Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện ma - Người nghệ sĩ đeo mặt nạ

upload by thientam  http://saoviet.mobi

Người nghệ sĩ đeo mặt nạ

Phần 1

Từ trước đến nay trên thế gian này từ thuở khai sinh đã chứa đựng sự tồn tại của vô vàn món đồ vật . Chúng đôi khi chỉ là những vật bình thường , khi thì lại là những món đồ kì quái . Nhưng xét cho cùng khả năng của chúng đôi lúc khiến cho con người không thể tưởng tượng ra nổi . Có những món đồ mang đến những kì tích , tiếng cười , sự hạnh phúc và niềm vui . Nhưng ngược lại với những món đồ tốt đẹp đấy cũng còn có sự tồn tại những món đồ đem đến tai ương , sự đau khổ , những bi kịch và đôi khi nó chứa đựng một sự hận thù khủng khiếp nào đó của chính người tạo nên món đồ ấy . người ta gọi những món đồ ấy là :

" những đồ vật bị nguyền rủa "

Trong cuộc sống trầm lặng của một thị trấn nhỏ hẻo lánh , một cô gái trẻ mặc chiếc áo khoác dài màu trắng nhẹ nhàng bước đi trên con đường để trở về căn nhà trọ của mình . Đang đi giữa con đường tối đen không nhà cửa thì cô nhân thấy một cửa hàng màu trắng xinh xắn đứng trước mặt mình khoảng chục mét . Từ hai ngày du lịch đến nơi hẻo lánh của Bắc Mỹ này mỗi lần đi đâu trở về căn nhà trọ của mình cô chưa từng thấy cửa hàng ấy , như thường lệ cô nhanh chóng bỏ suy nghĩ về cửa hàng với và tiếp tục cất những bước chân của mình tiếp tục trở về nhà . 

“ Keng … Keng Keng ” 

Tiếng chuông cửa hàng khẽ cất lên , một cô gái mặc áo khoác trắng và một chiếc túi xách màu hồng nhẹ nhàng bước vào trong . Lẽ ra như mọi ngày Linh sẽ bỏ qua óc tò mò và lại tiếp tục công việc đã định trước của mình nhưng lần này chẳng hiểu sao như có một ma lực nào đó lôi kéo cô bước vào cửa hàng này . Hóa ra đây là một cửa hàng bán đủ những thứ đồ từ những món đồ về nghệ thuật , về sinh hoạt , về âm nhạc thậm chí có cả những những chiếc tủ dài đựng sách cổ . Bàn chân Linh bước thật nhanh qua các dãy đồ , khuôn mặt đờ đẫn như một người vô thức cứ thế bước đi như tìm một thứ gì đó . Bỗng Linh dừng lại trước một chiếc tủ kính lớn … bên trong chiếc tủ đó chứa đựng vô số những chiếc mặt nạ . Chiếc đẹp có , xấu có , kì quái có , bí hiểm có … có thể nhận ra ngay những chiếc mặt nạ đó được đem đến từ rất nhiều nơi . Có những cái đến từ nhật bản , lại có cái đến từ những bộ lạc thổ dân từ châu phi , thậm chí có cả những chiếc đến từ những bản làng dân tộc thiếu số trong tây nguyên . Sở dĩ Linh có thể biết được những điều này vì cha cô là giám đốc một bảo tàng lớn và ngoài ra ngay từ nhỏ ông còn có một niềm đam mê rất lớn với những chiếc mặt nạ . Ngay từ nhỏ Linh đã được ông dạy cho rất nhiều thứ về những thứ quý giá được trưng bày trong các viện bảo tàng , rằng để tạo nên được một món đồ thì tác giả phải bỏ vào đó bao nhiêu tâm huyết , mồ hôi và nước mắt . Nhưng thứ cô được ông kể cho nhiều nhất vẫn là những chiếc mặt nạ ở khắp nơi trên thế giới . Ông nói rằng ẩn sâu trong mỗi chiếc mặt nạ là một câu chuyện , một nền văn hóa riêng của một đất nước , một xã hội hay thậm chí chỉ là của một làng bản nào đó . Trong chiếc mặt nạ có thể chứa đựng tình yêu , niềm vui , nỗi buồn … có cả những mối hận thù to lớn hay thậm chí có khi nó còn chứa đựng cả linh hồn của con người đã tạo ra mình . Nhưng bỏ qua tất cả chiếc mặt nạ khác đôi mắt của Linh hướng về chiếc mặt nạ cao nhất bên góc phải , ở nó toát lên một thứ gì đó như ma lực khiến Linh chăm chăm nhìn vào nó .

Cô quả là người tinh mắt , chiếc mặt nạ đó là chiếc mặt nạ đẹp và quý giá nhất trong cửa hàng này !

Linh từ từ quay lại thì người vừa cất tiếng nói kia là một người đàn ông trung niên có một khuôn mặt chữ điền , nụ cười hiền lành mặc chiếc sơ-mi trắng và quần bò màu xanh nhạt trông qua toàn bộ vẻ bề ngoài của ông ta thì người đứng đối diện cảm thấy một cái gì đó rất thân thiện . Nhưng đôi mắt của người đàn ông đó lại toát lên một vẻ gì đó rất bí ẩn , kì quái , nó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi .

Cô không sao chứ ? 

Câu hỏi của người đàn ông lạ mặt đưa Linh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ . Cô khẽ mỉm cười đáp lại :

Cảm ơn ông , tôi không sao . Ông nói được tiếng việt à … nhìn qua ngoại hình chắc hẳn ông cũng là người Việt Nam . Mà ông là chủ của cửa hàng này à .

À vâng tôi là chủ cửa hàng ... tôi tên Hùng vốn là người Việt Nam nhưng từ những năm 65 chiến tranh ở Việt Nam diễn ra ác liệt nên tôi cùng gia đình mình di cư sang bên này . Nhưng vốn do gia đình tôi thích yên tĩnh , trầm lặng không phù hợp với sự ồn ào nơi thành phố nên chúng tôi chuyển về vùng hẻo lánh này . Mà tôi thấy cô nhìn chiếc mặt nạ ấy rất lâu rồi cô có muốn cầm lên xem xét nó kĩ hơn không . Cô yên tâm ở cửa hàng chúng tôi trước khi mua một món đồ nào đó khách hàng được xem xét tỉ mỉ về món đồ đó . 

Linh gật đầu cảm ơn , trên khuôn mặt cô dần xuất hiện một nụ cười tỏ dõ sự vui mừng trước câu nói của người chủ cửa hàng . Người chủ cửa hàng đảo bước đi , chưa đầy 2 phút sau ông đã quay lại với một chiếc ghế cao để bắc lên lấy cho Linh chiếc mặt nạ . Rồi nhẹ nhàng từng chút một ông cẩn thận cầm chiếc mặt nạ đó đưa cho Linh . Linh đưa ánh mắt tò mò nhìn vào chiếc mặt nạ trên tay , lúc này đây cô mới có thể nhìn kĩ một bên chiếc mặt nạ được sơn màu trắng … nửa còn lại được sơn màu đỏ tươi . Hình thù của chiếc mặt nạ rất kì quái nó miêu tả một khuôn mặt của một con vật có một miệng mở thật to nở thành một nụ cười lớn trong đó có một chiếc răng nanh dài ở bên mép phải , đôi mắt sắc nhọn xoáy thật sâu vào tim cô . Nhưng nó lại tạo nên một vẻ gì đó rất lôi cuốn khiến Linh đưa hai bàn tay mình nhẹ nhàng đón nhận lấy chiếc mặt nạ , nhưng khi đôi tay cô vừa chạm vào thì không gian xung quanh cô trở nên tối đen rồi dần dần nó chuyển sang đỏ tươi như máu . Từ đâu đó có tiếng đàn piano cất lên từng tiếng đàn du dương cất lên tạo thành một bản nhạc tuyệt vời cuốn hút người nghe , cô thầm kính phục người đánh piano phải là một người rất tài năng mới có thể tạo nên một bản nhạc hay đến thế . Đoạn nhạc đang đến cao trào bỗng nhiên ngừng lại cả căn phòng bỗng chìm ngập trong sự im lặng , chưa kịp hiểu điều gì thì “ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ” một tiếng hét lớn vang lên , sau đó tiếng khóc , tiếng cười , tiếng thì thầm như nói chuyện đồng loạt cất lên lên xung quanh cô tạo thành một thứ tạp âm khủng khiếp . Linh nhắm chặt mắt sợ hãi co người lại , khi mọi thứ đó ngày càng cất to lên như lại gần Linh thì bỗng một bàn tay vỗ mạnh vào vai cô . Linh giật mình hét lên và mở mắt ra , mồ hôi vã ra như tắm trước mắt cô lại là khung cảnh trong cửa hàng lúc nãy . Hay bàn tay chủ cửa hàng đang lay mạnh trên vai cô chiếc mặt nạ kì quái kia thì đang nằm lăn lóc dưới đất . Thấy mọi việc có vẻ đã ổn ông Hùng cất tiếng :

Cô không sao chứ , lúc nãy khi cô vừa đón chiếc mặt nạ từ tay tôi thì cô đột nhiên ngất đi và ngã xuống đất . Tôi sợ quá vừa lay vừa gọi cô khản cả giọng từ nãy giờ . Thật may là cô không sao . 

Cảm ơn ông , tôi ổn cả . Chắc dạo này do chịu nhiều áp lực công việc nên tôi mới bị như thế . Ông có thể gói dùm tôi chiếc mặt nạ lại được không tôi sẽ mua nó . 

Ông Hùng cảm thấy cô gái đã ổn liền dìu cô ra chiếc ghế salon nhỏ ngồi nghỉ , rót một cốc nước lọc đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đi gói cẩn thận lại chiếc mặt nạ cho vị nữ khách hàng . Ngồi được một lúc Linh cảm thấy khỏe trở lại thì ông Hùng trở lại với một chiếc hộp được bọc bằng dấy và buộc kĩ lưỡng . Cô cảm ơn khẽ móc ví ra trả tiền rồi nhanh chóng trở về căn nhà trọ với món đồ lưu niệm mới ở vùng đất này . Linh có biết đâu khi bóng mình vừa khuất xa thì đứng sau lưng cô thì người đàn ông lúc nãy nở một nụ cười bí hiểm kì quái , cả cửa hàng kia dần dần thay đổi cả căn nhà trắng xinh đẹp lúc nãy biến thành một đống hoang phế nào là gạch gói , gỗ cháy đe nằm lổm cổm trên mặt đất , mạng nhện bụi bám đầy trên mọi thứ . những đồ vật được bán trong cửa hàng cô thấy lúc nãy đều nát bươm hoặc trở thành tro bụi chỉ riêng có đoạn đặt chiếc mặt nạ trên góc tủ thì chẳng hề hấn , hay có một vết bụi nào cả . Một tràng cười như điên loạn cất lên trong đêm vắng và một cơn gió mạnh thổi qua cả cửa hàng biến mất không để lại một dấu tích nào như thể nó chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này !!!

Phần 2

Trong một con ngõ nhỏ trên khu dành cho giới Việt kiều ở LosAngelles đang có những âm thanh kì lạ phát ra . Tiếng đấm đá , chửi rủa vang lên như báo hiệu cho người khác biết ở đây đang có một vụ ẩu đả .

Bốp . hự ... làm ơn … tha … cho tôi … tôi biết lỗi … 

Kẻ nằm dưới đất chưa kịp nói hết câu thì lại nhận thêm một cú sút như trời giáng vào ngay mặt . Không biết tại cú đá quá mạnh hay bởi vì từ nãy đến giờ bị đánh nhiều quá nên hắn đã ngất đi lúc nào không hay . Nhìn vào khung cảnh lúc này đây thì dưới mặt đất có bốn , năm tên con trai mặc đồng phục cấp 3 của một trường danh tiếng gồm chủ yếu người Việt ở LosAngeles này . Và đang đứng giữa đám học sinh kia cũng là một chàng trai với mái tóc dài màu bạch kim … bên trái được bết lên thành 4 đường ngang , một bên thì để dài xuống che khuất một bên mắt… ở đằng sau tóc được buộc thành đuôi gà . Anh ta cũng mặc đồng phục của trường Sunflowers đôi bàn tay và trên chiếc áo khoác còn dính chút máu của những kẻ đang nằm dưới đất . Rút nhẹ trong túi quần ra bao thuốc lá chàng trai châm điếu thuộc rồi nhẹ nhàng cất bước chân đi ra khỏi con ngõ để lên lớp học . Vừa bước đến gần cửa ngõ thì bỗng nhiên anh chàng khựng lại , hóa ra dưới chân anh ta lúc này là một chàng trai có mái tóc vàng vuốt dựng đứng đang ôm chặt chân cậu ta và nói thếu thào :

Mày xong rồi con ạ … năm một mà dám chơi bọn tao ở ngôi trường này … mày chạy không thoát được đâu … Tao sẽ …

Lại một lần nữa đối phương chưa kịp nói hết lời lại bị ăn thẳng một cú sút thẳng mặt của chàng trai vào mặt , rồi cầm mái tóc của của thằng tóc vàng kéo ngược lên đâm thẳng điếu thuốc lá đang cháy vào giữa trán mặc cho tên kia kêu rú . Khi điếu thuốc đã tắt hẳn anh ta khẽ nhếch mép mỉm một nụ cười tiếp tục bước đi , khi sắp ra khỏi con ngõ chàng trai quay lại hét to .

Tao tên Phụng … là học sinh năm đầu của ngôi trường chết tiệt này … nếu chúng mày muốn thì bất cứ lúc nào cứ đến tìm tao . 

Rồi khuất mất sau con ngõ . Vừa bước vào lớp học quẳng chiếc cặp lên bàn rồi khoanh đôi tay lại gục xuống , đang thiu thiu ngủ thì bỗng ầm cánh cửa lớp đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng “ Rầm ” , Phụng chưa kịp khỏi ngạc nhiên thì đã có một vòng tay ôm lấy cậu chặt cứng từ phía sau mùi nước hoa nhẹ nhàng bay vào mũi cậu khiến cậu biết rằng kẻ lạ mặt kia là một đứa con gái . “ What the *** … bỏ ngay tay ra … muốn chết hay sao mà dám ôm tôi hả ” . Dứt lời cậu quay lại sau lưng đang chuẩn bị gỡ đôi tay của người con gái kia ra thì “ Chụt ” một thứ gì đó mềm mềm , ấm ấm chạm vào môi cậu . Như giọt nước chàn ly Phụng trừng mắt nhìn thẳng vào người con gái kia khiến cho cô ta đứng yên như pho tượng , bởi trong ánh mắt giận giữ của cậu có một thứ gì đó khiến cho người khác khi nhìn vào phải giật mình sợ hãi . Hóa ra người vừa hôn lên môi Phụng chẳng phải ai khác mà chính là Linh , tuy rất sợ khi nhìn thấy đôi mắt ấy của Phụng nhưng dường như đã quen cô cũng nhanh tróng trở lại bình thường rồi cất tiếng : 

Con trai gì mà đáng ghét , lạnh lùng , vô tâm vừa thôi chứ … người ta nhớ anh cả tháng trời nay bây hôn có một tí thì có sao chứ … anh đáng ghét lắm . Người ta thích bốn năm rồi anh mà sao anh cứ lạnh lùng với em thế !

Ai mướn mà bày đặt thương với chả nhớ , Phụng này chả cần đứa con gái nào lo cho hết á … từ trước đến nay tự lo cho mình vẫn chưa chết được đâu … nể cô là em gái thằng Phong nên tôi tha , lần sau cô cứ thử lại lần nữa xem . Không có truyện bỏ qua như lần này đâu . 

Dứt lời Phụng bỏ đi mặc cho trên khuôn mặt Linh lúc này đã dần có những giọt nước mắt khẽ rơi xuống đất . Vừa bước đi được một đoạn bỗng có tiếng ai đó gọi cậu tự phía xong … chẳng cần quay lại cậu cũng biết kẻ gọi mình là ai rồi . Cái giọng ấm áp , truyền cảm này ngoài của thằng Phong thì chả còn là ai khác được nữa . Cậu dừng lại như chờ đợi và cũng chẳng lâu sau một bàn tay khoác lên vai cậu … Người con trai tên Phong đó có mái tóc dài màu đỏ , trên tai có một chiếc khuyên tai hình thánh giá … cậu ta sở hữu một chiếc mũi dọc dừa cao , khuôn mặt trái xoan thanh tú đôi mắt hai mí và sở hữu một nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân khiến nhiều cô gái ngay trong buổi học đầu tiên này đã bị hút hồn . Còn chàng trai sở hữu quả đầu bạch kim bên cạnh cũng chả thua kém gì , thậm chí còn hơn … Phụng sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn , đôi mắt thoáng buồn ( phải để ý lắm người ta mới có thể nhận ra được ) chiếc mũi cao , lông mi tuy ngắn nhưng từ cậu toát lên một vẻ lạnh lùng và đôi chút bất cần khiến cho cậu càng thêm nổi bật khi đi bên cạnh Phong . Hai chàng trai của chúng ta kéo nhau đi thẳng lên sân thượng tìm một chỗ kín đáo , ánh nắng không chiếu đến được rồi lăn ra ngủ . Trở lại với Linh lúc này cô cũng lim dim gật gù trong lớp lúc nào không biết (đúng là bó tay với thế hệ học sinh chúng ta bây giờ ) Rồi từ từ mí mắt của cô nặng trịu rồi cụp xuống lúc nào không hay , ngay khi vừa nhắm mắt lại cô gặp ngay một giấc mơ kì lạ cô đang đứng lơ lửng ngoài cửa sổ của một tòa nhà , nhìn bên ngoài tà nhà tuy đã khá tồi tàn nhưng từ nó lại toát nên một vẻ cổ kính với những ánh mắt của nhiều người . Bỗng có tiếng đàn piano từ đâu cất lên , như bị hút hồn Linh đưa ánh nhìn của mình vào căn phòng có chiếc cửa sổ nơi cô đang đứng và cũng chính là nơi những âm thanh như hút hồn người nghe của tiếng đàn piano cất lên . Đập vào đôi mắt cô lúc này là một căn phòng khá trống trải tối om , duy chỉ có nơi đặt cây đàn piano thì có ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống như ánh đèn trên sân khấu , cố gắng tập trung đôi mắt cô nhìn chăm chú về phía cây đàn . Bất chợt cô nhận ra đang có một người ngồi trên một chiếc ghế gỗ cũ đang đánh cây đàn trắng , bàn tay của người ấy lướt nhanh qua từng phím đàn tạo nên một bản nhạc tuyệt vời lôi cuốn người nghe , nhưng cũng không mất lâu cô nhận ra người không có khuôn mặt … hay nói đúng hơn thì trên khuôn mặt của người đó … lại đang đeo một chiếc mặt nạ . Đang cố gắng quan sát kĩ hơn thì bất ngờ máu đôi mắt của chiếc mặt nạ chảy như trút nước xuống … rồi dần dần cả chìm ngập trong biển máu , cánh cửa sổ dường như không chịu được áp lực nên bung ra và như thế cả biển máu tràn vào người Linh . Linh giật mình hét lên kinh hãi và tỉnh dậy … mọi ánh nhìn của lớp học đều dồn về cô kèm theo những tiếng thì thầm to nhỏ , rồi cô chợt giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay và đôi mắt giận giữ của ông thầy giáo . Ông ta quát lên một tiếng thật to khiến cho những tiếng bàn tán thì thầm của mọi người chìm vào im lặng .

Cô đi ra khỏi lớp ngay cho tôi 

Linh ngán ngẩm bước ra khỏi cửa lớp học và thầm trách hôm nay là một ngày đáng nguyền rủa với mình . Cũng ngay lúc này ở trong căn nhà của linh ngay trên chiếc tủ đựng những vật trưng bày từ chiếc mặt nạ một thứ ánh sáng màu tím phát ra . Rồi dần dần trên bức tường trên chiếc tủ hiện lên một dòng chữ : 

TA ĐÃ TRỞ LẠI ĐỂ TRẢ THÙ CÁC NGƯƠI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thientam