truyen ma
Xem phiên bản đầy đủ : Xác Ma Cười
--------------------------------------------------------------------------------
king_world18-08-2005, 08:54 PM
Ông Cai Móm ngừng lại, rít một hơi thuốc lào. Câu chuyện đang đến đoạn hay, Lệ Thi nóng ruột vội giục ông nói nốt. Ông mỉm cười cúi đặt điếu xuống gầm bàn kể tiếp:
Tráng sĩ, lúc ấy thấy cơ sự xảy ra như vậy, bèn đợi một chốc, rồi giắt bên lưng một con mã tấu, nhảy xuống xem họa may còn cứu được Văn Quản hoặc Huyền Cơ hay chăng? Nhưng cả hai đều bị trọng thương, xác tuy còn nóng nhưng tim không đập nữa, và đã hết thở rồi. Ngậm ngùi, tráng sĩ lại leo lên ngọn cây cởi dải lưng buộc chặt Oanh vào một cành to, rồi tháo đầu dây buộc nàng khi trước. Oanh vẫn mê man bất tỉnh, nắm thiêm thiếp, mặt cắt không còn một hột máu, song hơi thở vẫn đều đều.
Yên trí rằng Oanh không việc gì, tráng sĩ lại trèo xuống, buộc rõ nhanh cả hai cái xác vào đầu dây, rồi vội nhảy lên ngọn cây lập tức. Đứng từ trên cao, chàng vịn vào một cành to cố sức kéo, đem được hai cái xác lên lưng chừng cây. Xong đâu đấy, chàng buộc đầu dây rõ chắc vào thân cây, để hai cái xác khỏi bị rơi xuống đất. Chàng nghĩ đi nghĩ lại một chốc, sợ khi dây có thể đứt được, vì hai thi hài nặng lắm; nên lại trụt xuống đến gần tử thi Quản và Huyền. Chàng đem cả hai anh em để nằm ngang cẩn thận lên cành cây: Đầu gối vào một cành, thân dựa vào một cành nữa, chân lại gác vào một chà cây. Đoạn chàng rút dao cắt một đoạn dây, và tháo thắt lưng của hai kẻ bạc mệnh buộc họ rõ chặt vào cành, sợ có con vật nào đêm đến sục sạo thì cả Quản cả Huyền lại rơi xuống đất mất.
Công việc ấy yên ổn rồi, tráng sĩ mới leo lên sàn ngồi. Chàng vừa vào, thì Oanh Cơ mở mắt hồi tỉnh lại. Câu hỏi đầu tiên của nàng là về tính mệnh hai người nàng thân yêu nhất:
- Thưa ông, anh chị của cháu đâu rồi?
- Nằm cả dưới kia. Anh chị cô không may bị hổ vồ đã thác rồi. Nó đương định tha đi thì tôi bắn trúng, nó phải bỏ chạy. Tôi sợ nó ăn mất thi hài ông cả và cô hai nên phải đem buộc chặt cả vào cành cây dưới này! Chẳng qua cũng là số phận cả, cô chớ than khóc làm gì! Bây giờ có khóc cũng vô ích mà thôi; phải cố dưỡng sức mai còn đi, tôi sẽ đưa cô ra Nho Quan tử tế, cô đừng ngại! Cô nên đi nằm nghỉ một chốc, tôi còn phải ngồi đây canh hai cái xác kia, kẻo nếu có loài ác điểu ác thú khác đến, nó sẽ rỉa ăn đi mất!
Tuy tráng sĩ hết lòng an ủi, Oanh Cơ cũng vẫn ngồi bưng mặt khóc như gió như mưa. Khóc một hồi rõ lâu, nàng mới gạt lệ, thổn thức bảo tráng sĩ rằng:
- Ông đã có công cứu mạng cho tôi, thực là ơn trời bể, tôi lấy gì báo đáp được! Không may cho anh chị tôi lại không được ông cứu nốt, đến nỗi phải vong mệnh một cách thảm thương thế này!
Nói đến đây, nàng mủi lòng lại khóc rồi lại kể:
- Tôi từ bé đã mồ côi cha mẹ, chỉ nương nhờ vào anh chị tôi thôi. Nay anh chị tôi đều thác cả, cô thân trích ảnh, tôi biết làm sao bây giờ! Thực là bơ vơ phận gái yếu hèn, tôi cũng đến chết mất! Mà thà chết theo anh chị tôi còn hơn!
Tráng sĩ nghe nói, động niềm trắc ẩn, hết sức khuyên dỗ ngời bạn gái tình cờ:
- Cô đừng lo ngạI! Cô đã gặp tôi, tôi xin hết sức che chở cho cô. Nhà tôi tuy không giàu, song đủ bát ăn, cô nếu không chê là chỗ tường phên vách đất, xin cứ về ở với tôi, tôi có mẹ già, sẽ nhận cô làm nghĩa nữ, tôi sê làm anh nuôi cô. Tôi tình nguyện giúp đỡ cho cô tới khi cô yên bề gia thất. Cô không nên phiền muộn nữa cô ạ!
Tráng sĩ nói đến đây, bỗng nghe có tiếng xào xạc trên cành cây, rồi có tiếng vỗ cánh, Oanh Cơ sợ ngồi thu mình vào mé giữa sàn, im không khóc nữa. Giữa lúc ấy, lại nghe cả tiếng hổ gầm rất to chừng như ở dới chân cây, rồi ngửi thấy mùi hôi hám khó chịu. Tráng sĩ nói sẽ:
- Hình như con cọp lúc nãy nó trở lại tìm mồi đó! Cô cứ bình tâm ngồi yên lặng đừng sợ hãi gì cả; cứ để mặc tôi với nó! Thử xem con quái kia dám cả gan dở những trò trống gì nào! Tôi sẽ cho nó một phen tán đởm kinh hồn cho nó biết.
Oanh Cơ ngoan ngoãn nghe lời tráng sĩ, ngồi nép vào một xó, không dám nhúc nhích cựa quậy. Nàng tuy trong lòng thương đau như cắt vì cái chết rất bi đát của anh chị, nhưng nàng cũng cảm thấy, không hiểu vì đâu, một sự đầm ấm trong tâm hồn, tựa như giọt nước cam lồ hay liều thuốc thần tiên làm cho vết thương đau lâng lâng dịu được vài phần, không mạnh mẽ sâu sắc như lúc anh chị nàng vừa bạc mệnh. Nàng vẫn nhớ như in trong óc trường hợp thê thảm vừa xảy ra, thương anh thương chị vô cùng, xót xa hận tiếc vô cùng; nhưng nàng cũng tựa hồ thấy một mối liên lạc gì ngẫu nhỉ mà thanh khiết buộc nàng với chàng võ sĩ vừa cứu riêng một nàng khỏi bước gian truân. Nàng nửa cảm ơn Trời Phật đã dun rủi nàng khỏi thác lại oán trách qui? thần đã xui khiến cho nàng mất cả chị lẫn anh. Trong lúc cô đơn nàng chỉ biết nương tựa vào tráng sỉ, gần tráng sĩ, nàng bớt lo ngại buồn rầu. Nàng nghĩ vẩn nghĩ vơ, trong óc man mác không biết bao nhiêu ý tưởng mới lạ, trong người bần thần không biết bao nhiêu cảm giác dị kỳ, những cảm giác không biết từ đâu đến, mà đến tự bao giờ...
Trong bóng tối, Oanh Cơ nghe lời tráng sĩ cố ngồi im lặng; tráng sĩ thì chăm chú canh hai xác chết, rình xem có quái vật nào đến sẽ đuổi đi, hay bắn cho một mũi tên thần. Giữa lúc cả hai người cùng trầm ngâm, mỗi người có một hoài bão, mặt trăng ở đâu đã ló đầu qua khỏi núi, tia ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, trắng như màu sữa, biến quang cảnh u tối trong rừng ra một cảnh chứa đầy thi vị.
Có ở giữa chốn rừng cao núi cả trong đêm có trăng sao sáng sủa, mới cảm thấy vẻ mênh mông bát ngát của vũ trụ, vẻ rực rỡ mà huyền bí của non sông, cây cỏ, vẻ êm đềm rùng rợn của nỗi cô tịch quạnh hiu. Bóng cây um tùm bao bọc khắp thung lũng; thảm cỏ xanh bông phẳng lúc ấy tựa hồ một mảnh giấy xám rộng rãi bao la, trên có vẽ một bức tranh thủy mạc thiên nhiên, do một họa sĩ lấy bút điểm từng chấm khổng lồ, rồi lại lấy tay bôi thêm ra nhòe nhoẹt. Không thể nào tả rõ được cái sắc của một đêm trăng tỏ, nhất là cái màu đậm không đậm, nhạt không nhạt, xám không xám , vàng không vàng, của các thứ bóng chen chúc nhau, mỗi thứ đượm một vẻ riêng, vì chiếu ánh sáng một lối riêng, cái mờ, cái rạng, cái tối, cái dịu, ngọn bút thiêng liêng đến đâu cũng khó lòng hình dung lại cho đúng được.
Trong hoàn cảnh ly kỳ ấy, lại có muôn ngàn thứ âm thanh cũng lạ lùng bí mật như các bóng âm u rùng rợn; bóng kia tưởng chừng như hồn ngời chết phảng phất hiện về để lượn phiêu phiêu dưới đám lá um tùm đen tối, mà tiếng kia tựa hồ như tiếng ma kêu qui? khóc, tiếng các vong linh oan ức thở dài trong luồng gió thảm vi vu...
Các tiếng kêu, tiếng hú, tiếng gầm thét, rên rỉ, chúng nó xuất phát ở muôn nghìn cửa miệng, muôn nghìn cổ họng, của đủ các thứ côn trùng, cầm thú; nó hòa nhau lại để cùng với tiếng vì vèo của hơi thở tạo vật, tiếng xào xạc của xã hội cỏ cây, biến thành một khúc âm thanh áo não, một điệu đàn bi thiết nghe lạnh lẽo thấu tận đáy lòng luồn vào khắp hết các tia gân thớ thịt, khiến toàn thân tê buốt, vẻ lạnh lẽo kia nó tức là kết quả của sự sợ hãi, kinh hoàng...
Oanh Cơ ngồi im lặng bên cạnh tráng sĩ, trên sàn nứa ở ngọn cây lần đầu tiên mới trải qua một cảnh hiu quạnh âm thầm dường ấy, lần đầu tiên mới được nghe những âm thanh kỳ quặc ghê rợn dường ấy, trong lòng thấy nao nao khủng khiếp, ngồi thu hình co rúm lại, sát kề người tráng sĩ, quên cả lễ nghĩa cương thường. Giữa lúc sợ lạnh toát mồ hôi, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra chết ngất, còn thần trí nào nghĩ đến câu "nam nữ thọ thọ bất thân"? Oanh Cơ trong lòng bối rối đủ trăm chiều, phần bồn chồn lo ngại, phần thương chị tiếc anh, phần sợ hãi ghê rợn, bấy giờ thực quả là một pho tợng nặn bằng xác thịt loài người mà không có tri thức gì cả. Bao nhiêu tinh thần của nàng bay đi đâu hết, nên nàng cử đờ ra không cử động nói năng gì đợc nữa.
Tráng sĩ thì khác hẳn. Quen nghề săn bắn chàng nhiều phen đã ngủ suốt đêm đến sáng trong rừng. Chàng chả biết lo sợ là gì, cứ bình tĩnh ngồi bó gối cạnh hai cái tử thi, cặp mắt đăm đăm không chớp. Nhân có ánh trăng vằng vặc, chàng nhận được rất rõ rệt tất cả sự vật chung quanh.
Sau khi bắn một con cú được nửa giờ, tráng sĩ lại bắn đợc một con chồn to luẩn quẩn dưới gốc cây, nhưng chàng không xuống nhặt xác con chồn ấy, định sang mai lượm lên cũng không muộn. Rồi chàng lại ngồi yên chăm chú lắng tai nghe động tĩnh. Chốc chốc, chàng lấy đá lửa đánh vao bùi nhùi châm đóm hút một khói thuốc lào cho đỡ tẻ. Hút xong, chàng có ý tắt lửa ngay, để khỏi bị các loài dã thú nhận được ánh sáng đèn.
Tráng sĩ đương trầm ngâm bỗng hơi cựa quậy, rồi ghé đầu ra mép sàn cuối xuống ngắm nhìn. Chàng bỗng hít mạnh đánh hơi, hít xong thì vộI vả sờ vào mé trong sàn lấy cái nỏ, ba bốn mũi tiêu thép và con mã tấu để ngay cạnh mình. Liền lúc ấy, nghe bên rừng sậy phía đông có tiếng xào xạc, rồI vụt một cái, thoáng nhận được cái bóng dài, to bằng con trâu nhưng thấp hơn, đi lẹ làng êm ái lại chỗ gốc cây cổ thụ. Cái bong ấy tới nơi, mới trông rõ là một ông chúa sơn lâm, ở sườn có vết máu đỏ hoen mất một đám lông vàng và trắng. Có lẽ là con hổ buổi chiều.
Nó tiến lại gốc cây, đánh hơi ngửi chỗ đất có máu đọng sót lại, cái chỗ mà, cách đấy vài giờ, nó đã tát và cấu chết hai anh chị Oanh Cơ. Nàng biết nó đứng dới sàn, hoảng hốt ôm chặt lấy tráng sĩ, kêu lên một tiếng. Nhưng vì nàng không còn hơi sức nữa , tiếng kêu của nàng chỉ là một tiếng rên se sẽ mà thôi.
Tráng sĩ bây giờ thế bất đắc dĩ phải che chở cho nàng; chàng muốn nàng khỏi sợ hãi thái quá nên ôm xốc ngay nàng lên, cho nàng ngồi thu hình gọn lỏn hẳn vào lòng chàng. Rồi chàng ghé mồm sát vào tai nàng:
- Cô chớ sợ hãi! ở trong rừng đêm khuya, có kinh sợ cũng vô ích! Lần đầu, cô chưa quen nên khủng khiếp, chớ sau, như tôi nào có biết hãi là gì! Đã có tôi đây, tôi xin hết sức bảo vệ cô, cô cứ an tâm. Dù con hổ nó có đứng dưới chân mình đi nữa, nhưng nó có làm trò trống gì được? Giá phải con báo thì đáng sợ thật, song là con hổ thì chả lo gì, vì nó không leo được. Đến ngẩng đầu trông ta còn khó thay cho nó, nữa là trèo tới đây. Cô cứ ngồi im trong lòng tôi đây cho ấm, như thế cô chả còn ngại nỗi gì! Để xem con quái này nó dở những thủ đoạn ra làm sao cho biết! Hôm nay vì có cô; tôi cũng đành bỏ một đêm không sắn bắn nữa; tôi chỉ ngồi đây phù tá hộ vệ cô và chăm nom hai cái tử thi kia mà thôi! Cô cố ngồi yên lặng, đừng hốt hoảng kêu la mà náo động lên, cô nhé!
Như một đứa trẻ con chiều ý mẹ, Oanh Cơ ngoan ngoãn ngồi gục đầu vào vai tráng sĩ. Tráng sĩ có giai nhân ngồi trong lòng, nhưng vì mải mê trông con hổ nên không hề nghĩ đến sự gì càn rỡ cả. Vả chăng, chàng cũng là con nhà thì lễ gia giáo, lại là một tay nghĩa sĩ hào hiệp, có khi nào chàng lợi dụng cảnh ngộ nguy ngập khốn quẫn của một ngời đàn bà để chiếm đoạt lấy người ta? Chàng ôm Oanh Cơ, ấp ủ cho Oanh Cơ, chả khác gì chị gái ấp cho em, mẹ ấp cho con song tuyệt nhiên không vuốt ve đụng chạm gì tay chân nàng cả.
Oanh Cơ đương ngồi êm ái trong lòng tráng sĩ bỗng níu chặt lấy cổ chàng. Liền lúc ấy trong bầu không khí hiu quạnh tẻ vắng của rừng khuya, bỗng thấy phát ra từ đâu không rõ, hai nhịp cười hòa nhau lanh lảnh, ròn rã, tưởng như tiếng cười sông sặc của một cặp vợ chồng ma cùng nhau, rú lên một cách vui vẻ lạ lùng. Bạo đến như tráng sĩ, mà chàng cũng thấy rợn buốt đờng sau gáy. Dịp cười tựa hồ ở ngay dưới chân chàng; có lẽ con hổ yêu tinh kia đến để dọa nạt chàng nên mới cười lên như vậy.
Oanh Cơ trong lòng tin chắc là ma rừng hiển hiện, nàng ôm chặt lấy tráng sĩ rúc đầu vào nách chàng, không dám lộ mặt ra nữa. Tráng sĩ định thần một chốc, cúi xuống quan sát chỗ gốc cây. Chàng chả thấy gì , cũng không thấy hổ cười, chỉ thấy nó hình như đang cào đất làm gì không rõ. Ngắm lâu lâu một chút, mới hay ở dưới đất, ánh trăng vẽ trên thảm cỏ bóng cây cổ thụ và bóng hai xác người nằm ngang trên cành cây.
Con hổ cứ chạy vòng quanh bóng hai cái xác đó. Nó tựa hồ đùa cùng hai chiếc bóng, nó cong đuôi chạy lởn vởn một chút rỗi lại lấy chân trước vờn mặt đất, như cù hai chiếc bóng ấy vậy. Nó lấy trò chơi đó làm một tấn tuồng ý vị, nên chơi nhởn một cách rất chăm chú, sốt sắng, để hết tâm lực vào cái trò trẻ con ấy. Thực là một bức tranh tương tự như tranh "sư tử hí cầu"...
Tráng sĩ biết đích thóp của hổ rồi, chàng se sẽ lấy bùi nhùi đánh đá châm lửa; xong thò tay vào một cái túi vải để ở góc sàn phía trong, lấy ra một ống nứa to và dài, ở một đầu có ngòi như ngòi pháo. Chàng buộc ống nứa vào một đầu dây, dơ bùi nhùi đốt cái ngòi, rồi thòng dây xuống đất cẩn thận không cho có tiếng động.
Hổ đương mi mê chơi với bóng, không biết gì hết. Anh chàng cúi đầu gằm xuống đất, chăm chú vờn mặt cỏ xanh. Đương lúc xuất kỳ bất ý, ngòi pháo cháy hết, cháy lan vào lần diêm sinh trong ống, làm cho ống pháo nổ một tiếng kinh thiên động địa. Hổ bị một phen thất đởm, tưởng như sét đánh ngay giữa đỉnh đầu, không kịp nhìn xem tự đâu có sự lạ xảy ra, chỉ còn đủ thì giờ vật đuôi đánh chát một cái, nhảy bổ lên rồi cong đuôi chạy bán mạng vào rừng, không dám ngoảnh nhìn lại mé sau hứng nữa.
Tráng sĩ đắc ý vỗ tay cời ha hả. Oanh Cơ cũng bị tlếng pháo giật ra khỏi cơn khủng; nàng đương ngồi ủ mặt vào ngục tráng sĩ, nghe tiếng pháo bỗng giật bắn ngời lên, sửng sốt nhìn thì thấy tráng sĩ vỗ tay cời khoan khoái lắm. Tráng sĩ ôm lấy nàng cho nàng khỏi sợ, bảo nàng rằng:
- Xong rồi. Cô chớ kinh hãi! Đó là tiếng địa lôi tôi phát ra để đuổi loài mãnh thú kia đi, không cho nó diễn cái trò qui? quái của nó nữa! Sự này tuy rất lạ, song thực rất thường: cô được mục kích lần đầu tiên nên hoảng sợ đó mà thôi! Tôi đã quen với những sự kỳ quặc hơn thế nữa, thành ra chẳng coi cái cảnh tượng đêm này vào đâu!... Bây giờ tôi đã đuổi hổ đi rồi, chúng ta không còn gì đáng ngại nữa. Ta có thể ngồi đây nghỉ ngơi yên ổn chẳng còn giống vật loài ma nào dám tới quấy nhiễu. Cô cứ an tâm, ở đây tới sáng ngày, mai tôi xin giúp cô hết cả mọi việt tống táng, rồi sẽ đưa cô qua đèo Tam Điệp. Cô nên đi nghỉ một lát, cho khỏe, đi cô!
Tráng sĩ nói thế, mà Oanh Cơ cũng vẫn ngồi yên chễm chệ trong lòng chàng. Nàng không dám bước ra ngoài nữa vì nàng vẫn còn khiếp quá, không đủ can đảm ra ngồi cách xa ân nhân của nàng, dẫu chỉ xa một bước. Nàng không nói năng gì cả, cứ ngồi lỳ ra, gục đầu vào vai tráng sĩ. Tráng sĩ biết rằng nàng không dám lìa chàng, chàng đành phi ôm nàng mãi mãi trong lòng, lại cố sức làm cho nàng khuây khỏa, quên đau đớn và quên sợ hãi, để đủ nghị lực sống nốt quãng đêm dài tối vắng tẻ buồn. Chàng bèn tìm cách an ủi nàng, rồi kể chuyện cho nàng nghe, ngõ hầu tinh thần nàng bị chăm chú cả vào câu chuyện, không để ý gì đến sự vật bề ngoài nữa.
Xem phiên bản đầy đủ : Ác Báo Ghê Hồn
--------------------------------------------------------------------------------
Natra16-07-2006, 11:11 AM
Dương-Vạn-Thạch, nhà nho ở quận Ðại Danh, thuở nay có tánh sợ vợ lạ lùng.
Vợ, họ Doãn, độc dữ khác thường, chồng hơi làm điều chi trái ý, là vác gậy đập liền. Ông cụ thân sinh Dương, ngoài 60 tuổi và góa vợ đã lâu, họ Doãn coi cha chồng như tôi tớ . Dương cùng em là Vạn-Chung thường lén đem cơm bánh cho ông cụ ăn mà không dám cho vợ hay . Tội nghiệp ông cụ lọm khọm rách rưới quá, anh em không cho khách khứa thấy mặt, sợ bị chê cười
Vạn-Thạch 40 tuổi chưa có con trai, cưới vợ bé là Vương thị, mà tối ngày không dám nói năng với nhau nửa lời
Hai anh em lên quận đợi thi hạch, thấy một thiếu niên ăn mặc nhã nhặn, bắt chuyện để làm vừa lòng, hỏi thăm tánh danh, thiếu niên tự giới thiệu là Giới-Phủ họ Mã . Từ đó kết giao càng ngày càng thân mật, thăm hương thề quyết làm anh em, rồi từ biệt.
Chừng nửa năm sau, Mã bổng dắt đồng bộc đến nhà Dương, vừa gặp lúc Dương lão ngồi ngoài cổng phơi nắng bắt rận; Mã tưởng đứa ở liền nói tên họ, nhờ vô thưa với chủ nhân.
Có người bảo cho Mã biết đó là cụ thân sinh ra hai anh em Dương, khiến Mã kinh ngạc. Anh em để đầu trần ra đón. Mã vô nhà khách, Mã xin ra mắt cụ ông, Vạn-Thạch nói trớ là cụ se mình, rồi nắm tay mời ngồi hết chuyện nọ qua chuyện kia, chẳng dè gần tối . Vạn-Thạch thường nói để dọn cơm ra ăn, nhưng lâu lắm, vẫn chưa thấy cơm bưng rạ Anh em thay phiên nhau chạy ra chạy vô, mấy lần, mới có thằng ở gầy nhom xách hồ rượu ra, uống giây lát đã hết nhẵn.
Ngồi đợi giây lâu, Vạn-Thạch chay đi thúc hối kêu gọi, đổ cả mồ hôi trán, lại thấy thằng gầy còm bưng cơm ra, cơm gạo lức và đồ ăn rất xoàng, chả có món gì ngon lành.
Ăn xong, Vạn-Thạch vội vã đi, Vạn-Chung thì ôm chăn gối ra nằm ngủ với khách. Mã ngỏ lời phiền trách:
- Hôm trước tôi nghĩ anh em nhà ông cao nghĩa nên cùng đính ước anh em. Nay được trông thấy cụ già nhà ta thật tình chẳng được phụng dưỡng no ấm, khiến người đi đường thấy thế cũng xấu hổ giùm.
Vạn-Chung nhỏ lệ và nói:
- Tình riêng chất chứa trong tâm, thật khó nói ra lời . Nhà tôi không may, gặp người chị dâu ác độc mà anh tôi thì hèn nhát yếu đuối, bị vợ dày vò hết sức. Tôi với anh, nếu không phải có cái tình ăn thề kết nghĩa với nhau, thì sự xấu trong gia đình tôi như thế quyết nhiên không thể nói thiệt.
Mã nghe chuyện sửng sốt than thở giây lâu rồi nói:
- Ban đầu ta định sáng sớm mai thì đi, nhưng nay nghe được chuyện lạ này, chả lẽ không mục kích một lần xem sao . Vậy có gian nhà nào bỏ không, xin cho tôi ở tạm, mặc kệ tôi tự nấu ăn lấy
Vạn-Chung làm y theo lời, dọn riêng một căn nhà cho thầy trò Mã ở . Ðêm khuya lấy trộm lúa gạo rau cỏ, đem tới tiếp tế cho Mã, hồi hộp chỉ lo chị dâu hay được thì khốn. Mã hiểu ý, hết sức chối từ, lại mời Dương lão đến ăn ngủ với mình, rồi tự ra ngoài chợ mua các thứ vải lụa về may quần áo cho cụ mặc, vứt hết đồ cũ rách rưới . Cha con anh em thấy Mã xử tử tế quá, đều cảm động tới khóc.
Vạn-Chung có thằng con trai tên là Hỷ-nhi, mới bảy tuổi, đêm nào cũng quấn quýt nằm ngủ với ông nội . Mã vuốt ve nó và nói:
- Thằng bé này phước thọ hơn cha nó nhiều, duy có lúc trẻ phải vất vả thôi
Doãn thị thấy ông cụ được no ấm thì nổi giận, kiếm chuyện mắng chưởi, bảo Mã khi không can dự vào việc nhà người ta . Ban đầu, những lời chì tiếng bấc còn ở trong chốn buồng riêng, dần dà bay tới gần chỗ Mã ở; anh em họ Dương hỗ thẹn toát mồ hôi, nhưng không sao bịt được miệng mụ đừng nói . Mã làm lơ, như tuồng chẳng hay biết chuyện chi
Người vợ bé Vương thị có mang được năm tháng, mụ mới hay lột áo nàng ra đánh đập thảm hại xong rồi gọi Vạn-Thạch đến, bắt quỳ xuống mặc quần áo đàn bà, lại vác gậy rượt đánh chồng chạy ra tới ngoài đường cái
Giữa lúc ấy Mã ở ngoài đường, cho nên Vạn-Thạch xấu hổ không dám thò mặt ra, nhưng bị mụi đuổi tới sau lưng, đành phải chạy tuốt ra ngoài mà trốn. Mụ theo ra, khoanh tay dậm cẳng, chửi rủa vang trời, hai bên xóm giềng đổ ra xem đầy đường chật ngõ . Mã trỏ vào mặt mụ và thét:
- Bước đi ! Bước đi !
Mụ lập tức day mình trở vô, dường như bị ma quỷ rượt đuổi, đến nỗi tuột cả giày vớ, vải quấn cẳng rơi ra lòng thòng trên lộ, chạy cẳng trơn mà về, sắc mặt xám ngắt như gà mới cắt tiết, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Con hầu đem giày vớ khác cho mụ mang xong, đấm ngực khóc rống, gia nhân đều sợ, chả ai dám hỏi han an ủi gì cả
Trong khi đó, Mã lôi Vạn-Thạch về căn nhà mình ở riêng, cởi y phục đàn bà ra cho, thế mà Vạn-Thạch cự nự không chịu, chỉ sợ khăn yếm tuột ra; Mã phải lấy sức mạnh mới cởi ra được. Chàng đứng ngồi run rẩy không yên, vì sợ mụ bắt lỗi sao chưa được cho phép, đã vội cởi ra . Mãi sau dò biết vợ đã nín khóc rồi, bấy giờ mới dám mò về, len lén đi tới trước mặt, mụ không nói một tiếng gì, vội vã đứng dậy, đi vô buồng nằm ngủ
Bấy giờ chàng mới định thần yên tâm, nói riêng với em, cho Mã là người lạ . Nội nhà cũng lấy thế làm kỳ, tụ họp xầm xì với nhau, hơi lọt đến tai mụ, làm mụ càng thêm tức giận, đánh đập nô tì khắp lượt. Lại kêu đến người vợ bé, nhưng nàng bị đánh đêm hôm trước còn đau nặng quá, chổi dậy không đặng. Mụ cho là giả đò, đến tận giường nằm mà đánh nàng tới băng huyết trụy thai mới thôi !
Ðứng trước những việc tàn nhẫn như thế, Vạn-Thạch vừa thừa lúc vắng người, than khóc với Mã
Mã kiếm lời an ủi, rồi gọi tiểu đồng dọn cơm tử tế cho chàng ăn, mãi đến canh hai còn cầm giữ không cho chàng về
Mụ ở buồng riêng, giận chồng không về, đã toan di kêu rao, mắng chửi cả chồng lẫn Mã cho đã nư giận, bỗng nghe có tiếng gõ cửa, liền bảo con thị nữ chạy ra mở, không dè cửa mở toanh, một người khổng lồ dữ dội bước vào, bóng che khắp nhà, mặt mày như quỷ . Kế mấy người nữa theo chân vô, tay đều cầm dao búa ghê sợ . Mụ hoảng hồn mất vía, toan la lên, người khổng lồ đâm dao ngay cổ họng và nói :
- Hễ la thì giết chết lập tức.
Mụ năn nỉ đem vàng lụa ra chuộc mạng, nhưng người khổng lồ gạt đi:
- Tao là sứ giả âm ty, không thèm tiền bạc của mày, chỉ cốt lấy trái tim của con đàn bà ác độc mà thôi
Nghe nói, mụ càng sợ hãi, lạy lục giập trán dưới đất. Người khổng lồ rút dao găm, vạch trước ngực mụ và kể ra từng tội lỗi:
- Như tội này có đáng giết không ?
Nói ra như mỗi tội vạch một khía . Phàm những việc làm độc ác của mụ thuở nay đều vạch gần hết, vết dao khía vào da thịt, có tới mấy chục. Sau cùng lại hạch tội nửa
- Người vợ bé của chồng sinh ra thằng con trai, cũng là nòi giống nhà mi, sao mi nỡ đánh tới trụy thai, việc này không thể tha thứ được.
Nói đoạn, sai mấy người tùy tùng nắm chặt lấy tay mụ, để mổ bụng con đàn bà ác độc xem ruột gan ra sao . Mụ cúi đầu van lạy, thề xin ăn năn chừa lỗi . Chợt nghe cửa giữa mở đóng, và có tiếng nói thinh không:
- Dương Vạn Thạch đã tới kia . Con ác phụ đã nói chừa lỗi, vậy hãy để cái mạng nó đó
Mấy người liền bỏ đi tản lạc.
Giây phút chàng vô, thấy vợ cởi trần bị trói, trước ngực có vết dao ngang dọc, không thể đếm hết. Chàng cởi trói và hỏi nguyên do, lấy làm kinh hãi, nhưng trong bụng hơi nghi là do Mã làm ra . Hôm sau thuật chuyện cho Mã nghe, Mã cũng tỏ vẻ sợ hãi
Từ đó mụ bớt làm sai, luôn mấy tháng không dám thốt ra nửa lời hung dữ . Mã nghe rất mừng bảo Vạn-Thạch:
- Giờ tôi nói thiệt với anh, phải kín miệng nhé! Hôm nọ tôi thi thố cái thuật cỏn con để làm cho chị biết sợ mà sửa lại tánh nết. Nay anh chị được hoà thuận rồi, tôi tạm xin từ giã
Mã nói xong, thầy trò ra đi
Ðêm nào như đêm nấy, mụ cố giữ Vạn-Thạch ngủ chung, hết sức vui vẻ chiều chuộng. Thuở giờ chàng chưa từng được biết thú vị ấy, nay mới được hưởng, đến nỗi đứng ngồi đều thấy bồn chồn. Một đêm, mụ chợt nhớ lại người khổng lồ mà còn run sợ; chàng muốn nịnh vợ hơi ló mòi giả mạo cho vợ yên tâm. Bất đồ mụ bắt được thóp ấy, liền vùng chổi dậy, o bế gạn hỏi, chàng tự biết đã nói lỡ lời, không giấu được nửa, bèn nói thật đầu đuôi . Mụ nổi giận lôi đình, mắng chửi rầm rĩ . Bây giờ tới phiên chàng sợ hãi run người tái mặt, quỳ xuống bên giường mà chịu trận
Mụ không thèm ngó tới . Chàng van lơn tha thiết mãi đến canh ba, mụ mới thèm nói:
- Giờ muốn được tao xá tội cho, thì phải lấy dao vạch ngực may y như con số tao đã phải chịu, có vậy cái hận này mới tiêu được cho
Tức thời mụ đứng phắt lên, chạy vô bếp lấy con dao phay ra . Chàng sợ quá chạy trốn, mụ rượt theo, làm vang động cả nhà, đến nổi chó sủa gà kêu, gia nhơn cùng thức dậy một lượt.
Vạn-Chung thấy thế, động lòng thương anh, bất giác nổi dóa, lượm cục đá ném vào chị dâu, trúng giữa đầu mụ ngã xuống chết tốt. Vạn-chung nói:
- Ta chết cha anh được sống là ta hả lòng.
Nói rồi nhảy tuốt xuống giếng, người ta vớt lên thì đã ngụp nước tắt thở rồi
Giây lát mụ hồi tĩnh, nghe tin Vạn-chung đã chết, cơn giận cũng nguôi
Sau khi chôn cất xong, vợ góa của Vạn-chung thương xót đứa con, thề ở vậy thờ chồng., nhứt định không cải giá . Mụ thấy em dâu như thế, chẳng an ủi khuyến khích thì chớ, lại còn mắng nhiếc hàng ngày không cho ăn cơm, bắt ép nàng đi lấy chồng cho khuất mắt.
Nàng đi rồi, để lại đứa con mồ côi, sớm tối bị bác gái đánh đập khổ sở . Mỗi bửa gia nhơn ăn no nê rồi, mụ mới thí cho nó cơm dư canh cặn. Trải nửa năm thằng bé gầy nhom chỉ còn da bọc lấy xương, thở chẳng ra hơi
Một hôm thình lình Mã đến. Vạn-thạch căn dặn người nhà chớ nói cho mụ hay
Mã trông thấy ông cụ lại rách rưới lam lũ như hồi nào, trong lòng sửng sốt tức tối, lại nghe chuyện Vạn-chung chết oan mà thương, đấm chân đấm ngực gào thét rất bi thảm
Thằng bé thấy Mã đến, chạy lại quấn quýt vồn vã, kệu gọi Mã thúc luôn miệng. Thoạt tiên Mã không biết là thằng bé nào, chừng nhìn kỹ mới nhận ra, kinh ngạc và nói:
- Trời đất ơi! tại sao cháu tiều tụy đến nỗi này
Ông cụ tỉ tê, thuật rõ sự tình. Mã phát phẫn, bảo Vạn-thạch:
- Lúc trước tôi vẫn nghĩ anh chẳng phải loài người, nay quả đúng như thế . Anh em hai người chỉ có một đứa bé này nối dõi tông đường, thế mà đành tâm giết nó chết đi lần hồi như vầy đây, là nghĩa thế nào ?
Vạn-thạch chẳng nói được câu gì, chỉ ngồi cúi đầu cụp tai mà khóc rấm rức
Chàng ngồi tiếp Mã một lát, thì mụ đã hay tin có Mã đến rồi . Tuy mụ chẳng dám thò mặt ra đuổi khách, nhưng gọi réo chồng phải vô, bạt tai chàng tối tăm mặt mày, bắt phải tuyệt Mã đi . Chàng nuốt lệ trở ra, những dấu vết tát tai còn in đỏ trên mặt. Mã giận quá nói:
- Anh không làm oai với chị được, nhưng lại chẳng tống cổ đi được ư ? Mụ đánh cha giết em như thế mà anh còn nhịn. Ðâu phải là giống người nữa chớ ?
Chàng nghe, thở dài, có vẻ động lòng. Mã lại khích thêm:
- Nếu tống cổ mụ không chịu đi, thì anh phải lấy sức mạnh đuổi đi cho bằng được. Dù phải giết phức cũng đừng thèm sợ. Tôi có đôi ba bạn thiết đều giữ chức lớn ở kinh đô, tất họ sẽ hợp lực cứu anh, nhất định vô sự
Chàng gật đầu, hung hăn chạy vào trong nhà vừa đụng đầu mụ, mụ thét hỏi định làm gì mà sắc mặt hầm hừ thế . Chàng luống cuống và thất sắc chống tay xuống đất nói:
- Chú Mã xúi tôi đuổi mình đi
Mụ nổi dóa, ngảnh lại tìm dao hay gậy để đánh chồng. Vạn-thạch sợ, vội vàng chạy ra với Mã . Mã phỉ nhổ nói:
- Anh thật là người hư hỏng, không dạy bảo được nửa rồi
Nói đoạn, mở tráp lấy ra gói thuốc bột đem hòa với nước, trao cho Vạn-thạch uống
- Thuốc này là thuốc trượng phu tái tạo đây . Trước kia sở dĩ tôi chưa muốn dùng, vì cớ nó có thể hại người . Nay cực chẳng đã, phải cho anh dùng thử xem sao
Chàng uống thuốc ấy vô giây lát, nghe phẫn khí nổi lên phừng phừng, như có lửa bốc cháy trong ruột gan, ma không sao nhịn được nữa . Tức tốc chạy vào buồng vợ, gầm hét như sấm. Mụ chưa kịp hỏi gì, chàng đã co giò đá phốc một cái, mụ ngã bắn xa mấy thước. Rồi hai tay hai cục đá làm như quả đấm, cứ thụi mãi vào mụ huỳnh huỵch, không biết là bao nhiêu mà đếm. Mụ bị đấm đá sây sát cả thân thể, nhưng miệng còn mắng chửi lia lịa . Chàng liền rút dao mang bên cạnh sườn ra, mụ vừa chửi vừa nói:
- Bộ mày rút dao ra, dám giết tao chết đấy chăng ?
Vạn-thạch chẳng nói chẳng rằng, hươi con dao chém vào bắp đùi mụ, đứt phăng một miếng thịt lớn bằng bàn tay rơi xuống mặt đất
Chàng toan chém nửa, mụ khóc xin tha tội . Nhưng chàng không nghe, lại chém một dao . Người nhà thấy chàng nổi cơn hung dữ thái quá, vội vàng xúm lại, cố sức lôi ra bên ngoài . Mã chạy tới đón rước, cầm tay an ủi chàng còn cơn giận chưa hết, chỉ lâm le chạy vô tìm vợ để chém nủa, Mã cố ngăn lại mới thôi
Một chốc, hơi thuốc tan dần, chàng ngẩn cả người, như giấc chiêm bao mới tỉnh. Mã căn dặn ân cần:
- Anh chớ có ngã lòng yếu vía đấy nhé ! Cái đạo làm chồng được phấn chấn lên, quan hệ ở chuyến này đó . Tẩu tẩu khiến anh sợ hãi quá lố như thế, chẳng phải là chuyện đầu hôm sớm mai gì, sự thật do mỗi ngày một tí, dần dà mà có đã lâu lắm rồi . Chẳng khác chi hôm qua anh chết mà ngày nay sống lại, vậy từ đây nên ráng tẩy cũ thay mới, nếu lại chịu lùi bước phen nữa thì hỏng to
Rồi tức thời bảo Van-thạch vô trong nhà dò xem. Mụ thấy chàng trở vô, chân tay run rẩy, tim nhảy thùm thụp, kêu gọi thị nữ đỡ mình, toan quỳ xuống lạy lục. Chàng ngăn lại mới thôi . Trở ra thuật chuyện cho Mã hay . Hai cha con thấy gia đình thay đổi như vậy, đều lấy làm vui mừng. Mã muốn đi, cha con cùng năn nỉ lưu lại, nhưng Mã cố từ:
- Vừa rồi tôi có việc phải đi Ðông hải, cho nên tiện đường ghé thăm. Giờ tôi phải đi, để bận trở về lại cùng hội hợp
Liền hôm đó Mã lên đường. Hơn một tháng, mụ mới bình phục, thờ phượng ông chồng hết sức tử tế, hẳn hoi . Nhưng dần dà thấy chồng chẳng có tài nghệ gì đáng sợ, thế rồi lần hồi đâm ra dễ ngươi, lờn mặt, kế đến chế diễu, rồi tới mắng chửi . Không bao lâu, thói cũ lại hiện xuất nguyên hình. Ông cụ không chịu thấu, dang đêm bỏ nhà trốn đi Hà nam, nhập tịch đạo sĩ . Vạn-thạch biết vậy, nhưng chẳng dám đi tìm cha về
Cách trên một năm, Mã đến, trông thấy tình cảnh mà chán, trách móc Vạn-thạch tận từ, rồi gọi Hỷ nhi ra, ẵm ngồi trên mình lừa, gia roi đi thẳng.
Từ đó, người làng đều khinh Vạn-thạch, chẳng ai thèm chơi với . Chàng lên tỉnh thi khảo khóa, văn bài dở quá nên bị đánh rớt và bôi tên trong sổ sĩ tử tỉnh nhà
Bốn năm năm sau, nhà chàng phát cháy, tất cả của cải nhà cửa đều hóa ra tro bụi, lại cháy lan cả hàng xóm. Người làng chung đơn lên quận thưa kiện, chàn gbị xử phạt tiền rất nặng. Gia sản còn sót lại chút nào, dần dà tiêu sạch, tới nước không có túp lều mà ở . Mấy làng quanh miền bảo nhau không cho Vạn-thạch ở đậu, không cho thuê nhà . Anh em Doãn thị (bên vợ) cũng giận những việc thất đức mụ làm bấy lâu, cho nên cự tuyệt không chứa cũng không giúp đỡ gì hết.
Vạn-thạch bí lối cùng đường đem bán nàng hầu cho một nhà giàu sang, rồi dắt vợ xuống ghe đi Hà nam. Ðến lúc tiền ăn đường sạch trơn, mụ không chịu theo nữa, một hai kiếm chuyện để tự do đi lấy chồng khác.
Vừa gặp dịp một người làm nghề mổ heo mới góa vợ, bỏ ra ba trăm quan tiền mua mụ đem đi . Chàng bơ vơ một thân, ăn xin khắp xóm này làng kia lần mò đến xin trước cửa một nhà quan, bị tên gác cửa thét mắng đuổi đi, không cho vô trong. Giây lát một vị quan trẻ từ trong đi ra, chàng phục dưới đất mà khóc. Quan nhìn đi nhìn lại, hỏi qua tên họ, rồi sững sốt nói:
- Cơ khổ ! Bác tôi đây mà ! Sao bác nghèo nàn đến thế
Vạn-thạch nhìn kỹ, biết là Hỷ nhi, bất giác khóc rống, theo cháu vô trong nhà, thấy nguy nga bóng lộn. Giây lát, ông cụ vịn vai một tiểu đồng tử trong bước ra, cha con đối nhau bi thương tấm tức. Chàng kể rõ tình cảnh điêu đứng cho thân phụ nghe
Nguyên khi Mã ẵm Hỷ nhi ra đi, đưa thẳng tới đâỵ Mấy hôm sau lại đi tìm ông cụ đến, cho hai ông cháu ở chung với nhau, rồi rước thầy về dạy Hỷ nhi học. Thằng nhỏ thông minh, mười lăm tuổi đậu hạch, năm sau thi Hương đậu cử nhơn. Mã cưới vợ cho xong xuôi, muốn từ giã đi; ông cháu cùng khóc lóc cầm giữ ở lại . Mã nói:
- Tôi không phải người ta đâu . Thật là chồn tiên, các bạn đồng đạo chờ tôi đã lâu, phải để tôi đi mới đặng.
Bấy giờ cậu cử Hỷ nhi kể chuyện ấy cho bác nghe, lòng còn cảm động chan chứa . Nhơn dịp nghĩ lại hồi xưa Vương thị (vợ bé của bác Vạn-thạch), cùng chịu đối đãi bạo ngược như mình, động lòng thương hại, bèn cho xe ngựa và người đem tiền bạc theo để chuộc Vương thị về
Vương thị về hơn một năm, sinh đứa con trai, nhân đó nhắc nàng lên ngôi vợ cả
Còn Doãn thị đi theo người chồng mổ heo được chừng nửa năm, lại giở thói ngang tàng như xưạ Thằng chồng nổi giận, sẵn dao mổ heo, xẻo phăng của mụ một miếng thịt đùi, lại lấy dây trói mụ lại, treo rút lên xà nhà, xong rồi gánh thịt heo ra đi
Mu đau quá kêu la rầm rĩ, lối xóm mới haỵ Người ta đến cởi trói và cắt dây, mụ la đang vang dậy làng xóm. Từ đó, hễ thấy mặt anh chàng mổ heo đến thì sợ hãi đến sởn tóc gáy và lạnh buốt xương sống. Chỗ đùi tuy lành, nhưng mà què một cẳng, phải đi khập khễnh, nhưng vẫn sớm hôm phục dịch vất vả, chớ hề dám than van, trễ nãi . Mỗi khi chàng mổ heo say sưa về nhà, là mỗi lần đánh chưởi mụ thậm tệ. Tới đây mụ mới hiểu ra thuở trước mình ác độc với thiên hạ ra sao, giờ mình phải chịu cũng thế
Một hôm Dương phu nhân (vợ Hỷ nhi) cùng bác gái Vương thị đi lễ chùa, các cô các bà nông dân ở quanh đó xúm lại chào mừng. Doãn thị cũng ở trong đám đó, nhưng thập thò không bước tới gần. Vương thị hỏi mụ ấy là ai ? Gia nhơn thưa là vợ người bán thịt heo, họ Trương; đồng thời thét bảo mụ phải đến gần cúi đầu làm lễ . Vương thị cười và nói:
- Con mẹ này đi theo thằng mổ heo, chắc không thiếu thịt ăn, sao mà ốm gầy đến thế ?
Doãn tức và thẹn, về nhà muốn thắt cổ chết phức. Nhưng giây yếu quá không chết. Anh chàng ghét thêm. Hơn năm sau chàng mổ heo qua đời, mụ đi đường gặp Vạn-thạch, đứng nhìn xa xa, nước mắt tuôn như mưa . Vạn-thạch ngại mặt tôi tớ đi bên cạnh, không hỏi gì đến mụ, về nhà bàn với cháu, tính cho mụ trở lại . Cháu nhất định không nghe
Mụ bị người làng xóm khinh bỉ quá, hết chỗ nương tựa, theo lũ ăn mày kiếm ăn. Thỉnh thoảng, Vạn-thạch còn hẹn hò gặp mụ trong một ngôi chùa, Hỷ nhi cho thế là nhục, ngầm sai bọn ăn mày bêu xấu, bấy giờ chàng mới chịu tuyệt.
Chuyện này về sau ra sao, ta không nghe nói.
--------------------------------------------------------------------------------
vBulletXem phiên bản đầy đủ : Ma Kiếp Lụy Tình
--------------------------------------------------------------------------------
RINKO19-04-2007, 04:02 PM
MA ÐẢO TÌNH TRƯỜNG HẬN ÐẮNG CAY
THỦY HOẢ CHUNG THỜI DỮ TƯƠNG PHÙNG
Trong một chuyến đi quay phim quảng ca'o , cã đoàn quyê't định đi đến một hòn đảo nhỏ, vì họ muô'n quay những cảnh đẹp hoang vu của tự nhiên . Trươ'c mă't họ , hòn đảo từ từ hiện ra vơ'i vẻ đẹp vô cùng hoang sơ mà râ't nên thơ . Nươ'c biển trong vă't , đư'ng trên tàu nhìn xuô'ng co' thể thâ'y từng đàn ca' bơi lội tung tăng . Tàu cập bê'n , thì trời đã xê' chiều . Cả đoàn ke'o nhau lên đảo và điều đầu tiên mà họ nhận thâ'y là nơi đây dân cư râ't thưa thơ't. Cả đoàn ghe' vào một qua'n trọ duy nhâ't trên đảo .
Qua'n trọ râ't đơn sơ nhưng cũng đủ chỗ cho tâ't cả mọi người . Bô'n cô ga'i , Xuân Mai , Hạ Lan , Thu Cu'c , Ðông Tru'c, thì ở dãy phòng phi'a nam , gần nu'i . Còn bô'n chàng trai Hùng , Phong , Long và Dũng thì ở dãy phòng kha'c ca'ch đo' không xa . Sau khi chia phòng xong thì cả bọn chia tay về phòng để câ't đồ đạc .
Vừa bươ'c chân vào phòng mình , bỗng Xuân Mai he't toa'ng lên và chạy ra ngoài . Ngay lập tư'c , cả bọn nhô'n nha'o hẳn lên , họ xu'm lại vây quanh Xuân Mai và nhìn vào căn phòng vơ'i đôi mă't sợ hãi .
Xuân Mai vừa run vừa no'i lă'p bă'p : Co' ... co' ... co' chuột trong phòng của tao .
Mọi người cười ồ lên và thở phào nhẹ nhỏm . Hạ Lan bèn kêu Phong và Tùng vào từng phòng của bô'n cô ga'i để đuổi hê't mâ'y con chuột đi . Sau khi đã đuổi hê't chuột trong ca'c căn phòng ra thì mọi người đều trở về phòng mình.
Khi bươ'c vào phòng , Xuân Mai vẫn cảm thâ'y không an tâm, một cảm gia'c sợ hãi bỗng hiện lên trong lòng . Cô cư' lâ'm le't nhìn xung quanh , câ't vội đồ đạc rồi đi ra ngoài .
Một lu'c sau , mọi người cũng lần lượt ra đê'n . Họ cùng nhau ăn tô'i và trò chuyện vơ'i nhau râ't vui vẻ . Sau khi ăn tô'i thì ai về phòng người nâ'y . Xuân Mai vẫn chưa cảm thâ'y an tâm nên vừa vào phòng cô đã vội vã leo lên giường và ke'o chăn trùm ki'n người lại . Nhưng Xuân Mai lại cô' gă'ng nghe ngo'ng những tiê'ng động lạ xung quanh . Trời đã tô'i, chỉ còn nghe thâ'y tiê'ng gio' thổi xào xạt qua ca'c rặng cây hoà cùng tiê'ng so'ng vỗ vào bờ, càng làm cho không khi' thêm phần đa'ng sợ . Thời gian cư' chầm chậm trôi qua . Không biê't đã bao lâu rồi mà Xuân Mai vẫn chưa ngủ được .
Bỗng Xuân Mai nghe co' tiê'ng động khẽ vang lên như tiê'ng bươ'c chân của ai đo' đang đi phi'a bên ngoài . Cô giật bă'n mình, lâ'y tay ghì chặt lâ'y chăn và trùm ki'n đầu . Cô nghe tiê'ng bươ'c chân dường như đã dừng ngay trươ'c phòng của cô . Rồi cô bỗng co' cảm gia'c rờn rợn như co' ai đo' đang nhìn chằm chằm vào cô . Cô sợ qua' bèn trở người sang hươ'ng kha'c nhưng cảm gia'c đo' lại càng rõ rệt hơn . Sau cùng, thu hê't can đảm, cô từ từ ke'o chiê'c chăn xuô'ng, và khẽ đưa mă't nhìn qua khe va'ch ..... rồi cô the't lên , chạy nhanh ra khỏi phòng, và chui ngay vòng của Hạ Lan ở kê' bên . Tiê'ng the't của cô đã đa'nh thư'c tâ't cả mọi người dậy . Cả bô'n chàng trai đều mă't nhă'm mă't mở chạy ngay lại phòng của Xuân Mai . Không thâ'y bo'ng Xuân Mai đâu , họ vô cùng hoảng hô't và lu'ng tu'ng chưa biê't nên làm gì . Ngay lu'c đo' tiê'ng Xuân Mai vang lên từ phòng của Hạ Lan làm họ phần nào yên tâm hơn .
Tâ't cả mọi người giờ đã tụ tập đầy đủ trong phòng Hạ Lan . Xuân Mai ne't mặt tră'ng bệch , đôi mă't sợ hãi , kể lại mọi chuyện vơ'i ne't mặt vô cùng lo âu : Em đang nằm ngủ thì co' cảm gia'c như co' ai đo' đang nhìn chằm chằm vào em . Khi em nhìn qua khe va'ch thì thâ'y một đôi mă't đen nha'nh đang nhìn em ........
Bô'n chàng trai bèn chạy qua phòng của Xuân Mai và nhìn vào khe va'ch . Nhưng họ chỉ thâ'y va'ch nu'i và những rặng cây đang đung đưa trong gio' lộng . Cả bọn bèn ke'o nhau trở về phòng Hạ Lan và bảo là họ chẳng nhìn thâ'y gì cả . Nhưng tha'i độ của Xuân Mai cũng làm họ co' phần nào lo lă'ng . Họ bèn chia nhau hai người ở một phòng cho đỡ sợ hơn .
Màn đêm đang từ từ được ve'n lên ..... và bình minh đã bă't đầu lo' dạng .
Trời vừa sa'ng là cả bọn đã thư'c dậy . Tô'i qua chẳng ai trong bọn họ co' một giâ'c ngủ ngon cả . Sau khi ăn sa'ng xong họ đem theo dụng cụ để quay phim rồi ke'o nhau đi ra bờ biển . Họ đi mãi , đi mãi .....cuô'i cùng họ cũng tìm thâ'y một nơi co' phong cảnh thật là tuyệt đẹp . Mọi người , ai cũng đang chuẩn bị mọi thư' để bă't đầu quay phim . Còn Long thì đang quan sa't chung quanh . Bỗng Long nhìn thâ'y một khu đâ't bị lõm xuô'ng tựa như một ca'i hồ. Long bèn bươ'c đê'n nhìn kĩ , thì anh thâ'y đo' là một hồ nươ'c nằm kê' bên một tảng đa' râ't lơ'n và bằng phẳng . Hồ này co' lẽ bị bỏ hoang từ lâu nên xung quanh cỏ mọc dầy đặc , lan cả ra đê'n bờ hồ . Anh nhận thâ'y trên tảng đa' co' dâ'u vê't na'm đen vì bị lửa cha'y xe'm, co' lẽ trươ'c đây co' người đã đô't lửa trên đo' . Nhìn kĩ hơn, Long bỗng pha't hiện ra trên tảng đa' đo' còn co' những lằn vẽ màu vàng nhạt , cực kì bi' ẩn . Long bèn kêu ca'c bạn lại và họ ra sư'c lau sạch những lằn vẽ bi' ẩn màu vàng kia . Khi họ dọn dẹp đê'n những bụi cỏ sa't bờ hồ thì họ nhận thâ'y trên bờ hồ cũng co' những ne't vàng nhạt giô'ng như trên tảng đa' . Họ chia nhau lau sạch tâ't cả . Sau khi đã dọn dẹp xong thì cảnh hồ càng thêm phần tuyệt đẹp . Họ đều co' chung một y' nghĩ là không biê't tại sao nơi đẹp thê' này mà lại bị bỏ hoang từ lâu .Trời đã qua' trưa , cả bọn cùng ngồi lại và Thu Cu'c phân pha't thư'c ăn cho mọi người . Sau khi ăn xong , họ bă't đầu công việc quay phim quảng ca'o . Ca'c cô ga'i đều đã thay đồ xong và bươ'c xuô'ng hồ . Họ sa'nh vai nhau , cười giỡn và đùa ngịch dươ'i hồ . Xuân Mai vừa bơi ra xa vừa quay người lại . Còn Hạ Lan thì nghiêng người qua và vuô't to'c . Thu Cu'c và Ðông Tru'c thì ôm nhau cười thật tươi ...... tâ't cả đều hươ'ng về ô'ng ki'nh của Hùng .
Bỗng Hạ Lan cười re' lên làm Dũng tư'c giận la lên : -Hạ Lan, đang đo'ng quảng ca'o mà, sao lại cười giỡn thê' kia .
Hạ Lan bèn quay qua Xuân Mai và tra'ch : -Xuân Mai , tại sao mày lại nă'm chân tao .... nhột qua' nè ....
Xuân Mai ở đằng xa ngạc nhiên lên tiê'ng : Tao ở tận đây, làm sao mà nă'm chân mày được chư'.
Hạ Lan nhìn Xuân Mai vơ'i a'nh mă't nghi ngờ xen lẫn kinh hoàng . Nhưng thâ'y vẽ mặt của Xuân Mai thì Hạ Lan tin là Xuân Mai đang no'i thật . Hạ Lan hô't hoảng bơi vào bờ và leo lên . Lên đê'n bờ rồi mà nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa giảm bơ't chu't nào cả .
Lu'c này trời cũng đã xê' chiều nên cả bọn bèn quyê't định quay trở về qua'n trọ. Vì không muô'n mâ'y cô bị cảm lạnh nên Hùng và Long thu dọn một i't đồ rồi cùng ca'c cô về qua'n trọ trươ'c . Còn Phong và Dũng thì ở lại dọn dẹp đồ rồi về sau . Sau khi dọn dẹp xong, Phong và Dũng đi về . Khi đi ngang qua một rừng cây , hai anh bỗng thâ'y co' bo'ng người thâ'p thoa'ng sau những rặng cây nhưng khi họ để tâm nhìn kĩ lại thì bo'ng người kia lại biê'n mâ't . Không thâ'y gì khả nghi , họ bèn đi tiê'p . Nhưng ngay lu'c đo' , bỗng co' tiê'ng của chàng thanh niên trẻ hỏi họ vơ'i giọng đầy lo lă'ng và buồn buồn :
-Ca'c anh co' thâ'y vợ tôi không ?
Phong và Dũng giật mình quay lại và họ thâ'y một thanh niên vơ'i khuôn mặt xanh xao và đượm vẻ u buồn , da'ng dâ'p như một thư sinh đang đư'ng phi'a sau họ . Phong và Dũng nhìn nhau và hỏi lại :
-Vợ anh là ai ?
-Vợ tôi tên là Thu Nguyệt, cô â'y co' ma'i to'c râ't dài và râ't đẹp .
Phong và Dũng đồng thanh no'i :
-Chu'ng tôi không thâ'y ai cả
Người thanh niên đo' nghe xong, không no'i gì cả, chỉ buồn rầu quay mình bỏ đi . Cả hai lâ'y làm lạ, nhưng rồi quay mình bươ'c tiê'p . Ði được vài bươ'c, không hiểu sao họ cùng quay đầu nhìn lại nhưng không còn thâ'y bo'ng da'ng người thanh niên kia đâu cả . Cả hai nhìn nhau với ánh mắt nghi ngại . Phong bèn lên tiê'ng :
-Sao người này đi lẹ quá .... mới đây mà đã đi đâu mất rồi .
Dũng trả lời :
-Hồi nãy tao cũng không nghe tiếng chân anh ta đi sau mình... không lẽ người này là ... ma ?
Phong cười xòa :
-Ma gì.. ma cỏ hả ?.. hahahạ.
Cả hai bèn pha' lên cười rồi tiếp tục đi về nhà trọ
Sau bữa cơm tối , họ đều về phòng của mình. Ca'c cô ga'i vẫn còn sơ , nên tối đo' họ vẫn chia nhau hai người ngủ 1 phòng như đêm hôm trươ'c.
Một đêm nữa đã tôi qua .... không co' chuyện gì xảy ra hê't.
Trời vừa sa'ng, Thu Cu'c đã ke'o Ðông Tru'c ra ngoài chạy bộ .
Văng vẳng xa xa co' tiê'ng gà ga'y và tiê'ng người cười no'i lao xao trong gio' sơ'm . Thu Cu'c và Ðông Tru'c đang chạy ngang qua khu rừng . Bỗng họ thấy có một người thanh niên , với vẻ mặt xanh xao, đi tới trước mặt hai cô và hỏi :
-Hai cô co' gặp vợ tôi không ? cô ta tên là Thu Nguyệt có mái tóc dài và rất đẹp .
Ðông Tru'c trả lời chàng:
-Sáng giờ chúng em mới đê'n đây, không thấy cô gái như anh tả
Chàng thanh niên không nói gì , chỉ buồn rầu quay bước bỏ đi ...
Thu Cu'c vừa quay lại định hỏi thêm nhưng không thâ'y bo'ng da'ng chàng ta đâu cả . Cô bèn câ't tiê'ng no'i :
-Anh ta chạy đi kiếm vợ gì mà lẹ quá ...... mới đây đã chạy mất rồi .
Ðông Tru'c no'i :
-Nếu tao quen được người nào tốt với tao như vậy thì thật là tốt quá .
Rồi cả hai lại tiê'p tục chạy, vừa chạy họ vừa nghĩ đê'n chàng thanh niên kì lạ kia .
Thâ'y cô đi tơ'i, anh ta liền no'i :
- Nơi này co' người rừng, thường hay về làng ăn că'p đồ ăn. Ca'c cô đi lại nơi này nên cẩn thận .
Câu chuyện người rừng , cô thường nghe mọi người kể Nhưng chưa bao giờ cô tận mắt thấỵ.. Nghe anh ta no'i làm tim cô đa'nh thình thịch .
Vừa lúc đó thì cả bọn kéo ra . Họ ngồi vào bàn vừa ăn sa'ng vừa bàn tán về chuyện đóng phim quảng cáo rất sôi nổi làm Xuân Mai như quên mâ't câu chuyện đêm qua .
Sau khi ăn xong , họ chuẩn bị đồ và kéo nhau đi đóng phim như thường lệ Hôm nay , mọi người rất có hư'ng thú . Họ quay phim đến chập tối mới ra về . Nhưng vừa mơ'i đi được một đoạn , Hùng bỗng chợt nhơ' là anh đã bỏ quên kịch bản ở nơi quay phim . Anh bèn kêu mọi người đi về trước, còn anh thì quay lại chổ cũ . Từ xa xa , hồ nươ'c đang dần hiện ra trươ'c mă't Hùng , anh như thâ'y có ánh lữa lập lòe trên tảng đa' và những ngọn sóng dâng cao . Và hình như ngọn lữa và ngọn sóng đang hòa quyện vào nhau ....
Nhưng khi Hùng đi đến gần thì anh không còn nhìn thấy gì cả . Hùng vơ'i tay lâ'y kịch bản rồi quay mình đi về qua'n trọ . Nhưng vừa mơ'i đi được vài bươ'c, Hùng nghe co' tiê'ng người thanh niên vang lên :
- Thu Nguyệt .... em ở đâu ..... anh nhớ em lắm ...
Và co' tiê'ng người con ga'i đa'p lại :
-Anh Minh ... em ở đây ..... em cũng nhớ anh lắm ....
Tiếng người thanh niên tiếp tục vang lên giọng đầy vẻ mừng rỡ: -Anh ở đây ....trên hòn đá mình thường hò hẹn đây ...... em ở đâu ?
Rồi có tiếng người con gái vang lên vơ'i giọng no'i đầy vẽ hô't hoãng:
-Em ở trong hồ nước kế hòn đá nè, sao em không thấy anh ?
Và tiê'ng người còn trai vang lên:
-Sao anh cũng không thâ'y em... Thu Nguyệt em ỡ đâu hãy trả lời anh đị.
Và tiê'p theo đo' là tiê'ng kho'c nư'c nở cũa họ.
Hùng sau khi nghe câu đối thoại đó , anh ta sợ qua' , cố nhắm mắt lại không dám nhìn về phía sau rồi chạy thật nhanh về quán trọ và kễ cho mọi người nghe .
Sau khi nghe Hùng kể Xong , Xuân Mai bỗng nhớ lại câu chuyện đêm qua . Cô run bă'n cả người lên . Phong , Dũng , Thu Cu'c , Ðông Tru'c hoảng hô't kêu lên là đã gặp được chàng thanh niên đo'.
Bỗng có bà lão ở kế bên quán tình cờ đi ngang qua , nghe được câu chuyện mà họ đang bàn ta'n . Bà ta liền no'i :
-Thật là tội nghiệp cho cặp tình nhân nàỵ Kẽ chê't vì lữa, người chê't vì nươ'c thì làm sao mà gặp nhau được.
Bà liền kể cho tâ't cả nghe một câu chuyện . Câu chuyện xảy ra ca'ch đây 15 năm .....
Ngày đo' , đảo này cũng là một khu kha' phồn thịnh , dân cư đông đu'c . Ðư'ng đầu là một vị chu'a đảo râ't giàu co' nhưng cũng nổi tiê'ng là người độc a'c . Ông ta co' một cô con ga'i râ't xinh đẹp tên là Thu Nguyệt . Thu Nguyệt đã gần đê'n tuổi cập kê mà vẫn chưa co' ai lọt vào mă't xanh của nàng . Vào lu'c đo' , co' một chàng thanh niên từ đâ't liền mơ'i đặt chân lên đảo . Chàng ta đang theo học ngành hải dương học , và chàng ra đảo quan sa't thực tập để làm luận a'n nghiên cư'u về đại dương . Tình cờ họ gặp nhau trong một đêm trăng sa'ng bên bờ biển và tình yêu đã đê'n vơ'i họ ngay từ ca'i nhìn đầu tiên . Từ đo', họ thường hẹn hò gặp gỡ nhau trên hòn đa' bên cạnh hồ nươ'c . Lâu ngày lửa gần rơm , họ đã co' quan hệ mật thiê't vơ'i nhau và sau đo' Thu Nguyệt đã co' mang .
Chuyện gì đê'n rô't cuộc cũng đã đê'n , cuô'i cùng thì câu chuyện cũng đê'n tai cha nàng . Ông râ't tư'c giận và đã nhiều lần tra hỏi nàng . Nhưng vô'n biê't được ti'nh tình của cha nên nàng không da'm cho cha nàng biê't về chàng . Cha nàng liền nhô't nàng trong nhà , không cho đi ra ngoài .
Trong khi đo' , Minh , tên của chàng trai nọ , vẫn mỗi ngày ra ngồi trên tảng đa' để đợi nàng . Nhưng anh đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa gặp được Thu Nguyệt .
Vài tuần sau , không thể đợi nữa , anh quyê't định đi đê'n nhà Thu Nguyệt . Vì đã được Thu Nguyệt dặn trươ'c nên anh ta không da'm bươ'c vào nhà, chỉ đư'ng bên ngoài trông vào thôi . Tình cờ bà vu' của Thu Nguyệt đi chợ về, thâ'y anh Minh đư'ng thâ'p thoa'ng ở ngoài cửa , bà liền gạn hỏi . Anh Minh liền thu' thật vơ'i bà ta và nhờ bà giu'p đỡ . Trong nhà chỉ co' bà vu' là người đô'i xử tô't vơ'i Thu Nguyệt mà thôi . Bà luôn xem Thu Nguyệt như là con ruột của bà vì mẹ Thu Nguyệt mâ't sơ'm , một tay bà đã nuôi nàng cho đê'n lơ'n . Nghe qua cảnh tình của hai người bà râ't là thương xo't cho đôi tình nhân trẻ này . Nhưng bà lại sợ cha nàng nên bà chỉ biê't ngậm ngùi xo't thương cho họ mà không da'm giu'p đỡ họ . Ðã nhiều lần anh Minh năn nỉ bà le'n dẫn anh vào gặp mặt Thu Nguyệt nhưng bà đều từ chô'i . Bà chỉ le'n giu'p họ trao đổi nỗi niềm qua thư từ cho nhau mà thôi .
Ngày tha'ng trôi qua .....Nàng đã co' mang 9 tha'ng . Cuô'i cùng, cả hai quyê't định là sẽ cùng nhau bỏ trô'n . Cả hai đề khẩn khoản yêu cầu bà vu' giu'p đỡ . Sau nhiều lần thuyê't phục , cuô'i cùng bà vu' cũng xiêu lòng và bằng lòng giu'p đỡ họ . Họ hẹn gặp nhau tại tảng đa' bên cạnh bờ hồ, nơi họ thường hò hẹn vào lu'c nửa đêm , rồi cả hai sẽ trô'n về quê của chàng . Ngày hôm đo', cha của Thu Nguyệt đi ăn tiệc ở phi'a bên kia hòn đảo . Tình cờ nữa đêm , ông ta cảm thâ'y trong người không được khỏe nên bỏ ra về sơ'm . Về đê'n nhà , không thâ'y con ga'i đâu , ông liền nổi giận bă't bà vu' ra tra hỏi nhưng không được gì hê't . Nhưng khi ông vào phòng Thu Nguyệt thì ông ta đã tìm được bư'c thư hò hẹn của họ . Ông ta râ't tư'c giận và kêu bọn gia đinh đuổi theo .
Vì bụng mang dạ chửa ,đi đư'ng không thuận lợi lă'm nên khi Thu Nguyệt vừa đê'n được nên hẹn thì bọn gia đinh cùng cha nàng đã rượt tơ'i kịp . Ông the't bọn gia đinh bă't cô con ga'i lại và sai bọn gia định lại thẳng tay đa'nh vào người anh Minh . Vô'n là thư sinh , chân yê'u tay mềm, nên chỉ một lu'c sau anh đã bâ't tỉnh . Thu Nguyệt kho'c lo'c , van xin cha nàng tha cho anh Minh nhưng ông nào để y' . Ông ra lệnh cho bọn gia đinh đem Thu Nguyệt về nhô't vào phòng . Sau đo' ông ta còn ra lệnh cho bọn gia đinh đem củi khô đê'n để thiêu sô'ng anh Minh trên tảng đa' đo' . Vô'n là một thư sinh ,lại bị bọn gia đinh đa'nh một ca'ch dã man nên anh đành chịu chê't trong đa'm lửa .
Thu Nguyệt bị nhô't trong phòng , nàng kho'c than thảm thiê't và không ngơ't van xin cha nàng tha cho anh Minh nhưng nàng co' ngờ đâu anh Minh đã ho'a ra người thiên cổ dươ'i sự hà khă'c của cha nàng .
Khi nghe cha nàng cho biê't rằng chàng đã chê't , nàng liền ngã lăn ra bâ't tỉnh . Khi tỉnh dậy thì nàng kho'c suô't ba ngày ba đêm . Sau đo', được bà vu' tận tình khuyên giải , nàng đã bình tâm tĩnh tri'. Sau ca'i chê't của anh Minh , cha nàng đã không còn gì phải lo lă'ng nữa nên sự canh ga'c nàng cũng lơ là đi . Trong đêm tô'i , nàng đã trô'n đi ....
Sa'ng hôm sau khi hay tin nàng đã mâ't ti'ch , cha nàng đã pha'i râ't nhiều người đi kiê'm nhưng vẫn không tìm thâ'y nàng đâu cả
Ba hôm sau , co' người đê'n ba'o cho cha nàng biê't là họ đã tìm thâ'y xa'c chê't của nàng trong hồ nươ'c cạnh tảng đa' . Bụng nàng đã xẹp xuô'ng nhưng không ai hay biê't gì về đư'a trẻ trong bụng của nàng . Không một ai hay biê't tin tư'c gì cả .....
Cho đê'n một tha'ng sau .....
Người dân trên đảo cư' đêm về là nghe tiê'ng anh Minh tìm gọi Thu Nguyệt và tieˆ'ng họ kêu gọi nhau thảm thiê't . Họ đã chê't nhưng lại không thể gặp mặt nhau . Kẻ chê't dươ'i nươ'c , người chê't trong biển lửa lại không danh phận thì làm sao họ co' thể gặp mặt nhau được .
Rồi từ đo' ...... Cư' mỗi đêm về , dân làng ai nâ'y cũng đều sợ hãi , không da'm ra ngoài vào ban đêm . Trời vừa chập tô'i là họ vội vã ai về nhà người nâ'y . Và hằng đêm ... tiê'ng kêu kho'c , tiê'n gọi nhau thảm thiê't cư' vang vang trong màn đêm thanh vă'ng khiê'n cho mọi người chẳng ai co' thể ngủ được . Và nỗi lo sợ cư' càng ngày càng tăng làm cho một sô' người đã rời bỏ đảo đi nơi kha'c . Hòn đảo từ đo' càng thêm vă'ng lặng . Cuô'i cùng người cha đã mời một thầy pha'p từ đâ't liền ra để trâ'n yê'm linh hồn của Thu Nguyệt và anh Minh .
Từ đo' , dân làng không còn nghe tiê'ng kêu kho'c thảm thiê't vào ban đêm nữạ Một tha'ng sau , cha của Thu Nguyệt bị tai nạn khi đi thuyền trên biển và đã qua đời . Cả đảo đều cho rằng đâ'y là quả ba'o .
Kể đê'n đây bà lão bỗng ngừng lại . Tâ't cả ca'c cô ga'i đều đầm đìa nươ'c mă't . Ca'c chàng thanh niên cũng dâng trào cảm xu'c . Họ không còn cảm gia'c sợ hãi nữa , mà họ cảm thâ'y thương cảm cho cặp tình nhân này .
Ðêm đo' , mặt dù ai cũng nghe tiê'ng kêu gọi ai oa'n của anh Minh và Thu Nguyệt nhưng chẳng ai còn sợ hãi nữa ,mà lại thương hại cho hai người .
Sa'ng sơ'm hôm sau , khi cả bọn vẫn còn đang ngủ , bỗng co' tiê'ng la he't của ông đầu bê'p : -Bă't được no' rồi .... bă't được no' rồi ...
Mọi người đổ xô về phi'a nhà bê'p . Ðê'n nơi họ nhìn thâ'y một đư'a trẻ khoảng mười mâ'y tuổi , ăn mặc ra'ch rươ'i , to'c tai bù xù . Mọi người đều nghĩ rằng co' lẽ đây là người rừng mà họ vẫn thường nghe nhă'c đê'n.
Bà lão kể chuyện hôm qua cũng đê'n nhìn kỹ đư'a be' . Ðư'a be' một tay bị kẹt vào bẫy thu' do tên đầu bê'p đặt, tay kia vẫn cầm con gà vừa trộm được . Miệng thì gầm gừ như muô'n câ'u xe' tâ't cả những ai đê'n gần no' . Tên đầu bê'p liền a'p lại và tro'i đư'a be' lại . Sau đo' cột no' vào gô'c cây . Bà lão kể chuyện đi đê'n gần để xem kỹ khuôn mặt no' ..... rồi bà kêu lên : -Sao no' giô'ng qua' ..... chẳng lẽ no' là .....
Mọi người xung quanh cũng đều co' chung y' nghĩ này . Bà bèn mang thư'c ăn đê'n cho đư'a be' , dụ dỗ no' ăn . Sau đo' bà dẫn no' về nhà , că't to'c cho no' , cho no' tă'm rửa và thay quần a'o mơ'i .
Nhưng đư'a be' không biê't no'i một tiê'ng nào hê't . Bà đem hê't tình thương cho đư'a be' và dạy no' kêu tiê'ng ba , mẹ .
Sau đo' , bà đã làm lễ cu'ng cho anh Minh và Thu Nguyệt ngay bên cạnh hòn đa', hồ nươ'c, nơi họ đã quen nhau và cũn glà nơi họ lìa khõi cõi đờị Bà cho đư'a be' tay cầm bài vị của hai người , vừa kêu hai tiê'ng cha mẹ . Họ làm lễ cầu siêu cho đôi tình nhân trẻ này . Lu'c đo' trời cũng vừa sụp tô'i ,. Bỗng mọi người nhìn thâ'y trên tảng đa' co' a'nh lửa lập lòe . Nơi hồ nươ'c thì từng ngọn so'ng dâng cao . Rồi anh Minh từ trong lửa bươ'c ra và Thu Nguyệt rẽ so'ng bươ'c lên . Họ gặp nhau , cùng nă'm tay nhau , quay lại nhìn đư'a be' và nở nụ cười rồi biê'n mâ't .
Cuô'i cùng họ đã gặp nhau và đã co' danh phận vợ chồng sau khi đu'a be' làm lễ tang cho ba mẹ no' .....
Xem phiên bản đầy đủ : Ai Hát Giữa Rừng Khuya
--------------------------------------------------------------------------------
RINKO19-04-2007, 04:09 PM
Ông Cai Móm ngừng lại, rít một hơi thuốc lào. Câu chuyện đang đến đoạn hay, Lệ Thi nóng ruột vội giục ông nói nốt. Ông mỉm cười cúi đặt điếu xuống gầm bàn kể tiếp:
Tráng sĩ, lúc ấy thấy cơ sự xảy ra như vậy, bèn đợi một chốc, rồi giắt bên lưng một con mã tấu, nhảy xuống xem họa may còn cứu được Văn Quản hoặc Huyền Cơ hay chăng? Nhưng cả hai đều bị trọng thương, xác tuy còn nóng nhưng tim không đập nữa, và đã hết thở rồi. Ngậm ngùi, tráng sĩ lại leo lên ngọn cây cởi dải lưng buộc chặt Oanh vào một cành to, rồi tháo đầu dây buộc nàng khi trước. Oanh vẫn mê man bất tỉnh, nắm thiêm thiếp, mặt cắt không còn một hột máu, song hơi thở vẫn đều đều.
Yên trí rằng Oanh không việc gì, tráng sĩ lại trèo xuống, buộc rõ nhanh cả hai cái xác vào đầu dây, rồi vội nhảy lên ngọn cây lập tức. Đứng từ trên cao, chàng vịn vào một cành to cố sức kéo, đem được hai cái xác lên lưng chừng cây. Xong đâu đấy, chàng buộc đầu dây rõ chắc vào thân cây, để hai cái xác khỏi bị rơi xuống đất. Chàng nghĩ đi nghĩ lại một chốc, sợ khi dây có thể đứt được, vì hai thi hài nặng lắm; nên lại trụt xuống đến gần tử thi Quản và Huyền. Chàng đem cả hai anh em để nằm ngang cẩn thận lên cành cây: Đầu gối vào một cành, thân dựa vào một cành nữa, chân lại gác vào một chà cây. Đoạn chàng rút dao cắt một đoạn dây, và tháo thắt lưng của hai kẻ bạc mệnh buộc họ rõ chặt vào cành, sợ có con vật nào đêm đến sục sạo thì cả Quản cả Huyền lại rơi xuống đất mất.
Công việc ấy yên ổn rồi, tráng sĩ mới leo lên sàn ngồi. Chàng vừa vào, thì Oanh Cơ mở mắt hồi tỉnh lại. Câu hỏi đầu tiên của nàng là về tính mệnh hai người nàng thân yêu nhất:
- Thưa ông, anh chị của cháu đâu rồi?
- Nằm cả dưới kia. Anh chị cô không may bị hổ vồ đã thác rồi. Nó đương định tha đi thì tôi bắn trúng, nó phải bỏ chạy. Tôi sợ nó ăn mất thi hài ông cả và cô hai nên phải đem buộc chặt cả vào cành cây dưới này! Chẳng qua cũng là số phận cả, cô chớ than khóc làm gì! Bây giờ có khóc cũng vô ích mà thôi; phải cố dưỡng sức mai còn đi, tôi sẽ đưa cô ra Nho Quan tử tế, cô đừng ngại! Cô nên đi nằm nghỉ một chốc, tôi còn phải ngồi đây canh hai cái xác kia, kẻo nếu có loài ác điểu ác thú khác đến, nó sẽ rỉa ăn đi mất!
Tuy tráng sĩ hết lòng an ủi, Oanh Cơ cũng vẫn ngồi bưng mặt khóc như gió như mưa. Khóc một hồi rõ lâu, nàng mới gạt lệ, thổn thức bảo tráng sĩ rằng:
- Ông đã có công cứu mạng cho tôi, thực là ơn trời bể, tôi lấy gì báo đáp được! Không may cho anh chị tôi lại không được ông cứu nốt, đến nỗi phải vong mệnh một cách thảm thương thế này!
Nói đến đây, nàng mủi lòng lại khóc rồi lại kể:
- Tôi từ bé đã mồ côi cha mẹ, chỉ nương nhờ vào anh chị tôi thôi. Nay anh chị tôi đều thác cả, cô thân trích ảnh, tôi biết làm sao bây giờ! Thực là bơ vơ phận gái yếu hèn, tôi cũng đến chết mất! Mà thà chết theo anh chị tôi còn hơn!
Tráng sĩ nghe nói, động niềm trắc ẩn, hết sức khuyên dỗ ngời bạn gái tình cờ:
- Cô đừng lo ngạI! Cô đã gặp tôi, tôi xin hết sức che chở cho cô. Nhà tôi tuy không giàu, song đủ bát ăn, cô nếu không chê là chỗ tường phên vách đất, xin cứ về ở với tôi, tôi có mẹ già, sẽ nhận cô làm nghĩa nữ, tôi sê làm anh nuôi cô. Tôi tình nguyện giúp đỡ cho cô tới khi cô yên bề gia thất. Cô không nên phiền muộn nữa cô ạ!
Tráng sĩ nói đến đây, bỗng nghe có tiếng xào xạc trên cành cây, rồi có tiếng vỗ cánh, Oanh Cơ sợ ngồi thu mình vào mé giữa sàn, im không khóc nữa. Giữa lúc ấy, lại nghe cả tiếng hổ gầm rất to chừng như ở dới chân cây, rồi ngửi thấy mùi hôi hám khó chịu. Tráng sĩ nói sẽ:
- Hình như con cọp lúc nãy nó trở lại tìm mồi đó! Cô cứ bình tâm ngồi yên lặng đừng sợ hãi gì cả; cứ để mặc tôi với nó! Thử xem con quái kia dám cả gan dở những trò trống gì nào! Tôi sẽ cho nó một phen tán đởm kinh hồn cho nó biết.
Oanh Cơ ngoan ngoãn nghe lời tráng sĩ, ngồi nép vào một xó, không dám nhúc nhích cựa quậy. Nàng tuy trong lòng thương đau như cắt vì cái chết rất bi đát của anh chị, nhưng nàng cũng cảm thấy, không hiểu vì đâu, một sự đầm ấm trong tâm hồn, tựa như giọt nước cam lồ hay liều thuốc thần tiên làm cho vết thương đau lâng lâng dịu được vài phần, không mạnh mẽ sâu sắc như lúc anh chị nàng vừa bạc mệnh. Nàng vẫn nhớ như in trong óc trường hợp thê thảm vừa xảy ra, thương anh thương chị vô cùng, xót xa hận tiếc vô cùng; nhưng nàng cũng tựa hồ thấy một mối liên lạc gì ngẫu nhỉ mà thanh khiết buộc nàng với chàng võ sĩ vừa cứu riêng một nàng khỏi bước gian truân. Nàng nửa cảm ơn Trời Phật đã dun rủi nàng khỏi thác lại oán trách qui? thần đã xui khiến cho nàng mất cả chị lẫn anh. Trong lúc cô đơn nàng chỉ biết nương tựa vào tráng sỉ, gần tráng sĩ, nàng bớt lo ngại buồn rầu. Nàng nghĩ vẩn nghĩ vơ, trong óc man mác không biết bao nhiêu ý tưởng mới lạ, trong người bần thần không biết bao nhiêu cảm giác dị kỳ, những cảm giác không biết từ đâu đến, mà đến tự bao giờ...
Trong bóng tối, Oanh Cơ nghe lời tráng sĩ cố ngồi im lặng; tráng sĩ thì chăm chú canh hai xác chết, rình xem có quái vật nào đến sẽ đuổi đi, hay bắn cho một mũi tên thần. Giữa lúc cả hai người cùng trầm ngâm, mỗi người có một hoài bão, mặt trăng ở đâu đã ló đầu qua khỏi núi, tia ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, trắng như màu sữa, biến quang cảnh u tối trong rừng ra một cảnh chứa đầy thi vị.
Có ở giữa chốn rừng cao núi cả trong đêm có trăng sao sáng sủa, mới cảm thấy vẻ mênh mông bát ngát của vũ trụ, vẻ rực rỡ mà huyền bí của non sông, cây cỏ, vẻ êm đềm rùng rợn của nỗi cô tịch quạnh hiu. Bóng cây um tùm bao bọc khắp thung lũng; thảm cỏ xanh bông phẳng lúc ấy tựa hồ một mảnh giấy xám rộng rãi bao la, trên có vẽ một bức tranh thủy mạc thiên nhiên, do một họa sĩ lấy bút điểm từng chấm khổng lồ, rồi lại lấy tay bôi thêm ra nhòe nhoẹt. Không thể nào tả rõ được cái sắc của một đêm trăng tỏ, nhất là cái màu đậm không đậm, nhạt không nhạt, xám không xám , vàng không vàng, của các thứ bóng chen chúc nhau, mỗi thứ đượm một vẻ riêng, vì chiếu ánh sáng một lối riêng, cái mờ, cái rạng, cái tối, cái dịu, ngọn bút thiêng liêng đến đâu cũng khó lòng hình dung lại cho đúng được.
Trong hoàn cảnh ly kỳ ấy, lại có muôn ngàn thứ âm thanh cũng lạ lùng bí mật như các bóng âm u rùng rợn; bóng kia tưởng chừng như hồn ngời chết phảng phất hiện về để lượn phiêu phiêu dưới đám lá um tùm đen tối, mà tiếng kia tựa hồ như tiếng ma kêu qui? khóc, tiếng các vong linh oan ức thở dài trong luồng gió thảm vi vu...
Các tiếng kêu, tiếng hú, tiếng gầm thét, rên rỉ, chúng nó xuất phát ở muôn nghìn cửa miệng, muôn nghìn cổ họng, của đủ các thứ côn trùng, cầm thú; nó hòa nhau lại để cùng với tiếng vì vèo của hơi thở tạo vật, tiếng xào xạc của xã hội cỏ cây, biến thành một khúc âm thanh áo não, một điệu đàn bi thiết nghe lạnh lẽo thấu tận đáy lòng luồn vào khắp hết các tia gân thớ thịt, khiến toàn thân tê buốt, vẻ lạnh lẽo kia nó tức là kết quả của sự sợ hãi, kinh hoàng...
Oanh Cơ ngồi im lặng bên cạnh tráng sĩ, trên sàn nứa ở ngọn cây lần đầu tiên mới trải qua một cảnh hiu quạnh âm thầm dường ấy, lần đầu tiên mới được nghe những âm thanh kỳ quặc ghê rợn dường ấy, trong lòng thấy nao nao khủng khiếp, ngồi thu hình co rúm lại, sát kề người tráng sĩ, quên cả lễ nghĩa cương thường. Giữa lúc sợ lạnh toát mồ hôi, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra chết ngất, còn thần trí nào nghĩ đến câu "nam nữ thọ thọ bất thân"? Oanh Cơ trong lòng bối rối đủ trăm chiều, phần bồn chồn lo ngại, phần thương chị tiếc anh, phần sợ hãi ghê rợn, bấy giờ thực quả là một pho tợng nặn bằng xác thịt loài người mà không có tri thức gì cả. Bao nhiêu tinh thần của nàng bay đi đâu hết, nên nàng cử đờ ra không cử động nói năng gì đợc nữa.
Tráng sĩ thì khác hẳn. Quen nghề săn bắn chàng nhiều phen đã ngủ suốt đêm đến sáng trong rừng. Chàng chả biết lo sợ là gì, cứ bình tĩnh ngồi bó gối cạnh hai cái tử thi, cặp mắt đăm đăm không chớp. Nhân có ánh trăng vằng vặc, chàng nhận được rất rõ rệt tất cả sự vật chung quanh.
Sau khi bắn một con cú được nửa giờ, tráng sĩ lại bắn đợc một con chồn to luẩn quẩn dưới gốc cây, nhưng chàng không xuống nhặt xác con chồn ấy, định sang mai lượm lên cũng không muộn. Rồi chàng lại ngồi yên chăm chú lắng tai nghe động tĩnh. Chốc chốc, chàng lấy đá lửa đánh vao bùi nhùi châm đóm hút một khói thuốc lào cho đỡ tẻ. Hút xong, chàng có ý tắt lửa ngay, để khỏi bị các loài dã thú nhận được ánh sáng đèn.
Tráng sĩ đương trầm ngâm bỗng hơi cựa quậy, rồi ghé đầu ra mép sàn cuối xuống ngắm nhìn. Chàng bỗng hít mạnh đánh hơi, hít xong thì vộI vả sờ vào mé trong sàn lấy cái nỏ, ba bốn mũi tiêu thép và con mã tấu để ngay cạnh mình. Liền lúc ấy, nghe bên rừng sậy phía đông có tiếng xào xạc, rồI vụt một cái, thoáng nhận được cái bóng dài, to bằng con trâu nhưng thấp hơn, đi lẹ làng êm ái lại chỗ gốc cây cổ thụ. Cái bong ấy tới nơi, mới trông rõ là một ông chúa sơn lâm, ở sườn có vết máu đỏ hoen mất một đám lông vàng và trắng. Có lẽ là con hổ buổi chiều.
Nó tiến lại gốc cây, đánh hơi ngửi chỗ đất có máu đọng sót lại, cái chỗ mà, cách đấy vài giờ, nó đã tát và cấu chết hai anh chị Oanh Cơ. Nàng biết nó đứng dới sàn, hoảng hốt ôm chặt lấy tráng sĩ, kêu lên một tiếng. Nhưng vì nàng không còn hơi sức nữa , tiếng kêu của nàng chỉ là một tiếng rên se sẽ mà thôi.
Tráng sĩ bây giờ thế bất đắc dĩ phải che chở cho nàng; chàng muốn nàng khỏi sợ hãi thái quá nên ôm xốc ngay nàng lên, cho nàng ngồi thu hình gọn lỏn hẳn vào lòng chàng. Rồi chàng ghé mồm sát vào tai nàng:
- Cô chớ sợ hãi! ở trong rừng đêm khuya, có kinh sợ cũng vô ích! Lần đầu, cô chưa quen nên khủng khiếp, chớ sau, như tôi nào có biết hãi là gì! Đã có tôi đây, tôi xin hết sức bảo vệ cô, cô cứ an tâm. Dù con hổ nó có đứng dưới chân mình đi nữa, nhưng nó có làm trò trống gì được? Giá phải con báo thì đáng sợ thật, song là con hổ thì chả lo gì, vì nó không leo được. Đến ngẩng đầu trông ta còn khó thay cho nó, nữa là trèo tới đây. Cô cứ ngồi im trong lòng tôi đây cho ấm, như thế cô chả còn ngại nỗi gì! Để xem con quái này nó dở những thủ đoạn ra làm sao cho biết! Hôm nay vì có cô; tôi cũng đành bỏ một đêm không sắn bắn nữa; tôi chỉ ngồi đây phù tá hộ vệ cô và chăm nom hai cái tử thi kia mà thôi! Cô cố ngồi yên lặng, đừng hốt hoảng kêu la mà náo động lên, cô nhé!
Như một đứa trẻ con chiều ý mẹ, Oanh Cơ ngoan ngoãn ngồi gục đầu vào vai tráng sĩ. Tráng sĩ có giai nhân ngồi trong lòng, nhưng vì mải mê trông con hổ nên không hề nghĩ đến sự gì càn rỡ cả. Vả chăng, chàng cũng là con nhà thì lễ gia giáo, lại là một tay nghĩa sĩ hào hiệp, có khi nào chàng lợi dụng cảnh ngộ nguy ngập khốn quẫn của một ngời đàn bà để chiếm đoạt lấy người ta? Chàng ôm Oanh Cơ, ấp ủ cho Oanh Cơ, chả khác gì chị gái ấp cho em, mẹ ấp cho con song tuyệt nhiên không vuốt ve đụng chạm gì tay chân nàng cả.
Oanh Cơ đương ngồi êm ái trong lòng tráng sĩ bỗng níu chặt lấy cổ chàng. Liền lúc ấy trong bầu không khí hiu quạnh tẻ vắng của rừng khuya, bỗng thấy phát ra từ đâu không rõ, hai nhịp cười hòa nhau lanh lảnh, ròn rã, tưởng như tiếng cười sông sặc của một cặp vợ chồng ma cùng nhau, rú lên một cách vui vẻ lạ lùng. Bạo đến như tráng sĩ, mà chàng cũng thấy rợn buốt đờng sau gáy. Dịp cười tựa hồ ở ngay dưới chân chàng; có lẽ con hổ yêu tinh kia đến để dọa nạt chàng nên mới cười lên như vậy.
:eek: :rolleyes: ~x( ((
Oanh Cơ trong lòng tin chắc là ma rừng hiển hiện, nàng ôm chặt lấy tráng sĩ rúc đầu vào nách chàng, không dám lộ mặt ra nữa. Tráng sĩ định thần một chốc, cúi xuống quan sát chỗ gốc cây. Chàng chả thấy gì , cũng không thấy hổ cười, chỉ thấy nó hình như đang cào đất làm gì không rõ. Ngắm lâu lâu một chút, mới hay ở dưới đất, ánh trăng vẽ trên thảm cỏ bóng cây cổ thụ và bóng hai xác người nằm ngang trên cành cây.
Con hổ cứ chạy vòng quanh bóng hai cái xác đó. Nó tựa hồ đùa cùng hai chiếc bóng, nó cong đuôi chạy lởn vởn một chút rỗi lại lấy chân trước vờn mặt đất, như cù hai chiếc bóng ấy vậy. Nó lấy trò chơi đó làm một tấn tuồng ý vị, nên chơi nhởn một cách rất chăm chú, sốt sắng, để hết tâm lực vào cái trò trẻ con ấy. Thực là một bức tranh tương tự như tranh "sư tử hí cầu"...
Tráng sĩ biết đích thóp của hổ rồi, chàng se sẽ lấy bùi nhùi đánh đá châm lửa; xong thò tay vào một cái túi vải để ở góc sàn phía trong, lấy ra một ống nứa to và dài, ở một đầu có ngòi như ngòi pháo. Chàng buộc ống nứa vào một đầu dây, dơ bùi nhùi đốt cái ngòi, rồi thòng dây xuống đất cẩn thận không cho có tiếng động.
Hổ đương mi mê chơi với bóng, không biết gì hết. Anh chàng cúi đầu gằm xuống đất, chăm chú vờn mặt cỏ xanh. Đương lúc xuất kỳ bất ý, ngòi pháo cháy hết, cháy lan vào lần diêm sinh trong ống, làm cho ống pháo nổ một tiếng kinh thiên động địa. Hổ bị một phen thất đởm, tưởng như sét đánh ngay giữa đỉnh đầu, không kịp nhìn xem tự đâu có sự lạ xảy ra, chỉ còn đủ thì giờ vật đuôi đánh chát một cái, nhảy bổ lên rồi cong đuôi chạy bán mạng vào rừng, không dám ngoảnh nhìn lại mé sau hứng nữa.
Tráng sĩ đắc ý vỗ tay cời ha hả. Oanh Cơ cũng bị tlếng pháo giật ra khỏi cơn khủng; nàng đương ngồi ủ mặt vào ngục tráng sĩ, nghe tiếng pháo bỗng giật bắn ngời lên, sửng sốt nhìn thì thấy tráng sĩ vỗ tay cời khoan khoái lắm. Tráng sĩ ôm lấy nàng cho nàng khỏi sợ, bảo nàng rằng:
- Xong rồi. Cô chớ kinh hãi! Đó là tiếng địa lôi tôi phát ra để đuổi loài mãnh thú kia đi, không cho nó diễn cái trò qui? quái của nó nữa! Sự này tuy rất lạ, song thực rất thường: cô được mục kích lần đầu tiên nên hoảng sợ đó mà thôi! Tôi đã quen với những sự kỳ quặc hơn thế nữa, thành ra chẳng coi cái cảnh tượng đêm này vào đâu!... Bây giờ tôi đã đuổi hổ đi rồi, chúng ta không còn gì đáng ngại nữa. Ta có thể ngồi đây nghỉ ngơi yên ổn chẳng còn giống vật loài ma nào dám tới quấy nhiễu. Cô cứ an tâm, ở đây tới sáng ngày, mai tôi xin giúp cô hết cả mọi việt tống táng, rồi sẽ đưa cô qua đèo Tam Điệp. Cô nên đi nghỉ một lát, cho khỏe, đi cô!
=P~ =P~ =P~
Tráng sĩ nói thế, mà Oanh Cơ cũng vẫn ngồi yên chễm chệ trong lòng chàng. Nàng không dám bước ra ngoài nữa vì nàng vẫn còn khiếp quá, không đủ can đảm ra ngồi cách xa ân nhân của nàng, dẫu chỉ xa một bước. Nàng không nói năng gì cả, cứ ngồi lỳ ra, gục đầu vào vai tráng sĩ. Tráng sĩ biết rằng nàng không dám lìa chàng, chàng đành phi ôm nàng mãi mãi trong lòng, lại cố sức làm cho nàng khuây khỏa, quên đau đớn và quên sợ hãi, để đủ nghị lực sống nốt quãng đêm dài tối vắng tẻ buồn. Chàng bèn tìm cách an ủi nàng, rồi kể chuyện cho nàng nghe, ngõ hầu tinh thần nàng bị chăm chú cả vào câu chuyện, không để ý gì đến sự vật bề ngoài nữa
--------------------------------------------------------------------------------
vBulletin v3.7.3, Copyright ©2000-2008, KHOAHOCPHOTHONG.NETXem phiên bản đầy đủ : Bên bờ nước - Robert Bloch
--------------------------------------------------------------------------------
forgetmenot19-05-2007, 12:16 AM
Gã bước vào quán ăn. Tấm cửa kiếng dơ dáy đóng lại sau lưng gã. Có rất đông khách hàng ngồi quanh một cái quầy dài. Gã đi qua và ngồi xuống phía trong cùng. Gã chăm chú nhìn ba cô phục vụ, hai cô khá xinh, còn cô kia trông quá sồ sề.
- Thưa ông, ông cần gì ạ?
Gã lơ đãng:
- Một côca côla.
Khi cô phục vụ mang nước đến, gã kéo tấm thực đơn và không thèm nhìn cô, gã hỏi:
- Cô có biết cô He lène Krauss làm việc ở đây không?
- Tôi là He lène đây.
Gã ngẩng lên. Ồ, không thể được. Cái cô sồ sề này mà là người vợ tuyệt đẹp của Mike sao? Người vợ mà đêm nào trong xà lim, Mike cũng thường nhắc đến với bao ngưỡng mộ. Gã nhìn kỹ cô nàng. Đó là một người đàn bà tóc hung đỏ, gương mặt láng mỡ rất vô duyên, thân hình đồ sộ, dễ đến gần 70 kí. Cô mang cặp kiếng cận dày cộm, sau lớp kiếng, đôi mắt xanh của cô đẫm nước đang nhìn thẳng vào mặt gã một cách lãnh đạm.
- Tôi tìm cô He lène Krauss, ngày trước sống ở Norton Center. Cô ấy đã kết hôn với một người tên Mike.
- Chính là tôi. Anh quan hệ thế nào với Mike?
- Tôi mang tin chồng chị đến.
- Mikẻ Anh ấy chết rồi.
- Tôi biết. Tôi đã có mặt cạnh Mike trong giờ hấp hối. Tên tôi là Rusty Connos, chúng tôi đã sống chung xà lim gần hai năm.
Giọng người đàn bà thấp xuống:
- Có chuyện gì thế?
- Tôi không thể nói tại đây. Mấy giờ chị hết ca?
- Bảy rưỡi.
- Tốt, tôi sẽ chờ chị trước cửa.
Gã đứng dậy, bước thẳng, chán nản không muốn nói thêm lần nào nữa. Trước khi bước chân đến đây, gã cứ nghĩ hoài đến người vợ góa xinh đẹp của Mikẹ Theo lời hắn miêu tả thì đó là một người đàn bà rất quyến rũ và gợi cảm. Hy vọng nhiều, đến giờ thấy mặt con nỡm, gã cảm thấy mình bị lừa. Đúng là thằng Mike có mắt không tròng.
Làn gió mát buổi chiều mơn man trên người làm gã bớt bực tức. Xét cho cùng thì Mike cũng có lý. Suốt hai năm trong tù không ai thăm viếng, chỉ một mình He lène lui tới, thì cô ta trở thành người trong mộng của hắn là điều đương nhiên. Thôi đừng thèm trách ai cả, vấn đề chính là tìm cho được chỗ giấu 56.000 đô la.
Họ gặp nhau trên chiếc ghế đá trong công viên, khi trời tối hẳn. Không ai thấy họ cả và họ cũng không trông rõ mặt nhau. Gã đưa cho cô điếu xì gà.
- Cảm ơn anh, tôi không hút thuốc.
- Đúng, Mike đã nói với tôi là chị không biết hút thuốc, anh ta đã nói rất nhiều về chị.
- Hình như trong thư gởi về, ảnh cũng thường nhắc đến anh.
Rusty vào đề ngay:
- Tôi không tin là một người lương thiện như Mike lại giết bạn mình để đoạt số tiền phát lương.
- Tôi van anh, đừng nhắc đến chuyện này nữa.
- Tôi hiểu tình cảm của chị, He lène.
Rusty cố gắng gọi tên He lène thật êm dịu, rụt rè cầm tay cộ Gã rùng mình khi nhận ra bàn tay mềm và mập như một miếng thịt nóng. He lène hơi xúc động:
- Trước hôm Pete mất tích, một vài người đã thấy Mike đưa Pete đi trong chiếc xe của ảnh. Hình như Pete làm mất chìa khóa xe nên nhờ Mike hộ tống đến nhà máy để phát lương. Sau đó, Pete đi đâu thì có trời mà biết, tôi thề rằng Mike đã ở bên tôi suốt buổi xế trưa hôm đó. Nhưng cảnh sát không muốn thừa nhận lời khai của tôi nên ảnh bị kêu án mười năm.
- Mới có hai năm, Mike đã chết. Tội nghiệp, trước khi chết, ảnh nhắc đến Pete, đến số tiền, đến chi... Hình như ảnh lỡ tay làm chết Pete... và trời ạ, ảnh đã không kịp nói với tôi chỗ cất giấu số tiền.
Gã rít một hơi thuốc:
- Mike có nói gì với chị không?
He lène lắc đầu. Gã nhìn sát vào mặt cô:
- Chị sẽ làm gì khi tìm thấy số tiền đó?
- Tôi sẽ nói với bọn cảnh sát rằng, chồng tôi không bị sưng phổi gì cả, họ đã giết ảnh, làm cho tôi góa bụa. Số tiền đó là của tôi.
- Của chúng ta - Rusty nói.
Người đàn bà ấn những ngón tay vào lòng bàn tay của người đàn ông:
- Ảnh đã nói với anh chỗ giấu tiền phải không?
- Ảnh có nói nhưng không rõ ràng lắm. Tôi nghĩ rằng, phải đến gặp chị để cùng nhau tìm cho được chỗ giấu tiền. Nơi đây, tôi là người lạ, dễ làm cho cảnh sát nghi ngờ. Nếu có chị giúp đỡ, chúng ta sẽ thành công nhanh hơn. 56.000 đô la là một gia tài lớn, chúng ta cùng chia nhau.
- Đây là một áp phe chăng?
Rusty búng đầu tàn thuốc, mắt lấp lánh:
- Không phải đâu, He lènẹ Đây là vấn đề tình cảm - Gã tiếp tục bằng giọng ngắt quảng - Có thể... tôi hơi bị sốc... hai năm trong tù, hai năm không có đàn bà. Chị nghĩ sao, với một người đàn ông đầy sinh lực như tôi... ?
- Tôi cũng đã trải qua hai năm như anh.
Gã quàng tay qua người cô ta, siết chặt vào lòng. Môi họ tìm nhau.
- Em có phòng riêng chứ!
- Vâng, Rusty.
Họ cùng đứng lên, dìu nhau đi về cuối đường. Những mẩu tàn thuốc rơi vãi trên nền cát, nhấp nháy...
*** Gã bật hộp quẹt mồi điếu thuốc, cố ngăn cảm giác lộn mửa đang dâng lên. Thật là chán ngấy khi phải ân ái với một đống thịt sồ sề. Nhưng phải chịu đựng. Phải chịu đựng thôi. Cho tới bây giờ, mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Trở thành bạn thân với Mike trong tù, gã đã lần dò được sự liên hệ của hắn ta và vợ, gã mang máng biết rằng Mike đã giết người và đang cất giấu một số tiền lớn. Giờ thì Mike đã chết vì bệnh sưng phổi, nhưng gã dại gì nói cho He lène biết điều đó, gã đã đổ thừa cho cảnh sát để gây lòng căm thù nơi He lènẹ Có như vậy, cô ta mới nhiệt tình cộng tác với gã. Cho nên, sau khi ra tù, gã đã thuê xe đến ngay Haisesville, vì theo lời Mike, He lène đang làm việc trong một tiệm rượu tại đây.
Giai đoạn đầu của kế hoạch, gã đã thực hiện xong. Nhưng qua phần hai thì chắc là gã phải thay đổi: Đó là dự định sống chung với người vợ góa của Mike sau khi lấy được số tiền. Gã nhăn nhó trong bóng tối khi He lène quàng tay qua cổ gã và tựa tấm thân nái xề nhão nhẹt vào phiến ngực trần rắn chắc của gã, kèm theo tiếng thở hồng hộc như bị hen suyễn. Thật tởm. Không, không thể tiếp tục như thế này mãi được.
- Anh yêu, anh đã dậy rồi hở?
Trời ạ, nghe hai tiếng "anh yêu", gã nổi cả gai ốc.
- Anh ơi.
Gã dụi điếu thuốc vào góc tường:
- Em cần nói bây giờ phải không?
- Chắc chắn là vậy.
- Anh nghĩ rằng, tốt hơn hết là chúng ta nên hoạch định chương trình rõ ràng.
- Anh thật có lý, con búp bê của em.
Gã gỡ tay He lène ra, ngồi dậy:
- Trước khi chết, Mike đã nói với anh rằng, không ai tìm thấy số tiền ấy đâu, vì Pete đã luôn luôn giữ nó bên mình.
- Chừng đó thôi à?
- Em muốn gì hơn nữa? Thật rõ ràng như nước chảy trên đá. Tiền đã được chôn cùng thi thể Pete Taylor.
Gã cảm thấy hơi thở của He lène phả lên gáy gã:
- Em biết ở đó có đất và cả nước nữa. Nhưng từ hai năm nay, cảnh sát đã đào xới khắp nơi, trong vựa thóc, trại bỏ hoang, vét cả hồ nước... nhưng không tìm ra Pete.
Rusty trầm ngâm một lát:
- Pete và chồng em là bạn thân phải không?
- Vâng.
- Họ thường nhậu nhẹt, chơi bài cùng nhau chứ?
- Không, họ chỉ đi săn hoặc đi câu cùng nhau. Pete có một cái nhà nhỏ gần hồ.
- Gần Norton Center?
- Như em đã nói với anh là người ta đã đào xới khắp chung quanh đó rồi.
- Cả nơi để thuyền à?
- Pete không có thuyền. Thường họ mượn thuyền của người láng giềng để đi câu - He lène thở dài - Từ hai năm nay, em cũng đã thử tìm mà không thấy.
- Em hãy nhớ lại xem, có gì lạ xảy ra trong ngày Pete bị giết không?
- Tất cả đều là ngẫu nhiên thôi. Nhưng người ta đã buộc tội Mike đã phá xe của Pete khiến hắn phải nhờ Mike đưa đi giùm. Khi Mike trở lại một mình và Pete biến mất cùng với số tiền, họ đã bắt giam Mike.
- Khi Mike trở lại, anh ta nói gì với em?
- Ảnh không có thời gian. Vì hai phút sau đó, xe cảnh sát đến dẫn anh ta đi.
- Trên người anh ta, có gì lạ không?
- Bàn tay của ảnh rất dơ và dính máu, ảnh lầm bầm nguyền rủa loài chuột cống. Trước toà án, ảnh nói ảnh bị một mảnh gương cứa đứt tay, nên máu dính vào xe. Nhưng khi phân tích, máu đó lại cùng nhóm với Petẹ Đó chính là lý do Mike lãnh án.
- Rất tốt. Mike đã nhắc đến những con chuột cống, có thể là anh bị chuột cắn khi chôn giấu thi hài. Nếu cảnh sát biết được điều này, họ sẽ tìm đến những nơi có nhiều chuột... cho nên anh ta phải nói dối là đã bị đứt tay.
- Nhưng điều đó sẽ dẫn anh đi đến đâu? Anh có thể đào xới hết tất cả những chỗ có chuột chung quanh Norton Center ư?
Rusty đánh tách ngón tay:
- Em đã nói rằng, khi Mike và Pete đi câu, họ thường mượn thuyền hàng xóm. Vậy thì người hàng xóm đó có nhà để thuyền chứ?
- Họ để trong nhà kho.
- Cảnh sát đã lục ở đó chưa?
- Em không biết.
- Có thể cảnh sát đã bỏ sót một vài chỗ. Nhà kho ấy giờ còn dùng được nữa không?
- Người láng giềng đã đi xa rồi. Bây giờ, nhà kho đó bỏ trống, kể cả căn nhà của Pete vì hắn không có vợ con gì cả.
- Rất hy vọng tìm thấy số tiền ở đó. Tối mai chúng ta bắt đầu nhé.
He lène lại ngã vào lòng gã. Gã vuốt ve bộ ngực nhão của cô, cố gắng nghĩ đến số tiền sắp tìm thấy để khỏi lợm giọng. Thế nào cũng phải tống cổ cô ả này đi thôi.
*** Họ đi đến hồ bằng một con đường cát, vòng quanh Norton Center. Đêm cuối năm, quang cảnh hồ tối tăm hoang vắng.
- Tắt đèn pha đi em.
- Yên chí. Ở đây chả có ma nào đâu.
Họ cho xe vào phía sau căn nhà nhỏ của Petẹ Căn nhà bỏ hoang đã lâu, trống hươ trống hoác.
- Ở đây có lẽ không có gì đâu. Chúng ta ra chỗ nhà kho để thuyền đi.
Nhà kho đứng sừng sững sau một cái đập nhỏ, trước hồ. Không khí ẩm ướt, đầy bóng tối và bùn lầy. He lène đi trước, Rusty đi sau với ý nghĩ nhặt một viên đá đập thẳng vào sọ cộ Không, nên chờ dịp khác tốt hơn, phải tìm cho ra số tiền đã.
Cánh cửa nhà kho đóng im ỉm với một ổ khóa to tướng đã mục rỉ. Rusty dùng một cục đá nạy ra dễ dàng.
- Chúng ta vào đi.
Họ giật mình dội lại khi thấy hàng trăm đốm đỏ di động trên nền nhà. Mắt của lũ chuột. Chúng đang chạy trốn luồng ánh sáng từ cây đèn bấm trên tay Rustỵ Gã thì thầm:
- Lũ chuột đã đến đây. Giả thuyết cúa chúng ta rất đúng.
Tia đèn lia trên nền xi măng, nơi đây, đất đá đã bị cào xới.
- Em đã nói với anh rồi, họ đã lùng sục khắp hết.
Rusty rọi đèn lên trần nhà. Trần làm bằng giấy tráng dầu, cách biệt với mái.
- Em không lưu ý gì cả ư?
- Gì cơ?
- Mái nhà quá cao so với trần nhà.
-...
- Có thể... có một chỗ trên ấy. Hãy lắng nghe xem.
Cả hai im bặt. Trong sự yên lặng, họ nghe như có tiếng mưa rơi đập trên mái. Ồ không, không phải mưa và tiếng động cũng không phát ra từ trên mái. Đó là tiếng khua của những bàn chân nhỏ chạy giữa trần và mái nhà. Lũ chuột. Chúng vẫn còn đông đảo ở đó.
- Đưa cho anh cái thang.
He lène tìm thấy cái móc sắt, cô đưa cho Rusty khi gã tìm nơi tựa cái thang vào tường. Gã chọc thủng tấm giấy tráng dầu và đu người lên trần nhà dễ dàng. Lũ chuột đã chạy trốn hết trong các kẽ nứt. Gã bật đèn bấm. Khỏi cần nhìn xạ Chiếc hộp bằng kim loại đen ở ngay trong tầm mắt gã, bên cạnh có một vật thể lờ mờ. Rusty biết đó là Petẹ Chỉ có thể là Pete chứ không ai vào đây được, dù lũ chuột đã biến hắn thành bộ xương khô khốc, không một rẻo vải, một mảnh thịt nào còn sót lại. Gã ngửi thấy mùi tiền bốc lên chế ngự hẳn bầu không khí hôi hám tù hãm đang bao quanh gã. Lòng gã rộn lên. Một cuộc sống huy hoàng đang chờ đợi gã, nhà lầu, xe hơi, làn da mềm mại của những người đàn bà đẹp sắp quỳ xuống bên chân gã...
- Anh có thấy gì không? He lène hỏi.
- Hãy giữ lấy cái thang, anh xuống đây.
Gã đưa cho cô gái cái móc và cây đèn nhưng giữ chiếc hộp kim loại lại. Thời gian hành động đã đến. Nhưng gã chưa kịp xác định vị trí của đỉnh đầu He lène thì chân gã như bị hụt hẫng. Gã té nhào xuống đất, đầu va vào một cạnh sắc, gã ngất đi.
Khi tỉnh dậy, gã cảm thấy đau ở cổ tay và mắt cá chân vì bị dây thừng siết chặt. Gã mở miệng và tiếng kêu tắt nghẹn trong cổ họng: He lène đã tọng vào miệng gã một cái khăn mùi xoa.
Dưới ánh đèn, gương mặt He lène trở nên lạ lẫm, cô không còn đeo mắt kiếng nữa và trở nên nhanh nhẹn khác thường. Cô cúi xuống nhặt chiếc hộp kim loại ôm vào lòng, giọng cô the thé:
- Tôi không cần dàn cảnh nữa. Anh đã bắt đầu hiểu chưa! Mike đã giết Pete vì ghen tuông mà thôi. Anh chưa kịp chỉ chỗ giấu tiền cho tôi thì bị bắt. Trong nhà tù, ảnh càng không thể tiết lộ chuyện này nên đành bảo tôi hãy chờ ảnh về hoặc một người nào đó sẽ đến. - Cô cười khẽ - Tại sao tôi lại hại anh? Xin lỗi nhé, tôi chỉ tự vệ thôi vì anh định giết tôi, đúng không nào? - Giọng cô trở nên dịu dàng - Tôi thông cảm sức chịu đựng của một tù nhân, nhưng trong hai năm qua tôi cũng như đang bị tù. Bị tù vì lớp mỡ bao bọc quanh thân, vì mái tóc hung gớm ghiếc, vì cặp kiếng cận không cần thiết... Để làm gì ư? Tôi cố tạo như thế vì một người đàn bà xấu xí sẽ không còn bị ai dòm ngó. Bây giờ thì tôi sẽ ra đi. Với số tiền này, tôi sẽ vào mỹ viện làm mất 20 ký thịt dư, sẽ nhuộm lại tóc... và trở thành He lène Krauss tuyệt vời của những ngày tháng cũ. Cuộc sống tươi đẹp đang mỉm cười với tôi.
Rusty ú ớ.
- Đừng lo ngại, không ai tìm thấy chúng ta đâu. Tôi sẽ khóa cửa để anh được yên tĩnh cùng bầy chuột. Giữa chúng ta không có hợp đồng nào cả. Thật rõ ràng như nước chảy trên đá. Giọng He lène vọng lại từ cửa.
He lène quay lưng về phía Rustỵ Trong một giây, gã cong người bật dậy, tống hai chân bị trói về phía trước, He lène ngã lăn ra. Điên cuồng, Rusty dộng tiếp vào mặt cộ Ngọn đèn rơi vỡ tắt ngấm, gã vẫn không ngừng đạp vào nơi phát ra tiếng rên la... Rồi tất cả chìm vào yên lặng.
Gã lắng tai nghe một hơi thở dù chỉ thoảng qua, nhưng không hề có. Gã lăn về phía trước, bàn tay chạm phải một thi thể cứng đờ, nóng và nhầy nhụa. Gã rùng mình, lùi trở lại. Bóng tối trở nên dày đặc.
Gã cọ mạnh đôi tay vào một vật cứng vừa chạm vào lưng gã. Cườm tay gã tuôn máu nhưng sợi dây vẫn giữ chặt. Tuyệt vọng, gã húc đầu vào cánh cửa đóng kín, gã muốn đẩy He lène về một bên để được ra ngoài. Nhưng vô ích. Thân hình cô ta quá nặng nề thô kệch, ôi quỷ tha ma bắt tất cả đi cho rồi.
Chiếc khăn mùi xoa vẫn đè mạnh cổ họng gã. Gã muốn hét to lên rằng, He lène ơi, hãy tránh ra để gã đi, rằng cả hai đứa đang bị cầm tù đấy và tiền bạc bây giờ không còn quan trọng nữa. Đây chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, gã không bao giờ làm điều xấu cho cô và cho bất cứ một ai. Đơn giản là gã muốn thoát khỏi nơi này.
Gã cảm thấy đau nhói ở đầu ngón chân cái. Lũ chuột đã đến.
Hết
Xem phiên bản đầy đủ : Số mệnh - Nguyễn Đại
--------------------------------------------------------------------------------
forgetmenot24-05-2007, 12:57 PM
Một buổi sáng Hà Nội trong một căn phòng học của trường phổ thông trung học Đào Duy Từ.
- Cần chú ý rằng tiệm cận không phải là không bao giờ cắt đồ thị, nó có thể cắt đồ thị tại một hay nhiều điểm nhưng lại có lim khoảng cách bằng không khi đồ thị tiến tới... Vân, đứng dậy!
Ông thầy dạy toán bất chợt đổi từ giọng ê a buồn ngủ sang giọng quát tháo, làm Vân chợt giật mình, lúng túng đứng dậy.
- Vân, nhắc lại xem tôi vừa nói gì?
Ông í vừa nói gì nhỉ? Từ nãy đến giờ Vân không nghe một chữ nào. Điên thật, sao lão này lắm trò thế nhỉ? Học sinh không nghe giảng thì lương của lão cũng có giảm đi đâu. Trả lời lão thế nào bây giờ? Suy nghĩ một lát, Vân mỉm cười, nói dõng dạc:
- Thưa thầy, thầy vừa nói là "Vân, nhắc lại xem tôi vừa nói gì" ạ!
Cả lớp cười rộ lên, còn ông thầy đỏ bừng mặt. Tuy nhiên, ông ấy cũng chẳng dám làm gì. Ông này chỉ giỏi dọa thôi, chứ chẳng bao giờ làm gì được Vân, vì lão cũng mới nhận hợp đồng của trường, mà hiệu trưởng là chú ruột của Vân.
Vân thản nhiên ngồi xuống. Đức - cậu bạn cùng bàn và cũng là bạn thân nhất của Vân, quay sang nhìn cô bé và tủm tỉm cười.
- Sao? - Vân hất hàm hỏi.
- Máu phết nhỉ. Đúng là con ông cháu cha có khác. Mà sao mấy hôm nay Vân lạ thế? Cứ thơ thẩn như người mất hồn í, đang yêu hả?
Vân biết là Đức hỏi đùa, vì hắn thừa biết Vân chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến con trai.
- Yêu cái búa í. Đang lo lắm đây.
- Sao? Chuyện gì mà lại có thể khiến cô nương phải lo thế? Tưởng cô nương vẫn coi trời bằng vung cơ mà?
- Đá đểu người ta đấy hả?
- Đùa vậy thôi. Thế Vân có chuyện gì vậy? - Đức hỏi bằng một giọng quan tâm hết - sức - đặc - biệt, và Vân - như mọi lần - không thể không dốc hết tâm sự với hắn.
Thực ra thì Đức đúng là người tốt nhất để chia sẻ mọi suy nghĩ. Vân luôn coi Đức là người bạn tuyệt vời nhất trong mọi người bạn. Tại sao ư? Chịu. Vân là một người nhạy cảm, sống dựa đến 99% vào cảm tính. Đối với Vân, yêu hay ghét cũng hoàn toàn là cảm tính, có làm việc gì hay không cũng phải dựa vào cảm tính. Lý trí của Vân không phải hoạt động nhiều. Vân tin tưởng tuyệt đối vào trực giác đầy nữ tính của mình. Vân cũng tin vào những điều rất mơ hồ nữa, những thứ mang một vẻ màu nhiệm, siêu nhiên đều làm Vân thấy hứng thú và tin sái cổ. Tin tưởng tuyệt đối vào thần phật, hồn ma và bói toán. Nhiều người nghĩ Vân dở hơi, Vân kệ. Vân thích sống với trực giác của mình hơn, vì Vân tin giác quan thứ sáu là món quà lớn lao nhất mà Thượng đế dành cho loài người, à không, dành cho một vài người - phải trừ ra những kẻ không giống Vân. Và món quà tặng đó luôn dẫn đường cho Vân trong cuộc sống, chỉ cho Vân biết người nào tốt, người nào xấu. Đức là người tốt. Hiển nhiên là thế. Đức có một gương mặt sáng sủa, nhìn giống một thiên sứ hiền lành, một giọng nói trầm trầm ấm áp, một đôi mắt sáng vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ. Ấn tượng lớn nhất về Đức đối với Vân là cảm giác khi gặp Đức, một cảm giác rất thân thiện, cứ như đã là bạn nhau hàng trăm năm rồi vậy. Bây giờ thì hai đứa là bạn thân nhất của nhau, và đó lại là một lí do hết sức thuyết phục để Vân tiếp tục tin vào trực giác của mình. Cũng còn một điều nữa làm Vân cảm thấy quý Đức, cảm thấy yên bình và an toàn khi ở bên Đức, đó là vì Đức có một điểm không giống với tất cả những gã con trai khác - chúng lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ngực áo Vân một cách thèm thuồng. Đức hay nhìn vào mắt hoặc môi Vân hơn. Đó cũng là một phần lí do để Đức là thằng con trai duy nhất có thể nói chuyện được với Vân. Vân ghét tất cả những thằng con trai khác, đặc biệt là... Vân ngoái đầu lại, đáng ghét quá. Là hắn - người mà Vân ghét nhất trong đời, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Hắn là Hoàng - một gã đáng ghê tởm. Vân ghét hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy mặt hắn. Hắn có khuôn mặt của một tên đồ tể, hay thậm chí một kẻ sát nhân giết người không ghê tay. Khuôn mặt hơi đen nhưng bao giờ cũng lạnh như bom, mắt thì lúc nào cũng trợn lên, tia máu vằn ngang vằn dọc, hai con ngươi màu trắng đục chứ không đen. Môi nứt nẻ, hơi vẩu, khuôn mặt rỗ đầy như tổ ong, cái đầu tròn tròn, cắt đầu đinh, để lộ cả chục vết sẹo, mỗi vết to bằng ba lần con sâu róm trên đầu hắn. Vân cảm thấy ghê tởm khi nhìn hắn, và linh giác của Vân cũng cho thấy hắn là một con vật thật đáng sợ, thật nguy hiểm. Vậy mà hắn lúc nào cũng bám theo Vân, như đỉa đòi theo chân hạc. Hắn theo đuổi Vân ghê gớm, lúc nào cũng nhằng nhẵng lút cút đi theo sau lưng Vân, bất kể Vân đi tới đâu. May mà có Đức hay giúp Vân đuổi hắn đi, hắn mới chịu giữ khoảng cách hơn một chút. Hắn bám riết lấy Vân mọi nơi mọi lúc, nhìn Vân chằm chằm với ánh mắt sát nhân, làm Vân lúc nào cũng cảm thấy như nếu không có Đức ở bên, hắn sẽ vồ lấy Vân mà cắn xé ra từng mảnh để ăn thịt vậy. Ngay lúc này đây hắn cũng đang nhìn Vân. Vân sợ hắn, rất sợ. Nhưng Vân cảm thấy mình đang an toàn, vì Vân ngồi cạnh Đức.
- Sao? Nhìn gì hắn thế? - Đức hỏi làm Vân giật bắn mình.
- Vân sợ lắm... - Làm gì khủng khiếp thế? Hắn có ăn thịt Vân đâu?
- Có đấy!
Vân nuốt nước bọt đánh "ực".
- Vào khoảng năm ngoái, Vân có đi cùng mẹ đến xem bói ở một chỗ. Bà thầy bói này nổi tiếng lắm, bà Hàn ở số 364A phố Vọng, Đức biết không? Mẹ Vân rất hay đến đó, còn Vân chỉ đến mỗi một lần hôm ấy thôi. Bà ấy xem cho Vân kĩ lắm, nói gì cũng đúng hết. Tất cả những gì đã xảy ra với Vân từ bé đến giờ, bà ấy đều xem được cả. Rồi bà ấy bảo... Ngập ngừng một lát, Vân mới rụt rè nói:
- Bà ấy bảo mồng hai tháng sáu âm lịch năm sau sẽ là ngày hạn của đời Vân. Đúng vào ngày ấy Vân sẽ gặp nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng. Nếu qua được cái hạn ấy thì đời Vân sau này sẽ rất tốt đẹp, nhưng nếu không thì... tất nhiên là bỏ mạng.
Đức cười nhẹ. Thực ra Vân biết, Đức đang cố nhịn để khỏi cười phá lên, làm Vân xấu hổ. Đức vẫn luôn tỏ ra là không tin vào bói toán, mặc dù Đức luôn sẵn sàng lắng nghe và hiểu tất cả những gì Vân kể. Đức cũng là người duy nhất Vân dám tâm sự về những chuyện như thế này.
- Vậy... ngày ấy sắp đến chưa?
- Mồng hai tháng sáu âm lịch là... ngày mai! Đức hiểu không? Ngày mai! Mai Vân sẽ xin nghỉ học. Vân sợ lắm.
- Vân tin tất cả những điều đó à?
Nghe Đức nói câu này, Vân dỗi, quay mặt đi. Đức lắc đầu nhè nhẹ, lôi một tờ giấy trắng trong cặp sách ra. Vân biết, Đức đang viết đơn xin nghỉ hộ Vân. Đúng là bạn tốt! Vân mỉm cười.
* * * Chín giờ rưỡi sáng.
Vân ngồi co rúm người trong phòng. Sợ, đúng, Vân rất sợ. Bố mẹ Vân đi làm cả rồi, mặc cho Vân nói thế nào cũng không chịu ở lại. Mẹ Vân muốn ở nhà, nhưng bố Vân nhất quyết không đồng ý, bố mẹ Vân có những quy định riêng về quyền quyết định, và phần này thuộc quyền quyết định của bố. Bố không tin vào bói toán, không hề mê tín như mẹ con Vân. Vì bố mà bây giờ Vân đang phải ở nhà một mình, chống chọi lại với nỗi sợ hãi. Vân đã đóng tất cả các cửa, kể cả cửa sổ, chốt thật chặt, đảm bảo một con muỗi cũng không thể chui lọt vào nhà được. Nhưng Vân vẫn sợ, thậm chí Vân sợ cả cái bóng của mình in trên giường. Lúc này Vân cảm thấy hơi hối hận, có lẽ mình không nên ở nhà thế này chăng? Có lẽ nên đi học, được ở bên cạnh Đức, mình sẽ thấy dễ chịu hơn. Chẳng nơi đâu là an toàn tuyệt đối, ngoại trừ ở bên cạnh Đức. Vân cảm thấy vậy.
Có người bấm chuông cửa. Vân run cầm cập. Vân sợ. Ai đó đến để hại Vân chăng? Một tên cướp, hay có thể... là hắn, tên Hoàng? Vân quyết định không ra mở cửa, thậm chí không xuống dưới nhà xem ai đã bấm chuông. Vân vẫn ngồi im trên giường, cố gắng không run, nhưng vô ích. Không sao, không sao mà, mình đang ở nhà. Không ai có thể hại được mình.
Tiếng chuông bắt đầu thay đổi, chuyển sang có nhịp. Hai nhịp ngắn, một nhịp dài, rồi lại một nhịp ngắn. Đức! Vân biết đó là Đức. Vân và Đức có những cách riêng để ra hiệu cho nhau. Ngoài hai đứa, không ai biết những cách đó. Là Đức! Chắc Đức lo cho Vân quá, nên đã đến đây. Ôi chao! Vân cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết. Đúng lúc Vân cần Đức nhất, Đức đã xuất hiện. Có Đức ở đây, sẽ không có gì phải sợ nữa. Vân nhảy xuống đất, chạy như bay xuống nhà dưới, vồ lấy chìa khóa và nhìn ra cổng. Đúng là Đức! Đức đã đến. Vân chạy ra mở cổng.
- Đức lo cho Vân quá, ở nhà một mình chắc sợ lắm phải không?
- Ôi, cảm ơn Đức! May mà Đức đến, nếu không Vân chết vì sợ mất. Đúng là bạn tốt, quan tâm tới bạn bè thế chứ! Thế hôm nay cũng nghỉ à?
- Ừ, bùng. Định đi học, nhưng nghĩ đến Vân, nên đổi ý.
Vân cảm thấy thực sự hạnh phúc vì được Đức quan tâm như thế này. Đức đúng là người bạn tốt nhất đời. Có lẽ sau này, nếu Vân yêu một ai đó, người ấy sẽ giống như Đức. Cũng chẳng biết được, vì Vân yêu theo trực giác thuần túy mà.
Đức vừa bước vào nhà, Vân lập tức khóa cổng lại. Vân dẫn Đức lên gác, vào phòng Vân. Đức là người duy nhất, và cũng là lần đầu tiên được Vân cho phép vào phòng mình. Hai đứa ngồi cạnh nhau, nói hết chuyện trên trời dưới biển, để cho Vân bớt sợ. Sau gần một tiếng nói chuyện lung tung, Đức hỏi:
- Thế bố mẹ Vân không ở nhà để giúp Vân đỡ sợ à?
- Không, bố Vân không đồng ý. Bố Vân chẳng bao giờ hiểu mẹ con Vân, đặc biệt là Vân. Bố Vân lúc nào cũng thực tế, không bao giờ đếm xỉa đến những điều linh thiêng. Vân không thích bố Vân xúc phạm thần thánh như thế. Mà tổng quát lại là Vân không thích bố Vân.
- Đừng nói thế. Vân rất hạnh phúc đấy. Đức đã mất bố từ mười hai năm trước cơ.
- Vậy sao? Bây giờ Vân mới biết... Quả thật, Vân thân với Đức là do cảm tính, Vân chẳng bao giờ quan tâm đến đời sống của Đức. Vậy ra là Đức sống thiếu bóng dáng người cha, thảo nào Đức có vẻ rất chững chạc, có suy nghĩ già trước tuổi.
- Có phải vì vậy mà Đức không tin vào số phận không? Vì số phận quá bội bạc với Đức... - Không!
Tiếng "không" vừa dứt khoát, vừa mang thái độ như mỉa mai làm Vân ngạc nhiên.
Đức quay sang nhìn Vân.
- Điều gì khiến Vân nghĩ Đức không tin vào số phận?
- Đức có bao giờ mê tín đâu?
Đức cười. Nụ cười lộ rõ vẻ mỉa mai, chua chát.
- Nói cho mày biết, tao đóng kịch đấy!
* * * Hoàng nện mạnh hai tay vào cánh cổng. Cổng khóa rồi, tức thật. Phải làm gì đó, ngay bây giờ! Hoàng định đưa tay lên bấm chuông, nhưng rồi nghĩ lại. Không, bấm chuông không có tác dụng gì trong lúc này. Hoàng nhìn lên, cánh cổng khá cao, nhưng lại có nhiều thanh sắt ngang và chéo. Hoàng bám tay lên trước, rồi đu người đặt chân lên một thanh sắt. Không quá khó trèo.
* * * Khuôn mặt thiên thần của Đức nở một nụ cười hiểm ác. Không, không thể như thế được. Vân cố lấy lại bình tĩnh. Lúc này, trực giác của Vân lại hoạt động, nó báo cho Vân biết rằng Vân đang gặp nguy hiểm. Một điều gì đó trong Vân thúc đẩy Vân với tay tìm chiếc gối. Ngay lập tức thân người Đức chồm lên, bàn tay rắn như thép chộp ngay lấy tay Vân, bóp nghiến lại làm Vân thét lên vì đau. Vân nhớ có lần đã từng kể với Đức chuyện Vân giấu dao găm dưới gối. Bây giờ thì điều đó đã có ích cho Đức. Hắn lấy tay kia luồn xuống dưới gối, lấy ra con dao găm mới cứng, sáng loáng ánh thép.
- Không... - Vân khẽ kêu.
Vân nhìn chằm chằm vào con dao trên tay Đức. Hắn đang đứng ngay trước mặt Vân, giơ con dao lên trước mặt ngắm nghía. Không thể thế được, Đức là người tốt cơ mà! Đức rất tốt với mình. Chẳng lẽ linh cảm của mình lại sai sao? Không thể!
Đức vẫn giữ nụ cười mỉa mai ban nãy, gằn từng tiếng:
- Mày là một con ngu. Mày lúc nào cũng tin vào trực giác ngu xuẩn của mày. Trực giác của mày có nói với mày tao là ai không? Ha, ha ha! Tất nhiên là tao biết bà thầy bói ở số 364A phố Vọng, vì bà ấy là mẹ tao. Tao biết thế nào là số mệnh, và mệnh của mày hôm nay là phải chết!
Vân muốn bỏ chạy, nhưng không thể. Một cảm giác gì đó như một luồng điện giật lan khắp người Vân, không hiểu sao Vân không thể nhúc nhích gì được. Mà có muốn chạy cũng vô ích, hắn đã đứng chắn ngay trước mặt Vân.
- Mười hai năm trước... Bố tao đã chết, đúng vào ngày mồng hai tháng sáu âm lịch. Công an nói là ông ấy tự sát, nhưng thực tế thì chẳng ai biết là tại sao ông ấy chết. Tao biết ông ấy không tự sát. Mẹ tao nói rằng ông ấy đã chết oan, trái với sách trời. Một người chết oan, trái với sách trời thì cần được tế hồn. Đúng vào ngày giỗ ông ấy, phải có vật tế hồn. Cần có máu tươi của một đứa con gái mười tám tuổi còn trong trắng. Và tao đã chọn mày ngay từ lần đầu tao gặp mày. Mày là một đứa ngu xuẩn và cả tin, lại rất có tình cảm với tao. Mày là người dễ giết nhất. Nhưng gã Hoàng chết tiệt đó cứ đi theo bảo vệ mày. Hắn biết tao là ai. Hắn biết tao định làm gì mày. Tiếc là mày lại ghét hắn, đuổi hắn như đuổi hủi. Ha, ngu chưa em? Bây giờ thì hắn không cứu được mày nữa rồi. Linh hồn được tế xong sẽ đi theo phù trợ cho người làm lễ tế, và bố tao sẽ làm cho tao phát đạt một đời! Ha, ha ha! Cầu kinh đi, cô em dễ thương!
Vân kinh hãi nhìn hắn. Hắn đưa con dao dần dần về phía mặt Vân. Vân cố lết người về phía sau, nhưng con dao vẫn đuổi theo, rất chậm. Và cuối cùng, khi đầu Vân đã chạm tường, hắn đã chồm lên trên giường, ngay trước mặt Vân, giơ cao con dao lên, đâm xuống. Vân nhắm nghiền mắt lại.
Một tiếng "phập" nhẹ.
Vân cảm thấy một thứ nước ấm nóng đang chảy trên mặt mình. Mình chết rồi sao?
Thu hết can đảm, Vân nhẩm đếm từ một đến ba, rồi mở mắt. Không, mình chưa chết! Điều gì xảy ra thế này?
Đứng thẳng trên giường, trước mặt Vân là Hoàng. Một bàn tay bắn đầy những giọt máu nhỏ màu đỏ tươi. Vân nhìn sang bên cạnh, và suýt ngất khi thấy Đức nằm đó, với một con dao đâm ngập vào cổ, xuyên từ đằng sau ra đằng trước, máu đổ đầy tấm ga trải giường trắng. Vân không dám nhìn nữa, kinh khủng quá, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một xác chết, hơn nữa là một xác chết đang còn tứa đầy máu tươi thế này... Vân lắp bắp:
- Hoàng... Hoàng không nói gì, ngồi phịch xuống giường, ngay cạnh Vân. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Và Vân khóc. Khóc vì tất cả những chuyện vừa xảy ra. Hoàng là người đáng tin, chính Hoàng đã đi theo bảo vệ cho Vân suốt mấy năm nay, kể từ khi Vân quen cả hai người. Vậy mà Vân đã ghét Hoàng. Bây giờ, Vân nợ Hoàng một mạng sống.
Vân khóc, khóc như mưa. Vân cần nói một điều gì đó vào lúc này, nhưng lại chẳng thể nói được bất cứ điều gì. Và rồi Vân ôm lấy Hoàng mà khóc. Chưa bao giờ Vân cảm thấy một vòng tay ấm như thế, khi Hoàng nhẹ ôm lấy Vân. Ngay cả Đức trước kia cũng không thể cho Vân cảm giác ấm áp như thế này.
Sau lưng Vân, Vân không biết rằng một bàn tay của Hoàng đang rút con dao trên gáy cái xác ra... * * * - Thưa mẹ, tất cả đã xong rồi. Mọi chuyện suôn sẻ như mẹ dự tính.
- Tốt lắm. Con rất giỏi! Giờ đây mẹ sẽ dành tất cả cho con.
- Tất cả là nhờ mẹ đã tính toán như thần. Nhưng... bây giờ, mọi việc đã xong rồi, mẹ có thể cho con biết tại sao mẹ lại phải diệt con trai mình không?
- ... Mẹ phải làm thế. Mẹ đã từng xem quẻ cho mình. Mệnh của mẹ có thể tấn phát như một bà hoàng, nhưng vì chồng và con nên sẽ bị đày đọa khổ cực. Điều đó cũng đã đúng, như con thấy đấy. Mẹ không được sống cùng chồng hay con đẻ, nhưng nếu có con nuôi thì lại đạt vượng vô cùng. Nhưng mẹ không thể tự tay diệt cả hai, vì như thế sẽ làm loạn vận, bị trời trừng phạt. Mười hai năm trước, sau khi diệt được một, mẹ đã tìm một người có thể giúp mẹ diệt nốt thằng Đức. Con nuôi mới là phúc tinh của mẹ. Thấy không? Con là niềm hi vọng lớn lao nhất của mẹ đấy!
* * * Hai tuần sau, người ta tìm thấy xác bà thầy bói ở số 364A phố Vọng. Trần Vọng Hoàng bị truy nã vì tội giết 3 người có chủ đích.
Hà Nội 5/7/2006 Nguyễn Đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro