Chương 12: Bóng Ma Đêm Rằm (Phần 3)
Tiến chưa kịp vọt xe đi thì bất ngờ bị một cú đấm như trời giáng vào mặt, cùng lúc Thông cũng bị y như thế. Và... nhanh như chớp, hai tên đã bị các chiến sỹ trong đội SBC khóa trái tay ra sau lưng. Cả người và xe được đưa đi sau khi hoàn trả túi xách lại cho khổ chủ.
Ông bà Hai Thà đau thắ ruột gan khi biết rõ những chuyện động trời xảy ra trước đến giờ mà con mình là thủ phạm. Ông Hai buồn rầu, quá thất vọng vì thằng con, không chịu nổi nữa nên đã ngã bệnh, chẳng còn hới sức để lo tiếp chuyện cho đứa con hư hỏng. Còn bà lẽ ra đã ngã quị, nhưng thấy ông như vậy nên và cứ tự dặn lòng là phải cố gắng để còn lo cho ông, lo cho nhà cửa và Khải là chỗ dựa tinh thần lớn nhất cho bà, là niềm tự hào của bà. Mọi dự tính thế là bị bỏ dở dang, cuối cùng thì Khải phải xin nghỉ làm trên thành phố và về đầu quân tại tòa soạn báo của tỉnh nhà để cùng mẹ chăm sóc cho cha.
Có một điều ông bà Hai Thà và Khải không thể ngờ tới là sau khi ra tù, tuy bề ngoài có vẻ như Thông cũng có quyết tâm trở về nẻo chánh cho mọi người không quan tâm, nhưng thật ra Thông thỉnh thoảng vẫn không từ bỏ nổi những việc kiếm tiền một cách chớp nhoáng như trước kia anh vẫn làm. Người đời có câu "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt" hay "Ngựa quen đường cũ" hoặc "Giang san khó đổi, bản tính khó dời" để chỉ những người như Thông.
Ông Hai Thà cảm thấy tuổi già được an ủi đôi chút, vì từ khi Thông hội nhập trở lại với cộng đồng xã hội, họ thấy Thông chăm chỉ làm ăn bằng cách xin đi làm hồ cho những công trình nên cũng yên tâm phần nào. Bởi chỉ làm lao động phổ thông ăn lương theo công trình và ngày làm việc nên cũng không cần nhất thiết phải nộp hồ sơ lý lịch chi cho rườm rà, chỉ ghi tên theo chứng minh nhân dân là được. Hết công trình muốn làm tiếp công trình khác thì làm, còn không thì nghỉ và họ lại mướn người khác vì người làm thì không thiếu.
Bản chất Thông bấy giờ cũng vậy, anh ta cứ lầm lầm lì lì không thích nói chuyện với ai nhưng trúng mánh thì quán nhậu nhẹt là chuyện cơm bữa.... Vì công việc đòi hỏi có lúc phải xa nhà, vậy nên gia dinhd cũng không quản lý được chuyện đi hay ở của Thông. Và tất nhiên chuyện Thông đi làm ăn nghiêm túc hay... lại làm chuyện gì mờ ám khác nữa khi ở xa gia đình thì đố ai mà biết được! Chỉ thấy là có vẻ như Thông biết tu chỉnh và lo làm ăn. Tối ngày anh ta cứ đeo cái túi đồ trên vai, trong đó dĩ nhiên là một bộ quần áo cũ dành thay ra để khiêng gạch đá cát vữa, còn lại thì có cái giống gì trong đó cũng không ai biết, nhưng vì Thông đi làm hồ nên mọi người cứ nghĩ đó là những dụng cụ nghề nghiệp của anh ta mà thôi.
Mấy ngày nay dường như công trình của Thông làm ở gần nhà hay sao mà cứ thấy anh đi đi về về bất kể giờ giấc. Chiều nay từ công trình về, Thông không ăn cơm mà tắm rửa rồi sửa soạn đi tiếp. Lúc Khỉ đi làm về thì Thông đã biến từ lâu nhưng Khải lại thấy xe Thông ở nhà nên hỏi mẹ:
- Anh Thông đi đâu mà để xe ở nhà vậy mẹ?
- Nó không nói, mẹ có biết đâu! Chỉ nghe tiếng xe máy nổ trước của là... nó đã vọt ra...
- Có thằng bạn tới rước nó đi rồi. Thôi, con vô thay quần áo đi rồi ăn cơm kẻo tối.
Ông hai Thà buồn buồn khi nói như vậy, vì lúc này ông đang nằm nghỉ trên chiếc võng ngoài hiên nhà. Nghe cha nói, tự nhiên Khải chợt thấy một nỗi buồn không biết từ đâu xâm chiếm tâm hồn mình. Anh dạ đáp lời cha rồi lẳng lặng đi vào trong.
Tiến- đúng, không ai ngờ vẫn là Tiến - đưa Thông đến một quán ăn, Thông đưa cái túi đồ cho Tiến dặn nhỏ:
- Có đồ chơi trong đó rồi. Mầy kiếm gì ăn đi , đúng một tiếng sau mày tới đó trước chờ tao nghen. Nhớ chỗ hôm qua tao chỉ chưa?
Tiến vừa đeo cái túi lên vai vừa gật:
- Ừ, tao nhớ rồi. Mầy vô trong chờ đi.
Thông lửng thửng đi vô quán ngồi nhìn ra cửa chờ. Không đầy mười phút sau, Thông đứng bật dậy bước ra bên một cô gái khi thoáng thấy bóng cô bên ngoài:
- Chào Liễu! Bộ em gửi xe rồi hả?
Nhìn thấy nụ cười của Thông, cô gái dường như dạn dĩ hơn:
- Dạ, em gửi rồi. Em đang lo ngại, nhỡ phải vô quán một mình thì kỳ chết.
Thông nịnh:
- Trời! Có người bạn gái dễ thương như em ai lại để cho em phải ngượng ngùng chứ. Thôi, mình vô đi em.
Hai người bước vô, Thông tự nhiên gọi thức ăn không cần hỏi Liễu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Thông quen Liễu cũng được nửa tháng nay. Liễu là một cô gái thật thà chất phát, con nhà khá giả tử tế, vì thế tuy quen đã hai tuần nay Thông mới mời được cô đi ăn với anh lần đầu tiên. Cô cũng như hầu hết phụ nữ ở đây, thích đeo nữ trang một cách vô tư. Cũng có một vài người bị gạt, bị giật mất nhưng có lẽ chuyện đó ít xảy ra nên không làm họ rung động. Và cũng khác với dân trên thành phố, nam hay nữ gì cũng vậy, sợi dây chuyền của họ đeo trên cổ, họ không gọi bằng sợi mà bằng cọng - cọng dây chuyền - và nó luôn to và có trọng lượng đáng kể. Ngoài dây chuyền ra còn có nhiều thứ khác trên người, và Liễu cũng không ngoại lệ. Nhưng cô còn hấp dẫn hơn trong con mắt của Thông nhờ có thêm chiếc xe máy!
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện cũng phải nửa tiếng mới xong. Thông tỉnh bơ móc tiền ra trả vì ai lại để cho con gái trả tiền chứ. Anh nói với Liễu khi ngồi chờ lấy tiền thối:
- Em ra lấy xe, mình đi uống cà phê rồi hãy về.
Liễu gật đầu đi vào bãi xe. Khi cô vọt xe ra thấy Thông đang đứng bên lề cô ngạc nhiên hỏi:
- Ủa? anh Thông không đi xe à?
- Không biết sao lúc anh lấy xe định đi đến chỗ hẹn với em đạp hoài nó không nổ, chắc hư cái gì rồi mà anh chưa biết. Sợ trễ giờ hẹn nên anh đi xe ôm. Thôi, ra ngồi ngoài sau anh chở em đến quán cà phê nghen.
Liễu không biết phải đối phó thế nào đành phải giao xe cho Thông lái. Cô ngồi đằng sau mà cảm thấy hồi hộp thật ra cô chỉ mới quen Thông nên cũng chưa biết rõ gia cảnh, tính tình anh ta ra sao, chỉ lờ mờ nghe Thông nói anh ta có một đứa em làm nhà báo.
Thông chở Liễu đi loanh quanh hồi lâu, đến một chỗ cây cối rậm rạp mà không thấy bóng dáng cái nhà nào, Thông tùi vô cách mí đường một khoảng an toàn rồi dừng lại. Liễu thấy lạ chợt lên tiếng hỏi:
- Ủa? Anh nói chở em đi uống cà phê sao vô chỗ tối hù vậy?
Một bóng đen - là Tiến - Chợt nhảy ra, tay cầm con dao phay bén ngọt, thứ mấy người bán thịt hay dùng. Thông lộ rõ là một tên côn đồ, một tay hắn rúm tóc cô ghịt mạnh xuống, tay kia bịt ngay miệng cô gái. Thông rít qua kẽ răng:
- Câm miệng lại. Khôn hồn thì đứng im.
Đúng lúc Tiến một tay cầm dao, một tay giựt sợi dây chuyền bự tổ bố trên cổ Liễu, nhưng chưa được thì theo bản năng tự vệ, Liễu co giò đạp Tiến một cái không biết xui khiến thế nào mà đạp trúng ngay bộ hạ, Tiến đau quá điên tiết vung dao lên, lưỡi dao bén ngọt lia mạnh một đường...!
Không trở về thành phố, Đức Liêm cũng không đi đâu cho hết buổi sáng mà ngồi nhà lấy bút ra biết, viết bất cứ thứ gì anh nghĩ, hoặc hứng thì làm bậy vài bài thơ đọc cho vui. Trưa lại, anh cố tình ra ngoiaf sân tòn teng trên võng ngủ một giấc dài để lấy sức nhất định "thi gan" với bóng ma cụt đầu xem thế nào
Ăn cơm chiều xong ngồi trong nhà nói chuyện với ngoại và mẹ, trời tối lâu rồi, bà và mẹ đi nằm cả rồi mà Liêm vẫn chưa ra ngoài sân, nhưng ngồi trong nhà mà anh vẫn cưa lầm thầm: "Nếu như cô muốn nhờ tôi chuyện gì thì tôi sẵn sàng, nhưng cô phải nói cho tôi hiểu để có kế hoạch hẳn hoi chứ cứ vậy hoài làm sao tôi biết cái gì mà giúp cô được..."
Liêm chờ không lâu... "Đức Liêm!... Anh ra ngoài này đi!..." Một giọng nói nhẹ như gió nhưng nghe nghèn nghẹn phát ra bên tai Liêm, nah giật mình nhìn quanh nhà. Không có ai! Liêm đứng lên lửng thửng bước ra sân... thấp thoáng bên chậu hoa quế, một bóng trắng in lìm đứng chờ anh! Liêm điềm tĩnh đến đứng dựa chiếc bàn mà anh và Lân vừa uống cà phê hôm qua nhìn chằm chằm vào cái bóng ở cách xa nhà anh chừng khoảng 3 thước. "Chào cô! Cô muốn gửi gấm cái gì hì đến đây cho tôi biết đi!" Liêm không nói ra lời mà chỉ nghĩ như thế trong bụng...
Dường như bóng ma đọc được ý nghĩ của Liêm nên từ từ đến cạnh anh... Vẫn với hình dáng một ma nữ cụt đầu máu me ướt áo, và... khi đến gần cách Liêm chừng nửa thước bóng ma dừng lại rồi từ từ nâng cái đâu lên lắp vào cần cổ. Chiếc đầu lắc lư vài cái rồi đứng im trên cổ nhưng... có một khoảng cách trống không chừng vài centimet giữa đầu và thân khiến cho hình dạng cô gái trông trội nghiệp quá! Liêm cảm thấy bất nhẫ, anh rùng mình lắc đầu xua đi những cảm xúc rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào bóng ma hỏi nhỏ:
- Thật sự thì cô đã bị người ta hại phải không? Là ai, tôi có biết họ không?
Cuộc đối thoại diễn ra nhẹ nhàn như những lời thì thầm mà nếu có một người nào quanh đây, họ cũng không nghe và cũng chỉ thấy một mình Liêm đứng dựa chiếc bàn ngó mông ra ngoài dường như đang suy tư...
- Đúng là em đã bị người ta giết, cướp hết vòng vàng nữ trang và chiếc xe tay ga đời mới của em...
- Nhưng họ là ai? Tên gì?
- Là Tiến và Thông, anh trai của Khải, bạn anh.
- Vì Khải mà cô chọn tôi để giải oan cho cô phải không?
- Dạ, đúng vậy. Chỉ có anh giúp em thì mới có thể siêu thoát được. Gia đình em vẫn chưa biết chuyện này vì em đến đây đi làm có một mình.
- Thôi được. Cô biết rõ là tối sẵn sàng giúp cô nên mới ở lại đây. Cô nói rõ tên tuổi, cơ quan của cô, những điều cô nhờ tôi và những nơi tôi cần đến. Tôi sẽ lên kế hoạch giúp cô...
Đúng là một nhà báo có khác! Liêm ghi nhận những điều cô gái yeu cầu và những chi tiết xoay quanh vụ giết người. Đêm đó trước khi chua tay Liêm, bóng ma nhìn anh với đôi mắt thật buồn và hau dòng lệ tự nhien trào tuôn, rồi cô lại đưa hai tay lên bê cái đầu xuống ôm trước ngực trước khi mất hút vào bóng đêm...! Từ lúc cố gắng đưa cái đầu mình lên chiếc cổ chỗ thịt xương cùng với máu me đã khô đọng, bóng ma nói chuyện với Liêm mà dường như âm thanh phát ra từ đâu trong khe hở của cái cổ chứ đôi môi cô không hề nhúc nhích!...
Liêm đứng tần ngần nhìn vào khoảng không nơi bóng ma vừa thoát đi một lúc lâu mới chầm chậm quay bước vào nhà, trong lòng nặng nề vì nỗi xót xa cho người con gái hiền lành. "Phô trương tiền của vàng bạc quả là một việc làm dại dột!" Liêm thở dài khi nghĩ đến điều đó, anh cảm thấy chán chường cho lòng dạ độc ác của người đời. Anh khóa cửa quay vào tự pha cho mình một tách cà phê rồi cứ thế chong ngọn đèn bàn, vừa nhâm nhi cà phê vừa lên kế hoạch hành động y như một kịch bản trong phim hình sự, rồi yên chí lên giường ngủ một giấc đến sáng.
Buổi sáng tỉnh dậy, Liêm cảm thấy hài lòng vì những ngày nghỉ phép của anh không vô ích. Ăn sáng xong anh ngoắc xe ôm đến thẳng cơ quan của Liễu, rồi đến chỗ mấy chiến sĩ công an làm việc xong cũng hết buổi sáng. Liêm tự đãi mình một tô phở thay thế bữa cơm trưa rồi điềm tĩnh gọi cửa nhà Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro