Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37

Cả một chặng đường dài, tính cả đi và về là hơn 8 tiếng đồng hồ, cộng thêm với khoảng thời gian để làm thủ tục chuyển viện cho Khanh, rồi bây giờ, lại phải ngồi đây, tiếp tục chờ đợi, tưởng như đã rút trọn sinh lực của cả An và Trang. Vậy mà, chưa bao giờ, hai người bọn cô lại cảm thấy tỉnh táo như lúc này. Dù cho bây giờ đang là nửa đêm, và cả ngày hôm nay, chưa ai được ăn gì, thêm nữa, lại luôn phải sống trong sự lo lắng, bất an thường trực, nhưng tuyệt nhiên, không một ai cảm thấy mệt mỏi.
“Chị Khanh sao rồi chị?”
Trang ngẩng mặt lên, là em gái cô cùng với em trai của Hoàng Tuấn đang hớt hải tiến lại gần.
“Sao mày lại đến đây? Bố mẹ có biết không?”
“Em và Nam đang đi với nhau, nghe chị gọi nên vội chạy tới đây ngay. Bố mẹ chưa biết gì đâu.”
“Vậy là tốt. Chờ khi nào cái Khanh tỉnh, rồi mới báo cho bố mẹ biết.”
“Chị ấy vẫn chưa tỉnh sao? Nhưng vì sao lại thành ra như thế này? Tại sao chị ấy lại ở tận dưới đó?”
“Mày đừng có hỏi tao.” Trang đưa ánh mắt giận dữ của mình quét qua An. “Tao không biết gì cả.”
Sáng nay, ngồi lên xe, đi được một lúc rồi, Trang mới biết rằng Khanh đã đi ra hòn đảo, nơi mà cô ấy và An đã từng tới. Rồi trong lúc cô và An đang ngồi với nhau, để nghĩ xem cô ấy đang ở đâu, thì người quen của An đã gọi điện, thông báo rằng, Khanh bị ngã, nghiêm trọng tới mức, phải gọi tàu cứu hộ, đưa vào bệnh viện trong đất liền.
Khi hai người tới nơi, Khanh vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Nghe người đàn ông mà An quen thuật lại, thì Khanh ra tới đảo từ sáng sớm, rồi cô ấy một mình ra bãi đá, ngồi lặng lẽ ở đó cả buổi sáng. Anh ta nói, lần thứ hai ra gọi Khanh về ăn trưa, thì thấy cô ấy nằm bất tỉnh trên bãi đá, trên đầu còn có vết thương. Anh ta vội vã đưa Khanh tới trạm y tế trên đảo, sau khi kiểm tra một lượt, họ liền nhanh chóng chuyển cô ấy về đất liền.
“Anh Hưng.”
Cả mấy người bọn Trang cùng nhào tới, đứng trước mặt Hưng, khi cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.
“Mọi người yên tâm. Khanh đã qua được cơn nguy hiểm rồi. Tuy nhiên sức khỏe của cô ấy còn yếu lắm.” Hưng tháo chiếc khẩu trang ra, từ tốn, giải thích tình trạng hiện thời của Khanh. “Cô ấy bị va đập mạnh ở đầu, qua kiểm tra sơ bộ, thì không thấy có dấu hiệu bất thường. Chờ tới sáng, bọn anh sẽ kiểm tra kỹ lại lần nữa. Ngoài ra, Khanh còn bị nhiễm lạnh, dẫn đến bị viêm phổi nữa. Chờ thêm chút nữa, các em có thể vào thăm cô ấy, nhưng nhớ là đừng nói quá nhiều. Cô ấy cần phải được nghỉ ngơi.”
“Nhưng Khanh bị hôn mê lâu như vậy, có sao không anh?”
“Đó không phải là hôn mê. Chỉ là cô ấy bị suy nhược cơ thể do suy nghĩ quá nhiều, hoặc là bị áp lực nào đó, cộng thêm với việc nhịn ăn, khiến đường huyết bị hạ, nên mới dẫn đến hiện tượng ngủ sâu đến như thế.”
“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh nhiều.”
Hưng đi khỏi, Trang lại quay sang An, tiếp tục trừng mắt.
“Suy nghĩ quá nhiều, bị áp lực, nhịn ăn, dẫn đến suy nhược, hạ đường huyết, ngã đập đầu vào đá... Như vậy đã đủ chưa?”
Bị Trang dồn ép, An lùi dần, lùi dần, cho tới khi lưng chạm vào bức tường phía sau, không còn đường lui nữa, cô mới dừng lại, rồi ngồi thụp xuống.
“Chị Trang. Sao lại...”
“Mày tránh ra. Hôm nay, mặc kệ nó là Sếp của mày, hay là ai đi nữa, tao cũng phải cho nó một bài học.” Gạt mạnh tay Kiều Trinh ra khỏi người mình, Trang nhất quyết không muốn bỏ qua cho An.
“Đây là bệnh viện, có chuyện gì, để sau hãy nói đi chị.”
Nam cũng vội chạy đến can ngăn, khi Trang không ngừng lắc mạnh bờ vai An, dù cho cô ấy đang khóc nức nở.
“Đúng đấy chị. Giờ mình vào xem chị Khanh thế nào đã.”
Kiều Trinh vội đỡ An dậy, khi cánh tay Trang đã dần lơi lỏng.
Cả bốn người cùng bước vào phòng hồi sức cấp cứu. Khanh nằm trên chiếc giường bệnh được trải ga trắng, gương mặt cô nhợt nhạt, đầy mệt mỏi. Trang nhào tới, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy, nước mắt cô chảy từng giọt, rơi xuống bàn tay giá buốt kia.
Khanh từ từ mở mắt, nhìn thấy người bạn thân thiết của mình, cô nhếch khóe môi, cười nhẹ.
“Đồ ngốc. Khóc cái gì vậy?”
“Khóc đâu mà khóc? Tại tao vui quá, nên mới thế. Có biết là tao đã lo cho mày thế nào không hả? Con điên này. Có gì thì phải kể hết cho tao nghe chứ. Sao cứ giấu trong lòng mãi thế?”
Gạt nước mắt trên má đi, Trang phụng phịu.
“Tao có chuyện nào giấu mày đâu. Sao tự dưng lại nói vậy?”
Khanh khẽ cựa người, để Trang giúp mình ngồi dậy. Cô khẽ lướt qua một lượt mấy người đang đứng trước mặt mình, rồi quay sang nhìn Trang, ngơ ngác, tỏ vẻ khó hiểu.
“Sao tao lại nằm ở đây vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Mày... mày không nhớ gì sao Khanh?”
Thấy Khanh lắc đầu, Trang càng hoang mang hơn.
“Mày đi ra ngoài đảo chơi, rồi bị ngã ở ngoài đó. Họ đưa mày vào viện, rồi tao xuống dưới đó chuyển mày về đây.”
“Nhưng sao tao lại ra đảo? Mà anh Tuấn đâu? Anh ấy có đi cùng tao ra ngoài đó không?”
“Anh Tuấn?”
Không hẹn, mà cả Trang, Kiều Trinh và Nam đều đồng thanh.
“Ba người làm gì mà ngạc nhiên vậy? Hay là có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi?”
“Không. Không có chuyện gì cả. Tuấn... Tuấn không đi với mày. Anh ấy phải đi công tác. Phải không Nam?”
Trang luống cuống, không biết phải xử lý ra sao với tình huống đầy bất ngờ này. Cô nhìn vẻ mặt ngây ngô của Khanh, mà lòng đau như cắt.
“Anh Tuấn... anh ấy đi công tác, tuần sau mới về. Vì thế, chị phải mau khỏe lại, không anh ấy lại mắng em, đã không chăm sóc chị chu đáo.”
Nam cũng không còn cách nào khác, đành phải hùa theo lời Trang.
“Hết hồn. Thế mà cứ tưởng.” Khanh thở phào, khi trút được nỗi lo ở trong lòng mình. Cô nhìn sang cô gái đang đứng cạnh Ốc Sên, khẽ nhíu mày.
“Bạn gái em hả Nam?”
“Bạn gái?”
Kể từ lúc Khanh tỉnh lại, mỗi lời nói của cô ấy, đều khiến những người có mặt trong căn phòng này phải một phen sửng sốt. Không ai bảo ai, tất cả đều nhìn nhau, rồi gật đầu, ngầm thỏa thuận.
“Không phải đâu chị. Đây là chị An, là cấp trên của em. Chị đã từng gặp rồi mà. Chị không nhớ sao?”
Kiều Trinh tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Khanh, nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, thăm dò.
“Cấp trên của em? Em đi làm từ khi nào vậy? Không phải mấy hôm trước, còn nói với chị là chuẩn bị đi thực tập sao? Còn cô gái này, chị nhớ là chưa từng gặp mà.”
An đứng chết lặng. Cô dần hiểu ra chuyện gì đang xảy đến với Khanh. Ký ức của cô ấy về cô, đã hoàn toàn không còn nữa. An không dám tin đây là sự thật. Cô ôm mặt, chạy vụt ra ngoài, trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Khanh nhìn theo cảnh tượng đó, cô ôm chặt lấy đầu mình, cố gắng hình dung xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cô càng nghĩ, thì đầu lại càng đau, đau tới mức muốn nổ tung ra. Khanh ngẩng mặt, nhìn lại cô gái kia một lần nữa. Cô không hiểu vì sao, cô ta lại khóc nhiều đến thế. Cô ta khóc kể từ khi bước chân vào căn phòng này, và cho tới lúc này, cô ta vẫn khóc, thậm chí còn khóc nhiều hơn nữa. Nhưng rốt cuộc cô ta là ai? Cô không biết. Cô không nhớ gì cả. Cô hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng vào về cô gái này.

++***++

“Đấy, tất cả những gì đã xảy ra gần hai năm qua là như vậy. Chỉ có hai sự kiện quan trọng, đó là sự ra đi của anh Tuấn, và cuộc chia tay của tao với Tân.  Nhưng phải nói thật là, hai việc đó, mày quên luôn đi cũng được. Không cần thiết phải nhớ.”
Mất cả nửa ngày, để kể lại cho Khanh nghe những đoạn ký ức mà cô ấy đang tạm thời quên đi của hai năm về trước, Trang chốt lại chỉ bằng vài ba câu ngắn ngủi.
Đêm hôm đó, sau khi Khanh tỉnh lại được một lúc, thì cô ấy lại ngủ thiếp đi, cho tới tận chiều tối ngày hôm sau mới tỉnh lại. Cứ ngỡ rằng, khi cô ấy tỉnh lại lần đầu tiên, những gì cô ấy nói ra, chỉ là lời nói trong lúc mê sảng. Nhưng khi Khanh thực sự tỉnh lại, tất cả mọi người đều không tránh khỏi cảm giác đau lòng, khi nhận được kết quả thực sự của bác sỹ, Khanh đã mắc phải hiện tượng mất trí nhớ phân ly. Toàn bộ hồi ức của cô ấy kể từ khi Hoàng Tuấn ra đi đã hoàn toàn mất sạch. Cô ấy không hề nhớ bất cứ một sự việc nào, suốt khoảng thời gian gần hai năm qua. Ngay với cả Nhật An, trong trí nhớ của cô ấy, cũng không hề tồn tại. Trang cũng từng lo lắng, nhưng rồi lại nghĩ, có khi như vậy, với cô ấy lại là phương thức tốt nhất để quên đi nỗi đau, ít ra là tại thời điểm này.
“Khi đó, tao như thế nào vậy?”
“Ý mày là khi anh Tuấn mất?” Trang trầm ngâm một lúc, hồi tưởng lại quãng thời gian đầy khó khăn của Khanh, cô thở dài. “Mày đã rất đau khổ. Khóc lóc cũng rất nhiều. Trông mày lúc đấy như kẻ mất hồn, thảm hại lắm. Nhưng mày cũng mạnh mẽ lắm. Sự mất mát đó tuy rất lớn, nhưng không đủ để khiến mày gục ngã. Rồi tự mày đã đứng lên, để vượt qua nỗi đau ấy. Có biết là tao đã tự hào về mày thế nào không?”
“Lúc đó, chắc mày cũng lo lắng cho tao lắm, phải không?”
Khanh cảm kích, nắm chặt lấy bàn tay cô bạn gái thân thiết của mình.
“Còn phải nói. Tao vừa lo, lại vừa sợ. Thời gian đầu, lúc nào cũng phải canh chừng mày, chỉ sợ lỡ như mày nghĩ quẩn, thì...” Trang rớm nước mắt, sụt sùi. “Nhưng bây giờ, mày không sao chứ? Ý tao là, mày đang không nhớ được chuyện gì, nên khi nghe lại tin này như lần đầu tiên, mày có buồn không?”
“Không phải là mày vừa nói, tao đã từng khóc lóc, đã từng đau khổ rồi ư? Đúng là tao không nhớ gì cả, nhưng hình như là những cảm xúc mà mình đã từng trải qua rồi, thường thì sẽ không lặp lại nữa. Hoặc nếu có, cũng không mạnh mẽ và dữ dội như lúc ban đầu.”
“Ừ. Như vậy cũng tốt. Vậy tình trạng này của mày, sẽ kéo dài tới bao giờ? Liệu có thể nhớ lại không?”
“Không thể nói trước được. Có thể sẽ nhớ lại, mà cũng có thể không. Nhưng mà, tao cũng không muốn nhớ lại.”
“Này, tự dưng tao lại thích được giống như mày. Có thể quên đi những chuyện không muốn nhớ, như thế đỡ phải dằn vặt, đỡ phải đau đầu.”
Cốc nhẹ vào trán Trang, Khanh khẽ mỉm cười.
“Chắc tại tao may mắn nên mới có được ân huệ đó. Mà người đàn ông lúc chiều tới đây, mày quen từ khi nào vậy? Sao chưa gì đã tính đến chuyện kết hôn lần nữa rồi?”
“Mày biết tính tao mà. Đã thích cái gì là phải làm luôn, chứ để lâu, tao sẽ chóng chán. Tao với Quang quen nhau cũng được khoảng một năm rồi. Mày cũng đóng góp công sức vào chuyện quen biết của hai đứa tao đấy.”
“Tao quen anh ấy trước mày? Vậy mà khi nãy gặp, chẳng có chút ấn tượng nào cả.”
“Ừ. Mày quen trước. Quang chính là anh họ của Nhật An...”
Nói tới đây, Trang vội dừng lời. Cô thầm trách bản thân mình, đã tự dặn lòng là không được nhắc tới An trước mặt Khanh nữa rồi, vậy mà...
“Nhật An? Ý mày nói là Sếp của Ốc Sên?”
“Ừ. Nó vừa là Sếp của con Ốc Sên, vừa là người đi cùng anh Tuấn hôm bị tai nạn, đồng thời cũng là bệnh nhân cũ của mày. Nhưng mà thôi, không nhắc tới nó nữa. Mày với nó, cũng đâu có thân thiết gì lắm. Bỏ qua đi, để đầu óc được nhẹ nhõm.”
Trang liếc nhìn màn hình điện thoại của mình đang sáng lên, khẽ nhủ thầm: “Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.”
“Mày nằm nghỉ đi, tao xuống dưới cổng viện, mua cái gì đó để ăn. Tự dưng thấy đói quá.”
Trang đứng dậy, nhưng không dám đi ngay. Cô nhìn Khanh dò xét thái độ, cho tới khi nhận được cái gật đầu của cô ấy, mới dám đi ra ngoài.
Nhìn thấy An đang ngồi ủ rũ ở ghế chờ, Trang liền thở dài. Cô không muốn chào hỏi, cứ vậy mà bước đi trước.
“Đã nói là không cần phải tới đây nữa mà. Cô đừng cố chấp nữa.”
Trang bất ngờ dừng bước, cô quay đầu lại, gắt lên với người ở phía sau.
“Em muốn biết tình hình của chị ấy thế nào? Em...”
“Nếu cô muốn biết, có thể hỏi Ốc Sên. Ngày nào cũng tới đây, rồi đứng ở ngoài nhìn vào, cô không thấy chán, nhưng chúng tôi thấy phiền lắm.”
Kể từ khi Khanh nằm viện, mỗi ngày An đều tới, và ngồi ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh của cô ấy cho tới khuya, Trang đều thấy rõ. Có lúc, cô cũng thấy mềm lòng. Nhưng rồi, khi nghĩ lại những chuyện mà An đã gây ra cho Khanh, trong lòng cô lại dâng lên nỗi tức giận. Cô thực sự rất mong muốn, Khanh có thể hoàn toàn quên đi quãng thời gian này, đừng bao giờ nhớ lại nữa. Vậy nên, cô càng không thể để An xuất hiện trước mặt Khanh, khơi gợi trí nhớ của cô ấy được.
“Sau này, chị ấy sẽ nhớ lại chứ?”
“Cô thật lòng muốn nó nhớ lại sao?” Trang nhếch môi, cười nhạt. “Có phải là cô còn muốn nó phải hận mình nhiều hơn nữa?”
An không trả lời. Cô nhắm chặt mắt lại, để những giọt nước tự trào ra.
“Cô có muốn biết lý do vì sao, mà nó lại rơi vào tình trạng này không? Không hoàn toàn là do vết thương ở đầu mang lại đâu, bác sỹ nói, rất có thể là bởi những sang chấn tâm lý, nó gặp phải trong thời gian gần đây, khiến tự bản thân nó không muốn nhớ lại nữa. Còn nguyên nhân gây ra những rối loạn tâm lý đó, tôi không cần nói, thì hẳn cô cũng đã có câu trả lời rồi.”
“Chị ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho em, phải không?”
“Cô còn không đáng để nó phải nhớ, thì nói gì đến việc tha thứ.”
“Không đáng để nhớ. Không đáng để nhớ.” An cứ lặp đi lặp lại câu nói này, rồi vừa cười vừa khóc, quay lưng bỏ đi như kẻ mộng du.
++***++
Khanh đặt cuốn sách xuống bàn, rồi chậm rãi đứng dậy, đi ra mở cổng khi tiếng chuông vang lên tới hồi thứ tư. Mấy ngày ở nhà an dưỡng, thi thoảng, Khanh vẫn phải tiếp đón một vài người quen, tới hỏi thăm sức khỏe của mình. Nhưng quả thực, cô thấy không quen, và cũng không thích mình trở thành đối tượng được quan tâm như thế này.
“Chị đã ăn tối chưa?”
Vừa trông thấy Khanh, Nam đã lên tiếng trước.
“Chị chưa. Vẫn còn sớm mà.”
Khanh mở cổng, rồi tiện tay, cầm lấy túi đồ giúp Nam, để cậu ấy dắt xe vào trong sân.
“May quá! Em cứ sợ chị ăn rồi, thì đồ ăn mẹ bảo em mang sang, lại phải cho vào tủ lạnh.”
“Tủ lạnh nhà chị, sợ cũng không đủ sức mà chứa nữa rồi. Đồ hôm trước bác gái mang sang, chị vẫn chưa ăn hết, rồi còn cả đồ nhà Kiều Trinh đem tới nữa. Chắc chị phải sắm thêm cái tủ nữa quá.”
Từ khi Khanh ra viện, mỗi một ngày, mẹ Trang đều nấu rất nhiều đồ ăn, rồi khi thì bắt cô ấy, hoặc Kiều Trinh, hoặc là tự tay bà mang tới cho cô. Rồi cả mẹ Hoàng Tuấn, cũng không ngừng đưa thức ăn qua, khiến cho nhà cô, giống như nơi nhận tiếp tế lương thực vậy.
“Chị xem, mọi người, ai cũng đều lo lắng và quan tâm tới chị, vậy nên, chị phải ăn thật nhiều vào, mới nhanh khỏe được.”
Nam vừa nói, vừa trút thức ăn ra bát, rồi bày lên bàn. Động tác của anh nhanh nhẹn và hết sức tự nhiên, giống như đây chính là nhà của mình vậy.
“Chị khỏe rồi mà. Đầu tuần sau chị sẽ đi làm lại, nên mọi người không cần phải xem chị giống như người bệnh như thế này nữa.”
“Vậy đợi tới lúc chị đi làm hẵng hay. Nhưng mà...”
“Công việc của chị sẽ chỉ là xem hồ sơ của bệnh nhân, rồi đưa ra chẩn đoán lâm sàng thôi. Và tất nhiên là những chẩn đoán đó, sẽ được các bác sỹ khác kiểm tra lại một lần nữa. Chứ chưa thể đứng trước bàn mổ được.”
Khanh hiểu được thái độ ngập ngừng của Nam, nên nhanh chóng giải thích. Chính cô cũng cảm thấy may mắn, và thầm cảm ơn sự chiếu cố của bệnh viện, trong đó, có cả sự tác động rất lớn từ ông Thắng, đã cho cô có cơ hội được trở lại làm việc.
“Khi nào chị sẽ được đứng phẫu thuật?”
“Chị cũng không rõ. Cần phải trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra tay nghề chuyên môn, cũng như kiến thức chuyên khoa nữa. Nói chung là chị sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, nếu như vẫn còn mong muốn được tiếp tục làm việc trong phòng phẫu thuật.”
Khanh gượng cười, cố giấu đi nỗi phiền muộn ở trong lòng. Đứng bên bàn mổ, từng là ước nguyện, là đam mê, và còn là cả cuộc sống của cô, vậy mà giờ đây, ước nguyện ấy, đam mê ấy, và cuộc sống này, có thể, cô sẽ phải từ bỏ. 
“Chị, nếu như...”
“Sao anh bảo với em là tối nay bận, không đi được, rồi giờ ngồi ở đây ăn tối với chị Khanh?”
Vừa nhìn thấy chiếc xe của Nam dựng ở trong sân, Kiều Trinh đã liền cảm thấy khó chịu. Bước vào trong nhà, lại thấy Nam cùng ngồi ăn với Khanh, cô lại càng thêm bực mình.
“Việc bận của anh là đây, phải không?”
“Nam cũng vừa mới tới thôi. Em cũng ngồi xuống, ăn luôn đi.”
Khanh kéo tay Kiều Trinh ngồi xuống ghế, liền bị cô giật mạnh.
“Em không đói. Hai người cứ ăn đi. Đây là đồ mẹ gửi cho chị. Lần sau, chị tự sang mà lấy, đừng bắt em đi làm về, rồi lại phải lóc cóc mang sang nữa. Em mệt lắm.”
“Lúc em gọi, thì đúng là anh có dự định vào tối nay thật. Nhưng vừa rồi, việc đó đã được giải quyết xong, nên anh không cần phải đi nữa. Thế nên anh mới qua đây, xem sức khỏe chị Khanh thế nào.”
“Hừ. Chứ không phải là...”
“Nam. Em mau đứng dậy đưa Ốc Sên đi dỗ dành đi, đừng để nó ở đây, giận lây sang chị.”
“Chị Khanh, em và cô ấy không phải là...”
“Sao tự dưng lại náo nhiệt thế này? Mỗi người nói một câu, vui vẻ nhỉ?”
Trang bất ngờ xuất hiện, như vị cứu tinh, cứu thoát Khanh khỏi tình huống khó xử hiện tại. Cô vội đứng lên, bước nhanh về phía người bạn của mình,
“Nói là sẽ về sớm, sao bây giờ mới thấy mặt? Chờ tao lên phòng thay quần áo, rồi đi luôn nhé. Lâu rồi không được ra ngoài, cảm thấy bí bách quá.”
“Nhưng mà...”
Bị Khanh kéo đi, Trang ngơ ngác, không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Cho tới khi lên tới phòng Khanh, đợi cô ấy giải thích, cô mới hiểu được phần nào tình huống đang xảy ra, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.
“Hai đứa nó giận nhau, thì liên quan gì tới mày? Tại sao con Ốc Sên lại phản ứng vô lý như thế?”
“Chắc nó ghen.”
“Ghen?”
Khanh vội đưa tay lên miệng, ra hiệu Trang giảm âm lượng của mình lại.
“Nó ghen với mày? Cái con này...”
“Đi đâu vậy?”
“Mày tránh ra. Tao phải xuống cho nó một trận mới được.”
Bị Khanh đứng trước mặt ngăn lại, Trang không còn cách nào khác, đành ngồi xuống giường, với tâm trạng bực bội.
“Ốc Sên có lý do của nó, nên mày cứ kệ đi. Chỉ cần sau này, tao sẽ hạn chế và chú ý hơn mỗi lần gặp Nam là được.”
“Nhưng, đúng là Nam đang thích mày hả? Còn anh trai nó... À, ý tao là...”
Khanh bật cười, khi thấy một nhà báo đang bị lúng túng trong cách dùng từ với trường hợp của mình. Cô ngồi xuống giường, rồi từ từ ngả người ra, mắt hướng lên trần nhà, thở dài một tiếng.
“Đừng suy diễn câu nói của tao. Chỉ là, phụ nữ khi yêu, họ thường nhạy cảm thôi. Từ bữa tao nằm viện, Nam có hay ghé qua, rồi hình như cũng vì công việc, nên không thường xuyên đưa con bé đi chơi, nên nó mới hờn dỗi như thế.”
“Đấy được gọi là cái nhạy cảm của con Ốc Sên hả? Vớ va vớ vẩn. Nó ghen với ai cũng được, nhưng với ngay cả mày, mà còn có thái độ đó, thì gọi là ghen tuông mù quáng, chứ nhạy cảm cái nỗi gì? Chuyện này, mày có thể bỏ qua, nhưng tao thì không. Càng không nói, thì nó lại càng muốn làm càn. Nếu không chịu thay đổi, thì trước sau gì Nam cũng sẽ bỏ nó vì cái tính ích kỷ này thôi.”
“Được rồi. Vậy để từ từ, tao sẽ nói chuyện với nó. Mày đừng can thiệp, rồi lại làm to chuyện hơn. Giờ thì ngồi đợi tao thay quần áo, rồi đi chơi.”
Khanh ngồi dậy, đi về phía tủ quần áo, chọn lấy một bộ rồi bước vào nhà tắm. Cô nhìn thật lâu vào gương mặt ẩn sau chiếc gương phía trước mặt, trong lòng trở nên nặng trĩu. Cô chợt nghĩ, phải chăng cuộc sống của mình, chính là trò đùa của tạo hóa? Người yêu cô, cô không được phép chọn. Người cô yêu, lại bỏ cô mà ra đi mãi mãi. Cuối cùng, lại chẳng thể có lấy một người để cùng đi với cô cả cuộc đời này. Rốt cuộc, chỉ có nỗi cô đơn, sẽ gắn bó với cô, suốt phần đời còn lại. Khanh cúi xuống, vốc một vốc nước lên mặt. Lạnh buốt, nhưng lại giúp tinh thần cô được mạnh mẽ hơn.
++***++
An từ phòng bệnh của bố bước ra, gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi. Đã lâu rồi, cô không được ngủ đủ giấc, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, mà công việc thì mỗi ngày một nhiều hơn. Cô đưa tay, day day mi tâm, khi cảm thấy phía trước mình, mọi thứ dường như đang bị đảo lộn.
“Em sao vậy?”
Bên tai An vang lên giọng nói quen thuộc, thân người cô được một bàn tay khác đỡ lấy, và dìu lại gần những chiếc ghế chờ bên hành lang.
“Sắc mặt em xấu lắm. Ngồi nghỉ một lát, rồi chị đưa em đi kiểm tra sức khỏe.”
“Chị Hà.”
Lúc này An mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người vừa giúp đỡ mình. Cô cười gượng.
“Em không sao đâu chị, chỉ hơi chóng mặt một chút thôi. Không cần phải kiểm tra gì cả.”
“Nhưng mà em thế này, không thể tự lái xe về đâu. Hay là qua phòng làm việc của chị, ngồi nghỉ một lát, khi nào đỡ hãy về.”
An vừa muốn từ chối thiện ý của Hà, lại vừa muốn nhân cơ hội này, được một lần nữa, ghé thăm nơi làm việc của Khanh. Cô muốn tìm lại cảm giác mà mình đã từng trải qua, khi ngồi lặng yên, ngắm nhìn cô ấy đang tập trung làm việc. Cô còn muốn tìm lại khoảng không gian, đã tràn ngập dấu ấn của cô ấy nữa. An đứng dậy, bước theo phía sau Hà. Trong lòng cô, bỗng nhiên xuất hiện một niềm hưng phấn khó tả.
Hà để lại An một mình ở trong phòng, cô ấy nói là sẽ đi lấy cho cô vài loại thuốc bổ để tăng cường sức khỏe. An nhìn bao quát căn phòng bé nhỏ này một lượt. Cô liền tưởng tượng ra, Khanh đang ngồi đối diện với mình ở phía bàn bên kia, và đang chau mày đọc từng tập bệnh án của bệnh nhân. An đưa tay về phía trước, cố chạm vào khuôn mặt đang hiện diện ở phía trước, rồi chợt giật mình, khi nhận ra, đó chỉ là ảo ảnh. Nước mắt An tuôn rơi trong vô thức.
“Nhật An?”
Không kịp lau nước mắt, An vội quay mặt lại, rồi hoảng hốt, khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.
“Chị... Chị nhớ ra em rồi?”
An đứng lên, run rẩy, từng bước tiến lại gần Khanh.
“Em là Sếp của Kiều Trinh. Lúc tỉnh lại, chị nhớ là có nhìn thấy em đi cùng với nó mà. Rồi Trang cũng kể lại cho chị biết, rằng em đã từng là bệnh nhân của chị, nhưng phải nói thật là, chi tiết này thì chị không nhớ. Mà sao em lại ngồi đây? Cũng hết giờ làm việc rồi mà.”
Vẻ mặt hết sức vô tư, giống như chưa hề bị cô làm tổn thương của Khanh, khiến tim An đau thắt lại. Nhìn cô ấy cứ cười cười nói nói, trước kẻ tội đồ, là mình, An lại thêm căm phẫn bản thân hơn. Cô không biết phải nói gì với Khanh lúc này, nên đành im lặng, để nước mắt tuôn trào, ướt nhòa cả khuôn mặt.
“Thuốc của em này.”
Cứ nghĩ rằng, Khanh đã về, nên khi mở cửa phòng, thấy cả cô ấy và An cùng đứng đó, Hà không khỏi bất ngờ. Cô không biết vì lý do gì, mà chính An và cả Trang đều dặn dò mình, nhất định không được nhắc đến An trước mặt Khanh. Vậy mà bây giờ, vì vô tình, mà cô lại khiến cho hai người họ đối mặt với nhau.
“Chị Khanh, em tưởng chị về rồi chứ? Sao còn ở đây?”
“À, chị đến phòng lưu hồ sơ, tìm lại mấy hồ sơ bệnh án cũ mà chị từng phụ trách để xem lại. Em đang cầm thuốc gì vậy?”
“An bị chóng mặt, nên em có mua giúp cô ấy ít thuốc bổ.”
“Ừ. Vậy em đưa cho cô ấy uống đi. Chị đi về trước, bạn chị đang đợi dưới cổng viện rồi.”
“Chị Trang đợi ạ?”
“Không. Anh Nguyên. Chị đi nhé.”
Khanh chào lại một lần nữa, nhưng chỉ có Hà là đáp lại. Nhật An vẫn như trước, giống như kẻ mất hồn, chỉ đứng yên một chỗ, và khóc. Hành động bất thường của cô ấy, khiến Khanh cảm thấy bối rối. Cô không hiểu được nguyên nhân, nên không thể an ủi, hay dỗ dành. Thật may mà Hà đã trở lại, giải thoát cô khỏi tình huống khó xử này.
“Nín đi. Rồi từ từ chị ấy sẽ nhớ lại thôi.” Hà vỗ nhẹ vào vai An, động viên. “Xin lỗi em, chị cứ tưởng chị Khanh đã về rồi, nên mới đưa em vào đây.”
“Chị ấy mới đi làm trở lại sao?”
“Ừ. Hôm nay chị ấy bắt đầu đi làm lại. Nhưng cũng chỉ là đến để xem xét, và kiểm tra lại những hồ sơ bệnh án cũ thôi. Chị ấy chưa được phép khám xét, và kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân.”
“Tới khi nào thì chị ấy mới trở lại làm việc bình thường được?”
“Chị không rõ. Nhưng nghe mọi người nói, thì có lẽ là rất lâu nữa, hoặc là sẽ không còn cơ hội đó nữa, nếu như chị ấy không thể nhớ lại.”
An ngồi thụp xuống, tự tay đấm thật mạnh vào ngực mình. Rốt cuộc thì cô đã gây ra chuyện gì thế này? Cô không những khiến Khanh phải đau khổ, cô còn cướp đi cả niềm đam mê duy nhất của cô ấy. Tội lỗi này của cô, làm sao có thể chuộc lại được đây?
Ngay từ thời điểm được gặp gỡ, quen biết, rồi yêu thương Khanh, An đã mang lại đắng cay trong trái tim của cô ấy rồi. Vậy mà cô cứ cố chấp, khi ngay từ đầu, chuyện của hai người đã được định trước phần nhiều là thất bại. Cô, chính là kẻ ích kỷ trong tình yêu, khi mà, bản thân chỉ quan tâm tới việc con tìm mình tha thiết yêu đương đến nhường nào, chỉ quan tâm đến việc trao đi tình yêu để nhận về tình yêu, mà quên mất một điều rằng, yêu thương là trao đi, chứ không bao giờ tồn tại những toan tính thiệt hơn. Chỉ cần có đủ yêu thương thì tình yêu mới có thể vượt qua được những sóng to gió lớn, những trở ngại của cuộc sống, những cám dỗ đời thường, những lần vấp ngã rồi đứng dậy. Tình yêu của cô, cứ nghĩ rằng nó là lớn lao, nó là vĩ đại, nhưng thực chất lại rất nhỏ nhen, tầm thường. Vốn dĩ, tình yêu của cô với Khanh, không hề sai thời điểm, không hề sai đối tượng, mà là sai ở cách yêu thương. Yêu thương sai cách sẽ là sai hết cả. Yêu thương không đúng, rồi sẽ mất tất cả.

“Mời vào.”
Dù đã nghe thấy cánh cửa được mở ra và khép lại, nhưng An cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên, xem đó là ai. Cô tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cho tới khi có một tệp hồ sơ đặt lên bàn, và giọng một người đàn ông được vang lên.
“Đây là toàn bộ giấy tờ liên quan đến số cổ phần mà mẹ anh đang nắm giữ và có cả của anh nữa. Mọi thủ tục anh đã hoàn thành xong, em chỉ việc ký vào. Đầu tuần sau, sẽ tổ chức cuộc họp Đại hội đồng cổ đông để thông qua.”
“Khoan đã.” An vội lên tiếng ngăn lại, trước khi Đặng Nguyên xoay người bỏ đi. “Tại sao anh lại làm vậy? Vì chị ấy, phải không?”
“Em cũng đã có câu trả lời rồi mà, cần gì phải hỏi anh nữa.”
“Nhưng tôi muốn biết là vì sao?”
“Vì anh yêu cô ấy. Chỉ cần là điều mà cô ấy muốn, anh sẽ gắng hết sức mình để thực hiện.”
“Chị ấy không yêu anh.”
“Anh biết. Vậy nên, cô ấy không cần phải làm bất cứ điều gì cho anh cả. Còn việc anh giúp Khanh, là do anh tự nguyện, chứ cô ấy không yêu cầu, và anh cũng không đòi hỏi gì cả.”
“Vậy việc cả hai người cùng trở về nhà anh, chị ấy còn ở đó qua đêm nữa thì sao? Chẳng phải đó là điều kiện để nhận được sự giúp đỡ của anh sao?”
“Khanh đã nói với em như vậy?”
An không trả lời, hay nói đúng hơn là cô không thể trả lời. Rõ ràng, đó chỉ là nhận định từ một phía của cô, còn Khanh vẫn chưa hề một lần xác nhận. Kể từ khi nhìn thấy Khanh cùng Đặng Nguyên di vào tòa nhà đó, cô vẫn luôn mặc định rằng, giữa hai người họ có hành động ám muội, xấu xa. Ngay cả khi Khanh muốn giải thích, cô cũng không cho cô ấy có cơ hội đó.
“Ngay khi nhận ra em đi theo sau, Khanh đã thay đổi ý định. Vì sợ rằng, nếu như cố gắng giải thích, chưa chắc em đã tin, nên cô ấy quyết định làm một phép thử, để có được lòng tin của em, giống như những gì mà cô ấy đã từng tin tưởng tuyệt đối vào em. Nhưng có vẻ như, điều mà Khanh trông đợi, đã không thể xảy ra.”
“Đừng nói nữa...”
Đập mạnh tay xuống bàn, An hét lên trong vô vọng. Cô chẳng thể trách Đặng Nguyên, có chăng là đang giận dữ với bản thân mình. Thì ra, tất cả, chỉ là do tự mình cô suy diễn, tự mình cô huyễn hoặc. Là bởi, cô không dám tin tưởng vào chính mình, chứ không phải là không tin tưởng vào người cô yêu. Cô yêu Khanh quá nhiều, nên trong tâm luôn luôn thường trực nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô ấy. Người ta vẫn thường nói, ai yêu nhiều hơn, thì người đó chính là kẻ thua cuộc. Và cô chính là kẻ thua cuộc trong cuộc tình này. Nhưng thất bại lại là do tự cô tạo ra rồi chuốc lấy. Cô từng nghĩ, chính mình sẽ là người mang lại cho Khanh hạnh phúc hoàn mỹ nhất, nhưng cuối cùng, thứ cô mang lại cho cô ấy, lại chính là tổn thương lớn nhất.
++***++
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Ở đó nguy hiểm lắm, mẹ không muốn con đi chút nào. Hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên nước ta tham gia hoạt động này, nên...”
Bà Vân siết lấy bàn tay Khanh, vỗ nhẹ nhàng.
“Mẹ đừng lo. Không có gì nguy hiểm đâu ạ. Với lại, con còn được trải qua mấy tháng huấn luyện để làm quen với điều kiện thực tế, trước khi đi nhận nhiệm vụ nữa mà. Sẽ không sao đâu.”
“Có người mẹ nào lại an tâm cho được khi thấy con mình đi đến nơi nguy hiểm, lại còn ở đó tận một năm trời nữa. Con ở đó thì không sao, chứ mẹ ở nhà, lúc nào cũng phải sống trong thấp thỏm, lo âu. Rồi còn...”
“Mày muốn đi đâu?”
Trang từ ngoài lao vào, khi vô tình nghe thấy lời than vãn của mẹ. Cô kéo Khanh đứng dậy, nắm chặt lấy bờ vai cô ấy, rồi lắc mạnh.
“Tao đi làm.”
“Đi làm? Đi làm ở nơi nào mà nguy hiểm? Và tại sao lại đi tận một năm?”
“Thì tao đi công tác dài hạn.”
“Ngay cả tao, mày cũng muốn giấu sao Khanh?”
“Thôi được rồi, lát nữa về nhà bên kia, tao nói cho. Đừng có sốt sắng. Giờ thì xuống ăn cơm đã. Vì mày với anh Quang về muộn, khiến cả nhà phải chờ cơm, nên ai cũng đói lắm rồi.”
Khanh tìm cách trấn an Trang, bởi cô hiểu, nếu như mình nói ra sự thật lúc này, rất có thể, tất cả mọi người sẽ không có bữa tối ngon miệng vì sự làm loạn của con người nóng tính này.
Để bà Vân và Trang xuống dưới nhà trước, Khanh đi đến, đứng trước của phòng Kiều Trinh. Do dự một hồi, cô quyết định đưa tay lên, gõ nhẹ vào cánh cửa.
Không có tiếng trả lời. Bên trong hoàn toàn im lặng. Khanh tự ý đẩy của, bước vào. Kiều Trinh vẫn đang nằm trên giường, khi thấy cô, liền kéo chăn lên qua đầu. Cô bước lại, ngồi xuống bên cạnh.
“Xuống ăn cơm đi. Trang về rồi.”
“Em chưa đói. Chị xuống trước đi.”
“Chị biết rồi. Vậy chị xuống trước.”
Kiều Trinh nằm im thêm một lúc, cho tới khi không thấy có bất cứ động tĩnh nào, cô mới hé chăn, mở mắt ra nhìn, chợt giật mình. Khanh vẫn đứng đó, ngay cạnh chiếc giường mà cô đang nằm.
“Nam là em trai của anh Tuấn, nên tình cảm mà chị dành cho cậu ấy, là đang làm thay cho anh Tuấn. Còn em là em gái chị, nếu như phải nhường nhịn, phải hy sinh, để em được vui vẻ, hạnh phúc, thì chị luôn sẵn lòng. Tiếc là, chị chẳng có gì để mà nhường nhịn, và cũng chưa có cơ hội để hy sinh cho em bất cứ điều gì cả. Vì thế, em đừng giận chị nữa, Ốc Sên.”
“Em không giận chị.” Kiều Trinh ngồi dậy, níu lấy tay Khanh. “Em nói thật đấy. Nhưng mà, không hiểu sao, mỗi khi gặp chị, là em lại như thế này. Trong lòng em luôn tự nhủ là không được như thế, không được làm như thế, vậy mà vẫn không thể thay đổi được. Em xin lỗi.”
“Đồ ngốc này. Em chỉ cần nghĩ rằng, tình cảm của chị với Nam không hề có gì đặc biệt, thế là được. Trước đây và bây giờ, với chị, Nam vẫn luôn là em trai của bạn trai chị mà thôi. Còn sau này, cậu ấy có được làm em rể chị không, thì phải trông chờ vào sự đồng ý của em.”
“Nhưng anh ấy...”
Kiều Trinh định nói điều gì đó, nhưng rồi chợt nhớ ra là Khanh vẫn chưa hồi phục trí nhớ, nên vội ngưng lại giữa chừng.
“Mà thôi, kệ đi. Nếu có duyện nợ, thì sẽ thành vợ chồng, còn không thì là bạn bè. Giờ em thấy thoải mái hơn rồi. Cảm ơn bà chị gái yêu quý của em.”
Tung chăn ra khỏi người, Kiều Trinh nhào lên, ôm chặt lấy Khanh, rồi cười thật tươi, vui vẻ cùng cô ấy đi xuống dưới nhà. Cô bắt đầu giác ngộ được một chân lý, khi người mình yêu cũng yêu lại mình, thì không cần phải giữ, người đó vẫn là của mình. Còn nếu như trong tim người ta không có mình, thì dù có đi giành giật, hay ghen tuông vô cớ, thì mãi mãi, họ cũng không bao giờ thuộc về mình.
Ăn tối ở nhà Trang xong, Khanh còn ngồi đó nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới tự bắt taxi về. Xe đậu ngoài đầu ngõ, cô bước xuống, kéo cao chiếc khóa áo lên cho đỡ lạnh. Ghé vào cửa hàng tạp hóa, mua vài đồ dùng cần thiết trước khi họ đóng cửa, Khanh mới lững thững bước về nhà.
Khanh chợt khựng người lại, khi nhìn thấy hình dáng của một người đang ngồi co ro trước cổng nhà mình. Hình ảnh người đó đang vòng tay bó chặt lấy hai chân, gương mặt gục xuống hai đầu gối, không hiểu sao, lại khiến tim Khanh đau thắt lại. Bước chân Khanh nhẹ nhàng đi tới, cô đặt bàn tay mình lên vai người đó, khẽ gọi.
“Nhật An.”
Trong đêm tối, mái tóc của An rũ ra phía trước mặt, đôi mắt thất thần của cô giương lên, không khỏi khiến người đối diện có chút hoảng sợ. Giọng An khan đặc.
“Chị về rồi.”
An loạng choạng đứng dậy, bàn tay lạnh cóng của cô, nắm chặt lấy cánh tay Khanh mà vịn vào.
“Sao em lại ở đây? Để chị gọi cho Ốc Sên.”
“Đừng gọi. Em đến đây là vì rất nhớ chị. Nhớ lắm.”
Khanh có chút bối rối, khi mùi rượu cùng với hơi thở ấm nóng của An phả thẳng vào mặt mình. Đỡ cô ấy đứng dựa vào tường, Khanh nhanh chóng mở cổng, rồi dìu An vào bên trong.
Đặt cốc trà gừng nóng vào tay An, Khanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khẽ chau mày.
“Em uống rượu?”
Nhấp ngụm trà gừng vào miệng, vị nóng của nó lan khắp khoang miệng, trôi xuống dạ dày, khiến cả thân người An ấm dần lên. Nhờ thế, mà tinh thần của cô cũng tỉnh táo hơn phần nào.
“Xin lỗi chị. Tối nay em phải tiếp đối tác, nên có uống một chút.”
“Em tới đây bằng gì?”
“Em tự chạy xe đến.”
“Tự chạy xe? Trong tình trạng này sao?”
“Em vẫn có thể tự làm chủ được bản thân mình mà. Chị đừng lo.”
“Chị lo là lo cho cả người đi đường nữa. Để chị gọi taxi cho em về.”
“Tuệ Khanh.”
Toàn thân Khanh như có dòng điện chạy qua, khi giọng nói đầy tha thiết của Nhật An vang lên, cùng với đó, là ánh mắt, như muốn hút trọn cả thân thể cô vào sâu trong đó.
“Em có chuyện quan trọng muốn hỏi chị. Có được câu trả lời rồi, em sẽ đi ngay.”
“Hỏi chị? Về vấn đề sức khỏe của em?”
Khanh nhìn An đầy khó hiểu.
“Không. Về chuyện riêng của em. Là chuyện tình cảm.”
“Nhưng chị không phải là bác sỹ tâm lý. Sao em không hỏi Ốc Sên? Con bé quen thân với em hơn chị mà.”
“Em tới đây từ tối. Ngồi chờ chị ngoài trời lạnh suốt ba tiếng đồng hồ, cũng chỉ là mong muốn có được câu trả lời từ chị thôi. Chị giúp em một lần nữa đi. Được không?”
“Em nói xem.”
Mặc cho sự chấp nhận của Khanh là miễn cưỡng, An vẫn kể lại câu chuyện của mình cho cô ấy. Sự chăm chú lắng nghe từng câu, từng lời trong câu chuyện mình đang kể của Khanh, làm An vạn phần đau đớn. Rõ ràng, xuyên suốt câu chuyện đó, là tất cả những gì mà cả cô và Khanh đã từng trải qua, nhưng cô ấy lại chẳng hề nhớ, chẳng hề cảm thấy quen thuộc với bất cứ chi tiết nào. 
“Nếu như là cô gái phải chịu tổn thương kia, chị sẽ hận cô gái còn lại đến suốt đời chứ?”
An ngồi lặng im, chờ đợi câu trả lời từ Khanh. Một phút, hai phút, rồi mười phút trôi qua, Khanh mới chịu lên tiếng. Cô ấy chậm rãi, nói từng từ, từng câu một.
“Tại sao lại phải nuôi hận thù chứ? Nếu là cô ấy, chị sẽ bỏ qua tất cả. Cuộc sống vốn dĩ đã quá nhiều đau khổ, nên khi hận một người chỉ khiến bản thân mình đau khổ thêm mà thôi. Hơn nữa, trong câu chuyện của em, chẳng phải, cô gái kia cũng đã từng cố gắng, khiến cho cô gái bị tổn thương đó được hạnh phúc sao? Chuyện cô ấy đã làm những việc không thể tha thứ được là thật, nhưng tình yêu của cô ấy cũng là thật mà. Có thể, ngày hôm qua, hai người đó là yêu nhau thực tâm, nhưng hôm nay, khi mọi sự đã thay đổi, thì cứ xem như, giữa họ đã hết duyên. Chưa hẳn là do cô gái đó không tốt, mà bởi vì duyên cạn, nên tự khắc trong tâm sẽ sinh ra nghi ngờ, chán nản. Chuyện tình yêu, cứ đến rồi đi như ngọn gió thoảng, người nặng lòng hơn, tự khắc sẽ chịu thiệt thòi. Vậy thì hà cớ gì mà phải nuôi thù hận ở trong lòng?”
“Nhưng cô gái kia đang tự dày vò bản thân mình. Cô ấy rất hối hận, và muốn được chuộc lại mọi lỗi lầm. Vì cô ấy vẫn còn yêu rất nhiều. Nhưng chỉ sợ rằng, nỗi hận trong lòng cô gái bị tổn thương quá lớn, sẽ chẳng bao giờ chịu tha thứ cô ấy nữa.”
“Thứ đối lập với tình yêu không phải là thù hận. Thứ đối lập với thù hận cũng không phải là tình yêu. Thứ đối lập với cả hai chính là sự thờ ơ, không quan tâm tới bất cứ điều gì. Cuộc đời không tự nhiên tiêu cực mà vốn dĩ là do mỗi một người cứ muốn ôm những tiêu cực đó vào trong lòng. Hận thù được nảy sinh từ sự tổn thương quá lớn chẳng thể tháo gỡ. Mà còn nỗi đau nào hơn việc phải hận một người chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình. Nhưng hận thù không chỉ mang lại nỗi day dứt hơn trong tâm hồn, nó còn khiến con người mãi mãi không thể hạnh phúc trọn vẹn. Còn hận là còn yêu, vì vậy mà chúng ta sẽ chẳng có được sự an bình, hạnh phúc thật sự, khi cứ mãi đeo đuổi ý niệm hận thù trong tâm trí. Vậy nên, cả em và cô ấy hãy học cách tha thứ và lãng quên. Quên đi thù hận. Và quên cả người đã khiến ta phải chịu tổn thương.”
“Phải chăng, chính chị cũng đang học cách để quên đi?”
Khanh giật mình hoảng hốt trước câu hỏi như thấu rõ nội tâm người khác của An. Cô cúi mặt, tránh đi ánh mắt như chứa đựng cơn bão lửa đang hướng thẳng về phía mình.
“Chị không thể nhớ nổi, thời gian hai năm vừa qua, cuộc sống của mình đã có những thay đổi và biến động gì. Nhưng kể từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, chị đã nhận ra một điều, khi trong lòng không còn vấn vương ai, thì bản thân sống rất thanh thản và thoải mái.”
“Chị thực sự đang sống rất thanh thản, và thoải mái ư?”
Đôi mắt chứa cơn bão lửa kia của An, nhanh chóng bị một cơn bão tuyết khác vùi dập. Khanh lại nhìn thấy trong đó, một màn sương mù che phủ, đọng lại thành từng giọt nơi khóe mi cô ấy.
“Ừ. Những ngày vừa qua, chị thấy tâm trạng mình rất vui vẻ.”
“Không có em trong cuộc đời chị, chị vui lắm sao?” An than thầm ở trong lòng. Cô đã cố gắng kiềm chế, để không được khóc trước mặt Khanh, vậy nhưng điều đơn giản đó, cô lại chẳng thể làm được. Che giấu cảm xúc của chính mình, là việc duy nhất, chưa bao giờ cô dám thừa nhận là mình làm giỏi.
++***++
Kiều Trinh đã xong việc của mình, nhưng vẫn còn chần chừ, chưa thể rời khỏi phòng làm việc của Nhật An. Cô cứ ngồi đó, thi thoảng, lại hướng mắt về phía An, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Còn chưa về? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?”
“Em... À, mà tối nay mấy giờ chị bay?”
“Không phải em là người đặt vé, và sắp lịch cho chị sao? Cuối cùng là đang có chuyện gì vậy? Mau nói cho chị biết?”
An sốt ruột khi thấy thái độ ngập ngừng của Kiều Trinh.
“Không có chuyện gì đâu chị, tại tự dưng em quên mất thôi. Mà chị đi ba ngày nhỉ? Dự án lần này cũng quan trọng nữa, chị lại không thể không đi được. Nhưng mà...”
“Chuyện liên quan tới chị ấy, phải không?”
Mặc dù đã được chị gái mình dặn đi dặn lại, thậm chí là có cả đe dọa, nhất định không được nói cho An biết, nhưng Kiều Trinh lại chẳng đang tâm mà giấu diếm cô ấy. Cô không rõ, trước khi Khanh xảy ra chuyện, thì giữa hai người họ có vấn đề gì, nhưng cô thực sự ngưỡng mộ tình cảm mà An đã dành cho Khanh. Hơn nữa, cô cũng không nỡ nhìn An phải đau khổ, khi trở về sau chuyến công tác, cô ấy sẽ không được gặp Tuệ Khanh trong vòng hơn một năm sắp tới nữa.
“Chị Khanh sẽ ra nước ngoài làm việc một thời gian.”
“Ra nước ngoài? Khi nào? Một thời gian là bao lâu?”
Toàn thân An trở nên vô lực, muốn đứng dậy cũng không thể.
“Chị ấy đã tình nguyện đăng ký tham gia bệnh viện dã chiến của Việt Nam và sẽ nhận nhiệm vụ ở Phái bộ Liên Hợp Quốc tại Nam Sudan. Hai ngày nữa chị ấy sẽ bắt đầu khóa huấn luyện trước khi lên đường làm nhiệm vụ.”
“Tại sao lại phải lựa chọn một nơi xa xôi như vậy?”
“Chị ấy nói rằng, đây là lần đầu tiên nước ta cử một đoàn cán bộ quân y tham gia hoạt động giữ gìn hòa bình của Liên Hợp Quốc, nên chị ấy muốn là một trong những y bác sĩ đầu tiên của Việt Nam trở thành "lính mũ nồi xanh". Mẹ em và chị Trang đã hết lời can ngăn, nhưng vô ích.”
An như kẻ mất hồn, ngàn vạn lần cô không muốn tin vào những lời Kiều Trinh vừa nói. Nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn là sự thật, dù cô có muốn tin hay không. Là Khanh đang muốn trốn tránh cô nên mới làm như vậy. Nhưng kẻ đáng phải biến mất là cô cơ mà. Tại sao chứ?
“Chị An.”
“Chuyến công tác này, em đi thay chị.”
An dừng chân trước ngưỡng cửa, cô quay lại, trao ánh nhìn đầy tin tưởng cho Kiều Trinh.
“Nhưng dự án lần này rất quan trọng. Nếu như chị không đi, công ty mình có thể sẽ phải chịu thiệt hại rất lớn. Em không gánh vác được trọng trách lớn lao đó đâu.”
“Thứ quan trọng nhất đối với chị bây giờ, chính là chị ấy. Còn lại, chị mặc kệ tất cả.”
Trong lòng An lúc này, cứ quặn thắt lại, nhói lên từng cơn đau đớn. Lồng ngực cô phải chịu một lực ép mạnh, muốn thở, nhưng lại sợ sẽ vỡ tung ra. Cái cảm giác khó chịu ấy, cứ đeo bám An, cho tới khi cô đứng trước cánh cổng nhà Khanh rồi mà chẳng hề có chút thuyên giảm.
Trong nhà, ánh điện còn bật sáng, nhưng cánh cổng sắt ngoài này thì đang khóa chặt. Rút trong túi chiếc chìa khóa mà Kiều Trinh vừa đưa cho, An run rẩy tra khóa vào ổ. Cánh cổng bật mở, cô cẩn trọng bước vào. Đi qua chiếc sân nhỏ, đứng trước cánh cửa gỗ, một lần nữa, cô lại tra chìa khóa vào ổ, và mở ra. Trong nhà vắng tanh. Không có ai cả.
An chậm rãi, đếm từng bậc cầu thang khi bước lên phòng Khanh. Cửa phòng để mở. Đồ đạc còn đang sắp xếp dở dang. Cô tiến lại gần chiếc giường, khẽ ngồi xuống. Nâng chiếc áo đã được gấp gọn, đang đặt ở trên giường, An áp chặt nó vào mặt mình. Cô hít nhẹ lấy một hơi. Cái mùi hương quen thuộc ấy xông thẳng đến các giác quan, khiến cho mọi cảm xúc mà An đã cố kìm nén, trong phút chốc bỗng nhiên vỡ òa. Cô khóc. Khóc nức nở. Khóc như lần đầu tiên được khóc. Là những giọt nước mắt của sự tiếc nuối, hối hận muộn màng. Và còn là những giọt nước mắt của sự đau khổ, tuyệt vọng tới tận cùng.
Phải lâu lắm thì những phút giây xúc động đó mới trôi qua. Mắt An đỏ hoe. Tiếng nấc nghẹn vẫn còn thổn thức. Cô đứng dậy, đi quanh căn phòng nhỏ bé này một lượt. Đứng bên cạnh chiếc bàn, An chăm chú nhìn vào mấy vật dụng mà Khanh đặt trên đó. Cô đã định rời đi, nhưng chiếc hộp màu đỏ kia như có ma lực, thu hút cô nhìn về phía nó. Có điều gì đó đang thôi thúc mạnh mẽ khiến An chẳng thể ngăn nổi trí tò mò của mình. Cô chạm tay vào chiếc hộp, cũng có chút chần chừ, nhưng cảm giác ngần ngại đó chẳng thể ngăn nổi bàn tay cầm lấy và mở chiếc hộp đó ra.
An sững người, đôi mắt chẳng thể khép lại, mà cứ mở to, nhìn xoáy thẳng vào vật đang nằm trong chiếc hộp nhỏ kia. Cô tự hỏi lòng, rốt cuộc tâm trạng mình đang mang là gì đây? Là vui sướng khi tìm lại được kỷ vật cũ? Hay là chút sợ hãi, khi nhận ra rằng, để được gặp gỡ ai đó trong cuộc đời này, đâu phải chỉ là vô tình?
“Ai cho phép cô vào đây?”
An giật nảy mình bởi tiếng hét chói tai của Trang, khiến cho chiếc hộp đang cầm trên tay rơi vội xuống nền nhà. Cô chẳng vội nhặt lên, mà đứng bất động, giương đôi mắt rưng rưng nước về phía Khanh.
“Có chuyện gì vậy? Ốc Sên đưa chìa khóa nhà cho em à?”
Khanh lên tiếng. Giọng cô ấy vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng, không hề có chút khó chịu nào. An lùi lại vài bước chân, khi Khanh tiến lại, và cúi xuống nhặt chiếc hộp mà cô vừa đánh rơi.
“Chị Khanh. Chiếc vòng tay này, từ đâu mà chị có vậy?”
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của chúng tôi mà. Chiếc vòng tay đó, ở đâu ra, cũng không liên quan gì tới cô.”
Trang ngó nhìn chiếc vòng tay mà Khanh vừa đặt vào trong chiếc hộp. Hình như cô chưa từng thấy Khanh đeo nó, thậm chí là chưa từng nhìn thấy.
“Cái này là chị thấy được khi còn làm bác sỹ nội trú ở bên Mỹ. Hôm đó, có bệnh nhân bị tai nạn được đưa tới cấp cứu, chiếc vòng này đã rơi xuống băng ca. Nhưng khi người đó tỉnh lại, chị đem trả, thì họ nói rằng đây không phải là đồ của mình. Có lẽ là của người đã đưa cô ấy vào viện. Sau đó, người bệnh nhân ấy có đi tìm để trả lại, nhưng không thấy. Cô ấy đưa cho chị giữ, vì tin rằng, có ngày, vị ân nhân kia sẽ tìm tới và nhận nó về.”
“Đó là một người phụ nữ da màu, bị tai nạn xe hơi, phải đưa vào viện lúc 4 giờ sáng?”
“Đúng rồi. Nhưng...”
“Phía trong chiếc vòng này, có khắc hình chiếc cỏ bốn lá, và chữ N.A.”
Nâng chiếc vòng lên xem xét lại một lượt, Khanh không khỏi sửng sốt nhìn về phía An.
“Là của em sao?”
An không trả lời, mà chỉ khẽ gật đầu.
“Nếu đúng là của cô thì cứ cầm nó về đi. Cái Khanh cũng không muốn giữ lại đâu.”
“Được rồi. Chẳng phải mày nói là phải xử lý tin bài gấp sao? Mau về phòng làm đi.”
Khanh hất mặt ra hiệu, khiến Trang dù chẳng muốn rời đi cũng phải miễn cưỡng nghe theo trong ấm ức.
“Em và chị rất có duyên với nhau, phải không?”
Trang đi rồi, cánh cửa phòng đã được khép lại, An mới dám tiếp tục lên tiếng.
“Ý em nói là vì chiếc vòng này?” Khanh đặt chiếc hộp lại lên bàn, nhìn thẳng vào ánh mắt An, không hề có chút bối rối. “Chị thì nghĩ, có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi.”
“Nhưng em lại không cho rằng đó chỉ đơn giản là sự tình cờ. Chẳng phải, mọi người chúng ta thường mặc định, lần gặp gỡ đầu tiên là tình cờ, lần thứ hai là duyên số và lần thứ ba là định mệnh hay sao? Em với chị, chính là đã cùng nhau trải qua cả ba lần như thế rồi. Em tin rằng, cuộc đời của mỗi người chính là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa. Và chị, cũng chính là người đã làm cho cuộc sống của em trở nên đặc biệt. Với em, không cần chị phải xuất hiện tới lần thứ ba, mà chỉ với một khoảnh khắc lướt qua - khoảnh khắc mà em sẽ không bao giờ quên được chị trong cuộc đời mình. Mặc dù trong ngàn vạn người, em đã từng chạm mặt, nhưng trên thế giới này lại chỉ tồn tại duy nhất một mình chị sinh ra là để dành cho em. Sự tồn tại của em, có lẽ cũng là vì chị mà có. Chỉ có duy nhất một mình chị mà thôi. Gặp gỡ được chị chính là may mắn cả đời của em. Bỏ lỡ chị, là vĩnh viễn sẽ không có gì có thể bù đắp lại, sẽ không có bất cứ thứ gì có khả năng thay thế được chị trong trái tim em.”
“Chị thực sự không thể hiểu hết những gì em đang nói. Cũng chỉ là tình cờ, chị có được đồ vật của em. Tình cờ chị trở thành bác sỹ chữa bệnh cho em thôi mà. Nếu không phải chị, thì sẽ có người khác, giữ giúp em món đồ này. Nếu không phải chị, thì sẽ là một bác sỹ khác cứu chữa em. Thế thôi.”
“Chúng ta còn yêu nhau nữa mà. Không lẽ, tình cảm mà em và chị đã từng dành cho nhau, cũng chỉ là sự tình cờ?”
Khanh cúi mặt, trầm ngâm mất vài giây.
“Chị thì cho rằng, trong cuộc đời vẫn luôn có những cuộc gặp gỡ chỉ là để đi qua nhau. Không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, và không phải mối nhân duyên nào cũng có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Mặc dù không thể nhớ được những gì mà mình đã trải qua suốt hai năm qua, nhưng khi nghe Trang kể lại, chị lại ước, giá như, chị đừng để tình cảm của mình đối với em đi quá xa như vậy. Với chị, điều đó chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình. Và nếu như được quay trở lại, chị nhất định, sẽ biến cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta, chỉ là lướt qua nhau.”
Tim An đau nhói khi nghe được những lời này của Khanh. Đôi chân cô chẳng thể trụ vững, cứ run rẩy để tìm một điểm tựa. Trước mắt An, một màn sương mỏng dần che phủ.
“Có phải chị rất căm ghét em, thậm chí là thù hận? Yêu em, không những là sai lầm, mà còn là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời chị, phải không?”
“Vì sao chị phải căm ghét, thù hận em? Không lẽ, giữa chúng ta còn có điều gì khủng khiếp mà Trang chưa kể cho chị?”
“Không. Không có chuyện gì cả. Giữa chúng ta, chỉ là những hiểu lầm không đáng có mà thôi. Nhưng thật lòng, em vẫn còn yêu chị nhiều lắm. Em không muốn mất chị. Chúng ta, quay lại với nhau, có được không? Chị hãy cứ quên đi quãng thời gian không vui trước kia. Còn em, sẽ làm mọi cách, để thời gian còn lại sau này của chị, chỉ có niềm vui, và hạnh phúc.”
“Xin lỗi em. Tình cảm mà chị dành cho em trước kia, nếu có, cũng chỉ là ngộ nhận thôi. Có lẽ khi ấy, do sự ra đi đột ngột của anh Tuấn, nên chị mới vội vàng mà chấp nhận sự quan tâm của em. Nếu như không được Trang kể lại, thì thực sự, chị không thể hình dung được, vì sao khi ấy mình lại có thể làm được những chuyện khó tin như thế. Chúng ta hãy xem như chuyện đó chưa từng xảy ra, có được không? Chị thật lòng không muốn nhắc, hay nhớ lại quãng thời gian đó nữa.”
“Nhưng chị đã từng nói, chị sẽ không thể chịu đựng được, nếu như mất em mà. Chị còn nói, sẽ không bao giờ bắt em phải mất chị.”
“Có thật là chị đã từng nói như vậy?”
An không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu, nước mắt tiếp tục tuôn rơi.
“Đôi khi, có những lời đã nói, mà sau này khi bình tâm nghĩ lại, mỗi chúng ta đều thầm ước, giá như mình chưa từng phát ngôn. Quả thực, nếu như bây giờ cứ phải bắt buộc tiếp tục tình cảm với em, chị không thể làm được. Chị cảm thấy sợ hãi, và có phần khó chịu, mỗi khi nghĩ đến chuyện này.”
“Sợ hãi và khó chịu? Ý chị là...”
“Có thể em không tin, nhưng khi Trang kể lại chuyện của hai chúng ta, chị đã lắng nghe, nhưng không hề có bất cứ thứ cảm xúc nào ngoài tâm trạng đó. Chị còn nghĩ rằng, Trang bịa chuyện ra để lừa mình. Rồi mỗi khi gặp em, chị lại thấy ghê tởm chính mình, tại sao khi đó lại làm nên chuyện điên rồ ấy?”
“Đủ rồi. Đừng nói nữa. Tất cả là do em, tại em nên chị mới như vậy.”
“Nhật An. Chuyện của chúng ta, nếu như thực sự đã tồn tại, thì mong em, hãy xem như đó chỉ là một giấc mơ, để khi tỉnh dậy rồi, sẽ quên đi hết, có được không? Chị không hề yêu em, như em đã từng nghĩ đâu.”
“Em không tin. Là do trí nhớ của chị chưa phục hồi thôi. Nếu như nhớ lại, chị sẽ không nói như vậy đâu.”
“Nếu như yêu em thực sự, thì không cần phải có hồi ức, chị vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng, nay lúc này đây, khi đứng trước mặt em, nhìn em khóc, mà bản thân chị lại chẳng thể có bất cứ một chút cảm giác nào, ngoại trừ sự thương hại.”
“Thương hại? Chị bắt buộc phải nói hai từ này sao?”
“Vì đó là sự thật.”
“Em hiểu rồi.” An bật lên tiếng cười chua chát. Cô đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, và chìa nó ra trước mặt Khanh. “Cái này, là của chị. Em không còn lý do để mà giữ lại nữa. Đã tới lúc, em cần phải trao trả rồi.”
Khanh nhìn đồ vật được đặt trong chiếc hộp, lông mày hơi nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu.
“Chị nhận đi. Không phải của em đâu, là của anh Tuấn đấy. Anh ấy đã muốn trao nó cho chị, nhưng tiếc rằng... Cho tới khi nằm bất tỉnh trên vũng máu, bàn tay anh Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy nó. Ngay khi tỉnh lại, việc đầu tiên em làm, là đi tìm lại chiếc hộp này. Em đã từng muốn trả lại cho chủ nhân thực sự của nó, nhưng khi gặp chị rồi, em lại ích kỷ, muốn cất giấu nó đi. Nhưng giờ em đã hiểu ra, nếu như đã không phải là của mình, thì có muốn lưu giữ thế nào đi nữa, cũng chẳng thể giữ nổi. Còn nếu như thuộc về mình, thì dù là xa cách, dù là đang trôi dạt ở bất cứ đâu, thì cuối cùng, vẫn sẽ bình yên, trở về trong bàn tay của mình.”
Trong khi Khanh còn đang lưỡng lự, thì An đã đặt chiếp hộp đựng đôi nhẫn lên trên bàn, rồi khẽ thở dài, trước khi quay lưng bước đi. Lòng cô, cứ thầm tự nhắc nhở bản thân mình, sẽ chẳng còn gì để là lưu luyến nữa, nhưng không hiểu sao, trái tim cứ nhói lên từng nhịp, đau nhói.
“An!”
Chỉ một lời gọi thôi, An như kẻ sắp chết đuối, vớ được chiếc phao cứu sinh. Cô vội quay người lại, để tìm cho mình một chút hy vọng mỏng manh.
“Em còn quên thứ này.”
An đã từng nghĩ, nếu có một ngày, cô nhận lại chiếc vòng tay đã thất lạc của mình, chắc hẳn cô sẽ vui mừng, và xúc động lắm. Vậy mà, không hiểu sao, cảm giác trong cô lúc này, chỉ là sự hụt hẫng, nghịch lý hơn, lại chính là cảm giác mất mát, khi có được thứ vốn dĩ là của chính mình.
++***++
An mở mắt. Tông màu trắng toát bao phủ bốn bề. Kiều Trinh ngồi đó, gương mặt vẫn còn pha nét hốt hoảng và sợ hãi. Còn cô cũng bắt đầu nhận ra, và chấp nhận thực tại. Trái tim cô đau đớn, như bị ai bóp chặt, giày vò. Nước mắt ứa ra trong vô thức.
“Chị tỉnh rồi? Để em ra gọi bác sỹ.”
“Không cần đâu. Đã đi rồi, phải không?”
Khẽ gật đầu xác nhận, Kiều Trinh tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh.
“Xin lỗi. Lúc ra tới sân bay rồi, em mới biết là mọi người tới tiễn chị Khanh đi. Nếu như biết trước, thì em đã thông báo cho chị rồi.”
Tuệ Khanh đi quá bất ngờ, đến ngay cả bản thân mình, Kiều Trinh cũng bị cô ấy và tất cả các thành viên trong gia đình mình giữ bí mật. Lúc đưa bố mẹ ra sân bay, nhìn thấy Khanh và bà chị gái yêu quý của mình đang đứng ở đó, cô không khỏi bị ngỡ ngàng.
“Em không hề có lỗi. Nếu trách thì chị chỉ có thể trách chính mình mà thôi. Chị còn phải cảm ơn em, vì đã giúp chị thoát khỏi nơi đó, nếu không thì...”
“Là chị Khanh đó...”
“Chị ấy...”
“Sau khi nghe điện thoại của chị, chị ấy bắt em phải liên hệ với bảo vệ của công ty gấp, rồi giục em phải quay trở về ngay để xem chị có sao không?”
“Là chị ấy thực sự đã nhắc nhở em?”
An gượng ngồi dậy, như thể muốn chọn cho mình một tư thế tốt hơn, để có thể tiếp nhận được thông tin mà cô không thể ngờ được đó.
Tối nay, sau khi dùng cơm với đối tác, cô liền quay trở lại công ty để làm cho xong phần công việc còn dang dở. Cho tới khi Kiều Trinh gọi điện, thông báo rằng Khanh đang ở sân bay, cô mới vội vàng lao ra khỏi phòng. Quên mất cả nỗi sợ hãi vẫn luôn ngự trị trong tâm trí mình, cô lao vào thang máy không một bóng người. Trớ trêu thay, sự can đảm của cô, cũng chẳng thể chống lại được ý trời. Thang máy bỗng nhiên ngừng hoạt động giữa chừng. Nỗi sợ hãi cũ lại nhanh chóng ùa về, bủa vây lấy cô. Toàn thân cô run rẩy, tim đập mỗi lúc một nhanh. Cô lấy điện thoại gọi cho Tuệ Khanh. Thuê bao không thể liên lạc được. Cô gọi cho Kiều Trang. Có tín hiệu, nhưng cô ấy nhất định không nghe. Cô tiếp tục gọi lần nữa. Trang liền từ chối cuộc gọi từ cô. Cô bất lực ngồi sụp xuống nền thang máy lạnh lẽo, rồi òa khóc. Một lúc sau, cô mới nhớ ra Kiều Trinh và gọi lại cho cô ấy. An còn nhớ như in, câu đầu tiên mình vừa khóc, vừa gào thét lên với Kiều Trinh khi cô ấy vừa mới bắt máy, chính là: “Đưa điện thoại cho chị ấy. Mau lên!”. Rồi sau đó cô đã nói những gì với Tuệ Khanh trong cơn hoảng loạn, cô chẳng thể nhớ nổi.
“Chị đừng buồn nữa. Chị Khanh đi rồi sẽ trở về mà. Bác sỹ nói, chị bị suy nhược cơ thể rất nặng, nếu như không ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ rất nguy hiểm. Cũng may mà nhân viên bảo vệ tới kịp thời, nếu không thì...”
Đi được hơn nửa đường từ sân bay về công ty thì Kiều Trinh nhận được tin An đã được đưa vào bệnh viện. Cô vội vàng cho xe chạy thật nhanh về đây. Khi tới nơi, thì bác sỹ cũng vừa đi ra tới cửa phòng bệnh. Sau khi trao đổi với bác sỹ về tình trạng của Nhật An, cô đã gọi ngay cho Khanh, nhưng Trang nói rằng cô ấy đã vào phòng chờ, nên không có cách nào chuyển lời được.
“Em cũng đã biết từ lâu rồi phải không? Em còn cùng với chị ấy, cố tình giấu chị...”
“Biết? Em có giấu chị điều gì đâu?”
Bị tia nhìn đầy giận dữ của An chiếu tới, Kiều Trinh ngơ ngác, chẳng thể hiểu nổi cô ấy đang ám chỉ điều gì.
“Ốc Sên không biết gì đâu. Ngay cả nó, chúng tôi cũng phải giữ bí mật.”
“Chị...”
Cả An và Kiều Trinh cùng hướng mắt ra phía cửa và đồng thanh khi thấy Trang bước vào.
“Cô không sao chứ?”
Vỗ vào vai Kiều Trinh cho cô ấy đứng dậy, Trang thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đó.
“Em không sao. Sáng mai là ra viện luôn rồi.”
“Chị chưa ra viện được ngay đâu. Bác sỹ nói là chị phải nằm ở đây hai, ba ngày nữa để họ còn theo dõi thêm. Chị vừa bị thiếu máu, thiếu chất dinh dưỡng, lại thiếu ngủ trầm trọng, nếu như không được điều trị kịp thời...”
“Sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng.” Trang ngước lên nhìn em gái mình, rồi tự bổ sung cho câu nói của cô ấy. “Mày biết như vậy rồi mà không mau đi mua lấy hộp sữa hay đồ ăn gì đó đi. Từ nãy tới giờ ngồi ở đây làm gì? Chăm người bệnh mà vô tâm như thế à?”
Tự nhiên bị chị mình trách cứ, Kiều Trinh định phản ứng, nhưng khi quay sang nhìn An, nhận được cái nháy mắt từ cô ấy, cô đành phải rút lui.
“Dù có chuyện gì đi nữa, thì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân mình chứ. Thử soi gương nhìn lại gương mặt mình xem, có còn chút khí sắc nào không? Da dẻ thì nhợt nhạt, thân thể thì gầy gò. Nhìn cô chẳng có chút sức sống nào cả.”
Bước vào phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng của An, Trang chẳng còn giữ được sự cứng rắn như trước, lòng cô mềm lại, có chút xót xa.
“Biết là bản thân như vậy rồi, sao còn vào thang máy một mình làm gì?”
“Vì em muốn được gặp chị ấy.”
“Đừng cố chấp nữa. Dù có gặp hay không thì kết quả cũng như vậy thôi. Cô nên chấp nhận đi.”
“Chị ấy không hề bị mất trí nhớ, phải không?”
Biết chẳng thể giấu An thêm được nữa, Trang đành gật đầu xác nhận.
“Thực ra lúc đầu tôi cũng bị nó lừa. Mãi sau này, khi tôi nghi ngờ nhiều quá, nó mới chịu thú nhận.”
“Vì em, nên chị ấy mới làm như thế?”
“Tôi không nói thì cô cũng đã tự biết câu trả lời rồi. Sau chuyện ngày hôm đó, nó đã rất đau khổ. Chính nó cũng từng ước rằng, giá như bản thân có thể quên đi được tất cả mọi chuyện có liên quan tới cô, nhưng cú ngã đó lại chỉ có thể khiến nó có thêm vết thương ở bên ngoài mà thôi. Còn nỗi đau đớn trong tâm trí nó, lại chẳng thể nào quên đi được, đã đau còn đau hơn nữa.”
An không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe từng câu nói của Trang. Hai hàm răng của cô cắn vào vành môi, mạnh đến nỗi, khiến nó rỉ ra vài giọt máu tươi.
“Cái này, Khanh vừa viết, nói tôi đưa lại cho cô.”
Trang lấy từ trong túi ra một tờ giấy được gấp làm tư, và đưa nó cho An.
Lúc ở sân bay, khi biết Nhật An đang phải đối diện với sự hoảng loạn trong thang máy, Khanh cũng chẳng thể giữ bình tĩnh. Cô ấy hét lên với Ốc Sên, bắt con bé phải gọi về công ty, để tìm người giải thoát cho An, rồi trách cứ con bé, tại sao lại để cho Nhật An biết chuyện mình đi ngày hôm nay. Thái độ của Khanh lúc đó, khiến cho sự hoài nghi của Trang về tình cảm mà cô ấy vẫn dành cho An, lại một lần nữa được dấy lên.
Cho tới khi biết được Nhật An đã an toàn, Khanh mới có thể bình tâm lại được đôi chút. Cô ấy lấy giấy bút ra, tập trung viết cái gì đó, rồi cẩn thận gấp lại, đưa cho cô, dặn cô phải trao tận tay Nhật An. Đặt tờ giấy đó trong túi rồi, mà không biết đã bao lần, Trang chạm tay vào, tò mò muốn biết xem, Khanh đã viết những gì. Nhưng cuối cùng, sự tôn trọng mà cô dành cho bạn mình đã chiến thắng sự hiếu kỳ ở trong lòng. Cô đã giữ nguyên tờ giấy đó ở trong túi, cho tới khi trao nó cho Nhật An.
“Muộn rồi, cô cũng nghỉ ngơi đi. Đêm nay, để Ốc Sên ở lại trông cô.”
“Chị Trang.” An gọi với lại, khi Trang đã quay lưng bước đi. “Em cảm ơn chị.”
“Tôi làm điều này không phải vì cô, mà là do bạn tôi muốn vậy.”
Trang không quay lại, mà tiếp tục bước đi, Nhưng khi vừa đặt tay lên cánh cửa để đẩy ra, chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền dừng lại.
“An này.”
“Dạ.”
“Bố cô, ông Hoàng Thịnh đã tỉnh rồi?”
“Vâng. Sáng hôm qua bố em đã tỉnh lại rồi. Dù đã có thể nhận biết được mọi người xung quanh, nhưng cơ thể thì vẫn chưa cử động được. Bác sỹ nói rằng, tình trạng của bố em có tiến triển rất tốt, rồi sẽ nhanh bình phục lại thôi.”
“Vậy à?”
Trang nén tiếng thở dài, rồi kéo cánh cửa, đi ra khỏi phòng bệnh của Nhật An. Vậy là trong đầu cô, lại có thêm một mối nghi ngờ nữa, không biết phải tìm câu trả lời từ ai. Mẹ cô ư? Liệu bà có chịu cho cô biết sự thật không? Chắc chắn là không rồi. Vậy thì cô sẽ bằng mọi cách, tự tìm ra lời giải cho chính mình về bí mật mà cả mẹ cô và Khanh đang cố tình muốn giấu diếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro