38
An nhẹ nhàng mở tờ giấy mà Trang vừa đưa cho. Là nét chữ của Khanh. Mềm mại và đẹp đẽ như chính con người cô ấy.
“Em không sao là tốt rồi. Xin lỗi, vì ra đi mà không thể gặp và chào em một tiếng. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cả em và chị. Gặp, chi bằng không gặp, phải không?
Chị đã định cứ thế mà đi, nhưng cuối cùng lại cảm thấy, như vậy có phải là quá bất công với em? Vậy nên, chị chỉ có thể lưu lại vài dòng, để lương tâm mình tránh được cảm giác bị dằn vặt và cảm thấy có lỗi.
An này! Chị hy vọng rằng, sau khi đọc lá thư này xong, em hãy quên chị đi, đừng lưu lại bất cứ ký ức nào về chị nữa, hãy xóa sạch nó, giống như cách người ta xóa đi những dòng chữ viết bằng phấn trắng trên bảng đen. Có thể khi viết, chúng ta đã viết lên những kỷ niệm đẹp, vui có, buồn có, hạnh phúc có, khổ đau cũng có... nhưng khi đã xóa rồi thì sẽ không còn lại một chút dấu vết nào nữa. Hãy xóa đi tất cả, An nhé!
Tình yêu của chị và em, vốn dĩ là sai. Những rung động mà chúng ta từng có là sai. Những nỗi đau mà chúng ta đã cùng trải qua cũng là sai. Và ngay cả cái đêm mà chị nhìn thấy em nằm bất động trên chiếc băng ca với những vết trầy xước, vết máu loang ra khắp thân thể ấy cũng là sai. Và khi, em chấp nhận yêu một kẻ như chị, thì sai lầm đó đã bắt đầu đi quá giới hạn, khiến chúng ta chẳng thể nào kiểm soát được nữa. Vì vậy, em bắt buộc phải quên chị đi.
Em hãy tìm lấy cho mình một cô gái, có thể hay buồn, hay giận hờn, hay suy nghĩ nhạy cảm, và có thể sẽ khiến em phải mỏi mệt đến nghẹt thở,… nhưng đó lại chính là những cảm xúc thật lòng, được sinh ra từ tình yêu mà cô ấy dành cho em. Đừng tìm cô gái giống như chị, cứ luôn luôn tìm cách giấu đi tâm trạng thật của lòng mình. Để rồi lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt tưởng như là bình thản cho mọi người được thấy mà trong tâm lại chẳng bao giờ có được chút bình yên. Như thế là giả dối, phải không?
Em hãy tìm cho mình một cô gái hay hờn ghen, hay nghi hoặc, muốn được em thể hiện tình cảm công khai nhiều hơn, dù cho địa vị hiện thời và ngay cả bản thân em không cho phép… nhưng đằng sau đó chính là mục tiêu để cô ấy nỗ lực hoàn thiện bản thân, để mang đến những điều tốt nhất cho em, và cũng là cách mà cô ấy muốn vươn lên, để được xứng đáng với em. Bởi đó chính là cô gái, yêu em hơn cả chính bản thân mình. Và em đừng tìm cô gái giống như chị. Rõ ràng là có yêu, nhưng lại chẳng dám ghen tuông, chẳng dám nghi hoặc, cũng chẳng dám công khai tình yêu đó, lúc nào cũng âm thầm, lặng lẽ, không dám đối diện với tình cảm thật trong tâm mình. Như thế là hèn nhát, phải không?
Và tình yêu thực sự, sẽ không bao giờ có chỗ cho sự giải dối, và hèn nhát, phải không?
Chị luôn tin rằng, có một ngày, em sẽ gặp được một người thương em. Cô ấy chủ động nhắn tin cho em trước, chủ động hẹn gặp em. Cô gái ấy sẽ không để em phải hạ mình, đuổi theo bất kỳ điều gì cả. Và cô ấy không giống như chị. Rõ ràng là luôn muốn được gặp em, muốn được nhìn thấy em, muốn được nghe em nói, muốn được thấy em cười nhưng lại luôn tự lừa gạt cảm xúc trong lòng mình, tự dằn lòng mình trước những mong muốn cháy bỏng như thể thiêu đốt cả ruột gan như thế..
Rồi sẽ có một ngày, em gặp được một người thương em. Cô ấy biết hạ giọng mà dỗ dành, khiến xung đột đang căng thẳng giữa hai người nhanh chóng dịu xuống. Bởi cô ấy sợ em buồn, cô ấy không muốn mất em. Và cô ấy sẽ không giống như chị. Kẻ luôn chỉ biết giữ im lặng và lúc nào cũng tự cho rằng bản thân mình là đúng trong mỗi cuộc cãi vã. Vì chị vẫn luôn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mà chưa hề nghĩ cho em.
Rồi cũng sẽ có một ngày, em gặp được một người thương em. Cô gái ấy sẽ vì em mà tránh xa, hạn chế gần gũi với tất cả những người khác. Cô ấy sẽ chỉ có mình em, bằng lòng với việc em ghen. Cô ấy sẽ không như chị. Mặc cho em không thích, mặc cho em ghen, chị vẫn vô tâm mà đi cạnh người đàn ông khác.
Và chắc chắn sẽ có một ngày, em gặp được một người thương em. Thương đến nỗi không đành lòng rời xa em, không để đánh mất tình yêu của hai người. Cô gái ấy biết bất chấp mà xin lỗi em, biết nhường nhịn mà níu kéo em, và hơn hết, dù có thế nào đi nữa, cô ấy cũng không chấp nhận lời chia tay. Và quan trọng hơn hết thảy, cô ấy không nhẫn tâm giống như chị.
Ngày đó rồi sẽ đến với em. Nhanh thôi. Em sẽ gặp được một người trong lòng thương em vô cùng như thế. Người đó sẽ thương hết cả con người em, hài lòng với cả những khuyết điểm, những điều chưa tốt ở em. Dù hai người có gặp phải khó khăn, sóng gió lớn nhường nào đi nữa, thì tình yêu của cô ấy dành cho em cũng không hề vơi bớt.
Vì thế, hãy quên chị đi, mà tìm lấy một một cô gái thương con người em, thương cả tâm hồn em nữa. An nhé!
Chị chúc em, sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Chúc cho mỗi ngày, trong chuỗi năm tháng sau này của em, sẽ đều an yên và ấm áp, giống như cái tên của em. Nhật An!”
An muốn khóc, khóc thật nhiều nữa, nhưng không thể. Mí mắt cô căng mọng, nặng trĩu, nhưng lại chẳng thể trào ra được một giọt nước. Người có lỗi là cô, nhưng cả một trang giấy dài kia, Khanh lại chỉ tự trách bản thân mình. Người ta luôn nói rằng, hai người có thể ở bên nhau dài lâu hay không là phải dựa vào sự bao dung. Vậy mà tại sao, sự bao dung mà Khanh dành cho cô, lại đi tới kết thúc như thế này?
“Tại sao chị không chịu hiểu rằng, em không hề muốn tìm bất cứ ai, ngoài chị. Em cũng chẳng cần phải gặp bất cứ cô gái nào, nếu như người đó không phải là chị. Hạnh phúc mỗi ngày của em, chính là được ở bên cạnh chị, được nghe giọng nói của chị, được nhìn thấy nụ cười luôn rạng rỡ trên khóe môi của chị. Em đâu cần người con gái biết yêu cả con người em, thương cả tâm hồn em, em chỉ cần chị, người con gái mà em tự nguyện yêu thương tất cả những gì thuộc về chị. Dù cho chị có giả dối, có hèn nhát, có vô tâm, hay tàn nhẫn thế nào đi nữa, em cũng muốn được yêu, được thương. Có như vậy, thì chuỗi tháng ngày sau này của em, mới có thể an yên và ấm áp.”
An ấp chặt tờ giấy vào ngực mình rồi thổn thức. Tuệ Khanh đã đi rồi. Cô ấy đi thật rồi. Hơn nữa còn đi rất xa, và rất lâu nữa mới có thể quay trở về. Những lời nói này của cô, rốt cuộc cô ấy sẽ chẳng thể nào nghe được. Nhưng trong thâm tâm mình, An tin rằng, nỗi đau ly biệt này, sẽ làm sâu đậm thêm tình yêu mà cô dành cho cô ấy. Điều đó sẽ đúng với tình yêu đích thực mà cô đang mang trong trái tim mình. Cô có niềm tin mãnh liệt rằng, trong nỗi đau của sự chia ly, tình yêu của cô dành cho Tuệ Khanh sẽ càng mạnh mẽ và kiên cường hơn, giống như rễ cây luôn bám sâu vào lòng đất. Càng xa sẽ càng nhớ, và càng cách trở sẽ càng thêm lưu luyến nhiều.
++***++
Ngoài trời, mưa cứ xối xả rơi xuống từng đợt. Cả đêm mưa ào ào, tới sáng sớm, lại tiếp tục thì ầm ầm tuôn xuống những dòng nước trắng xóa như những dòng thác. Sấm sét rền vang một góc trời.
An mở hé cánh của sổ, ngó nhìn quang cảnh bên ngoài. Trời mưa to, khiến con đường đất ngoài kia trở nên nhão nhoét, lầy lội. Mấy cái cây ở góc vườn, cũng bị trận gió đêm qua quật ngã, đổ ngổn ngang, chỉ còn trơ trụi mỗi phần gốc. Khung cảnh trước mắt cô, vốn đã hoang sơ, cũ kỹ, nay còn trở nên tàn tạ, và tiêu điều hơn.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh khẽ rung. An liếc mắt qua, nhìn một lát. Khi mới mở máy lại, An cũng đã thấy vài cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại này, nhưng vì còn quá sớm, nên cô chưa muốn gọi lại.
"Sao chị lại tắt máy, làm em gọi cả đêm không được?"
An vừa nhấc điện thoại, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng điệu hối hả của Kiều Trinh vang lên.
"Có chuyện gì mà gấp vậy?"
Trái ngược với sự sốt ruột của Kiều Trinh, An tỏ ra thờ ơ, chẳng muốn giải thích cho lý do mình phải tắt điện thoại từ sớm.
"Chị ấy đã về rồi."
Không phải vì tiếng sấm sét nổi lên ngoài kia, mà điều khiến An giật mình, suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà, lại chính là thông tin mà Kiều Trinh vừa thông báo. Giọng cô run rẩy, muốn xác nhận lại những gì mình vừa nghe được.
"Em nói gì? Là, là thật sao?"
"Là thật đấy chị. Nửa đêm qua, chị ấy bống dưng xuất hiện ở cửa nhà em, mà không hề báo trước, khiến cả nhà được phen sửng sốt. Hiện giờ vẫn đang nằm ngủ ở phòng chị Trang kìa. Nếu chị không tin, để em sang đó chụp hình rồi gửi chị."
"Chị tin. Chị tin rồi."
Cảm xúc trong lòng An bị dồn nén gần hai năm qua như vỡ òa trong sự sung sướng, nước mắt cứ thế mà chảy tràn.
"Em phải giúp chị giữ chị ấy lại. Chị sẽ về ngay bây giờ."
“Từ từ đã. Chị về ngay sao được? Trời đang mưa to, mà đoạn đường về còn đang bị sạt lở nghiêm trọng. Chị cố gắng đợi thêm hai, ba ngày nữa rồi hãy về. Yên tâm đi, em đã hóng được là lần này về, chị ấy sẽ không đi nữa đâu. Trước sau gì thì hai người cũng sẽ gặp nhau mà.”
“Em đang đùa chị phải không? Em thừa biết chị đã như thế nào suốt hai năm qua mà. Em bảo chị chờ, làm sao chị có thể chờ được. Dù chỉ là một phút, chị cũng không muốn chờ thêm nữa.”
An dập máy, nhanh chóng đứng dậy, bước vội tới chiếc giường ọp ẹp, nơi đang có một người phụ nữ và ba đứa trẻ còn đang say giấc ngủ.
“Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ trở mình, ngóc đầu dậy, nhìn An khẽ hỏi.
“Em có chuyện, phải về Hà Nội gấp.”
“Về Hà Nội?”
An đưa tay, ra hiệu cho người phụ nữ kia đứng quá lớn tiếng, khiến mấy đứa trẻ tỉnh giấc. Cô gật nhẹ.
“Bây giờ không về được đâu. Mưa to lắm. Núi bị lở, lấp hết đường đi rồi. Cô An chờ thêm mấy ngày nữa rồi hãy về. Tôi không cho cô An về đâu.”
“Chị Sính à, em có chuyện quan trọng lắm, cần phải về ngay. Chị xem trong bản mình, ai có xe máy, nhờ họ đưa em lên huyện để bắt xe về Hà Nội được không?”
“Không được đâu mà. Trời mưa thế này, không ai dám đi đâu. Cán bộ xã và bộ đội cũng không cho dân ra ngoài nữa.”
Tay An bị người phụ nữ kia nắm chặt, nhất định không cho cô rời đi.
“Cô An đi đâu vậy?"
Một thằng bé đen nhẻm, tóc hoe hoe đỏ, từ chiếc giường mà An vừa rời khỏi, lục đục ngồi dậy. Nó đưa tay, dụi dụi đôi mắt cho tỉnh ngủ tiến về phía An, nắm chặt lấy tay cô, như muốn giữ lại.
"Bé Tân ngoan, cô phải về Hà Nội, giải quyết công việc. Khi nào rảnh, cô sẽ quay lại chơi với Tân."
"Không cho cô An về đâu. Cô An đã hứa là sẽ ở đây dạy con và các bạn học mà."
Thằng nhỏ bỗng dưng òa khóc, khiến An trở nên khó xử. Cô còn đang lúng túng thì mẹ thằng bé đã kéo nó vào lòng dỗ dành.
"Tân này." An ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xơ xác của đứa bé, giọng trìu mến. "Con có muốn gặp cô bác sỹ, mà cô đã từng kể cho con nghe không?"
Đôi mắt vẫn còn ngấn nước mở to nhìn An, Tân khẽ gật đầu.
"Vậy lần này về, cô sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy, quay trở lại đây thăm con nhé?"
"Cô bác sỹ đã về rồi ạ?"
"Ừ. Cô ấy đã về rồi."
An mím chặt môi, kìm lại cơn xúc động trong lòng mình.
"Vậy cô An chờ thêm lát nữa, tôi đi nấu cái gì để cô ăn, rồi đợi bố thằng Tân về. Rồi bố nó sẽ mượn xe, để đưa cô lên huyện."
Người phụ nữ đẩy đứa bé trong lòng mình về phía An, đi về phía góc nhà, nơi có chiếc bếp củi vẫn còn hơi ấm. Cô khơi lại ngọn lửa, rồi đặt ấm nước lên chiếc kiềng, để lát nữa cô gái kia dùng để đánh răng, rửa mặt.
Người đó chính là ân nhân của gia đình cô. Nếu như không có cô gái ấy, và vị bác sỹ đáng kính kia, thì có lẽ, con trai cô giờ đã không còn ngồi đó mà cười cười, nói nói rồi. Cô khẽ thở dài, khi nhớ lại quáng thời gian trước kia của gia đình mình. Khi đó, con trai cô mắc bệnh nặng, gọi thầy lang ở trong bản bên cạnh, rồi đưa lên trạm xá, sau đó phải lên cả bệnh viện huyện cũng không khỏi. Chồng cô còn mời cả thầy cúng về bắt con ma trong người nó đi cũng không được. Cho tới khi, cả hai vợ chồng cô chỉ còn cách là chấp nhận cho con về với ông trời, thì đã có phép màu xảy ra. Con trai cô được người ta cho xuống Hà Nội để chữa khỏi bệnh, rồi người ta còn cho tiền, để căn nhà lợp lá ngày xưa của cả nhà cô thành ngôi nhà xây bằng gạch và lợp mái tôn đẹp đẽ như bây giờ. Vào đầu năm học, mấy đứa con cô lại được nhận quần áo, sách vở từ hà Nội gửi lên. Công ơn ấy, hai vợ chồng cô chẳng biết phải làm sao mới trả được hết.
Kể từ khi bệnh tình con trai cô được chữa khỏi, cô An cũng đã lên đây chơi với nó được ba lần rồi. Mà lạ thay, thằng bé rất yêu quý cô ấy. Hai lần trước, cô An lên chỉ được một, hai ngày rồi lại vội vã trở về xuôi, khiến nó ngày nào cũng mong mỏi cô quay trở lại. Lần này, cô ấy nói là sẽ ở lại đây được lâu hơn, cô ấy sẽ xây lại trường cho bọn trẻ, rồi dạy mấy đứa trẻ con ở đây học tiếng nước ngoài nữa. Biết được dự định đó, hai vợ chồng cô phải lên tận nhà khách của huyện, nài nỉ mãi, cô ấy mới chịu về đây, sống cùng với gia đình cô. Mỗi ngày ở đây, cô ấy đều kể cho con trai cô chuyện về cô bác sỹ kia. Có lần cô còn thấy con trai mình, đưa bàn tay nhỏ bé lên, vụng về lau đi những giọt nước trên khuôn mặt của cô ấy, rồi hai cô cháu lại tiếp tục thủ thỉ kể nốt cho nhau câu chuyện còn dang dở. Cô không biết mối quan hệ giữa họ là gì, nhưng cứ mỗi lần cô An nhắc tới cô bác sỹ kia, thì một kẻ quê mùa, thiếu hiểu biết như cô, lại có thể dễ dàng nhận thấy, từ ánh mắt, tới lời nói của cô ấy, đều chứa đựng một sự trân trọng, nâng niu, giống như người ta đang kể về một báu vật của đời mình.
++***++
"Mày mà nhìn thêm lúc nữa, là ta sẽ bị ám ảnh cả đời đấy. Chuyện của tao có bao nhiêu thì cả đêm qua cũng đã kể hết cho mày nghe rồi. Giờ thì cho tao chợp mắt một lát đi, mệt lắm rồi."
Khanh đưa tay lên che miệng, giả bộ ngáp ngáp vài cái, chủ ý là để lấy lòng thương hại của cô bạn gái thân thiết.
"Nhưng mà tao vẫn thấy thiêu thiếu thế nào ấy. Hơn hai năm trời mày ở bên đó, nếu không mất một nghìn lẻ một đêm, thì cũng phải một trăm lẻ một đêm mày kể thì mới hết chuyện được. Cuộc sống ở nơi đó khó khăn và nguy hiểm lắm phải không? Chắc mày đã phải chịu nhiều khổ cực lắm. Giá như lúc đó, tao ngăn cản mày quyết liệt hơn, sống chết thế nào cũng không để cho mày đi thì tốt hơn rồi. Cũng tại tao nên mày mới phải ra nông nỗi này."
"Cái điệp khúc này, mày nói cả đêm qua không chán à? Không phải là tao vẫn khỏe mạnh trở về sao? Với lại quyết định đi hay ở là do tao, nên hồi đó dù mày có ngăn cản cũng không được. Hơn nữa, sau hai năm, tao thấy mình đã có rất nhiều những thay đổi tích cực, trong suy nghĩ hiện giờ của tao, chỉ luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp hơn mà thôi. Môi trường khắc nghiệt đó, giúp tao mạnh mẽ lên rất nhiều, cả về thể lực lẫn tinh thần."
Trong ánh sáng mờ ảo của bóng đèn ngủ, Trang đưa mắt, quét qua cơ thể Khanh một lượt. Ừ thì, có gầy hơn trước, đen hơn trước, nhưng bù lại đó, chính là sự rắn rỏi, mạnh mẽ của kẻ đã từng được tôi luyện qua khó khăn, vất vả. Suốt thời gian Khanh đi, ngoài những cuộc điện thoại bất ngờ và ngắn ngủi do cô ấy chủ động liên lạc về, cùng với đó là những lời hỏi thăm vội vã, những thông tin ít ỏi cô ấy thông báo, thì Trang đành bất lực, không có bất cứ cách nào để liên hệ lại với cô ấy. Có nhiều đêm, cô bất chợt giật mình mình giấc, mồ hôi đầm đìa vì cơn ác mộng diễn ra đối với bạn mình. Những lúc đó, cô chỉ muốn nhấc điện thoại lên, gọi cho Khanh một cuộc, để xác nhận rằng, cô ấy vẫn còn an toàn, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ mà không thể. Để rồi, có nhiều đêm cô phải thức trắng sau cơn mộng mị, vì lo cho sự an nguy của bạn, mà sáng ra đôi mắt trở nên sưng húp. Sự bất an đó sẽ vẫn luôn bám theo, cho tới khi, có một số điện thoại lạ, từ một nơi xa xôi được kết nối tới cho cô.
Đêm qua, khi đang say giấc trong vòng tay Quang, cái giọng nói thân quen đó vang lên bên tai, khiến Trang lại ngỡ như mình đang mơ. Cho tới khi giọng của bố mẹ cô nói vọng qua điện thoại, cô vẫn còn không dám tin vào sự thật. Tự lấy tay tát vào mặt mình một cái thật đau, trước sự ngỡ ngàng của Quang, cô mới dám chắc chắn rằng, người bạn của mình đã thực sự trở về. Rồi mặc cho ngoài trời mưa gió sấm chớp, cô vẫn bắt bằng được Quang phải đưa mình trở về nhà. Xe vừa đỗ trước cổng, Trang lao vào làn nước trắng xóa vào trong nhà. Khanh ngồi đó, bằng xương bằng thịt, đang nắm chặt lấy bàn tay của mẹ cô. Nước mắt Trang trào ra trước, cô chạy tới, ôm chặt lấy người chị em của mình, rồi mới kịp òa khóc nức nở.
"Khanh này! Mày về luôn nhé. Đừng đi đâu nữa. Tao, bố mẹ, và cả con Ốc Sên nữa là gia đình của mày mà. Vui, buồn, sướng, khổ thế nào, thì tất cả mọi người vẫn sẽ luôn ở bên mày, không ai bỏ rơi mày đâu."
"Hứa với mày, tao sẽ không đi đâu nữa đâu. Sẽ chỉ ở nhà với bố mẹ, mày và Ốc Sên thôi."
Giọng Khanh nghẹn lại, sống mũi dần trở nên cay xè, khó chịu.
"Còn chuyện này nữa, tao cần có được lời giải thích. Sao mày về không báo cho tao, mà lại báo cho anh Nguyên, để anh ấy lên sân bay đón? Rồi cả ngày hôm nay nữa, hai người đã đi đâu? Có phải là mày với anh ấy đã..."
Tiếng chuông cửa vang lên, giúp Khanh thoát khỏi cuộc truy vấn của Trang, nhưng lại khiến cô cảm thấy tò mò. Cô mới trở về, rất ít người biết được thông tin này. Còn Trang, có lẽ, cô ấy sẽ chẳng hẹn ai ở nhà cô, vào giờ này cả.
"Mày hẹn với anh Quang à?"
"Không. Tao bảo với anh ấy là tối nay ở đây với mày rồi. Hay là người quen của mày?"
Trang rời giường, tiến về chiếc cửa sổ, khẽ vén tấm rèm nhìn xuống bên dưới. Cô nhíu mày, không hẳn là thái độ khó chịu, mà chính là sự thương hại, dành cho kẻ đang đứng dưới đó.
"Ai thế?"
"Con Ốc Sên lại nhiều chuyện rồi."
"Nhật An?"
Khanh cũng tỏ ra khá bất ngờ với sự xuất hiện của An, mặc dù bản thân cô, vẫn luôn chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp gỡ này. Cô bước lại gần phía Trang, cùng cô ấy nhìn xuống dưới cổng. Một chút đau lòng, một chút xót thương trỗi dậy.
"Mày cứ ở yên trên này, để tao xuống đuổi nó về."
"Cho cô ấy vào nhà đi."
"Nhưng..."
Trang vẫn luôn thế, luôn làm theo ý của Khanh một cách vô điều kiện, dù trong lòng có đôi chút ấm ức. Cô cầm theo chiếc ô rồi đi ra mở cổng. Thấy An đứng đó, cũng chẳng muốn giấu tiếng thở dài trở bên trong.
"Cô tới đây làm gì?"
"Chị cho em gặp chị ấy một lát đi. Chỉ một lát thôi."
"Nó ngủ rồi. Có chuyện gì, để mai gặp rồi nói."
"Chị Trang, em..."
"Không mau vào trong nhà đi, trời đang mưa to, còn đứng đó nói chuyện nữa."
An đứng bất động, ánh mắt cô hướng về phía vừa truyền tới giọng nói ấm áp và thân thuộc, mà lâu lắm rồi, cô mới được nghe lại. Là chị ấy. Người con gái cô vẫn luôn yêu bằng cả sinh mệnh của mình đã thực sự quay trở về rồi. Ngay lúc này, An chỉ muốn lao về phía trước, dùng đôi cánh tay của mình, để ôm chặt người kia vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung, mong chờ. Nhưng thực tại lại phũ phàng. Khanh chỉ cách cô có vài bước chân thôi, mà giống như cô ấy là chân trời, mãi mãi, cô chỉ có thể nhìn mà không thể nào với tới được.
Lầm lũi bước theo Trang vào trong nhà, cho tới khi tiến sát lại gần Khanh, An mới dám hít nhẹ một hơi, để lưu lại thứ mùi hương vẫn luôn đọng lại trong tiềm thức của cô.
“Vào thay quần áo đi. Cẩn thận, không lại bị cảm lạnh đấy.”
An sững người, khi Khanh trao cho mình bộ quần áo. Bàn tay cô ấy khẽ chạm vào tay cô, khiến cho toàn thân như có một luồng điện chạy qua, làm cho thân nhiệt từ lạnh toát trở nên nóng rực.
“Còn không đi đi. Đứng như trời trồng ở đó làm gì?”
Trang như có thù từ kiếp trước đối với An. Mọi hành động, cử chỉ của An lúc này, cô đều cảm thấy không thuận mắt. Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, Trang liền lẩm bẩm trong miệng.
“Không biết hai bố con cô ta còn định ám mày tới khi nào nữa?”
“Ý mày là sao?”
“Mẹ vẫn chưa kể gì cho mày nghe à?” Trang lại tiếp tục thở dài. “Kể từ khi tỉnh lại, mỗi tháng một lần, bố của cô ta đều đến tận nhà mình, gặp bố mẹ để hỏi về tin tức của mày. Có hôm, bố mẹ về muộn, ông ta cũng vẫn kiên trì đứng ở ngoài cổng đợi cả mấy tiếng đồng hồ, chỉ để gặp mẹ hai, ba phút, rồi lại đi ngay.”
“Họ nói gì với nhau?”
“Tao không biết. Tao hỏi, nhưng mẹ nhất định không chịu nói. Có một lần, tao về bắt gặp mẹ và ông ta đang nói gì đó với nhau, tao xông tới gặng hỏi, thì cả hai đều tỏ ra bối rối. Rồi từ đó, không thấy ông ta tới nữa, nhưng tao biết chắc là họ vẫn còn liên lạc với nhau. Hồi đó, tao còn tưởng mẹ ngoại tình với ông ta cơ. Tao còn nói với bố, để bố canh chừng mẹ, không ngờ, còn bị bố mắng cho một trận.”
“Mày hết chuyện để tưởng tượng rồi à?” Khanh lắc đầu, khẽ mỉm cười với lối suy diễn phi thực tế của bạn mình. “Lát nữa để Nhật An ngủ lại ở phòng mày. Tao hơi nhức đầu, nên lên phòng nghỉ trước. Mày nấu cho cô ấy tô mỳ, rồi hãy lên phòng.”
Để mặc Trang cùng với sự ấm ức của cô ấy, Khanh bình thản bước về phòng mình. Cô đã từng nghĩ, khi gặp lại An, mình sẽ vui mừng như tâm trạng của con người khi tìm lại được thứ mà mình đã đánh mất. Hoặc cũng có thể, là đau xót, khi vết thương trên cơ thể, lâu ngày lại tái phát. Nhưng thực tế lúc này, lại chính là sự dửng dưng, khi bản thân tìm lại được điều đã mất đi, nhưng lại chẳng còn ý nghĩa gì với chính mình. Và chính bởi vì nó không còn ý nghĩa nữa, nên dù có tìm lại được hay không, với cô cũng không còn quan trọng nữa.
++***++
Sống lưng Khanh lạnh toát, mặc cho mồ hôi đang ướt đẫm cơ thể cô. Cơn ác mộng này, không biết là sẽ đeo đuổi cô tới khi nào nữa. Nó đã từng khiến cô sợ hãi, nhưng rồi cô cũng dần quen, với sự xuất hiện thường xuyên của nó trong mỗi giấc ngủ. Khẽ kéo lại tấm chăn lên người Trang, Khanh nhẹ nhàng rời giường. Cô tiến lại chiếc bàn gần cửa sổ, với tay nhấc ly nước lên. Bên trong trống rỗng, không còn lấy một giọt. Khanh lắc đầu, nén tiếng thở dài ở trong lòng lại.
Cầm theo ly nước, Khanh men theo mép tường, lần từng nhịp cầu thang, bước xuống dưới nhà. Cô sợ, nếu như chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, có thể sẽ khiến Trang, và cả người còn lại bị thức tỉnh.
Khanh giật nảy mình, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc, khi bàn tay cô, bị một bàn tay khác chạm vào, và nắm lấy. Cô hít mạnh lấy một hơi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, để bản thân khỏi run rẩy, gây ra sự mất kiểm soát. Giọng nói như cố tỏ ra bình thản nhất.
"Sao lại ở đây? Còn chưa ngủ nữa?"
"Em không ngủ được. Em ngồi đây, để chờ chị thức giấc."
An cầm lấy chiếc ly từ tay Khanh, tự mình rót đầy nước giúp cô ấy.
"Chị hơi khát, nên..."
"Khoan đã. Chị đừng đi vội, em có chuyện muốn nói."
Níu vội tay Khanh lại, trước khi cô ấy có ý định bước đi, An gần như khẩn khoản. Nhưng tới khi Khanh đồng ý cùng ngồi lại, thì cô lại chẳng biết nên phải bắt đầu từ đâu. Trong khoảng không gian tối mịt của căn phòng khách, điều mà An có thể cảm nhận được ngay lúc này, chỉ có hơi thở nhịp nhàng, cùng mùi hương thoang thoảng toát ra từ cơ thể của người ngồi bên cạnh. Cánh tay An chỉ muốn được vươn ra, ôm chặt người kia vào lòng, rồi vùi mặt vào mớ tóc mây mềm mượt này, và hít thật sâu, như để gom trọn nhớ thương đã dồn nén, chất chứa trong suốt hai năm vừa qua.
Rời khỏi nhà bé Thân từ sáng sớm, hòa mình vào cơn mưa như trút nước, vượt qua con đường đất lầy lội, sình lầy đến nỗi, chiếc xe do bố bé Thân điều khiển bị ngập tới gần nửa bánh. Cả hai cùng xuống xe, phụ anh ấy đẩy xe mất một đoạn, khiến quần áo trên người An, nhuộm một màu nâu vàng từ trên xuống dưới. Tới khi lên được thị xã, do cơn mưa quá lớn, làm cho đoạn đường trở về Hà Nội có một đoạn bj sạt lở nghiêm trọng, nên không có một hãng xe nào dám chạy. Sợ sẽ phải ở lại thêm một, hai ngày nữa, lỡ như không gặp được Khanh, An liền bật khóc giữa chốn đông người, nhưng không một ai quen biết.
"Chị nghe Ốc Sên nói là em đi công tác."
Cuối cùng, Khanh lại là người lên tiếng trước. Cô sợ rằng, nếu như sự tĩnh lặng này còn tiếp tục thêm nữa, thì sẽ khiến cho tâm tư của mỗi người, lại phát sinh thêm những cung bậc cảm xúc không nên có.
"Em lên thăm bé Thân."
"Bé Thân?"
"Là thằng nhỏ mà chúng ta đã gặp trong chuyến đi khám chữa bệnh cùng nhau."
"Thằng bé bị sao à?"
"Không. Công ty em kết hợp với ủy ban huyện, xây mới trường học cho bọn trẻ."
"Ừm."
"Em sợ chị sẽ lại đi ngay, nên vội vàng quay trở về. Suốt cả quãng đường dài, ngồi trong chiếc thùng xe tối tăm, kín mít đó, em chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên nóc, và nghĩ về chị."
"Ngồi trong thùng xe? Em không sợ sao?"
“Em có sợ chứ. Nhưng nỗi sợ đó, đâu có thể bằng được nỗi sợ hãi, nếu như một lần nữa, em lại không thể gặp được chị.”
“Giờ đã gặp được rồi, vậy cố gắng nằm nghỉ thêm chút đi.”
“Em không mệt.”
“Nhưng chị mệt. Thực sự rất mệt. Có chuyện gì muốn nói, hãy để sau này nói đi.”
Khanh một mực đứng dậy. Bàn tay ngay sau đó, bị một bàn tay khác giữ lại, nhưng cô dứt khoát chối từ, rồi một mạch thẳng hướng phòng mình mà bước tiếp, không một chút lưu luyến.
Người ở lại, nếu nói cảm giác lúc này là “hụt hẫng”, cũng chẳng dám dùng hai từ đó. Nói là bị bỏ rơi, cũng chẳng đủ tư cách. Chỉ có thể dùng hai chữ “đáng đời”, mới có thể diễn tả được chính xác, điều mà bản thân vừa nhận được. Trong lòng, trào dâng lên nỗi niềm ân hận, nhưng dường như, mọi thứ đã trở nên quá muộn màng. Giống như cánh diều đã đứt dây, dù cho có cố gắng đến mấy, cũng không thể giữ lại được. Và rồi, đến khi tìm lại được, thì cánh diều đã đứt ấy, có lẽ, cũng đã rách đến xác xơ, tơi tả mất rồi.
Những giọt nước cứ lặng lẽ trào ra từ đôi mắt đang đau đáu hướng về chiếc cầu thang dẫn lên tầng hai. Đôi chân cảm thấy bứt rứt, chỉ muốn được di chuyển về hướng đó, nhưng cũng ngay dưới đôi bàn chân ấy, lại như có lực hút vô hình, hút chặt nó lại, càng muốn cử động, thì càng cảm thấy bất lực hơn.
An đã từng chẳng dám mong sẽ được Khanh tha thứ, lại càng chắng dám mơ tới chuyện tình cảm của hai người một ngày nào đó được nối lại, mà chỉ ước sao, sẽ sớm được gặp cô ấy. Và ngày hôm nay, khi ước mơ được gặp lại Khanh đã xảy đến, cô lại tham lam nghĩ tới một ngày nào đó, sớm thôi, mong muốn kia sẽ được diễn ra. Và rồi, chẳng bao lâu nữa, giấc mơ hai người cùng nắm tay nhau, cùng tựa vai nhau, cùng cười, cùng nói sẽ trở thành hiện thực.
Viễn cảnh tươi đẹp đó, cứ nối tiếp nhau trong trí tưởng tượng của An, cho tới khi cô dần thiếp đi trong cơn mệt mỏi, trên môi vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc, đầy mãn nguyện.
“Khanh, mau mau dậy đi.”
“Gì vậy? Để tao ngủ thêm chút nữa đi.”
Mặc cho Trang đang kêu lên như sắp có cháy nhà, Khanh vẫn cố giằng lấy chiếc chăn, rồi kéo lên trùm kín đầu mình.
“Mày xuống dưới nhà mà xem. Có chuyện lạ lắm.”
Mặc kệ “chuyện lạ” mà Trang muốn nói là gì, Khanh vẫn nhắm nghiền mắt, định tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
“Nhật An đã mở cửa cho ông Hoàng Thịnh vào nhà mình từ khi nào ấy. Hai bố con họ đang ngồi đối diện với nhau dưới phòng khách kia kìa.”
Từ từ mở mắt, tiếp nhận một cách chậm rãi thông tin mà Trang vừa thông báo, một lúc lâu sau, từ miệng Khanh mới lẩm nhẩm phát ra được vài từ, tưởng như vô thức: “Đến sớm như vậy ư?”, đủ để cho Trang nghe thấy.
“Ý mày là sao? Không lẽ mày hẹn ông Hoàng Thịnh tới đây?”
Một phút, hai phút, rồi ba phút trôi qua. Đáp lại câu hỏi của Trang, là sự im lặng tới mức khó chịu của Khanh. Cô ấy nằm im, không có lấy một cử động nào, ngoài sự phập phồng của hơi thở, khiến cho Trang càng thêm bực bội. Cô kéo tung chiếc chăn ra khỏi người Khanh, gắt gỏng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Mày đang giấu tao chuyện gì phải không? Tại sao lại không kể cho tao biết?”
“Không có chuyện gì cả. Tao cũng không hẹn ông Hoàng Thịnh đến đây. Nếu mày muốn biết lí do xuất hiện của bố con họ, thì xuống nhà mà hỏi.”
Khanh cũng bỗng nhiên nổi cáu. Cô vùng dậy, đi thẳng vào phòng tắm trước thái độ sửng sốt đến bất ngờ của Trang dành cho mình.
Da thịt Khanh dường như mát đi cảm giác khi đứng dưới dòng nước lạnh nuốt đang chảy tràn qua cơ thể. Phải một lúc lâu sau, khi làn da dần đỏ lên vì lạnh, cơ thể bắt đầu trở nên run rẩy, Khanh mới sực nhớ ra, mà gạt cần sang bên có nước nóng.
“Nay không phải đi làm sao?”
Bước ra khỏi phòng tắm, thái độ của Khanh liền trở lại bình thường như chưa từng có bất cứ sự nóng giận nào trước đó, càng khiến Trang cảm thấy khó hiểu.
“Hôm nay tao xin nghỉ, để ở nhà xem cho hết vở kịch.”
“Kịch?” Khanh cười khẩy. “Lát nữa tao có việc phải ra ngoài. Mày ở nhà, khi nào xem xong, nhớ kể lại cho tao nghe phần kết thúc.”
“Mày...”
Trang giơ tay lên, định đối xử với Khanh giống như mỗi lần xử lý đứa em gái bướng bỉnh của mình, nhưng rồi, cánh tay cô lại từ từ hạ xuống. Nhìn kỹ một hồi, cô bất chợt nhận ra rằng, cái vẻ dửng dưng, bất cần kia, hình như, chưa bao giờ tồn tại trong tính cách của người bạn thân thiết suốt ba mươi năm qua của cô. Không lẽ, thời gian hai năm vừa qua, lại có thể làm thay đổi được bản tính của một kẻ cố chấp như Khanh?
Giống như một vệ sĩ, nhất cử nhất động của Khanh, Trang đều chăm chú dõi theo. Cô ấy đi xuống dưới nhà, cô cũng đi theo, không rời nửa bước.
Vừa trong thấy Khanh, cả hai bố con An đều đứng dậy. Thái độ của cả hai người họ, như chỉ chực chạy đến, dang tay và ôm chặt Khanh vào lòng.
“Cháu chào bác. Lâu lắm rồi, bác cháu mình chưa được gặp nhau. Sức khỏe của bác tốt lên nhiều rồi chứ ạ.”
“Đồ giả tạo.” Trang nghĩ thầm trong bụng, khi thấy Khanh cười vui vẻ, chào hỏi ông Hoàng Thịnh như những người thân trong gia đình lâu rồi mới được gặp nhau.
“Tuệ Khanh, bác có chuyện quan trọng muốn nói riêng với con.”
Giọng ông Hoàng Thình run run, ánh mắt ông nhìn xoáy thẳng vào khuôn mặt Khanh, rưng rưng như muốn khóc,
“Cháu cũng đang có việc gấp, cần phải đi ngay bây giờ. Cháu xin lỗi, đành phải hẹn bác khi khác vậy.”
“Để em đưa chị đi.”
“Để tao. Mày mới về, lơ nga lơ ngơ, đi taxi dễ bị chặt chém lắm.”
“Không cần đâu. Tao có người đưa đi rồi.”
Khanh vừa dứt lời, cả Trang và Nhật An đều xoay hướng nhìn của mình ra ngoài cửa.
“Cháu chào chủ tịch, chào hai người. Em đã ăn gì chưa?”
Đặng Nguyên xuất hiện với nụ cười rạng rỡ trên môi. Chào hỏi những người đang có mặt tại nhà Khanh, anh liền quay sang cô, ân cần thăm hỏi.
“Em chưa. Giờ đang cảm thấy đói rồi.”
“Vậy anh dẫn em đi ăn, rồi sau đó đưa em đi giải quyết công chuyện.”
Đôi má Khanh ửng hồng, khẽ gật đầu với ý kiến mà Nguyên đưa ra. Cử chỉ mà hai người dành cho nhau, dù có dùng tấm vải che lại, cũng chẳng thể giấu được người đối diện.
Đứng bên cạnh Đặng Nguyên, Khanh trở nên nhỏ bé, và yếu đuối hơn. Cô giống như cánh hoa hồng bạch, tinh khôi và mềm mại, khiến cho tất thảy đều muốn được đưa tay ra mà nâng niu, che chở, để giữ lại những giọt sương long lanh còn đang đọng trên mỗi cánh hoa trong buổi sớm mai.
Dõi theo Khanh đang khoác nhẹ cánh tay Nguyên, và sóng bước cùng với anh dần dần rời xa mình, tim An như muốn vụn vỡ. Dù rằng trước đó, cô đã từng tự hứa với bản thân, chỉ có thể đứng từ xa, giống như lúc này, chắp tay cầu chúc cho hạnh phúc của Khanh với người mới. Và cũng đã có lúc, cô tự nhắc nhở với chính mình rằng, cô chẳng còn tư cách mà đi ghen với sự lựa chọn mới của Khanh. Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là tấm màn nhung mỏng tang, chẳng đủ để che giấu một tâm hồn ngập tràn sự ích kỷ, nhỏ nhen.
“Cô định làm gì vậy?” Trang đã kịp thời giữ An lại, thức tỉnh cô khỏi sự mù quáng, rồi lại tiếp tục đẩy cô lún sâu vào cơn tuyệt vọng. “Cô nghĩ mình có quyền sao?”
++***++
“Có duyên không nợ, nên là tri kỷ
Hợp duyên vô phận, cũng chỉ là tình nhân.”
Khanh xoay xoay quả cầu nhỏ mà Nguyên vừa mua tặng trong tay vài lần, rồi ngẩng mặt lên mông lung nhìn về khoảng không vô định phía trước.
“Nhiều khi em không thể xác định được, mình đang đứng ở vị trí nào, trong chính cuộc đời mình nữa. Đã có lúc, em tưởng mình sắp ghé được vào bến đỗ, nhưng rồi đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, đẩy em ra giữa dòng. Thế rồi, lại tiếp tục chênh vênh, chơi vơi. Đến khi em bị cuốn vào vòng xoáy, những tưởng sẽ chìm sâu xuống đáy, nhưng lại như có phép màu xảy ra, thoáng chốc, em lại tiếp tục lênh đênh giữa bồn bề lặng sóng, bình yên. Nhưng nếu mặt nước càng yên ả, thì sâu thẳm trong lòng nó, lại chứa đựng rất nhiều những con sóng ngầm. Chỉ cần chủ quan một chút thôi, may mắn thì chỉ bị cuốn trôi ra xa bờ, xui xẻo thì sẽ bị hết đợt sóng này tới đợt sóng khác vùi dập.” Khanh ngả đầu vào vai người đàn ông ngồi bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng. “Toàn thân em, xây xước hết rồi.”
“Ngốc này. Không phải đã nói, còn có anh nữa rồi sao? Từ nay, nếu như em có bị cuối trôi ra giữa dòng, anh cũng sẽ tìm mọi cách để kéo em vào bờ. Và nếu như có sự xuất hiện của những con sống ngầm, anh cũng hứa, sẽ không bao giờ để em phải một mình vật lộn với chúng. Anh sẽ tự biến mình thành quả bóng hơi, còn em, chỉ cần ở trong đó nghỉ ngơi, đừng quan tâm xem bên ngoài kia là sóng lớn hay sóng bé. Mọi chuyện, để một mình anh lo là được rồi.”
“Cảm...”
Nguyên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ lên đôi môi đang mấp máy của Khanh, và thì thầm.
“Là anh tự nguyện.”
Kéo Khanh sát gần hơn vào người mình, Nguyên đưa tay, xoa nhẹ bờ vai mảnh khảnh của cô.
“Em thấy chiếc cốc kia không?”
Nguyên chỉ tay về chiếc cốc nhựa vừa bị gió thổi rơi xuống. Chờ cho Khanh xác nhận, anh lại hỏi.
“Em biết vì sao nó bị rơi không?”
“Vì trong chiếc cốc không còn gì cả. Trọng lượng của nó nhẹ quá, nên chỉ cần một cơn gió nhẹ, nó sẽ bị đổ.”
“Em có muốn nhặt và để nó lên bàn lại không?”
“Vẫn thế thôi. Nó sẽ lại tiếp tục đổ. Vì ngay từ đầu, trong chiếc cốc ấy đã chẳng hề có một thứ gì đủ nặng, để nó không bị rơi.”
“Vậy nếu như mình đổ thêm nước vào.”
“Cũng được. Nhưng nếu như gió mạnh hơn, em e là chiếc cốc đó vẫn sẽ bị đổ. Tệ hơn nữa, là nước còn văng tung tóe khắp mọi nơi.”
“Ừ. Vậy thì mình sẽ cất nó đi. Hoặc là sẽ đặt nó ở một nơi kín đáo, không có gió. Hà cớ gì mà cứ phải cố chấp, làm những việc mà mình biết rõ là sẽ nhận được kết quả không như mong muốn.”
“Anh có cố chấp không?”
“Là anh tự nguyện.”
Vẫn là câu nói cũ, nhưng mỗi lần nghe Khanh đều cảm thấy ấm lòng. Cô ngả đầu vào vai Nguyên, ánh mắt tiếp tục lơ đễnh nhìn ra phía xa xa.
Chiếc điện thoại trong túi xách của Khanh khẽ rung, cô đã tính mặc kệ, nhưng nó cũng chẳng chịu nằm im. Sau vài giây im lặng, nó lại rung thêm lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Hết nhìn vào màn hình điện thoại, Khanh lại ngước lên nhìn Đặng Nguyên. Khi nhận được cái gật đầu của anh, cô mới đủ can đảm để bắt máy.
“Họ muốn gặp em. Ngay bây giờ.”
“Em sẽ đi chứ?”
“Ừm. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em sẽ gặp.”
“Anh tự nguyện.”
Hai người nhìn nhau và khẽ mỉm cười. Họ ngồi với nhau thêm một lát nữa, rồi cùng đứng dậy và bước đi. Bàn tay Khanh vẫn nằm trọn trong tay Nguyên, tự nguyện để anh định đoạt con đường đi phía trước của mình.
++***++
"Ngủ chưa?"
Trang nằm mãi vẫn tài nào chợp mắt được. Trong lòng cảm thấy cực kỳ bứt rứt, khó chịu, như có lửa đốt. Nếu như là trước kia, cô đã chẳng ngần ngại mà tra khảo Khanh để giải tỏa sự tò mò của mình. Nhưng kể từ khi Khanh trở về, cô ấy dường như đã thay đổi hoàn toàn, khiến mỗi lần đối diện với người bạn thân thiết từ thủa nhỏ này, Trang lại cảm thấy xa lạ, và dè chừng. Dường như, Khanh đang muốn che giấu cô chuyện gì đó, hoặc là với cô ấy, cô không còn được tin tưởng để có thể giãi bày tâm sự nữa. Có những lúc, cô thực sự cảm thấy tủi thân, vì nghĩ rằng, vị trí của mình trong lòng Khanh, đã bị thay thế bởi người khác.
"Vẫn chưa? Sao mày cũng chưa ngủ? Lo cho đám cưới của Ốc Sên à?"
Khanh quay mặt về phía Trang, đưa tay, đặt lên ngang bụng cô ấy.
"Không. Đám cưới của nó thì có gì phải lo chứ? Bên khách sạn họ đã chuẩn bị hết cho mình rồi. Tao lo, là lo việc khác."
"Lo cho tao à?"
Nghe thấy tiếng cười của Khanh, mà Trang càng cảm thấy bực. Tại sao, cô nghĩ gì, có dự định gì, Khanh đều thấu hiểu? Còn với cô ấy, cô lại chẳng thể nào đoán định được tâm ý. Là do cô không có khả năng cảm nhận, hay bởi Khanh giỏi ngụy trang cảm xúc của mình? Thôi thì, thay bằng tự đoán già đoán non, gây bực bội cho chính bản thân mình, chi bằng cô cứ sẽ hỏi thẳng Khanh.
"Tao thấy khó hiểu..."
"Khó hiểu với mối quan hệ giữa tao và anh Nguyên?"
"Mày... Rốt cuộc mày có nhét cái gì vào đầu tao không vậy? Sao tao nghĩ gì, mày đều biết hết vậy?"
Khanh dịch người, ngồi dậy, dựa lưng vào tường, cười nhẹ.
“Tao không đặt thứ gì vào đầu mày cả, mà chỉ cần nhìn nét mặt của mày là sẽ biết thôi.”
“Thật á?” Trang vùng dậy, đưa tay lên sờ sờ, nắn nắn khuôn mặt mình một hồi. “Trên mặt tao có chữ à?”
“Không, chẳng có gì cả. Nhưng vì với tao, mày rất đặc biệt, nên tao mới có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của mày.”
“Đặc biệt?”
“Ừ. Mày vừa là bạn, vừa là người thân, là chị em thân thiết của tao. Không có mày, sẽ không có tao ngày hôm nay. Và nếu thiếu mày, cuộc sống của tao cũng sẽ chẳng có mấy niềm vui.”
“Tao thực sự quan trọng với mày đến thế sao?”
“Ừ. Quan trọng lắm.”
"Vậy còn anh Nguyên?"
"Anh Nguyên?"
"Ừ. Anh ấy đối với mày như thế nào? Tại sao kể từ khi mày trở về, hai người luôn dính với nhau không rời? Đã vậy, thái độ còn mờ mờ ám ám, như giấu diếm điều gì đó. Thoạt nhìn qua thì giống như hai người đang yêu nhau. Nhưng quan sát kỹ thì không phải. Mà nếu nói hai người chỉ là bạn bè bình thường thì lại giống như lừa gạt người khác một cách lộ liễu."
"Với tao, anh Nguyên cũng đặc biệt, giống như mày vậy. Chỉ có điều, so với mày, anh ấy không quan trọng bằng thôi. Đúng là tao và Nguyên có vài chuyện chưa thể công bố ngay lúc này. Sau này cơ cơ hội, tao sẽ kể tường tận cho mày nghe."
"Không thể nói ngay lúc này à?"
"Ừ. Hiện tại thì chưa nói được. Đừng giận tao nhé."
Thấy Khanh khẩn khoản như vậy, Trang cũng không muốn quá ép buộc. Nhưng mọi sự nhượng bộ cũng đều phải có giới hạn. Có những chuyện, cô nhất định cần phải biết rõ.
"Không nói chuyện của mày với anh Nguyên cũng được, nhưng chuyện của Nhật An thì nhất định phải nói. mày định cứ để nó ngày nào cũng qua đây ngồi mọc rễ ra như thế à?"
"Mày khó chịu à? Vậy để tao nói với An, kêu cô ấy đừng qua đây nữa."
"Tao không khó chịu, mà thấy thương nó."
"Thương?"
“Thương lắm. Kể từ khi mày đi, nó cũng chẳng vui vẻ gì, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nghe Ốc Sên nói, 6 giờ sáng đã thấy An có mặt ở công ty, ở đó đến 9, 10 giờ tối mới chịu về. Ăn uống thì cũng chỉ qua loa cho xong bữa. Lúc đó, thì tao chỉ nghĩ đơn giản là con Ốc Sên đang cố tình thêm ra bớt vào, cho câu chuyện của Sếp nó trở nên cảm động hơn thôi. Cho tới khi, được chứng kiến tận mắt cái bộ dạng thảm hại của Nhật An khi cô ấy tới nhà anh Quang, thì mọi ác cảm trước đó của tao bỗng nhiên được xóa sạch, thay vào đó là nỗi xót xa, thương cảm cho một kẻ đã từng cuồng dại trong tình yêu. Ngồi ăn tối cùng, thấy An trệu trạo nhai từng hạt cơm mà cảm thấy xót xa. Rồi lại quay sang giận mày. Tao tự hỏi, liệu có phải mày đã quá khắt khe, và tàn nhẫn với An quá không? Chẳng phải là hai người đã từng yêu nhau sao? Chuyện ấy sớm hay muộn rồi cũng sẽ xảy ra với những người yêu nhau mà. Hơn nữa, khi ấy An lại đang bị kích động, không làm chủ được chính mình, chứ không hoàn toàn là do cố ý. Trong thời gian vắng bóng mày, An cũng đâu còn là chính minh nữa."
Khanh chỉ còn biết lặng thinh, lắng nghe từng lời dằn vặt của Trang. Ngay cả chính bản thân cô sau này, cũng tự nhận thấy bản thân mình đã từng đối xử quá bất công với An. Cô cũng đã từng nghĩ, giá như khi ấy, mình dẹp bỏ được cái tôi đi một chút, để gặp An thêm một lần, thì có lẽ, cả hai đã không phải gồng mình vượt qua quãng thời gian hai năm đằng đẵng. Nhưng, thời gian vốn dĩ chẳng bao giờ có thể quay ngược, để sai lầm được biến mất, nên ngoài sự tiếc nuối ra, cô chẳng thể làm được gì khác.
“Tao không phủ nhận, ngay sau khi An làm chuyện đó, trong tâm tao đã từng tồn tại cảm giác sợ hãi, thậm chí là oán hận cô ấy. Nhưng rồi, thứ cảm giác ấy lại nhanh chóng bị lắng dần xuống, giống như chưa từng xuất hiện, hoặc là chính tao đã chấp nhận hành động đó của An, như một điều hiển nhiên rồi sẽ xảy ra với những người yêu nhau. Rồi sau đó...”
“Rồi sau đó mày vẫn lựa chọn ra đi. Bỏ mặc con bé ở lại cùng với nỗi ân hận, khổ đau ở trong lòng.”
“Tao đi vì một nguyên do khác, chứ không phải...”
“Lại còn nguyên nhân gì nữa mà tao chưa được biết? Hai năm rồi, mày vẫn còn muốn giữ bí mật với tao ư? Hay với mày bây giờ, tao không đủ tin tưởng bằng Đặng Nguyên, phải không?”
Khanh thật sự đau lòng, khi nghe thấy tiếc nấc đầy thất vọng của Trang. Trước khi cô ấy toan đứng dậy, rời khỏi giường, Khanh liền vội níu tay lại, kéo mạnh về phía mình, rồi ôm thật chặt. Cô cũng khóc.
“Cho tao một ngày. Chỉ một ngày nữa thôi, rồi tao sẽ kể cho mày nghe hết mọi chuyện. Tao hứa.”
“Hai năm. Giờ lại thêm một ngày nữa. Có khác gì nhau không?”
“Có. Khác nhiều lắm. Bởi tao muốn lễ cưới của Ốc Sên, được trọn vẹn niềm vui.”
Lý do trì hoãn của Khanh, tưởng chừng như đơn giản, nhưng không hiểu sao, lại khiến Trang có cảm giác lo sợ, bất an. Cô không dám giận, và nếu như, việc Khanh kể hết mọi chuyện sẽ khiến cô ấy thêm một lần nữa chịu tổn thương, thì cô cũng không muốn nghe.
Nhắc nhở Khanh đi ngủ sớm, nhưng chính Trang lại chẳng thể nhắm mắt nổi. Nằm bên cạnh, lắng nghe từng hơi thở đều đều của người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, trong lòng Trang cứ bồn chồn, mãi không yên.
++***++
Trong suốt buổi lễ, Trang vừa tiếp khách, vừa phải thi thoảng đảo mắt trông chừng Khanh. Kể từ khi cô ấy xuất hiện cùng Đặng Nguyên, hai người họ vẫn chưa hề rời nhau, dù chỉ là nửa bước. Nhưng có nhìn thế nào đi nữa, thì hai người đó cũng chẳng có nét gì là giống một cặp tình nhân.
“Á...”
Trang giật mình, khi va trúng ai đó. Định thần nhìn lại, cô mới biết rằng, người này cũng đang giống mình, cùng hướng mắt về một phía.
“Không sao chứ?”
“Em không sao.” Đôi mắt An vội cụp xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, cố nở nụ cười gượng gạo. “Hai người họ, trông thật đẹp đôi, chị nhỉ?”
“Cô thấy thế à?” Trang tiếp tục hướng ánh nhìn về phía Khanh, cô lắc đầu, trước khi rời đi chỗ khác. “Tôi thì thấy điều ngược lại.”
Chỉ còn lại minh An, đứng đơn độc giữa những tiếng cười nói vui vẻ. Mỗi một cử chỉ ân cần mà Đặng Nguyên dành cho Khanh, là một lần trái tim An bị cây kim nhọn vô hình đâm cho một nhát. Đau lắm, nhưng cô lại chẳng thể nào rời mắt được khỏi hai người họ. Cơn đau ấy ngày một dữ dội hơn, đến mức vượt quá cả sức chịu đựng của một kẻ lỳ lợm như An, khiến cô chẳng thể đứng vững nổi. Cô kiệt sức mất rồi.
++***++
Đã lâu lắm rồi, An không còn ghé lại nơi này. Hay nói đúng hơn, là cô không có đủ can đảm, để mà thăm lại nơi đã chứa đựng quá nhiều kỷ niệm với Khanh. Và nếu không có cuộc điện thoại gấp gáp vừa rồi, thì có lẽ, sẽ chẳng bao giờ cô tìm đến nơi đây.
An rời buổi tiệc với tâm trạng đầy chán nản và mệt mỏi, dù cho hôn lễ của Kiều Trinh vẫn chưa kết thúc. Khi chẳng còn chỗ nào để đi nữa, cô quay trở về nhà, vùi mặt vào chiếc gối, khóc một trận thỏa thuê như để rửa trôi hết những muộn phiền ở trong lòng, rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Cho tới khi chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên từng hồi, cô mới bừng tỉnh với đôi mắt còn mọng đỏ. Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, nên cô tưởng rằng Kiều Trinh gọi để trách móc về chuyện mình bỏ về mà không nói với cô ấy tiếng nào, nên cô đành để mặc chiếc điện thoại rung cho tới khi cuộc gọi kết thúc. Uể oải bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng tới nửa tiếng đồng hồ, cơ thể cảm thấy thoải mái lên được phần nào, cô mới chịu quấn chiếc khăn tắm bước ra. Chưa kịp sấy khô mái tóc, thì điện thoại của cô lại rung lên một hồi nữa. Lần này là Trang gọi.
Tới bệnh viện, An đi một mạch tới căn phòng mà Trang đã báo cho mình trong cuộc gọi vừa rồi. Ở đó, đã tập trung đông đủ tất cả những ai có liên quan tới Tuệ Khanh. Gia đình Trang, bố con Đặng Nguyên, và còn có cả bố cô nữa, nhưng nhân vật trung tâm thì chẳng thấy đâu. Sự xuất hiện của An, dường như chẳng hề làm vơi bớt đi được phần nào cái không khí ảm đạm đã tồn tại từ trước. Có chăng, sự có mặt của cô, chỉ là điều kiện cần có để Đặng Nguyên chuẩn bị công bố một thông tin gì đó rất quan trọng.
Kiều Trinh đẩy chiếc ghế nhựa về phía An, nhưng mọi sự tập trung của cô lúc này, lại chỉ dồn về hướng của Đặng Nguyên. Đôi bàn tay của anh đang đan chặt vào nhau, môi thì mím chặt. Ánh mắt anh lướt qua từng người một trong căn phòng chật chội này, rồi đột nhiên dừng lại ở hướng bố cô đang ngồi.
“Chủ tịch. Trước tiên, cháu xin gửi chú thứ này.”
An thấy bố mình vội đứng dậy, đưa bàn tay đang run rẩy ra để đón lấy tập giấy tờ gì đó từ Đặng Nguyên, rồi ông chợt thốt lên.
“Con gái tôi...”
Ngỡ rằng bố vừa gọi mình, An toan định bước tới cạnh ông, thì lời nói của Đặng Nguyên đã kịp ngăn cô lại.
“Tuệ Khanh không phải là con gái ruột của chú.”
Âm lượng trong câu nói của Đặng Nguyên hết sức bình thường, chỉ vừa đủ cho những người trong phòng này nghe thấy, nhưng lại khiến cho ai nấy đều phải giật mình sửng sốt. Mọi ánh mắt, từ ngạc nhiên, lo sợ, đến không tin tưởng đều đổ dồn về phía anh để cùng chờ đợi một lời giải thích.
“Chủ tịch hãy mở ra và xem kết quả giám định ADN đi ạ. Cô ấy và chủ tịch, thực sự là không hề có bất cứ mối quan hệ nào.”
An lại quay về phía bố mình, thấp thỏm quan sát từng hành động và biểu cảm trên khuôn mặt ông.
“Như thế này là...? Nó thật sự không phải là con gái tôi sao? Nhưng tại sao chị không chịu nói rõ với tôi? Chị biết là tôi đã khổ sở thế nào, khi biết được nó là con gái của Xuân mà.”
Không chỉ có An, mà tất cả mọi người lại bắt đầu đổ dồn sự chú ý về phía bà Vân, khi bố cô chìa tập hồ sơ mà ông vừa đọc về phía bà, cùng với câu hỏi chứa đầy sự tuyệt vọng.
“Tôi đã nói với ông là hãy để cho con bé được yên, đừng tìm đến nó nữa mà. Tại sao chứ? Ông đã làm khổ mẹ nó còn chưa đủ hay sao, mà bây giờ còn muốn cuộc sống của nó bị đảo lộn thêm nữa.”
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt vừa kịp lăn xuống gò má, bà Vân ấm ức giãi bày.
“Anh nói là mình khổ sở ư? Vậy còn chị Xuân thì sao? Anh nghĩ, nỗi khổ của anh, có thể sánh được với chị ấy sao? Đang từ một cô sinh viên tài năng, vì yêu anh, mà chị ấy bị mẹ anh không những tìm tới tận trường đe dọa, bà ấy còn về tận nhà, sỉ nhục và bêu rếu cả gia đình họ với mọi người xung quanh. Vì mang thai đứa con của anh, mà chị ấy phải bỏ dở ước mơ của mình, bị hàng xóm xung quanh xì xào bàn tán, khi cái thai ngày một lớn. Anh nói xem, vào thời điểm đó, chị ấy phải đối mặt với những khó khăn như thế, có dễ dàng hay không?”
Bà Vân dừng lại một lúc, không phải là để chờ đợi câu trả lời từ ông Hoàng Thịnh, mà chỉ là để bà có thể kiểm soát được cảm xúc của mình trong lúc này. Những lời này, bà đã từng tự hứa với chính lòng mình, sau mẹ Tuệ Khanh, thì bà sẽ là người cuối cùng, biết được xuất thân thật sự của con bé. Nhưng rốt cuộc, người tính không bằng trời tính. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào, mà con bé lại đi quen với con gái của người tình ngày xưa của mẹ nó. Dù cho bà đã tìm mọi cách để ngăn cản thì cũng chẳng thể ngăn họ gặp được nhau. Và cả cái bí mật mà bà nghĩ rằng có thể sẽ chôn vùi nó cùng với thân xác của mình, cũng chẳng thể thực hiện nổi, bởi sự cố chấp của ông Hoàng Thịnh, và trí thông minh của Tuệ Khanh.
“Nghe chị Xuân kể, thì gần tới ngày sinh, chị ấy bị ngã xe, khiến cái thai bị động, nên phải nằm viện theo dõi cho tới lúc sinh. Ở viện vài ngày, thì chị ấy có quen với một sản phụ khác nằm cùng phòng. Nghe nói, cô ấy cũng bị người ta lừa tình, hứa hẹn lên xuống, nhưng tới khi cái thai to vượt mặt thì lại cao chạy xa bay. Hoàn cảnh của cô ấy lại hết sức éo le, bố mẹ thì mất sớm, ở với bà ngoại từ nhỏ. Khi bà qua đời, cô ấy bỏ lên thành phố kiếm sống, thì lại bị lưa gạt đến bước đường này. Có lẽ là cùng cảnh ngộ, nên hai người trở nên thân thiết lúc nào không hay. Rồi cả hai cùng trở dạ một ngày. Nhưng trớ trêu thay, đứa bé trong bụng chị ấy, do bị chấn động quá mạnh, nên khi mổ ra, sức khỏe đã rất yếu, chị chỉ có thể nhìn nó được một lần, còn chưa kịp cho con mình uống giọt sữa đầu tiên, thì nó đã vội từ bỏ thế giới này, từ bỏ chị ấy mà đi. Còn người phụ nữ mà chị ấy định sau này sẽ kết thông gia, cũng chẳng thể qua nổi, vì bị băng huyết. Một người mẹ trẻ mất con, một đứa trẻ thơ mất mẹ, đã đến với nhau như thế, giống như định mệnh đã được ấn định sẵn cho hai người họ vậy.”
Có tiếng sụt sùi, có tiếng thổn thức, và có cả tiếng nấc nghẹn được phát ra khi bà Vân vừa kết thúc câu chuyện của mình. Rồi khi những xúc động qua đi, chẳng ai chịu nói với ai một tiếng nào, khiến cho không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch một cách đáng sợ.
Trong lòng An, đột nhiên dấy lên một nỗi sợ hãi, nhưng cô lại chẳng dám mở miệng. Cô sợ rằng, có khi nào, câu hỏi của mình sẽ lại nhận được một đáp án đau lòng khác.
“Mặc kệ nó là con của ai, hay đến từ đâu, con không muốn quan tâm. Với con, nó vẫn luôn là đứa bạn thân thiết, là chị em tốt nhất.” Lời nói của Trang, giống như một luồng nhiệt, phá vỡ tảng băng đang bao trùm cá không gian yên ắng nơi này. “Cả nhà mình mau đi xem nó tỉnh chưa, còn đưa nó về, mua cho nó cái gì đó để nó ăn nữa chứ.” Vừa nói, Trang vừa lách qua người Kiều Trinh, toan bước ra ngoài.
“Em đừng đi. Cô ấy chưa được ra khỏi phòng cấp cứu đâu.”
“Tại sao? Không phải là anh nói, nó chỉ bị đau đầu thôi ư? Rồi một mình anh đưa nó tới bệnh viện, sau đó lại gọi cho cả nhà em tới đây và thông báo là nó đang nằm ở phòng cấp cứu. Chỉ là bị đau đầu thôi mà, vì sao lại nằm ở trong đó lâu như vậy?”
Trang quay lại, nhìn Đặng Nguyên bằng đôi mắt lưng tròng. Cô gần như đang gào lên với anh.
“Anh xin lỗi. Là do Tuệ Khanh không muốn mọi người quá lo lắng nên cô ấy mới giấu đi tình trạng sức khỏe của mình. Cách đây hơn 3 tháng, khi còn đang làm việc ở nước ngoài, thì Khanh bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ. Thời gian đầu, cô ấy chủ quan nên chỉ dùng thuốc giảm đau đơn thuần. Cho tới khi, những cơn đau đó xuất hiện ngày một nhiều, và thời gian đau kéo dài hơn thì cô ấy mới chịu nhờ một bác sỹ ở trong đoàn đưa đi khám. Và kết quả là...” Đặng Nguyên khẽ thở dài, để nén nỗi đau trong lòng mình lại. “Có một khối u khá lớn trong não của Khanh. Hơn nữa, nó lại nằm ở vị trí đặc biệt, khiến cho việc phẫu thuật sẽ trở nên khó khăn. Tỷ lệ thành công rất thấp. Chỉ từ 5-10%.”
Tất cả mọi người đều thốt lên lời phủ nhận những gì mà Đặng Nguyên vừa nói. Chỉ duy nhất có An, là vẫn chưa hề chịu lên tiếng, kể từ khi xuất hiện. Khi tưởng rằng, Khanh là người chị cùng bố khác mẹ với mình, trái tim cô như vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Cảm giác khi ấy là nhục nhã, ê chề, và đầy đau đớn. Nhưng tới khi Đặng Nguyên thông báo tình trạng sức khỏe của Khanh, thì cô rơi vào trạng thái chết lặng hoàn toàn. Chẳng thể cử động được cơ thể, trí não cũng không thể nghĩ ngợi được bất cứ điều gì. Cảm xúc lúc này trong cô là trống rỗng.
“Nếu như không phải bố anh được những bác sỹ trong đoàn đi cùng Khanh sang bên đó thông báo, thì có lẽ, cô ấy sẽ cứ tiếp tục một mình chống chọi lại những cơn đau về thể xác và nỗi cô đơn ở nơi đất khách quê người, không người thân thích.”
“Theo kết quả chụp MRI, thì khối u đó đang phát triển rất nhanh, và đã chèn lên dây thần kinh thị giác. Cũng chưa biết khi nào con bé tỉnh lại, Và nếu có tỉnh lại, thì đôi mắt cũng không thể nhìn thấy được gì nữa.”
Tai An như ù đi, khi ông Thắng tiếp tục đưa ra những thông tin rất xấu về tình trạng sức khỏe của Khanh. Cô như kẻ mất hồn. Trong đầu An lúc này, chỉ tồn tại duy nhất một hình ảnh. Đó là Tuệ Khanh. Ý nghĩ, phải đi tìm Tuệ Khanh, phải ở bên cạnh cô ấy, phải nắm thật chặt lấy bàn tay của cô ấy, phải ôm cô ấy vào lòng bắt đầu xuất hiện, và thôi thúc mạnh mẽ tâm trí An, khiến cô xoay người, và vô thức bước đi.
“An, dừng lại một chút.” Nguyên gọi với theo. Chờ cho An dừng lại, anh mới quay lại bàn làm việc của bố mình, cầm theo một quyển sổ, mang nó dặt vào tay cho cô ấy. “Đây là cuốn sổ, mà Khanh đã ghi chép rất nhiều, kể từ khi phát hiện ra bệnh tình của mình. Có lẽ, cô ấy sợ, sau này mình sẽ bị mất đi trí nhớ, hoặc là không nhìn thấy gì nữa, nên đã có sự chuẩn bị sẵn. Và anh nghĩ, em là người xứng đáng để đọc nó.”
Cầm cuốn sổ trên tay, An vẫn chưa thể cất lên lời. Cô lại tiếp tục bước đi. Hai tay giữ lấy cuốn sổ, rồi áp chặt vào ngực mình. Lúc này, khi không có ai bên cạnh, nước mắt cô mới có thể rơi. Và cô bật khóc.
++***++
“Ngày... tháng... năm...
Đã hơn ba tháng, kể từ ngày đặt chân tới nơi này, mình mới có được chút thời gian thảnh thơi, để lưu giữ lại chút cảm xúc trong lòng. Dù đã lường trước được khó khăn khi đưa ra quyết định, nhưng thực tế lại khắc nghiệt hơn rất nhiều so với những gì mình đã tưởng tượng trước đó.
Nhớ lại ngày những ngày đầu tới đây nhận nhiệm vụ, mình và mọi người trong đoàn, ai nấy cũng đều muốn liên lạc về nhà để báo tin đã tới nơi an toàn, nhưng internet không có, sim điện thoại thì phải mất một thời gian dài mới đặt mua được. Cuộc gọi đầu tiên sau hơn một tháng xa nhà, khi vừa nghe thấy tiếng của mẹ và Trang, mình mừng đến phát khóc. Mạng yếu, nên cuộc trò chuyện bị ngắt quãng liên tục, rồi cũng chỉ kịp thông báo vài câu, lại tiếp tục chuyền cho các anh chị khác trong đoàn.
Bởi chẳng thể tâm sự mỗi ngày với Trang, nên mình sẽ viết cho nó cảm nhận được mảnh đất của cái nóng bỏng rát da thịt, của hơi đạn cay xè trên những bãi cỏ úa mùa khô. Để nó biết được vì sao, mình trở nên đen thui, da khô, nứt nẻ nhưng lại rắn rỏi được như bây giờ. Mình cũng sẽ viết cho nó thấy, cuộc sống hàng ngày của mình ở nơi đây diễn ra như thế nào? Sẽ viết hết những gì mình đã trải qua, và nhìn thấy, để không phải mất công thức trắng mấy đêm, kể lại cho cái đứa hiếu kỳ như nó nghe nữa.
...
Ngày... tháng... năm...
Nếu như có ai đó hỏi mình: “Có hối hận khi quyết định tới đây không?” Thì mình có thể tự tin mà nói rằng: “Không hề hối hận.” Nhưng nếu như người đó lại hỏi mình. “Lý do mình đưa ra quyết định đó là gì?” Thì có lẽ, mình sẽ cúi đầu thừa nhận rằng: “Để chạy trốn.”
Phải. Khi đó, mình chỉ nghĩ đơn giản là sẽ đến một nơi nào đó thật xa để chạy trốn khỏi em, chạy trốn khỏi những người có liên quan đến em. Vì mình rất sợ, khi đối mặt với em, có thể, mình sẽ phát điên lên mất.
Mình còn nhớ như in cảm giác trong cái đêm chạy thoát khỏi em. Mình sợ hãi em và ghét bỏ luôn chính bản thân mình. Sự điên loạn của em, đã khiến cho tình yêu mà mình cố gắng gìn giữ bấy lâu nay chỉ còn lại đống tro tàn. Và hình như, đó cũng là lần đầu tiên, mình biết oán hận một ai đó.
...
Ngày... tháng... năm...
Em đang ở trước mặt mình. Phải kiềm chế lắm, mình mới không lao tới để ôm chặt lấy thân thể đang ướt sũng và run rẩy của em vào lòng. Em gầy đi nhiều, sắc mặt cũng không còn nét tươi vui giống như trước kia. Mình cố tỏ thái độ dửng dưng trước mặt em, nhưng khi vừa lên tới phòng, mình lại vội cắn chặt hai hàm răng vào với nhau, chỉ sợ, em sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn trong lòng mình phát ra.
...
Ngày... tháng... năm...
Thời gian còn lại của mình cũng chẳng còn nhiều nữa. Mình quyết định, sau đám cưới của Ốc Sên, sẽ nói hết cho mọi người biết sự thật. Mình sẽ kể cho bố mẹ, và Trang nghe về bệnh tình của mình, để mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu như một ngày nào đó, mình lại tiếp tục rời xa họ. Sẽ nói với bác Thịnh, mình không phải là con gái ruột của bác, dù rằng, mình rất mong, mình là đứa con do chính mẹ đẻ ra. Và nếu như còn cơ hội, mình vẫn muốn nói với em rằng: chị đã rất nhớ, và còn yêu em nhiều lắm.
...”
An gấp cuốn sổ lại, hướng mắt về nơi mà Khanh của cô đang nằm ngủ, rồi tự nhắc lòng mình: sáng mai, khi mặt trời vừa ló rạng, cô sẽ là người đầu tiên, đánh thức cô ấy dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro