Sau đó, ta và hắn hạ vũ khí xuống.

"Thôi, ta về đây, hẹn bữa khác quyết đấu."

"Ờ, đi coi chừng dập mặt"

"Ui Da!". Mới vừa nói...TT"

Rồi hắn chạy ra khỏi phòng, trên mặt thì khóc hu hu nói:"mẹ ơi~"

Vừa nãy, chỉ là một phần của trò chơi ta vừa nói. Luật chơi thì trong một ván đấu, ta và hắn có thể sử dụng bất kì vũ khí gì để có thể chém lẫn nhau nhưng chỉ tối đa là 10p/ngày. Trong 10p đó, ai khiến cho đối phương nhập viện trước thì thắng, ai thắng thì có quyền quyết định người kia sẽ làm gì từ giờ tới cuối đời. Tất nhiên, trò nào cũng phải có tên. Tên của trò chơi đó là ..."đấu để quyết định"-cái tên này là do hắn ta nghĩ ra, tên gì mà xàm thấy mồ. Ta nghe mà ngứa ta mấy chục lần, giờ mới quen được.

Nhưng dù sao đi nữa, ta nhất định phải thắng trò này, bởi vì trước kia, khi làm người hầu cho hắn, ta đã lén đọc nhật kí của hắn cho hả giận. Vô tình thì...Ta đọc trúng là hắn ta đã dính tiếng sét ái tình với Karma ngay lần gặp đầu tiên.

Để có thể sống kiếp FA để thỏa mãn, ta nhất định phải thắng trận này.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mà chắc các ngươi cũng nghĩ nếu ta cho hắn đạt được ý muốn thì chẳng phải là ta mất nửa phần trăm lợi ích đúng không?! Sai rồi, nếu như ta cho hắn thứ mình muốn thì chắn chắn, hắn sẽ thấy có ơn nghĩa với ta và ta sẽ lợi dụng cơ hội này để bắt hắn mua đồ ăn cho ta suốt đời. Vậy là ta vẫn giữ được một trăm phần trăm lợi ích.

Yead! Mình đúng là thiên tài! Hay quá đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: