Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cái bóng


Sáng sớm biển rộng, mênh mông thủy triều.

Đầu hạ, vừa học cách bơi, tôi đã đi thăm thú khắp nơi, ra ngoài, đột nhiê thấy lòng buồn bực.

Nằm xuống đài, ngẩng mặt khán trời xanh mây trắng, cũng là sự thú vị.

Tôi đương nhiên biết cô đơn là gì. Kiên chia tay tôi đã hai năm, tôi cũng không tìm bạn trai nữa.

Có lẽ yêu Dữ Kiên quá lâu rồi, nên mọi người vẫn nghĩ chúng tôi là một đôi, cũng không chịu cho tôi kiếm bạn trai mới.

Mà tự tôi, vĩnh viễn vùi mình ở phạm vi công tác chật hẹp, đó là chuyện tốt, bất luận nam nữ, đã lập gia đình chưa, đều là anh em bạn dì tốt cả.

Dần dần lòng tìm kiếm, bầu bạn cũng bắt đầu nhạt đi.

Tôi giả ốm xin nghỉ phép 2 tuần, cũng chỉ lại ra biển bơi mà thôi, tôi không mơ tưởng những thứ khác.

Học bơi đã là chuyện nửa năm trước.

Khi đó Kiên vẫn muốn tôi học, tôi rất lười, thường mặc áo lặn, nhường anh ta lôi kéo trồi lên biển, vừa thoải mái vừa thuận tiện.

Sau khi chia tay anh ta, ngược lại tôi rất hưng phấn, tham gia nhi đồng tập vịnh ban, tuy giáo luyện kiến tôi nổi khổ tâm, nhưng cũng không phải ghét bỏ.

Tôi mua cả đống áo tắm, đều rất sặc sỡ, để che giấu cái tâm tịch mịch của tôi. Hai người đã không vui nổi, còn không bằng một người.


Vận động tốt cho cả thể xác và tinh thần.

Ngày thứ hai, tôi nhìn thấy anh ấy.

Anh ấy mặc quần soóc, đếm vỏ sò, mang theo một bé gái cực kì dễ thương.

Bé gái chỉ tầm ba tuổi, cánh tay trắng treo, váy ngắn lưng lửng, dáng dấp hài hước dễ thương.

Nó cất tiếng gọi anh "Chú" . Trong tay còn cầm một cái xẻng nhỏ màu đỏ, tay còn lại ném mấy con sò vào xô.

Bãi cát có thêm hai người ấy, cộng lại cũng chỉ có ba người.

Đương nhiên họ cũng thấy tôi.


Bé gái chạy lon ton tới hỏi không khách khí: "Hộp kẹp này là của cô à? Cô , cho cháu 1 viên kẹo được không?"

Tôi chỉ buồn cười, đưa viên đường tới.

Nhưng lúc này người đàn ông trẻ tuổi vẫn đứng yên, anh ấy đứng xa quan sát tôi trao đổi với bé gái, nhưng chẳng tỏ ý gì, cũng không muốn tham gia. Bé gái lấy kẹo xong liền trở lại bên cạnh anh ấy.

Chẳng biết tại sao, tôi cứ thấy như đang chen chúc trên bãi cát, như đang bị xâm phạm chủ quền ấy.

Bởi vì ... bãi cát nho nhỏ này là tôi đến trước chăng? Đương nhiên không phải.

Bởi vì anh ấy không nói chuyện với tôi ư? Tôi không biết nữa.

Chẳng lẽ là tôi già quá, nên không được để ý tới?

Chị tôi nói: "Nhân Nhân, em ra ngoài đi đường vòng đi, đầu năm nay, đến đầu heo cũng tìm được bạn trai."

Tôi tìm không được.

Hiện tại còn kinh khủng hơn, nhà họ Nhân ngay cả nói cũng không muốn nói cùng tôi.

Tôi thở dài, dùng quyển tạp chí che khuất mặt, mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.

Mặt trời khiến da tôi chuyển thành màu đồng.

Chị tôi lại bảo: "Đừng ... phơi nữa, hỏng cả da, cẩn thận tàn nhang nếp nhăn bây giờ."

Tôi không nghe lời chị ấy.

Đầu heo còn tìm được bạn trai, mà tôi không có, đây là báo ứng hay tôi đang cam chịu?

Người đàn ông kia liên tiếp 3 ngày không nói chuyện với tôi.

Nhưng bé gái kia, lại tỏ vẻ thân thiết vô cùng, chúng tôi vừa nói vừa cười, chẳng thấy cô đơn chút nào.

Có con thật tốt, có gia đình thật tốt, có thể ở trong nhà trông con, không cần để ý tới mưa gió bên ngoài.

Ngày nghỉ của tôi nhanh chóng kết thúc, cuộc đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Bé gái hỏi tôi: "Cô ơi, ngày mai cô có tới nữa không?"

"Không đến nữa." Tôi thẫn thờ nói "Người lớn phải làm việc, không thể như trẻ con, tự do chơi đùa."

"Nhưng chú nói, chú muốn biết tên cô."

Tôi mỉm cười, "Sao không tự mình hỏi?"

Phía sau vang tiếng, "Xin lỗi, tôi là Phạm Văn Nguyên." Anh ấy đưa tay.

"Tôi là Tịch Nhân Nhân." Tôi hào phóng đưa tay.

"Chúng ta gặp nhau ở đây. " Anh hỏi: "Không biết cô có muốn tới nhà tôi ngồi một chút?" Anh đứng trên một đồi cát.

Từ xa tôi thật là thấy một bức tường xám, là một ngôi nhà cũ, trông rất đẹp.

"Tôi ở cùng mẹ và giúp việc." Anh mỉm cười, ý tôi không cần chú ý.

"Được." Tôi sảng khoái nói. "Tôi cũng đang khát nước."

Một người xa lạ dắt theo một bé gái, chắc không phải nguy hiểm gì.

Tôi thu dọn quần áo và đồ dùng trên cát, nhóm ba người, đi theo đường nhỏ.

Anh có khuôn mặt đoan chính, hình chữ điền, không thể nói là xấu hay đẹp, cứ tưởng anh sẽ không nói chuyện với tôi, nhưng cũng chẳng biết ai mở miệng trước, từ đó có thể thấy trên đời không có mấy người chịu nổi cô đơn.

Nhà họ Phạm chỉ có một tầng cũ kĩ, thiết bị trong nhà đều là từ thập niên năm mươi, tuy cũ nhưng tốt.

Vào nhà liền có người làm nữ pha ra trà, nhìn thấy tôi, ngẩn ngơ một chút, rồi lập tức cúi đầu bỏ đi.

Không lâu sau một bác gái đi ra, Phạm Văn Nguyên gọi bà "Mẹ", tôi vội vàng chào bác gái.

Bác gái vừa vào, sắc mặt đã vô cùng kinh ngạc.

"Cháu, " Bác chỉ vào tôi nói: "Cháu — "

"Mẹ, khuôn mặt, có giống hay không?" Phạm Văn Nguyên hỏi.

Tôi nhịn không được hỏi: "Giống ai?"

"Một người bạn của tôi." Phạm Văn Nguyên nói.

Bác Phạm nói: "Văn Nguyên hai ngày trước nói với tôi, tôi còn không tin, cho rằng chỉ có một, hai phần tương tự, ai biết quả nhiên giống nhau mười phần." Bà ngượng ngùng cười. "Vì vậy ta bảo Văn Nguyên, hay là mời cô gái kia đến, quan sát kĩ một chút, xin lỗi, cô Tịch."

"À, không sao đâu." Ồ, có kì ngộ nha.

"Thanh niên 2 người nói chuyện, tôi còn có chút việc." Bà lấy cớ đi ra.

Bé gái đang chơi với chúng bạn, một căn nhà thật ấm áp.

Tôi nhún nhún vai đứng lên."Anh đã chứng minh tôi đích xác như người bạn trước kia, còn chuyện gì khác không?"

"Cô Tịch, cô có muốn biết mình giống ai không?" Phạm Văn Nguyên nói.

Tôi mỉm cười. "Có thể đoán, chắc là bạn gái cũ của anh."

"Sao cô lại biết?"

"Không khó đoán." Tôi cười nói.

Anh ta đưa tôi vào phòng sách, tôi thấy trên bàn sách cómột khung ảnh, cũng không khỏi choáng váng.

Quá giống.

Tôi cầm ảnh lên quan sát thật kĩ.

"Cô ấy giờ thế nào?" Tôi hỏi. "Nhìn hai người đứng chung, chắc là thú vị lắm."

Phạm Văn Nguyên nói: "Năm ngoái cô ấy qua đời rồi."

Tôi há to mồm.

"Bệnh gì thế?" Tôi hỏi.

"Bệnh tim."

"Bao nhiêu tuổi?"

Anh do dự, không muốn đáp lại.

Tôi rất thấy anh rất đau khổ.

"Trước đó không biết gì sao?" Tôi lại hỏi.

"Một chút cũng không." Anh miết bàn, vô cùng đau buồn.

Tôi không nói gì, sự cố như trong tiểu thuyết.

"Cũng đã gần một năm." Anh thì thào nói.

Tôi chẳng biết nói gì cho phải.

"Cô và cô ấy dường như giống nhau như đúc." Phạm Văn Nguyên nói. "Chỉ là cô hơi trải đời hơn chút."

Tôi mỉm cười.

Anh cúi đầu.

-----

Tôi nói: "Anh cũng không cần quá buồn khổ, sống chết chỉ cách một con đường, với bản thân cô ấy mà nói, không hề tổn thất đáng nói, sinh mệnh như vậy ngắn, ở thời gian vô biên vô nhai hoang mạc lý, hai mươi lăm niên cùng một trăm năm không hề phân biệt, chúng ta cho dù sống đến một trăm năm, cũng hay là muốn đi."

Anh kinh ngạc."Tại sao cô lại có thể có luận điệu này? thật giống tư tưởng Phật gia."

"Sự thực như vậy." Tôi than buông tay."Ai, tôi cần phải cáo từ."

"Tôi tiễn cô một đoạn đường."

"Tự tôi về được." Tôi nói.

Tôi cáo từ.

Về đến nhà bả chuyện đã xảy ra nói cho chị, chị tựu oán giận tôi thái thành thật.

"Thành thật?" Tôi mạc danh kỳ diệu.

"Có sao nói vậy." Chị lải nhải."em nói không xe, anh ta không phải tống ngươi ra khu vực thành thị, đến lúc đó hai người khả dĩ tiến thêm một bước lý giải đối phương."

Tôi không biết nên khóc hay cười."A, em hoa mắt ngây dại, lợi dụng cơ hội như thế?"

chị cười nhạt."Nói cho em biết, lộ là người đi ra, ba, năm năm sau không ai thèm lấy em, em sẽ khônglạc quan như hiện tại vậy."

Tôi nhún nhún vai.

Tôi tịnh không tin trên đời sẽ có hai người lớn lên giống nhau như đúc, ảnh chụp bất năng làm đúng, không ngoài thấy Phạm Văn Nguyên tưởng niệm quá độ, kiến tôi thần tình dữ người yêu của hắn có như vậy một điểm tương tự, tựu yêu ai yêu cả đường đi.

Đối với một người đàn ông qua đường, tôi không có hảo cảm gì, tôi không muốn làm cái bóng của cô ấy

Đợi được gặp lại lần nữa, tôi đối với anh ấn tượng tốt hơn nhiều, đó là một triển lãm thương nghiệp, hắn là ất phương đại biểu, hắn rất thân thiết bắt chuyện với tối

"Nhớ tôi sao? Ta là Phạm Văn Nguyên."

Hắn tinh thần sảng khoái, quần áo chỉnh tề, thay đổi hình tượng bà mẹ ban đầu.

Tôi lập tức biết mình thái chủ quan, tại sao có thể bằng một lần gặp mặt tựu võ đoán người khác cách? Lần trước ở bãi cát, tôi làm sao điều không phải giày cởi miệt lạp, như một tiểu tử, ngày hôm nay hắn hay là rất kinh dị tưởng: Thế nào nàng biến thành chức nghiệp nữ?

Chúng tôi nói chuyện rất khoái trá, cũng có tiến thêm một bước ước hẹn ý tứ.

Anh không giống muốn đem tôi coi như bạn gái của anh trước đây, hay là anh nguyện ý bắt đầu lại từ đầu.

Chúng tôi lần đầu tiên ước hội là ở đỉnh núi.

Hai người tâm tình thiên nam địa bắc, cao hứng vô cùng.

Anh bình thản nói: "Anh thích người con gái thẳng thắn, sở dĩ đầu một người bạn gái là như vậy một, đệ nhị người bạn gái cũng là như vậy một ."

"Giá không ngạc nhiên, " tôi ôn hòa nói."Nhưng em cùng với cô ấy là hai người."

Anh cười."Không cần em nhắc nhở, anh cũng biết."

Tôi thoải mái.

"Em không phải một người thích ăn dấm chua chứ?" Anh hỏi tôi.

Tôi bất đắc dĩ nói: "em vậy sao?"

Không lâu sau tôi chỉ biết anh nói như vậy có nguyên nhân, Phạm Văn Nguyên và " tiền thân của tôi" thật sự là một đôi tình nhân không thể chia cách, anh lưu giữ tất cả của cô ấy:Phiếu điểm thời Tiểu học, quần áo cũ, sổ lưu niệm, ảnh chụp, thư tín, phòng của anh đơn giản là một gian loại nhỏ kỷ niệm quán, kỷ niệm dĩ cố tình nhân cũ.

Người nhà anh chút nào chưa phát giác ra kỳ quái, thẳng thắn khi tôi thị một hoàn hồn người của, vừa là nhị, nhị làm một, ta chính là cô ấy, cô ấy chính là tôi, tự tôi lại nghĩ lúng túng.

Tôi có cảm giác về thế giới loài bướm.

Một cô gái xa lạ, lưu lại nhiều như vậy vật. Mới đầu là tôi hiếu kỳ, vươn chân đạp giày da của cô ấy, vừa thị một cước, tôi liền mang giày của cô ấy đi.

Cô có giàu đẹp, cao cân, bình cân, tất cả đều là tinh xảo kiểu dáng, nhan sắc đặc biệt, tôi cực kì thích một đôi châu quang phấn hồng bán dép lê, giày đầu thị trống không, tương trứ viền bạc dữ đụn mây đồ án.

Vì vậy tác hoặc là không làm, mở ngăn tủ lấy ra xứng đôi quần áo, nhất tịnh mặc vào.

Không nghĩ tới thoáng cái tham chơi thật khá, làm cho người làm Phạm gia quá sợ hãi.

Nhân thị chạng vạng, ta ở nhà cũ hành lang lý xuất hiện, người làm nữ vừa quay đầu, trợn to mắt khán tù ta, hai chân đinh dưới đất, cả kinh nói không ra lời, thủ thẳng run, đang cầm một chén trà bát trở mình trên mặt đất.

"Là tôi, " tôi biết cô là hù dọa."Tôi là Nhân Nhân."

Quá bán thưởng cô hư hết giận lai."Thì ra là cô Nhân Nhân. . ." Khom người thập chung trà.

Tôi hỏi: "Thật có giống như vậy?"

"A, " cô vỗ vỗ miệng."Quả thực giống nhau như đúc."

Tôi ngồi xổm xuống giúp cô."Tôi mặc quần áo của cô ấy."

"Trách không được." Người làm nữ nói."Nhân tiểu thư, lần sau thỉnh đừng như vậy tố."

"Tôi không sợ." Tôi thoải mái.

Về đến phòng lý tôi lãm kính tự chiếu. Cô ấy hiển nhiên qua đời không bao lâu, tất cả quần áo kiểu dáng chưa quá hạn, rất hợp người tôi, tuy rằng tôi bình thời thưởng thức nếu so với cô hiền hoà, thế nhưng cũng không ngại thỉnh thoảng mặc nhất, hai kiện nữ hóa xiêm y. Thành thật mà nói, tôi nghĩ chơi thật khá.

Văn Nguyên tiến đến, thấy tôi, ngây người, tôi xoay người lại, anh thở phào."Nhân Nhân!"

"Anh cho là cô ấy đã trở về?" Tôi hỏi.

"Bướng bỉnh." Văn Nguyên nói.

Tôi ngồi xuống."Biét anh cũng đã ba, năm tháng, em không ngại hỏi anh một câu, nấy cô ấy trở về, anh chọn ai?"

Văn Nguyên trên mặt hiện ra một loại thần sắc chán ghét."May mà loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không phát sinh." Anh nói.

Tôi cảm thấy rất trấn an. Tôi rất thích Phạm Văn Nguyên, thích bác Phạm.

Văn Nguyên nói: "Giá nhóm đông tây, ngày mai tôi cũng nên gọi người dọn dẹp một chút, vứt hết chúng đi."

"Vứt hết? Thật đáng tiếc."

"Không mượn em xen vào." Anh quát.

Cũng tốt, anh rốt cục quên tiền thân của tôi

quan hệ của hai người tiến triển được tốt, như không ngoài suy đoán, đàm luận kết hôn cũng bất quá thị niên nội chuyện.

Giữa chúng tôi không có thái kịch liệt ái, thập phần lãng mạn đích tình điều, tương phản mà nói thị loại phi thường ấm áp cảm tình, sống mãi bất diệt.

chị nói: "chị tài thay em buông một lòng, thật đố kỵ em."

"Coi như hết, Phạm Văn Nguyên chỉ là một người đàn ông rất bình thường." Tôi cười nói.

Tại sao lại không chứ, tự tôi cũng là một cô gái bình thường.

Quá không bao lâu, Văn Nguyên quả nhiên bả trong phòng tất cả mọi thứ đều thu thập sạch sẽ, chẳng biết dời đến địa phương nào khứ.

Tôi thấy không gian chừa lại lớn như vậyi, nhịn không được chiếm lấy, Vì vậy đem mình dụng cụ vẽ tranh họa bút đều chuyển qua nhà Văn Nguyên, ngông nghênh địa ở Phạm gia vẽ vật thực.

Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi nghĩ tôi là tôi, không còn là cô ấy.

Mà bác Phạm dữ người làm nữ cũng bắt đầu cho rằng nhân tiểu thư thị một người khác, nhân tiểu thư không mặc quần lụa mỏng giày cao gót, nhân tiểu thư luôn bẩn thỉu vải thô dữ giày chơi bóng trang phục.

Ngay hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi thời gian, trời quang sét đánh đã tới.

Một ngày tan tầm, ta theo thường lệ lái xe tiến Phạm gia, lai thay ta mở cửa người làm nữ vẻ mặt mê man.

"Nhân. . . Tiểu thư?" Người làm nữ đỡ môn rất chần chờ.

"Cô làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Cô. . . Vào xem." Cô đưa tay chỉ thư phòng.

Tôi vội vàng hỏi: "Là bác gái?"

"Bà chủ và cậu chủ đều ở ngoài chưa về."

Tôi đi vào thư phòng.

Nếu thấy một con quái vật ba đầu ba mươi chân, tôi không giật mình (quá dũng cảm...), thế nhưng tôi gặp được thư phòng người kia, lại hét rầm lêm.

-- tôi thấy được chính tôi --

"Cô là ai?" Tôi quát hỏi.

Cô gái kia trường đến cơ hồ cùng tôi giống nhau như đúc, tôi nhìn phía cô, chẳng khác nào quay cái gương giống nhau. Nhưng trong thư phòng rõ ràng không có lớn như vậy cái gương, hơn nữa hai người ăn mặc cũng bất đồng.

Cô tóc ngắn, tôi tóc dài, cô mặc nữ hóa quần áo, tôi vẫn là quần jean.

cô nhìn qua cũng rất mơ màng, thần sắc chuyển thành lãnh ngạo, cô ấy hỏi tôi: "Tôi là ai? cô là ai?"

Tôi không biết nên khóc hay cười, đôi tôi đối bạch như là ở trên diễn chân giả cá chép tinh.

"Tôi tên Tịch Nhân Nhân."

"A, nguyên lai cô là Tịch Nhân Nhân!" cô cười nhạt."Tôi tưởng ai, hóa ra là thế thân của tối."

"Ai là thế thân của cô!" Ta cũng hừ một tiếng, cố ý đem cô tự đầu đáo chân một lần nữa đánh giá."cô quay về làm cái gì? Cô không phải sớm đã chết sao?"

"Ai nói?"Cô rất là khiếp sợ.

"Văn Nguyên nói, cô chết vì bệnh tim, " tôi ha ha cười nhạt."Thật không nghĩ tới cương thi cũng sẽ sống lại."

"Hắn nguyền rủa tôi chết?"

"Không nói chơi." Tôi đang vẽ cái biên ngồi xuống, trừng mắt.

Tôi hoàn toàn hiểu, không cần Văn Nguyên giải thích, tôi cũng biết lúc trước những lời này đều là anh lừa gạt chính mình, cái gì người bạn trước kia chết vì bệnh tim, trái tim khép lại, chỉ lf tâm thay đổi, bỏ lại anh, hiện tại chẳng biết vì sao lại quay lại.

Tôi lại lấy ra làm trò đùa.

Trong lòng tồn khí, lời nói đương nhiên không tốt.

Cô nói: "Lại còn nói tôi chết, rất thẳng thắn."

Tôi không hiểu.

"Tô đây muốn xem người thật trở về, hắn thế nào đối phó hàng giả."

Tôi xem cô."cô thực sự chịu ngồi đây cho anh chọn? chọn xong còn phải trắn trợn chúc mừng?"

Cô quay về nhìn.

Tôi đứng lên thở dài."Tôi không phụng bồi, cô ở chỗ này mặc anh chọn đi."

Tôi bỏ lại cô, đi tới cửa, gặp phải Văn Nguyên thở gấp trở về.

Tôi cùng anh biểu cảm như nhau, anh nói: "Nhân Nhân -- "

"Cô ấy đã trở về." Tôi nói đơn giản."Ở đâu biên chờ anh."

"Nhân Nhân, em hãy nghe anh nói."

"Không có gì đáng nói, " tôi rất bình tĩnh."Hẹn gặp lại."

Anh đuổi theo.

Phía sau có người gọi anh: "Văn Nguyên, anh đứng lại đó cho tôi!"

Đến giọng nói cũng giống nhau..

Ta bước ra cửa Phạm gia , tự mình lái xe về nhà.

Nằm ở trên giường nghĩ một lát, chẳng biết tức giận còn là buồn cười. đem chuyện này viết thành thư độc giả cho hộp thư mân côi phu nhân, chẳng biết có tính là " Tình yêu bi thảm của tên lừa gạt"

Tiểu tử Phạm Văn Nguyên này!

Bạn gái bỏ cũng không sao, hết lần này tới lần khác bịa đặt sực cố thần kỳ lừa tôi, tôi cũng tự hỏi đó có phải nữ người nữ hồly, thật chẳng biết như vậy vẫn là bị anh lừa

Người này gương mặt thành thật, quả là không nhìn ra.

Một trăm năm không chết đều có khả năng bị lừa.

Điện thoại không bao lâu lại vang lên.

Tôi rót cuộc hào phóng, xem anh có lời gì muốn nói.

Tôi tiếp nhận ống nghe.

"cô Tịch?" Tôi nghe giong nói của mình của mình.

"Cô? Cô rốt cuộc tên là gì?" Tôi áo não hỏi."Cô tìm tôi làm gì?"

"Tôi muốn gặp cô một lần."

"Không phải mới vừa gặp sao?"

"Tôi có lời muốn nói."

"Không có gì đáng nói." Tôi nói."Có chuyện gì nói trên điện thoại được rồi." Tôi đợi cô mở miệng.

"Này!"

"Không nói chắc chắn." Tôi đem lời ống gác lại.

hận nhất là hai người phụ nữ vì tranh một người đàn ông mà cãi nha. có gì tốt mà nói? Tái ông thất mã, yên tri phi phúc (tái ông mất ngựa, há chẳng phải điều hay), không có anh, sẽ tìm người khác, từ sau khi chia tay Kiên, tôi vẫn nghĩ vậy. 

Cách không bao lâu, chuông cửa reo, lòng tôi vừa nhảy, sợ là Phạm Văn Nguyên. Lúc mở cửa, nguyên lai là cô ta, tuy rằng biết rất rõ ràng là một người khác, vẫn thấy hoảng sợ

Tôichâm chọc nói: "Đến hôm nay, tôi mới phát giác tôi không thích bộ dáng của mình."

Cô ta nhún nhún vai."Không mời tôi vào nhà?"

Cô ta đường xa tìm tới cửa, nhất định có ý của cô ta.

Ta duỗi tay.

Cô ta ngồi xuống."Không ngại tôi hút thuốc?"

"Xin cứ tự nhiên."

"Phạm Văn Nguyên gọi tới xin lỗi cô."

"A." Lòng tôi vừa kéo chặt, không sợ một câu tiên đoán, xem chừng mắc bệnh tim mà chết chính là tôi.

Tôi ngây ngô một lát."Cũng không cần xin lỗi, " ta cúi đầu."cô đã muốn hòa hảo như lúc ban đầu, tất cả cùng mừng, tôi chỉ là...môt người bạn rất bình thường của anh ấy thôi." Nói đến đây nhịn không được buồn bã.

Cô ta mở to hai mắt."Không, cô hoàn toàn hiểu lầm."

Tôi hiểu lầm?

"Anh ấy nói cô cùng tôi là hai người khác nhau, liếc mắt nhìn qua rất giống, ở chung lâu, căn bản không phải một người, rất rõ ràng, tịch cô Tịch, có chút ưu điểm cô có tôi không , " cô nâng chiếc cằm ngạo khí."Đương nhiên là có rất nhiều ưu điểm tôi có cô không. Bất quá Phạm Văn Nguyên chỉ biết tới ưu điểm của cô mà thôi."

Cô nói đúng, nói xin lỗi với tình địch, tôi làm không được.

Cô những lời này, khiến tôi vừa sợ vừa vui, giật mình ở trong lòng.

"Có thật không? Tôi cùng cô, chúng ta có quan trọng hơn nói phải nói. Văn Nguyên là một người đàn ông hết hi vọng tốt, hơi bốc đồng, nhưng rất đáng tin cậy, kỳ thực tôi lần này trở về, chỉ là là nhìn anh ta -- anh ta không có nói cho cô biết? Tôi là em họ bà con xa -- tôi không có ý tứ khác, tôi đã đính hôn." cô vươn tay, một chiến nhẫn tinh quang rực rỡ.

Lòng dần dần kiên định, tế bào toàn thân dần dần khôi phục.

Cô nói xong."Thế nhưng anh ta không nên nói cho người của toàn thế giới rằng tôi đã chết. Nam nữ biệt ly là chuyện rất thông thường, đều nguyền rủa đối phương đã chết, như vậy thương vong chẳng lẽ không phải quá mức lớn? Hay là tôi làm anh ta quá đau lòng, có lẽ chỉ có như vậy, anh ta mới triệt để quên mất tôi, quên đi, hết thảy đều quên đi, sớm biết tôi cũng không nhanh chóng trở về nhìn anh ta." Cô dương dương tự đắc.

Tôi hỏi: "Cô tên là gì?"

"Anh ta chưa nói với cô?" Cô kinh ngạc.

"Không có."

"Cô cũng muốn hỏi?"

Tôi lắc đầu."Tôi cũng không có lòng hiếu kì quá mạnh mẽ , anh ấy không nói, tôi chưa bao giờ hỏi."

"Chịu đựng rất tốt!"

"Cô rốt cuộc tên gọi là gì?"

"Được rồi, tôi đã tới, thời gian tôi rời khỏi đã lâu, cô nếu thật đối với Pham Văn Nguyên có ý, cùng anh ta nói chuyện, nếu không có ý tứ, cũng nói với anh ta một tiếng đi."

Cô đứng lên.

"Tên của cô -- "

"Tôi là cái bóng của cô." Cô hay nói giỡn."Tên đại diện cho cái gì? Biết tên làm được gì? Tất cả mọi người đã quên tôi, chẳng phải rất tốt?"

"Tất cả mọi người đã quên cô, cô chẳng lẽ không phải rất tịch mịch?"

"Cũng sẽ không, tôi có khác thế giới của tôi." Cô cười đến rất tiêu sái.

"Hẹn gặp lại." Tôi thay cô mở cửa.

Cô lại tinh tế, nói với tôi."Văn Nguyên nói đúng, tôi với cô tuyệt đối là hai người, da mặt tôi quá dày." Cô cười ha ha, phẩy tay áo bỏ đi.

Văn Nguyên nói đúng.

cô ấy so với tôi kiêu ngạo, sảng khoái, cầm được thì cũng buông được, tôi kém cô ấy ở đầu óc, tính toán, cùng với tư tưởng.

Đây hết thảy, có phải vì tôi quan trọng hơn cô ấy trong lòng Văn Nguyên?

Ta nghĩ đó cũng là một trong những nguyên nhân.

Khi bạn coi trọng quan tâm một người, tâm cũng sẽkhông hào phóng như trước, đây quả thực là khẳng định.

Tôi đích sẽ coi trọng Phạm Văn Nguyên.

"cái bóng của tôi" đi rồi, tâm tình tôi dao động không ngớt, nghĩ thời điểm này tốt nhất là không nên vội vàng quyết định, Vì vậy rót ly bia, giả bộ xem ti vi, lẳng lặng tự hỏi.

Có nên gọi điện cho Phạm Văn Nguyên?

Nếu như tôi chủ động cùng anh nói chuyện, chính là biểu thị một việc: Tôi tha thứ anh

Nhưng lão tiểu tử này rõ ràng lừa dối tôi,cả một nhàđều nói tình nhân cũ của anh đã chết

Tôi uống ngụm lớn bia lạnh, thực sự là khó

Quả thực là không thể tha thứ.

Chờ anh cùng tôi liên lạc, tôi nhất định không chịu đi tới cửa (???). Đay không phải cố ý làm ra vẻ thần bí, đây là vấn đề nguyên tắc.

Tư tưởng đã được làm rõ ... sau đó, nội tâm tương đối an nhàn, tôi liền xem tin tức trên TV.

Phạm Văn Nguyên người này, tôi thở dài một tiếng.

chị lại nữa rồi."Một chút việc nhỏ thở dài thở ngắn, " kỳ thực chị cũng không biết chân tướng."có người bạn nam cũng than thở, có bạn trai cũng than thở, rốt cục thế nào thì em mới thỏa mãn?"

"Con người vĩnh viễn không biết thỏa mãn, đời người chính là như vậy."

Đếm rõ từng ngày, Văn Nguyên lo lắng đi cầu tình.

Tôi trách móc anh. "Anh nên thẳng thắn nói cho người ta biết bệnh máu trắng phải chết, chănngr phải là tốt? Xóa bỏ."

-----

Anh không nói được gì.

Mãi sau, anh nói: "Anh chỉ là bất đắc dĩ."

"Tương lai hoàn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ sẽ đến." Tôi nói. "Nói gì thực tế hơn đi."

"Chuyện quá khứ..."

"Chuyện cũ sẽ bỏ qua?"

"Nhân Nhân, xin giơ cao đánh khẽ."

"Vậy thì phải xem anh làm sao lập công chuộc tội."

Anh rất vui mừng, vừa ảo não. "Đều là anh không tốt."

"Một lời nói dối, cả đời chịu tội." Tôi cười.

"Nhưng xin hãy tin anh, trong lòng anh chỉ có một người."

Tôi rất tin tưởng.

"Anh gặp lại em được không?"

"Được." Tôi nói.

Chỉ mong  "Cái bóng của tôi" mãi mãi đừng xuất hiện.

Tôi là tôi, cô ấy là cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro