Chương 57: Nị oai
Buổi tối phải ở cạnh Mục Trạm rồi nên không viết thư được. Dù sao cũng không thể viết thư tình ở ngay trước mặt đương sự, thế có mà ngượng muốn chui xuống đất mất.
Còn nếu muốn ra ngoài một mình thì Mục Trạm sẽ lại nghĩ nhiều, thôi thì cứ dứt khoát ngồi yên trong ngực anh ấy mà nghĩ nội dung thôi.
Cậu lười nhác ngả người ra sau, lưng dựa hết vào ngực Mục Trạm, hơi hơi ngẩng đầu, gáy đặt trên vai hắn, ngón tay sờ sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không ngờ tư thế này lại bất ngờ truyền được linh cảm cho cậu.
Cậu vô thức ngẩng đầu, mái tóc dài phía sau chỉ dùng một sợi dây cột lên, cứ nhẹ nhàng cọ cọ vai Mục Trạm khiến hắn hơi ngứa, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan đến cả ngực.
Mục Trạm không còn tâm trạng làm việc nữa, lực chú ý của hắn đều dồn hết vào một nơi.
Hắn duỗi tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu Văn Minh Ngọc: "Đừng lộn xộn."
Theo bản năng, Văn Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng cậu chỉ có thể thấy đường cong hoàn mỹ nơi cằm hắn cùng nửa gương mặt.
"Ò."
Cậu ngoan ngoãn lên tiếng, cũng quả thực không động nữa, trong đầu tiếp tục suy nghĩ lúc nãy. Cơ mà người nào đó lại không chuyên tâm được, dù người trong ngực đã không động nữa nhưng hai người vẫn có rất nhiều chỗ tiếp xúc sát rạt nhau, nếu nói Văn Minh Ngọc nhích tới nhích lui quấy rầy hắn, chẳng thà nói hẳn ra là tâm hắn không yên thì đúng hơn.
Mục Trạm không nhịn được giơ tay xoa xoa nắn nắn eo Văn Minh Ngọc. Văn Minh Ngọc khẽ run lên, hoàn hồn lại nhìn Mục Trạm, "Anh làm gì vậy?"
Mục Trạm cúi đầu, ra vẻ đang hết sức chăm chú xử lý sự vụ, nghe âm thanh mới quay đầu nhìn, vẻ mặt còn hơi nghi hoặc.
Văn Minh Ngọc chần chừ, chả lẽ thực sự chỉ là động tác trong vô thức, tựa như lúc đi thi không làm được bài thì cắn bút ấy.
Vì thế cậu không nói gì nữa, tiếp tục nghĩ. Nhưng chưa được bao lâu Mục Trạm lại xoa nhẹ một chút, hắn chỉ khẽ chạm thôi là Văn Minh Ngọc sẽ thấy buồn tới mức run rẩy cả người.
Giờ sao cậu có thể không biết Mục Trạm đang cố ý nữa.
Văn Minh Ngọc trừng mắ lườm, Mục Trạm nói thẳng: "Em ở bên cạnh, ta không thể tập trung được."
Văn Minh Ngọc ngồi thẳng dậy, làm ra vẻ như đi chỗ khác, "Thế thì em ra chỗ khác ngồi nhé?"
Nói thì nói vậy nhưng khóe miệng vẫn đang cong lên, có vẻ không kìm nén được.
Mục Trạm không do dự cự tuyệt: "Đừng, ta không trêu em nữa."
Văn Minh Ngọc vừa khẽ đứng dậy một chút đã bị Mục Trạm ấn trở về, ôm càng chặt hơn. Tiếp theo quả nhiên Mục Trạm không động tay động chân nữa, chỉ tập trung xử lý chính sự.
Một canh giờ sau hắn đã hoàn tất công việc. Văn Minh Ngọc lập tức chọt chọt vào eo hắn hai cái để trả thù.
Nhưng vừa chọt vào đã thấy cứng ghê.
Văn Minh Ngọc nghiên cứu cơ bụng vừa phát hiện. Dưới tình trạng thả lỏng thì rất mềm mại, co dãn, cảm xúc rất tốt, chỉ khi nào căng thẳng mới cứng lại. Cơ bắp Mục Trạm cũng không phải dạng khoa trương mà rất vừa vặn, cả sức mạnh lẫn mỹ cảm đều không chê vào đâu được, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Mục Trạm kệ cho cậu nghịch một hồi mới tóm lấy tay cậu, khàn giọng nói: "Đừng sờ xuống nữa, còn sờ nữa em sẽ hối hận."
Hơi thở nóng bỏng thổi qua vành tai, khiến đôi tai mẫn cảm của cậu nhất thời đỏ lên, Văn Minh Ngọc nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức thu tay về, siêu nghe lời.
Nhưng Mục Trạm lại hơi tiếc, dường như vì không lấy cớ trừng phạt được cậu.
Sau đó, như sực nhớ ra điều gì, hắn lấy một sợi lắc chân mảnh ra, nhìn cũng khá giống cái lần trước, nhưng vẫn có nhiều điểm khác biệt, rõ ràng chất liệu đã thay đổi. Nhưng Văn Minh Ngọc nhìn mãi không nhận ra nó làm từ chất liệu gì.
Mục Trạm cúi người để tay sau đầu gối cậu, sau đó vuốt dọc bắp chân xuống cổ chân, rồi tháo khóa lắc đeo lên cổ chân Văn Minh Ngọc, rất vừa vặn, không sai lệch chút nào.
"Lắc chân này có thể co lại, em có biến thành thỏ cũng sẽ không rơi ra."
Văn Minh Ngọc hơi kinh ngạc, không khỏi đưa tay kéo ra một chút, phát hiện nó thực sự có thể co giãn. Tuy cậu vẫn không biết nó làm từ kim loại gì, nhưng có vẻ là bằng vàng.
Mục Trạm nói: "Quả thực là bằng vàng, nhưng đã được xử lý đặc biệt trong quá trình chế tác nên mới như bây giờ."
Văn Minh Ngọc chỉ tò mò thôi chứ không phải muốn nghiên cứu chuyên sâu gì về phương diện này, cậu quan sát sợi lắc chân tinh xảo, lần này, trên đó có thêm một chiếc chuông nhỏ xinh, cũng là màu vàng kim được chạm khắc thêm các hoa văn, khi rung chân còn có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ.
"Vậy nếu em đeo đi đường, chẳng phải người khác sẽ nghe thấy sao?"
Văn Minh Ngọc nghĩ thôi đã thấy xấu hổ, muốn tháo ra.
Nhưng Mục Trạm đã ngăn cậu lại, "Thanh âm rất nhỏ, chỉ khi em thực sự hoảng sợ, những người đứng sát gần em mới có thể nghe được."
Chỉ kém nói thẳng là chỉ hai người họ nghe thấy thôi.
Văn Minh Ngọc thử một chút, quả đúng như Mục Trạm nói.
Cậu thử nhảy ra khỏi ngực Mục Trạm, chân trần đạp trên thảm, tùy ý đi thử vài bước, đi chậm thì không có tiếng gì, đi nhanh mới có một chút, sau đó còn cố ý nâng chân lên quơ quơ, trong điện an tĩnh chỉ nghe được tiếng chuông nho nhỏ, rất dễ bị bỏ qua.
Văn Minh Ngọc không tháo ra nữa.
Khi cậu thử, Mục Trạm vẫn ngồi ở chỗ cũ lẳng lặng nhìn, khi cậu bước đi, cổ chân trắng nõn mỏng manh lộ ra dưới vạt áo, lắc chân màu vàng ki, tinh xảo khiến làn da cậu càng thêm trắng như ngọc, mu bàn chân hơi cong lên rất đẹp, ngay cả ngón chân cũng hơi hồng, chuông rung khiến người ta như đang mê man.
Hắn cứ nhìn Văn Minh Ngọc để chân trần đi tới đi lui trên thảm, đột nhiên liền dâng lên cảm giác xúc động, muốn bàn chân đó đi đi lại lại trên người mình, sau đó mình sẽ tóm lấy bàn chân ấy, rồi hôn dọc lên cẳng chân.
Còn Văn Minh Ngọc đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, sau khi thử thấy không có việc gì, lắc chân lại đẹp, liền thản nhiên nhận lấy.
Trong lòng vẫn đang nghĩ làm sao tránh được Mục Trạm để viết thư rồi gửi cho hắn đây.
Lúc cậu ngẩng lên, thấy Mục Trạm đang chống tay trên bàn, ngón tay nhéo nhéo giữa lông mày, hơi rũ mắt, tin tức tố xung quanh cũng hơi xao động.
Văn Minh Ngọc vô thức bước qua, khẽ hỏi: "Anh mệt lắm sao? Hay tâm tình không tốt?"
Mục Trạm buông tay, hắn nhìn cậu, bất ngờ gật gật đầu, "Ừm, rất mệt."
Văn Minh Ngọc ngạc nhiên lắm, bởi cùng một câu hỏi này, nhưng trước kia nếu cậu hỏi như vậy, Mục Trạm sẽ phủ nhận, dường như lúc nào hắn cũng phải giữ vững hình tượng mạnh mẽ, vĩnh viễn không yếu thế.
Lần này hỏi vậy, vốn Văn Minh Ngọc không nghĩ hắn sẽ gật đầu, đang định dùng biện pháp khác, nhưng không ngờ Mục Trạm lại thừa nhận mình mệt. Mà vừa rồi lúc cậu thấy hắn xử lý sự vụ có vẻ cũng không nhiều lắm, so với ngày xưa quả thực không đáng kể, phải biết năm ngoái Mục Trạm bận đến mức không có cả thời gian để ngủ cũng chưa từng nói vậy.
Là vì quan hệ giữa họ đã thay đổi sao?
Hơn nữa, như này có tính là Mục Trạm đang làm nũng không?
Tuy vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng bạn trai mình làm nũng, ai mà chống lại được?!
Trước kia cậu còn nghĩ Mục Trạm chính là kẻ bạo kiều, tức là vừa thô bạo vừa ngạo kiều ấy, giờ phải đổi thôi, là làm nũng mới đúng!
Văn Minh Ngọc rất thích Mục Trạm như vậy, vì cậu sẽ cảm giác hai người họ càng thân thiết hơn. Thường thì người ta sẽ chỉ làm nũng với người cực kỳ thân cận của mình mà thôi, huống chi là người có tính cách như Mục Trạm. Trước giờ cậu chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ Mục Trạm khi làm nũng sẽ như nào.
Nhưng giờ chuyện quan trọng nhất đương nhiên là dỗ dành bạn trai.
Văn Minh Ngọc vội vàng bước tới, vừa cầm tay hắn vừa dịu dàng hỏi: "Thế ngủ chút không? Hay là em bóp vai cho anh nhé?"
Mục Trạm cười cười kéo tay cậu áp lên mặt mình, khẽ cọ một chút rồi cười nói: "Sao có thể để thiếu gia bóp vai cho anh được?"
Văn Minh Ngọc: "........."
Thật là, giờ còn muốn diễn kịch.
Lực đạo rất nhẹ khiến mu bàn tay cậu hơi ngứa, không nhịn được rụt tay lại, tai cũng đỏ lên.
Cậu lầm bầm: "........Vậy anh có muốn hay không?"
Mục Trạm đang ngồi trên ghế cao, trong khi Văn Minh Ngọc đứng. Tư thế như vậy khiến Mục Trạm phải ngẩng đầu lên mới nhìn được cậu, trước kia dù là tư thế này nhưng Mục Trạm vẫn cường thế, vẫn luôn chiếm thế thượng phong, nhưng lần này không giống.
Hắn hơi rũ mắt, nắm tay Văn Minh Ngọc áp lên mặt, môi như có như không mà đụng vào ngón tay cậu. Cảnh tượng như vậy thật sự giống một kỵ sĩ thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế của mình, vĩnh viễn không phản bội.
Văn Minh Ngọc luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó rất khó tả, thân thể cậu cũng cứng đơ vì hồi hộp, không biết tiếp theo Mục Trạm muốn làm gì.
Nhưng Mục Trạm chỉ hôn tay cậu rồi thả ra, lại nhìn cậu, mỉm cười nói: "Vậy bóp vai đã, sau đó ngủ cùng anh, được không?"
Thân thể Văn Minh Ngọc còn nhanh hơn não, lập tức gật đầu, cứ như bị mê hoặc vậy.
Sắc đẹp hại người nha!
Nhưng thôi, cậu tình nguyện.
Bạn trai mình mà, mình không dỗ thì ai dỗ đây?
Quả thật là Mục Trạm có nói gì cậu cũng muốn gật đầu đáp vâng vâng vâng, cái gì em cũng nghe anh.
Vì thế Văn Minh Ngọc liền bước ra sau Mục Trạm giúp hắn bóp vai. Tuy không thuần thục bằng y quan, nhưng cũng rất ra hình ra dạng, dù sao trước kia cậu cũng từng bóp vai cho viện trưởng rồi, có chút kinh nghiệm, biết ấn vào đâu sẽ giảm bớt đau nhức, ấn xong sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ấn một lúc lâu, Mục Trạm nói được, rồi kéo tay cậu qua ấn người vào ngực mình, còn rất thuận tay nhéo nhéo ngón tay cậu, cười hỏi: "Có mệt không?"
Văn Minh Ngọc hơi buồn cười, ấn vai chút thôi, có thể mệt tới mức nào chứ.
Nhưng Văn Minh Ngọc vẫn nén cười, cố tình mím môi nói: "Mệt."
Mục Trạm liền nhéo nhéo ngón tay rồi chậm rãi xoa cho cậu.
Văn Minh Ngọc không nhịn nổi nữa, ghé vào người hắn cười đến run cả vai.
"Chúng ta ngốc quá đi, cứ đẩy qua đẩy lại không sao dừng được, hahahahaha."
Mục Trạm thấy cậu cười lăn ra, chuẩn bị ngã sang một bên liền ôm chặt eo cậu, túm cậu trở lại ngực mình.
Vẻ mặt hắn không đổi, nhưng ánh mắt nhìn Văn Minh Ngọc càng dịu dàng hơn.
Xoa bóp tay một lúc, họ cùng nhau đi ngủ trưa.
Thực ra Văn Minh Ngọc không buồn ngủ, cậu chỉ ở cạnh Mục Trạm mà thôi, rất quen thuộc chui vào ngực Mục Trạm, cậu ngẩng lên hỏi hắn: "Muốn hỏi anh một chuyện nha."
Mục Trạm: "Em hỏi đi."
Văn Minh Ngọc chớp chớp mắt: "Anh có muốn gì không?"
Lúc ở bên nhau, cậu cũng chỉ muốn ngọt ngấy dính lấy Mục Trạm, muốn hắn vui vẻ. Lúc vừa xuyên tới nơi này, khi biết những chuyện hồi nhỏ Mục Trạm phải trải qua, trong lòng cậu vừa sợ hãi lại vừa đồng tình với hắn, lúc đó chỉ nghĩ tới việc trốn khỏi hoàng cung, nhưng sau khi tâm ý thay đổi, nghĩ tới quá khứ của Mục Trạm lại chỉ thấy đau lòng cùng thương tiếc, hận không thể xuyên về quá khứ ôm Mục Trạm nho nhỏ vào ngực, để hắn không phải cô đơn khổ sở.
Mục Trạm nghe vậy liền ngây người, bởi chẳng có ai hỏi hắn như vậy cả. Trước nay chỉ có hắn nên làm hoặc không nên làm gì, còn những thứ hắn muốn, hắn thích thì không quan trọng, vì sẽ chẳng ai để ý.
Nếu người khác hỏi, chắc lòng hắn cũng sẽ không xúc động như vậy.
Nhưng đây là Văn Minh Ngọc.
Đôi mắt đen nhánh ướt át đang nhìn hắn chăm chú, chỉ cần Văn Minh Ngọc có suy nghĩ muốn cho hắn vui vẻ, vậy thì cậu chẳng cần làm gì hắn cũng vui rồi.
Khóe miệng Mục Trạm cong lên, không thể che giấu nổi.
Hắn cười đáp lời: "Anh muốn thành thân."
Văn Minh Ngọc khựng lại, hơi chần chờ, "Ngoại trừ......cái này được không?"
Mục Trạm mím môi, cố ý làm vẻ mặt hơi thất vọng, nói: "Chuyện phòng the."
Văn Minh Ngọc lập tức đỏ bừng mặt, còn sợ hãi khụ một tiếng. Không phải là không thể đàm luận những việc này, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà lại dùng từ như vậy nghe hơi bị trực tiếp, hơn nữa giọng nói của Mục Trạm lại khiến cậu không nhịn nổi mà suy nghĩ lung tung.
Mục Trạm đã nhìn ra, hắn cười cười thay đổi mấy câu hoàn mỹ hơn, "Cá nước thân mật, Vu Sơn mây mưa, điên loan đảo phượng, động phòng hoa chúc, như vậy được không?"
Lại còn thế nữa.
Anh muốn tới mức nào thế hả?!
Mặt Văn Minh Ngọc càng đỏ hơn, không hề giảm bớt vì hắn dùng từ hoa mỹ chút nào.
Văn Minh Ngọc cố làm ra vẻ đứng đắc, "Trừ những cái đó ra, còn gì nữa không?"
Mục Trạm đáp: "Không có."
Lúc nói chuyện còn cố tình nhìn Văn Minh Ngọc chăm chú, giống như không tiếng động nói anh chỉ muốn em, chỉ cần em thôi là đủ rồi.
Văn Minh Ngọc lập tức cảm thấy như mình không còn là mình nữa rồi.
Rõ ràng chỉ muốn hỏi Mục Trạm một chuyện thôi, thế mà sao ảnh lại khiến tim mình đập rầm rầm vậy chứ.
Văn Minh Ngọc vùi đầu vào ngực Mục Trạm, thanh âm bị ép tới mức nghèn nghẹn lại, rất là ngượng ngùng, ".......Ngủ đi."
Mục Trạm cố nhịn cười: "Không phải trước đó em hỏi anh muốn gì sao? Chỉ hỏi vậy thôi chứ không muốn cho anh à?"
Văn Minh Ngọc đương nhiên nghe ra hắn đang cố ý, nhịn không được há miệng cắn hắn một miếng, cậu không cắn mạnh, nhưng Mục Trạm lại kêu lên một tiếng, thân thể khẽ co lại.
Văn Minh Ngọc không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, vội vàng xoa xoa hai cái. Nhưng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn khiến mắt Mục Trạm càng đỏ hơn.
Cậu cảm thấy tin tức tố của Mục Trạm đang dao động, mùi rượu mạnh nồng hơn, còn tưởng Mục Trạm thực sự rất đau, vội vàng phóng thích tin tức tố của mình trấn an hắn, thậm chí còn muốn gọi thái y.
Nhưng Mục Trạm đã căng tay ấn cậu vào ngực, không cho cậu đi.
Văn Minh Ngọc cảm giác Mục Trạm đang gác cằm lên đỉnh đầu mình, không đó khẽ nói một tiếng trầm thấp, anh không sao.
Cậu còn đang muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra giọng hắn quá khàn....
Văn Minh Ngọc lập tức ngoan ngoãn bất động, đặc biệt là hai đùi, trước kia cậu chưa từng ngoan như vậy luôn. Trước kia tư thế ngủ của cậu vô cùng không an phận, trong chớp mắt đã có thể cuốn lấy Mục Trạm như bạch tuộc rồi.
Văn Minh Ngọc ngủ cùng Mục Trạm hơn nửa canh giờ, vấn đề trước đó cậu hỏi còn chưa có đáp án, nhưng hình như Mục Trạm đã tìm được điểm yếu của cậu rồi, suốt ngày chỉ giục thành thân.
Lúc đầu Văn Minh Ngọc còn nói chờ thêm một thời gian, sau đó cậu lơ đẹp hắn.
Mục Trạm sẽ đổi cách, giấu vấn đề bên trong, hắn muốn thành thân là thật, nhưng cũng muốn trêu Văn Minh Ngọc nữa.
Lúc dùng bữa, Mục Trạm gắp đồ ăn cho cậu.
"Ăn gà quay không?"
"Có!"
"Ăn thịt nai không?"
"Có!"
"Vậy thành thân không?"
"Có!"
Văn Minh Ngọc đang ăn ngon, cứ trả lời theo quán tính, sau đó mới ngây người phản ứng lại, vừa ngẩng đầu đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú đang tủm tỉm cười của Mục Trạm, hắn chậm rì rì nói: "Em đồng ý rồi."
Vẻ mặt Văn Minh Ngọc đúng kiểu anh chơi xấu rồi, "Em rút lại, cái đó không tính."
Mục Trạm cũng chẳng để ý, hắn gắp một miếng thịt nai lên ăn, rất có tư thế không sao mai anh hỏi tiếp.
Văn Minh Ngọc chẳng biết phải nói sao nữa. Đại mỹ nhân cũng có ý gì xấu đâu? Có mỗi một nguyện vọng nhỏ thôi mà.
Cậu liếc Mục Trạm rồi lại tiếp tục dùng bữa, trong bát có một miếng sườn, nước thịt nồng đậm, thật sự rất ngon nha, gặm hết thịt rồi còn muốn mút mút khúc xương một chút.
Ánh mắt Mục Trạm vẫn luôn dừng trên người cậu, nhìn cậu ăn. Văn Minh Ngọc vui vẻ gặm một hồi mới phát giác được ánh mắt hắn, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, còn vô thức liếm liếm môi.
Mục Trạm càng trầm mặc.
Một lát sau, Văn Minh Ngọc như nhận ra điều gì, cậu im lặng bỏ xương xuống, ăn món khác. Sau đó, trong lúc lơ đãng cậu cũng nhìn về phía Mục Trạm, vừa lúc thấy hắn gắp một miếng cơm cho vào miệng, những hạt gạo nếp trắng đều biến mất, đầu đũa áp vào khe hở giữa môi hắn sau đó lại rút ra ngoài, chỉ có hai giây ngắn ngủi, nhưng Văn Minh Ngọc không nhịn được nhìn đôi môi mỏng sáng màu của Mục Trạm, bất giác nhớ tới cảm giác mềm mại khi hắn hôn mình.
Văn Minh Ngọc cảm thấy mình không ổn rồi.
Nhưng lại nghĩ, làm chuyện thân mật với người mình thích đương nhiên là một việc rất vui sướng rồi. Còn cả bây giờ nữa, hai người cùng nhau dùng bữa, nói vài câu chuyện vụn vặt hàng ngày, cũng rất vui vẻ.
Văn Minh Ngọc vô thức cong khóe miệng, trong lòng rất thích.
Hai ngày sau, Văn Minh Ngọc thay đổi hai chữ trong bức thư của mình, đọc thêm mấy lần, lại sửa sửa, đến cuối cùng mới hài lòng, sau đó tìm thời gian, cực kỳ cực kỳ cẩn thận viết ra.
Mỗi nét bút đều nghiêm túc chưa từng có.
Nét chữ rõ ràng, bút lực mạnh mẽ, mỗi chữ đều ẩn chứa tình cảm chân thành cực nóng.
Cho đến chữ cuối cùng rồi thu bút.
Văn Minh Ngọc thở ra một hơi thật dài, tay cầm bút còn toát cả mồ hôi.
Cậu buông bút, chậm rãi chờ mực khô, vừa cúi đầu nhìn trang giấy Tuyên Thành vừa lẩm nhẩm đọc lại một lần. Sau đó an tĩnh đứng nhìn.
Chữ viết trên giấy đã rất đẹp rồi nhưng sao cậu vẫn không quá vừa lòng, còn đang do dự xem có nên viết lại không.
Mà đúng lúc này, Mục Trạm tới.
Văn Minh Ngọc còn đang nghĩ chuyện khác nên phản ứng hơi chậm, lúc người tới thì muốn giấu cũng đã muộn rồi, chỉ đành dùng thân mình che chắn, nhưng lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
"Là thứ gì mà không thể cho anh xem?" Mục Trạm hơi nheo mắt.
Văn Minh Ngọc lắc đầu, "Không có gì đâu."
Mục Trạm thở dài, ra vẻ khổ sở.
Văn Minh Ngọc lập tức khó xử, cậu rối rắm một hồi rồi vẫn cứ làm theo ý Mục Trạm, tránh xa cho hắn xem.
"Là thư em viết cho anh, còn đang định đóng gói lại trịnh trọng chút rồi mới đưa anh cơ."
Mục Trạm đã sớm phát hiện ra hai ngày nay Văn Minh Ngọc có gì đó không thích hợp rồi, hình như đang trộm làm cái gì đó, nhưng không ngờ lại là chuẩn bị quà cho mình.
Hắn duỗi tay cầm tờ giấy kia lên xem. Chỉ ngắn ngủi vài câu thơ, rất nhanh là đã đọc hết, nhưng Mục Trạm cứ nhìn chằm chằm rồi vẫn bất động, tựa như phải đọc đi đọc lại hàng ngàn lần mới thôi.
Văn Minh Ngọc đưa thư cho hắn, trong lòng vẫn vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng, nhưng lại rất muốn biết Mục Trạm nhận thư xong sẽ phản ứng ra sao nên cũng không cúi đầu tránh né, cứ nhìn thẳng vào Mục Trạm, lỗ tai đỏ hết lên.
Nhưng một lúc lâu rồi mà Mục Trạm vẫn không nói gì.
Cậu vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm, viết không hay sao? Cậu đã dùng những lời thơ để thay cho lời mình muốn nói nhất rồi, nếu Mục Trạm không thích......
Văn Minh Ngọc hơi hụt hẫng, theo bản năng muốn lấy bức thư lại.
Nhưng Mục Trạm còn nhanh hơn cậu, hắn đặt tờ giấy lại trên bàn rồi như không kiềm chế nổi nữa mà nắm eo Văn Minh Ngọc, bế cậu đặt lên trên bàn rồi cúi người đè ép xuống, hắn nắm cằm cậu, cường liệt hôn lên. Thế công đáng sợ không cho phép người khác cự tuyệt, quả thực như muốn nuốt chửng Văn Minh Ngọc vậy.
Văn Minh Ngọc nằm trên bàn, một bàn tay lót sau gáy cậu nên cũng không đau, nhưng đột nhiên bị hôn đến ngốc cả người, thở cũng không nổi, đuôi mắt còn hơi hồng lên, hai mắt ướt sũng ánh nước, lông mi run rẩy như bị bắt nạt ghê gớm lắm, chỉ có thể nức nở run rẩy, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bị cướp đoạt hơi thở, Văn Minh Ngọc bị hắn hôn tới mức choáng váng, Mục Trạm liền nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu, để cho cậu dừng lại thở một lát, trong lúc chờ đợi, hắn chỉ thơm thơm bên khóe miệng cậu, sau khi cậu thở xuôi chút lại lần nữa hôn lên, môi lưỡi giao triền dán chặt lấy nhau, dường như chỉ cần tách ra một chút thôi cũng sẽ chết khô như cá vào sa mạc vậy
Không biết qua bao lâu hai người họ mới tách ra, cánh môi ướt át ánh nước. Mục Trạm duỗi tay lau lau khóe miệng Văn Minh Ngọc, bởi vì hôn rất lâu nên cánh môi cậu đã hơi sưng lên, đỏ ửng một mảnh, còn hơi hơi mở ra, hơi thở còn mang theo hương hoa quả và chút hơi nóng, cánh môi y như hai cánh hoa bị ướt.
Mục Trạm cọ cọ vết nước trên môi cậu, sau đó đưa đến miệng mình, chẳng nề hà trước đó bản thân cũng đã ăn không ít. Mùi hương hoa quả kia khiến cả người Văn Minh Ngọc vô cùng ngọt ngào, dù là nước bọt khi ăn vào cũng đầy hương khí, khiến hắn không nhịn được muốn càng nhiều hơn.
Văn Minh Ngọc mềm nhũn người nằm trên bàn, cậu thở dốc kịch liệt, ngực phập phồng lên xuống, mặt đỏ y như người say rượu, đai lưng vạt áo cũng hơi loạn, vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn. Cậu không ngờ vừa tặng thư tình mà Mục Trạm cứ như phát điên vậy.
Giờ Mục Trạm mới bình tĩnh hơn chút, nhưng hai mắt hắn vẫn đỏ như cũ, cảm xúc hơi kịch liệt. Hắn cúi khẽ hôn Văn Minh Ngọc, chậm rãi nói: "Anh rất thích, rất thích."
Hắn đang nhắc tới bài thơ tình kia.
Những gì Văn Minh Ngọc muốn nói đều nằm trong đó.
Hắn đã thấy cả, cũng đã cảm nhận được cả rồi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn nhận được một món quà quý giá như vậy.
Văn Minh Ngọc vươn tay ôm cổ hắn, khàn giọng nói: "Không chỉ có bài thơ này đâu, sau này em sẽ tặng anh càng nhiều hơn."
Em rất tiếc vì không thể tham dự vào quá khứ của anh, nhưng em sẽ cùng anh bước trên con đường tương lai.
Khóe miệng Mục Trạm khẽ nhếch, nét tươi cười dịu dàng đến cực điểm, thấp giọng lên tiếng: "Được."
Hàng mi dài của Văn Minh Ngọc khẽ run run như đang ngượng ngùng, cậu dời tầm mắt, nhưng rất nhanh đã xoay trở lại, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào Mục Trạm, nghiêm túc nói: "Em muốn thành thân với anh."
Lời trans: Hôm nay đăng vậy thôi nhé anh em, tự dưng tôi mệt rũ người mà chẳng hiểu lý do tại sao chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro