Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.


Tại sao tôi là Pha lê mà không là thủy tinh?



Khi hắn tỉnh dậy trong bệnh viện thì đã là một tuần sau ngày xảy ra chuyện, những vết thương khi xô xát trên người tôi cũng đã lành lặn. Nhưng để an toàn cho tôi, hắn đã cho tôi kiểm tra tổng quát.



Kết quả *Không có sao* của tôi khiến hắn thở ra... nhẹ nhỏm vì lo lắng... hắn nhìn tôi và hạ giọng... giọng hắn trầm ấm, đem lại cho người đối diện sự thoải mái và thanh thản, còn có lòng tin tưởng, để tôi thẳng thắn trả lời cái ước mơ của mình...



Thật sự thì tôi chỉ nói cho qua vì hắn khẳng định có thể trả ơn tôi bằng cách biến ước mơ của tôi trở thành sự thật. Tôi ghét loại đàn ông chỉ nói được, không làm được.



Và ngay từ lúc chạm mặt hắn trong bệnh viện, tự dưng tôi nổi lòng ganh tị với hắn.



Hắn hơn tôi đúng một con giáp, hắn thuộc tuýp đàn ông thành đạt, đẹp trai giàu có, thông minh, hoạt bát. Cứ đứng trước hắn thì tôi lại có cảm giác hắn hoàn hảo không thể chê bai.



Nhất là đôi mắt hắn, có màu xám đen. Trước ánh sáng mặt trời, nó sậm và sâu thêm, như chất chứa rất nhiều điều bí ẩn mà người đối diện không thể đọc được hết. Còn về đêm, mắt hắn trong hơn và có màu xám đậm, sáng rực long lanh như lúc nào cũng có nước...



Còn điều đặc biệt... khi hắn đặt tôi trước hắn, đối diện hắn... đôi mắt hắn trở nên màu xam xám đầy vẻ mê hoặc, cuốn lấy tôi đến độ như thôi miên, khiến tôi không muốn cũng phải khép mắt lại phục tùng...



Đối với tôi... tôi cho mình là cánh diều, còn hắn là người cầm dây.



Nhưng đối với hắn... Tôi là pha lê...



Hắn đã gọi tôi như thế, hắn nói diễn viên nào cũng phải có nghệ danh, và hắn tự đặt cho tôi.



Tôi ghét cái tên "Pha lê" ủy mị của con gái, và cắt cớ cãi lại bằng cái tên "Thủy tinh"



Hắn điềm nhiên trả lời, nhưng trước khi trả lời hắn tắt hết đèn trong căn phòng rộng lớn sang trọng, hắn ngồi sau bàn làm việc, dấu mình trong bóng tối, còn tôi... hắn bảo tôi đứng ở cửa phòng, với ánh sáng ngoài hành lang hắt vào.



Tôi không thể thấy hắn trong bóng đêm, chỉ nghe được giọng nói của hắn... như một người mẹ kể chuyện cổ tích cho con yêu trước giờ ngủ...



" Em đứng đó... với ánh sáng heo hắt của ánh đèn đường. Đêm hôm đấy, nếu không có ánh sáng này, tôi sẽ không thể đứng dậy nữa..."



Đó là câu hắn trả lời sau khi tôi ra tay nghĩa hiệp cứu hắn trong một vụ ăn cướp tài sản.



Buồn cười quá... khi tôi biết rõ sự thật, tôi đã cười ngạo cả thế gian... cười ngạo cái tuổi 16 của mình.



Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã thay đổi câu trả lời đó một cách chóng vánh mà tôi không thể ngờ.



Ừ thì... bên hắn tôi có những thứ không thể ngờ... Tôi đi nước ngoài cùng hắn. Đến nơi của hắn, nơi mà hắn có thể biến tôi thành một ngôi sao. Trước khi ra đi, hắn đã lo cho toàn bộ gia đình tôi một cuộc sống sung túc. Tôi đã nhìn hắn bằng sự biết ơn, cảm kích, đến độ tôn sùng hắn là thần tượng của tôi.



Từ đó, tôi nhất nhất nghe theo lời hắn, không còn biết hỏi cắt cớ một điều gì, và gọi hắn bằng từ... "Anh" một cách trân trọng...



Ba năm... nói ngắn không ngắn, mà dài cũng không dài... tôi thay đổi toàn bộ, như người ta nói: "Từ đỉnh đầu đến gót chân". Cuộc sống của tôi theo một quy trình của các chuyên gia. Tự soi mình trong gương. Tôi mới cảm thấy câu cha mẹ ngày nào nói: " Tôi lớn nhanh như thổi" và cùng lúc đó, tôi cũng có thể khẳng định: Hắn... thổi tôi... chứ không một ai khác.



Trong vòng ba năm đó thì tôi ít khi gặp hắn. Hắn bảo bận việc, rằng công việc hắn rất nhiều, chúng tôi chỉ gặp nhau bằng những cuộc trò chuyện bằng webcam. Trò chuyện với hắn tôi học được không ít, đủ thứ trên đời, để làm một người đàn ông lịch thiệp, dí dỏm và gallant...



Ba năm đấy tôi là một cậu thanh niên được trưởng thành trong sự giàu có và sung sướng. Ngày trước tôi cũng đã biết sức mạnh của đồng tiền, nhưng ba năm với những gì mà hắn gọi là trả ơn cho tôi, biến giấc mơ của tôi trở thành hiện thực thì tôi hiểu rõ hơn "Đồng tiền vạn năng".



Bản tính tôi không thích làm trò như phụ nữ. Tôi biết hắn đã trả hơn gấp bội phần cho việc hắn nợ tôi. Nhưng tôi không bao giờ nói ra miệng lời cảm ơn hắn. Tôi cảm thấy ngại và như sợ hắn bảo tôi quá ủy mị.



Có những đêm tôi nhớ quê hương, nhớ nhà rồi nhớ cha mẹ, các chị. Tôi chỉ biết trùm kín mền khóc âm thầm lặng lẽ. Vào lúc đó, tôi cần hắn ở bên, cần cái giọng ấm áp để an ủi tôi dù chỉ có một câu duy nhất: "Chịu khó nào, rồi em sẽ được đoàn tụ với gia đình thôi, buồn gì nói với anh, anh luôn lắng nghe những cảm xúc của em mà..."



Tôi muốn nhiều nhiều lắm... thậm chí muốn hắn nói đến độ tôi phải nghĩ hắn như con đàn bà nhiều chuyện trong làng tôi...



Không... hắn có thể cho tôi mọi thứ, đáp ứng tôi mọi thứ.... Nhưng không bao giờ hắn bên cạnh tôi lâu quá 5 tiếng đồng hồ... một buổi đêm an lành không thể có.



Hắn cho tôi tự lập, tự giải quyết mọi tình huống mà các chuyên gia trắc nghiệm tôi. Tôi vẫn luôn là một đứa biết thích nghi. Tôi dần quên mất cảm giác nhớ...



19 tuổi cộng thêm 11 tháng. Hắn cho tôi ra mắt. Tôi đóng vai chính trong một Clip quảng cáo ngắn của một dòng sản phẩm nổi tiếng. Trong lúc chờ đợi phát sóng, hắn ngồi cùng tôi ở phòng giải trí nhà hắn.



Tôi hồi hộp đến độ không thể thở... nhìn mình trong cái màn hình cực lớn, chỉ vỏn vẹn 3 phút, không thoại... tôi không tin đó chính là mình...



Tôi không thể nào giữ bình tĩnh khi sau đó phải đợi rating... hắn nhìn tôi... tôi thấy hắn nhìn tôi không rời, hắn mỉm cười với tôi... Lần đầu tiên tôi thấy hắn cười... một nụ cười không hé miệng, một bên môi khẽ cao hơn bên kia... nụ cười đấy của hắn có chút đểu giả nhưng lại rất bắt mắt...



Trên tay hắn là ly champagne màu hồng... hắn ngồi ở ghế dài, tựa người thoải mái, một tay còn lại hắn gác theo thành ghế, như mở rộng một bên thân. Tự dưng tôi đang ngồi ghế chiếc, nhảy qua ngồi kế bên hắn, vào đúng chổ gọi mời, lấy ly champagne trên tay hắn, uống cạn...



Tôi thinh lặng dán mắt vào màn hình, dù biết 15 phút sau phần quảng cáo có tôi đóng mới chiếu lại... Như lần đầu, tôi vẫn không thể thở trước hình ảnh của mình... Lần này tôi nghe giọng hắn bên cạnh...



" Em có biết sao Pha lê được phân biệt khác với thủy tinh không?"



Tôi không thể trả lời: "Không" Khi tôi thật sự không biết. Tôi chỉ quay đầu nhìn hắn. Hắn lại cười, lần này khuôn miệng hắn mở rộng hơn chút, để tôi thấy được trên má hắn có hai lúm nhỏ...



Hắn khẽ nhướng mày, cử chỉ dí dỏm đem theo cái giọng cao hơn thường ngày:



" Vì pha lê có thêm thành phần PbO, một chất lưỡng tính độc hại!"



Vào giây phút này, tôi chẳng thiết quan tâm đến câu trả lời của hắn nữa.



Một tiếng sau... điện thoại hắn báo tin nhắn, tôi vội cầm lên xem, và bật ngữa với rating mà nhân viên của hắn báo cáo.



Như con nít được quà mong đợi của ông già Noel. Một món quà mà chỉ có trong giấc mơ, nay nó trở thành hiện thực. Lồng ngực tôi như mở ra, để trái tim tôi thoát ra ngoài, bay nhảy với sự sung sướng...



Tôi ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào hốc cổ hắn, nức nở nghẹn lời chỉ có thể nói:



" Anh... Anh..."



Để nhận lấy giọng trầm ấm bên tai...



-" Ngoan nào... từ giờ trở đi, ước mơ của em đã trở thành hiện thực, anh đã làm đúng lời hứa rồi đấy nhé!"



Tôi vẫn giữ khuôn mặt trong cái hốc nhỏ mà tôi cảm thấy bình an khi tựa vào, vì sự xấu hổ khi tôi đã nghĩ sai về hắn...



Chưa bao giờ tôi nghĩ đúng về hắn bất cứ một điều gì.



Trước hắn, tôi là Pha lê, lấp lánh ánh sáng, trong suốt không một tì vết. Tinh khiết đến độ đối với hắn... Pha lê này còn có giá trị hơn cả ruby.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro