Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyễn Thị Minh Khai li kì truyện

Nguyễn Thị Minh Khai là một trong những ngôi trường lâu đời nhứt đất Sài thành. Ngày trước trường chỉ dành cho nữ sinh, và được biết đến nhiều qua câu văn "nữ sinh áo tím Gia Long". Tạm gác lại những chiện lịch sử mà Tèo tui sẽ dành một bài hoàn chỉnh sau nhen.

Đêm nay, chúng mình cùng khám phá những câu chiện huyền bí, li kì, được chính các bạn học sinh trường Nguyễn Thị Minh Khai chia sẻ, trên các diễn đàn của trường, ở hai page Spirits of Minh Khai & NTMK’s Confessions. Xin được chân thành cảm ơn các admin đã cho phép mình được chia sẻ những mẩu chiện dưới đây. Cái ảnh phần 2 của mí chế kinh dị thiệt :v

Hoi, hổng tốn thời gian nữa, tắt đèn, đắp chân kín chân lại òi đọc nào mí pa, mí má.

[1]. "Ở trên lầu cao nhất dãy Bà Huyện, có 1 cái phòng bự, hiện giờ hình như đang làm chỗ chất bàn ghế hay gì đó. Phòng đó có 1 cái cửa gỗ, cũng bị đục vài chỗ nên có mấy cái khe nhìn vào trong được. 1 hôm tự nhiên thầy cô nghe tiếng cười nói trong đó, mà kiểu như 1 nhóm người đông lắm đang đùa giỡn, la hét. Mà phòng đó thì lâu lắm rồi hông có ai sử dụng, cửa khoá cứng ngắt. Mấy thầy cô mới dòm vào, thì thấy quá trời người luôn!!!!”

[2]. "Cái thời cô Bộ còn là Tổng giám thị, 1 sáng nọ cô đi rảo quanh trường để xem xét, thì thấy trên khu C ( khu Bà Huyện) có 1 cậu học sinh đứng, hỏi ra thì bạn ấy bảo là đi trực trường. Mà lúc ấy là còn sớm lắm, nên cô Bộ mới ghi tên lại để tuyên dương học sinh tích cực. Vấn đề ở đây là, khi xuống tra danh sách, thì bạn này mất mấy tháng trước vì tai nạn.”

[3]. "Phía trên phòng giám thị (quên mất lầu mấy rồi) có 1 phòng để súng học quốc phòng. Vì là súng nên cứ sau khi sử dụng thì phải khoá cửa kĩ càng. Hôm đó không nhớ là bình thường hay dịp gì, sau khi sắp xếp kiểm tra súng gọn gàng thì khoá cửa rồi niêm phong lại. Nhưng tới hôm sau, mở cửa ra, thì cái tủ bị dịch ra 1 khúc, để lộ 1 khoảng trống, trong khi niêm phong vẫn còn nguyên. Giáo viên đó mới kê lại cái tủ, nhưng hôm sau nữa, cái tủ vẫn bị dịch ra đúng chỗ đó! Lúc mời thầy về mới biết, ở đó có người nằm, người ta không cho...”

[4]. "Mấy đứa vào trường, đứng từ hội trường A nhìn ra sẽ có 1 cái bồn cây bự. Hồi đó ở đó là 1 cái giếng. Cái thời chiến tranh, có 1 cô chiến sĩ bị thương, ráng lết vào trường mình trốn, tới cái giếng thì gục ngã”

[5]. "Buổi trưa ở dãy Ngô Thời Nhiệm, chị đang trực trường thì gặp bạn nữ kia đi trên hành lang, mà giờ đó muộn rồi nên chị đó hỏi bạn nữ đó sao không đi về đi. cái bạn nữ đó chạy đi, chị chạy theo được 1 đoạn thì bạn nữ đó nhảy lên cửa sổ hành lang nhảy xuống, chị chạy lại dòm xuống không thấy đâu... đi báo cô giám thị thì cô bảo 'Chuyện bình thường mà con'."

[6]. "Có 1 lần, thầy T ở lại làm việc ở văn phòng đoàn đến lúc rất tối mới về,lúc này trường hầu như không còn ai... thì thầy nghe có tiếng gọi tên mình,nhưng nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai, cứ thế và thầy bị gọi như vậy mấy ngày liên tục... Sau khi được cô hiệu phó nói thì thầy đã đi cúng, cắm sau văn phòng đoàn (khu hồ bơi) vài cây nhang thì không còn nghe thấy nữa.”

[7]. "Lúc đó trường mình chưa sửa đâu, hành lang dài, nhỏ, hẹp và tối. Căn phòng phía trên căn tin đó. Chị học văn hóa ngoài giờ ca 2 và thường ra hồ bơi ngồi, có lần cô lao công kể phòng đó có một nữ sinh tự tử, tối cô không dám đi ngang đó, có lần bất đắc dĩ cô dọn phòng đó trễ, cô nghe mùi dầu gió thoang thoảng trong không khí. Khi cô tới đứng trước cửa phòng thì mùi dầu đó đặc sệt, là loại dầu xưa, cánh cửa mở tung và cô nhác thấy một bóng trắng ngồi cuối lớp. Lúc đó chị sợ lắm luôn vì chỗ chị hay ngồi thường nhìn được lên cửa sổ lớp đó. Lần đó chị vẫn ngồi chỗ đấy, lúc đấy là tầm 7-8h tối, chị chưa làm bài xong không dám vô lớp, ngồi đó làm quắn đít lên. Sau đó gió thổi lạnh, chị thấy cửa sổ mở và có bóng của tà áo dài trắng trong lớp học đó... Chị bỏ tập sách... chạy luôn.”

[8]. "Lúc trước khoảng 8, 9 giờ gì đó, mình ngồi khu hồ bơi chơi với nhỏ bạn,nghe tiếng xé vải ở lầu 1 dãy sau hồ bơi, ghê hơn là nghe tiếng nhỏ rồi từ từ lớn lên, cứ như có người đi trên đó, vừa đi vừa xé, mình với đứa bạn muốn quéo giò luôn"

[9]. "Kể luôn cho xôm, mấy đứa bạn chị cúp học phụ đạo ngồi cái ghế đá trước phòng vi tính kế văn phòng đoàn, 3 đứa ngồi kể chuyện ma, mà lúc đó tối thui rồi, thì tụi nó nghe lục đục ngay cánh cửa ở phòng vi tính, mà phòng đó cửa ra vào có 2 lớp, thì nghe có tiếng như có người đang giật cửa bên trong, sợ quá, không kể nửa, ngồi im thì không nghe, kể tiếp lại nghe nữa, càng ngày càng lớn, cả 3 đứa bỏ chạy sang hồ bơi, vẫn rợn người."

[10]. "Các bạn đã biết cầu thang lên tháp đối diện phòng giám thị ở dãy Điện Biên Phủ đó, hồ đó cô H hay cô G lên sớm mở cửa phòng thì thấy có 1 học sinh nữ ngồi ở ngay cầu thang, cô hỏi " Đi sớm vậy con, lớp trực hả? " thì học sinh nữ đó trả lời " Dạ con tới tạm biệt cô", xong cô bảo đợi cô 1 tí cô vào cô cất đồ, lúc đi ra cô không thấy học sinh nữ đó đâu cả, cho đến khi cô xuống phòng cô Điệp và nhận được tin có một học sinh vừa qua đời - chính là cô học sinh nữ ngồi ở cầu thang đó."

[11]. "Lớp 10 học thêm buổi tối, khoảng 9h mình về chung với thằng bạn. Hôm đó không có ai bơi buổi tối. Vừa đi ngang qua phòng y tế, dưới cầu thang chợt nghe 'Hiếuuuuu', hỏi thằng kế bên: 'Gì?'. Nó kêu: 'Gì là gì,có kêu mày đâu' ”

[12]. "Mình không học Minh Khai, mà ngày trước đi học thêm hóa ở đây, ngang qua tháp đồng hồ có nghe tiếng gõ mõ lúc 9h tối, trời ơi sợ khiếp luôn..”

[13]. "Có 1 chuyện mà thầy P kể, dặn là không được kể ai: nghe nói lúc trước trại 9/1 khối 12 chơi qua đêm, 1 ngày kia mới sáng mà có người nói là thấy 1 cặp học sinh trên lầu Ngô Thời Nhiệm. Giám thị kiếm không thấy học sinh ấy, ra hồ bơi thì thấy 1 em nữ sinh treo cổ.”

[14]. "Cái này là do cô L kể mình nghe. Cô kể hồi trường mình còn là Gia Long, trong một lớp học nọ, khi tiết học đã trôi qua được hơn nửa, giữa chừng có một nữ sinh cứ lầm lì từ ngoài bước vào lớp ngồi, không chào hỏi giáo viên gì cả, vị giáo viên đứng lớp lúc đó thấy lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ là học sinh mới từ bệnh thất đi lên vì mặt mày cứ cúi gầm. Cho đến khi vị giáo viên này thấy học sinh đó không chép bài gì, vị giáo viên mới hỏi nữ sinh đó tại sao lại lên lớp trễ, đã vậy còn không ghi bài, vị giáo viên nhắc lại câu hỏi vài lần nhưng bạn nữ sinh đó vẫn không trả lời. Sau khi nhắc lần cuối, vị giáo viên mời nữ sinh này đi ra khỏi lớp, bạn này cũng đứng dậy và đi ra, vẫn lầm lì cúi gầm mặt và không nói tiếng nào cả, cho đến khi nữ sinh đó đi ra hành lang, vị giáo viên tức giận gọi lại hỏi tên thì lúc đó cô nữ sinh mới quay lại và ngẩng mặt lên, trước sự chứng kiến của vị giáo viên và học sinh của lớp đó, cô nữ sinh kia không có mặt, nói cách khác gương mặt chỉ là 1 vùng trắng toát và hoàn toàn không có ngũ quan.”

[15]. "Năm 11 có trực ở dãy Điện Biên Phủ, mấy hôm đầu không có gì. Đến hôm gần cuối thì có chuyện. Lúc đó còn sớm lắm, trời còn tối thui, mấy đứa bạn rủ lên lầu chơi, mình nghĩ lấy chìa khóa lên mở phòng giám thị ra luôn cho tiện rồi bảo tụi nó chờ tí để lấy chìa khóa. Lúc đi lên không thấy ai hết, kêu cũng không ai trả lời, chắc tụi nó đi rồi nên mình xuống dưới chờ. Hồi sau tụi nó giỡn quá bị lao công mắng vốn với cô chủ nhiệm rồi bị bắt ghi kiểm điểm. Đang thấy hên vì không lên thì thằng bạn nó bảo: "Sao mày cũng lên mà k có ghi kiểm điểm?" Mình bảo nó có lên hồi nào đâu, còn ở dưới sân nói chuyện với con bạn mà. Xong thằng đó đớ ra, bảo là thấy mình đi lên rồi, còn đi nói chuyện với nó nữa mà. Thằng đó nó đi cuối hàng. Có đứa nói lúc đó đang ở dưới sân còn nghe tiếng mình la hét ở trển mà thật tình là mình không hề đi lên đó. Sau vụ đó mình không trực Điện Biên Phủ nữa.”

[16]. "Có ai nghe kể về căn nhà hoang ở khu trồng cây khúc Trương Định chưa? Căn nhà đó chỉ mới được dỡ ra khoảng vài năm nay thôi. Nghe thầy T kể mà không nhớ được chi tiết, chỉ nhớ là trong căn nhà lá nhỏ đó có nữ sinh tự tử vì tình từ đó không ai dám vô đó nữa vì những ai vào đó rồi trở ra cũng có vấn đề về thần kinh, mãi sau này cúng kiến ghê lắm mới dỡ ra được.”

[17]. "Nhân đà kể luôn có một lần cúp học thêm hóa, mình xuống chỗ hồ bơi đối diện thư viện ngồi chơi chơi, đang ngồi xem lại môn toán thì thấy có tiếng động gì đó phát ra trong thư viện nghe như tiếng gõ vào cửa vậy. Lần đầu nghe còn tưởng nghe nhầm, lần hai nghe thấy sợ quá bỏ ra chỗ căn tin luôn.”

[18]. "Kỳ đó mình đi cái party Noel do forum trường tổ chức, tới khoảng 11h đêm thì đám tụi mình tụ tập lại trước cổng Ngô Thời Nhiệm của trường để tính tiếp đi đâu sau đó, thì tự nhiên có 1 bác chở 1 em học sinh mặc đồng phục Minh Khai rất tử tế tới trước cổng, em đó xuống xe và nói 'Chào ba con đi học', sau đó thì em đó đi vô trường còn bác kia ko thấy đâu hết, tụi mình sợ xanh mặt luôn."

[19]. "Nhớ năm ngoái có lần trực trường, lúc dắt xe từ cổng Điện Biên Phủ vào tự nhiên thấy 1 bạn nữ mặc đồng phục Minh Khai cũng dễ thương lắm đang ngồi chỗ gốc cây, nhìn mình cười cười, mà ngộ cái mặt bạn ý hơi trắng trắng, dắt cái xe xong xách cặp quay ra ko thấy ai cả, thề là lúc đó trường rất vắng nên ko thể nhầm được.”

[20]. "Bạn mình hồi học ở trường nói nhóm nó lên trường leo qua bên khu ở phòng có áo tím nhìn vào lớp qua lổ khóa thấy 1 con mắt nhìn lại thế là cả bọn chạy mất dép không bao giờ quay lại khu vực gần lớp này nữa. Chuyện thật 100% ko có bịa đâu.”

Bonus (từ còm mem):

1. Chị là khóa ra trường khá lâu của Minh Khai rồi. Khi Minh Khai còn căn nhà hoang ở giữa sân trường chưa xây. Khu đó thì đc tách biệt hẳn vs cả trường. Chỉ có cái hàng rào nhỏ để chui vào đc từ chỗ phòng học judo và phòng td. Bọn bạn thách c dám vào căn nhà hoang đấy ko. Thế là c chui vào thật. Và c thấy rõ ràng 1 ng tóc dài nhìn c từ cửa sổ khi c cách ngôi nhà 1 đọan. Từ đó đéo bh dám chui vào lần 2 :))))))))))

2. Chuyện ma kinh dị nhất vẫn là truyện cô Đ. (xin phép giấu tên) tập bơi. Ngày xưa có lần cô ko biết bơi đi chơi với trường mém chết đuối, nên bỏ cô sức ra tạp bơi đó bạn, mà sợ người ta thấy nên toàn tập ban đêm :))

3. Vụ tự tử có thiệt nhé, mà từ thời Gia Long gì lận, cúng kiến cũng có thiệt luôn. Còn đây kể nghe, hồi chị học MK, thấy đầu bàn sát cửa cứ có ai đứng ngoài rồi đi vô ngồi, r lại ra ngoài, r lại vô ngồi. Mà chị thấy kiểu khoé mắt thôi. Xong chị mới nói con bạn ủa sao con V(nhỏ hay ngồi chỗ đó) cứ ra vô hoài vậy, bạn chị quay qua nói nãy h t thấy nó ngồi ngay đó mà, có đi đâu đâu.... Rồi 1 lần chị ngồi bàn gần cửa sổ hành lang, mà chị ngồi bên ngoài nên hay quay qua nói chuyện với đứa ngồi trong, xong đang nói chuyên thì nhìn lướt qua thấy cửa sổ có bóng người bước qua, chị thấy hơi teo teo, kể đứa kế bên, nó kêu mày đừng hù tao, r nó chui đầu ra hành lang coi có ai ko, và kết quả là ko 1 bóng người....

4. Vụ tự tử có thiệt nhé, mà từ thời Gia Long gì lận, cúng kiến cũng có thiệt luôn. Còn đây kể nghe, hồi chị học MK, thấy đầu bàn sát cửa cứ có ai đứng ngoài rồi đi vô ngồi, r lại ra ngoài, r lại vô ngồi. Mà chị thấy kiểu khoé mắt thôi. Xong chị mới nói con bạn ủa sao con V(nhỏ hay ngồi chỗ đó) cứ ra vô hoài vậy, bạn chị quay qua nói nãy h t thấy nó ngồi ngay đó mà, có đi đâu đâu.... Rồi 1 lần chị ngồi bàn gần cửa sổ hành lang, mà chị ngồi bên ngoài nên hay quay qua nói chuyện với đứa ngồi trong, xong đang nói chuyên thì nhìn lướt qua thấy cửa sổ có bóng người bước qua, chị thấy hơi teo teo, kể đứa kế bên, nó kêu mày đừng hù tao, r nó chui đầu ra hành lang coi có ai ko, và kết quả là ko 1 bóng người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro