Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bóng Ma Đêm Rằm (Phần 2)

Tiễn Lân ra ngoài ngõ trờ vào dọn dẹp bình tách xong, Đức Liêm nhìn đồng hồ đã thấy hơn mười giờ đêm. "Không biết đêm nay mình có thấy... không nữa?" Anh tự hỏi như thế vì tất nhiên là không làm sao quên được chuyện đêm qua.

Dường như đẻ trả lời cho Liêm, bóng ma không đầu lại xuất hiện bên kia con xẻo như đêm qua. Và đêm nay cũng với hình dạng cũ, nó cũng đưa tay vẫy vẫy như muốn cầu cứu anh một điều gì đó!... Lần này Liêm có cảm giác nao nao trong dạ như đang phải chứng kiếm một chuyện gì đó xót xa lắm...! Rồi bóng ma lại biến mất trong trời đêm, để lại cho Liêm một nỗi buồn không biết từ đâu bỗng dưng len vào xâm chiếm tâm hồn anh. Đức Liêm đứng tần ngần một lúc lâu mới trở vào nhà đóng cửa, ngoại và mẹ anh đã ngủ từ lúc nào.

Sáng ra, cả nhà thứ sớm như mọi hôm. Biết sáng nay con trai trở về Sài Gòn nên mẹ Liêm nầu cơm thật sớm. Còn Liêm thì nhất định trước khi về Sài Gòn, anh phải hỏi mẹ về khu đất bên kia con xẻo. Mời ngoại và mẹ ăn cơm xong. Liêm vào đề ngay:

- Mẹ ơi! Mảnh đất bên kia xẻo ngang nhà mình sao người ta không dọn dẹp hay cất nhà mà để chi lùm xùm ngổn ngang gạch đá vậy hả mẹ?

Mẹ Liêm nghe con hỏi như vậy tưởng con trai thấy đất trống nên hỏi vậy thôi, bà vô tư trả lời con:

- Bên đó lâu nay vẫn vậy đó con, nhưng cũng chẳng thấy ai quan tâm dọn dẹp gì cả, riết rồi thành như đất hoang, mà vì nó có chủ nên cũng chẳng ai dòm ngó chi cho nó mệt. Ở đây đất rộng người thưa, con ở trên Sài Gòn nhà cửa đông đúc nên con hỏi vậy chứ ở nơi như vầy, đó là chuyện bình thường mà con.

- Vậy người nào sở hữu miếng đất đó có ở gần đây không mẹ?

- Mẹ nghe nói gia đình nhà đó ở đâu ngoài lộ cái. Họ mua miếng đất hình như định cất nhà hay làm gì mẹ cũng chẳng tìm hiểu để làm gì chuyện thiên hạ. Chỉ thấy họ đập bỏ cái nhà chưa xong gì thì lo mắc ông chuyện gì đó rồi đê quên luôn, nghĩ cũng ngộ chứ. ủa? Mà sao khi không con lại hỏi chuyện đó làm gì? Bộ tính mua lại để cất nhà hả?

Mẹ Liêm vừa hỏi vừa cười, Liêm biết mẹ chọc mình nên cũng cười rồi không hỏi gì nữa, nhưng tâm trí anh vẫn cứ vương vấn mãi hình ảnh của người con gái bất hạnh ấy.

Anh không hiểu vì sao cô ta lại bị chết thảm như vậy, và cô có ý gì khu cho anh thấy với hỉnh ảnh vẫy tay như thể ra hiệu cầu cứu anh giúp cô một điều gì đó. "À, thì ra là miếng đất gần như bị bỏ hoang, mình đã nghĩ đúng. Nhưng nếu thế thì nơi đó phải có cái gì liên quan đến bóng người con gái ấy. Biết đâu ...! Nhưng mà trời ơi! Nếu như cô muốn nhờ tôi cái gì thì cho tôi biết đi sao lại cứ như vậy khiếm cho tôi cứ hoang mang hoài thì về Sài Gòn tâm trí đâu mà viết lách nữa chứ?..." Bỗng dưng Liêm cảm thấy khó chịu quá! Anh lẩm bảm trách cô gái như vậy khiến mẹ Liêm lấy làm lạ:

- Ủa con đang nói chuyện với ai vậy?

Liêm giật mình nhìn mẹ cười:

- Dạ, đâu có ai. Con chợt nhớ một lời thoại trong mẩu truyện con đang viết ấy mà.

bà ngoai nãy giờ nín thinh, chợt lên tiếng:

- Nè! Bữa nay là con về trên đó hả?

Đọt nhiên Liêm đưa ra quyết đinh như có người xúi giục:

- Không ngoại. Con còn công chuyện với thằng bạn ngoài lộ cái nên ở lại thêm mấy ngày nữa mới về được.

Thế rồi Liêm tự động gọi xe hẹn lại ngày về, gọi cho chỗ làm xin nghỉ thêm mấy ngày rồi cuối cùng tìm trong sổ địa chỉ, số điện thoại của Khải.

Gia đình ông bà hai Thà thuộc về hàng khá giả, họ có hai con trai nay đã trưởng thành. Thông hai mươi chín và Khải được hau mươi bảy tuổi. Khải thua anh có hai tuổi nhưng là một người chững chạc, học hành đàng hoàng, làm việc nghiêm túc và là một đứa con có hiếu. Còn Thông, tuy làm anh nhưng là một đứa hư hỏng, từ nhỏ đã tỏ ra cứng đầu không nghe lời dạy dỗ của cha mẹ. Khhi lớn lên thì biếng nhác, chẳng lo học hành chỉ lo quấy phá lêu lổng tối ngày. Cha mẹ nói năng dạy dỗ cách gì vẫn không nghe.

Năm học lớp tám, Thông đã không đủ điểm phải ở lại lớp mà hạnh kiểm cũng quá kém. Và như thế là hết năm đó cu cậu vẫn lưu ban. Và thế là nhập học không đầy hai tháng sau, Thông nhà ta chịu hết xiết nên... bỏ cuộc. Bắt đầu từ đó không ai quản lý được Thông, trong khi Khải lại là đứa trẻ thông minh, học giỏi và rất ngoan.

Gia đình chỉ có hai đứa con trai, nhưng Thông lại làm cho mẹ cha đêm ngày lo lắng mất ăn mất ngủ. Vì vậy khi Khải tốt nghiệp đại học rồi đi làm, thì thằng anh vẫn cứ miệt mài với đám bạn hư hỏng. Ông bà Hai Thà không biết làm thế nào để kéo con trai về đường ngay nẻo phải. Một hôm sau bữa cơm chiề, hai ông bà ngồi hóng gió ngoài sân. Ông như chợt nhớ ra:

- Này bà! Mình không thể nào cứ để cho thằng Thông lêu bêu như vậy mãi nguy lắm. Già đầu rồi mà không nên thân gì hết. Tôi cũng không biết hiện giờ chính xác là nó đang làm cái giống gì. Hay là mình lo cưới vợ cho nó, có vợ không chừng nó sẽ tu chỉnh lại.

Bà thấy ông có lý nên gật đầu đồng ý. Ông tiếp tục ý định của mình:

- Tôi sẽ hỏi thăm ở miệt trong xem có chỗ nào không? Nếu có miếng đất nào lớn hơn một chút, có nhà sẵn hay không không thành vấn đề. Nếu có sẵn tôi cũng đập bỏ để cất cái nhà theo ý của tôi. Còn bà thì cũng phải để ý kiếm một đứa biết lo làm ăn, lanh lợi một chút mới có thể lèo lái gia đình và khiến chồng nó nghe lời lo tu tỉnh lại. Bà thấy thế nào?

- Ông tính như vậy là được quá rồi. Ừ, ông lo vụ đất đai đi, tôi sẽ để ý lo vụ kia cho.

Thế là hai ông bà bắt đầu xúc tiến theo như những gì đã hoạch định. Ông Hai Thà được người quen giới thiệu một chỗ có đất có nhà, nhưng đất thì rộng mà nhà thì lại quá xập xệ. Dường như chủ nhân của nó không đủ điều kiện tu chỉnh nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng vì dù sao ông cũng cất lại nhà theo ý mình.

Lẽ ra kế hoạch là lo chỉnh tu cho thằng con trai lớn, nhưng vì ý thức về trách nhiệm bản thân của thằng con còn quá kém nên ông quyết định đứng tên làm chủ từ đất đai cho đến nhà cửa sau này. Trong thâm tâm ông sẽ chờ, khi nào con ông trở thành người chững chạc đàng hoàng, ông sẽ sang tên cho "vợ chồng nó" thì cũng chưa muộn.

Khỏi nói cũng biết Thông nhà ta rất bằng lòng sự lựa chọn của "ông già" khi thấy quang cảnh nhà cửa cây cối chung quanh. Nhưng hai sự hài lòng giữa cha con có điều khác biệt mà nếu nhạy cảm, người ta sẽ dễ dàng nhận ra. Và đó là một thất bại đầu tiên của ông Hai Thà đối với thằng con lớn hư hỏng mà ông không ngờ tới.

Vợ chồng Hai Thà bước đầu đã cảm thấy phấn khởi vì mua được chỗ này với một giá hời bởi chủ nhân của nó đang gặp chuyện xui rủi đam ra túng quẫ. Ông không ép nhưng vì họ cần tiền quá muốn bán ngay nên nói giá hơi rẻ một chút. Tính tình ông hai Thà thật đúng với cái tên mà cha mẹ ông đã đặt, vì vậy dù biết chủ nhà đang lâm cơn hoạn nạn, có thể trả giá xuống nữa họ vẫn buộc lòng ưng thuận nhưng ông không thể làm được nên bằng lòng ngay không trả lên trả xuống gì cả. Thế nhưng khi Hai Thà vừa cho người đập bỏ căn nhà để chuẩn bị xây mới, gạch đá còn đang nằm phơi mình ngổn ngang trên mảnh đất thì tin dữ đã bay tới! Thông và một tên đồng bọn đã bị bắt vì mới gây án!...

Mấy ngày nay Thông tỏ ra có tiến bộ khiến ông bà Hai mừng thầm trong bụng. Buổi sáng trước khi đi làm, Hai Thà còn dặn con:

- Bữa nay nhớ tới mấy chỗ ba dặn đó xon thử nghe con! Cực mấy cũng phải ráng rồi quen dần, đừng có nản chí, ráng mà làm ăn đàng hoàng với người ta, tối ngày cứ rong rong lo ba cái chuyện mánh múng là không xong đâu nghen.

Ông Thà yên lòng xách cặp đi làm khi nghe thằng con dạ một tiếng nhẹ hửng rồi sửa soạn thay quần áo. Thế nhưng chỉ mươi phút sau khi ông Thà đi khỏi thì thằng Tiến đã xuất hiện. Vừa nghe tiếng xe thằng Tiến đến, Thông vừa ngồi lên phía sau yên xe là Tiến rồ ga vọt đi. Bà Hai chép miệng lắc đầu:

- Rồi. Điệu này bó tay nữa rồi. Bỏ xe ở nhà theo mấy thằng bạn đó thì đừng có nói là đi xin việc. Chẳng biết nó đang làm cái giống gì nữa đây.

Tiến chạy hết ga đưa Thông đến trước một ngân hàng bên kia chợ, dừng xe ngồi chờ cách cửa chính một khoảng. Thông đi vào tận quầy với vẻ tự tin của một khách hàng. Theo như đã bàn bạc kỹ, Tiến ngồi chờ Thông vào trong rảo một vòng, nhiên cứu xem vị khách nào - nếu là nữ thì càng tốt - có vẻ như đang làm hồ sơ rút một số tiền lớn thì ghi nhơ mặt mũi - nhất là mày áo và vóc dáng - rồi chờ khi họ vừa xong việc ông tiền đi ra, Thông giật nhanh tuuis tiền rồi co giò chạy... Tiến sẵn sàng nổ máy khi Thông nhảy lên xe và vọt liền bỏ lại đằng sau tiếng la thất thanh : "Cướp! Cướp! Bớ người ta... Cướp!..." Thế nhưng... !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro