Số phận anh kỹ sư điện và người thầy giáo
Chap 2: Đối đầu
– Nó vội la lên làm hắn phải giật mình:
— Mày là cái thá gì mà dám đẩy tao té??? – tiếng nói lè nhè trong men say.
Hoàng Mạnh không thèm chấp kẻ say, cứ nghĩ hôm nay là ngày xúi quẩy gặp một thằng điên, bước đi tiếp trên con đường về nhà (nhà gần đấy). Vừa vô nhà Hắn leo lên chiếc giường thân yêu của mình đang định đi tắm thì trong đầu lại phản phất hình ảnh của tên kia, trong đầu cứ nghĩ: nó có ổn k? về nhà chưa? Có gặp phải bọn xấu không???... nhiều thứ khác nữa... cũng 2h sáng rồi còn gì? – cái tội thương người nó cũng khổ.
Thế là hắn quyến định đi ra đó xem nó về chưa, vừa đến nơi ngó qua ngó lại hắn chẳng thấy ai. Nhưng khi nghe tiếng ho sặc sụa sau gốc cây hắn chạy lại xem thì ra là nó.
Nó nằm co ro vì lạnh, tựa lưng vào gốc cây (giống hình ảnh cô bé bán d* ấy). Hoàng Mạnh liền chạy đến hỏi nó:
— Nhà cậu ở đâu để tôi đưa về? – Mặt lạnh tanh.
— Nó cứ ú ớ chỉ bên này, bên kia (mà người say làm gì mà biết phương mới chả hướng?)
Mạnh lắc đầu kéo nó lên trên lưng cõng về nhà với vẻ mặt khó chịu, nó thì cũng không nặng lắm nhưng khi say thì không nhẹ tí nào. Khổ thân Hoàng Mạnh rồi.
Hai thằng con trai đứa trên, đứa dưới đi trên phố khuya, gió thổi lạnh cả xương sống, men rượu của Tùng cứ phà vào mặt Mạnh. Hắn cũng cảm thấy một chút ấm áp, len lỏi một chút khó chịu khi gặp phải tên này... ai người đàng hoàng lại say be bét? Lại đi đêm hôm z? Nói người khác nghĩ lại mình tý đi Hoàng Mạnh à.
Vừa về đến nhà hắn đẩy nó ra giường, sau đó hắn lấy cho mình bộ đồ đi tắm, người nãy giờ cũng bốc mùi lắm rồi vì nó ói vào, kinh chết được. Trong phòng tắm tâm trạng của Mạnh cảm thấy hôm nay có một chút mệt mỏi, chắc khuya rồi mà chưa được ngủ, lại còn rước cái của nợ này về. Lắc đầu, trở về với thực tại bước ra khỏi nhà tắm, đập vào mắt mình là một thằng say, gương mặt Hoàng Mạnh lạnh tanh không cảm xúc.
Bước đến bên nó lay lay người nó mà sao cứ im ru, nhìn như con mèo lười. Bỗng trên gương mặt kia lại xuất hiện một nụ cười nhếch mép, nửa khinh và nửa thấy có cái gì đó nao nao trong lòng.
Người nó bây giờ toàn mùi rượu nồng nàn, pha một chút mùi vị của thức ăn trước lúc nó ói. Mạnh bước đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ mặc vào cho nó, chứ để thế này chắc đẩy nó ra ngoài đường, ở chung phòng ai mà chịu nổi?????
Cởi chiếc áo thun ra, thấy một body tuy không chuẩn nhưng cũng đủ để hắn phải chú ý, từ từ chiếc tay của Mạnh gỡ chiếc dây nịch, một mùi rượu, hơi thở của nó phả vào khi hai gương mặt sát vào nhau, mùi mồ hôi, nam tính cứ bay quanh quẩn trong phòng. Không phải Hoàng Mạnh không nam tính và không có mùi mà là mùi này khác lạ so với cơ thể của hắn. Mồ hôi trên cơ thể của Mạnh cứ chảy xuống, tay thì ướt đẫm khi bàn tay đưa tới tháo chiếc quần Jean trên người nó. Một cơ thể của thằng con trai lộ diện trước mặt nó, nude 90%, bỗng tim hắn đập nhanh hơn bình thường, mặt hơi đỏ vì ngượng.
Nó thì lạnh, nằm co lại trên giường thấy vậy hắn tỉnh lại (không uống mà xỉn.haha) Vội lấy áo mặc vào cho nó (thắc mắc tí: sao không mặc quần trước nhỉ?). Sau đó lấy quần mặc vô, đang kéo đến đùi gần chỗ ấy ấy thì hắn cảm thấy có một chút luyến tiếc, không đành lòng, vội vàng lấy tay kéo lên.
Trong đầu hắn giờ có một câu hỏi chà bá: Tại sao mình lại có cảm giác lạ vậy? mình là men mà, mình cũng có bạn gái, mình cũng không ẻo lả, tướng tá ngon lành, nhưng sao?????
Cứ suy nghĩ miên man hắn ngủ quên lúc nào không hay, trên một chiếc giường hai thằng con trai, không phải anh em, họ hàng, không phải bạn bè.... Vậy là gì?
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời len lõi qua cửa sổ hắt vào mặt Tùng, bỗng nó dụi dụi mắt, đầu hơi choáng, mình mẩy hơi ê ẩm, nhìn qua nhìn lại thấy hoảng, không phải phòng mình, nhìn kế bên thấy một thằng con trai, không mặc áo. Nó vội la lên, lấy tay đấm thẳng vào mặt hắn, hắn tỉnh giấc trong một gương mặt lạnh lùng, bực bội, tay thì ôm chỗ bị đấm, chân đá thẳng nó xuống giường.
Cái mông của nó tiếp đất một cách không an toàn, xuống thẳng nền gạch bông, nó vội ôm mông nhảy lên như khỉ ăn ớt, thấy thế bất chợt hắn ôm bụng cười trước hình ảnh ấy.
— Nó vội quát lên: Câm ngay – vì hơi quê độ, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ và bực bội.
Mạnh vẫn ôm bụng cười mặc kệ cho nó có nói gì. Nó bực quá nhảy lên giường bóp cổ hắn cho im. Vừa bước lên nó trượt chân vào chiếc gối, té nhào vào người hắn, môi chạm môi, hai con mắt ngơ ngác nhìn nhau. Bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ, có một luồng điện chạy qua giữa hai cá thể. Nó vội ngồi dậy, lấy tay chùi miệng lia lịa. Gào lên: trả lại nụ hôn đầu cho tao............aaaaaaaaaa.
Thây vậy Hoàng Mạnh cười trước sự khùng của nó, gương mặt bỗng chốc lạnh tanh còn trong lòng thì khoái chí vì chọc được nó tức.... nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh, súc miệng, đánh răng không biết bao nhiêu lần bỗng khựng lại vì cái bàn chải đánh răng ấy là của hắn. Nó điên lên vứt chiếc bàn chải ấy xuống đất – vì cứ tưởng là nhà của mình (chết chưa???)
Chạy ra ngoài hét thẳng vào mặt hắn:
— Biến ra khỏi phòng – kem đánh răng trong miệng bay đầy vào mặt hắn.
Hắn lấy tay chùi kem đánh răng và quát lên: Đây là nhà của tôi, thấy vậy nó ngơ ngác nuốt cơn tức vì bị hớ nên im.
Sau đó nó nhẹ giọng nói: Tôi muốn về nhà.
— Hắn: Không ai giữ.
Nó vào nhà vệ sinh lấy đồ của nó, mở cửa phòng đi ra cổng, thì hắn lên tiếng: Trả lại đồ cho tôi?
— Một lần nữa nó ngơ ngác? Mình có lấy gì của hắn đâu.
— Hắn chỉ chỉ vào người nó, nó chợt nhận ra bộ đồ này không phải của mình. Vậy sao lại mặc trong người mình.
— Nó hét lên: sao mày dám thay đồ cho tao???
— Hắn chỉ cười nhếch mép trước câu hỏi đó.
— Nó: Mày được lắm, hãy đợi đấy.
Nó ra khỏi nhà hắn leo lên chiếc xe taxi về nhà trong cơn bực tức, hôm nay là chủ nhật nên nó không phải đi hox.
Còn hắn đang suy nghĩ, người gì và vô duyên hết chỗ nói, cho ở nhờ, thay đồ dùm... vậy mà không cám ơn được một tiếng. Hên là ba mẹ nó đi trực nên không có ai ở nhà, chứ không nó cũng chẳng rước một đứa bét nhè về nhà.
Hai người mỗi đứa một tâm trạng khác nhau, nhưng có một điểm chung là xem đối phương là kẻ thù.
Nó tức quá bèn tắm rửa thay đồ, alo cho nhóm của nó hẹn đi chơi xả stress. (đi chơi suốt thế nào cũng có ngày nha con!)
Chap 3: Bày mưu tính kế
Sau khi phone cho Nam & Kiều Trâm trong đầu nó thoáng suy nghĩ về trò ch* mới của mình. Tắm rửa xong, mặc trên người một áo thun trắng kèm theo áo sơ mi sọc caro xanh dương khoác lên, kết hợp với quần Jean xanh kiểu dân chơi đúng chất bụi (quần kiểu ăn mày ak), mang đôi dày converse xanh dương trắng, trông nó thật cá tính, quậy. Vừa bước xuống nhà thì bị ba mẹ nó lôi cổ chửi cho một trận.
-Mẹ nó: thằng quỷ hôm qua tao điện sao không bắt máy??? – vì biết nó hay ngủ ở nhà thằng bạn thân tên Nam nên ba mẹ nó cũng không lo lắm, chứ không thì kiếm nó cũng đủ mệt. Nhưng ai dè, hôm qua nó đâu có ngủ nhà Nam.
-Ba nó: đi đâu hay ngủ nhà ai thì cũng phải điện về báo cho nhà một tiếng chứ!....
Nó chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nói con biết rồi, vội nhảy tót lên chiếc SH màu trắng lao vút đi. Đi ngoài đường nó cứ nghĩ vẩn vơ về hắn, đúng là một tên chết tiệt. Sao mình xui dữ, tự nhiên gặp phải hạng người z k pít? – không gặp phải hắn chắc nó vào bệnh viện hoặc gặp đám côn đồ cũng nên. (vậy mà k biết ơn nữa cứ toàn chửi, nghĩ xấu hắn thôi – mà xấu thiệt.haha)
Đi đến chỗ hẹn là một quán ăn, tụi nó vừa ăn sáng vừa nói chuyện. Nam hỏi:
-Mày có chuyện gì mà gọi tụi này ra sớm thế ku?
-Trâm: làm tao ngủ còn chưa đã giấc nữa thằng quỷ.
Rủ tụi bay ch* trò mới nè, mặt cười gian. Tụi nó hiểu ý, đứa nào mà ghẹo gan, đụng tới nó chỉ có chết tới bị thương thôi, không ai có thể sống yên được.
Cả hai cùng đồng thanh: Đứa nào xấu số thế?
Nó im lặng, cả hai thấy đợt này chắc không phải thường nên nhìn nó nghiêm pha chút đểu.
Nhớ lại hồi lớp 11 trong trường có thằng kia va phải nó mà không xin lỗi cứ thế đi, nó chạy lại giật cái phù hiệu rồi đi k nói gì. Qua ngày hôm sau, nó lên lớp lôi cổ thằng đó xuống nhà vệ sinh nện cho một trận đầy máu, nhưng thằng đó không dám nói ra vì lời đe dọa của nó: "Nói thì chỉ có chết, không chỉ mình mày mà..." nó quay đi trước sự ngỡ ngày của bao người. Từ đó nó nổi tiếng phá phách, ăn chơi, chả thằng nào con nào dám đụng đến nó. Còn thằng kia hoảng quá nên kêu gia đình chuyển trường, không hó hé tiếng nào.
Hai đứa bạn nó nhìn thấy nét mặt ấy trợt rùng mình, vì lâu lắm rồi mới thấy gương mặt này trở lại (mà không pít có lợi hại hơn xưa k ta???)
Nó cười nửa miệng, rồi kể đầu đuôi sự việc cho tụi nó nghe, trừ cảnh kiss và thay đồ ra nó kể hết. Nhưng đa phần nó toàn kể là hắn xấu thôi, còn nó thì tốt 100%. – khôn thấy sợ.
Trâm và Nam gật đầu cái rụp, ủng hộ nó trả thù. Bạn bè mà, nghe từ 1 phía thì chắc chắn hắn là kẻ xấu thôi.
Do biết nhà hắn nên việc tìm hắn không quá khó đối với nó. Cả 3 đứa bàn bạc 1 hồi thì quyết định sẽ làm 2 màn xấu hổ (sống không bằng chết) cho hắn một là khủng bố gia đình, hai là khủng bố hắn ở trường học. Các bạn hãy đón xem màn khủng bố nhé.hehe.
Màn thứ 1: Khủng bố gia đình.
Nó theo dõi hắn và không quên chụp ảnh hắn cộng với điều tra lý lịch, trường học của Hắn. Các bạn có biết chụp ảnh hắn để làm gì không?? Không phải để ngắm đâu nha.
Chụp được những tấm ảnh của hắn, nó dùng kỹ thuật photoshop lấy gương mặt hắn ghép với hình ảnh đang quan hệ với một cô gái, ở nhiều tư thế khác nhau. Canh ngay bữa nó vắng nhà, ba mẹ nó ở nhà, sáng sớm nó bỏ thư vào hộp thư và không quên nhấn chuông. Nó đứng nấp sau một gốc cây, thấy ba hắn đã nhận bưu phẩm đồi trụy ấy, nó khẽ nhếch mép cười, đi về trong niềm vui sướng, miệng bật thốt lên: "dám đấu với anh hả cưng".
Sau khi ba mẹ hắn nhận bưu phẩm, vừa mở ra gương mặt ông gần như biến sắc không tin vào mắt mình – thằng con trai ngoan hiền, lễ phép của mình mà dám làm trò đồi bại này. Mẹ hắn thấy chồng mình đổi sắc mặt liền đến xem thử, nhìn vào những tấm hình bà cũng đứng hình luôn, đầu óc quay cuồng ngất xỉu.
Một hồi sau mẹ hắn tỉnh lại, điện thoại lôi cổ hắn về:
-Ba hắn: Mày đang ở đâu về ngay cho tao. Nói hết câu ba hắn cúp máy, Hoàng Mạnh chưa kịp trả lời mà ngơ ngác, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cũng vội vàng chạy về, trong đầu thì không pít có chuyện gì mà ba mình lại nổi nóng với mình thế.
Vừa về đến nhà, ba hắn ném thẳng những tấm hình đó vào mặt hắn:
-Sao mày dám làm cái trò đồi bại này???
Trong khi đó mẹ nó chỉ biết khóc và khóc, những tấm hình rớt xuống đất hắn lượm lên, không tin vào mắt mình, sao lại có những tấm ảnh này? Mình đâu có gây thù chút oán với ai?
Mặt hắn có chút biến sắc, nó vội giải thik với ba mẹ nó:
-Không phải con đâu? Ba mẹ phải tin con chứ.
-Ba hắn: chứ bộ mặt trong ấy là ai??? Con tao chứ k lẽ người dưng?
Hắn bị cứng họng trước lời nó của ba, suy nghĩ một hồi với sự thông minh của mình nó nói:
-Không nhẽ ba mẹ nhìn mà không thấy ảnh ghép sao?
Ông bà vội lấy tấm hình ra nhìn kĩ, quả thực cũng có một chút không thật. Với lại từ trước đến nay đứa con trai này không nói dối, ngoan ngoãn lễ phép, sao lại phải làm ra những chuyện như thế này? (về sau mới pít nhá còn kinh hơn.haha).
Lúc đó bầu không khí trong căn phòng mới dãn ra được xíu, thấy ba mẹ đã tin mình. Hắn liền nói:
-Chắc là có ai đó muốn hại con, muốn con bị đuổi khỏi nhà mới làm ra chuyện này. Ba mẹ hắn bây giờ tin tưởng vào đứa con trai yêu quý của mình – hắn chưa bao giờ làm cho ba mẹ hắn phải buồn, phải xấu hổ vì hắn bao giờ.
Ba mẹ hắn gật đầu, hắn hiểu ý liền xin phép ba mẹ lên phòng nghỉ ngơi, chuyện xảy ra kinh hoàng với hắn như này là lần đầu tiên, trong mớ suy nghĩ miên man lục lọi, hắn chẳng đoán ra được ai và chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.
Thức dậy với một ngày mới, hắn sửa soạn đến trường để quên đi mọi thứ xảy ra với mình hôm qua.
Màn thứ 2: Khủng bố trường học.
Sau khi tan học, nhóm của Tùng đã sớm đứng trước cổng trường THPT XX, chuẩn bị cho màn mới xảy ra:
-Màn đánh ghen giành gái.haha
Kiều Trâm sẽ trong vai người yêu của Tùng bị Hoàng Mạnh dụ dỗ.kaka và Nam sẽ là đứa bạn đi đánh hắn phụ. Vở kịch chính thức bắt đầu khi gương mặt Hoàng Mạnh xuất hiện:
-Nó: chỉ thẳng vào mặt Mạnh nói "thằng chó dám dụ dỗ người yêu của tao, mày muốn chết không?".
Thấy um xùm mọi người vây quanh đám tụi nó, có người chỉ trỏ, bàn tán về cậu học sinh mang tên "Hoàng Mạnh". Nhìn mặt thế này mà lại đê tiện vậy sao?
-Hắn thì ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Môi hắn bỗng nhếch mép cười đểu: "hóa ra chuyện hôm qua, nay đều là do thằng nhox này làm".
-Nó: mày còn dám cười sao? Nó nhào tới cho Mạnh một đấm rõ đau, chảy cả máu mồm.
Hai bên xô sát nhau, lăn qua lộn lại, mặt ai cũng máu me, bầm tím. Nhưng bên nó thắng thế hơn, do hai đánh một mà lị. Thấy vậy vai diễn của Kiều Trâm lại bắt đầu:
-Trâm: Anh Tùng à, e xin anh tha cho anh Mạnh đi. – Nước mắt nhỏ cứ rưng rưng, lăn qua lại đau khổ nhưng trong lòng thì?
-Nó: e dám bênh cho hắn, cơn điên của Tùng lại lên, cứ đấm vào mặt hắn mà trong lòng hả hê.kaka. Không phải Mạnh không muốn đánh trả đâu mà bị Nam và Tùng đè cứng ngắc không phản kháng được.
Thấy vậy Kiều Trâm chạy lại chỗ hắn mà giả bộ khóc bù lô bù loa trước sự chứng kiến của bao nhiêu cặp mắt, mọi người xung quanh nói: "cho đáng đời, ai biểu giật bồ người khác".
-Hắn: Mày dám??? Trước thách thức đó, nó cứ đấm vào mặt hắn.
Nó lôi tay Kiều Trâm ra khỏi người hắn, lau giọt nước mắt trên bờ mi của cô nàng, miệng cười nhếch mép nói: "Mày coi chừng tao? Dám dụ bạn gái của tao ha?". Rồi bỏ đi.
-Hắn đứng dậy mà tức tửi: Được lắm mày hãy đợi đấy! tao không để yên chuyện này đâu.
-Nó đi xa nói vọng lại: Thik thì a chiều nha cưng.
Thế là mọi người giải tán, chuyện của nó và hắn làm cho độ "hot" của Mạnh ngày một nổi tiếng, từ xa xa chứng kiến cảnh đó có một cô gái mắt đẫm lệ vì sự phản bội của người iu mình – đó là Bảo Nhi (người iu của Hoàng Mạnh).
Nói sơ về Bảo Nhi một tý nha: Một cô gái trẻ đẹp, da trắng, môi hồng, tóc dài, cao 1m70. Số đo ba vòng chuẩn không cần chỉnh, nhìn như siêu mẫu. Gia cảnh giàu có, con gái một của tập đoàn làm ăn xuyên quốc gia. Cô rất cá tính, chảnh và thông minh, chưa chịu thua ai bao giờ.
Nó ra về trong niềm vui hân hoan, vì trả được mối thù, còn hắn gương mặt lạnh tanh "cuộc chiến mới vừa bắt đầu thôi nha nhox". Anh sẽ làm cho cưng sống không bằng chết, trả lại gấp ngàn lần. (Hoàng Mạnh đâu phải dạng vừa đâu?) tưởng hiền hả? dễ ăn hiếp hả? mơ đi!
Tụi Tùng tiếp tục đi ăn và đợt này Tùng đãi vì những đứa bạn tốt đó, còn hắn về nhà trong cơn tức, tức vì mình bị chơi sỏ? tức vì mình giúp nó mà nó hại mình! Tức vì làm nó bẽ mặt với gia đình, với bạn bè, trường lớp.... thù này không trả ta thề không phải là Hoàng Mạnh.
CHAP 4
Bộ 3 dắt nhau vô nhà hàng ăn trưa, à mà ăn mừng mới đúng chứ, kế hoạch thành công mỹ mãn, trên cả sự tuyệt vời.
Kêu thức ăn ra đầy một bàn, thêm một thùng bia. Hai trai, một gái mặc đồ học sinh chơi tới bến, cười hả hê trước sự dòm ngó của rất nhiều người. Đơn giản thôi vì trai xinh, gái đẹp. Con nhà ai không pít? Quậy phá hết chỗ nói. Tụi nó coi mọi người xung quanh đó như ruồi, muỗi chả thèm quan tâm mà cứ vui đùa nói hết trên trời xuống dưới đất.
Nhưng chủ đề chính vẫn là chuyện của Hoàng Mạnh:
-Trâm: mày thấy tao diễn hay không Tùng?
-Nó: mày diễn mà tao cứ tưởng thật đó nhỏ. – hox xong cấp 3 mày thi làm diễn viên được ak.
-Trâm: cám ơn mày đã quá khen. Tao cũng tính z ak. Cả đám cười sặc sụa trước câu nói ấy của nhỏ.
-Nam: công nhận hai đứa bay diễn còn hay hơn cả diễn viên, tao còn tưởng thật nói chi là tụi kia.
Bầu không khí trở nên vui vẻ, uống hết lon này tới lon khác. Ba đứa mà làm rần rần như cái chợ.
-Nó: để xem thằng kia có sống qua nổi cái thì này không?- mặt cười gian. Đụng tới Vương Thanh Tùng thì không mất hết danh dự cũng mất đi tất cả (Hoàng Mạnh chắc không đến nỗi thế đâu, mất thứ khác quan trọng hơn kìa? Đố các bạn mất cái gì? Cho suy nghĩ 5s nhá!).
Thế là bữa ăn đã tàn, ai về nhà nấy trên đường về nhà, do có men bia nó cứ đi lạng qua bên này, sàng qua bên nọ. Vô tình làm cái r....ầm. Chẳng thấy trời trăng mây nước, chỉ thấy cái đầu hơi choáng.
Ngẩng mặt lên thấy một anh chàng chạy chiếc SH màu đen mặc đồ công an, chạy lại đỡ nó lên. Nó thấy vậy làm tới luôn:
-Nó: Anh đi đứng cái kiểu gì vậy? con mắt để trưng à?
-Anh công an: Anh xin lỗi – tay gãi gãi đầu (hiền quá cũng khổ).
-Nó: Được nước nó làm tới, biết z thì tốt. Tránh ra cho tôi về.
Vừa leo lên xe nó chạy mất hút, còn anh thì nói với theo: "có sao không nhox? Có cần đi bệnh viện không?". Đáp trả anh là cái nẹt ga phóng đi lun.
Trước sự thẫn thờ ấy anh cũng lên xe chạy về nhà. Nói sơ về anh công an tý: Nhà giàu, da nâu, mắt hai mí, hàng lông mày dày, môi đỏ, có má lún đồng tiền khi cười, đô con chắc do tập Gym, cao 1m80. (Qủa là mẫu bạn trai lý tưởng). À mà quên anh ấy tên Hoàng Huy.
Về nhà mệt quá nó lên thẳng phòng, vì ai cũng đi làm chỉ còn mình nó. Nó lột hết đồ trên cơ thể ra, bay vô phòng tắm nằm trong bồn tắm suy nghĩ linh tinh vì những chuyện xảy ra hôm nay: Nhìn thấy bản mặt của Mạnh đối với nó vẫn chưa thỏa đáng, đánh hắn mà hắn cứ trơ lì ra đó, chẳng thấy đau khổ gì, càng như thế máu trong người cứ sôi lên. Vội mặc đồ vào tính đi ra ngoài, qua nhà hắn chửi cho một trận. Do mệt nên lết chả nổi.
Còn anh công an hồi nãy đụng phải sao anh ta lại hiền thế nhỉ??? Không pít có thần kinh không? Rõ ràng người sai là mình mà? (tuy biết mình sai hay phạm lỗi nhưng nó thấy ai hiền là "hiếp" cho bằng được, tính nó là vậy). Nhìn kỹ thì anh ta cũng đẹp nhưng khùng ha ta? Khùng mà lại được làm công an? Khùng mà đẹp z? z chắc mình cũng mún khùng để được như z quá. (Đúng là bệnh viện Biên Hòa đang cần những thằng như thế này rồi).
Mệt nhoài ra khỏi phòng tắm nằm trên chiếc nệm của mình, nó đánh một giấc tới 5h30, vội dậy đi tập Gym gần nhà. Chạy ra ngoài mắt nhắm mắt mở lại đụng phải một anh chàng cao to, nó té nhào xuống. Xuống vòng tay của anh chàng ấy. Nó vội tỉnh, dụi dụi mắt, sao nhìn anh này quen quen, mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ, gãi đầu... Bỗng nhiên anh chàng kia thốt lên:
-Nhìn anh quen lắm phải k?
-Nó: ừm.
-Anh: Chúng ta mới gặp nhau lúc trưa đó, em nhớ chưa nhox?
-Nó: ai là nhox của anh??? – Anh thì hơi ngơ, sao lại có một con người như vậy nhỉ?
-Anh: công nhận mình có duyên nhỉ?
-Nó: vô duyên thì có, môi nó trề ra. – nhìn đáng iu vô cùng.
Anh lấy tay gãi đầu, vô tình thả nó ra, nó la lên aaaaaaaaaaaa, thấy tiếng la của nó anh vội chụp nó lại – nó thở phù, may quá chứ không là tiếp đất nguyên cái bộ xương gà này rùi.
Bỗng anh nở một nụ cười đầy mê hoặc với cái má lún hút hồn kia, làm nó điếng cả người, mặt hơi đỏ vội đứng dậy bước đi mà chẳng thèm cảm ơn.
Nó đi thì anh cũng đi theo, tức quá nó gắt lên:
-Anh đi theo tui làm gì? Hay theo dõi tui? sao cứ ám hoài z? (không pít ai ám ai mới đúng?)
-Anh: cười, đường này đâu phải của nhox? Sao nói anh theo nhox?
Nó ghét quá đi thật nhanh tới câu lạc bộ chẳng đếm xỉa tới anh, nó bước vào được một lúc thì anh cũng bước vào. Mắt nó trợn lên chẳng hỉu sao tên này cứ ám suốt thế! – Do anh mới chuyển nhà, và phòng tập thể hình cũng gần nhà nên anh đăng ký tập. (Tập cho body đẹp con gái nhìn chảy nước mới thôi.haha).
Tập xong, anh thấy nó về cũng kè kè theo sau. Nó chẳng thèm để ý, anh thì đến nhà trước mở cổng vào nhà. Còn nó về tới cổng nhìn xung quanh xem thằng chả có ám mình không, không thấy ai, mừng quá nó vô nhà. Mà nó đâu biết rằng anh vẫn đứng trong cổng nhà mình nhìn theo nó?
Ba mẹ thấy nó về, kêu nó đi tắm rồi xuống ăn cơm. (Con cưng mà ai dám làm gì nó?).
Vô bàn ăn nó ăn lấy ăn để, chị hai iu quý của nó lại thốt lên:
-Mày ăn nhìu này, đi tập Gym này, mà sao nhìn vẫn như khô hố z???
Nó hất hàm, tay thì giành miếng thịt chị nó đang gắp cho vào mồm nhai tóp tép, chọc tức chị nó chơi. Ba mẹ nó nhìn hai chị em mà chỉ bít cười, lớn mà như hai đứa con nít lên 5 ak.
Nó cứ suy nghĩ hoài, chị nó nói chuyện thì vô duyên, tưng tửng z mà quen được thằng bồ đẹp trai kinh khủng, đã z còn là kiến trúc sư nữa chứ. Nó không hỉu nổi anh ấy mê cái gì của chị nó nữa?
Ăn xong nó xin phép ba mẹ nó lên phòng, ra lan can hít thở không khí trong lành về đêm. Bỗng nhiên nhìn qua bên cửa sổ thấy bóng dáng quen của một ai đó! Nó tính vào nhà thì:
-Chào nhox, làm gì mà tránh mặt anh hoài z nè? Công nhận mình "quá" có duyên với nhau nha!
-Nó: quay mặt lại, nở một nụ cười thiên thần, nói: Sao anh ở nhà Bà Năm (hàng xóm của nó).
Anh chết lặng trước nụ cười của nó, tim dường như đã bị đập lỗi một nhịp (1, 2, 3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không? Chắc là nhịp 4 rùi. Đứa khùng còn pít nữa là.haha). Trở lại với thực tại:
-Anh mới chuyển nhà tới hồi sáng, công nhận trùng hợp thật. Mà nhox tên gì z? nhìn dễ thương quá.
-Gương mặt nó thoáng đỏ vì ngượng! giọng lạnh lùng đáp: Dễ thương ak?- một cái bĩu môi.
-Nó cũng đành lòng trả lời: Thanh Tùng.
-Anh: tên em đẹp lắm, anh tên Hoàng Huy, 23 tuổi.
Nó nhìn anh chằm chằm, trong đầu nghĩ mình đâu có hỏi tuổi, tên này vô duyên thịt.
Hai người nói chuyện một hồi sau đó nó xin phép vô ngủ sáng mai còn phải đi học nữa (Nó là vậy ak, người lạ thì lạnh lùng, nếu quen dần và lớn tuổi hơn thì cũng biết lễ phép tí tí.) Anh cười với nó gật đầu rồi nói: "sáng mai gặp lại".
Câu nói của anh làm nó suy nghĩ bâng quơ một chút, phì cười rồi lăn ra ngủ. Còn anh thì cứ trằn trọc, suy nghĩ về nó, sao lại có đứa nhox vui thế nhỉ, lạnh lùng, dễ thương, đáng iu (mà iu không dễ đâu nha). Không nhẽ mình iu nhox ấy rồi sao? Iu từ cái nhìn đầu tiên? Tiếng sét ái tình? Giống trong truyện cổ tích???? Miên man suy nghĩ cuối cùng anh cũng chọn phương án khép màn mi cho ngày dài khép lại.
Mong sao sáng sớm gặp lại cậu nhox ấy, iu chết đi thôi! Chắc tối nay anh sẽ mộng và mơ thấy nó mất thôi. Người thường là chạy mất dép, tránh xa nó rồi! không nhẽ anh là phi thường?
Còn Hoàng Mạnh thì muốn trả thù nó lắm nhưng không biết địa chỉ, lý lịch của nó nên đành ngậm ngùi cơn tức trong lòng. Mày mà gặp lại ông thì chỉ có chết thôi nha. Hãy cầu trời cho mày đi nghe chưa. (không pít ai chết nhá nhá... chờ đi anh Mạnh à).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro