Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

truyen ma

Độc Huyền

Font Size: Tác Giả: Nguyễn Đình Bổn

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

Làm thân con gái đừng nghe đàn bầu.

(Ca dao).

Ven bờ một dòng sông lớn thuộc ngoại ô thành phố nọ, có một xã cù lao. Dân ở đây phần lớn sống bằng nghề chài lưới, giăng câu và một số canh tác trên những khoảng đất hẹp. Về phía cuối cù lao dân cư thưa thớt, chỉ có dăm bảy nóc nhà nhưng trong ấy có một gia đình khá nổi tiếng. Họ không nổi tiếng về sự giàu có, dân cù lao chẳng mấy ai giàu, mà nổi tiếng vì chủ gia đình vốn là một danh cầm từng theo đàn cho những gánh hát lớn. Nhưng không biết vì sao người nghệ sĩ ấy bỏ gánh hát, ôm cây đàn độc huyền trở về quê. Người thì đồn anh ta thất tình một cô đào thương vốn là nhân tình của bầu gánh, kẻ lại bảo chỉ đơn giản vì chán làm cánh chim lang bạt nên anh ta ôm đàn về quê cưới vợ. Không biết ai đúng, chỉ thấy anh ta cưới vợ thật và sinh được một đứa con trai. Đêm đêm, khi xóm cù lao ngủ sớm, những người làm nghề câu thường nghe vẳng tiếng độc huyền ai oán, nhức nhối mà đầy ma lực từ phía căn nhà ấy vọng ra lan khắp trên mặt sông như một lời nỉ non tiếc nuối về một thuở xa xôi...

Năm tháng dần trôi qua, đứa bé lớn lên như mọi đứa trẻ bình thường khác nhưng lại được người cha mang dòng máu nghệ sỹ dạy đàn rất sớm. Nhưng rồi đứa bé sớm mồ côi mẹ còn cha thì lâm vào cảnh nghiện ngập và cũng mất đi khi nó tròn mười sáu tuổi. Không nghề nghiệp, gia sản chỉ là một mảnh vườn nhỏ và cây đàn một dây, cậu bé đành về sống nương nhờ bên ngoại. Nhưng ông bà ngoại thì quá già còn cậu mợ thì hất hủi nên chỉ được vài năm cậu bé, giờ đã ra dáng thanh niên, đành trở về căn nhà xiêu vẹo của mình, xin học nghề câu ở một ông lão tốt bụng và đêm đêm lại đem đàn ra gảy những khúc bi ai.

Xóm làng đông đúc lên dần, chàng trai cũng trưởng thành nhanh chóng. Rồi cái nòi tình lại xui chàng đem lòng yêu một cô gái duyên dáng, xinh đẹp nhất vùng mà ngày ngày vẫn đi ngang nhà chàng để ra bến đò qua chợ. Đáng buồn thay nàng là con nhà khá giả nhất cù lao trong khi chàng chỉ có túp lều rách với một cây độc huyền. Mà người ta ai còn cần đến cây đàn cổ xưa này nữa? Đám thanh niên trạc tuổi chàng chỉ biết chơi ghi ta và chê tiếng đàn một dây ai oán, không thích hợp với những giai điệu mới. Thậm chí có một vài người có uy thế trong vùng còn hăm dọa sẽ đem ném cây đàn xuống sông vì họ cho rằng tiếng đàn ấy cũng như tiếng tiêu, tiếng sáo sẽ đem lại điều xui xẻo cho cả địa phương!

Trái tim chàng trai sớm mang dòng máu tài hoa như bị bóp nát mỗi khi chàng nhớ về người mà chàng yêu thầm nhớ vụng. Cô gái vẫn vô tình, thậm chí có hôm cô đi cùng với mấy chàng trai hoạt bát, hào phóng và họ thản nhiên đùa giỡn khi đi ngang qua căn nhà lá bé nhỏ đang chứa đựng một linh hồn run rẩy vì tuyệt vọng.

Nhưng dù ôm mối tuyệt tình chàng cũng phải ra đi hàng đêm cùng đi với những chiếc cần câu. Chàng chỉ có một công việc ấy để kiếm sống. Và khuya về, những khuya mùa khô gió bấc non se sẻ thổi, không thể nào ngủ được chàng lại đem đàn ra gảy. Tiếng đàn lại càng tha thiết, bi thương hơn bao giờ hết. Dưới ánh trăng, những tán lá trong vườn cũng run lên bần bật vì những sợi tơ âm thanh như đang cuốn lấy chúng mà dày vò. Những người đi giăng lưới khuya chép miệng: "Thằng nhỏ giống ông già nó. Rồi cũng khổ một đời!".

Nhưng họ đã lầm. Chính tiếng đàn ấy đã đem đến cho chàng trai những đêm tuyệt diệu trong cơn hoan lạc ái tình. Một đêm kia, khi vầng trăng non sắp lặn, chàng đang chìm đắm trong một khúc nhạc do chính cha chàng sáng tác và truyền lại thì bỗng sững sờ, bàn tay trên cần phím quắp lại cứng đờ và miệng lắp bắp mãi không nói được một câu. Đứng kề bên chàng, không biết tự bao giờ là người mà chàng hằng mơ tưởng, hằng khát khao.

-Sao anh không đàn nữa?

-Tôi... tôi...

-Em hiểu những gì mà anh gởi gắm qua tiếng độc huyền này. Em đến với anh đây!

Cô gái bạo dạn lạ lùng. Thế nhưng chàng trai bất ngờ đến suýt vỡ tim thì không còn chỗ cho lý trí làm việc. Lúc ấy chàng chỉ thiếu điều quỳ xuống ôm lấy chân nàng mà thôi.

-Đàn nữa đi anh! Em thích nghe lắm! Cô gái nhắc, giọng nói thánh thót như một chuỗi nốt nhạc.

Nhưng với bàn tay run rẩy chàng không còn làm chủ được cả âm thanh lẫn giai điệu nữa. Cô gái cười khúc khích:

-Chắc tại em đến làm anh không đàn được. Thôi em về đây! Cô dợm bước nhưng chàng trai đã nhanh hơn. Họ ngã vào nhau và mê đắm ngay từ phút đầu. Trăng lặn, cây đàn không lên tiếng nữa...

Gần sáng, cô gái vuốt lại tóc, sửa lại quần áo rồi bảo:

- Em dặn anh điều này và anh phải nhớ cho thật kỹ. Cha em không thích anh nên nếu mà ban ngày có gặp nhau ta cũng nên xử sự như hai người xa lạ. Anh nhớ nghen. Rồi em sẽ đến từng đêm!

Chàng đồng ý ngay. Tất cả mọi chuyện quá đột ngột và còn hơn cả trong mơ. Khi nàng đã nhanh nhẹn và uyển chuyển khuất sau con đường nhỏ đã bắt đầu mờ mờ sáng chàng nâng cây đàn lên môi và hôn thắm thiết. Nhờ nó mà chàng đã chinh phục được người mình say mê. Giờ đây chính cây đàn cũng nhuốm một mùi hương ngây ngất.

Cứ vậy, sau khi chàng đi câu về, ngồi đánh một hai bản nhạc là nàng đến. Họ lại đắm đuối như mọi cặp tình nhân mới bắt đầu hưởng vị trái cấm. Nhiều lúc chàng mê man không còn nhớ về bất cứ chuyện gì. Đang sức trai mới lớn nhưng chàng cũng gầy đi vì những đêm hoan lạc còn những người giăng lưới khuya thì kháo nhau: "Quái! Độ rày tiếng đàn thằng nhỏ nghe lạ lùng quá. Hình như là âm u hơn. May mà nó đã ít đi!".

Gần một năm trôi qua. Mọi chuyện vẫn bình thường đến nỗi không một ai để ý hoặc tò mò gì. Vào buổi sáng, cô gái duyên dáng nhất vùng ấy vẫn đi ngang qua nhà chàng để đến bến đò qua chợ. Đôi khi chạm mặt nhau họ làm ngơ như đã giao ước từ ngày đầu. Nhưng một đêm nàng bảo:

-Vài hôm nữa sẽ có người đến cưới em nhưng mong anh đừng buồn. Em đã lo liệu hết rồi!

Cả cù lao như sụp xuống đáy sông sâu sau câu nói ấy. Chàng nắm lấy vai nàng lắc mạnh:

-Cưới em? Tại sao em lại bỏ anh?

-Anh! Nàng đáp buồn - Ba em đã hứa gả và bắt buộc phải nghe lời. Nhưng từng đêm em vẫn đến mà. Anh đừng lo!

-Làm sao mà em đến được nếu như em lấy chồng? Chồng em rồi sẽ biết và anh sẽ mất em!

-Em đã lo xong hết rồi! Sẽ không ai biết!

Nàng đáp với một nụ cười bí ẩn và quyến rũ nhất. Và chàng lại mê man chìm vào đôi gò ngực rắn chắc mà bồng bềnh như sóng cù lao.

Mấy hôm sau thì đám cưới thật. Đó là cái đám cưới lớn nhất cù lao từ trước đến nay. Nhà trai ở bên kia sông tức là bên thành phố. Cô dâu cười rồi lại khóc nức nở khi con đò rước dâu rời khỏi bến nhưng mọi người chứng kiến đều thấy rõ đó là những dòng lệ chứa chan hạnh phúc!

Thế nhưng kỳ lạ làm sao, đêm ấy, nghĩa là ngay trong đêm động phòng hoa chúc, khi mà chàng trai ôm đàn gảy những khúc tuyệt vọng thì lá cây lay động ở đầu ngõ rồi nàng hiện ra. Vẫn nóng bỏng, vẫn mềm mại, vẫn ngát thơm...

Họ lại đắm chìm trong cơn hoan lạc. Và gần sáng, nàng lại vuốt lại mái tóc, sửa quần áo ra về. Và cứ như thế từng đêm...

Bây giờ chàng không đủ sức để đi câu đêm nữa. Chàng chỉ có thể quanh quẩn nơi bến sông trước nhà dùng chài và lưới mành bắt những con cá nhép sống đắp đổi và đợi chờ đêm đến. Chỉ có màn đêm mới đem lại hạnh phúc cho chàng dù càng ngày chàng càng cảm nhận được rằng đó là một hạnh phúc đầy ắp phù du.

Thành phố bên kia ngày một đông đúc, chật chội. Rồi chính quyền thành phố công bố một bản quy hoạch mới theo đó xã cù lao sẽ thành một khu dân cư cao cấp dành cho người giàu đến an dưỡng và những nhà cao tầng sẽ xây lên cho người nước ngoài thuê. Người ta làm móng để đúc một chiếc cầu lớn qua sông, nối cù lao và nội thành. Đất trở nên đắt như vàng. Mọi dân cư ở đây đều xôn xao bởi bỗng chốc họ trở thành giàu có tột cùng. Người ta bỏ làm vườn, bỏ nghề câu để bàn về việc bán đất và xây nhà, sắm xe. Chỉ có chàng trai hạnh phúc và bất hạnh kia thì vẫn thờ ơ với mọi biến cố. Thế nhưng một đêm kia nàng đến với khuôn mặt u buồn nhất và bảo:

-Em đến để vĩnh biệt anh!

-Vĩnh biệt? Chàng bàng hoàn.

-Phải. Chúng ta không thể gần nhau được nữa. Em phải đi xa vì bị trục xuất!

-Ai trục xuất em? Em không thể đi! Không thể bỏ anh. Anh sẽ chết vì thiếu em!

Nàng lại hôn và lại vuốt ve chàng bằng đôi môi nóng bỏng và thành thạo. Thời gian đi rất nhanh. Mới đó mà đã qua đêm...

- Nghe em dặn đây - Khi từ giã nàng nói: - Và anh đừng bao giờ cãi lời em nếu không thì sẽ là tai họa. Từ đây, nếu có bao giờ gặp lại em thì anh hãy nhớ, bất kỳ trong hoàn cảnh nào, trong thời gian nào đôi ta vẫn là người xa lạ!

Chàng gật đầu. Mấy năm sau chàng đã quen không cãi nàng dù chỉ nửa lời. Nhưng nước mắt chàng rơi lã chã. Họ chia tay nhau như vậy.

Sáng hôm sau chàng nhìn thấy từng đoàn nhân công xây dựng kéo qua nhà mình. Cây cầu lớn đã hoàn thành. Giờ họ đến đây san nền chuẩn bị xây một tòa nhà lớn trên mảnh đất cách nhà chàng vài trăm mét. Cả ngày hôm ấy họ đào làm móng nhà và phát hiện ra vô số xương nhưng bên dưới. Thì ra đó là một nghĩa địa cũ chắc đã bị bỏ quên từ bao nhiêu năm. Những xương đào lên ấy được bỏ chung vào một cái quách lớn và đem đốt đi theo lệnh những chủ thầu xây dựng.

Đêm ấy tiếng đàn như một lời rên. Những công nhân nằm cạnh ngôi nhà ấy rùng mình ngỡ như có tiếng thở thanh của những linh hồn trong khu nghĩa trang vừa phát hiện đang hiện về ám ảnh. Nhưng nửa đêm tiếng dây đàn đứt "phựt" rồi im bặt!

Đất cù lao, giờ nhộn nhịp như nội thành và vẫn tiếp tục lên giá đến khó tin. Cái nền nhà và mảnh vườn nhỏ của chàng nếu bán cũng có thể nuôi chàng cả đời. Nhưng chàng không bán, đêm đêm vẫn ngồi chơi đàn trong nỗi chờ đợi tuyệt vọng và tiếng đàn càng ngày càng làm người ta nổi da gà vì mức độ truyền cảm đầy u uất.

Một hôm có một thương gia trẻ đến tìm chàng và trả giá một trăm lượng vàng cho tất cả số đất mà chàng sở hữu. Còn đang kỳ kèo thì vợ người thương gia ấy bước vào. Chàng trai ngây ra và bừng tỉnh. Chàng xông lại ôm cứng lấy người thiếu phụ trong tiếng kêu mê sảng. Đó chính là nàng. Người tình mê đắm vẫn đến hàng đêm. Hai vợ chồng người thương gia trẻ vừa hốt hoảng vừa giận dữ. Cô vợ kêu thét lên và anh chồng xông vào. Khi mọi nhưng xúm lại thì chàng câu cá - chơi đàn đã ngất xỉu vì bị đánh mạnh vào đầu.

-Hắn khùng rồi! Thôi anh chị chấp trách làm gì!

-Chính cây đàn độc huyền này đã hại hắn! Cây đàn như có ma. Phải ném bỏ nó đi!

Họ đem cây đàn vứt xuống sông. Chàng trai vẫn bằn bặt. Trong cơn mê, chàng thấy nàng hiện ra, vẻ mặt thương cảm:

-Em đã dặn anh rồi! Cô ấy không phải là em. Em chỉ là một linh hồn sống trong nghĩa trang kế bên. Vì yêu tiếng đàn và hiểu anh đang ôm mối tuyệt tình nên mới hiện lên giao duyên bằng hình ảnh ấy. Giờ thì họ đã phá vỡ, đã đốt bỏ nơi trú ngụ của em rồi và em phải ra đi. Hãy quên em!

Nàng xa dần rồi tan ra như một làm sương.

Người ta cạo gió, giật tóc mai, đổ gừng nóng vào miệng và chàng dần hồi tỉnh. Sau đó vài hôm chàng kêu bán mảnh đất của mình và bỏ đi biệt tăm. Cù lao nhanh chóng thành một nơi sầm uất với phố xá và xe cộ ken dầy. Vợ chồng người thương gia trẻ dọn về đó ở. Họ xây lên một căn nhà đẹp và mở một tiệm cà phê sang trọng. Ở đó họ đặt một dàn máy hát karaokê hiện đại. Và giờ đây hàng ngày có rất nhiều thanh niên nam nữ dắt tay nhau vào vừa hát vừa gào:

"Không, tôi không còn, tôi không còn yêu anh nữa! Không..."

Mấy ai còn nhớ tiếng độc huyền xưa?

Vượt Qua Sóng Dữ

Font Size: Tác Giả: Dạ Thu

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

Đêm đã khuya. Dãy rừng cao su vắng ngắt, tĩnh lặng. Ánh đèn đường hắt ra một vệt sáng phía bìa rừng. Còn phía trong thì tối thăm thẳm. Hoàn toàn vắng bóng người.

Bỗng từ phía đường quốc lộ, một bóng người lặng lẽ tiến vào phía rừng cao su. Anh ta đi giữa hai hàng cây, dáng hơi khệnh khạng. Có lẽ đó là một thanh niên đi nhậu về lúc nửa đêm.

Thật ra anh ta không say, cái dáng khệnh khạng đó là do đường đi tối, đất lại nhấp nhô, có lúc anh ta vấp dúi sắp ngã. Nhưng rồi anh ta lại đứng dậy đi tiếp.

Đi gần hết con đường, anh ta thấy phía trước có một phụ nữ đi dạo. Bà ta mặc bộ đồ trắng, tóc buông dài chấm gót. Đúng là một người không bình thường, nửa đêm thế này mà đi tha thẩn giữa rừng vắng, lại còn xõa tóc như con gái. Chắc là một người thất tình.

Người thanh niên nhìn kỹ bà ta. Càng nhìn anh càng thấy rờn rợn. Dáng bà ta đi rất lạ, nó liêu xiêu như chực ngã trước gió, mà có cơn gió nào đâu. Chỉ có làn gió nhẹ thoảng qua, làm rừng lá thoáng lào xào, vậy mà bà ta chới với như sắp bay theo gió.

Người thanh niên gọi lớn:

- Khuya rồi mà đi đâu vậy chị?

Cái bóng phía trước vẫn tiếp tục đi, như không nghe. Người thanh niên gọi lớn hơn:

- Nhà chị ở đâu vậy, khuya thế này chị đi một mình không sợ sao?

Bóng trắng vẫn không ngoảnh lại. Thật không bình thường chút nào. Anh ta đã gọi lớn như vậy, làm sao mà không nghe. Vậy mà cái bóng vẫn cứ đi bập bềnh như bơi trong không khí, giống như một người mộng du vậy.

"Chắc là một người bị bệnh mộng du". Người thanh niên nghĩ thầm, thế là anh ta bước nhanh về phía cái bóng.

- Chị ơi !

Vừa gọi, anh vừa kéo tay người phụ nữ lại. Nhưng tay anh như chụp vào khoảng không. Người phụ nữ không phải là người thường, mà là một cái bóng, một thể khói hư hư thực thực. Người thanh niên còn đang đứng ngẩn người, thì bóng trắng vụt bay về phía gốc cao su phía bìa rừng. Sau đò anh ta nghe vẳng lên tiếng khóc nỉ non. Trong đêm vắng, tiếng khóc đó làm anh ta rợn cả người, và anh chúng tôi giò bỏ chạy.

Anh ta chạy gần đến khu vực của ngôi biệt thự, thì nghe tiếng một người quát lớn:

- Ai đó? Đứng lại !

người đang chạy bỗng sững lại, miệng lắp bắp:

- Dạ tôi ! Tôi đây ! Tôi là Chiến...

Trong bóng đêm lờ mờ Chiến nhận ra người đứng đối diện với mình, cậu kêu lên:

- Trời ơi ! Ông Thìn, ông làm tôi muốn đứng tim.

Ông Thìn khề khà:

- Thế cậu làm gì mà như ma rượt như thế?

Chiến vẫn chưa hoàn hồn, anh ta ngồi phịch xuống tựa lưng vào gốc cây vừa thở vừa nói:

- Tôi vừa gặp ma.

Ông Thìn dõng tai hỏi:

- Cậu nói gì? Ma hả?

Chiến nó to:

- Phải.

Ông Thìn trợn mắt:

- Ở đâu?

Chiến đưa tay chỉ về phía trước:

- Đằng kia, cuối hàng cây này.

Ông Thìn hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

- Con ma nó ra làm sao?

Chiến rùng mình:

- Tôi không nhìn rõ, nhưng lúc nãy mới rẽ vô con đường này, tôi thấy phía trước có một người đàn bà, bà ta mặc bộ đồ trắng, tóc xõa chấm gót chân, ban đầu tôi nghĩ "đang đêm thế này, đàn bà con gái nào mà đi giữa đêm một mình, không sợ ma sao, nếu không ma thì cũng là cướp".

- Rồi sao nữa?

- Tôi nghĩ hay là ba ta bị mộng du, nên tôi định kéo bà ta lại, nhưng tự nhiên bà ta biến mất, rồi hiện lên ở chỗ khác.

Ông Thìn lẩm bẩm một mình:

- Hổng lẽ bà ta lai linh đến như vậy? Bà thành tinh rồi ư?

Chiến nghe được lời ông Thìn nói, cậu trợn mắt:

- này, ông nói ai thành tinh vậy?

Ông Thìn lắc đầu:

- Ồ, không... không có gì đâu.

Chiến nhăn nhó:

- Ông làm ơn nói rành một chút cho tôi nghe đi.

Ông thờ dài lắc đầu:

- Dã nói không có gì rồi ma. Ở đây làm gì có ma chứ.

Chiến cãi lại:

- Tôi thấy rõ ràng mà. Con ma ấy nhát tôi đấy.

Ông Thìn chợt hỏi:

- Ban đêm cậu đến đó làm gì?

Chiến hơi ấp úng:

- Thì...thì tôi đến rũ thằng Sói Đen đi chơi.

Ông Thìn lắc đầu ngó Chiến:

- Cậu có gì đó giấu tôi.

Chiến chối quanh:

- Thật tình mà.

Ông Thìn thở dài, chép miệng:

- Chuyện đó có những chuyện không nên hiểu biết làm gì.

Chiến nắm tay ông Thìn:

- Ông này, tôi nghe người ta kể là Ông Trạch ngày xưa giàu có lắm.

Ông Thìn gật đầu:

- Thế mới có nghịch cảnh ngày hôm nay.

Câu nói của ông Thìn đã gây sự tò mò trong đầu Chiến:

- Nghịch cảnh gì vậy ông?

Ông Thìn thở dài:

- Chuyện dài dòng lắm. Nhưng mà chuyện của người ta, cậu hỏi để làm gì?

- Vì tôi nghĩ chuyện gia đình đó có liên quan tới cái bóng trằng lúc nãy.

Chiến cố hỏi tiếp:

- Nhưng chuyện ấy có liên quan gì đến con ma kia?

Ông Thìn gạt phăng:

- Thôi về nhà ngủ đi.

Chiến dùng dằng:

- Ông thật là khó hiểu. Tự tôi, tôi sẽ đi tìm hiểu.

Ông Thìn lắc đầu nhìn theo cài dáng của Chiến lẫn khuất trong màn đêm.

Bóng đêm phủ xuống, rừng cao su tối mịt mù. Những hàng cao su thẳng tắp gầy gò, những tàn là thì xòe rộng, thỉnh thoảng gió lào xào làm hàng cây lay động.

Chiến dẫn đám bạn đi luồn giữa hàng cao su. Ánh đuốc sáng trưng. Ánh lửa hắt lên vòm lá lung linh như những bóng người.

Chiến đứng lại trước một cây cao su có đánh dấu thập, thận trọng nói:

- Đây ! Tại cái cây này. Tôi đã thấy bóng ma ở cây này.

Mọi người sợ hãi, đứng khựng lại, Sinh lên tiếng:

- Có thật anh thấy con ma ở đây không?

Chiến gật đầu xác nhận:

- Đúng.

Mọi người xì xầm bàn tán:

- Ghê quá !

- Ma tóc dài ư?

Chiến lại nói:

- Nhành cây có chút xíu vầy mà con ma nó trèo lên, đu đưa mà không gãy.

Sinh níu tay Chiến:

- Con ma cái hả anh?

Chiến gật đầu:

- Phải, đó là một người đàn bà, có lẽ bà ta chết oan khuất, nên hồn cứ lẫn quẩn trên trần gian.

Cả đám nhớn nhác:

- Rùng rợn quá !

Cô gái có mái tóc vàng ré lên:

- Ôi ! Về thôi ! Hu... hu... em sợ con ma lắm.

Sinh dỗ dành em gái:

- Mỵ à ! Em nín đi. Có anh đây, con ma không dám làm gì em đâu.

Mỵ vẫn mếu máo:

- Không, về thôi anh, kẻo nó lại xuất hiện.

Chiến vội bịt miệng Mỵ:

- Này ! Đừng có nói bậy như thế chứ !

Mọi người dáo dác tìm. Hôm nay chủ nhật đám công nhân cạo mủ cao su đã nghỉ việc, khu rừng thêm vắng vẻ. Dãy nhà lớn của ông Cả Trạch vẫn đóng im ỉm.

Mỵ nói to:

- Anh ơi ! Khu nhà đằng kia sao mà hoang vắng quá vậy?

Sinh bảo em:

- Vẫn có người ở đấy chứ.

Cô bé Mỵ vẫn nói tiếp:

- Em sợ lại có mấy công chúa lại ngủ quên trong căn nhà ấy.

Cả nhóm phỉ cười. Chiến liếc nhìn cô bé:

- Con nhỏ giàu trí tưởng tượng ghê.

Mọi người còn đang cười Mỵ thì bỗng từ xa xa xuất hiện một bóng trắng.

Cái bóng ấy chậm rãi tiến về phía gốc cây. Trong màn đêm dày đặc, chiếc bón nổi lên như sương khói, mờ mờ ảo ảo, âm u xa vắng. Mỵ rú lên:

- Ma... kìa !

Cả nhóm run lên vì sợ hãi. Nhìn theo hướng của Mỵ. Mấy người xúm chùm lại, Chiến rên rỉ:

- Đúng là ma rồi.

Sinh kéo Mỵ gọi to:

- Chạy thôi !

Cả đám nhắm mắt nhắm mũi chạy. Tiếng kêu la í ới, làm vang động cả núi rừng. Không một ai dám ngoái đầu nhìn lại. Chạy được một đoạn khá xa, chứng như đã an tâm cả nhóm mới dừng lại mà thở. Mỵ phụng phịu:

- Đi chơi với anh Hai chẳng vui gì hết. Gặp toàn là ma không.

Sinh vỗ đầu em gái:

- Thấy ma như vậy mới thú vị chứ.

Mỵ lè lưỡi:

- Thôi, em hổng dám nhìn ma nữa đâu, ghê lắm.

Vũ, người bạn cùng đi chung nói xen vào:

- Đi như thế này mà dẫn các cô theo có mà hỏng bét.

Chiến đã nghĩ ra cách hay nhất trong đầu. Nhưng chưa tiện nói ra với mọi người. Phải, rồi thì anh cũng sẽ tìm cách phanh phui bí mật của nhà ông Cả Trạch, xem nó có liên quan gì với bóng ma giữa rừng cao su lạnh lẽo này.

Hôm sau, khi trời nhập nhoạng tối, anh đem vài con khô và xị rượu đến nhà ông Thìn.

- Ông Thìn ơi, tối nay làm vài ly cho ấm bụng dễ ngủ.

Ông Thìn có vẻ khoái lắm, bèn bảo cô cháu gái nhóm lửa nướng khô, rồi hai người ngồi ngoài sân khề khà đến khuya.

Thấy ông Thìn có vẻ ngà ngà, Chiến bèn khơi chuyện:

- Ông Thìn à, chuyện ông Trạch là sao vậy ông? Nó liên quan gì tới bóng ma hôm qua vậy?

- À, chú mày vẫn còn tò mò à? Chú mày tới đây để hỏi chuyện đó phải không?

Chiến gãi gãi đầu:

- Ừ thì... gặp ma mà, làm sao không tò mò cho được.

Ông Thìn gật gù:

- Thấy chú mày tò mò quá, thôi để tao kể cho mà nghe.

Ông Thìn bắt đầu kể về gia đình ông Trạch. Câu chuyện như tái hiện lại một thời vang bón của một gia đình giàu có, tiếng tăm lẫy lừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: