Truyện ngắn 3
---3h sau vụ tỏ tynk'---
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ sau kết thúc thê thảm của một vụ tỉnh tò ngỡ rằng... chắc cú, Nguyên, nhân vật nữ chính, vẫn chưa thể thoát ra trạng thái shock toàn phần. Thế nào nhỉ? Nó, một đứa con gái không tồi, sau rất nhiều "tín hiệu", kể cả những tin "tình báo" được cung cấp, đã quyết định dẹp bỏ cục tự ái to đùng sang một bên để hùng hổ thốt ra 3 chữ nói với ai cũng dễ trừ với một người ấy.
Thế mà, cái kẻ đáng ra phải cảm thấy hạnh phúc ấy, đồng thời là thằng bạn thân bao lâu (cho đến khi được Nguyên ... nâng cấp!) lại phản ứng theo một cách phũ nhất có thể. Ôi trời, nó vẫn nhớ nguyên si là sau khi nghe xong, Phong, thằng bạn mới được nâng cấp, đã giật bắn mình, trố mắt lên rồi ngớ ngẩn hỏi "Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? ốm à?"
Sau đấy thì Nguyên không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Choáng váng như đang nằm trên cáng, nó bỏ đi, chắc vậy. Rồi 3 tiếng sau thì tìm thấy mình nằm bẹp gí trên giường, đầu vùi vào gối, không chắc là mình đang đau khổ hay xấu hổ nhiều hơn. "Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải do mình", ý nghĩ loé lên khiến nó thấy khoẻ hơn một chút. Đúng vậy, càng nghĩ nó càng thấy mình đúng chỉ là một nạn nhân, một nạn nhân xấu số! Của Hiền. Một cách đanh thép, Nguyên kết tội Hiền trong đầu. Hiền, một trong bộ ba Hiền- Phong- Nguyên, chính là thủ phạm của vụ này. Hiền đã khuyến khích, không, còn hơn thế, đã xúi giục Nguyên. Chính Hiền, bằng những cái mà nó gọi là "dấu hiệu", "diễn biến tâm lý", sau vài tháng buôn dưa lê với Nguyên, đã kết luận là Phong thích Nguyên đứt đuôi rồi. Và, quỷ tha ma bắt, mưa dầm thấm sâu, cuối cùng thì Nguyên cũng nghĩ thế thật. Đến khi Hiền thủ thỉ "Tao chắc mà, chơi với nhau lâu thế tao không hiểu nó với mày thì hiểu ai. Nó chỉ nhát thôi", thì Nguyên gục hẳn. Mà Phong thì, vẫn luôn "ngốc xít một cách dễ thương không chịu nổi" (ặc ặc, nguyên văn những lời vàng ngọc Nguyên trích từ nhật kí của mình). Ba đứa lại thân nhau. Ôi không!!! Nguyên đập đập đầu mình vào gối thêm mấy cái nữa rồi nằm thẳng cẳng "Cuối cùng tôi chỉ là nạn nhân!" nó rên rỉ tự thương mình theo một cách thê lương chưa từng thấy...
***
Hiền, kẻ bị Nguyên kết tội, giờ cũng đang đần mặt ra ở lớp học thêm. Nó cũng đâu có ngờ Phong lại... ngố đến mức độ vậy. Ngốn hàng kilogam sách vở tâm lý, Hiền vẫn luôn tự tin vào khả năng phân tích tâm lý nhân vật của mình. Thì nó vẫn luôn đoán trúng phóc kết cục của các phim tâm lý xã hội lằng nhằng còn gì! Hic, nhưng vụ này xem ra phức tạp hơn nó tưởng. Hiền chẹp miệng, lấy tay đẩy lại gọng kính, gật gà gật gù theo thầy ra điều tâm đắc với bài giảng nhưng đầu óc nó vẫn tiếp tục chu du ở tận đẩu tận đâu. Nó suy đoán chuyện Phong và Nguyên là hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm, chứ làm gì có bằng chứng cụ thể. Hic, Hiền lại muốn nấc lên một cái nữa khi nó chợt nhận ra một sự thật hiển nhiên là nó chỉ có kinh nghiệm của một đứa... chưa từng trải qua. Ôi, bây giờ thì thì đến Hiền cũng đành phải tự kết tội mình. Tất cả chỉ vì tính thích buôn của nó. Hiền cũng chỉ muốn có chuyện để buôn với Nguyên khi ba đứa không bù khú bên nhau. Nó cứ ngỡ là vô hại chứ! Ai mà ngờ được là con bạn nom thông minh sáng sủa thế lại đi tin sái cổ, lại còn hùng hổ đi tỉnh tò trước cặp mắt của một cơ số không nhỏ con người. Nó tin là Phong thích Nguyên, nó nghĩ là nó đúng, nhưng thực tế đã chứng minh là nó sai lè lè. Hic, Hiền nấc lần thứ ba trong buổi học. Nó đang rùng mình khi nghĩ đến ngày mai khi vụ tỉnh tò của Nguyên lan ra khắp trường, bởi suy bụng ta ra bụng người, nếu đây không phải là chuyện của Nguyên thì đã là một chuyện buôn vô cùng hấp dẫn với nó rồi...
***
Trong khi hai cô gái đang dằn vặt về trách nhiệm của mình và của con bạn ở hai điểm khác nhau trên Trái Đất thì tại điểm thứ ba, nhân vật nam chính của câu chuyện này cũng không hề được yên ổn. Trong một quán games bên đường, Phong nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ trên máy nhưng đầu óc nó thì cũng đang phiêu diêu cùng câu chuyện sáng nay. Lúc Nguyên đột ngột lắp bắp một đoạn dài, rồi đến ba chữ kì diệu ấy (thực sự là kì diệu!), trái tim Phong đập mạnh đến nỗi nó tưởng tim mình đã nhảy sang bên phải định cư?! Trong vòng 1/10 giây những dữ liệu của tình huống bất ngờ nhanh chóng lướt qua đầu nó. Kìa, Nguyên nói là thích mình? Cái gì? Tin được không nhỉ? Khó quá, bỏ qua! Thế mình có thích Nguyên không? Hẳn rồi! Thế thì nhảy lên hú hét đi nào tên ngốc gặp may? Khoan đã, từ từ, sao lại đột ngột thế này?... Lại còn cảm giác Nguyên đang nhìn nó chờ đợi... Đầu Phong nóng ran. Đến đây thì overload. Mọi suy nghĩ của nó bị đình trệ. Và thế là Phong phản ứng theo một cách mà chính nó cũng không ngờ: giật bắn mình và thốt ra cái câu ngu si kia. Ôi trời ạ!
Phong vò đầu bứt tai, một thói quen đã góp phần tạo ra xì-tai tóc chưa ai khen đẹp của nó. Rồi bất ngờ, nó đứng phắt dậy, đập bụp chuột xuống bàn với một vẻ quyết tâm sắt thép đến mức khiến chị chủ hàng giật mình mà tính thiếu cả tiền. Bình thường thì Phong đã sướng âm ỉ cả ngày với vụ lời to này, nhưng hôm nay nó không quan tâm. Nó còn đang bận nghĩ cách cứu vãn chuyện ngớ ngẩn được gây ra bởi chính nó. Đi xin lỗi Nguyên thôi, vì kiểu gì thì lỗi của nó cũng không nhỏ tẹo nào, vì nó cũng thích Nguyên, hoặc đơn giản chỉ vì nó là một thằng bạn, và nó đã làm cho cô bạn suýt khóc oà còn gì!
Thật trùng hợp, đó cũng là quyết định của Hiền. Hết giờ học thêm, Hiền lao đến nhà Nguyên với tốc độ tối đa của chiếc cào cào cọc cạch. Xuất phát chậm hơn Phong, Hiền đến muộn hơn cậu bạn và trở thành kẻ nghe trộm bất đắc dĩ khi câu chuyện đến hồi... gay cấn:
- Mày chắc là mày không giận tao chứ ? Tiếng Phong nhỏ xíu, chỉ nghe rõ tiếng nuốt nước bọt đánh "ực" sau câu nói. Chắc là nó đã phải vận hết công lực để trình bày xong bài diễn văn giải thích trước đó rồi.
- Không phải tại mày. Tại con Hiền. Tao sẽ hỏi tội nó sau. Chắc chắn đấy! Nguyên vênh mặt, tỉnh bơ nói khúc triết như lên thuyết trình trước lớp, cố giấu sự thật là nó đã dành ra tới ba tiếng quý giá của buổi chiều chỉ để làm mắt sưng húp lên vì khóc.
Bên ngoài, Hiền giật nảy mình. "Thôi xong, mình tiêu rồi", nó tự rên rỉ. Chẳng dại gì thò đầu ra lúc này để đương đầu với sóng gió (có khi là sóng thần cũng nên), Hiền quyết định chuồn êm.
Như một con mèo, ba giây sau Hiền biến mất. Đáng tiếc là nó đã không ở lại để nghe nốt đoạn kết của câu chuyện khi Phong đã lắp bắp thừa nhận những đoán mò của Hiền... không hẳn đã sai. Giờ thì đến lượt Nguyên trố mắt ra. Nhưng không đến nỗi ngốc xít như Phong, nó không hỏi xem cậu bạn có bị làm sao không mà chỉ mỉm cười rất... con gái. Vẫn giữ nụ cười ấy thật tươi, vẫn gọi Phong là "mày", Nguyên ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng của chính mình bỗng mềm đi như gió thoảng:
- Mày biết không, tao rất tin vào câu "hữu duyên thiên lý..."
***
Phong bất chợt trở nên trầm ngâm. Đôi khi nó cũng thấy mình không còn hợp với lớp vỏ trẻ con nữa nhưng cũng chưa sẵn sàng để trở thành một người lớn hoàn toàn. Và Nguyên cũng như nó thôi... "Hữu duyên thiên lý...", Phong cũng mong như thế, cũng tin như thế. Ai mà chẳng mong đợi một điều gì thật tốt đẹp dành cho mình ở thì tương lai? Nhưng trước mắt thì cứ thế này đã Nguyên nhỉ? Sẽ hết mình cho mỗi ngày của hiện tại, vì hiện tại như thế này là đã đủ niềm vui và đủ quý giá lắm rồi...
Phong nhìn Nguyên nheo mắt, nở một nụ cười, ấm áp và đáng tin cậy.
(Chỉ tội nghiệp cho Hiền, kẻ đã chạy trốn trách nhiệm, hiện đang ngồi trong một quán chè, trước nguy cơ tăng cân không kiểm soát nổi do bị hành hạ bởi nỗi lo không biết sẽ bị hai đứa bạn thân xử lý tội "buôn tin thất thiệt dẫn đến hậu quả nghiêm trọng" ra sao. Âu đó cũng là một hình phạt thích đáng lắm rồi J)
Câu chuyện đến đây là hết ạ. Hoặc ít ra, tôi cũng mới chỉ có thể kể chừng ấy cho các bạn. Dù gì thì cũng có hậu quá rùi còn gì?!!
---Bản nhạc hay ho---
Hãy thổ lộ tình cảm của mình ngay khi có thể, đừng chần chừ vì rất có thể, ngày mai, người mà bạn yêu thương sẽ không còn bên bạn nữa. Cái câu ấy chỉ đúng với số đông. Hãy thử hỏi ngược lại rằng, nếu bạn thổ lộ tình cảm thật, liệu người mà bạn yêu thương có chấp nhận? Khi đó, thà rằng bạn cứ chôn giấu tình cảm kia sâu trong trái tim để có thể ở bên người mà bạn yêu thương càng lâu càng tốt...... Sẽ luôn có người phải làm điều ấy, mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình, cố bình thường hoá tất cả mọi thứ. Có lẽ đó là điều duy nhất họ có thể làm để giữ người họ yêu thương (càng lâu càng tôt). Họ thuộc số ít ỏi còn lại mà phần ngược kia đúng.....
"Bạn là người quan trọng nhất của tôi!" Đấy có thể coi làm câu tỏ tình dễ thương của những đưá bé không nhỉ?
Câu nói ấy cứ ám ảnh tâm trí không để tôi yên, hình ảnh của cậu ấy mãi lởn vởn trong đầu tôi kéo dài đến cả tuần, thật khó chịu. Tôi tắt đèn ngủ khi mắt đã cay xè. Nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy cái cảnh cậu ấy đứng dưới mưa, nói thật dõng dạc rằng tôi là người quan trọng nhất đối với cậu ấy như để át đi tiếng mưa, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào tôi, dường như câu nói kia xuất phát 100% từ tận đáy lòng. Nghĩ lại, tôi cũng thấy vui. Không vui sao được khi giờ đây tôi đã là-một-cái-gì-đấy-cuả-một-ai-đó. Tôi khẽ mỉm cười. Trong đêm tối, có một niềm vui kì lạ, niềm vui có chút nghi ngờ không đáng kể.
Thứ hai,
Tôi mong mãi cái ngày này, không hiều vì sao. Có lẽ thứ hai là ngày bắt đầu một tuần mới, tôi ít bài hơn, và.... tôi được gặp cậu ấy. Chúng tôi chỉ gặp nhau được trong thứ hai mà thôi. Thứ bảy chủ nhật tôi được về nhà ngoại chơi và sẽ tới trường luôn trong buổi sáng thứ hai, về nhà ngay sau khi kết thúc buổi học. Nhà ngoại tôi gần trường nên thường tôi đi bộ. Tôi đi học từ rất sớm. Tôi thích cái cảm giác tha thẩn trong se lạnh và hơi sương, cứ thế, thong thả tới trường.
Cậu ấy ở cùng xóm nhà ngoại tôi nhưng tôi chẳng bao giờ được xuống dưới đấy chơi. Xóm của tầng lớp dưới của xã hội hay "xã hội đen" hiểu theo một khía cạnh rộng hơn. Tôi bị cấm và càng cấm tôi càng muốn thử một lần xuống dưới ấy. Đó là bản năng của con người. Nhưng cho dù tôi có là một con thú với tính bản năng mạnh đến mấy tôi cũng chẳng dám thử, dù chỉ một lần, tôi sợ. Nơi đó, chẳng xa vời nhưng là vùng đất bí hiểm nhất đối với tôi.
Nhà cậu ấy ngay trên con đường tôi đi học. Bình thường, tôi không bao giờ dám nhìn vào. Cứ tưởng tượng đến cảnh sẽ bị một đám mặt xanh nanh vàng gậy gộc đầy mình đuổi theo ngay khi ánh mắt mình vừa mới lướt qua căn nhà đó là tôi đã sợ khóc thét. Nhưng hôm ấy, tôi chợt đứng lại, trước cửa nhà, dừng thật lâu, dỏng tai nghe tiếng dương cầm thật hay phát ra. Nỗi sợ bay đi sạch sẽ đến nỗi tôi có thể xông thẳng vào nhà, tìm cho ra bằng được nơi nào phát ra âm thanh kia, ai đang đàn bản nhạc đó. Nhưng rồi, con đường chợt lặng câm như thể chưa có âm thanh nào từng lướt nhẹ nhàng qua đây. Dường như ai đó đang chơi bản nhạc kia biết đến sự có mặt cuả tôi nên dừng lại một cách đột ngột. Ngại ư? Chắc không phải. Tiếng dương cầm vang lắm, không tôi thì có lẽ cả xóm được nghe bản nhạc ấy. Có lẽ vì một lí do khác, mà cũng có thể là như vậy. Cả ngày hôm ấy, tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ đến bản nhạc hay ho ban sáng mình vừa nghe. Rồi lại tưởng tượng khuôn mặt của người đàn. Là đàn ông hay đàn bà? Là con trai hay con gái? Xinh đẹp hay xấu mù ?.......
Ngày hôm sau, tôi đi thật nhẹ nhàng, từ sáng sớm, chờ đợi tiếng dương cầm kia cất lên. Trời lạnh cóng, bụng đói, có chút tức giận vì phải chờ đợi lâu. Mất kiên nhẫn, muộn giờ học, tôi cắm cảu bỏ đi như thể vừa bị ai đó mắng oan. Đi được mấy bước bực dọc, tiếng dương cầm ấy mới lảnh lót cất lên như thể trêu ngươi nhưng không tài nào tôi ghét nó hay làm lơ được. Quen thuộc, bí ẩn, lôi cuốn một cách kì lạ. Đôi bàn chân không còn bực tức bước nữa mà dừng lại cho tôi nghe cho hết bản nhạc kia. "Bản nhạc hay ho". Cái tên tôi tự đặt cho nó. Tôi cứ lẩm bẩm hoài giai điệu của bản nhạc đó cả ngày. Và ngồi một mình trong phòng, nhớ lại, đàn cho mình nghe. Tôi không biết chơi dương cầm nhưng cũng ráng nhón nhón bấm bấm sao cho giống nhất. Rồi ngồi ghi lại nắn nót từng note của bản nhạc. Kiến thức Do Re Mi Fa Sol La Si mà tôi bập bõm ngồi cằn nhằn học cũng đủ để ghi lại chính xác giai điệu bản nhạc ấy trên khuông. Thật khó khăn! Bù lại, tôi chơi được armonica. Từ những note trên khuông kia tôi đã có thể thưởng thức "Bản nhạc hay ho" bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng càng chơi, tôi càng thấy ghét những âm thanh vô cảm từ chính mình. Tôi không thể chơi "Bản nhạc hay ho". Nó không dành cho tôi. Một ý tưởng khác chợt nảy ra trong đầu. Tôi vẫn có thể dùng "Bản nhạc hay ho" do tôi thể hiện vào việc khác. Tôi hì hục viết lời cho nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Cố suy nghĩ thật kĩ càng xem phải dùng từ ra sao, như thế nào thì hay..... và công việc cuối cùng là ngồi đợi sáng thứ hai đến thật nhanh. Một lần nữa, tôi đi trên con đường từ nhà ngoại đến trường. Hôm nay tôi đi sớm hơn, nhẹ nhàng hơn và chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng hơn. Tôi sẽ chơi "Bản nhạc hay ho" và cả phần lời mà mình tự viết. Tôi đã tập hát cả một tuần chỉ để đợi giây phút này. Chỉ có một cơ hội mà thôi và nhất định tôi sẽ lôi ra được người đàn "Bản nhạc hay ho" kia ra. Tiếng dương cẩm cất lên, vẫn hay hơn của tôi. Ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi quyết định cất giọng. Tự nhận rằng mình có một giọng ca thiên thần (chỉ là tự nhận thôi, còn thực hư thế nào.... ?!) tôi tự tin hát đến quên rằng dương cầm đã ngừng chơi từ khi nào. Không dừng lại ở đó, tôi thêm phần armonica phụ hoạ và...... tiếng dương cầm kia bắt đầu cất lên lại, hoà vào nhau. Như một bài biểu diễn thực sự của dương cầm, armonica và..... giọng tôi, chỉ trừ không có tiếng vỗ tay (mà sẽ chẳng bao giờ có!). Được một lúc, chẳng có gì thay đổi, tôi chán nản bỏ đi. Mặt tiu ngỉu. Bất chợt, tôi nghe những ca từ do mình viết nên đang cất vang và tất nhiên là nghe hay hơn hẳn tôi hát. Một giọng trầm, ấm lắm, hơi khàn, truyền cảm như ca sĩ. Tôi quay lại nhìn chàng ca sĩ bí ẩn của mình. Đó là một cậu bé, chạc tuổi tôi, đứng trên ban công của căn nhà mà tôi luôn tránh nhìn vào vì sợ. Cậu ấy đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy. Trông cậu ấy thật hoàn hảo. Tôi mỉm cười thay lời chào từ xa và làm quen. Tôi không thấy ngượng như lời những đứa con gái khác hay kể. Có lẽ vì tôi bạo, vì tôi giống một thằng con trai. Cứ thế, quen dần. Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu ấy. Tôi chỉ toàn gọi là "Bạch"_Trắng. Trong mắt tôi và trong cả tâm trí tôi, hình ảnh cậu ấy luôn đi kèm với màu trắng. Màu trắng mỏng manh, trong sáng và...... đáng yêu. Đó là lần đầu tiên tôi biết cậu ấy.
Chúng tôi thân nhau hơn sau mỗi lần gặp. Cậu ấy là bạn thân duy nhất và đầu tiên của tôi. Tôi không có nhiều bạn và chẳng ai chủ động làm bạn tôi cả. Chỉ gọi là bạn vì cùng tuổi, cùng trường hay cùng lớp thôi, chứ không có bạn thân. Tính tôi hay mơ mộng vẩn vơ, luôn sống trong thế giới do chính mình tưởng tượng ra. Không như Bạch, cậu sống thoáng, quan hệ rộng, nhiều bạn nhưng có cũng ít bạn thân như tôi. Cậu ấy phức tạp hơn cái tên Bạch giản đơn kia nhiều. Chúng tôi giống nhau ở điểm thích mơ mộng và khi cần thì luôn rơi xuống từ trên trời. Có ai đánh thuế bạn mơ mộng đâu, chỉ là phải mơ mộng đúng lúc đúng chỗ và có điểm dừng mà thôi. Bạch sống với ba mẹ, gia đình chẳng yên ổn mấy. Ba mẹ Bạch vẫn hay cãi nhau luôn. Cả hai đều bận rộn và luôn vắng nhà với công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì. Và tương lai li dị cũng chỉ là vấn đề thời gian. Khi buồn, Bạch hay chơi dương cần một mình. Không bao giờ chơi những bản nhạc có sẵn cuả các nhà sọan nhạc lừng danh với một lí do duy nhất: "Họ có biết tâm trạng mình như thế nào đâu, tâm trạng mình lại thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia. Họ biết để soạn nhạc cho mình đàn đấy! Nhạc là phải bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và có giá trị." Hay đơn giản là chỉ đàn nhạc của mình, do mình sáng tác, là mình.
Trong suốt một thời gian, tôi chỉ chơi cùng Bạch, đi học chỉ mong về sớm để được gặp cậu ấy, để được cùng nhau lên phố đi chơi cả buổi tối dưới ánh đèn sáng trưng, và rồi tắm mưa trên đường về nhà. Hay lên núi chơi mà không báo trước cho gia đình, để rồi phải sang nhà Bạch trốn tiệt cả ngày. Khi đó, ba mẹ Bạch không có nhà. Họ chẳng bao giờ có nhà, hay ít nhất là khi tôi qua. Cả hai đã từng sáng tác một ca khúc với phần nhạc do Bạch sáng tác và phần lời do tôi. Cũng chỉ là bản nhạc đơn gản với dương cầm, armonica và giọng hai đứa (tôi hát bè!). Khi ba mẹ Bạch li dị, cậu bỏ nhà trong suốt gần một tuần. Mãi cho đến khi mọi việc trở nên rối beng, ngoại mới báo cho tôi biết rằng cậu bỏ nhà đi, đến xin ở nhờ nhưng ngoại không cho. Gia đình cậu (trừ hai ông bố bà mẹ vô tâm, vô trách nhiệm) nháo nhác lên tìm nhưng thấy, báo đài, công an cũng chẳng ai tìm ra. Tôi buồn, lo lắng và tức vô cùng những con người vô lương tâm đã khiến cậu ấy bỏ nhà đi. Họ ích kỉ và nhẫn tâm. Tôi trách giận cả ngoại tôi. Sao bà lại có thể đối xử với một đứa bé như thế. Tôi giận lắm. Từ đó, tôi chỉ kiếm cớ về thăm ngoại nhưng thực ra tôi đến thăm Bạch. Cảnh sát có đến tìm tôi vì tôi vì hai đứa thân nhau, mong rằng tôi biết tin gì từ Bạch, mong rằng tôi biết Bạch ở đâu. Trong phút chốc tôi chợt nhớ ra nơi Bạch hay dẫn tôi đến mỗi khi cậu buồn. Tôi thầm biết chắc đến 85% rằng Bạch ở đấy, nhưng tôi không nói ra, sẽ không bao giờ nói. Tôi lén ra ngoài lúc nửa đêm. Trời mưa to như đổ nước từ trên trời. Tôi lên núi, nơi có cây anh đào già nhất thành phố, tận trên đỉnh núi cao. Không ai đoán ra nơi này cả, và chắc cũng chẳng ai biết rằng nơi đây có cây anh đào già nhất. Chính nơi này, Bạch đã nói rằng cậu hay lên đây mỗi khi buồn hay cần một sự giải thoát cho cuộc sống nặng nề, bức bách. Cây anh đào già này là nơi đã chứng kiến bao lần Bạch khóc, tuy rằng bề ngoài cậu luôn cứng rắn. Sau màn mưa bạc, tôi cảm nhận được màu trắng từ Bạch. Không bao giờ chìm trong không gian, đó là màu trắng. Bạch ở đó, khóc môt mình. Toàn thân run rẩy vì lạnh, vì đói, vì sợ cái cuộc sống mà cậu đang sống. Ánh mắt oán hận và hoang dại vô định, như thể đang tìm một cái gì đó để cột lại, để bám víu vào.
Ba mẹ tôi chấp nhận nuôi cậu vô điều kiện nhưng không trên danh nghĩa con nuôi. Chỉ nuôi ăn, nuôi ở. Bạch không đi học nên đỡ hơn một khoản tiền, thay vào đó, tôi sẽ dạy lại những gì tôi học được và những gì cần thiết để nuôi lấy chính bản thân cậu ấy sau này.
Chúng tôi ở chung phòng. Luôn tôn trọng lẫn nhau. Chia sẻ buồn vui vùng nhau. Có những đêm, tôi nghe rõ tiếng khóc cuả cậu trong bóng tối. Tiếng khóc nhẹ như màn đêm vô hình nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt.
Được một thời gian ở nhà tôi. Mẹ Bạch đón cậu ấy chuyển về Sài Gòn. Mẹ cậu ấy giành được quyền nuôi con trong phiên toà xử li dị. Tôi thầm lo, thầm mừng. Nhưng có lẽ lo nhiều hơn. Lo rằng, ở Sài Gòn, với tính cách ấy, Bạch sẽ ra sao. Lo rằng, liệu mẹ cậu ấy có thể nuôi cậu ấy như những gì đã hứa trước toà hay lại lao đầu vào công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì như một con thiêu thân. Tôi lo. Tôi buồn. Từ nay, tôi sẽ không được chơi với Bạch nữa, sẽ không còn được nghe Bạch đàn, sẽ không còn tiếng cười nói cuả một ai đó trong nhà nữa, cũng như không thể an ủi cậu ấy khi đêm về với nước mắt lăn dài trên má.... Không còn Bạch nữa. Cảm giác hụt hẫng, trống vắng, như thiếu đi một người bạn, một người thân...
..........................................
Nhiều năm sau, khi tôi lên cấp ba và chuyển đến Sài Gòn học,
Trong lớp, tôi là lớp phó văn thể mỹ, cái chức mà trong lớp vẫn hay nói rằng chỉ có "những ai hay tham gia hoạt động văn nghệ". Cái câu mỉa mai ám chỉ những ai không chịu học hành mà chỉ đi ca hát, những ai "sóng to mà não như trái nho" ấy làm tôi khá nhột trong lòng mấy ngày đầu. Nhưng rồi tôi cũng học cách làm ngơ đi những gì họ nói, bỏ ngoài tai. Tôi không phải lăn tăn về những gì không đúng sự thật về mình. "Họ có biết con người thật cuả mình là như thế nào đâu, con người thật cuả mình có những thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia nhưng vẫn là con người mình, chẳng mất đi đâu cả. Họ biết để nói mình đấy! Mình phải thể hiện con người mình bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và đáng để mọi người tôn trọng. Mình có giá trị riêng cuả mình và không ai được phép phủ nhận điều ấy." Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua, tôi thấy nó quen quen......
Ngoài giờ học, tôi nhận sáng tác cho những ai có nhu cầu, kể cả ca sĩ. Cho chính xác thì tôi chỉ đảm nhiệm phần lời ca mà thôi, còn phần nhạc sẽ có người lo. Tôi được gặp nhiều người, nhiều nhân vật nổi tiếng. Họ trả tôi tiền cao ngất. Tôi không tiêu xài nhiều mà thường để dành dụm làm những việc lớn hơn, quan trọng hơn và đặc biệt là lời hơn cho mình. Cuộc sống của tôi không như báo đài hay đăng về học sinh đi học xa. Tôi có nhà ở đàng hoàng, phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và ở ngay Quận Nhất. Một phần vì tôi có người đài thọ, rót tiền cho. Tôi làm cho họ những sản phẩm chất lượng nên họ cũng phải đối xử công bằng với tôi. Đó là chuyện bình thường. Cuộc sống có lẽ gần như rất công bằng cho những ai có tài. Họ có tài, họ được đối xử như báu vật quốc gia. Có người đưa người đón, có người lo từ đầu tới chân, có công việc đúng với tài năng trời ban..... nhưng họ cũng mất nhiều. có lẽ nhiều hơn người bình thường. Tôi mất đi thời gian để tìm cho mình một người để yêu thương, để chia sẻ tình yêu cuả mình cho những người thân thiết.
Công việc cuả tôi khá nhàn. Tôi chỉ việc viết theo cảm xúc cuả mình hay viết trên cảm xúc cuả một ai đó. Họ vui thì mình vui, họ buồn thì mình phải buồn theo họ. Mình gieo theo họ về mặt cảm xúc. Nhưng những ai tìm đến tôi đều để tự tôi sáng tác, không bắt buộc rằng tôi phải thế này tôi phải thế kia. Cũng khá may mắn vì tôi giàu cảm xúc hơn. Một bản nhạc, một bộ film.... và một chút ngẫm nghĩ là tôi có thể viết lời và phần giai điệu cho một ca khúc bằng armonica ngay. Mọi thứ đến với tôi nhanh nhưng không hời hợt. Đó là may mắn mà tôi đang từng ngày cố gắng tận dụng từng chút một. Có những người khuyên tôi nên làm hẳn một album với 100% sáng tác của tôi, nhưng tôi chỉ cười cho qua, tôi không bao giờ nghĩ hay không bao giờ muốn nổi tiếng. Thật mệt mỏi!
Sau một ngày dài với bao công việc, tôi về nhà, ngôi nhà tôi được cung cấp khi còn là báu vật của một công ty nhạc. Đến khi họ chán, họ đuổi tôi hay hết hạn hợp đồng, nhà này sẽ về tay họ. Nhưng đến lúc đấy, chắc tôi cũng đã đủ tiền để tự cất hay tự thuê cho mình một ngôi nhà, một căn hộ chung cư. Có thể lắm chứ. Hiện tại, nhà đối với tôi chỉ là nơi chỉ để ngủ, để cất mớ đồ cuả một kẻ nghiện mua sắm. Tôi làm việc, ăn uống, chơi bời đều ở bên ngoài, không ở trường thì ở phòng thu, không nhà hàng thì pub, bar, mall.... Cuộc sống chỉ có thế, ngủ, làm việc, chơi, làm việc và lại ngủ. Tẻ nhạt.
Hôm nay tôi đi gặp khách hàng, hay những người nhờ tôi sáng tác. Cái công việc à ơi vâng dạ, cười cười nói nói ra chiều vui vẻ bằng lòng ấy tôi đã làm được khá lâu. Có những người khó tính, cần một ca khúc phải thật hàn lâm cả ca từ lẫn giai điệu, hay có những người trẻ chỉ cần nó dễ thương, tưởng tượng ra màu hồng chót khi nghe, họ yêu cầu làm cho họ một que kẹo bằng âm thanh. Thế thôi. Hay cũng có trường hợp não nề với cảm xúc chia tay chia chân sến đến tận cổ..... Tôi gặp nhiều người, mỗi người một vẻ. Thật buồn chán vì hầu hết lúc nào cũng chỉ có từng ấy yêu cầu cho một bài hát.
Đang đeo cái mặt nạ chăm chú vào cái nốt ruồi rõ xấu xí nơi khoé mắt của một cô gái đặt hàng, tôi chợt nhận thấy một cái gì đó quen thuộc, một cái gì đó vừa lướt qua trên đường, màu trắng. Một bóng trắng quen thuộc vừa lướt qua thật nhanh, vội vàng. Cô gái trẻ kéo tôi lại với những yêu sách vớ vẩn mà cô ta đã làm cả tiếng đồng hồ quý báu của tôi trôi mất vô ích. Tôi chủ động dừng cuộc nói chuyện, thực hiện những quy tắc xã giao cuối cùng trước khi sải những bước dài và miệng lẩm bẩm nói xấu ả ta. Cô ta vẫn đứng đó lải nhải nói cười vô duyên với ánh nhìn ngơ ngác, có phần trách móc. Khó ưa.
Cả ngày nay tôi chả làm được gì. Ở trường ngồi đọc sách và lên mạng chùa được một lúc, tôi thấy chán rồi bỏ về. Rủ mấy đứa bạn đi chơi lòng vòng. Đi được nửa đường, tôi cụt hứng, và lại bỏ về. Trong cả ngày, có lẽ, điều tôi làm hăng say nhất và gần như hoàn thiện nhất là shopping. Mua thật nhiều, từ thức ăn, đồ dùng cá nhân, đến quần áo..... Cứ mua rồi vì thích mắt rồi vứt một đống ở nhà, chờ cơ hội để sử dụng chúng.
Trong đầu cứ lẩn quất hình ảnh bóng trắng kia vụt qua. Tôi không biết chính xác đó là cái gì. Lúc ấy tôi không để ý gì ngoài cái nốt ruồi xấu xí của cô nàng vô duyên ban sáng.
Trời mưa tầm tã đã mấy ngày. Xung quanh tôi mọi người toán loạn, hốt hoảng. Vẻ mặt lo âu, rầu rĩ. Có cả ngoại tôi nữa. Ngoại cứ chạy theo tôi, nhưng không tài nào tôi dừng lại, Tôi cứ xa ngoại dần. Rồi đột nhiên, trước mặt tôi là một đốm trắng tinh khiết. Trời vẫn đang mưa. Có tiếng khóc vỡ oà trong cơn đêm. Tiếng khóc phát ra từ gốc cây anh đào già, từ đốm trắng bé nhỏ trong đêm. Tôi thấy mình như đang đứng trên cao, thật cao. Tôi chỉ còn thấy mọi người bé nhỏ và náo loạn chạy ngược xuôi. Tôi đến chỗ tiếng khóc phát ra. Một gương mặt quen thuộc, thân thương và trong sáng. Tôi bật khóc như một đứa trẻ khi bóng trắng kia đột ngột biến mất. Hụt hẫng. Và rồi tôi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống, rơi từ nơi sáng lòa đến nơi tăm tối, vô định. Mắt tôi mở choàng, mồ hôi vã ra trên trán và làm ướt áo tôi. Đấy chỉ là một giấc mơ. Tôi nhanh chóng nhận ra đấy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đưa tôi về ngày xưa với Bạch. Bạch. Bóng trắng ấy là Bạch? Bạch đang ở gần đây. Tôi tin vào điều ấy mà không cần một bằng chứng gì cả.
Trời bắt đầu sáng. Một ngày khác bắt đầu.
Tôi xin nghỉ ngày hôm nay. Tâm trí tôi không dành cho bất kì một việc gì khác ngoài việc tìm cho ra Bạch. Với niềm tin rằng Bạch đang ở gần tôi, tôi ra quán café hôm nọ và ngồi chờ. Một tiếng, hai tiếng..... một ngày, hai ngày..... và một tuần trôi qua. Một tuần không đi làm, không đi học mà chỉ chờ đợi một cái bóng màu trắng lướt qua. Tôi không dám cúi xuống vì bất cứ gì hay chỉ là một cái chớp mắt tôi cũng hạn chế đến mức có thể. Tôi sợ trong thời gian tôi cúi xuống hay trong tích tắc mắt tôi chớp, bóng Bạch sẽ vụt qua mà tôi không hay biết. Cứ thế, tôi chờ đợi. Càng chờ, tia hy vọng của tôi càng nhỏ dần, nhỏ dần. Nay, nó đã như một sợi tơ và điều giúp sợi tơ ấy trụ vững được trong cơn bão tuyệt vọng là niềm tin của tôi, chỉ có vậy.
Tôi gầy rộc đi chỉ trong vòng có mấy tuần mòn mỏi chờ đợi. Đầu tóc xơ xác, rũ rượi, dài lòa xòa che được cả mắt. Trông tôi xanh xao như hồi tôi cắm trại trong vũ trường những ngày đầu tiên có việc làm ăn lương cao. Thê thảm........
Tôi vẫn chờ đợi bóng Bạch vụt ngang qua mỗi khi rảnh. Hy vọng giờ đây chỉ còn là 1%.
Mật độ chờ đợi của tôi dần giãn ra. Giờ đây, chỉ khi nào tôi không có việc gì làm, hoàn toàn rảnh tôi mới ra quán chờ đợi. Nhưng rồi, tôi biết rằng, tôi đang đợi chờ vô ích. Vì có thể, cái bóng trắng hôm trước chỉ là một sự tình cờ, một sự nhầm lẫn mà thôi. Tôi không đợi nữa nhưng vẫn nuôi 1% hy vọng rằng một ngày nào đó, Bạch và tôi sẽ gặp lại nhau.
Một tháng sau, tôi hết hạn ba năm làm việc. Cũng đã một thời gian dài tôi "ngự trị" trong cái công ty đó. Tôi dọn về một căn hộ chung cư cao cấp mới thuê. Nó như một món quà tôi tự dành tặng chính mình sau những ngày tháng làm việc cật lực. Trước khi về đầu quân cho một công ty khác, tôi được biết sơ về người sẽ thay thế tôi trong vị trí sáng tác chính. Đó là một cậu bé chạc tuổi tôi. Trông gần như hoàn hảo. Có chút tò mò nhưng ngay sau đó tôi không còn quan tâm nữa về cái gọi là một-cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo ấy. Thật vô vị.
Ngày tôi chính thức chuyển đi khỏi công ty cũng là ngày cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo kia thế tôi. Hoàn toàn công khai. Tôi khó chịu ra mặt về cái sự công khai này, tôi vừa mới hết hạn hợp đồng đã có người đến thay ngay tức khắc, lại công khai như đó là một vui mừng vậy. Ông giám đốc công ty này có lẽ là người trơ trẽn, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết.
Nhưng trí tó mò của tôi lại nổi lên khi đến những phút cuối của một ngày làm việc cuối. Tôi thấp thỏm chờ đợi người thay thế kia.Cứ một giây trôi qua, nhiệt độ trong tôi lại tăng thêm và nếu anh ta không đến chắc tôi có thể đốt cả công ty này đến cháy rụi.
Chúng tôi tổ chức tiệc tùng tại nhà hàng. Tôi không mấy hứng thú với trò sáo rỗng này. Tôi cố tình phớt lờ những ai xung quanh đang đóng một vở kịch thương tiếc vô cùng tệ. Lúc ấy, tôi thấy họ mới thấp kém làm sao.
Anh ta ở trên tầng lầu của nhà hàng, đi cùng với quản lí. Tôi ngồi dưới bàn ăn và nốc đến li nước thứ n. Anh ta đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta. Tôi sững người lại. Chăm chú nhìn. Sống lưng tôi lạnh ngắt, tim đập nhanh đến mức khó tin. Mồ hôi vã ra trên trán. Anh ta cũng có vẻ hoàn hảo của Bạch, và cũng có một màu trắng vô hình vây lấy xung quanh. Là Bạch. Là cậu ấy?
Anh ta cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dò hỏi, thẳng tuột như xoáy vào tâm trí tôi như cố nhớ ra một điều gì đó. Tôi đợi chờ một sự vỡ oà. Nhưng cái tôi nhận được chỉ là những câu nói vô duyên chen ngang của quản lí. Tôi bỏ về. Má lạnh buốt vì những giọt nước mắt không nguyên do cứ tuôn trào. Tôi đang khóc. Vì.......
Tôi ở lì trong căn hộ mới suốt mấy ngày. Đầu óc trống rỗng, không đi làm, không đi học. Như người mộng du di chuyển trong trạng thái vô thức, hoàn toàn vô thức. Bạn bé thỉnh thoảng lại ghé thăm. Họ gần như ngất đi vì bộ dạng thây ma vô hồn cuả tôi. Tôi đâu có mời họ đến, họ tự đến và kết thúc chuyến viếng thăm là trách móc tôi một cách khéo léo mà vụng về......
Tôi cứ trong bộ dạng như thế gần một tuần. Anh chàng thay thế kia cũng có đến thăm. Tôi không biết anh ta có thật tâm muốn đến thăm hay chỉ làm cho có lệ với người đi trước. Tôi không nhìn vào mắt anh ta lấy một lần và cũng chả muốn nhìn vào. Anh ta không nói gì cả. Chỉ đến với một đống hoa quả, bánh kẹo và mỉm cười mỗi khi bắt gặp tôi vô tình nhìn qua. Tong một tuần tiếp theo. Tôi tiếp tục ở lì trong nhà nhưng đã đặt báo ở bưu điện để tìm việc. Tôi thất nghiệp rồi.
Anh ta cứ đều đặn đến thăm tôi như thể tôi là người nhà. Đầu tiên thì mang hoa quả bánh kẹo, tiếp đến là mua sách báo kèm theo và bây giờ anh ta làm cơm cho tôi. Tôi có nhờ anh ta không nhỉ?. Tôi không nhớ rằng mình có nhờ anh ta việc gì. Tôi không còn vô thức nữa, tôi dõi theo từng buớc đi của anh ta trong nhà mình. Cố tìm ra một sơ hở trong cách cư xử, hành động để có thể cất tiếng mời ra khỏi nhà. Nhưng tôi chẳng tìm ra một kẽ hở, anh ta như đi guốc trong bụng tôi và tôi ghét như thế.
- Sao anh lại giúp tôi ? Tôi đâu có nhờ anh.
-........ -Nụ cười giống Bạch hé nở trên môi anh ta nhưng tôi không muốn tin đó là Bạch. Nếu là cậu ấy, hẳn cậu ấy đã nhận ra tôi.
- Anh tên gì ?
-........
- Sao anh không nói mà chỉ cười thôi vậy ?- Tôi bực dọc hét cao đến mức nghe như giọng tôi đã hòa với không gian. Tôi rất ít khi nói và đặc biệt ít khi lên cao như thế.
- Thôi nghỉ đi. Anh tìm được việc làm cho em rồi.
- Tôi đâu có nhờ !-Những câu nhát gừng nhát tỏi, cắm cảu cứ thế tuôn ra. Thật sự tôi không hề muốn lỗ mãng với người đã đến thăm nom mình. Anh ta làm tôi nhớ lại Bạch, thỉnh thoảng, Bạch vẫn gọi tôi là em xưng anh mỗi khi tôi cáu giận. Thật ra tuổi Bạch hơn tôi gần đúng một năm, Bạch sinh đầu năm, tôi sinh cuối năm. Nhưng vẫn coi nhau là bạn bè. -Sao anh lại tốt với tôi đến thế ?
- Thôi anh về, em ở lại ráng mau khoẻ! Tờ đăng kí xin việc anh để trên bàn ! Nhanh lên nhé!-Bộ dạng hả hê của anh ta làm tôi phát điên.
Cầm tờ đăng kí việc của anh ta gửi trên tay, tôi khá mừng vì đã có việc làm lại, một công việc phù hợp với tôi nhưng đã khá nhàm, tôi tiếp tục phải nhận lời sáng tác. Đó là công việc tôi có thể làm tốt nhất và lâu dài nhất.
Tôi bắt đầu được đi làm lại từ tuần sau. Mức lương cao hơn ở công ty trước có phần an ủi tôi làm công việc này.
Tôi dọn dẹp lại nhà cửa sau gần hai tuần nằm bẹp ở nhà và đi du lịch trong lúc đợi đến tuần sau. Số tiền dành dụm từ hợp đồng trước khá nhiều, tôi có thể đi du lịch thoải mái với số tiền ấy. Tôi đi để tự giải thoát khỏi sự bức bách ngột ngạt của cuộc sống, để tận hưởng cái cảm giác nằm dài lười biếng trên bãi biển tắm nắng hay ngập chìm trong nước mát.......
.............................................
Trở về và bắt đầu lại,
Công việc mới khá suôn sẻ. Tôi được đồng nghiệp yêu quý và kính trọng. Lương tháng đầu tiên sẽ được chuyển thẳng và tài khoản ngân hàng. Cuộc sống đã dễ thở hơn trước...... nhờ có anh ta. Tôi lúng túng khi nghĩ đến cái vế sau cay đắng kia. Tôi chả muốn như thế. Vô hình chung, tôi đã nợ anh ta.
Đến gặp anh ta là một quyết định khó khăn, còn cảm ơn anh ta lại là chuyện tôi có chết cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Tôi đến nhà anh cũng vào một chiều mưa. Trời xám xịt nặng nề như vưà có ai đó qua đời. Vừa đi trên đường tôi vừa lẩm bẩm mấy câu chào hỏi dạ vâng cứng ngắc. Thật bẽ mặt làm sao. Chỉ cách đây có chưa đầy một tuần tôi còn gào lên tức giận với anh ta, còn bây giờ tôi phải xuống nước ngoan ngoãn cảm ơn anh ấy vì những gì anh ấy đã làm! Hít một hơi thật sâu và cố gắng vứt cái ý nghĩ ấy qua một bên, nhà anh ta đã ngay trước mặt tôi. Tôi cũng không nhớ rằng tôi biết nhà anh ta
- A! Có chuyện gì không ?
- À..... em...... à không ..... tôi...
-..........
- Cám ơn anh vì những gì anh đã làm. Thế thôi, tôi không làm phiền nữa.-Tôi nói nhanh và lí nhí như một đứa trẻ đang nhận tội.
-.......-Vẫn cứ là nụ cười của Bạch trên môi anh ta.
- Tại sao anh chỉ cười? Anh....
- Em cứ gọi tôi là Bạch như ngày xưa đi. Tôi thích thế! Tôi nhớ em! Đã bao lâu rồi nhỉ?
- Cái cô bé ngày xưa hay hát với anh giờ đã là đứa con gái đang thất nghiệp và tàn tạ như thế này.....-Tôi lại gào lên. Giọng tôi giờ đây đã ầng ậng nghẹn lại rồi.
- Sao lại tàn tạ? Trông em vẫn.....
- Tàn tạ vì anh đấy!-Tôi ngắt lời. -Tại sao anh không đến tìm em, tại sao anh lại không nhận ra em hôm đấy? Tại sao.....-Tôi còn nhiều câu "Tại sao....?" muốn hỏi anh. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ bị lạc tìm thấy cha mẹ mình. Tiếng khóc của hạnh phúc bất ngờ và có chút oán trách trẻ con. Anh ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được bàn tay anh vuốt lên mái tóc tôi. Tôi cứ khóc mãi như để thoả mãn nỗi nhớ anh, nỗi nhớ được anh quan tâm. Đã bao lâu rồi nhỉ.
- Anh đã ở đâu?
- Anh dọn về Sài Gòn ở với mẹ, em nhớ không. Anh cũng đi học, đi làm như em.
- Anh học gì thế?
- Trong nhạc viện ấy. Anh học sáng tác và thỉnh thoảng "lỏm" thanh nhạc.
Đến giờ tôi vẫn chưa tin rằng người ngồi ngay trước mặt tôi là Bạch. Anh vẫn có vẻ đáng yêu và trong sáng đến lạ dù đã cao hơn rất nhiều, trông cũng man hơn. Tôi nhìn anh mãi và cười thật tươi theo mỗi câu chuyện anh kể. Hạnh phúc. Giá như cứ mãi như thế này. Hãy để tôi nhìn anh thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Đã quá lâu rồi.
Trời tối, ngoài đường mưa tạnh dần. Mặt đường loang loáng ánh đèn xe cộ. Đã đến lúc phải về. Tôi vừa muốn về vừa muốn ở lại với anh. Đã lâu rồi tôi không có được cảm giác thích thú khi nghe anh hát, nghe anh kể chuyện, nghe tiếng anh nói. Tôi muốn ở lại, chỉ một đêm thôi. Biết đâu, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi có anh ở bên. Ý nghĩ như thể tôi và anh đã là gì của nhau khiến tôi đỏ mặt và đành phải về, tôi linh cảm được những chuyện chẳng mấy hay ho sẽ xảy ra nếu tôi ở lại.
- Em về nhé! Cẩn thận, đường trơn lắm!
- Em đâu còn trẻ nít nữa! Thôi em về.... chào anh!
Anh vẫy tay tạm biệt tôi và vẫn dõi theo bóng tôi cho đến khi nó khuất dần. Anh vẫn thế. Vẫn là Bạch của ngày xưa. Bạch trong sáng, giản đơn và tinh tế.
Tôi về đến nhà lúc 7h. Từ khi nào tôi ghét quãng thời gian từ 6h đến 8h tối. Có chăng là bởi tôi ghét cái cảnh ăn tối một mình. Cô đơn lắm, buồn lắm. Tôi nghĩ đến buổi chiều nay với Bạch như tự an ủi mình. Có lẽ, từ bây giờ, tôi sẽ không còn cô đơn, không phải ăn tối một mình nữa. Vì tôi đã có Bạch ở bên. Trong tôi, một xúc cảm lạ lùng khẽ xuất hiện. Một miền kí ức mới sẽ được tạo nên, bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc mong đợi bấy lâu. Tim tôi đập sai một nhịp. Thật kì lạ.
Trời sáng, ngày mới.....
Bạch qua nhà tôi đón tôi đi học. Đây là lần đầu tiên tôi được anh chở đi học. Hơi ngại nhưng thật thú vị. Có anh ở bên, buổi sáng như dài ra và chậm lại.
- Hôm nay anh có đi làm không?
- Buổi sáng anh đi học, còn chiều thì đi làm.
- Thế sao anh lại đưa em đi học? Sẽ trễ anh đấy!
- Chẳng sao cả! Vì......
- Vì sao?
- Vì em vui là được rồi!
Bất ngờ đầu tiên trong ngày hôm nay. Vì tôi, anh sẵn sàng trễ học. Nhưng.......
- Không được! Thế thì chẳng ra sao cả! Vì em mà anh trễ. Có đáng không?
- Đáng chứ! Phải bù đắp lại cho em sau từng ấy thời gian.
- Thôi..............! Anh thả em xuống, em tự đi! Anh đi học đi!
-............. Vẫn nụ cười ấy. Nụ cười "chết người".
- Anh đừng có cười nữa! Em tự đi. Thế thôi nhé! Gặp anh sau!-Tôi vội vàng leo lên xe của cô bạn cùng trường vừa mới dừng lại. Vội trốn sự tan chảy trong tôi khi nhìn vào nụ cười ấy, trốn cái cảm giác lạ lùng.
- Anh ấy là ai thế ?
- Anh trai.
Cô bạn tôi cười khỉnh, kiểu cười chụp mũ quen thuộc.
Một ngày nữa trôi qua trong mơ mộng. Kể từ khi đi học và từ khi tôi nghe "Bản nhạc hay ho" của anh, không có ngày nào tôi không mơ mộng một điều gì đấy và luôn cười một mình khi giấc mơ ban ngày đến hồi kết. Cuộc sống như bay bổng trong giấc mơ cuả tôi. Thật trẻ con.
Tôi đi làm vào buổi chiều. Anh cũng vậy. Nhưng lần này tôi cho anh chở mình hết đoạn đường từ nhà tôi đến công ty. Vẫn cái cảm giác thời gian như giãn ra, chầm chậm trôi.
Một cô ca sĩ nổi tiếng đang chờ tôi trong phòng thu. Tôi ấn tượng với giọng hát của cô ấy và luôn mơ một ngày được nghe cô ấy hát ca khúc của mình. Cái ngày ấy là hôm nay.
Một ca khúc về tình yêu thật sự được tìm thấy, một tình yêu vẫn hiện hữu nhưng chưa đến lúc phải mang nó ra. Cảm xúc khi tình yêu ấy khẽ chớm nở. Tôi không hề biết cái cảm giác ấy trước đây và cũng chẳng thể hình dung ra cái tình yêu hiện hữu nhưng vô hình kia. Thời hạn của tôi là một tuần và thù lao hứa hẹn sẽ rất lớn. Tôi lao vào sáng tác và cố hình dung ra thứ tình yêu kia. Khó khăn. Tôi chưa bao giờ yêu ai cả.
Tôi làm việc đến tận tối và không hay biết rằng anh đã chờ tôi rất lâu rồi. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt anh.Tôi phải về. Tôi về anh mới về.
- Anh đợi em từ bao giờ?
- Lâu lắm! Em cứ ngồi viết lách cái gì đấy ở cây dương cầm trong phòng thu. Lâu lâu lại hát lên thành câu ngang ngang.
- Em...... em sáng tác.
- Anh biết! Chỉ là nghiệp dư mà được ca sĩ nổi tiếng nhờ cậy. Thế cũng........
- Em đâu có nghiệp dư. Em sáng tác được ba năm rồi. Em là người mà anh thay thế vị trí trong công ty trước. Em hợp đồng làm việc với họ đấy! Ba năm đấy!
- Anh biết! Nhưng em không qua bài bản gì nên chỉ được xếp vào nghiệp dư thôi. Nghiệp dư cộng.....
Ấm ức trong lòng, đương nhiên là thế. Nhưng cũng phải thôi, đây chỉ là công việc trên tài lẻ mặc dù nó là nguồn thu nhập chính của tôi thời điểm này. Tôi chóng quên đi nỗi ấm ức trong lòng. Chúng tôi đi ăn và về thẳng nhà. Cả hai đều mệt. Một ngày trôi qua nhanh chóng với những mộng mơ, những lo toan và những nụ cười. Những điều thú vị.
Tôi lên giường nhưng đầu vẫn cứ nghĩ về ca khúc dang dở. Tôi không thấy chúng hay dù đã thử nhiều lần với những sáng tạo mới: ca từ tiết chế hơn, giàu tính tưởng tượng, giai điệu gãy gọn lạ tai, khó hát. Hay lời dài như một bài văn kể chuyện được phối nhạc dễ nghe. Tôi thử từ khó khăn đến dễ dàng nhưng tất cả đều vô cảm. Dở tệ. Tôi nhắm mắt lại và thiếp đi ngủ từ lúc nào. Trong đầu vẫn không ngớt giai điệu và lời ca.
Hôm sau tôi xin nghỉ trên trường để chuyên tâm vào sáng tác. Tôi muốn ca khúc này hoàn thành nhanh nhất có thể. Tôi dậy từ rất sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng của vạn vật để lấy ý tưởng nhưng nội dung có lẽ thiên về cảm nhận nội tâm hơn là cảm nhận bên ngoài. Phải lắng nghe bản nhạc của trái tim nhưng trái tim tôi chưa bao giờ chơi bản nhạc ấy. Chán nản, tôi nhìn một lượt khắp căn phòng để thư giãn cơ mắt. Tấm hình chụp tôi và anh ngày bé đập vào mắt tôi. Một cậu bé với nụ cười tươi rói và một cô bé có mấy lọn tóc rủ xuống mặt, hàm răng sún hồn nhiên cười thật tươi. Trông cả hai như hai thằng bạn thân khoác tay nhau ngạo nghễ, vô tư lự. Tôi nhớ lại ngày bé với biết bao kỉ niệm. "Bản nhạc hay ho", tôi chợt nhớ lại giai điệu cuả nó. Cái xúc cảm lạ lùng kia lại bùng lên trong lòng. Như ngọn lửa cháy âm ỉ trong rơm, chờ cơ hội sẽ bùng lên thành ngọn lửa lớn, cháy mãnh liệt. Tình yêu. Ngọn lửa trong rơm bình thường sẽ chỉ là sự nóng ấm mà thôi. Sự hiện hữu nhưng vô hình của tình yêu tôi tìm kiếm.......... Nhưng... đấy là tình yêu sao? Tôi yêu anh? Tôi yêu Bạch? Nhưng gần đây cả hai mới gặp lại nhau, tình yêu không thể đến nhanh như vậy. Có chăng, đây là lúc ngọn lửa kia cháy sáng mãnh liệt nhất. Ngọn lửa kia đã có từ trước rồi, nó âm ỉ cháy nhưng không ai biết. Nó hiện hữu nhưng vô hình. Tôi đã yêu anh thật rồi. Tôi đã yêu Bạch từ cái ngày "Bản nhạc hay ho" ấy cất lên và bây giờ là lúc tôi cho tình yêu ấy thật sự hiện hữu.
Ca khúc kia được hoàn thành ngay sau đó một ngày. Tôi sẽ phải nói về cách thể hiện ca khúc này cho người thể hiện và người phối nhạc cho toàn bộ ca khúc. Thu âm một vài lần để làm demo tiện cho việc chỉnh sửa. Tôi bận rộn cả tuần để hoàn thành xong ca khúc. Ca khúc cuối cùng trong album của cô ca sĩ tên tuổi. Đánh dấu kết cho quãng thời gian lao động hết mình của tất cả mọi người.
Ngày cuối cùng, ngày đóng mác album.
- Em à! Chị thấy nó vẫn chưa được ổn lắm. Về phần ca khúc thì hoàn hảo rồi nhưng khi chị hát vào, vẫn thấy có chút cứng và gượng lắm!
- Ca khúc này cũng lạ mà! Không sao đâu, chị hát như vậy cũng rất tốt rồi!
- Ca khúc này...... không dành cho chị- Cô ca sĩ hạ thấp giọng.- Nó là của em, nó dành cho em, em hãy tung ca khúc này ra với tên người thể hiện là em. Chắc chắn người con trai được ca khúc này nhắc tới sẽ rất hạnh phúc. Hãy nói cho anh ấy biết, tình cảm thực sự của mình trước khi quá muộn.
-.......
Một nụ cười đồng cảm hé trên môi cô. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy. Chín chắn, hiểu biết và giàu tình cảm.
Tôi sẽ tung ca khúc ấy ra, chắc chắn tôi sẽ hét thật to cho cả thế gian này rằng tôi yêu anh. Chắc chắn.
..................................
Cuối cùng,
Kể từ ngày tôi hoàn thành xong album cho cô ca sĩ kia, tôi không còn thấy anh nữa. Những ngày đầu, tôi nghĩ rằng anh đang bận, anh cũng phải đi làm và đi học như tôi. Tôi để anh có thời gian với công việc riêng, tôi vẫn đi làm, đi học bình thường và học cách hát ca khúc của mình sao cho hay nhất. Một tuần trôi qua, tôi vẫn không gặp được anh. Tôi bắt đầu nhớ và hơi lo sợ. Và mỗi ngày trôi qua mà không có thêm tin tức gì cuả anh, tôi như bị chìm dần vào nỗi sợ hãi đang lớn dần trong tâm trí. Tôi đến công ty và cả nhạc viện để tìm nhưng câu trả lời duy nhất cho câu hỏi cuả tôi là cái lắc đầu không biết. Không ai biết anh ở đâu cả. Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời này. Tôi đi tìm anh với trái tim đang khóc ròng. Những tưởng tượng về điều xấu nhất cứ dồn dập trong đầu tôi mãi. Tôi vẫn giữ cái đầu mình lạnh và trái tim nóng rực như để cảm xúc dẫn đường. Tôi cứ đi nhưng không hề biết mình đang đi đâu. Một tháng qua đi nhanh chóng, tôi vẫn cứ giữ hy vọng trong mình. Một năm dài dằng dặc với nước mắt hàng đêm, với đôi mắt căng hết cỡ mỗi ngày, tôi vẫn kiếm tìm anh.
Đêm giao thừa lạnh cóng kết thúc một năm. Tôi quyết định tung ca khúc của mình. Thầm mong người con trai được nhắc đến sẽ rung động và........ Tôi chợt oà khóc ngay trước giờ diễn của mình. Tôi trách anh, trách rằng tại sao anh lại đi xa khỏi tôi? Tại sao anh lại bỏ tôi lại?.... Những giọt nước mắt cứ lăn trên má lạnh buốt. Tôi bước ra sân khấu. Phía dưới, một màu đen nặng nề áp lực, chỉ có một đèn sáng rọi từng bước của tôi. Đến bên cây dương cầm của mình, tôi bắt đầu đàn những notes đầu tiên của ca khúc, những notes hạnh phúc réo rắt và ở quãng cao. Tôi bắt đầu hát vang lên những ca từ xuất phát thật tự nhiên trong trái tim mình. Ca khúc kể về tôi, kể về chuyện tình yêu được nhóm lên, ấp ủ trong lòng chờ ngày bùng cháy. Nhưng giờ đây, khi ngọn lửa tình yêu kia vừa mới bùng cháy, nó đã nhanh chóng bị cơn bão của sự lo sợ, hoang mang vùi vập. Điều khiến ngọn lửa ấy cháy mãi, cháy vững là niềm tin 1% cuả tôi. Những giai điệu chậm hơn, buồn dần, gãy gọn và yếu mềm là cái kết của bản nhạc. Tôi chợt nhận ra những giọt nước mắt đã ướt đôi gò má được trang điểm kĩ lưỡng của mình. Ca khúc kết thúc, tôi bỏ vào cánh gà sân khấu trong tiếng vỗ tay của người. Có rất nhiều người đứng lên và tôi luôn ước ao rằng trong số đó có anh. Đó chỉ là ước mong.
Năm mới,
Anh đến gặp tôi ngay khi ba ngày Tết kết thúc. Với một lí do: lấy lời khuyên từ cô em gái về việc lập gia đình. Tôi sững người trước câu nói ấy. Tôi đã tưởng rằng tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Tôi đã vui mừng trong lòng khi thấy anh xuất hiện trước cửa mình sau một năm dài vắng mặt. Tôi đã tưởng nhiều thứ. Tôi nhìn anh thẳng tuột như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa cả hai, hoàn toàn vô hồn. Mắt tôi nhòe Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má tôi. Tôi hiểu được rằng, bấy lâu nay, trong mắt anh, tôi chỉ là một cô em gái.Cố gắng che đi sự vỡ vụn trong lòng..........
- Thôi, anh hãy làm điều mà trái tim anh cho là đúng nhất. Điều này phải do anh quyết định. Những lời khuyên từ em hay từ một ai đó cũng sẽ chỉ như nhau thôi. Hãy tự quyết định. Đừng mắc sai lầm.
-...........
- Giờ thì anh về đi, em còn phải tiếp những vị khách cuối cùng của một mùa Tết. Chúc anh hạnh phúc!
Tôi sẽ không bao giờ nói rằng tôi yêu anh, tôi không muốn mình là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đối với tôi lúc này, được ở cạnh người tôi yêu càng lâu càng tốt, trước khi phải nuốt nước mắt vào trong lòng và nhìn người ấy lên xe hoa. Ca khúc kia sẽ vẫn còn cho tới khi nào tôi hết yêu anh và sẽ một lần nữa được vang lên khi tôi tìm được nửa còn lại của mình. Và nhất định, lúc ấy, nửa còn lại kia sẽ được nghe ca khúc ấy vào đúng thời điểm ngọn lửa trong tôi vừa bùng cháy
---Chợt nhận ra c.s đẹp như mưa---
rời mưa!
Uhm! Thì nó ghét mưa. Nhưng không hiểu vì một lí do nào đấy, hôm nay nó thấy mưa đẹp, đẹp hơn so với mọi ngày. Nó có rất nhiều ý tưởng hay ho, nhưng nó lại không bao giờ dám thực hiện, đơn giản thôi, bởi vì nó tự ti. Những ý tưởng đó sẽ bị vất vào một góc tối tăm nào đấy - ở trong đầu nó, để rồi bị lãng quên.
Nó hay suy nghĩ kiểu như thế nên mua thứ này hay mua thứ kia, đi lối này hay đi lối kia... Cuộc sống của nó luôn kèm theo sự nuối tiếc. Ôi! Giá như mà...Ước gì...
Nó sống khép kín, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh. Đối với nó mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Và...nó đã bỏ lỡ quá nhiều!
Nó muốn đi làm thêm. Có lẽ quyết định này sẽ làm mọi người ngạc nhiên. Vì từ trước đến bây giờ, nó chưa hề có một quyết định nào cho riêng nó. Nhưng ngay lúc này đây. Nó muốn chứng minh với Thế Giới rằng nó đã " Lớn-Lắm-Rồi". Và để xem xã hội có 'kinh khủng' như người lớn vẫn nói không. Dù sao nó vẫn phải một lần va chạm với xã hội. Để trưởng thành hơn. Để chín chắn hơn. Để nhìn cuộc sống này bằng con mắt khác hơn.
Quyết tâm! Quyết tâm nào!
****************
- Sao? Mày định đi làm thêm. - Con Ly ôm bụng cười sặc sụa như vừa xem Mr.Bean xong. - Mày có bị hâm không, người như mày thì làm được gì!
Ly lại tiếp tục 'hú hí' với trước kẹo mút nhiều vị to bự chảng.
- Tao quyết định rồi, thông báo cho mày biết trước thôi!
Nhìn vẻ mặt rất tâm trạng của nó, Ly thấy hết hưng thú để trêu đùa nó như mọi hôm.
- Vậy là mày không cần ý kiến của tao?- Ly nheo mắt nhìn nó, rồi ngeo nguẩy trước kẹo mút dở.
Nó thều thào không thành tiếng.
- Có lẽ vậy!
Nó đang do dự, một chút do dự trong 'tí tẹo' quyết tâm của nó. Thật là khó nghĩ. Thế này nhé!
Đi làm thêm: là nó sẽ mất đi những khoảng thời gian riêng tư + đi chơi với bạn bè. Là nó phải sắp xếp lại lịch học thêm. Và điều cuối cùng là...nó sẽ phải hỏi ý kiến của papa và mama - điều mà nó mới nghĩ đến thôi, đã thấy rùng mình. Sao mà khó nghĩ thế, áp lực kinh khủng.
- Nhưng dù sao tao vẫn ủng hộ mày! - Ly cười tít, hix, mắt một mí lúc nào cũng đáng yêu. - Cố lên nhé!
Có thế chứ, nó chỉ chờ có thế để biến 'tí tẹo' thành kilogam.
Hạ quyết tâm này!
- Uhm !
******************
Nó xin việc ở một quán café. Quán nhỏ nhưng đông khách. Nội thất trong toán hầu như bằng gỗ nên quán có tên là Mộc. Chỉ qua vài câu nói, nó được nhận. Oh my god! Thật đơn giản. Không quá khó như nó nghĩ. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong một tháng vô cùng buồn chán của nó. Nó sung sướng, nó muốn la lên thật to, la to cho cả Thế Giới biết rằng: 'Đấy! Thấy chưa! Xã hội này đâu có kinh khủng như mọi người vẫn nói'.
Nó luôn thích xa rời thực tại, hay mơ mộng để rồi lại ôm thất vọng.
Ngày đầu tiên đi làm nó đến quán thật sớm, tâm trạng thì cứ gọi là hí hửng. Nó mặc thật đẹp, thật style. Nhưng thật lạ, tại sao chỉ có mỗi một nhân viên là nó? tất cả đều không giống như những gì nó tưởng tượng. 'Công việc cũng không có gì đâu em ạ'!'- Hoàn toàn trái ngược như nhưng gì mà chủ quán nói. Hix. Bịa đặt. Một nhân viên đồng nghĩa với việc nó phải 'đảm nhiệm' mọi công việc trong quán café. Nào chạy bàn, trông xe, ghi hoá đơn, rửa cốc chén, lau dọn vệ sinh mọi thứ trong quán cefé. Tất cả! Nó tất bật làm mà đâu nghĩ được gì nhiều. Một quán café như thế, ít nhất cũng phải 3 nhân viên (cả nhân viên pha chế). bạn bè bảo nó nên nghĩ đi, làm thế khác gì bị bóc lột sức lao động. Nhưng nó chỉ mỉm cười. Tại sao nó phải ngốc như vậy? Khi ở nhà bằng nó được phục vụ, còn đi làm thì nó sẽ phải phục vụ người khác. Nó tiếp xúc với nhiều hạng người mà nó chưa tưng biết. Ca nó làm từ 6h -> 11h, giờ quy định là như vậy. Nhưng rất rất nhiều hôm nó phải về muộn vì có khách ngồi khuya. Hàng xóm không hiểu lại tưởng nó chơi bời hư hỏng. Papa và Mama không đồng ý với công việc nó làm. Nó học hành sa sút. Tối đi làm về mệt, lăn ra ngủ luôn, còn thì giờ đâu mà đụng đến sách vở. Sáng lại lóc cóc đi học, trong đầu trống rỗng, chỉ có gục và ngủ. Chiều đi học thêm. Nhưng nó đã nói rồi, nó có suy nghĩ và cá tính riêng, nó muốn một lần được làm chính mình, nó sẽ không từ bỏ mục tiêu mà nó đã nhắm lấy.
*******************
Trời đất ơi! - Ly tròn mắt nhìn nó từ đâu đến chân, suýt té ngửa vì không nhận ra đứa bạn thân. Nó nhìn Ly khó hiểu.- Mày khác quá! Khác gì á? Mày nhìn lại mày đi...- Ly chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Nó xanh lét, hốc hác, phờ phạc vì làm quá sức và thức đêm. Nó giật mình, hoảng hốt khi thấy mình trong gương. Thật sự là nó đã kiệt sức. Nếu nó nghỉ việc thì bao mơ mộng
của nó sẽ tan biến như bong bóng, bao nhiêu kế hoạch dự định sẽ chỉ là con số không. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc, lại chấm hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!
Nó đưa tay lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong...1s. Nó hít một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.
- Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??
- Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!
- Hey! Ok, măm măm...-Nó cười híp cả mắt.
Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!
*******************
Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!
Gì đây? Shock vật vã! tiền lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây là thành quả của một tháng làm 'mọi'(bức xúc) cho quán café Mộc đây sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn 'thịt lừa'.
Đau!
Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã, nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó không hề buồn chút nào. Nó rất vui!
Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.
*******************
Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.
Chợt nhận ra. Nó còn có nhưũng kì thi lớn - đang đợi nó. Không xa cũng không gần.
Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng - là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và màu mà nó thích nhất - màu trắng - là dành riêng cho một giây nào đó, khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp như mưa.
---Ôi! Con gái ... thật rắc rối---
-A A A...Im đi, mày biết cái quái gì mà nói!!!
Rầm! Nó vẫn ngồi đấy, vẫn cái vẻ mặt cau có đấy, mồm há to chuẩn bị 'bật', thì thằng bạn thân (cứ tạm thời cho là thế đi) - bước ra khỏi phòng và không quên đập cửa thật mạnh thay cho từ bye quen thuộc.Cảm giác của nó thế nào nhỉ? Shock chăng, hay cảm thấy 'điên cực độ' vì một thằng bạn vô cùng thân đã gào vào mặt nó như thế đấy. Tính nóng như lửa. Chà! Cứ thế này thì khó hiểu quá. Để xem câu chuyện như thế nào nào!
Dũng và nó - cạ cứng rất thân thiết và tình bạn của hai tên có thể là sắp...vỡ bung bét vì một lí do (lại có thể cho là) vớ vẩn. Lần thứ n Dũng cho nó leo cây, và Dũng thản nhiên quăng cho nó một chuỗi những lí do không thể 'cùi bắp' hơn: tao bận, tao ngủ quên, hoặc là tao có hẹn trước rồi, kèm theo cái mặt cười nhe răng. Còn gì để nói không. Chấm hết. Sao! Bận, à bận. Bận gì thì cũng phải cho nó một lí do chính đáng chứ. Cảm giác bị leo cây khó chịu lắm, mà hết lần này đến lần khác, nó không điên mới là lạ. Mà ngủ quên hoặc quên hẹn thì không bao giờ. Nó hiểu thằng bạn quá mà. Dũng bận gì cơ chứ, từ trước đến nay có chuyện gì là hai thằng không kể cho nhau nghe đâu, từ A->Z luôn. Nó cho qua. Dạo gần đây, nó thấy Dũng lạ quá. Trầm. Khác với Dũng vẫn bô lô ba la thường ngày. Aha, có vẻ người lớn hơn. Thời gian cho nó và Dũng chỉ còn tính bằng phút, căng lắm là gặp nhau trên mạng và nói vài câu nhạt nhẽo vớ vẩn rồi thôi. Có điện đến nhà thì: 'Dũng không có nhà cháu ạ'. Di động thì lúc nào cùng tắt máy. Nói tóm lại là hành tung của tên Dũng rất đáng nghi. Và nó quyết định điều tra xem thằng bạn thân giấu nó gì nào. Và một tin boom tấn đã đập vào tai nó đánh bộp - Dũng có bạn gái. Theo thông tin sơ bộ của bọn lớp C4 thì Dũng và 'cô bạn gái bí mật' kia thường đi chơi với nhau vào tâm 4-> 5h gì đó. Còn đi đâu thì bọn thám tử nghiệp dư này xin bó tay. Gì hả? Nó như bị hắt một gáo nước lạnh vào mặt giữa tiết trời lạnh thấu xương này. Thế có đau không cơ chứ, một chuyện như thế mà Dũng giấu nó. Mà làm sao phải giấu nhau thế, cứ như là bí mật Quốc gia không bằng. Hay là Dũng...Một suy nghĩ thật buồn cười vừa thoáng qua trong đầu nó. Và thế đấy, hai tên cãi nhau. Chiến tranh 'lạnh' bùng nổ :D.
*****************
Nhìn tiết trời se lạnh, chỉ có ba từ để diễn tả: 'lạnh kinh khủng'. Nó ngồi nghĩ ngợi lung tung và đúc kết một câu để đời rằng: 'Dũng là một thằng trọng sắc khinh bạn, có bạn gái là cho bạn bè 'bay' luôn, người như tên Dũng không đáng chơi'. Phuùu. Thở dài đầy tâm trạng! Và nó lại đổ lỗi hết cho bọn con gái. 'Con gái là chúa rắc rối', 'con gái hay gây phiền hà', suy ra là phải tránh xa bọn con gái. Thà độc thân còn hơn. Trời ơi! Chẳng lẽ độc thân đến già, thằng này đúng là hâm, hết sạnh thuốc chữa.
Đẹp trai đấy, học đỉnh đấy, thể thao cũng thuộc loại pro đấy, ấy thế mà...(chẹp chẹp)...trong đầu lại luôn mang cái định luật đã được nó chứng minh và đúc kết: "Con gái là chúa rắc rối". Cho nên bọn con gái trong trường vẫn bảo nó kiêu. Nhưng hơi đâu mà nó quan tâm cơ chứ. Hehe, không phải mỗi nó nghĩ thế đâu, Dũng cũng nghĩ vậy, cạ cứng cơ mà. Hai tên có nhiều điểm chung lắm, và đây là một số ví dụ trong list những ví dụ dài vô tận: 'thích nhiều thứ, ham ăn ham ngủ, game thôi rồi, sợ con gái... Hâm nhỉ!?
Tình bạn keo sơn gắn bó là thế, vậy mà nổ như pháo tép vì một con Nhóc. Còn gì cho đời.
****************
Cạp cạp cạp... lạnh quá. Chơi mãi với mấy trò game cũng chán, nó ra ngoài cho dễ chịu tí nào ngờ lạnh tê người. Oái! mất gần...phút nó mới định hình được hai vật thể đang chuyển động về phía nó. Dũng đang đèo một đứa con gái, nếu nó không nhầm thì đứa con gái ấy là con Nhóc. Mặt đối mặt, một điều thật tình cờ và cũng thật bất ngờ - con Nhóc nhìn nó mỉm cười. Nó cảm giác như nhiệt độ trong cơ thể xấp xỉ...50 độ C. 'Có quen đâu mà cười, khùng!' nó lẩm nhẩm, đút tay túi quần rồi đi tiếp. Dũng cũng vậy, cứ coi như là đường thẳng tắp đi, không hề có trướng ngại vật (là nó) nào cả. Biết thế này nó ở nhà cho khỏe, à, biết trước đã giàu khụ. Nó như thấy phát điên, nó muốn gào lên thật to, ức chế như vậy đấy. Không muốn ghào khản cổ thì cười vậy. Hahaha...Nó nhớ vào những mùa đông trước, hai tên chui trong chăn, rồi tên này ra sức cố nhét củ khoai nướng còn nóng nguyên vào người tên kia, cảm giác buồn cười lắm. Nói theo định nghĩa của hai đứa nó thì là 'sướng khó tả'. Đúng là trẻ con quá. Nhưng mùa đông này bác bán khoai bị ế rồi,hix, 'ế' rồi. Buồn!!!
**********************
'Tất cả chỉ tại bọn con gái' - nó lại tự nhủ với mình. Mẹ là người hay càu nhàu, nói nhiều. Lúc nào mẹ cũng bắt nó phải học theo chị Trang, chị Trang thế này, chị Trang thế kia, chóng cả mặt. Nó mà làm sai một việc gì đó là ầm ĩ lên, thế mà chị Trang...không phải nó so bì, nhưng cứ nghĩ đến là tức lắm>.<. Còn chị Trang lúc nào cũng coi nó như một thằng nhóc vậy (hơn nó có hai tuổi thôi, chứ có nhiều nhặn gì đâu vậy mà lúc nào cũng như một bà cụ già vậy), có chuyện gì cũng : 'em còn bé không hiểu được đâu'. Còn chuyện ở lớp thì còn buồn hơn nữa. Mọi việc từ bé tí cho đến to đùng, cô chủ nhiệm đều bắt nó 'gánh vác', nó còn đâu thời gian cho nhưng việc riêng tư chứ. Cô toán thì lúc nào cũng tia nó, bài dễ thì có gọi cho đâu gọi toàn nhưng câu xương dã man con ngan. Chán!! Đến bây giờ lại xuất hiện thêm con Nhóc.
Và nó cười một cái để tự an ủi mình.
Đã hai tuần trôi qua, nói chung là nó cũng không còn tức vì vụ cãi cọ này nọ kia. Nó cũng đã biết nhìn về hai phía rồi đấy. Không đổ lỗi hết cho con Nhóc nữa. Nó hâm, nhưng cũng may không hâm toàn tập, nó thấy cái 'định luật dở hơi' của nó cũng không hoàn toàn đúng. Nó sai và tên Dũng cũng sai, mỗi tên 50% cho khỏi tị nhau=)). Con gái dễ thương cực, phải không bà con? Để xem nào, mẹ hay mắng nó (như thế đâu phải mẹ ghét nó và yêu chị Trang hơn nó), những lúc như thế mẹ nói rất nhanh, rất nhanh, nó thấy mẹ giống như một Raper chuyên nghiệp vậy. Hay đấy! Còn 'pà già' Trang, mỗi khi lên mặt với nó, nó thấy bà chị mình xinh phết. Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi cũng đủ sướng lắm rồi, chị Trang còn dọn phòng cho nó.
- Bà chị mình sao mà đáng yêu quá, tuy có hơi đanh đá một tí^.^.-Nó cười tít.
Cô chủ nhiệm 'bắt nó gánh vác' mọi chuyện của lớp vì cô tin tưởng nó mà. Nhiều đứa trong lớp 'thèm muốn' mà đâu có được. Lẽ ra nó phải tự hào thay vì càu nhàu chớ. Nó bị cô toán hay tia là đúng rồi, trên người luôn mang cái mác 'Lớp Trưởng' to oạnh, măm những câu khó là đúng rồi. Hô hô...Đôi khi những rắc rối nếu nghĩ theo một phương diện khác, giải quyết theo một cách khác thì lại thành một cái gì đó hay ho hơn lăn tăn + buồn chán, có lẽ là niềm vui. Đây là một định luật và nó là một dẫn chứng cụ thể. Khà khà, nghĩ được như vậy nó thấy thật nhẹ nhõm.
Và nó đã nhận ra một điều, không phải một định luật cuộc sống, mà chỉ là một điều nho nhỏ thôi.
Reng reng. Chuông cửa reo. Có bưu phẩm + tin nhắn. Để xem gì đây nào.
"...Cảm ơn vì mày đã xin lỗi tao trước. Tao xin lỗi mày.
Dạo gần đây tao bận quá. Bác sĩ bảo sau vụ tai nạn thì
phải một thời gian sau Ngọc mới có thể đi lại được. Đứa
mà mày vẫn gọi là con Nhóc đó. Ngọc khen mày đẹp trai
nhưng tiếc là...không bằng tao, hehe. Đùa thôi! Ngọc đan
tặng mày cái khăn quàng cổ, đan không được khéo đừng có
mà chê. Khi nào có thời gian đến tao chơi, lâu quá rồi..."
******************
Thật buồn cười! Suýt nữa thì nó mất đi một thằng bạn thân nhí nhố, ờ, mà bạn bè cũng có những lúc không thể chia sẻ hết mọi chuyện được với nhau. Chuyện bình thường thôi mà. Mà dù có thân đến đâu cũng phải có những bí mật cho riêng mình. Phải không nào! À, mà Ngọc là ai thế? Đã có bạn trai chưa? Nhà ở đâu thế? Có thể bật mí được không? Bí mật không thể bật mí!!!Hahaha.
---Bạn thận, anh trai và nó.---
Nó ném mạnhchiếc cặp xuống mặt bàn, vẻ mặt đầy hậm hực. Đứa bạn thân của nó chạy vội từ bàn trên xuống hốt hoảng :
- Mi sao thế? mới sáng sớm đã tức ai rồi à?
Nó kéo tà áo dài ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, nó đưa một ngón tay chỉ...ngược vào mặt mình tuyên bố:
- Ta thề kiếp sau ta sẽ không đầu thai làm em của một ông anh trai!
Nhỏ bạn nhìn nó khó hiểu, nhưng vẫn không quên làm động tác hằng ngày là vòng tay ôm chặt eo nó, nhỏ bạn nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó:
- Hệ trọng vậy sao? Anh mi lại chọc giận chi mi à?
Chỉ chờ nhỏ bạn hỏi xong nó đập mạnh tay xuống bàn, mạnh đến nỗi mấy đứa bạn đang ôn bài cũng quay sang nhìn nó với con mắt không bình thường cho lắm. Đồng thời cú đập bàn vừa rồi cũng khiến cái đứa đang ôm eo nó cũng giật mình đánh rớt vòng tay khỏi eo nó. Nhỏ bạn đang tròn mắt nhìn nó, có điều cái miệng nhỏ lại ngậm chặt thay vì mở toác ra theo kiểu bộc lộ một sự kinh ngạc hiếm thấy như lúc này.
- Còn tệ hơn thế! sáng nay lão ta cho ta đi bộ đến trường với cái lí do đêm qua đi chơi với nhỏ bạn tới khuya mới về, sáng nay không đủ sức rời khỏi cái giường hôi của lão.
Nó kể một hơi rồi nhìn sang nhỏ bạn chờ phản ứng, nó đoán nhỏ lại đặt một câu hỏi. Đúng thật, nhỏ bạn chống cằm ra vẻ đăm chiêu và lại đặt câu hỏi, câu này không biết có phải thuộc dạng câu hỏi "Yes" "No" hay không nữa.
- Thiệt không?Anh mi cưng mi lắm mà?
Nó cho rằng không thể trả lời "yes" hay "no" để giải quyết câu hỏi này, nó cần phải có một câu trả lời thật hoàn chỉnh để phản biện lại câu hỏi sau cái câu cảm thán "thiệt không?" của nhỏ bạn. Chỉ có 3 giây để nó bật ra câu trả lới mà nó cho là ưng ý nhất:
-Không! Ta chỉ là em gái lão, lão thương ta vì lão bị ép buộc phải thương thôi, còn tình thương thật sự của lão dành cho một nhỏ khác rồi!
- Ai? Câu hỏi của nhỏ bạn bật ra ngay lập tức theo đúng phản xạ tự nhiên khi nghe một tin mà theo nó đánh giá từ tối qua là rất sốc như thế.
- Ta không biết! nhưng ta biết lão anh ta đã bị nhấn chìm trong biển tình, ta lại không biết bơi, đành nhìn lão chết đuối thôi!
Nó vừa nói vừa lôi sách vở trong cặp ra, giọng nó có vẻ bớt hậm hực hơn, chắc tại con nhỏ bên cạnh làm nó hoạch toẹt hết những buồn bực rồi còn gì nữa đâu mà hậm hực. Mà kể cũng lạ, một đứa quậy và lì như nó lại đi chơi thân với nhỏ nhu mì, dịu dàng nhất lớp này, ai cũng bảo hai đứa là khắc tinh của nhau thế mà nó không thể giấu được gì khi có nhỏ ngồi bên cạnh, vòng tay ôm eo nó(lúc này nhỏ không ôm nó vì hiệu quả của cái đập bàn lúc nãy), mặc dù nhỏ nói chuyện chẳng cò gì hấp dẫn, lại chỉ biết đặt câu hỏi(nghe đoạn hội thoại trên là biết!), vậy mà nó như bị bỏ bùa nên có gì cũng phải nói cho nhỏ nghe, chẳng hạn như sáng nay nó bị ông anh cho đi bộ đến trường thay vì được đưa rước như mọi ngày. Nhiều lúc nó nghĩ, nếu nhà nó có hai ông anh trai thì nó sẽ giới thiệu nhỏ cho ông anh thứ hai của nó, còn ông anh bây giờ của nó thì đừng hòng, có van xin nó cũng sẽ quay lơ đi, lão ta đúng là kẻ phản bội, dù sao nó và lão cũng đã sống chết có nhau suốt mười mấy năm nay tình nghĩa như anh em ...lòng, gan,phèo phổi gì đó rồi (vì hai người là anh em ruột rồi), vậy mà chỉ vì một con nhỏ khác mà sáng nay lão ta bắt nhỏ phải đi bộ... 500m đến trường.
Nghĩ đến đây cục tức lại chặn ngay ngang cổ họng nó, nếu nhỏ bạn không kịp thời giáng cho nó một đấm đau điếng sau lưng để cục tức văng ra khỏi họng chắc nó cũng đến tắc thở mà chết mất.
- Sao mi lại đánh ta hả yêu tinh kia? Nó hét lên.
Không ngờ cục tức lại văng ra trúng mặt nhỏ bạn, nhưng lạ thật nhỏ chẳng phản ứng gì, thường ngày bị như thế nhỏ hay làm động tác vơ lấy cục tức quăng lại mặt nó làm nó cười muốn chết, Thế mà nhỏ vừa lĩnh cục túc to tướng của nó mà không có hành động gì, nhỏ còn nhìn nó chăm chăm rồi nói:
- Mi lạ thật! mi không muốn anh mi có người yêu à?
- Không? Nó đáp nhanh như sợ nhỏ bạn chính là người cướp đi quyền sở hữu anh trai của nó.
- Mi ích lỷ quá! thế mi muốn anh mi cả đời sáng đưa mi đi học, trưa rước mi về, tối lại chở mi đi shopping vậy à?
- Uh, vì lão là anh ta mà.
- Mi đúng là vô tâm thật, nếu là ta , ta sẽ không giận anh trai đâu mà còn trịnh trọng trao quyền sở hữu anh ấy cho người anh ấy thích.
"Rầm"...bàn tay nó đã yên vị trên mặt bàn, đau rát, nhưng không đau và tức bằng câu nhỏ bạn mới nói với nó, nhỏ đã không những không bênh nó mà còn lên án nó, nói nó là ích kỷ, và vô tâm. Cho nên, vì hoàn cảnh mà trong vòng chưa đầy 5 phút tại lớp học 12a1 này đã xảy ra cú đập bàn thứ hai, người lập kỷ lục không ai khác là nó. Cả lớp nhìn nó, nó nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa tạo động lực góp phần lập nên cú đập bàn này và cũng là kẻ vừ thực hiện xong cái giật mình thứ hai trong vòng 5 phút. Nhỏ cũng đang trừng mắt nhìn nó, bốn mắt té lửa nhìn nhau, đúng hơn chỉ có mắt nó là té lửa thôi, còn mắt nhỏ bạn vẫn bình thường như..bình thường, chỉ hơi to hơn một chút.
- Mi vừa nói cái gì? Nhắc lại ta nghe coi?
- Không phải sao kẻ ích kỷ, sẽ có ngày anh mi quên mi luôn chứ đừng nói là không chở mi đi học.
Nhỏ bạn tỉnh bơ nói còn kèm theo một cái đá lông nheo đầy ngụ ý, nhỏ bạn đi thẳng lên bàn trên của nhỏ. Còn nó? Bàn tay nó đã cách mặt bàn 30cm, đủ độ cao để thực hiện cú va đập thứ 3, nếu điều đó xảy ra thì nó sẽ được ghi vào sách kỷ lục thế giới vì đã lập hattrick ba cú đập bàn trong vòng 6 phút 30 giây. May lúc ấy cô giáo bước vào lớp nên nó đã để tay rơi tự do xuống mặt bàn, cũng xảy ra va chạm nhưng tác động của nó không lớn bằng hai lần trước. Thất bại để làm người nổi tiếng,nó ngồi học bài mà vẻ mặt vẫn chưa hết hậm hực, lâu lâu nó liếc lên phía nhỏ bạn với ánh mắt...mình nó hiểu. Ngoài trời những tia nắng sớm mai bắt đầu chiếu xuống sân trường, bác lao công chuẩn bị công việc quen thuộc của mình.......
-----o0o-----
"Nhỏ làm ghê quá!", Lan ngồi trong lớp mà đầu óc cứ để đâu đâu, lâu lâu nó liếc xuống nhìn nhỏ bạn, kẻ vừa làm nó giật mình hai lần, thấy nhỏ cũng có vẻ đang chăm chú nghe giảng đấy, nhưng không biết nhỏ có học được không khi bị nó chọc tức như vậy. Chắc nhỏ tức nó lắm. Nó mỉm cười quay lên chép bài. Nhưng chưa kịp cười xong nó lại thấy sợ, nó đoán thế nào nhỏ cũng tuyên bố nghỉ chơi với nó 2 ngày. Mà hai ngày của nó mà không có nhỏ chắc vô vị lắm, vì hai đứa khi nào cũng dính chặt vào nhau, trừ lúc ngủ và về nhà ăn cơm. Nó nhớ lại ngày đầu tiên nó vô lớp này (nó mới chuyển từ nơi khác đến hồi đầu năm), nó hoàn toàn bỡ ngỡ, suốt buổi học chỉ ngồi im lặng chép bài, nói chép bài chứ thực ra chẳng có chữ nào vô trong đầu cả, vì nó sợ một đứa rụt rè, ít nói như nó chắc sẽ khó hòa đồng với lớp này lắm, nó sợ sự cô đơn. lạc lỏng giữa tập thể, nó sợ không ai bắt chuyện với nó..., giờ ra chơi nó đang ngồi thẩn thờ nghịch cây bút thì xuất hiện một con nhỏ trong cũng dễ thương, nhưng toát lên một vẻ gì rất cá tính, lì lợm. Nhỏ xòe ra trước mặt nó một hộp giấy có cột nơ hồng rất dễ thương và bảo nó mở ra. Nó do dự:
- Tặng tui à?
- Ừ
- Sao lại tặng tui?
- Tại bà dễ thương!
- Thiệt không?
- Thiệt!
- Còn gì nữa?
- Hết!
Nó đưa tay nhận gói quà mà lòng không thấy thoải mái lắm, nó sợ là một trò đùa quái đản nào nó của nhỏ này, và sau khi nó mở gói quà ra sẽ làm cả lớp bật cười, và nó sẽ trở thành đề tài bàn tán trong lớp, trường hợp này nó đã đọc nhiều trên báo nhưng không ngờ hôm nay nó lai rơi vào hoàn cảnh này. Nó miễn cưỡng mở gói quà. Khi cái nơ bung ra, nó đang định mở hộp xem cái gì đang chờ nó, chuột,sâu hay bất cứ một thứ gì đó có thể biến nó thành trò cười cho cả lớp. Đang băn khoăn thì con nhỏ kia bỗng hét lên làm nó giật mình.
- Khoan!
- Tại sao? Nó cũng không ngờ nó bật ra được câu hỏi ngốc ngếch như vậy. Biết mình bị hố, nó buông tay chờ phản ứng của đối phương. Nhỏ kia cúi sát vào nó, cầm hai tay nó đặt vào gói quà, nó thấy tay mình run run trong cái nắm tay thật chặt của nhỏ.
- Tui có điều kiện.
Nó chẳng nói được gì sau lời đề nghị ấy, nó ngước mặt lên nhìn nhỏ kia, nhỏ kia cũng nhìn lại nó, nó đọc được trong mắt nhỏ kia câu hỏi được lặp lại, tự nhiên nó gật đầu.
Nhỏ kia buông tay nó ra, chỉ vào gói quà rồi nói chậm rãi, chậm đến mức như sợ nó vì run quá mà bỏ sót một từ nào đó trong câu nói của nhỏ:
- Nếu bà tiếp tục mở gói quà này ra xem bên trong có gì thì bà phải dẫn tui đi uống trà sữa, ngược lại nêu bà cất gói quà này đi bà phải khao tui một chầu bánh xèo? sao một hay hai?
Giờ nghĩ lại chuyện này nó vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó, lúc ấy nếu nó đang uống nước chắc ngay lập tức nó phun hết nước vào mặt con nhỏ đang đứng trước mặt mình vì... sốc. Nhưng may lúc đó nó không uống nước nên nhỏ kia không phải lĩnh hậu quả. Nó thấy lòng mình nhẹ hẳn khi nghe câu nói ấy của con nhỏ láu cá đứng đối diện. Nó không nhịn được cười.
- Đằng ấy khôn thật đấy!
Nhỏ kia cũng cười tít mắt nhìn nó.Vậy là hôm đó nó chấp nhận mất một chầu trà sữa cho nhỏ láu cá kia vì nó tò mò muốm biết trong hộp quà ấy có gì. Thì ra là một cái nơ cột tóc màu hồng thật dễ thương. Cũng nhờ bữa trà ấy mà nó với nhỏ chơi thân với nhau và trở thành "kạ cứng" đến bây giờ, Nó cũng nhớ nhờ bữa đó mà nó biết nhỏ là đứa quậy nhất lớp, luôn đầu têu mọi trò nghịch ngợm trong lớp, nhưng nhỏ học cũng rất cừ với thành tích 3 năm cấp III đều đạt học sinh giỏi, và cũng nhờ nhỏ mà nó hòa đồng với lớp hơn, xóa bỏ cái suy nghĩ lập dị ban đầu của nó.
Vậy mà bây giờ nó lại phản bội nhỏ, nói nhỏ là đồ ích kỷ, đồ xấu xa,vô tâm. Chắc nhỏ hận nó lắm, ra về phải xin lỗi nhỏ thôi. Đang suy nghĩ miên man về nhỏ bạn thì nó thực hiện cú giật mình thứ 3 trong buổi sáng hôm nay, lần này không phải vì cú đập bàn nào của nhỏ bạn, vì nhỏ đang hăng say với đống bài tập cô giáo cho trên bảng, mà vì điện thoại trong túi quần báo có tin nhắn.
"Trưa nay anh ghé đón bé nha!chúc bé học tốt nhé!"
Nó không reply lại tin nhắn. Nó nhìn lên bảng, nhỏ bạn mới xung phong lên bảng làm bài tập ,nó cúi xuống cũng chuẩn bị một bài để lên bảng....
------o0o------
- Về chưa? Về cùng với ta, ta đoán trưa nay lão anh ta lại cho ta đi bộ về.
Lan đang cho sách vở vào cặp thì nghe tiếng Mai rủ rê, Lan ngạc nhiên khi không thấy Mai tỏ thái độ giận nó vụ hồi sáng mà còn rủ nó về chung.
- Hết giận rồi à?
- Giận mi rồi ta nói chuyện với ai, anh hai cũng tẩy chay ta rồi còn gì!
- Làm gì đến nỗi nghiêm trọng thế!
Hai đứa đi ra khỏi lớp, hình như nhớ ra chuyện gì đó, Lan dừng lại.
- Có chuyện gì hả? Mai nhìn thẳng vào Lan hỏi
- Xin lỗi, trưa nay ta bận rồi không về cùng mi được, mi về trước nha!
Lan dạo này hay bận đột xuất như thế nên Mai không hỏi gì thêm. Nó đi ra cổng, ghé vào quán nước gần trường gọi một chai C2, nó vẫn hi vọng mong manh rằng anh Hai sẽ cảm thấy hối hận vì chuyện hồi sáng mà trưa nay ghé vô đón nó. Mà... anh nó xuất hiện thật, lão ta đến với chiếc Atila thường ngày hay chở nó đí học, đeo mắt kính, áo sơmi, quần jean trông rất lịch sự. Nó hơi bất ngờ với vẻ lịch sự của anh nó hôm nay, vì thường ngày lão chỉ mặc độc quần đùi với áo ba lỗ ghé đón nhỏ. Nhưng kệ, nó không cần quan tâm tại sao hôm nay lão ta ăn mặc lịch sự vậy, nó chỉ quan tâm rằng thật ra lão cũng không đến nỗi tệ bạc lắm.
Nó đứng dậy định trả tiền thì thấy Lan trong trường đi ra, nó thấy Lan cười với anh nó. Chắc nhỏ cười xã giao, nó nghĩ, vì hai người cũng biết nhau mà, hơn nữa nhà Lan lại gần nhà nó. Nhưng... nó không ngờ Lan lại leo lên ngồi sau xe anh nó, còn ông anh nó thì nhẹ nhàng lấy mũ bảo hiểm đội cho Lan,còn cài dây dùm nó nữa, trông rất tình cảm, điều này chưa bao giờ thấy ông anh nó đối xử với nó. Nó há hốc miệng, mắt tròn xoe, tay nó không còn cảm giác nữa đến nỗi đánh rơi tiền lúc nào không hay, bà chủ phải lượm tiền hộ nó. Nó sốc thật sự khi thấy nhỏ Lan với anh nó. Thì ra....nó chưa kịp nghĩ tiếp thì chuông tin nhắn từ điện thoại nó reo lên điệu nhạc quen thuộc "Còi ơi!tin nhắn kìa...", người gửi là "cùi bắp", là anh Hai nó, thực ra nó mới đổi tên cho anh nó sáng nay thôi, trước nó lưu tên anh Hai nó là "Hai thương", nhưng vì vụ anh nó có bồ mà bỏ rơi nó nên nó đổi thành "cùi bắp" .Mà đúng là cùi thiệt, có hai kẻ cùi bắp đang đứng trước mặt nó....
"Anh xin lỗi, anh bận rồi trưa nay bé đi bộ về nhà, tối về anh mua kẹo dâu cho!"
Ngoài trời, nắng như đổ lửa.......
---Bản nhạc chưa cắt lời---
Tôi sống một mình, và với bố. Nghĩa là tôi sống chung nhà với bố, nhưng phần lớn thời gian thì tôi ở một mình. Bố tôi là lái xe côngtennơ đường dài, ông vắng nhà suốt.
Vào một đêm, bố nói với tôi là hai bố con sẽ chuyển nhà, bố nói là ở nơi ở mới, bố sẽ dễ chăm sóc tôi hơn, ngay cả khi xa tôi. Đâu có vấn đề gì, sống ở đâu thì tôi cũng chỉ nhìn thấy bố sau 11h đêm hằng ngày. Nhún vai một cái, tôi rời khỏi cái ngõ nhỏ san sát hàng quán và chẳng lúc nào ngơi ồn ã để chuyển đến một nơi có đường rộng hơn, thoáng hơn, không gian yên tĩnh hơn, nhà thì, tất nhiên là cũng đẹp hơn, dù có lẽ cũng lạnh hơn một chút.
Căn hộ mới nằm trên tầng 8. Chúng tôi là một trong số những người đầu tiên dọn đến. Cũng chẳng có nhiều hàng xóm mới để chào hỏi. Vả lại, ở đây mọi người có vẻ lặng lẽ hơn thì phải. Nhưng được cái căn hộ có lan can rất rộng. Tầm nhìn của tôi ở đây không bị giới hạn bởi những toà nhà nhấp nhô, mà có thể vươn xa gần như hết cỡ. Tuy vậy, điểm trừ là tôi chẳng mấy khi thích nhìn đi đâu, bởi phía trước mặt ngay bên kia con đường nội bộ là một nghĩa trang chưa kịp di rời. Nói ra thì hơi ngượng, vì dẫu sao tôi cũng là một trang nam nhi, nhưng thú thật là những cơn gió thổi đến từ phía nghĩa trang vẫn khiến tôi ớn lạnh, nhất là những buổi tối khi chỉ mình tôi ở nhà, và hình như chẳng có ánh sáng nào hắt ra từ những căn nhà hàng xóm.
Tôi cũng biết những chuyện này thật vớ vẩn. Có thể chỉ là do khu này mới nên ít người, nên mới có vẻ yên ắng hơn, lạnh hơn. Có thể chỉ là tôi chưa quen. Có thể là việc chuyển từ người-ngõ-nhỏ lên người-chung-cư-mới cần nhiều thời gian hơn vài ngày. Quy tắc là khi bạn cần một lý do bao giờ cũng có lý do. Và ngần ấy lý do đối với tôi là tạm đủ.
Có điều hình như tôi không phải là kẻ ngớ ngẩn duy nhất ở đây. Buổi tối của ngày thứ tư ở nhà mới, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Nghĩ đó lại là mấy cuộc điều tra thị trường hay tiếp thị gas, tôi định mặc kệ. Nhưng tiếng gõ cửa khẩn khoản đến mức tôi đành từ bỏ game đua xe của mình để chạy ra mở. Trước mặt tôi là một cô bé, có lẽ cũng trạc tuổi tôi. Nhìn tôi bé nói:
- Nhà em ở bên kia. Anh cho em ngồi nhờ được không? Ở nhà một mình buồn quá...
Tôi không được chuẩn bị cho một vị khách kiểu như thế này. Nhưng trong khi cố nghĩ ra lý do gì đấy để từ chối, tôi không để ý là mình đã gật đầu.
Cô bé tên là Sa. Đó là một cô bạn, nhưng vì cô nhỏ đã gọi tôi là "anh" nên tôi đã nói mình lớn hơn một tuổi. Chỉ là một lời nói dối vô hại thôi mà J. Sa có một gương mặt rất lạ. Có lẽ vì đôi mắt đặc biệt ấy - đôi mắt trong veo tựa như không đáy và cứ như cô nhỏ chẳng nhìn vào đâu cả. Cốc đầu mình một cái, tôi bật cười "nếu mình định tìm một lý do để gật đầu mời Sa vào nhà thì trên thực tế có thể là do cô bé đó quá xinh!:D"
Từ hôm đó gần như ngày nào Sa cũng qua nhà tôi chơi. Nhưng tôi cũng chỉ biết nhà cô nhỏ ở "bên kia" chứ cũng chẳng biết cụ thể là chỗ nào, mà cũng chẳng có ý định sang chơi lại. Tôi cũng không phải là người biết nói chuyện, nên thường thì tôi để mặc Sa trong phòng khách, còn mình quay lại với cuộc đua xe trong game. Sa có vẻ dễ tính nên cũng chỉ ngồi đó, hình như đọc tạp chí và thỉnh thoảng hát vài câu, những giai điệu tôi chưa từng nghe bao giờ. "Cô nhỏ hơi kì dị," tôi nghĩ, nhưng rồi lại tìm được lý do ngay "Sa chỉ cần một nơi trú ẩn. Đúng như cô nhỏ nói, chỉ cần "ngồi nhờ" để khỏi phải ở nhà một mình"
Cho đến khi Sa phát hiện ra chiếc đàn guitar đứt dây treo đằng sau tủ quần áo, cô nhỏ rời phòng khách, chạy thẳng đến chỗ tôi và kéo tôi ra chỗ cây đàn:
- Anh biết chơi guitar không?
Thực ra đó là cây đàn của bố tôi. Ông giữ lại vì kỷ niệm hơn là để tiếp tục chơi nó. Còn tôi thì chỉ biết ở mức abc thôi. Nhưng trước đôi mắt không đáy đó, tôi đã gật đầu nói rằng tôi biết chơi đàn.
- Nhưng nó không đủ dây?
- Em có dây.
Ngải Sa rút trong túi áo ra một hộp đựng dây đàn bằng gỗ. Tôi thậm chí còn không biết thay dây như thế nào. Cô nhỏ hướng dẫn tôi như một người chuyên nghiệp. Càng lúc tôi càng ngạc nhiên về Sa. Nhưng tôi không tiện thắc mắc, bởi dường như cô nhỏ vẫn đang quá hào hứng với chiếc guitar cũ vừa tìm được. Thậm chí Sa còn cười nữa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô nhỏ cười. Rất giống một thiên thần. Thiên thần với đôi mắt không đáy. Và có vẻ rất quan tâm đến guitar.
- Em thích anh chơi bài gì nào? Vừa thử những âm thanh mới từ chiếc đàn cũ tôi vừa hỏi Ngải Sa, chỉ mong cô nhỏ đừng nói ra tên bài gì đó mà tôi không biết.
- Bài này...
Ngoài mọi mong đợi của tôi, cô nhỏ lại lấy ra hai tờ giấy gập tư. Một bản nhạc với những khuông nhạc kẻ vội vàng trên mặt sau hai tờ giấy đã đầy chữ viết. Tôi đành thú nhận:
- Sa à, anh không nghĩ là anh chơi được một bản mới tinh ngay đâu...
- Nhưng ít nhất anh thấy những nốt nhạc chứ?- Ngải Sa không để tâm tới sự khó nhọc khi tôi phải thú nhận điều đó. Thậm chí cô nhỏ còn không nhìn tôi. Đôi mẳt không đáy đó vẫn chỉ hướng về chiếc đàn.
- Ừ, em hỏi lạ vậy?
- Vậy ít nhất anh có thể tập. Được không?
Cô nhỏ quay lại và lại mỉm cười. Và trong lúc mỉm cười theo, tôi lại đã gật đầu đồng ý.
***
Khi nhưng giai điệu đầu tiên hình thành, tôi nhận ra đó là giai điệu Sa hay hát khi một mình trong phòng khách. Cô nhỏ hướng dẫn tôi từng chút một. Tôi thắc mắc vì sao cô nhỏ không tự chơi, ít nhất cho tôi nghe để hình dung ra toàn bộ nó. Sa chỉ cười, nói rằng đơn giản là mình không thể chơi đàn. Nói dối dở quá! Nhưng tôi cũng chẳng hỏi thêm làm gì. Lời nói dối đó cũng vô hại như chuyện tôi nói tôi lớn hơn cô nhỏ một tuổi thôi mà.
Ngay ngày hôm sau, ngay khi tôi nhận ra là mình thực sự chờ đợi những chuyến viếng thăm của Sa thì cô nhỏ biến mất. "Chắc là bận gì đó, một bài kiểm tra quan trọng chẳng hạn..." Tôi chấp nhận lời tự giải thích ấy dù bản thân không muốn tin chút nào. Mặc kệ những bài kiểm tra quan trọng của chính mình, tôi không thể dứt mình ra khỏi cây guitar và bản nhạc đó. Tôi tập nó với một sự kiên nhẫn làm ngạc nhiên chính tôi. Cho đến khi tôi đuổi kịp những nốt nhạc đuổi nhau quá gấp gáp của đoạn điệp khúc bằng những ngón tay đã sưng tấy và bật máu, dạ dày tôi bỗng cuộn lên. Tôi cảm thấy có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra. Và gần như đồng thời với những cơn gió từ phía nghĩa trang lại làm tôi ớn lạnh, Sa bỗng đột ngột gõ cửa, đột ngột xuất hiện với câu hỏi:
- Anh đã chơi hết bài được rồi ư? Anh thấy nó thế nào?
- Rất khủng khiếp... Không hiểu sao lại thế... Tôi đáp thành thực.
- Vì đó thực sự là một tai nạn rất khủng khiếp...
Cứ thế tôi xách theo cây đàn guitar của bố theo Sa xuống dưới khu nghĩa trang lúc nào không hay. Đi qua những đám cỏ mới lên rậm rạp sau trận mưa đêm hôm trước, tôi thấy mình đứng trước một tấm bia mộ còn mới. Hoàng Ngải Sa... Ngày sinh... Ngày mất... Tôi rùng mình nhìn lại cô gái đứng cạnh mình. Thiên thần với đôi mắt không đáy đó vẫn đang nhìn tôi.
Tôi thấy mình chẳng nói được gì nữa chứ đừng nói là la hét.
- Bây giờ anh có thể chơi lại bản nhạc đó không?
Khi những nhịp thở trở lại đều đặn trong lồng ngực tôi, tôi gật đầu. Trong khi những những ngón tay tôi đau nhói làm cho giai điệu đó vang lên từ cây đàn cũ kỹ, Sa kể cho tôi nghe câu chuyện về một cô bé thích phóng xe rất nhanh, vượt mọi đèn đỏ, vượt mọi chiếc xe đi cùng chiều, và luôn bỏ quên chiếc mũ bảo hiểm màu tím biển của mình. Và một ngày, chiếc xe bất ngờ mất lái. Đó cũng là câu chuyện về một bản nhạc chẳng bao giờ được biểu diễn trước hàng ngàn khán giả như người viết nó từng mơ, về một linh hồn chẳng thể nào siêu thoát trước khi nghe thấy những giai điệu chính mình viết ra đó, hoàn chỉnh, hoàn hảo, đầy cảm xúc, từ một người có thể chơi nó với cả trái tim.
Sa đã không nói dối tôi. Cô nhỏ thực sự không thể chơi đàn vào thời điểm đó. Và khi tôi bấm đến nốt cuối cùng, những chiếc dây đàn vừa thay bỗng đứt tung. Tôi ngẩng lên. Trước mặt tôi là Sa. Lời cuối cùng cô nhỏ nói khi cố chạm vào những ngón tay tôi là "Cảm ơn và tạm biệt!"
Như vừa đánh mất điều gì, tôi trở về nhà mình lúc 12 giờ đêm, hoàn toàn trống rỗng. Bố tôi đã trở về nhà, đợi tôi đến giờ này với câu hỏi tối nay ai đã ở đây. "Một thiên thần bố ạ!" - Tôi đáp, lặng lẽ treo chiếc đàn đứt dây lên.
Và bố bỗng hỏi tôi một câu hoàn toàn bất ngờ: "Cô ấy có chạm được tay vào con không?" Tôi ngạc nhiên quay lại:
- Tại sao bố lại hỏi vậy?
- Vì từ lâu rồi bố cũng muốn được chạm tay vào con, nhưng không thể!
Đôi mắt của bố nhìn tôi buồn thăm thẳm
- Một bản nhạc đã giữ cô bé ấy ở lại thế gian này. Còn với bố, đó là con!
Mắt tôi mờ đi trong nước, khi nghe về chuyến đi cuối cùng trong một đêm mưa của bố, và tai nạn khủng khiếp xảy ra khi người lái xe ngược chiều say rượu khi vừa rời một cuộc vui. Bố đã không nỡ để tôi lại một mình khi tôi chưa kịp trưởng thành, bởi tôi chính là bản nhạc chưa cất lời của bố.
---Hội những chàng trai ngốc xít---
Thằng Quân béo tự hào gọi lớp đội tuyển Hoá của nó là "lớp của những chàng trai". Bởi đơn giản, chẳng có mống con gái nào hiện diện ở cái lớp này cả.
Tùng, Quân, Lâm, Hoàng, Hiếu, Việt Anh, Tuấn và vào sau cùng là thằng Thái - 8 chàng "lính ngự lâm" trong một lớp học chưa đầy 14m2, tuần học một buổi 2 tiếng vào tối thứ 5. Mọi thứ bình thường trôi qua, cho đến một ngày.
Cái sự "không bình thường" ấy xảy ra vào tối hôm nay. Bắt đầu bằng một câu hỏi với thái độ mà ai-cũng-run-khi-biết-là-cái-gì-đấy của cô dạy Hoá:
- Hôm nay cậu Thái không đi học à?
- Hôm nay Thái bị đau bụng, xin nghỉ ạ!
- Cậu này học hành lớt phớt quá nhỉ, mà nghỉ thì phải gọi điện xin trước chứ!
- Dạ, cô thông cảm. Lúc chiều học Thể dục, em đã thấy mặt bạn ý xanh mét rồi ạ! - Thằng Hiếu đế thêm.
- Nhớ nhắc nó chép bài đầy đủ.
Có lẽ do quá mải mê với một con phản ứng oxi hoá khử lằng nhằng trên bảng, mà cô không kịp để ý cả 7 thằng ngự lâm còn lại đang che miệng để không cười phá lên. Bởi đơn giản, bọn nó thừa biết cái lí do xin nghỉ của thằng ngự lâm... hâm đơ thứ tám.
***
Thái là thằng con trai đầu tiên trong lớp Hoá có...bạn gái. Thực ra, nói "bạn gái" theo nghĩa phổ thông thì bọn nó có ít nhất là 26 cô bạn vịt giời ở trên lớp. "Bạn gái" ở đây là một từ cao cấp và xa xỉ hơn. Nó bao gồm các điều kiện cần và đủ: khác lớp, khác trường (bọn nó nhất quyết không chịu xếp con gái trong lớp vào hạng mục "bạn gái"), là con gái (dĩ nhiên không thể là con trai như kiểu thằng Hải "cô" ở lớp rồi), và nhất quyết phải có một cái first date với bạn ý (càng mùi mẫn càng tốt).
Thế là Thái đủ tiêu chuẩn. Nó quen Thuý qua một diễn đàn của dân nghiện Harry Porter- Một cái hot topic, dự đoán phần cuối của Harry sẽ như thế nào. Tình cờ làm sao, cả hai đứa thuộc về số ít những kẻ dự đoán thầy Dumbledor còn sống. Thế là xin nick để nói chuyện thêm, từ chủ đề Harry cho tới đủ chuyện trên trời dưới đất.
Lại nhớ hồi đầu năm lớp 11, thằng Thái được kết nạp vào hội độc thân của lớp, chủ yếu bàn luận về tất tần tật những vấn đề lành mạnh với bọn con trai. Và dĩ nhiên, để chứng minh mình cũng là thành viên mới tích cực và năng nổ không kém thằng nào cả, nó cũng to còi lôi sự "mù mờ về thể thao, mù tịt về các loại game chiến lược, cứ mở mồm ra là Au, Au" của bọn con gái ra để bàn luận.
Vậy mà từ khi quen Thuý, nó thay đổi 360 độ. Cứ mỗi lần mở yahoo, đọc mấy tin offline của cô bạn, nó lại thấy vui vui. Và đột ngột một ngày, Thuý gợi ý cho một cuộc hẹn. Sinh nhật cô bạn, 7h tối thứ 5 tuần này. Một dịp thật đặc biệt, và đặc biệt không kém vì nó rơi đúng vào giờ học Hoá. Chưa kịp mừng, cu cậu đã thấy lo lo. Từ sự lo lo rất chính đáng ấy, bọn ngự lâm đã hiến kế cho nó một lí do không thể ổn hơn. Hoàng cho nó mượn xe. Thế là okie!
***
Lớp tan. Thằng Hoàng chạy xuống, chìa ra với Thái một bộ mặt hốt hoảng:
- Chết rồi, mày ơi, cô phát hiện ra mày bùng học rồi! - Kéo theo sau câu nói của nó là bọn ngự lâm, những thằng bạn đang chia buồn với nó bằng một bộ mặt không thể thảm hơn.
Mặt cắt không còn hột máu, thằng cu hốt hoảng:
- Nhưng sao cô biết, bọn mày đã xin phép rồi mà
- ừ, xin phép, nhưng số mày là số con rệp. Cô Hoá có việc phải xuống nhà xe (nhà cô ở tầng 6), thấy mày đang đổi xe cho thằng Hoàng.
- Thế là bọn tao vừa xin, cô đã quát ầm lên: ốm đau gì nó, vừa thấy phóng xe ở nhà cô ra mà - giọng thằng Tuấn.
- Bỏ xừ, sao đen thế không biết!
- Mà nữa, cô Hoá là chiến hữu ruột của cô chủ nhiệm, cộng thêm cái buổi mày nghỉ Lý nữa, thế là toi đời. Tí nữa kiểu gì cô cũng gọi cho cô chủ nhiệm - thằng Tùng doạ dẫm.
- Thế... thế bây giờ tao phải làm gì?
- Đầu thú- thằng Việt Anh nói.
- Ngu, đầu thú là rồi đời, tao lạ gì tính mẹ mày, mày sẽ bị xé xác khi chưa kịp nói hết. Hay bịa ra lí do nào kiểu đi thăm bạn ốm nhỉ?
- Mà thôi, mày cứ về suy nghĩ đi, để mai xem thế nào đã. Đừng khai gì vội, nhé!
Thằng Thái lúc này y như một con rối, phóng xe trong tình trạng vô thức, nên nó cũng chằng kịp nghe thấy tràng cười ngặt nghẽo của mấy thằng bạn ở sau lưng.
Thực ra, Thái cũng đủ tỉnh táo để biết, bùng một buổi học là không hợp lý tẹo nào, nhất là ở cái lớp đề cao sự chuyên cần này. Nhưng lời mời đi sinh nhật của cô bạn mới quen cũng hấp dẫn không kém, và quả thực nó đã rất vui. Cả đêm trằn trọc không ngủ được, sáng ra, nó bước vào tiết cô chủ nhiệm với tâm trạng của một kẻ sắp bị đem ra xử tử. Thỉnh thoảng khi giảng bài, cô lại nhìn về phía nó mới chết chứ. Nhưng lạ thay, cuối giờ nó không bị cô gọi lên. Chắc cô để đến tiết sinh hoạt ngày mai cho nóng. Chủ đề "lớp 11 - nói không với bạn trai, bạn gái", hơi bị hay!
Thái bị stress nặng. Vì đây là lần đầu tiên nó lâm vào cảnh này. Và ngay cả bản thân nó cũng chẳng nghĩ ra lí do gì cả. Đi thăm bạn ốm? Không ổn, mẹ nó sẽ hỏi bạn nào, sao không đi thăm ban ngày? Hỏng xe? Vớ vỉn, cô giáo đã nhìn thấy rồi. Ngay cả câu hỏi tồn tại hay không tồn tại còn dễ trả lời hơn. Nói thật hay không nói thật? Nó mang câu hỏi ấy đi lại khắp nhà. Và rồi, ánh sáng của đời nó cũng hiện ra, cánh cửa phòng làm việc của bố vẫn mở...
***
- Mày ạ. Tha cho thằng Thái, trông cái mặt tái xám của nó ghê quá!
- Hehe, cho nó biết có gan đi chơi thì có gan nhận tội. Mà nói thế thôi, trong vụ này anh em cũng có lỗi vì cho nó mượn xe. Để tí nó đến lớp thì nói vậy.
Phải lấy hết can đảm, Thái mới đủ dũng khí làm theo lời khuyên của bố - nói thật cái lí do khiến nó nghỉ học. Cô Hoá nhìn nó: "Cậu giỏi, còn một lần thế nữa thì nghỉ ở nhà luôn nhé, lần này tôi tha". Đến khi cậu học trò đã hí hửng lên lớp rồi, cô mới bật cười. Bởi chẳng ai biết vào cái "buổi tối định mệnh" ấy, cô đúng là có việc phải xuống nhà xe thật, và cô thấy hết, cả màn bao che tập thể của bọn kia nữa. Nhưng quan trọng là Thái đã dám nói thật, một sự dũng cảm đáng khen. Mà sao bọn này "gà" nhỉ, cô còn lạ gì mấy trò này, vì anh con trai út của cô cũng vừa qua tuổi 17. Mười bảy tuổi, dù cao tới mét bẩy, thì tụi con trai vẫn chỉ là những chàng trai ngốc xít mà thôi.
---Quà cho cậu chính là tớ đây!---
Hà Nội, khoảng cuối giờ chiều. Một cơn mưa rào đột ngột cuốn phăng đi tất cả mọi thứ, làm tan biến hơi nóng hầm hập của phố phường mấy ngày hè. Gió thổi mạnh hắt từng vệt mưa loang loáng trên mặt đường. Nhiều người cuống cuồng tìm cho mình một chỗ trú, chẳng ai còn kịp để ý có hai nhóc "kì quái" đang chạy đuổi nhau trên đường, bất chấp mưa...
Từ đầu hè, Quang im thin thít và lặn mất tăm. Không để lại một dòng tin nhắn hay bất cứ một liên hệ nhỏ nhất nào với bạn bè. Những cuộc điện thoại đến nhà chỉ được phản hồi bằng yêu cầu xin để lại lời nhắn. Ngôi nhà nhỏ ở phố Nguyễn Du lúc nào cũng trong tình trạng "vườn không nhà trống". Ban đầu, Điệp cũng nghĩ, có thể Quang đi du lịch với gia đình sang úc chăng, chắc một thời gian rồi về. Vì thế, chẳng có lí do gì để lo lắng vì Quang cả. Nếu có, chắc chắn Quang đã í ới với Điệp. Hẳn thế!
***
Điệp đã nghĩ thế. Nhưng mười ngày rồi hai tuần trôi qua, không một lời nhắn nào từ Quang cả. Lũ bạn chí chóe hỏi Quang đi đâu, Điệp cười: "Ô hay, sao lại hỏi tớ?" - "Không hỏi bà thì còn hỏi ai?" - "Chịu! Tớ không biết thật mà!" Bọn nó có quyền lo lắng lắm chứ, chưa đầy hai tháng nữa, trường tham gia một cuộc thi của thành phố. Quang là leader, không về thì còn ai lo đây. Thực ra, khả năng Quang đi du lịch với bố mẹ là vô cùng thấp, vì cả nhà Quang đã sang úc thăm họ hàng từ đầu hè. Mà chẳng phải có lần Quang đã khoe, hè này mình "stay at home alone" đấy sao. Vậy thì Quang đi đâu?
***
Rất nhiều tối, Điệp giật mình khi nghe thấy chuông điện thoại (cảm giác còn ghê hơn khi xem The Ring một mình). Quang thường gọi điện buổi tối, gọi để hỏi bài, mà cũng đôi khi là để nói những chuyện vu vơ chẳng đầu chẳng cuối. Cũng có vài lần, Quang gọi đến ... chỉ vì vài dòng SMS của Điệp, những dòng tin sặc mùi nước mắt. Quang gọi, để chỉ nghe Điệp thút thít cả tiếng đồng hồ, như lần đầu mới quen, Quang đã cam kết sẽ làm hộp khăn giấy đắc lực khi Điệp khóc nhè. Nghĩ tới đấy, Điệp bật cười, nhưng lại thấy lo lo...
***
Tới ngày đầu tiên của tuần thứ ba, Quang gọi điện về. Âm thanh ngắt quãng mang cảm giác Quang đang ở đâu đấy rất... heo hút. Điệp chỉ muốn hét lên thật to: "Đồ ngốc, ấy biến đi đâu thế, có biết bao nhiêu người ở nhà đang lo lắng không?" Nhưng chẳng hiểu sao, âm thanh như cứ mắc nghẹn lại ở cổ, thay vào đấy là những tiếng sụt sịt. "ấy lại khóc đấy à, lêu lêu mít ướt. Yên tâm, tớ khỏe và đang làm... một việc có ích. Không tiết lộ bí mật được. Đừng khóc nữa, chắc lâu lâu tớ mới về . Nhưng mọi người cứ chuẩn bị cho cuộc thi, tớ sẽ về kịp. Yên tâm!" Điệp
chỉ còn nghe được đến thế, điện thoại đột ngột đứt liên lạc. Điệp gọi lại- "số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc đựơc...". Số này cũng của một ai đấy chứ cũng không phải số của Quang.
***
Cuộc gọi đầu tiên chỉ làm Điệp yên tâm hơn được một tẹo. Câu hỏi Quang đang ở đâu, làm gì mà bí mật thế vẫn lởn vởn trong suy nghĩ của cô bạn nhỏ. Nhưng không có Quang, cuộc thi vẫn cứ diễn ra, và bọn Điệp vẫn phải chuẩn bị. Điệp dần thay thế Quang trong vai trò leader. Lần đầu tiên cô bạn nhận ra mình cũng có khả năng hò hét người khác như ai, và công việc cũng suôn sẻ hơn khi có một thủ lĩnh. Trước đây, khi có Quang, cả hội có thể yên tâm rằng công việc chắc chắn đâu vào đấy, vì Quang có một tầm nhìn và khả năng điều hành công việc cực ổn.
Nhưng Quang chẳng có ở đây. Mọi người bắt buộc phải suy nghĩ nhiều hơn, nói như cái Khánh là "không chỉ vận động chân tay mà còn... rung rinh đầu óc hơn". Chẳng mấy chốc, ngày thi đã đến gần.
***
Mỗi tuần Quang gọi về một lần, vào các tối khác nhau. Chỉ quanh quẩn hỏi chuyện ở nhà, mọi người chuẩn bị thi thế nào, có vui không chứ tuyệt nhiên không tiết lộ gì về hành trình bí ẩn của mình. Điệp biết, có tra khảo thế nào thì cậu bạn cứng đầu cứng cổ cũng không bao giờ chịu hé răng. Thảng hoặc, có những lần Quang gọi về chẳng vì một lí do nào cả ,hoặc vì những lí do hết sức đâu đâu. "Tối nay trăng đẹp lắm, ra ban công ngắm xem!" Điệp cũng làm theo lời cậu bạn,
cũng chạy ra ban công và thu vào tầm mắt chỉ một bầu trời nhiều mây và trăng thì mờ tịt. "Lừa tớ à?" - "Không, tớ quên mất là đây không phải Hà Nội. Thôi, để tạ lỗi, tớ kể cho mà nghe..." Rồi Quang bắt đầu thao thao bất tuyệt về một bầu trời sáng trăng và nhiều sao, về những cánh rừng xanh bạt ngàn, và cả về một mùi vị rất riêng của đêm mà cậu vô tình khám phá được. Đầu dây bên kia, Điệp đã ngủ khì từ lúc nào.
***
"Đến bao giờ ấy mới về?" "Ê, đấy là một bí mật mà, nhưng chắc là sắp thôi." "Còn nhớ sinh nhật tớ không thế?" -"Ngày bao nhiêu ý nhỉ?" Chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi như vậy. "Ngày này của tuần sau". Mình đã cố ngăn để không hét lên thật to. "Thế thì không kịp rồi, nhưng yên tâm, tớ sẽ gọi điện về chúc mừng sinh nhật ấy!" "Tớ không cần ấy gọi điện, tớ chỉ muốn ấy về nhanh nhanh lên để giải quyết cái mớ hỗn độn ở nhà đây này." Điệp cụp máy, không thèm tạm biệt như mọi khi. Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, cú chỳt gỡ đú hụt hẫng.
***
Mớ bòng bong công việc cuối cùng cũng được giải quyết xong. Điệp có quyền ngồi thảnh thơi trong một ngày nhiều mưa thế này. Chẳng biết Quang có giận mình không nữa. Dù vẫn biết với thời gian quen nhau lâu như thế, Quang thừa hiểu tính khí cô bạn "nắng mưa thất thường". Nhưng như thế không có nghĩa là được nặng lời với Quang. Bình tâm lại, Điệp thấy mình có lỗi rất nhiều. Thế nên, sinh nhật tuổi 17 cũng qua đi lặng lẽ , không bánh ga tô, không nến, không hoa và chỉ duy nhất mét cốc capuccino cho một ngày Hà Nội mưa nhiều. Nếu giờ này,
Quang ở bên cạnh, chắc chắn sẽ là một trận cười nổ trời chứ không phải là giây phút buồn lãng đãng theo một bản sonata như thế. Bất chợt, Điệp thấy mắt mình ươn ướt.
Bỗng... một chiếc khăn được đặt nhẹ nhàng lên tay cô bạn. "Đừng khóc nữa, mít ướt". Điệp cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Trước mặt là Quang, cậu bạn thân bằng xương bằng thịt, con người mà đã hứa hẹn... lâu lâu nữa mới về. Chỉ duy nhất một điều, Quang đen hơn, và có nét gì đó khang khác, không, phải nói là rất khác, khác rất nhiều anh bạn mà Điệp từng biết. "Không mời tớ ngồi à, hay là quên bạn rồi" Vẫn nụ cười ấy, vẫn cái dáng đưa tay lên mũi đẩy gọng kính không lẫn vào đâu.
-Khai mau, Êy đã ở đâu một nửa mùa hè thế hả?
- Giải thích thì dài dòng lắm, đại khái tớ đi theo một ông cậu, một chuyến đi chở hàng Bắc-Nam.
- Nhưng tại sao không nói cho ai biết, đấy đâu phải là một lý do cần giấu diếm?
- ừm, nếu tớ nói, mọi người có để cho tớ đi không? - Cậu bạn tháo hẳn cặp kính ướt nhoà vì mưa, đặt lên bàn. Mà thôi, biết đến thế là đủ, có thấy tớ manly và quyến rũ hẳn lên không? Hehe, sản phẩm của nắng gió miền Trung đấy.
- ừm, tạm tha, nhưng quà sinh nhật của tớ đâu?
- Đây, đây chứ đâu - Cậu bạn ngồi thẳng dậy - Cậu không thấy tớ xứng đáng là món quà sinh nhật có 1-0-2 cho ấy à? Bởi tớ vẫn nhớ, cuối năm học, có người đã mong muốn một tour du lịch Bắc-Nam cho ngày sinh nhật tuổi 17 của mình. Hiện tại, tớ chưa đủ tiền dẫn ấy đi, nhưng thừa kiên nhẫn để ngồi kể cho ấy nghe về chuyến đi dọc đất nước, hành trình Bắc - Nam của một gã phụ xe cũng vừa tròn 17 tuổi. Là tớ đây.
***
Có lẽ cũng không cần giải thích thêm cho độc giả về "xuất xứ" của hai nhân vật chạy đuổi nhau dưới cơn mưa kia nữa. Chỉ cần biết rằng, với cô bạn vừa tròn 17 tuổi kia, đó là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất! Còn với Quang, cậu thấy vui khi ngắm nhìn nụ cười ướt mưa của của cô bạn. Chuyến đi đầu đời mang lại nhiều điều quý giá hơn cậu tưởng, những trải nghiệm giúp ta cứng cỏi và mạnh mẽ hơn, để có thể yên bình mang lại niềm vui cho những người mà mình quý mến. Còn rất nhiều chuyện Quang muốn kể cho Điệp nghe, về những vùng đất và con người nơi cậu đã đi qua... Nhưng cứ từ từ, từng chuyện, từng chuyện một nhé! Đừng có nôn nóng mà,
bạn thân....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro