Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi II: Vở kịch

Mùa hạ, tháng 6, nước dâng cao tràn vào cung Lệ Thiên (1)

Trần Liễu lúc này là Hiển Hoàng, bị vu cáo cưỡng dâm phi tử nhà Lý ở cung Lệ Thiên. Ông bị xử kín rồi giáng xuống làm Hoài Vương. Danh tiếng của ông trong dân chúng xem như mất sạch. Điểm kì lạ là dù việc liên quan đến Hiển Hoàng nhưng xét xử lại thần tốc, qua loa và không công khai. Vụ án này sớm không xảy ra muộn không xảy ra, mà xảy ra ngay trước vở kịch cướp vợ. Nhiều ý kiến cho rằng đây là án oan được dàn xếp nhằm hạ bệ uy tín và thu bớt quyền lực của Trần Liễu, tiện cho việc "cướp" vợ ông sau này.

Đinh Dậu, Thiên Ứng Chính Bình năm thứ 6 (năm 1237). Tống Gia Hy năm thứ 1, Lý Chiêu Hoàng (hoàng hậu Chiêu Thánh) 19 tuổi bị giáng làm công chúa vì tội vô sinh. Chị gái đang mang thai ba tháng của nàng nhập cung, trở thành hoàng hậu Thuận Thiên. Chiêu Hoàng vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó. Nàng vốn muốn gặp Trần Cảnh lần cuối nhưng lại thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ trong phòng chàng. Chiêu Hoàng tức giận, nàng liên tục đập cửa mặc cho cung nhân ra ngăn cản.

"Để ta gặp bệ hạ"

"Bệ hạ đang bận. Xin Người ngày mai hãy đến"

"Không. Ta muốn gặp Trần Cảnh ngay bây giờ. Trần Cảnh. Trần Cảnh"

Cung nhân thấy thế cũng mặc kệ nàng.

Một lúc lâu sau, một người phụ nữ xiêm y xốch xếch bước ra. Người đó chính là chị gái nàng, công chúa Thuận Thiên. À, giờ phải gọi Hoàng hậu Thuận Thiên mới đúng.

"Trần Cảnh ngủ rồi. Có chuyện gì thì nói với ta"

Thấy Chiêu Hoàng quấy rầy chuyện vui của mình và Trần Cảnh xong cứ nấn ná mãi không chịu đi. Thuận Thiên mất hết kiên nhẫn.

"Nói nhanh để ta còn nghỉ ngơi. Bệ hạ sủng ái cả đêm, ta cũng mệt rồi". Thuận Thiên vờ đưa tay lên che miệng. Vai áo tụt xuống lộ ra vết xanh đỏ.

"Sao chị lại làm vậy với em"

"Ta đang giúp em đó. Em không sinh được con thì ta giúp em sinh. Không biết ơn thì thôi, còn dám hờn trách". Thuận Thiên bước đến gần, bà ghé vào tai em gái: "Ta là con trưởng, xui xẻo bị gả đi sớm mà mất đi ngôi vị, mất đi mối duyên với Trần Cảnh. Em hưởng thứ thuộc về ta lâu quá nên tự cho đó là của mình à"

Chiêu Hoàng lạnh lòng, về sau không giao du gì với mẹ và chị gái nữa. Có nhiều lời đồn về bà. Người nói bà đau lòng bỏ đi tu, sống trong lãnh cung hoặc chuyển tới rừng Báng sống. Cũng có người nói bà tự sát hoặc bị bức tử và người được gả cho Lê Phụ Trần là thế thân của bà. Tất cả đều là suy đoán, cuộc sống khi đó của bà như thế nào đời sau mãi mãi không biết được.

Cùng năm 1237, Trần Liễu lúc này vẫn chưa hay biết gì, thấy vợ con bị em trai "cướp" đi thì giận lắm, liền đem binh ra sông Cái làm loạn.

Trần Cảnh thấy vậy thì áy náy không thôi. Phần vì sợ dân chúng chỉ trích, phần sợ quả báo nên nhân lúc đêm tối mà rời thành, trốn lên núi Yên Tử ăn năn xám hối. Ngay hôm sau, Trần Thủ Độ tức tốc chạy lên núi bắt vua về

Vua không muốn về. Ngài lí lẽ: "Vì Trẫm non trẻ, chưa cáng đáng nổi sứ mạng nặng nề, phụ hoàng lại vội lìa bỏ, sớm mất chỗ trông cậy, nên không dám giữ ngôi vua mà làm nhục xã tắc"

Trần Thủ Độ nài nỉ không được liền dọa: "Xa giá ở đâu tức triều đình ở đó". Sau đó lập tức lệnh cho xây dựng cung điện. Trần Cảnh sợ ảnh hưởng đến phật tử, nghiệp lại chồng nghiệp nên đồng ý theo Thủ Độ về hoàng cung.

Hai tuần sau, quân của Trần Liễu thất thế, binh lính chết càng lúc càng nhiều. Trần Liễu bèn ngầm giả làm người đánh cá, đến chỗ em trai xin hàng.

Mắt thấy Thủ Độ chuẩn bị động thủ với Trần Liễu. Trần Cảnh lấy thân mình che cho anh. Thủ Độ thấy Trần Liễu nhìn mình đăm đăm thì vừa thương hại vừa giận mà quăng gươm đi: "Ta chỉ là con chó săn thôi. Đâu biết anh em các ngươi thuận nghịch thế nào". Thân bất do kỷ, ta chỉ làm theo lệnh. Trần Liễu không phải kẻ ngốc, ông hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Thủ Độ nhưng vẫn bối rối không dám tin.

Thủ Độ rút quân về. Để vơi bớt cảm giác tội lỗi, vua Trần Thái Tông ban cho Trần Liễu đất Yên Phụ, Yên Dưỡng, Yên Sinh, Yên Bang làm ấp Tam Mộc. Do vậy mà Trần Liễu có hiệu là Yên Sinh Vương. Binh lính theo Liễu làm loạn ở sông Cái đều bị xử tử.

Năm 1237, Thuận Thiên Hoàng Hậu sinh Trần Quốc Khang. Vì bà mang thai khi đang là vợ của Trần Liễu nên sử ghi là con trai của Trần Liễu bị Trần Cảnh mạo nhận. Dù sao thì cả gia đình cũng đoàn tụ, sử sách có ghi thế nào không quan trọng. Vả lại nếu ghi là con ngoại hôn, há chẳng phải càng bị hậu thế chê trách sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro