Nguoi ban trai dau tien
Người bạn trai đầu tiên
Minh Ngọc
Như là gió, chợt gõ nhẹ cánh cửa nhỏ sau nhà, có kỉ niệm khẽ chạm vào da rồi lướt đi? Nếu ta không mở cửa, nếu ta bỏ qua chút va chạm tưởng như vô tình nọ, sẽ chẳng có gì cả, lại là bộn bề trăm ngả?Nhưng nếu ta mở cửa, nếu ta dấn thêm bước nhỏ về gần kỷ niệm? Gió sẽ ùa vào, kỷ niệm sẽ vỡ oà và có khi nức nở?
Cơn gió ngày xưa của tôi, một cậu bé của lớp mẫu giáo cách đấy chục năm có lẻ. Ông nội tôi và ông nội cậu ấy thân nhau, chúng tôi cũng vậy. Lớp mẫu giáo cả hai đứa là một căn phòng nhỏ trông ra khu phố vắng với vỉa hè rất rộng. Chúng tôi gà gật giữa những câu chuyện cổ của cô giáo và lấy tóc ngoáy vào tai nhau những giờ ngủ trưa. Chỉ thú vị nhất những giờ thể dục, chúng tôi dàn hàng ngang tập thể dục trên vỉa hè, ngắm một đôi người vội vã đi qua và mư về những bập bênh, đu quay, cầu trượt với sân chơi có bóng cây và tiếng chim sâu lích chích. Đã không có. Đã chỉ là vỉa hè xi măng, khô lạnh, nhưng đã rất hồi hộp, bởi chúng tôi đã có một điều để chờ đợi. Cảm giác ấy thật tuyệt. Có một cái xe bus hay qua phó buổi sáng. Và bạn tôi chỉ cho tôi : ?oMẹ đấy. Ôtô đưa mẹ đi làm đấy?. Tôi đã tin, đã cùng cậu ngóng chờ mỗi buổi sáng để rồi nháy mắt với nhau vui vẻ vì đấy là bí mật chỉ của riêng hai đứa.
Nhưng?
Tôi đã không biết. Không biết nếu mỗi buổi chiều tôi được ôm lấy cổ mẹ, được tíu tít kể với mẹ rằng buổi trưa được ăn cơm với gì, được mẹ đặt lên chiếc ghế mây sau xe đạp để về nhà thì bạn tôi thường đứng góc lớp, mút tay và nhìn ra. Tôi đã không biết, cậu thường là người cuối cùng được đón về, và khi ông cậu không đến, cậu nhất định không chịu về cùng cô hàng xóm ông nhờ đi đón, và cô giáo phải đưa về tận nhà.
Rồi một ngày, cậu không đến lớp, ông nội tôi cũng không cho tôi đến chơi nhà cậu, chẳng phải tranh nhau với ai những hòn bi đất nung, chẳng còn ai để ?obật đèn xanh, bật đèn đỏ, hai con thỏ bỏ nhau đi.? Và cào cào cũng đã chết khô từ lâu trong bao diêm, vậy mà tại sao tôi lại hài lòng với điều ông nội giải thích rằng nhà cậu chuyển đi rồi, và tôi quên? tôi quên?
Để bây giờ, khi ông nội đã mất rồi, tôi mới nhớ ra rằng tôi đã quên, để bao nhiêu năm sau, mới hiểu được bao điều qua lần ôn lại chuyện cũ của bà nội. Vậy ra ngày ấy, không có người mẹ nào của cậu trên xe bus cả. Vậy ra ngày ấy, cậu đã bị bỏ quên, vậy thì cậu đã đi đâu sau khi ông cậu mất?
Khi cố nhớ lại một cái tên, một nét cười của ngày xưa mà không được, tôi mới biết, khi biết nhớ, biết tiếc, hẳn người ta đã phải mất đi nhiều hơn là được.
Chúng ta sẽ chẳng thể gặp lại nhau. Mà nếu có đối diện, chúng ta có phải là những đứa trẻ của ngày xưa nữa đâu. Ngay cả dòng viết này, cũng là của một cái tôi ở thì hiện tại.
Ừ thôi, gió hãy cất tiếng ru cho kỷ ức ngủ yên.
Ừ thôi, hãy xếp lại vào hồn ước muốn cổ tích là tìm về, là gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro