1 noi buon tre con
Một nỗi buồn trẻ con
Trẻ con không biết buồn, có ai đó bảo thế. Hờn giận cũng qua ngày, mà có buồn tủi chuyện gì cũng qua ngay. Nhưng trong thời thơ ấu của tôi có một nỗi buồn đọng lại.
Cậu đón tôi ở lớp mẫu giáo thường trêu: ?oHôm nay cô giáo bảo Tâm thế nào ấy nhỉ??. Tôi thường nghxi lại những trò nghịch ngợm của tôi trong ngày và và cau có trả lời: ?oChẳng bảo gì cả!?. Và biết ngay câu tiếp theo của cậu: ?oThế mà cô giáo lại bảo cậu là Tâm nghịch như con quỷ cái ấy!?. Biết là cậu đùa nhưng tôi vẫn ấm ức, bởi tôi cũng hiểu con quỷ cái là xấu lắm.
Mà đúng là hồi mẫu giáo tôi nghịch ngợm thật, không hôm nào không có một chuyện gì đó. Hôm thì vờ ốm để được ăn thêm suất cháo thịt. Hôm thì bắt thằng Vĩnh ăn hộ canh rau cải nấu tôm, khiến giờ ngủ trưa nó bị các cô mắng vì chốc chốc lại giơ tay xin đi vệ sinh. Và cấu tất cả những đứa nào tôi thích cấu. Các cô giáo nhận thấy ngay rằng tình hình giờ ra chơi sẽ rất yên bình nếu tôi bị cách ly ra chơi một góc riêng.
Thế là tôi lủi thủi một mình. Có lúc lấy lõi cuộn chỉ làm micro để hát. Có lúc lấy phấn ra ?otập viết?, nhưng vì chưa biết viết nên toàn vẽ giun thôi. Hát mãi, viết mãi cũng chán, một hôm tôi quyết định trèo qua tấm chắn, lẻn xuống vườn sau trường chơi. Có cái gì trắng trắng, tròn tròn trông lạ thế kia nhỉ? Tôi hấp tấp chạy đến, ngồi thụp xuống. Oa, hai quả trứng bé xíu! Không phải trứng gà, không phải trứng chim, trứng này bé hơn nhiều. Nó sẽ nở ra con gì nhỉ? Tôi khẽ nhấc hai quả trứng lên vạt váy, và quyết định đem về ấp. Tôi sẽ vừa ấp vừa ước. Ước nở ra con gà, con vẹt hay con mèo? À, không, phải là con rồng. Cậu chả hay kể chuyện con rồng cho mình viên ngọc ước hay sao? Lúc ấy tôi sẽ tha hồ mà ước nhé: ước mẹ đẻ em bé mới, ước được ăn cháo thịt cả tuần, ước cái bà hôm nọ không phải đi ăn xin nữa, ước cái Thuỳ sẽ không bị bố nó đánh mỗi chiều?
Với bao điều ước trẻ con ấy, tôi cẩn thận giấu hai quả trứng vào throng túi váy. Lần đầu tiên tôi đi ngủ trưa ngoan ngoãn, không chọc ngoáy, không thầm nói chuyện, tay khư khư trong túi áo. Rồi ngủ quên đi lúc nào không biết.
Lúc tỉnh dậy, thò tay vào túi thấy trống rỗng không. Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, tìm quanh. Chả thấy trứng đâu. Tôi nín thở đẩy lưng cái vân lên. Hai quả trứng rồng đã bị đè nát, vỏ trứng vụn dính đầy ra chiếu. Tôi muốn gào lên mách cô. Nhưng cô biết là tôi đem trứng rồng vào lớp ngủ trưa thì sẽ ra sao nhỉ !? Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ thu dọn, buồn muốn khóc. Mẹ sẽ không sinh em bé mới, sẽ không có cháo thịt, cái bà hôm nọ vẫn đi ăn xin, và cái Thuỳ chiều nay lại bị bố nó đánh, và sẽ lại khóc dám dứt sau bể nước. Tôi không thể đem khoe nó hai quả trứng rồng và hứa rằng điều ước đầu tiên sẽ dành cho nó.
Năm giờ chiều, cậu tôi lại đến đón, lại trêu ?oHôm nay cô giáo bảo Tâm như thế nào ấy nhỉ??. Tôi thở dài, rồi lần đầu tiên con bé năm tuổi là tôi nói: ?oCái con quỷ cái ấy, nghịch ngợm lắm!?.
Và nước mắt ngấn trên mi. Đó là nỗi buồn đầu tiên trong những ngày thơ ấu của tôi, nõi buồn về những quả trứng rồng bị vỡ, những ước mơ không bao giờ nở, và về một người bạn gái chiều nào cũng khóc sau bể nước.
Dương Quỳnh Tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro