Chương 7: Là anh
Chương 7: Là anh
Chuyển ngữ: Puny
https://punyleland.wordpress.com
Tần Vũ đứng ở cửa, nhìn Ôn Trạm đi xa, mới hấp tấp chạy đến bên giường Cố Thư Noãn.
"Chị Noãn Noãn, em cảm thấy, Ôn Trạm không giống như loại người cặn bã như trong miệng chị đâu. Ngược lại, em sao lại cảm thấy, anh ta đối với chị vô cùng tốt?"
Cố Thư Noãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Tần Vũ, khuỷu tay cậu chỉa ra ngoài [1] rồi đấy, cậu còn muốn phát triển với cô bé lễ tân không hả?!"
[1] Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐): Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Tần Vũ lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng ngày hôm sau, Cố Thư Noãn gọi Tần Vũ tới nữa, thì cậu ta lại không đến.
Cố Thư Noãn xuất cô bé lễ tân ra uy hiếp cậu ta, nhưng cậu ta hiếm khi một bộ ngông nghênh lẫm liệt, "Chị Noãn Noãn, em đã nghĩ thông suốt, hạnh phúc của mình, phải dựa vào chính mình tranh thủ."
Cố Thư Noãn thở dài một hơi, đành phải bất đắc dĩ mà cúp điện thoại.
Mà bên kia, Tần Vũ cúp điện thoại, liền ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Trạm ngồi đối diện, mặt đầy ân cần.
"Anh, anh nói thật à, cô bé lễ tân công ty chúng em là hàng xóm của anh?"
Ôn Trạm gật đầu, "Cho nên có qua có lại, cậu có phải nên nói một chút với tôi hay không, chuyện của Cố Thư Noãn?"
Tần Vũ gật đầu như giã tỏi, "Dĩ nhiên có thể."
...
Cố Thư Noãn đáng thương, còn không biết mình đã bị người khác đào góc tường.
Buổi tối cô nằm trên giường bệnh ngủ mơ mơ màng màng, thì cảm thấy bên cạnh có một người chui vào.
Cô bị dọa giật mình, vừa mới chuẩn bị hô, người kia lại ôm cô từ phía sau lưng, vùi trên người cô cọ xát, dịu dàng nói: "Là anh."
Là Ôn Trạm, dây thần kinh của Cố Thư Noãn vừa mới căng thẳng được nới lỏng ra vào một phút đó, nhưng cô vẫn đẩy anh ra.
"Ôn Trạm, có chừng mực đi, thật lâu trước đây chúng ta đã không có bất kỳ liên quan rồi."
Nhưng Ôn Trạm lại ôm chặt hơn, "Đây chỉ là mong muốn một mình em, em nói chia tay, cũng chỉ là ý kiến cá nhân của em, anh cho tới bây giờ đều không có đồng ý."
Suy cho cùng là yêu quá sâu, nên Cố Thư Noãn nghe được những lời này của anh, lòng liền mềm nhũn. Nhưng mà, trong lòng cô có một chướng ngại, ngăn chặn sự yêu thích và nhớ nhung của cô đối với Ôn Trạm.
Nhận ra Cố Thư Noãn lại muốn đẩy anh ra, ở trong bóng tối miệng của Ôn Trạm sát đến bên tai cô.
"Noãn Noãn, anh không muốn chia tay với em, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng vậy, khi đó em nhìn thấy anh đưa nữ sinh kia về ký túc."
"Nhưng mà, anh thật sự không biết em lúc ấy ở thư viện chờ anh, lúc ấy anh bận rộn ở phòng thí nghiệm, em gửi tin nhắn cho anh, anh không có thấy, thì đã bị nữ sinh kia xóa."
"Đợi lúc ra phòng thí nghiệm, trời mưa, nên anh thuận đường đưa nữ sinh kia về ký túc, chưa từng nghĩ em bởi vì chuyện này mà tức giận."
Hiểu lầm niêm phong nhiều năm, bị nói ra xuất hiện như vậy, trong lúc nhất thời Cố Thư Noãn cũng không biết trả lời như thế nào. Cô nên cuồng loạn, hay là trốn trong ngực Ôn Trạm khóc lóc tỉ tê nói xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi.
Cố Thư Noãn sững sờ thật lâu, mới không nặng nhẹ đáp một tiếng "À".
Ôn Trạm lại rúc lại ở chỗ cổ cô mà cạ cạ, tóc ngắn cứng cứng cọ sát da cô, tê tê dại dại, lại khiến cho cô không tự giác mà cứng người.
"Đoạn thời gian tốt nghiệp đó bận rộn, sau đó em đột nhiên nói chia tay với anh, còn biến mất không thấy nữa. Tốt nghiệp, công việc, chia tay, bao nhiêu áp lực dồn ép anh gần như không thở nổi, anh cũng đã nghĩ muốn bỏ em, nhưng cuối cùng vẫn chọn thành phố chỗ em."
"Hôm nay anh đi hỏi nữ sinh lúc trước, khi cô ta nói chuyện đó ra, anh đã thở phào. Hóa ra, em không phải là bởi vì không thích anh mới chia tay với anh."
Cố Thư Noãn khẽ hừ một tiếng, "Thế cái kia không phải như vậy sao? Dù sao em cũng chia tay với anh."
"Không giống nhau! Nếu như em không thích anh, vậy anh có cố gắng như thế nào đi nữa, thì em cũng sẽ không quay đầu. Nhưng nếu như là bởi vì hiểu lầm, vậy thì tháo gỡ hiểu lầm đi, chúng ta có thể tiếp tục yêu nhau."
Mũi Cố Thư Noãn đau xót, hốc mắt có chút ướt át.
Cô còn thích anh, thích đến muốn chết, mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, nghĩ đến đều là anh. Cô còn may mắn, hóa ra, tất cả đều là hiểu lầm, hóa ra, anh không có không thích cô.
Nhưng tính kiêu ngạo của cô lại bắt đầu nổi lên quấy phá, rõ ràng bị cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ như chẳng hề để ý.
"Ai nói em nhất định sẽ tái hợp với anh?"
Ôn Trạm khẽ cười một tiếng, bắp chân nhẹ nhàng đụng vào chân bị thương của Cố Thư Noãn, nói: "Hợp lại đi, nếu không anh sẽ đánh gãy chân kia của em."
Cố Thư Noãn: "..."
Vừa mới cảm động toàn bộ đều tan thành mây khói, Cố Thư Noãn dùng hết sức lực toàn thân đẩy Ôn Trạm xuống giường.
"Anh cút cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro