Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.


  Hiện tại... tôi chỉ muốn được ra đi mà không phải đem theo một thứ gì. 


Có người nói: "Đằng sau ánh sáng rực rỡ, chính là bóng tối" Còn bản thân tôi thì là: "Mỗi thứ đều có cái giá của nó". Con người ta khi yếu đuối trước mọi sự việc không thể thuận theo ý mình, thì đều cho rằng... "Lực bất tòng tâm" Dễ sợ hơn thì cho là... "Số phận" hay " Định mệnh".



Cũng là từ miệng những con người gọi là mạnh mẽ. Họ mạnh miệng nói rằng: "Có thể vượt lên số phận" Hoặc "Thay đổi được số phận"... Tôi không còn đủ khả năng để cười trước những việc đang đến với tôi nữa.


Ngước nhìn lên... Vẫn bầu trời trong xanh đấy thôi, vẫn ánh nắng vàng chóa soi rọi trên bãi cỏ xanh mềm...



Êm ái không khi tôi ngã xuống? À... có chút đó, còn hơn là phải ngã xuống sàn gạch bóng loáng... bóng đến độ soi gương, soi rõ thân thể tôi không một tì vết...



Mọi thứ đều có thể sửa sang... Sao cho tuyệt mỹ trong cái nhìn tầm thường của con người... Nhưng không có gì có thể sửa được phần bên trong... Nhất là cái tâm hồn đã bị tổn thương...


À... Một chút than thở thôi, chẳng lẽ không được...



Tôi đưa tay ra... Hình dung con bướm nhỏ xinh chạm vào đầu ngón tay mình... Một khung cảnh thơ mộng trong một MV mà tôi từng làm vai chính cho cô ca sĩ nào đó... Tôi không nhớ rõ nữa... Mọi thứ đều là ảo...


Với công nghệ tân tiến có thể vẽ ra mọi thứ, sao cho thật đẹp mắt, thì tức nhiên người ta thích rồi... Rõ ràng quá mà, chẳng phải khi tôi nhận kịch bản với vai trò là hoàng tử thì rating cao hơn là việc tôi làm một tên giết người bị thần kinh phân liệt sao...



Sao có những thứ mà tôi cần phải nhớ thì tôi lại quên. Còn những thứ đáng lý ra nên quên thì tôi lại nhớ quá rõ... Tôi bị sao vậy chứ? Không một bác sĩ nào trả lời cho tôi biết cả...



Vết nứt trong đầu ngày một lớn, vì tai nạn nghề nghiệp...



Suy nghĩ mãi tôi mới có thể viện được một cái cớ mà tôi cho rằng đủ logic và vừa buồn cười... À, thì cứ cười đi... Có gì đâu nhỉ... Khi tôi chưa từng được phép khóc... Trước một ai khác ngoài con người đó...



Khóc???... Sao nó xa nhưng lại không lạ thế này...



Nước mắt cá sấu là gì nhỉ? Là cảm xúc giả tạo mà một diễn viên như tôi có thể diễn tròn vai...



Tôi quay đầu tìm cái gương lớn... Đủ để soi dáng tôi... Không thừa thiếu một chổ nào... Soi thân hình chuẩn cùng gương mặt mang danh hiệu *Top 100 mỹ nam của hành tinh*



Hành tinh này bao to?... To lắm, nhưng nó lại là hình tròn. Nên để dù đi đâu thì cũng phải có một lần lập lại... Trừ khi...



Tôi ngồi trên chiếc xe lăn này bao lâu rồi?... Không muốn trả lời... Có những câu tôi luôn được quyền đặt câu hỏi. Nhưng quyền trả lời không là của tôi...



Bắt đầu những dòng chữ này để làm gì...? Thời nay những gì xấu xa nên dấu kín... Dù còn một giờ nữa lìa xa cõi đời cũng phải ngậm miệng lại đem theo bên mình chui xuống mồ... Đó là quy tắc...



Không... Chẳng có sai hay lỗi lầm nào cả khi tôi được quyền bày tỏ những gì của tôi ra chứ... Tôi đã luôn luôn phơi bày mọi thứ từ tôi cơ mà... Vậy sao điều này tôi không thể nói... Một lần cuối cùng... Cho chính bản thân mình...


Diễn một vai trong số những vai mà tôi từng diễn... Vai cuối cùng cho một cuộc đời làm ngôi sao. Bằng cái giá trị mà tôi phải trả, vì tôi thật sự yêu thích sự nổi tiếng! Và điều đặc biệt là tôi chỉ muốn ra đi... Như ngày tôi mới đến.


Không... Có rất nhiều thứ tôi ham muốn trong cuộc đời này... Nên tôi không bao giờ cho phép mình phải hối tiếc... Dù trong đáy lòng tôi... Tôi luôn cảm nhận một chút oan ức... Nhưng...



... Nếu như ai cho tôi một điều ước... Tôi sẽ không bao giờ ước mình làm lại từ đầu, để bắt đầu từ con đường khác... Không cần ánh sáng rực rỡ chẳng hạn, một con đường bình dị để tôi khỏi phải mệt mỏi, khỏi phải bị vấp té vì ánh hào quang sáng chói che đi những gì trước mắt tôi... Thật... Tôi hoàn toàn không muốn ước điều đó.



Thứ mà tôi muốn ước rằng: "Đừng để tôi phải ở cái nơi mà bị thiên hạ gọi chung là "sửu nhi"



Và dòng đầu tiên tôi đặt bút xuống viết... Tôi chỉ muốn viết như sau...



* Bạn là người đứng trước máy quay hay phía sau máy quay? Khi bạn định rõ được ví trí nào của mình, thì lúc đó bạn hãy nhìn kỹ với những gì trước mắt bạn... Nhưng thế thì sao? Tối quá... Bạn sẽ không thấy gì. Còn sáng chói quá cũng là... Bạn không thấy gì...*



Âm thanh là thứ bạn có trong lúc này... Dỏng tai lên bạn có thể nghe rõ mọi thứ. Nhưng bạn hoàn toàn không hề biết cái thanh âm đó được phát ra từ đâu...



Đó... Chính là cuộc sống của một đứa gọi là "sửu nhi".



Tôi... Chính là một trong những đứa trẻ trâu đó... 24 tuổi... À, mà dù tôi có 60 đi chăng nữa... Khi tôi chưa kết hôn có nghĩa là tôi chưa lớn...



Tôi chỉ muốn thêm một dòng cho mở đầu, cho hiện tại của tôi...



*... Khi bạn đứng dưới bầu trời đổ mưa có kèm theo gió giật và sấm sét.



Trên người bạn là cái quần Jean và chiếc áo Pull.
Cảm giác nó khác...



Trên người bạn là một bộ đồ Veston.
Cảm giác nó lại khác...



Trên người bạn chỉ có cái quần sịp.
Nó rất khác...



Còn khi bạn trần truồng...



Bạn đã từng gặp cảnh đó chưa?



Nếu chưa? Thì bạn đừng bao giờ nói: " Lỗi trần truồng là do tôi!"



Dù có xảy ra điều gì... Tôi cũng phải mở miệng cười, cúi thấp đầu hô to trước cái đám được gọi là fan...



" Cảm ơn các bạn đã ưu ái tôi..."



Dù thứ mà các bạn dành cho tôi chỉ đủ che đi cái gọi là "của quý"



À... ừ... cái của đó đối với tôi rất quý đấy... fan ạ...*



Mở đầu... chỉ thế thôi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro