Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.



Scandal của anh dành cho tôi.


Công việc lại cuốn lấy tôi rời xa Anh, cái ngày tạm chia xa đó trong thâm tâm tôi lại gọi Anh là Anh... Những mệt mỏi, bận rộn khiến cho tôi quên đi mọi thứ, tôi không có một phút giây nào để dành ra để nhớ Anh.



Tôi có nhiều dự án phim đến không thể thở, làm sao quản lý và Anh có thể xem tôi là cái máy hái ra tiền thế này. Mức độ nổi tiếng của tôi càng lúc càng lan rộng, tôi có thêm nhiều người hâm mộ. Ngoại giao rộng rãi hơn. Chí ít thì tôi có một chút an ủi rằng tôi cũng có thực lực.




Dĩ nhiên khi bạn được nhiều người quan tâm, tức nhiên bạn cũng được nhiều người nói đến. Ở thời buổi tự do ngôn luận, mặc kệ bản thân mình ra sao, cứ thích nói thì nói tràn lan đầy dẫy trên mạng xã hội. Thực hư trộn lẫn vào nhau, người hưởng lợi chỉ có những ông chủ lớn đứng phía sau.




Tôi không nằm ngoài lề đặc biệt. Tin tôi không thích phụ nữ đâu đó lộ ra ngoài, ảnh hưởng đến cổ phiếu của Anh, và để công việc làm ăn không tuột dốc, anh ra lệnh cho tôi cặp bồ, đối tượng Anh chọn cũng là một cô diễn viên mới xinh xắn trong công ty quản lý của Anh. Một công lợi hai ba việc. Tôi chính thức hẹn hò với cô ta...




Fan ủng hộ thì ít, phản đối thì nhiều, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng cái loại cổ phiếu gì đó của Anh nữa, và nó đi đúng hướng mà Anh sắp xếp... nhiều lúc tôi nhìn fan. Sao mà thấy tội nghiệp quá... đúng là một lũ trẻ trâu mà trong số đó có cả tôi.




Tôi tự an ủi chính mình bằng việc giả bộ ngây ngô để chấp nhận kế hoạch làm ăn của Anh... hứa với fan cố gắng chuyên tâm vào việc, không để phụ lòng fan, vì chúng tôi sống nhờ fan. Có yêu thương chúng tôi thì hãy ủng hộ chúng tôi...



Buồn cười quá, tôi nhớ ngày hôm đó nói câu tình cảm đằm thắm đó tôi đã cười... rạng rỡ để chứng minh tôi có thể làm tốt hai việc. Nhưng cái đám trẻ trâu đó chẳng biết ý nghĩa nụ cười thật sự của tôi.



Những tấm giấy trắng ghép lại, được tô vẽ lên gì thì chỉ có thể nhận lấy điều đấy, ghép lại thành một mảng lớn... à, lớn thế nào trước mắt fan thì tôi chẳng biết, tôi chỉ biết nó lớn đến nỗi chỉ đủ che đi cái gọi là của quý của tôi mà thôi.



Anh từng nói cho tôi biết:



-" Tất cả mọi thứ em có để hưởng thụ là em tin em góp được từ cái đám gọi là fan chỉ có tiếng không có miếng sao, em ngây thơ quá rồi đấy!"



Nhưng biết rõ thì sao, thì tôi càng thấy đời này trắng đen lẫn lộn không lường, rồi Anh lại tiếp:



-" Cứ sống như tuổi mà em muốn, hưởng thụ hết trọn cái tuổi trẻ đầy nhiệt huyết đi, giờ đây có chiến tranh đâu, bầu khí nóng dĩ nhiên phải dành để cho những cuộc chiến tranh ảo tưởng rồi còn gì!"



Tôi sợ hãi khi cảm thấy Anh quá thâm sâu trong mọi khía cạnh của cuộc sống... Rồi tôi mơ ước xa xôi, con cái tôi sẽ không đi theo con đường của tôi, cũng chẳng đi theo con đường yêu thích thần tượng, bởi cha nó làm bia một đời, thì nó không thể nào làm bia nữa...



Bạn gái mới của tôi được tôi coi là bạn nhưng có giới tính là nữ giới. Chúng tôi hợp nhau dù cô ta thua tôi hai tuổi. Chúng tôi thường xuyên bên nhau, cho những cuộc phỏng vấn, sự kiện, những game show... Chúng tôi xuất hiện thường xuyên trên các trang mạng xã hội lớn vì nhu cầu...



Bởi trên đời này có một loại người gọi là "rảnh rỗi sinh nông nổi" khi họ không thích gì đó thì họ cũng theo dõi để có dịp bắt lỗi...



Đó coi như là việc tạo scandal riêng cho mình. Bởi giới trẻ ngày nay rất biết cách đánh bóng cả chính mình chứ không phải một ai khác...



Nhưng scandal Anh dành cho tôi lại khiến Anh nổi xung thiên ghen tuông, cứ mỗi lần tôi đi với cô ấy, tối đến Anh đều xông thẳng vào nhà tôi, tra hỏi, khám xét còn hơn là tôi phạm tội lại có bệnh truyền nhiễm.



Anh xem tôi như con búp-bê tình dục của anh, trút hết những ham muốn. Còn tôi chẳng còn hơi sức nào để kháng cự, tôi buông xuôi cho xong việc... sớm tức khắc tôi được nghỉ sớm, Anh đọc được suy nghĩ đó của tôi, Anh rời xa tôi, chẳng biết Anh lại tính toán thế nào, quản lý lại bảo chúng tôi chia tay...



Ôi, người nổi tiếng thì làm gì cũng có khối chuyện đi kèm, tự dưng chia tay thì cái đám fan phản đối tức phải mừng, cớ sao lại không hài lòng mong muốn. Quả nhiên thật khó chìu chuộng khách hàng...



Như kẻ bán rau tạp bị bà già mặc cả giá, tôi phải thuận theo ý fan mà sống, nhìn mặt fan mà cười, tôi lại có cảm giác mình là con chó của chung, con chó mang mặt hề để cười ngạo lên sự đau khổ của chính mình.



Tôi không còn đủ sức để ngồi tính toán phân đâu là lời lỗ nữa, một khi tôi như diều, đã bay lên cao, rút dây cuộn lại tức cũng phải có thời gian...


Tôi lại xử công việc, Anh lại không làm phiền tôi... Thế là tự dưng tôi cảm thấy thiếu thốn quá đi mất. Từ bao giờ tôi thích có được Anh quản thế này? Từ bao giờ tôi thích sự nỗi giận của anh, nó tàn nhẫn, dã man, tôi ví nó như thuốc phiện, thứ gây nghiện rất độc hại.



Tôi tìm đến Anh, chỉ để biết Anh có bồ mới, là những con nhóc choai choai muốn được tiến thân, những đứa sẵn sàng như tôi bán thân để nhận lấy cái vỏ bọc vinh quang... sáng chói lắm đấy, để đồ bên trong này, có dơ bẩn đến cỡ nào thì cũng được che đi khuất mắt...



Tôi... vẫn không là phụ nữ, bởi thế chuyện bắt ghen đối với tôi là một việc làm khó khăn. Tôi bắt chước Anh thuê thám tử tư. Trong những lúc nghỉ giải lao cho công việc, thứ tôi nhận được chỉ là những tấm ảnh Anh với cô này, cô khác, cô kia, cô nọ...




Có gì đó nghẹn lại nơi cổ tôi, khiến tôi không thở được, nó ngột ngạt, lại khó chịu, nhìn thấy cô bạn rạng rỡ, mà không chỉ có cô ta, mà có cả Anh nữa, hai người sánh bước bên nhau mà chính tôi cũng phải công nhận xứng đôi, Anh là mẫu đàn ông chuẩn, dĩ nhiên với ai Anh cũng sánh đôi hết thảy rồi...


Tôi tự an ủi mình bằng ý nghĩ đấy... nhưng không... câu nói hôm nào của Anh vẫn văng vẳng bên tai, và tôi cũng phải công nhận... Con người ta thoải mái tâm sinh lý tự khắc rạng ngời.



Tôi bắt đầu hình dung ra, những cảnh giường chiếu mà Anh rất chuyên nghiệp, tự dưng tôi cảm thấy không thể nào tha thứ... cho chính bản thân tôi, sự thèm khát nhục dục trong tôi trỗi dậy, mặc dù tôi tự xử trong những lúc ham muốn, nhưng tôi không thấy thứ gọi là thỏa mãn...


Chỉ có Anh, tôi khẳng định điều đó từ lâu rồi... Chỉ có mình Anh duy nhất, nhưng còn Anh, lại không như tôi...



Tự dưng tôi khóc... âm thầm, tôi cảm thấy mình ủy mị yếu đuối trước Anh. Đêm đêm về đến nhà, tôi nhốt mình trong góc xó, không dám tìm lãng quên vào bất cứ thứ gì mà tôi có thể liệt kê một danh sách dài, chỉ vì tôi biết, những thứ đó như không...


Tôi nằm trên nền gạch lạnh, soi rõ thân thể trần truồng của tôi, để chờ đợi một điều gì đó.



Tôi sợ cái cảm giác cô độc này... bạn có hiểu không... không, chính các bạn cũng muốn tôi như thế... là của chung mà không phải là của một riêng ai...


Tôi đặt tay vào cậu nhỏ, không có một cảm giác nào như bàn tay Anh... tôi nằm ngữa ra, nhìn lên trần, tìm kiếm đôi mắt màu xám trắng của quỷ, hút lấy mọi thứ từ tôi...



Không... Anh thích tôi... người Anh yêu duy nhất là tôi, tất cả những người khác đều là qua đường, như mọi gã đàn ông, vẫn thích bồ khi có vợ... vợ... tôi rùng mình, tôi không phải là vợ, cô vợ mà Anh đã ly dị...


Tôi bật dậy mở tủ lớn... những chiếc váy carô và những đôi giày gót nhọn mang màu đỏ... sở thích của Anh... khi tôi thấy các cô nàng bên Anh ít nhất cũng có mặc trang phục này...



Tôi lấy ra, mặc váy vào người, xỏ giày vào chân ngắm mình trước gương, và cảm thấy mình là tên biến thái bậc nhất thế gian... tôi bước qua lại và suy nghĩ sao Anh lại thích kiểu này? Không... chẳng cần phải định rõ bệnh lý của một kẻ tâm thần... và tôi cũng đã ở bên kẻ tâm thần đó để lây bệnh nghiêm trọng.



Tôi lao ra khỏi nhà, với bộ đồ mong manh trong cái gọi là mùa đông có tuyết. Tôi lái xe đến thẳng nhà Anh... đêm nay Anh là của tôi, hay tôi là của Anh cũng được... Giờ thì tôi hiểu tại sao Anh lại thích tôi làm chó, vì Anh thích sự trung thành của tôi... vậy... Anh cũng như bao nhiêu người... đấy thôi...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro