Đoạn 1
Đã sang thu, những cây phong vào mùa thay lá. Màu đỏ ngập lối đi.
Chiều buông, tôi cùng John đi loanh quanh qua các ngõ nhỏ của khu Gastown. Tôi thích ngắm những ngôi nhà cổ lợp mái ngói đỏ còn John lại thích ngắm dòng người qua lại trên phố. Cậu ấy nói điều đó mang lại một cảm giác thư thái. Chúng tôi hầu như không có điểm gì chung, sở thích cũng khác nhau nhưng lại khá thân thiết. John gốc Hà Lan nhưng cậu sống ở Canada hơn hai mươi năm. Cậu từng tâm sự với tôi chính vì sống lâu như vậy nên cậu dành một tình cảm yêu mến đặc biệt cho nơi này. John hào phóng và khôi hài. Còn nhớ có lần cậu tài trợ cả lớp đi leo núi, kể chuyện thâu đêm suốt sáng. John luôn mang lại tiếng cười cho mọi người nên ai cũng yêu quý cậu. Chúng tôi ở cùng phòng kí túc xá, hay rủ nhau đi leo núi Grouse và la cà trên những chiếc tàu điện ngầm vào lúc hoàng hôn.
Công viên Stanley buổi chiều khá đông. Những chiếc ghế đá rải đầy lá phong đỏ. Những chiếc lá bay đi theo gió. Nắng thu vàng ruộm mỏng manh. Một nhóm nghệ sĩ đường phố đang trình diễn những bài hát của họ. Tôi và John cũng như bao người khác rẽ vào xem. Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt. Tiếng guitar mộc mạc cất lên. Tôi chuyển ánh mắt về phía đó. Một cô gái có mái tóc vàng như màu của nắng, đôi mắt màu xanh ngọc, ngồi dưới góc phong, bàn tay thon thả đang lướt nhẹ trên từng sợi dây đàn. Xung quanh cô, từng chiếc lá khẽ bay. Một cảnh tượng thật đẹp. Tôi chưa bao giờ nghe được tiếng guitar nào da diết và ngọt ngào đến thế.
John dán chặt mắt vào cô gái và khi cô ấy cất tiếng hát, tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô hát bằng tiếng Việt và bài hát đó là một trong số bài Trịnh mà tôi thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro