truyen ngan
Năm ấy họ mới tròn 18
tuổi. Chàng trai tỏ tình
với một cô gái hết sức
bình thường. Đó là lần
đầu tiên có người nói lời
yêu với cô gái. Cô gái
ngây thơ nghĩ rằng tình
yêu thật giản đơn. Cô
nhanh chóng đón nhận
tình yêu của chàng trai.
Họ bên nhau rất ngọt
ngào. Lúc nào chàng trai
cũng nhường nhịn cô
gái, cô gái nói gì chàng
trai cũng nghe, thậm chí
ngay cả khi cô gái muốn
chia tay. Cho dù cô gái có
đưa ra quyết định gì,
chàng trai cũng đều
đồng ý. Nhưng khi cô gái
muốn làm em gái của
chàng trai thì chàng trai
chưa bao giờ gật đầu.
Cuối cùng họ vẫn ở bên
nhau. Họ học ở hai
trường khác nhau.
Chàng trai tốt nghiệp
sớm hơn cô gái và đi
làm ở một công xưởng.
Anh rất tốt với cô gái.
Mỗi lần có lương, anh
đều dẫn cô gái đi chơi,
mua cho cô gái rất nhiều
quần áo. Mỗi lần như
thế, cô gái thường đặt
một nụ hôn thật ngọt
ngào lên má chàng trai,
rồi nắm chặt lấy tay
chàng trai.
Cô gái lúc nào cũng chê
tay chàng trai cứng.
Chàng trai cười, nói: "Vì
có em nên anh phải ra
sức kiếm tiền để em
được hạnh phúc, vì thế
tay anh mới cứng thế
này". Nghe rồi, mắt cô
gái thấy cay cay, nước
mắt lăn dài trên má.
Chàng trai ôm lấy cô gái,
hôn lên hai hàng nước
mắt đang chảy, nói:
"Nước mắt rất mặn,
sau này em sẽ không để
em phải khóc những giọt
nước mắt đau thương,
nước mắt của em phải
là nước mắt ngọt," Cô
gái ghẽ xoa đầu chàng
trai: "Anh ngốc của em,
làm gì có nước mắt
ngọt."
Thời gian trôi qua thật
nhanh. Họ đã 26 tuổi. Cô
gái vẫn chưa nói chuyện
của hai người với bố mẹ.
Hôm ấy, chàng trai lại
nhắc cô gái chuyện
tương lai. Chàng trai đã
nổi cáu.
Đây là lần đầu tiên
chàng trai tức giận, là
lần thứ hai cô gái khóc.
Cô gái khóc rất đau lòng.
Nhìn thấy bạn gái buồn,
trái tim chàng trai cũng
nhói đau. Chàng trai lau
nước mắt trên mặt cô
gái. Cô gái cảm thấy bàn
tay chàng trai hình như
có vết chai. Cô dắt tay
chàng trai về nhà.
Nhìn thấy hai người, bố
mẹ cô gái vô cùng giận
dữ. Nhưng sự kiên
quyết của cô gái khiến
bố mẹ rất buồn. Nhưng
bố mẹ cô nhất quyết
không đồng ý. Sau đó,
cô hứa với bố mẹ sẽ
không qua lại với chàng
trai.
Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ
hộ khẩu của gia đình và
cưới chàng trai. Cô để lại
một bức thư rồi bỏ nhà
ra đi. Bố mẹ không đi
tìm cô. Ngày cưới, mọi
thứ đều rất đơn giản,
chỉ có người của nhà
trai.
Cô gái thấy rất cô đơn.
Đêm tân hôn, chàng trai
ôm chặt lấy vợ, khẽ thì
thầm vào tai vợ: "Vợ
yêu à, đừng buồn nữa
nhé, anh sẽ mang lại
hạnh phúc mãi mãi cho
em, sẽ làm em không
sợ tuổi già, " Người vợ
mỉm cười. Những ngày
tháng sau đám cưới, họ
sống rất hạnh phúc. Hai
năm sau, họ có một cậu
con trai. Chồng cô bảo cô
nghỉ việc ở nhà trông
con. Người vợ đồng ý.
Vẫn như năm xưa, mỗi
lần được lĩnh lương anh
đều đưa vợ đi mua
sắm quần áo và làm
đẹp. Vợ anh ngày càng
xinh đẹp, còn anh đã
bắt đầu có tuổi.
Người vợ bắt đầu trách
cứ chồng kiếm ít tiền,
người thì ngày càng già
đi. Với suy nghĩ ấy,
người vợ đã đi ngoại
tình. Chồng cô đã phát
hiện ra những tin nhắn
rất mùi mẫn, tình cảm
trong điện thoại di động
của vợ. Anh muốn nói
chuyện thẳng thắn với
vợ, muốn cứu vãn cuộc
hôn nhân này. Nhưng vợ
anh đã nói người đàn
ông kia là một ông chủ
lớn rất giàu có. Anh ta
có thể đem lại hạnh
phúc cho cô, cô mong là
chồng cô sẽ để cô ra đi.
Người chồng tát vợ.
Người vợ bật khóc. Đây
là lần thứ ba cô khóc.
Người vợ chạy ra khỏi
nhà. Ngày hôm sau,
người chồng gọi điện
cho vợ nhưng cô không
nghe máy. Anh nhắn tin
bảo vợ đưa con về. Đơn
ly dị anh đã viết xong.
Nửa tiếng sau người vợ
về đến nhà. Cô thu dọn
quần áo. Nhìn tủ quần áo
gần như trống không,
chỉ còn lại vài bộ quần áo
của chồng. Cô lau vội
nước mắt dắt con đi.
Người chồng chỉ lặng lẽ
ngồi hút thuốc.
Tối hôm ấy nhân tình
của cô đón cô về nhà. Cô
không thấy vui một chút
nào nhưng vẫn cố cười
gượng gạo. Cô nắm lấy
tay nhân tình, cảm thấy
tay anh không có một
vết chai sạn nào, cũng
không bị thô ráp. Nhân
tình nhìn thấy cô thất
thần nhìn tay mình,
cười nói: "Em biết
không? Anh thực sự rất
tò mò là vì sao tay em
vừa mềm vừa mịn." Cô
im lặng như người mất
hồn, nước mắt trào ra,
như chiếc vòng ngọc bị
đứt, nghẹn lời nói: "Vì
em có một người chồng
luôn yêu thương em."
Cô nói xin lỗi nhân tình
rồi đi mất. Trên đường
về, cô luôn miệng nói:
"Chồng ơi, em về đây,
anh có đang tìm em
không đấy?" Về đến
nhà, cô mở cửa vào
nhà, cảnh tượng trước
mắt làm cô đứng khựng
người lại. Chồng cô nằm
trên giường, máu đỏ
nhuốm đầy chăn. Chồng
cô đã cắt cổ tay tự sát.
Có một bức thư để trên
bàn:
"Vợ yêu à, cho phép anh
được gọi em một lần
như thế được không?
Trong tim anh em luôn
là thứ quý giá nhất. Năm
xưa anh có nói anh sẽ
không để nước mắt em
có vị mặn, nước mắt
em phải có vị ngọt. Thực
ra anh muốn nói là anh
sẽ không bao giờ để em
phải khóc vì anh, chứ
nước mắt có bao giờ
ngọt được đâu em? Em
thường chê tay anh chai
sạn. Em có biết tại sao
tay anh có nhiều chai
sạn thế không? Một nửa
vết chai trên tay anh là
vì em. Anh không muốn
em phải vất vả, không
muốn em không được
hạnh phúc. Em thường
nói người phụ nữ có bàn
tay mềm là người phụ
nữ có phúc. Vì thế anh
nhất định phải làm em
hạnh phúc, không muốn
em phải thất vọng. Em
đã hi sinh tất cả vì anh,
trong đó có cả bố mẹ
em. Anh làm sao nhẫn
tâm để em không được
hạnh phúc. Em đã giành
cả cuộc đời em cho anh.
Đến kiếp sau nhất định
anh sẽ không buông tay,
cũng sẽ không để em đi.
Em yêu ơ, anh yêu em,
thực sự rất yêu em."
Người vợ khóc, cô nắm
lấy tay chồng, nói:
"Chồng ơi, tay anh nhiều
chai sạn quá, tại sao anh
không đợi em, anh đi rồi
ai chăm sóc em đây,
anh nỡ để em lại một
mình sao anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro