Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.



Tôi luôn biết Tuổi thơ là tuổi nhỏ ngây dại...



Tôi được sinh ra ở một miền núi cao. Đứng trên đỉnh núi phía Đông của ngôi làng. Tôi như có thể chạm tay đến bầu trời. Tôi yêu quê hương mình đến mức giờ đây tôi không muốn nói đến mình là người gì nữa. Chỉ biết tháng ngày thơ bé. Sống trong cảnh nghèo khó, tôi hầu như ăn củ còn nhiều hơn ăn cơm.



Con trai mà... Đâu như con gái. Dĩ nhiên tôi chạy rong khắp nơi. Cha mẹ nói tôi lớn nhanh như thổi. Lúc đó tự dưng tôi lại nghĩ... Là ai thổi tôi? Gió hay cha mẹ? Khi chiều chiều tôi lại ra đứng đầu làng ngóng trông một điều gì đó chẳng biết.



Chỉ biết tôi thích đứng nhìn con đường có cát vàng. Hai bên là bãi cỏ mượt màu xanh thắm. Không có gì trước mắt ngoài con dốc... Tôi thích đứng trên cao, để thấy được mọi thứ trong tầm mắt mình, và cảm giác đó như là được cả thế giới. Điều đó khiến tôi có ước mơ làm một ngôi sao.



Tôi là con trai duy nhất trong nhà có 6 chị em. Nơi tôi ở dần có cái gọi là mở cửa. Đón nhận những cái mới, năm người chị của tôi thích nghi nhanh với sự đổi mới khiến tôi cảm thấy chóng mặt và bất ngờ đến độ tôi không biết đó là tốt hay xấu, chỉ biết nó làm hài lòng năm bà chị của tôi.



Tôi học được ở chị nhiều nhất vì ba mẹ tôi phải đi làm. Điều đó cho tôi có cảm giác mình có chút ủy mị khi mình hay khóc nhè. Nói... Tôi nhạy cảm thì chính xác hơn. Tôi hay buồn vu vơ, vớ vẩn. Có lúc chỉ thấy một con bướm nằm chết tôi cũng cảm thấy nhói lòng, mắt rưng rưng.



Cha mẹ tôi thường dạy bảo... Con trai là phải mạnh mẽ, và tôi theo cha làm việc. Để tìm lấy sự mạnh mẽ như thế nào. Thì tôi chỉ nhận được sự nghèo túng thế đó. Tôi dần dà muốn rời đi, khỏi ngôi làng thân yêu để tìm một sự đổi đời như mấy bà chị. Đáng lý ra cha mẹ không cho tôi đi, nhưng tôi giở thói nhõng nhẽo, và vì là muốn tôi trưởng thành, nên cha mẹ gật đầu đồng ý.



Ngày ra đi, tôi không có một thứ gì cả. Chỉ có một thân một mình khi tôi cũng muốn tự lập. Và điều quan trọng. Tôi đã mạnh miệng hứa hẹn tương lai rực rỡ mà tôi đem về cho cha mẹ. Để cha mẹ có thể ngẩng cao đầu với đứa con trai tài giỏi như tôi.



Mười ba tuổi... Cái tuổi chỉ đủ để hiểu biết nông cạn với những gì được thấy trước mắt, được nghe bên tai... Chốn phồn hoa đô thị rực rỡ ánh đèn, tôi cảm thấy lạc lỏng quá, và còn có chút sợ hãi giữa nơi xa lạ...

Nhưng... Tôi không thể trở về, tôi không thể nào chịu nổi sự chế nhạo của mọi người xung quanh. Bạn có bao giờ đứng trước một đám đông với những lời mỉa mai, giễu cợt không? Để đối kháng, tôi hành động một cách ngông cuồng.


Kết quả mà tôi thu được không phải đâu là đúng, đâu là sai nữa, mà là án phạt... Của những người mà tự cho mình có quyền hành hạ người khác. Tôi nghiệm ra một thứ mang tên *sức mạnh*.



Tôi đành chấp nhận và bắt đầu học để thích nghi. Là một đứa trẻ chịu học hỏi, chịu lắng nghe, lại một lần biết thế nào là cận kề cái chết. Tôi nép mình lại để hòa nhập dần với cuộc sống nơi thành thị có nhịp sống hối hả cùng thị phi bất phân.



Trải theo dòng đời... Tôi thấy những mất mát, những nỗi đau, những sự thiếu hụt với sức lao động chân chính. Tôi dấu lại ước mơ làm ngôi sao của mình. Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là "Lực bất tòng tâm"



Năm tôi được mười sáu. Tôi vẫn là đứa trẻ lang thang với công việc bán dạo. Chữ nghĩa tôi không học nhiều. Theo cùng năm tháng đó, tôi mới nhận thức được để có được mọi thứ thì phải có quyền, và để có quyền thì phải có tiền.



Tiền muốn kiếm với một đứa trẻ không một đồng vốn trong tay thì nó chỉ biết phải kiếm nơi đâu buôn bán khấm khá nhất. Tôi lân la khu phố Tây. Vì ở đó tôi kiếm khá tiền cho việc bán hàng của tôi.


Đóng đủ thứ thuế trời ơi đất hỡi cho kẻ xưng danh: "Đất này của ta". Tôi dành dụm được chút. Tôi không thể gởi về quê với số tiền ít ỏi. Tôi dùng tiền đó để sắm sửa cho bản thân mình, vì tôi hiểu... Con người ta ai ai cũng nhìn bề ngoài mà phán đoán một con người, trước khi thực sự hiểu con người đó tâm tư như thế nào.



Trưng diện cho mình. Từ đó, tôi quen biết thêm nhiều người. Học hỏi được nhiều thứ. Rồi... Nếu như...



Hôm đó tôi đừng về muộn 10 phút cho việc ham tám nhảm của tôi.



Hôm đó tôi đừng đi con đường tắt về nhà.



Hôm đó tôi không... nhiều chuyện...



Thì cuộc đời tuổi thơ của tôi sẽ mãi mãi đúng thật với hai từ "ngây dại"



Để tôi mãi ngây dại nhận lấy đời, nhận lấy cuộc sống có quá nhiều khó khăn, nhưng không đến nỗi tàn nhẫn.



Ánh sáng làm mờ đi tất cả mọi thứ, để tôi không thể nhận ra đâu là con đường mà mình nên bước vào. Choáng ngợp với mọi thứ gọi là tuyệt mỹ. Tôi... Đã thấy ước mơ của mình sắp trở thành sự thật, với những lời hứa đầy mê hoặc cho tất cả những gì mà từ đáy lòng tôi ước mong.



Như cánh diều gặp gió, nó sẽ bay cao thật cao, nhưng để giữ nó khỏi chao đảo, tức nhiên phải có người giữ dây buộc rồi...



Từ cái hôm xảy ra chuyện không mời mà tới đó, đời tôi thay đổi hoàn toàn... cho mọi thứ... Từ chính con người tôi... Một ngôi sao sáng trên bầu trời, rực rỡ và lấp lánh lắm... Đó là khi bạn nhìn xa... Còn lại gần, nó chỉ là một phiến đá sần sùi mang màu tối.



À... Tôi không phải là ngôi sao... Tôi cũng chẳng phải là đá sần sùi... Hắn gọi tôi là "Pha lê"... Trong suốt không một tì vết trước hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro