truyen ngam chap3,4
Chap 3
Ma cũ - Ma mới
_Xin lỗi.- tui khoác vội balô lên vai rồi bước qua bàn kế bên.
_Cảm ơn.- cô bé đó quay đi.
Bước qua bàn kế bên, có một nhân, cũng là Việt Nam, cũng cận thị, nó ngồi nhương nhướng đôi mắt chừng như thiếu ngủ đã lâu nhìn tui.
_Tôi ngồi đây được chứ?- tui nói
_Ừ, ngồi đi.- nó mắt nhắm mắt mở trả lời
_Học ở đây lâu chưa?- nó hỏi tui
_Không, năm nhất.
_Ờ, vậy hả? Tao cũng mới chuyển qua.
_Ma mới luôn à?
_Tao tưởng mày học ở đây lâu rồi chứ.- nó nói
_Mày tên gì?
_Mẫn. Mày?
_T.
_Ờ.
Vậy là có người chung hội ma mới rồi, cũng đỡ cô đơn.
“Các em giở sách ra, trang 15!”…bắt đầu vào tiết học, môn này quả là khó đỡ, tui với thằng bạn mới quen cứ vật vựa.
Hết tiết, tui ngáp ngắn, ngáp dài xách balô ra cửa lớp. Vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Xong xuôi, đi ra, vừa đi vừa cầm cái thời khóa biểu mà soi. Lớp kế tiếp là Tiếng Anh, phòng số 6B. Ở đâu?
Chạy về lớp kiếm thằng đầu quắn mang kính cận nhưng không có ai. Mới vô ngày đầu mà trễ rồi, gặp ngay môn chính nữa chứ. Chết chết!!
Chạy vòng vòng như thằng hâm, ngó hết phòng này qua phòng khác, phòng 6B nằm chỗ nào? Cái trường nhỏ như cái lỗ mũi mà sao rối rắm quá. Nhìn đồng hồ, 9h10, trễ cha nó 10 phút rồi. Tui quáng quàng chạy, nhắm mắt nhắm mũi đâm sầm vô người nhỏ con gái đang bê chồng sách cao ngất ngưởng “Rầm!” một cái. Chồng sách đổ ào xuống đất. Đã trễ lại còn gặp chuyện nữa.
_Xin lỗi, xin lỗi, bạn có sao không?- cô bé thốt lên
Lạ thật, đáng lẽ người xin lỗi là mình mới đúng, nhưng mà thay kệ, không sao là được rồi.
_À, ừm, mình không sao.
Nói đoạn, tui toan bước đi, nhưng nhìn một mình cô bé cắm cúi nhặt lại mấy quyển sách thì cũng chạnh lòng.
_Để mình.- tui bước tới, xắn tay áo rồi khom lưng xuống nhặt từng quyển sách.
Một lúc sau cũng xong…
_Cảm ơn nha.- cô bé gật gật đầu
_Ừm, mà bạn đi đâu mà đem theo nhiều sách vậy?- tui hỏi
_À, mình lấy tài liệu cho thầy.
_Bạn biết phòng 6B ở đâu không?
_À, phòng mình đang học, bạn là học sinh mới à?
_Ừ, năm nhất.
_Đi theo mình, sắp tới phòng 6B rồi.- cô bé ra hiệu cho tui
Mừng rơn, tui tót theo ngay. Rồi tới nơi, tui mở cửa giúp cô bé.
_Em đi đâu mà lâu quá vậy?- một ông ú ú, tròn tròn, quả đầu hói bóng lộn đứng đó vừa lắp máy chiếu vừa quay ra nói, chắc là thầy giáo.
_Tại nhiều sách quá mà thầy Smith.- cô bé trả lời rồi đặt chồng sách xuống bàn
_À, đây là học sinh mới nha thầy.
_Hả? Cậu đó à?- ông thầy chỉ tay về phía tui.
_Dạ, học sinh mới.- tui gật đầu lia lịa
_Ok, em chọn chỗ ngồi đi.
Ngó nghiêng thì thấy một nhóm con trai Việt Nam, có cả thằng Mẫn. Tui nhanh nhảu xách balô đến chỗ tụi nó ngồi.
_Hêlô ma mới.- một thằng giơ tay ra chào tui
_Chào.- tui cũng gật đầu chào lại.
_Giới thiệu chút coi.- một thằng có vẻ “gấu” hất hàm hỏi
_T, mười một.
_Vậy à? Tao tên Huy, nhưng ở đây ai cũng kêu là David, cùng khối với mày.- thằng cận tóc quăn lúc nãy Vinh chỉ tui, nói.
_Thông, cùng khối.- một đứa khác trong nhóm, nhìn có vẻ hiền.
_Ừ, vậy à…
Duy chỉ có thằng “gấu” hỏi tên tui thì không giới thiệu gì, nó nằm bẹp ra bàn.
_Trật tự nào! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, các em học sinh mới đứng lên giới thiệu cho tôi nào!- ông thầy dõng dạc
Chỉ có mình tui với thằng Mẫn đứng dậy.
_Bây giờ thì tới lượt học sinh cũ nào.
Cuối cùng cũng đến, tui đang muốn biết thông tin của thằng “gấu” nằm bẹp. Lần lượt các học sinh cũ đứng dậy giới thiệu về mình. Cô bé giúp tui tìm phòng khi nãy tên là Như, cùng khối, học sinh đứng hạng nhất trường năm ngoái. Thằng David đứng thứ nhì.
Tới phiên thằng “gấu”.
_Hải, mười hai.- nó thiểu não
_À….ừm…
“Rengggg!!!!” hết tiết hai, nghỉ giữa giờ.
Đói bụng quá, ăn sáng phát. Chạy xuống dẹp tập sách rồi tui đi mua đồ ăn sáng. Mua cái hamburger trong máy bán hàng tự động rồi đem bỏ vào microwave, lát sau lấy ra ăn, nóng bỏng mỏ. Vừa ăn vừa rảo bước vòng vòng trường. Đi ngang qua dãy phòng học bỏ trống thì bắt gặp cô bé mang kính Nobita lúc sáng, hớt hải chạy ra:
_Này! Giúp mình với!
_Chuyện gì?
_Có người bị đánh ở ngoài hành lang, bạn ra ngăn lại đi.
_Ơ…ừ, bạn đi báo giám thị đi.- tui nói chạy như bay ra ngoài hành lang.
Ở đây khuất, bẩn, đầy bụi. Chắc lâu lắm không có người lên. Trước mặt tui là một thằng nhóc người Việt Nam đang cố chống trả lại hai tên Hàn Quốc. Các “oppa” đánh đấm ra dáng phết, thằng cứ như cái bao cát vậy.
_Ê! Tụi bây làm gì vậy?!- tui nhảy ra, cố gắng can.
Giằng co một lúc, tui cũng kéo được thằng nhóc ra khỏi hai tên “oppa”.
_Mày là thằng nào?!
_Không là ai cả, làm gì tụi mày đánh nó?!
_Không phải chuyện của mày, biến đi!
Nói rồi nó thẳng tay đấm vào ngực tui, khá mạnh. Tui loạng choạng, suýt nữa thì ngã chổng vó. Tụi nó lại lôi đầu thằng nhóc ra bem. Nén đau, tui đứng dậy, nhào tới ăn thua đủ với tụi nó luôn. Thằng “oppa” đánh tui đang hăng say đấm thằng nhóc nên không biết tui ngay sau lưng nó. Dùng hết sức, tui lấy tay kẹp cổ nó lại thật chặt. Nó vùng vẫy mạnh quá, nên tui đành phải lên gối vào hông nó. Lên gối tới cái thứ 3 thì nó nằm xuống phủ phục, thấy vậy tui cũng thả ra, nó nằm sấp xuống, ôm hông thở như người sắp chết.
Thằng đồng bọn của nó nhìn có vẻ ốm yếu hơn, nó đứng đó trân trân nhìn tui, chắc do bất ngờ quá.
Đúng lúc này thì ông Vinh với một ông khác to con đi lên cùng với cô nàng mang kính Nobita. Giám thị đó hả?
Thấy ông Vinh, hai thằng “oppa” có vẻ sợ, thằng bị tui đánh được đồng bọn dìu đi, có vẻ nó đau lắm.
_Ê, thằng kia, sao mới đầu năm vô đánh nhau rồi mậy!?- ông Vinh quát tui
Không để tui trả lời, cô bé mang kính Nobita giải thích giúp ngay:
_Là em nhờ bạn đó giúp mà anh. Tại em thấy Thông bị đánh nên em mới nhờ bạn đó giúp.
_Hả? Vậy à, vậy anh xin lỗi chú.- ông Vinh nói
_Còn thằng kia! Mày làm gì mà bị đánh?!- ông Vinh túm thằng nhóc lên
Ra là thằng Thông, thằng lúc nãy trong lớp Tiếng Anh.
_Lát nữa em kể sau, giờ em bận việc.- nó lờ đờ nói rồi phóng thẳng xuống cầu thang.
Ông vì mày mà bị bem trầy vi tróc vẩy mà tiếng cảm ơn cũng không có. Mày mà không phải Việt Nam là ông cho mày ăn hành. Tui ra vẻ khó chịu nhìn theo thằng Thông.
_Tay bạn chảy máu kìa.- Kính Nobita nói
_À, không sao, nhẹ thôi.- cùi chỏ chảy máu, đau bỏ, nhưng mà cái tính tự ái nó không cho tui nhận rằng mình đang đau thấy tía.
_Để mình lau cho.
_A…ừm…- tui ậm ừ.
Cô bé lấy chai nước trong balô ra rửa vết trầy cho tui, lấy khăn giấy lau rồi tỉ mỉ lấy băng keo cá nhân băng cho tui. Băng keo “Hello Kitty”lạy hồn
_Cảm ơn.- tui nói
_Không có gì.
_Bạn là học sinh mới à?- cô bé đẩy cái kính hơi trễ xuống mũi của mình lên
_Ừ, mình mới chuyển tới.
_Mình tên Mi. Rất vui được gặp bạn.- cô bé cười
_Mình cũng vậy.- tui cười theo, liếc mắt nhìn đồng hồ thì trễ bà nó mười lăm phút.
_Chết, thôi, mình đi đây, bye.- tui, ba chân bốn cẳng chạy vọt đi.
_Ơ…- cô bé có vẻ hơi bất ngờ.
Kệ, chỉ mong là không bị tardy*. Cầu trời cầu phật!
*Khi đi trễ thì sẽ bị ghi tên, nếu bị tardy nhiều lần sẽ dẫn tới bị phạt.
Loading…..
Chap 4
Ngày 12 tháng 11
_Có thiệt là mày quyết định vậy không?
_Chắc vậy, cũng hai tháng rồi, giờ xong xuôi rồi….- tui cười nhạt
_Ờ…
_Mà….. ậu mợ nó! Tao éo có quên được!- tui nói, giọng khản đặc, đập trán thùm thụp xuống bồn rửa mặt một cách đau khổ.
_Thì quay lại với nó đi.
_Không được. Có quay lại thì cũng không chắc gì được lâu. Vết nứt thì còn mãi…
_Mày bớt triết lí cùn, triết lí đụt giùm tao. Mày còn yêu thì mày quay lại thôi. Có gì khó đâu?
_Nhưng mà….mẹ kiếp!!!
“Xoảng!”,- tui đấm thẳng tay vào tấm gương. Nó vỡ ngay tức khắc, tay tui thì lấm tấm máu.
Nhìn vào gương, tui không còn nhận ra mình, ừ, bể mợ rồi, lấy gì nhìn ra. Rửa mặt. Mở tủ y tế lấy cây nhíp, băng bông, thuốc đỏ. Băng bó xong, tui gỡ cái gương cũ xuống đem bỏ, kéo tấm gương mới ra treo lên.
Vậy là trở lại sống cái kiếp độc thân, cục súc của mình được hai tháng rồi. Khá là buồn và chán. Ôi, con gái. Chung quy cũng do cô ta xuất hiện mà tôi mới ra nông nỗi như vầy. Tặc lưỡi, kéo thùng bia dưới gầm giường ra, nói là thùng nhưng chỉ là cái hộp đựng giày cũ, tui nhờ ông anh họ mua bia về giùm. Bật lap lên, nhìn màn hình, tay cầm lon bia rồi lại bỗng thấy bần thần.
Nói là không thể quên này nọ, nhọ nhăng nhưng tui cũng đỡ nhớ hơn phần nào rồi. Nhớ hồi đó lúc mới yêu thề sống chết mãi bên nhau, blah blah blah…. Đủ kiểu, lố thật.
Tử vi nói đúng, tui-cung Xử Nữ, hễ không còn yêu là dứt khoát ngay và luôn. Thà làm FA còn hơn bám dính cứ như con đĩa. Nói chung, tui không phải kẻ lụy tình.
“Tít tít tít!”
_Gì?- tui giật mình, bật máy và gắt vào điện thoại
_Đi ăn yogurt mày.- giọng thằng Mẫn sang sảng
_Hết tiền.- tui đáp gọn lỏn
_Mày xạo, mấy bữa trước tao thấy cái bóp mày còn dày cui.
_Độn giấy vụn giữ sĩ diện với gái chứ gì, mày đi đi, dạo này tao rách lắm.
_Tao bao.-
_Ờ, tao đang mệt, qua rước tao đi.- tui cười đắc thắng
_Mày quần quá, mười lăm phút nữa tao qua, ra cho lẹ nha con.
_Ờ, tao đợi. Hé hé.
Cúp máy, bò xuống giường, bò vô nhà tắm. Miệng lẩm bẩm chửi mẹ thằng điên, sáng chưa ăn sáng mà kêu đi ăn yogurt. Ngó lại đồng hồ, một giờ chiều, mình ngủ dậy hơi trễ…
“Rột rột, roẹt roẹt!!”, súc miệng, thay đồ, lấy wax chà cho cái đầu dựng lên như ổ rơm xong lấy sin-gum ra vừa nhai vừa đợi thằng Mẫn.
“Tin!Tin!Tiiiiin!!!!”- tiếng còi xe inh ỏi dưới nhà.
Ló đầu ra thấy xe thằng Mẫn đang đậu ở dưới. Xách đôi giày rồi phóng xuống dưới nhà, chuẩn bị đi “quậy”.
_Mày rề rà quá.- Thấy tui, nó nhăn nhó ra vẻ khó chịu
_He he, nói nhiều, đi lẹ mày.- tui nhe răng cười rồi tót vô xe ngồi.
Nó bật máy, đẩy cần gì gì đó, nó chung là chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi chạy vụt đi. Ngồi trên xe bất chợt tui lại nghĩ về cô ta. Chia tay cô ta là cái lý do chính đáng nhất để tui xề xòa, bê tha với bản thân. Hai tháng qua, tui thay đổi khá nhiều, quậy hơn, chịu chơi hơn, trẻ trâu hơn nữa. Đầu tóc dài thườn thượt, đã vậy còn nhuộm cam, tai thì xỏ hai, ba lỗ. Nói chung là thay đổi 1 cách chóng mặt, chắc chắn không ai nhận ra tui.
_Đi đâu mày?- tui hỏi
_Yogurt chứ đâu.
_Sao mày đi đường này?
_Đi rước gà.- thằng Mẫn cười tít mắt
_Gà?
_Ừ, hôm qua lên facebook gặp được hai em, thấy mày một mình tội quá nên tao share cho một em.- nó tiếp tục cười
Thằng ôn này thấy tướng tưởng đâu bằng tuổi tui, ai dè qua đây đi học đúp lớp hai năm, đáng lẽ bây giờ nó lên đại học rồi. Học không thấy đâu, được mỗi cái ăn chơi là giỏi.
“Kịch.”- Chiếc trờ tới trước một quán cà phê rồi dừng lại.
_Tới rồi, xuống xe.- thằng Mẫn hất hàm
_Ờ, từ từ.- tui mệt mỏi mở cửa xe
_Hơơơơ…-tui làm một tràng ngáp dài
_Mày hẹn ở đây à?
_Ừ.
Bước chân vô quán, cứ y như là vô McDonald’s vậy. Chán, thèm cái không khí quán ở Việt Nam. Mua hai đá đen với hai li cà phê sữa, tui với thằng Mẫn kiếm chỗ ngồi đợi. Đang ngồi tự dưng nó móc túi thảy lên bàn tui cái ba con sói.
_Giữ, tối xài.- nó nói, hai mắt vẫn ngóng ra ngoài
_ Có gì lát đưa, ở người ta tưởng tao với mày….nữa- tui nhìn nó ra vẻ bực mình, tay thì lấy cái ba con sói kia cho luôn vào bóp.
_Hàng tới, hàng tới, hàng ngon, hàng ngon!- hai mắt nó sáng rỡ
_ Í….cặp đùi kìa…- hai mắt tui như muốn lồi ra ngoài
_Má, sướng quá, sung sướng quá, tao chọn em mặc áo thun đen. – nó nói, mặt cười nham nhỡ
_Tao chọn em mặt váy vậy.- tui cười mãn nguyện, trời ơi, biết vậy hồi đó học chăn rau cho rồi, cưa gái làm mợ gì mà tiền mất tật mang.
_Hi anh! Anh Mẫn phải không ạ?- em áo đen bước tới chỗ thằng Mẫn.
_Hi, anh là Mẫn. Em là Ngọc đúng không
_Dạ, em bị kẹt xe nên đến trễ, mà nhìn anh đẹp trai hơn trong hình nhiều nha.- con bé áo đen cười tình, “Râm” lắm đây mà
_À, he he cảm ơn em, đây, thằng này là T, bạn anh.
_Vậy à, hi anh.- em nó nhìn tui cười tít mắt
_Bé này học chung trường em, nhỏ hơn em một tuổi. Tên là Vi.
Nghe mà sửng sốt…Cái tên huyền thoại một thời, nói thật một câu, đóe hiểu sao đó giờ tui gặp em nào tên Vi cũng dễ thương vật vã, mà phũ thì cứ như là….…nỗi ám ảnh một thời cái tên này.
Tới nước này muốn đánh bài chuồn cũng không được, thôi thì sống chết mặc bay, chơi luôn một phát trở thành đàn ông luôn
_Em biết một chỗ vui lắm, anh muốn đi không?
_Ok, đi.- thằng Mẫn cười tình với con bé áo đen
Tui, thằng Mẫn với mấy nàng đi ra xe, tui nhìn ra phía sau tia em mặc váy trắng kĩ hơn thì thấy rất quen, không nhớ là gặp ở đâu…mà…rau gì mà như gái mơi lớn ấy, bẽn lẽn không nói một câu, mặt thì cúi gầm. Chơi với thằng Mẫn mấy tháng nay thì ít nhiều gì tui cũng có chút kinh nghiệm phân biệt gái nhà lành với rau. Có cái gì đó bất thường….
Loading.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro