Chương 8: Xuất viện
Chương 8: Xuất viện
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.co
Cố Thư Noãn ở bệnh viện nằm một thời gian ngắn, chân bị thương không có gì đáng ngại, liền chống gậy đi làm thủ tục xuất viện.
Quan hệ của Cố Thư Noãn và Ôn Trạm đều đã truyền khắp bệnh viện, y tá thấy Cố Thư Noãn, vẻ mặt khó xử, sợ mình cứ như vậy để cho Cố Thư Noãn chạy, sẽ làm Ôn Trạm tức giận.
Cố Thư Noãn đang khổ sở van nài y tá, thì Ôn Trạm đi tới, anh đứng ở sau lưng Cố Thư Noãn, giống như là sợ người khác không biết, một tay ôm eo cô, cười đến cái vẻ gọi là mặt đầy ấm áp.
"Chuẩn bị xuất viện?"
"Về nhà, không muốn gặp lại anh."
Cố Thư Noãn vốn tưởng rằng Ôn Trạm sẽ tức giận, nhưng anh lại gật đầu, "Vậy đi thôi, tổn thương gân cốt cần một trăm ngày hồi phục, sau khi về nhà chăm sóc thật tốt."
Cố Thư Noãn không nghĩ ra anh muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm thủ tục xuất viện ngay trước mặt anh, đồng nghiệp đón ngay cửa, cầm đồ, ra bệnh viện còn nói bye bye với Ôn Trạm.
Nhìn Cố Thư Noãn đi xa, y tá không nhịn được, hỏi Ôn Trạm một câu.
"Bác sĩ Ôn, cứ như vậy thả người đi sao?"
"Tôi biết nhà cô ấy, nhà đồng nghiệp cô ấy, còn có địa chỉ công ty và tiệm cà phê thường đi, còn biết bình thường cô ấy không lái xe sẽ đi xe buýt số mấy đi làm, thả hay không thả, còn không phải giống nhau sao?" Ôn Trạm dừng một chút, vừa cười vừa bổ sung một câu, "Hơn nữa, môi trường bệnh viện này, cũng thật sự không thích hợp yêu đương."
Ôn Trạm vẫn một thân áo khoác dài màu trắng, áo trắng hơn tuyết. Nhưng y tá lại cảm thấy, bác sĩ Ôn này, giống như là một lão sói xám đùa giỡn bé thỏ trắng trong lòng bàn tay.
Dịu dàng như ngọc là đối với người ngoài, phúc hắc ngầm đều dành cho người trong lòng.
Cố Thư Noãn chống gậy trở về công ty đi làm, nhưng bất ngờ phát hiện Tần Vũ và cô bé lễ tân thân thiết với nhau.
Vừa hỏi mới biết được, cô bé lễ tân lại là hàng xóm của Ôn Trạm, vốn đã thầm có tâm hồn thiếu nữ với Tần Vũ, nhưng lại cảm thấy cậu ta cà lơ phất phơ không hợp. Lần này Ôn Trạm ra mặt dàn xếp, hai người bắt đầu bên nhau.
Cô bé lễ tân vốn có quan hệ không tệ với Cố Thư Noãn, nhưng lần này lại đột nhiên làm phản. Thấy cô bé và Tần Vũ ngọt ngọt ngào ngào, Cố Thư Noãn cảm thấy mình bị toàn thế giới từ bỏ.
Cô bé lễ tân nhìn thấu nỗi buồn nhỏ của Cố Thư Noãn, nhân lúc ăn cơm trưa, cô bé lễ tân liền mang bánh cupcake vào phòng làm việc của Cố Thư Noãn.
"Chị Noãn Noãn." Cô bé lễ tân ngọt ngào gọi một tiếng.
"Phản đồ!" Cố Thư Noãn hừ lạnh một tiếng, bày tỏ không muốn để ý tới cô ấy.
Cô bé lễ tân vẫn đi tới, đặt bánh cupcake lên bàn làm việc của Cố Thư Noãn.
"Chị Noãn Noãn, chị vẫn còn giận anh Ôn Trạm sao? Anh ấy không phải đã giải thích với chị rồi sao, đều là hiểu lầm mà?"
Sự chú ý của Cố Thư Noãn đều đặt trên cái bánh cupcake đó, căn bản không nghe được cô bé lễ tân nói gì, cô không trả lời, cô bé lễ tân có chút luống cuống, liền vội vã giải thích: "Chị Noãn Noãn, thật ra thì anh Ôn Trạm thật sự thích chị, nhà em nằm bên cạnh nhà anh ấy, cho tới bây giờ chưa từng thấy bên cạnh anh ấy có oanh oanh yến yến gì cả."
"Có một lần vào lễ tình nhân, em nhìn thấy anh ấy một mình, liền trêu hỏi anh ấy, tại sao không có bạn gái, anh ấy lúc ấy nói, có, chỉ là bạn gái hình như không thích anh ấy rồi."
Cố Thư Noãn còn đang nhìn cái bánh cupcake đó, nghĩ đợi cô bé lễ tân đi, sẽ cắn một miếng lớn.
Cô bé lễ tân còn nói: "Còn có một lần, em nhìn thấy anh ấy uống say, được bạn vác trở về, say khướt, nhưng anh ấy vẫn lẩm bẩm tên chị. Noãn Noãn, cứ gọi Noãn Noãn, nhìn cực kỳ đau lòng. Chị hãy hợp lại với anh ấy đi."
Đoạn này nửa thật nửa giả, bởi vì lúc ấy Ôn Trạm uống say khướt, ngồi chồm hổm trước cửa nhà khóc thảm, ngay cả lời nói cũng nói đến mơ hồ không rõ. Anh căn bản cũng không có gọi tên của Cố Thư Noãn, nếu không cô bé đã sớm biết Cố Thư Noãn là bạn gái trước của Ôn Trạm.
Nhưng mà, chuyện mất mặt như vậy, Ôn Trạm sẽ không để cho cô bé nói ra.
Tay của Cố Thư Noãn đã nắm phía trên hộp bánh, cô bé lễ tân cho rằng cô không chút động lòng, lại chuẩn bị nói, Cố Thư Noãn lại mở miệng.
"Chị không phải không muốn hợp lại với anh ấy, chị chỉ là cảm thấy, anh ấy vì hợp lại, mà muốn đánh gãy chân chị. Cái này rõ ràng là uy hiếp, nếu như lúc ấy chị đồng ý, chẳng phải tỏ ra chị rất mất mặt sao? Cho nên, chị chỉ muốn kéo dài một chút, chờ thêm mấy ngày đi bệnh viện kiểm tra lại chị sẽ trả lời anh ấy."
Lúc này cô bé lễ tân mới tung tăng rời đi.
Ăn bánh ngọt xong, lòng của Cố Thư Noãn lại không tĩnh lặng được, trong đầu đều suy nghĩ, bộ dáng của Ôn Trạm sau khi uống rượu say gọi tên cô, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng cũng không khỏi cong lên, cảm giác bánh ngọt vừa nãy cũng không có ngọt ngào như bây giờ.
Làm sao bây giờ? Thật là muốn gặp anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro