Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.



Người ta thích nuôi Chó chỉ vì sự trung thành.



Lần đầu tiên của tôi lại thuộc về Anh... tôi cảm thấy ghê tởm Anh, một khi thần tượng sụp đổ, bạn sẽ tìm những thói hư tật xấu của người đó ra để dèm pha chê bai đủ kiểu.


Nhưng tôi không có quyền làm thế. Tôi lao đầu vào việc, làm như điên để tôi khỏi phải nhớ rằng trong đời tôi có Anh hiện diện...



Nhưng chẳng hiểu sao khi thấy một chút gì thoáng qua, có hình ảnh kỷ niệm của tôi bên Anh là tôi chợt nhớ đến Anh, và khi nghĩ đến Anh thì cậu nhỏ của tôi thức giấc và đòi hỏi.


Hai năm qua, tôi làm ra tiền rất nhiều, Anh lại không đòi tôi phải trả, tôi dư sức mua con búp-bê tình dục mà không cần Anh phải mua, nhưng mua để làm gì, tôi đi chơi gái... vì Anh...


Quản lý của tôi là người giỏi, nhưng tôi biết có giỏi cách mấy cũng không giỏi bằng Anh, chính Anh còn quản quản lý của tôi cơ mà, những cuộc thác loạn mà lúc xưa tôi từ chối thì giờ đây tôi lao đầu vào, như con thiêu thân, cứ thấy cô nào vừa mắt là tôi đè ngữa ra, bất kể nơi đâu, bất kể giờ giấc... Tự dưng tôi muốn khẳng định vị trí làm chủ, nằm trên của mình...



Không có cảm giác đủ bao giờ, tôi như kẻ đói khát nhục dục, tiêu hao năng lượng của mình hoang phí.


Báo chí nói tôi xuống sắc, và quản lý trả lời vì công việc, xin fan hâm mộ cho tôi được nghỉ ngơi... thật sự tôi cũng muốn dừng lại mọi thứ...


Quản lý sắp xếp cho tôi một nơi ở sang trọng trong một khu nghỉ dưỡng cao cấp... Tôi hăng hái lên đường... lâu rồi tôi không về với thiên nhiên, không khí trong lành của một ngôi làng nhỏ, với những biệt thự biệt lập cách xa nhau mang tên "Thiên Đường"



--



Tôi bước vào nhà, dự định sẽ sáng sớm tập thể dục, tự tay mình chuẩn bị món ăn cho mình, tối chơi bóng rổ, bơi, sau đó đọc sách, học thêm nhiều kiến thức, không đụng đến những thứ kích thích để lọc ruột, lọc cả tâm tư...



Nhưng mọi kế hoạch của tôi đều tan tành khi tôi vừa bước qua cửa là tôi thấy Anh đã ngồi đó... Trong hai năm qua, tôi từ chối mọi cuộc trò chuyện với Anh, viện cớ bận việc mệt mỏi.


Nhưng giờ đây tôi lấy cớ gì? Tôi không còn lựa chọn, và để chứng tỏ tôi lớn rồi... bên Anh đấy thôi... Tôi chọn giải pháp mà Anh thường dùng, thẳng thắn mọi chuyện giữa hai người đàn ông. Tôi bước đến, thản nhiên ngồi xuống, đối diện với Anh khi Anh ngồi ở ghế chiếc, tôi hạ giọng:



-" Tôi muốn được nghỉ ngơi một mình, tôi biết mọi thứ của tôi đều là của anh ban tặng, nhưng không có nghĩa tôi là nô lệ thuộc về anh!"



Anh nhìn tôi không rời, như ngàn năm xa cách, rồi Anh hạ giọng:



-" Em đừng thách đố anh, anh ghét cái kiểu đó của em, nó khiến cho anh không thể kìm chế được mọi thứ, chỉ muốn chiếm đoạt em!"



Tôi bình thản tựa người ra ghế, không hề bắt chéo chân vì tôi cho rằng tư thế này khiến tôi mạnh mẽ hơn.



-" Những gì đã xảy ra thì coi như là xong hết, anh cũng nên biết, tôi đã trưởng thành như ý anh muốn rồi!"



Anh đứng lên, nhìn tôi không rời, khiến tôi phải nhìn theo với sự đề phòng... Anh cúi xuống, giữ chặt thân tôi ở ghế, tôi không phản kháng vì tôi biết tôi không đấu lại Anh...



-" Là em ép anh mọi thứ, em chơi đã bên ngoài rồi, em về đây nghỉ ngơi để tiếp tục, hay thật sự em mệt mỏi vì trong những cuộc truy hoan đó, em không hề tìm được cảm giác như ý hơn khi bên anh?"



Tôi cứng họng, không muốn trả lời để dính phải bẫy... bẫy do Anh giăng ra, từ cái ngày tôi nhận sự trả ơn của Anh trong bệnh viện rồi kìa, bao năm tháng qua, tôi dần biết cái sở thích của Anh...



Ngày tập luyện ba năm, tôi có những câu hỏi mà chuyên gia không hề trả lời cho tôi biết, chẳng hạn như:



" Mũi tôi đâu thấp sao phải nâng lên nữa, nó cũng đã nhỏ rồi, sao lại phải gọt đi?"



" Sao tôi lại phải tắm trắng?"



" Sao lại cà hết răng thẳng tắp cho tôi? Trông cứ như hàng bắp ngô đấy!"



" Sao phải xâm đầu ti của tôi màu hồng như con gái?"



" Sao lại bấm cả hai bên tai tôi? Tôi không thích đeo khoen cả hai bên đâu!"



" Sao lại không cho tôi tập lên cơ bụng? Chỉ có cơ ngực thì cũng nhìn tôi như gầy trơ xương thôi! Đây này đám xương sườn của tôi vẫn nhô ra nhìn thấy thật phản cảm!"



Tất cả... tất cả thân hình cùng gương mặt chuẩn theo từng centimet là đúng với ý thích của Anh...



Để giờ đây Anh nhìn tôi không chớp mắt rồi buông câu thật ngắn gọn...



-" Em xuống sắc quá đấy, không sao... bên anh, em sẽ rạng rỡ thôi!"



Tôi chỉ thinh lặng đứng dậy kéo hành lý vào phòng. Điều tôi nghĩ trong đầu là trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, tôi không gây ồn ào nữa, tôi luôn là kẻ biết rút kinh nghiệm...



Tôi biết Anh đi đâu thì cũng đem theo việc bên mình, và khi Anh làm việc thì rất say mê, thế là lợi dụng đúng 8h tối tôi ra khỏi biệt thự, tôi mừng húm khi thấy chiếc xe tôi vẫn còn chìa khóa cắm trong ổ, tôi đề máy, nhưng tôi chưa kịp nhấn ga, thì tôi thấy Anh đứng trước mũi xe tôi, đôi mắt Anh mang màu xám trắng... có ăn gan rồng tôi cũng dám cho xe lao tới.


Tôi vụt ra khỏi xe, dùng hết sức mình chạy bộ, nhưng khi tôi vừa chạy được 5m thì tôi ngã xuống, cảm giác đau ở bắp chân khiến tôi quay nhìn, chỉ thấy một mũi tên nhỏ cắm vào, đôi mắt tôi nặng trĩu khép lại, chìm vào vô thức...



--



Sự lạnh lẽo khiến tôi tỉnh lại... đầu tôi còn như quay quay, nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để nhìn xung quanh mình... một cái lồng sắt khiến tôi thở dốc... tôi nhát... nói thật tôi nhát lắm...


Tôi lao mình ra cái gọi là cửa chuồng, để bị khựng lại với tiếng kêu của xích sắt... tôi nhìn lại mình... trên người không một mảnh vải che thân, thứ tôi có hiện tại chỉ là cái vòng cổ bằng xích để dành cho chó...



Chó... Chó... Chó... trong đầu tôi lập đi lập lại duy nhất một từ đó, tôi ngước nhìn lên, cái lồng thấp để không đủ vừa cho tôi đứng dậy, tôi thấy cái cửa màu trắng xa kia đóng chặt im lìm, và còn cảm nhận được độ lạnh của nó...



Anh... làm gì tôi... làm gì tôi... dù có gì đi chăng nữa, Anh cũng không thể đối xử với tôi như vậy... tôi hét lớn gọi...



-" Anh..."



Nhưng Anh không xuất hiện, sau... đúng một giờ tôi gào thét... tôi mệt mỏi vì mọi thứ, lùi lại, như muốn dấu đi mọi sự sợ hãi trong tôi, nó càng một dần lớn... từng giọt nước trong mắt tôi rơi xuống, kỳ nghỉ lần này của tôi đến tận ba tháng... tôi phải biết sống sao bây giờ...



Thời gian trôi qua, tôi lại thiếp đi, rồi lại tỉnh giấc với sự mệt mỏi, cứ như vậy đến ba bốn lần, bụng đói cồn cào, tôi lại khát... tuyệt vọng là điều mà tôi phải gặm nhấm bây giờ... đến không thể no, thứ thức ăn cay đắng khó nuốt này tôi phải tộng nó vào qua tất cả mọi đường có thể nạp trên con người tôi, và tôi chắc... sẽ có cả cái con đường mà theo sinh học thì chỉ có thải không có nạp đấy...


Tôi rùng mình cũng không còn sức, tôi ước chỉ cần cho tôi uống, tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà Anh muốn đấy... chủ nhân của tôi...



Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói ra, đây như là thử thách lớn, chỉ cần tôi vượt qua, tức là tôi chiến thắng Anh trong mọi thứ...



--



Cánh cửa mở, tôi dùng hết sức mình bật dậy nhìn ra, trong tích tắc không cần soi gương tôi cũng biết mình diễn tròn vai chó...



Anh bước đến chậm rãi, nhìn tôi, tôi quay đi không nhận, tôi sẽ không nhận mọi thứ gì từ Anh, ừ... Anh muốn thế, tôi không do Anh sinh ra, nhưng tôi biết Anh có thể tước đoạt sinh mạng tôi...



Anh mở chuồng, nắm lấy sợi dây xích kéo mạnh... tôi lao ra ngoài, và giờ tôi mới để ý, tại sao tôi không có sức khi bên Anh... Anh kéo lê tôi đi dù tôi có ghị lại, bám víu vào bất cứ vật gì trong tầm tay, Anh dùng roi da quất mạnh xuống thân thể tôi khi tôi làm Anh không hài lòng...


Anh khóa tay tôi ra sau, bằng cái còng sắt, Anh đưa tôi đến một cái bình đựng nước màu vàng chóe, tôi biết nó làm bằng vàng nguyên chất chứ không phải chỉ phủ bên ngoài, anh nói:



-" Uống đi!"



Tôi sẽ phải cúi xuống, dùng lưỡi của mình để uống như chó, không muốn... nhưng dòng nước mát lạnh không thể nào ngăn cản sự bất phục tùng của tôi, tôi vục mặt xuống, mặc kệ sặc sụa, cảm thấy chưa bao giờ nước lã lại ngon đến thế...



Tôi nghe tiếng Anh phía sau...



-" Giỏi, anh biết em có tài diễn xuất cơ mà..."



Tôi vẫn không thèm để ý đến Anh, tôi có một cái tật mà Anh biết rõ, một khi tôi không thích ai, thì dù có nói xấu tôi cũng không thèm quan tâm đến, điều đó làm cho Anh nổi giận, được... tôi sẽ xem Anh nổi giận với tôi được bao nhiêu...



--



Những ngọn roi quất xuống, chỉ có tiếng xé gió trong căn phòng rộng lớn, tôi cắn răng lại, như muốn nghiền nát hai hàm răng đã chỉnh sửa của mình, mặc kệ đau rát, đón nhận sự giận dữ của chủ nhân trút lên con chó của mình... Anh muốn tôi là chó, được... tôi làm chó cho Anh xem...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro