Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

“Bố. Đây là đề xuất mới của con để gửi lên Hội đồng quản trị. Con muốn để bố xem trước, rồi cho con ý kiến.”
An đặt tập tài liệu lên bàn, toan xoay người bước đi.
“Khoan đã. Bố muốn nói chuyện với con.”
“Là chuyện công hay chuyện riêng ạ?”
“Cả hai.”
An miễn cưỡng, chuyển hướng đi của mình. Cô tiến về chiếc ghế sofa đặt ở trong phòng, và ngồi xuống.
“Tháng sau, khu nghỉ dưỡng trên SaPa sẽ chính thức đi vào hoạt động. Bố muốn con lên đó, kiểm tra lại toàn bộ các hạng mục, để tới hôm khánh thành, sẽ không có bất cứ sơ suất nào.”
“Con biết rồi.”
“Còn về doanh số bán hàng tháng vừa rồi của ba khu trung tâm thương mại, đang có sự sụt giảm khá lớn. Các cổ đông rất không hài lòng về điều đó. Họ muốn, con phải đề ra được chiến lược kinh doanh mới, để kích cầu, thu hút thêm sự mua sắm từ khách hàng tiềm năng.”
“Con hiểu. Còn gì nữa không ạ?”
“Con... Rốt cuộc là con muốn giữ thái độ này với bố đến bao giờ? Chúng ta có còn là người một nhà nữa không?”
“Con cũng đang tự hỏi mình câu hỏi giống như bố đây. Đến con người thật của con, bố còn không thể chấp nhận, thì liệu, chúng ta có phải là người một nhà không?”
“Bố thực sự không thể hiểu nổi, tại sao con lại thành ra như thế này?”
Ông Hoàng Thịnh đập mạnh tay xuống bàn, tỏ ra bất lực với sự ương ngạnh của con gái mình.
“Bố không hiểu ư? Bố là bố của con mà, tại sao lại không hiểu chứ?”
An cười chua chát.
“Kể từ khi mẹ mất, đã bao giờ bố hỏi xem con thích cái gì? Con đang buồn hay đang vui chưa?”
“Là con đang chất vấn bố?”
“Không. Con chỉ là đang muốn giúp bố có được câu trả lời, cho câu hỏi mà bố vừa đưa ra thôi.”
“Vậy nếu như bố có được câu trả lời rồi thì sao?”
“Cũng còn tùy vào câu trả lời của bố là như thế nào nữa.”
An có cảm giác như, cuộc nói chuyện giữa hai bố con cô lúc này, giống như người ta đang chơi một ván cờ vây vậy. Người này đặt nghi vấn, người kia liền tiếp tục hỏi lại, để thử xem, ai là người giành được nhiều câu hỏi hơn. Cô bất chợt nghĩ đến Khanh, nghĩ tới những ngày đầu tiên hai người mới bắt đầu nói chuyện với nhau, rất giống cuộc đối thoại giữa hai bố con cô bây giờ.
“Được, Vậy bố sẽ nói cho con biết, nếu như con trả lời câu hỏi này của bố.”
Ông Hoàng Thịnh nhấp một ngụm trà, từ tốn.
“Khi ở bên cô bác sỹ kia, cảm giác của con là gì?”
“Là hạnh phúc.”
Không cần phải suy nghĩ, An nhanh chóng đưa ra đáp án của mình.
“Có bao giờ, con và cả cô ấy nữa, thử một lần nghĩ đến, tình yêu của hai người là trái với đạo lý chưa?”
“Tình yêu vốn dĩ chẳng có và không hề tồn tại một đạo lý nào đáng tin cậy cả. Nhưng có một đạo lý duy nhất, chính là cả hai đều phải tình nguyện. Con yêu chị ấy, và chị ấy cũng vậy, như thế mới đích thực là hợp đạo lý.”
Ông Thịnh khẽ gật đầu. Nhật An vốn là đứa ít nói, đặc biệt là nó không bao giờ mang chuyện tình cảm của mình đi phơi bày cho người khác xem. Vậy mà bây giờ, nó lại chịu mở lòng, để ông được thấu rõ thế này.
Khi Nhật An vừa ra khỏi phòng, ông Hoàng Thịnh liền rút điện thoại ra, xem lại thời gian, và địa điểm của cuộc hẹn sắp tới. Ông thực sự muốn biết, cô gái kia, rốt cuộc có tố chất gì, lại có thể khiến con gái ông, phải bộc lộ nhiều yếu điểm của bản thân mình đến vậy? Và, ông cũng muốn biết, cái đạo lý mà con gái ông vừa nói, có thực sự tồn tại trong cuộc sống này không?
++***++
Đến trước cuộc hẹn tới tận mười lăm phút, nhưng khi Khanh được nhân viên phục vụ dẫn vào một căn phòng trên tầng hai của quán, thì đã thấy người mình cần gặp ngồi đợi sẵn ở đó từ bao giờ.
Khanh lịch sự cúi đầu chào hỏi, rồi ngồi xuống phía đối diện với người đàn ông trong bộ vest sang trọng kia.
“Cháu xin lỗi, vì đã khiến bác phải đợi.”
“Không phải lỗi của cháu. Là do bác đến quá sớm thôi. Cháu uống gì? Trà nhé?”
Ông Hoàng Thịnh cười nhạt. Ngoài miệng thì hỏi ý kiến của Khanh, nhưng thực chất trong lòng đã có quyết định của mình. Và tất nhiên, Khanh cũng chỉ có thể thuận theo ý của ông, mà không thể chối từ.
Đón lấy tách trà mà nhân viên phục vụ đưa cho, Khanh nhấp một ngụm nhỏ. Cô nhanh chóng cảm nhận được vị chát đắng nơi đầu lưỡi, chân răng có cảm giác như chặt lại, một lát sau, dịch vị trong miệng liền tiết ra vị ngọt dịu, thanh mát.
“Trà rất ngon. Phải không?”
Chờ cho Khanh nhấp thêm ngụm trà nữa, và nhân viên phục vụ tiếp tục pha chế nước thứ hai, ông Thịnh liền ra hiệu, cho người nhân viên kia ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại hai người. Đôi mắt ông vẫn không ngừng quan sát từng cử động, dù là nhỏ nhất của cô gái ngồi trước mặt mình.
“Cháu có biết, hai người cùng ngồi uống trà với nhau như thế này, người ta gọi là gì không?”
“Là đối ẩm ạ.”
“Vậy một tuần trà ngon, phải hội tụ được những tiêu chí nào?”
Khi nhận lời cuộc hẹn này, Khanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình. Nhưng tới đây rồi, sự chuẩn bị của cô, liền bị bố An từng bước dỡ bỏ. Cô chỉ còn biết, đi theo sự dẫn dắt của ông.
“Đầu tiên, nước pha trà phải ngon, sau đó, phải lựa chọn được loại trà thật tinh túy, tiếp theo là dụng cụ, và cách pha trà phải thật chuẩn, và cuối cùng, là cần có được bạn trà tri kỷ.”
Ông Hoàng Thịnh khẽ nhếch môi, hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau, sau khi nghe được câu trả lời của Khanh.
“Không ngờ, người trẻ như cháu, lại có am hiểu về trà đạo như vậy. Người ta cứ nói, nhất thủy, nhì trà, tam bôi, tứ bình, ngũ quần anh, nhưng theo như bác thấy, điều quan trọng nhất để có thể cảm nhận được vị ngon của trà, chính là có người tri kỷ cùng ngồi thưởng thức. Quán trà này, bác tới cũng nhiều, nhưng chưa bao giờ, cảm thấy vị trà lại thơm và đậm như hôm nay.”
“Cháu cũng chỉ là đọc qua sách báo thôi. Bình thường, cháu thích uống cafe hơn.”
“Bác tin rằng, nếu đặt một chén trà và một ly cafe trước mặt, cháu sẽ chọn chén trà, chứ không phải cafe. Nhìn cách cháu thưởng trà, bác cũng có thể đoán được một phần tính cách trong con người cháu. Bác vừa nhận ra một điều, hình như, bác còn hiểu cháu nhiều hơn cả con gái mình nữa. Không biết cháu thế nào, chứ với bác, ngay từ lần gặp đầu tiên, bác đã có ấn tượng rất tốt về cháu rồi. Bác thường không đánh giá người khác bằng cảm tính như vậy đâu. Nhưng ở cháu, bác bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó rất thân quen. Bác thực sự rất muốn, Nhật An có được một người chị gái như cháu, nhưng không ngờ, hai đứa lại...”
Ông Hoàng Thịnh thở dài, tiếp tục quan sát thái độ của Khanh.
“Cháu nói xem, tình yêu giữa hai cô gái, cuối cùng sẽ đi về đâu chứ? Hạnh phúc ư? Có chắc sẽ đạt được điều đó không?”
Khanh vừa định phản ứng, liền bị ông Thịnh xua tay.
“Cháu khoan đã. Hãy để bác nói tiếp. Bác không kỳ thị những người đồng tính, điều này là thật. Nhưng bác không thể chấp nhận, con gái mình đi yêu một người cùng giới tính với nói. Cháu là người đã trưởng thành, hơn nữa, lại là một bác sỹ, nên chắc chắn sẽ hiểu được, hai chữ trách nhiệm quan trọng đến thế nào? Nhật An cũng vậy, tuy nó ít tuổi hơn cháu, nhưng đã biết tự lập từ rất sớm, nên bác cũng dám chắc kinh nghiệm sống của nó là không thua gì cháu. Cả hai đứa đều là người hiểu chuyện, nên phải biết, trong cuộc sống, chúng ta không thể sống theo bản năng, sống cho riêng mình được. Xung quanh cháu và An, còn có gia đình và cả xã hội nữa. Bác không rõ là bố mẹ cháu đã biết chuyện của hai đứa chưa? Và khi biết rồi thì thái độ và phản ứng của họ ra sao?”
“Bố mẹ cháu đã mất rồi ạ.”
Bố An thay đổi thái độ của mình quá nhanh, khiến Khanh, dù đã có sự chuẩn bị trước, nhưng vẫn không thể nào thích ứng kịp. Nếu như, ông cứ như vợ mình, mỗi lần gặp cô đều đi thẳng vào vấn đề chính, không cần rào trước đón sau, thì có lẽ, cô đã không phải cảm thấy khó xử. Từng lời nói của ông, đều khiến cô có cảm giác bản thân là người có lỗi. Và Khanh đã bắt đầu hiểu ra, một người khôn ngoan như ông Thịnh, sẽ không bao giờ sử dụng cách thức ép buộc người khác, mà luôn lựa chọn phương án, khiến người khác phải tự từ bỏ sự lựa chọn của mình.
“Xin lỗi cháu. An chưa nói với bác điều này. Vậy là bây giờ cháu đang sống một mình, hay cùng với anh, chị, em?”
“Cháu sống một mình ạ. Nhà cháu không có anh, chị, em.”
Ông Thịnh gật gù.
“Vậy là cháu không có quá nhiều rằng buộc như con gái bác. Cháu có thể tự ý sống theo lý tưởng của mình, mà không cần quan tâm đến suy nghĩ của bất cứ ai. Cháu cũng không phải mang trên vai trọng trách quá lớn từ gia đình giống như An. Cuộc sống của cháu bây giờ, chỉ cần trôi qua nhẹ nhàng, có một người yêu thương cháu, như thế là đủ. Còn Nhật An, nó có bác, có cả một tập đoàn, với hàng nghìn nhân viên đang phải dựa vào nó. Theo cháu, với sức của một mình con gái bác, liệu nó có gánh vác được từng đó trách nhiệm không? Cháu sẽ giúp được nó chứ?”
“Cháu...”
“Bác là đàn ông, tuy không dám nhận là người giỏi giang, nhưng cũng đủ mạnh mẽ, để có thể chống đỡ được cả cơ nghiệp này cho tới ngày hôm nay. Nhưng sức người có hạn. Bác cũng đã bắt đầu cảm thấy mình không còn đủ sức lực nữa rồi. Đến bác còn như vậy, thì sau này, liệu cái An sẽ phải làm thế nào đây? Chắc chắn, nó sẽ không bao giờ muốn, những thành quả mà bác làm ra, bị phá hủy trong tay nó. Và nó cũng không thể, để cuộc sống của hàng nghìn nhân viên kia, phải khốn đốn vì nó được. Chi bằng, có một người, cùng chung tay với nó, giúp sức cho nó, có phải là tốt hơn không? Cháu thấy bác nói đúng chứ?”
“Bác muốn cháu rời xa An?”
“Cháu nghĩ thế nào?”
“Cháu sẽ rời xa An, nếu như cô ấy muốn.”
Trong lòng ông Thịnh, rõ ràng là muốn Khanh phải rời xa An. Nhưng ngoài miệng, ông lại không hề nhắc tới điều đó. Có chăng, ông muốn Khanh phải tự nhận ra, và tự rút lui. Người đàn ông này quá khôn ngoan và lọc lõi. Ngoài mặt thì tỏ ra cao thượng, nhưng trong tâm, lại chẳng hề cho đối phương có sự lựa chọn của riêng mình. Khanh nhìn người đàn ông này, cảm giác của cô, vừa là sợ hãi, vừa là nể phục. Và cô tin rằng, nếu như tình cảm của mình dành cho An không đủ lớn, thì với cái uy của ông Thịnh, cô đã run sợ mà chấp nhận từ bỏ rồi.
“Vậy là, cháu muốn An phải một mình đương đầu với khó khăn? Cháu muốn nó phải có một ngày, tự mình vắt kiệt sức lực để làm tròn trách nhiệm và bổn phận với gia đinh, với sự nghiệp của nó?”
“Cháu sẽ ở bên cạnh, để động viên và tiếp sức cho cô ấy?”
Ông Thịnh bất ngờ cười lớn.
“Cháu nghĩ rằng, những gì mà con gái bác sẽ phải trải qua, chỉ đơn giản là một cuộc chạy đua tiếp sức thôi sao? Chắc An cũng nói cho cháu biết việc, nó đang cạnh tranh vị trí Tổng Giám đốc của tập đoàn chứ?”
Khanh gật đầu.
“Thực ra, với cương vị của mình, bác có thể trực tiếp đề bạt An vào vị trí đó với Hội đồng quản trị của công ty, nhưng bác lại không làm điều đó. Cháu muốn biết lý do vì sao không?”
Lần này thì Khanh lắc đầu. Hay nói đúng hơn, là cô không muốn đưa ra phán đoán của mình.
“Bác muốn An làm quen dần với khó khăn. Và quan trọng hơn, bác muốn nó phải trải qua cảm giác thất bại. Cho tới khi đó, bác hy vọng rằng, cháu sẽ hiểu được rõ hơn, về bản tính thật sự của con gái bác.”
Khanh thoáng rùng mình. Cô cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình, khi bị ánh nhìn sắc lẹm của ông Thịnh lướt qua.
“Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ. Và bản chất của con người, sẽ được bộc lộ rõ nhất, khi họ chẳng còn gì để mất. Những gì bác nói hôm nay, cháu hãy suy nghĩ và tự đưa ra quyết định. Hạnh phúc, hay khổ đau, đều nằm trong tay cháu. Sau này, bác sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa. Nhưng nên nhớ rằng, nếu là hạnh phúc, thì cả hai đều hưởng. Còn ngược lại, có lẽ, chỉ mình con gái bác phải nhận thôi. Bác có việc, nên về trước. Cháu cứ ngồi, thưởng thức thêm một tuần trà nữa cũng được. Bác sẽ thanh toán luôn.”
Ông Hoàng Thịnh đứng dậy, đi ra phía cửa. Như chợt nhớ ra điều gì, ông liền quay đầu lại, nhìn Khanh một lượt nữa, rồi tự nhiên mấp máy môi, nói với chính mình một câu: “Thực sự rất giống.”
++***++
“Mẹ.”
Khanh hé mở cửa phòng ngủ, thấy bà Vân – mẹ Trang đang nằm trên giường, cô cất tiếng chào, rồi nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
“Con thấy bố nói mẹ mệt. Hay sáng mai, mẹ qua viện, con đưa mẹ đi khám tổng quát xem sao.”
“Mẹ không sao. Dạo này, có nhiều việc phải lo nghĩ, nên hơi đau đầu thôi. Con mới tới à?”
Mẹ Trang xoay người lại, nhìn Khanh.
“Con tới được một lúc, nhưng ngồi nói chuyện với bố ở dưới nhà. Mẹ nằm dịch ra đây, con xoa đầu cho.”
Đặt đầu bà Vân lên đùi mình, Khanh xoa bóp nhẹ nhàng, giúp bà xua đi cơn đau.
“Mẹ không được lạm dụng thuốc giảm đau đâu đấy. Để mai con lấy thêm thuốc bổ về cho mẹ. Thêm nữa là mẹ không được lo nghĩ quá nhiều, phải để cho não bộ được nghỉ ngơi chứ.”
“Được rồi, được rồi. Con càng ngày càng khó tính giống bố rồi đấy.”
Bà Vân mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại, tận hưởng cảm giác thoải mái từ đôi bàn tay của Khanh truyền tới.
“Con thực sự không muốn nói gì với mẹ sao?”
Nằm một lúc lâu, vẫn thấy Khanh giữ im lặng, lại khiến chính bà Vân cảm thấy sốt ruột. Bà mở mắt, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Khanh, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác bất an.
“Mẹ. Tại sao con lại không được yêu An?”
Khanh thoát khỏi những dòng auy nghĩ miên man đang chất chứa ở trong đầu để quay trở về với thực tại. Cô dừng lại động tác của tay mình, nhìn thẳng vào ánh mắt của bà Vân, chờ đợi câu trả lời.
“Chẳng phải là mẹ đã nói với con rồi sao?”
Bà Vân ngồi dậy, dựa lưng vào tường, tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Giữa hai đứa, có quá nhiều sự khác biệt. Mà khác biệt quá nhiều, thì sẽ không được bền lâu. Và cuối cùng, điều hai đứa sẽ nhận được, chính là sự tiếc nuối và khổ đau. Đã biết trước được kết cục như thế, thì nên rời bỏ từ sớm, có phải là hơn không?”
“Nghĩa là, ngay từ khi bắt đầu, tình yêu mà con dành cho cô ấy đã là sai lầm?”
“Tình yêu thì không có sự phân biệt đúng sai. Có chăng, là con đã chọn nhầm người để trao đi tình cảm của mình mà thôi.”
“Thực ra, bố của An đã từng đếm tìm con.”
“Tim con? Ông ta muốn gì?”
Bà Vân sửng sốt, ngồi thẳng người dậy, để nghe Khanh nói.
“Bác ấy cũng có chung một quan điểm với mẹ, muốn con và An chia tay.”
“Ông ta còn nói điều gì khác nữa không?”
Khanh lắc đầu, chán nản.
“Bác ấy muốn con đưa ra sự lựa chọn?”
“Lựa chọn?”
“Vâng. Chọn giữa hạnh phúc và khổ đau? Chọn ở bên An, hay là rời xa cô ấy?”
“Và quyết định của con?”
“Con muốn được cùng An, hạnh phúc ở bên nhau.”
“Hai con sẽ có được điều đó, nếu Nhật An có một xuất thân khác.”
“Con không hiểu”
“Nghĩa là, nếu con bé được sinh ra ở một gia đình bình thường khác, không có một người bố giàu có, không có một khối tài khổng lồ sau này sẽ phải quản lý, và không phải mang trên vai một trọng trách lớn lao. Người như con, sẽ không thể nào san sẻ nổi gánh nặng đó với con bé được đâu. Nên chia tay, sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai đứa.”
“Mẹ và ông ấy, đều nói giống nhau.”
“Vì mẹ và ông ấy đều là những người làm cha, làm mẹ. Mà cha mẹ thì luôn mong muốn con mình có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.”
“Vậy chỉ cần con và An có cuộc sống hạnh phúc là được, phải không? Nếu chúng con làm được điều đó, mẹ sẽ đồng ý chứ?”
“Câu này, con nên hỏi bố của An, chứ không phải là mẹ.”
Bà Vân cảm thấy buồn bực vì sự cố chấp, cố tình không hiểu rõ vấn đề của Khanh. Bà thở dài một tiếng, rồi nằm xuống, tiếp tục quay mặt vào tường.
Ruột gan Khanh cứ rối như tơ vò. Cô không muốn bản thân trở thành kẻ nhu nhược, chỉ vì bị người lớn ngăn cản, mà lại quyết định chia tay với người mình yêu. Nhưng cô cũng không thể không nghĩ tới những lý do mà bố An và mẹ Trang đã đưa ra. Cô sợ rằng, sự cố chấp của mình, rất có thể, sẽ đẩy An vào tình thế khó khăn.
“Chị Khanh.”
Ốc Sên từ bên ngoài, ngó đầu vào, khẽ cất tiếng gọi.
Khanh đưa mắt nhìn ra, rồi lại quay vào nhìn bà Vân đang nằm im. Cô biết bà vẫn chưa ngủ, nên đứng dậy, xin phép, rồi mới nhẹ nhàng đi ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Ốc Sên lôi xềnh xệch mình lên phòng của cô ấy, Khanh không khỏi thắc mắc.
“Chị. Dạo này chị và chị An vẫn bình thường chứ?”
Ốc Sên cẩn thận đóng chặt cửa phòng lại, rồi mới lên tiếng.
“Ừ, vẫn bình thường. Sao em hỏi vậy?”
“Thì mấy hôm trước chị Trang với mẹ có nói với nhau về chuyện của chị, nên em nghe lỏm được. Em sợ, chị vì sự phản đối của mẹ, mà lại suy nghĩ.”
“Chị không sao. Dần dần, chị sẽ tìm cách để thuyết phục mẹ.”
“Vâng. Mà chị An có kể chuyện gì với chị không?”
“Không. Gần một tuần nay chị và An không gặp nhau rồi. Cô ấy nói là đi công tác.”
Khanh cũng cảm thấy khó hiểu về thái độ của An trong thời gian gần đây. Hai người không còn thường xuyên nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Có chăng chỉ là những lời hỏi thăm xã giao, như những người bạn bình thường. Ngay cả việc cô ấy đi công tác, thì cũng đợi tới khi đến nơi rồi, cô ấy mới gọi điện thông báo. Cô nhận ra, hình như, An đang có điều gì đó muốn giấu mình. Trong lòng, lại không ngừng nghĩ tới điều mà bố cô ấy đã nói.
“Chị ấy về từ hôm qua rồi. Nhưng mà công việc không được thuận lợi lắm. Thấy chị ấy rất căng thẳng, hay là, chị đến động viên chị ấy xem sao. Biết đâu, có chị ở bên cạnh, chị ấy lại có thêm động lực.”
“Về rồi ư?”
Khanh mím chặt hai môi lại. Lồng ngực cô như có vật nặng đè lên, cực kỳ khó chịu. Cô thấy mình như đang đứng trước biển, ngắm nhìn cơn giông đang chuẩn bị ập vào bờ. Chỉ có thể đứng im một chỗ mà đón nhận, không có cách nào đối phó.
++***++
Khanh tỉnh dậy, cô quờ tay sang bên cạnh. Trống trơn. Đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương, cô lười biếng, chẳng muốn rời khỏi chiếc giường này.
Nhớ lại tối hôm qua, khi Khanh tới đây thì An vẫn đang chúi đầu vào đống công việc của mình. Cô thực sự muốn cùng cô ấy tâm sự, nhưng lại sợ làm phiền, nên cứ ngồi vậy mà nhìn An làm việc, cho tới lúc ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm một mình, trơ trọi trên chiếc giường rộng lớn này.
Kéo chiếc chăm trùm kín đầu, Khanh mong muốn giấc ngủ có thể trở lại một lần nữa. Ngày hôm nay, cô không có việc gì để làm. Nếu quay về nhà thì cũng chỉ có một mình. Còn ở đây, cô lại cảm thấy cô đơn. Nên chỉ muốn ngủ thêm một giấc nữa, ngủ đến tối luôn thì càng tốt.
Nhưng trằn trọc mãi cũng chẳng thể nhắm mắt nổi. Trong đầu cứ văng vẳng những câu nói của bố An hôm trước. Hình như đã ghim sâu vào trí não cô, không thể xóa nổi.
“A lô.”
Khanh với lấy chiếc điện thoại, trả lời với giọng uể oải.
“Chị dậy rồi à? Em có việc gấp, nên phải đi từ sớm. Chị dậy đánh răng, rồi ra ngoài ăn sáng nhé. Xin lỗi, mấy hôm nay em không có nhà, nên tủ lạnh cũng không còn gì cả.”
“Ừ. Em cứ lo công việc đi. Chị tự biết lo cho mình mà.”
“Giận em à?”
“Không.”
“Nhưng em thấy giọng chị khác.”
“Tại chị vẫn đang ngủ, bị em đánh thức nên mới vậy.”
An bật cười, nhanh chóng tin vào lời giải thích của Khanh.
“Chị muốn biến thành con sâu ngủ à? Hôm nay không phải đi làm sao?”
“Không. Tối nay trực, nên ban ngày được nghỉ.”
“Vậy à? Nhưng chị cũng phải dậy đi ăn đã, rồi về ngủ tiếp cũng được. Em để lại một bộ chìa khóa nhà ở trên bàn, chị lấy mà dùng nhé. Lần sau tới, nếu em không có nhà, thì cứ vào rồi đợi em về là được.”
“Ừ. Biết rồi.”
Khanh ngắt máy. Mệt mỏi rời khỏi giường. Lần đầu tiên, kể từ khi tới nhà An, Khanh nảy sinh ý định, muốn khám phá mọi ngõ ngách trong ngôi nhà này. Cô muốn được biết, hằng ngày, mỗi khi ở nhà một mình, An sẽ làm gì? Cô muốn được biết, rốt cuộc trong căn nhà này, đã lưu giữ lại những kỳ niệm gì, mà khiến An yêu thương và muốn gì giữ nó đến mức, phải bằng mọi cách, để bố mình cho ở lại đây?
Nghĩ là làm. Khanh chẳng vội đánh răng rửa mặt, mà đi quanh ngôi nhà, ngó qua từng nơi một. Phòng ngủ của An, rồi đến phòng cô ấy dùng để đọc sách, một căn phòng nữa để không, và ở trong góc nhỏ, là một căn phòng được đóng kín cửa. Những chiếc rèm che nắng được buông xuống, khiến nó trở nên tối tăm, tĩnh mịch. Khanh nhìn qua cửa kính vào trong, rồi định bụng bước đi. Nhưng được vài bước, trí tò mò lại thôi thúc cô quay trở lại. Cô mạnh dạn chạm vào tay nắm cửa, kéo xuống, rồi bước vào.
Trong phòng, chỉ có một vật đang được phủ một lớp khăn trắng lên và chiếc ghế đặt ở phía trước, còn lại không hề có bất cứ đồ đạc gì hết. Khanh đặt tay, sờ nhẹ lên vật thể đó qua tấm vải màu trắng. Một thanh âm bất ngờ được phát ra, vọng vào bốn bức tường, rồi dội thẳng vào tai Khanh, khiến cô giật mình, hoảng sợ. Lật tấm khăn ra, Khanh mới phát hiện ra, đó là một chiếc đàn piano đã cũ. Có lẽ, đã lâu lắm rồi, không có ai sử dụng tới nó. Khanh nhanh chóng trùm chiếc khăn lại như cũ, rồi rời khỏi căn phòng, mà cô cho rằng, ở đó, đang chất chứa bí mật của riêng An.
Rời khỏi nhà An ngay sau đó, Khanh tìm đến quán cafe quen thuộc nơi phố cổ. Vào giờ này, mọi người đều đã đi làm hết, nên quán khá vắng khách. Chỉ có một mình Khanh ngồi trên góc ban công, nhâm nhi ly cafe đen đặc, và lắng nghe âm thanh du dương của bản nhạc Fur Elise, được phát ra từ những chiếc loa được gắn ở các góc tường trong quán.
Cho tới khi một bản nhạc khác được thay thế, Khanh vẫn còn chìm đắm trong không gian dạt dào, sâu lắng, và tinh tế của Fur Elise mà tiếng đàn piano kia mang lại.
Khanh lại tiếp tục nghĩ về An. Từ nhiều ngày nay, cô vẫn không ngừng nghĩ về cô ấy, nghĩ về chuyện tình cảm của hai người. Lấy điện thoại từ trong túi ra, Khanh gõ vài ký tự. Nhưng cũng phải do dự một lúc, cô mới dám gửi đi. Nội dung, chỉ là một câu hỏi, đã có sẵn đáp án.
“Nếu như bắt buộc phải lựa chọn, em sẽ chọn những gì em đang theo đuổi hay là chọn chị?”
++***++
An rời cuộc họp với tâm trạng cực kỳ căng thẳng. Cô vừa về đến phòng làm việc, lại tiếp tục nhận được cuộc gọi đến từ Quang.
“Em nghe ạ.”
“Anh đã tìm được người nhân viên bảo dưỡng chiếc xe đó rồi.”
“Hơn một năm rồi, mà bây giờ anh mới tìm được. Làm em tưởng anh ta không tồn tại chứ?”
“Thì anh cũng đâu phải siêu nhân. Chuyện xảy ra với em, đã được phía công an kết luận là một vụ tai nạn rồi, nên việc điều tra lại, anh chỉ có thể làm một mình, và nhờ một vài đồng nghiệp thôi. Anh cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Quang cảm thấy không hài lòng về thái độ vừa rồi của An. Cũng chỉ vì cô ấy không tin vào kết quả mà phía công an đưa ra, nên đã bắt anh, bằng mọi cách, phải tìm ra một nguyên nhân khác, dẫn đến vụ tai nạn của mình. Để giúp đỡ em gái mình, anh đã không tiếc thời gian và công sức, còn tận dụng hết tất cả những mối quan hệ của mình, mới lấy được biên bản khám nghiệm hiện trường của ngày hôm đó. Rồi sau khi phát hiện thêm một vài nghi vấn, anh lại lao vào tìm hiểu. Vậy nhưng, điều anh nhận được bây giờ, lại chính là sự thất vọng của An, trước công sức mà anh đã bỏ ra.
“Xin lỗi. Tại em nóng ruột quá.”
“Anh ta đã bị chủ gara đó cho nghỉ việc, sau khi vụ tai nạn của em xảy ra được một tuần, mà không nói nguyên nhân, nên phải về Hải Phòng làm. Vì thế, khi anh tới đó để hỏi về việc bảo dưỡng chiếc xe, không một nhân viên nào chịu tiết lộ. Họ chỉ nói rằng, xe mà em đi đã được kiểm tra rất kỹ, và không có vấn đề gì. Cho tới khi anh tìm được người thực sự đã bảo dưỡng xe.”
“Anh ta nói sao?”
“Anh ta nói, khi kiểm tra xe, đã phát hiện phanh xe có vấn đề, và có đề nghị thay, nhưng người đưa xe tới bảo dưỡng đã không đồng ý. Anh ta còn nói, hệ thống dẫn điện của xe cũng có chút trục trặc, nhưng chủ của xe lại chẳng hề quan tâm đến sự cảnh báo đó.”
An giận run người, khi nghe Quang thuật lại những gì mà anh đã điều tra được. Vậy là mọi suy đoán của cô từ trước tới nay, đều đã trở thành sự thật. Nỗi căm ghét, oán hận trong lòng cô lại càng sục sôi.
“Em đã nói rồi mà. Tất cả là do bà ta. Bà ta đã cố tình bảo anh Tuấn lấy chiếc xe đó để đưa em đi. Từ trước tới nay, bà ta luôn có dã tâm đối với em. Trong lòng, lúc nào cũng chỉ mong em chết đi, để bà ta chiếm lấy toàn bộ khối tài sản của nhà em, cho con trai riêng của mình. Em đã nói anh ngay lúc đó, phải làm đơn xin khám nghiệm lại hiện trường mà anh không nghe. Nếu như vậy, thì bây giờ, bà ta đâu còn có thể ngồi đây, mà nghĩ ra mọi cách để cản trở công việc của em chứ. Nếu như anh nghe em, thì có phải bà ta đã nhận được quả báo, cho tội ác mà mình đã gây ra rồi không?”
“An. Bình tĩnh đã.”
“Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào đây? Vì em, mà một người vô tội đã phải chết thay. Nếu là anh, anh có thể bình tĩnh được không? Anh cho em gặp nhân viên chữa xe kia, em sẽ đưa tiền để anh ta ra tòa làm chứng. Em phải kiện bà ta đến cùng.”
“Tại sao em vẫn không chịu hiểu chứ? Dù em có kiện thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có tòa án nào, kết tội bà ta được. Vì sự thật, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tuấn, là do cậu ta chạy xe quá tốc độ, nên khi chiếc container kia bất ngờ lao ra, cậu ta đã không kịp xử lý. Bởi vậy, nên mới xảy ta chuyện đáng tiếc. Dù người thợ bảo dưỡng kia có đứng ra xác nhận những gì mà anh ta đã thấy khi kiểm tra tình trạng của chiếc xe thì cũng chẳng giải quyết được gì. Bà ta chỉ cần khai, là mình chưa muốn sửa, hoặc là định làm điều đó tại một gara khác có uy tín hơn cũng được. Không ai có thể bắt bẻ cả. Anh đồng ý tìm hiểu thêm cho em, chỉ là muốn em có sự cảnh giác hơn với thủ đoạn của người đàn bà đó, chứ không phải để em dùng thông tin đó làm bằng chứng, để kiện bà ta ra tòa. Sẽ chẳng được gì đâu.”
An lặng người, nhớ lại buổi tối hôm đó. Cô và Hoàng Tuấn, sau khi ăn tối và bàn công chuyện với đối tác xong, cũng đã là quá khuya. Cô thì muốn hai người ở lại khách sạn, rồi sáng mai về Hà Nội, nhưng Tuấn nhất định không nghe. Anh nói rằng, hôm đó là ngày đặc biệt của mình, nên nhất định phải trở về Hà Nội, trước khi bước sang ngày mới. Quả thực, khi đó Hoàng Tuấn lái xe với tốc độ rất cao. Ngay cả bản thân cô, cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Và khi chiếc xe container kia bất ngờ lao ra, thì...
Kể từ khi biết Khanh chính là bạn gái cũ của Tuấn, An đã quyết định chôn vùi đi mọi chuyện. Cô không thể để cho Khanh biết, vì muốn được trở về, cùng cô ấy tổ chức kỷ niệm bảy năm yêu nhau cả hai người, nên Tuấn mới phóng xe với tốc độ kinh hoàng như vậy. Cô sợ rằng, nếu như Khanh biết điều đó, nỗi đau đớn, dằn vặt trong lòng cô ấy, sẽ lại một nhiều hơn.
Cảm xúc trong lòng An lúc này, là một mớ hỗn độn. Là cảm giác có lỗi, vì bản thân là một phần nguyên nhân gây ra cái chết của Tuấn. Là cảm giác căm thù, khi biết được, âm mưu thâm độc của bà Hương đối với mình. Và thêm cả giận dữ, cùng với sự quyết tâm sẽ lấy lại tất cả mọi thứ, vốn thuộc về mình nữa.
An cầm lại điện thoại lên, cô định sẽ gọi cho Khanh, xem cô ấy đang làm gì. Nhưng khi màn hình bật sáng, mới phát hiện ra, mình còn một tin nhắn chưa đọc. Cũng thật tình cờ, tin nhắn đó lại là của cô ấy.
Vừa lướt qua một lượt, ánh mắt An đã trở nên tối sầm. Cô chán nản, ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Ý định ban đầu muốn gọi cho Khanh, cũng chẳng còn nữa.
Ngả đầu về phía sau, An nhắm chặt đôi mắt của mình lại. nước mắt cứ tự nhiên mà tuôn trào. Thời gian gần đây, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. Nhưng cô lại không muốn để Khanh biết điều đó. Trước mặt Khanh, cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ, tỏ ra tràn đầy sức sống. Để khi còn lại một mình, cô lại thấy sức lực của mình dường như đã cạn kiệt.
Cô thực sự muốn biết, tại sao, Khanh lại đi hỏi mình câu hỏi đó? Tất cả những gì mà cô đã làm từ trước tới nay, không lẽ là chưa đủ đối với Khanh? Tình cảm của cô, thành ý của cô, vẫn không đủ chân thành, để xóa hết mọi nghi ngờ của cô ấy sao?
An bỗng nhiên bật ra một tràng cười khô khốc. Cô chợt nhận ra, hình như, mình đã yêu Khanh quá nhiều mà quên mất rằng, chính bản thân cô cũng cần phải được yêu thương, được thấu hiểu, được sẻ chia.
An quyết định sẽ không trả lời câu hỏi của Khanh qua điện thoại như thế này. Cô sẽ gặp trực tiếp cô ấy mà nói rằng, đừng bắt buộc cô phải lựa chọn một cách vô lý như thế. Bởi với cô, sự nghiệp và cô ấy đều quan trọng giống nhau. Nếu như những gì mà cô đang theo đuổi là thức ăn, thì Khanh chính là nước uống. Cả hai thứ ấy, đều không thể thiếu được.
++***++
“Cuối tuần này, bệnh viện mình tổ chức đi khám bệnh miễn phí cho các cụ ở viện dưỡng lão, chị có đi không?”
“Có, em đăng ký luôn cho chị nhé.”
Khanh đồng ý ngay lập tức, mà không cần phải suy nghĩ.
“Hì, em biết thế nào chị cũng đi mà, nên đã đăng ký luôn rồi.”
Cả hai người cùng nhìn nhau, rồi bật cười. Kể từ khi Khanh về bệnh viện công tác, Hà là người gắn bó với cô nhiều nhất. Và sau những hiểu lầm không đáng có, giữa hai người, lại càng hiểu nhau nhiều hơn.
“Mời vào.”
Nghe tiếng gõ cửa, Hà nói vọng ra, nhưng lại không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Sợ rằng người đứng ngoài kia không nghe thấy tiếng của mình, cô đành đứng dậy đi ra mở cửa.
Bà Hoa đứng ở ngoài đó, với thái độ ngập ngừng, lưỡng lự. Bà đã tới đây rồi, cũng lấy hết can đảm để gõ cửa, nhưng ngay sau đó, lại thay đổi ý định, muốn rời đi.
Khanh ngẩng mặt lên khỏi tập bệnh án và nhìn ra.
“Bác trai có vấn đề gì phải không ạ?”
“Không. Ông ấy không sao?”
Bà Hoa vội lên tiếng, khi thấy Khanh rời ghế, định lao ra khỏi phòng.
“Là tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
“Vậy mời bác vào trong phòng ngồi ạ.”
“Không phải là tới giờ nghỉ trưa rồi sao? Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau chứ? Ngay gần đây thôi cũng được. Tôi mời.”
“Vâng, được ạ. Nhưng là bác mời, còn cháu thanh toán.”
“Thế nào cũng được.”
Đi cùng Khanh tới một nhà hàng gần bệnh viện, bà Hoa không ngừng nghĩ về những lời khen ngợi trước đó của con trai mình về cô gái này. Và nếu như không vì sự cố đáng tiếc kia xảy đến, thì có lẽ, ấn tượng của bà về Khanh, vẫn tốt đẹp như những lần cô được Tuấn đưa về nhà. Phải chăng, nỗi mất mát quá lớn, đã làm mờ đi sự cảm nhận trong con người bà, khiến bà không thể phân biệt được thế nào là tốt, xấu, thế nào là đúng, sai cho quyết định của cô ấy?
Trong những ngày chồng mình nằm viện, bà mới có cơ hội được nghe những bệnh nhân khác kể về Khanh. Bà cũng được đôi lần chứng kiến, sự tận tình, cũng như thái độ ân cần, chu đáo của cô ấy với từng bệnh nhân. Chính những hành động đó của Khanh, đã khiến bà ngộ ra một điều, vì sao, con trai bà, lại yêu cô ấy nhiều đến thế? Sự trách móc, lòng hận thù được dung dưỡng trong con người bà bấy lâu nay, bỗng chốc tan biết hết.
“Cảm ơn cô đã giúp chồng tôi hồi phục được sức khỏe nhanh như vậy?”
“Nếu biết trước, mục đích bác muốn ăn cơm cùng với cháu là như thế này, thì cháu đã không nhận lời rồi.”
Khanh buông đũa, đặt xuống bàn. Cô nhìn bà Hoa, nửa đùa, nửa thật.
“Vì nếu người nhà bệnh nhân nào cũng muốn cảm ơn bác sỹ như vậy, thì chúng cháu sẽ không bao giờ phải ăn cơm nhà rồi.”
“Xin lỗi.”
“Dạ.”
Khanh giật mình. Cô tưởng như bản thân vừa mới nghe nhầm câu nói của bà Hoa.
“Xin lỗi cháu, vì những gì bác đã gây ra bấy lâu nay. Có lẽ, những lời này, nói ra bây giờ là quá muộn, nhưng bác vẫn muốn nói, để mong nhận được sự tha thứ của cháu.”
Bà Hoa ngập ngừng, khi nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
“Bác đừng nói vậy. Thực lòng, chưa bao giờ cháu dám giận bác. Bởi nếu là bác, cháu cũng sẽ có những phản ứng như vậy.”
“Thôi. Chuyện đã qua rồi, mình đừng nên nhắc lại nữa. Mọi hiểu lầm trước kia, cứ xem như là chưa từng có, được không cháu?”
“Dạ.”
Khanh mỉm cười. Cô còn mong gì hơn nữa, ngoài sự tha thứ này của bà Hoa dành cho mình.
“À. Bác nghe Nam nói, cháu đã khuyên nó nghỉ việc ở công ty, để về quản lý nhà hàng cho bác.”
“Vâng. Cháu xin lỗi vì đã can dự...”
“Không, không. Bác đang định cảm ơn cháu vì điều đó. Hai bác cũng đã bảo nó nhiều lần, nhưng nó nhất định không nghe. Lúc nào cũng lấy lý do là muốn ra ngoài làm để được va chạm, học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh. Bây giờ, nó chịu về nhà làm, bác và bác trai đều rất vui.”
“Có lẽ, sau khi bác trai xảy ra chuyện, em ấy đã hiểu ra trách nhiệm của bản thân đối với gia đình là quan trọng như thế nào?”
“Ừ. Hai bác cũng chỉ còn một mình nó, nên cũng cũng mong là sau này, nó có trách nhiệm hơn với gia đình hơn.”
“Bác đừng quá lo. Nam là một người hiểu chuyện, cháu tin, em ấy sẽ không để hai bác phải phiền lòng đâu.”
Bà Hoa không giấu nổi sự cảm động của mình, trước những lời an ủi chân thành của Khanh. Đôi mắt bà rơm rớm nước. Tội thân cho con trai bà, đã ra đi quá sớm. Nếu không, giờ nó đã có một người vợ hiền, còn ông bà đã có được đứa con dâu thảo này rồi.
“Khanh này.”
Lau vội những giọt nước vừa chảy ra nơi khóe mắt, bà Hoa cầm lấy tay Khanh, nắm nhẹ.
“Nếu như, bác chỉ nói là nếu như thôi nhé, thằng Tuấn nhà bác còn sống, thì hai đứa sẽ...”
“Cháu sẽ vẫn yêu anh Tuấn. Ngay cả bây giờ, vẫn còn yêu ạ.”
Khanh không cần lấy một giây để suy nghĩ, mà xác nhận ngay nỗi hiềm nghi còn chất chứa trong lòng bà Hoa.
“Anh Tuấn là mối tình đầu của cháu. Trong suốt bảy năm yêu nhau, anh ấy luôn động viên, và ở bên cạnh, những lúc cháu khó khăn, suy sụp nhất. Khi mẹ cháu qua đời, cháu đã tưởng như mình mất tất cả, nhưng anh ấy vẫn luôn ở bên, và giúp cháu nhận ra, bản thân mình vẫn còn tồn tại.”
“Cháu nói vậy là bác hiểu rồi. Cảm ơn cháu.”
Hai bàn tay bà Hoa, áp chặt lấy bàn tay Khanh, vỗ nhẹ.
“Bác không dám đề nghị cháu thêm điều gì nữa, nhưng nếu có thể, cháu hãy xem nhà bác, như nhà của mình, thêm một lần nữa, nhé.”
“Vâng.”
Khanh cũng không thể kiềm được nỗi xúc động ở trong lòng. Cô bật khóc. Đến bây giờ, Khanh vẫn luôn tin rằng, ở một nơi nào đó, Hoàng Tuấn vẫn luôn dõi theo, chở che, bao bọc cho cô. Và hình như, cô còn cảm nhận thấy nụ cười của anh, khi chứng kiến cô và bà Hoa đang hòa hợp với nhau như thế này.

“Khanh. Đợi anh đã.”
Đặng Nguyên lao từ trong nhà ra, đứng trước mặt Khanh, chặn lại.
“Muộn rồi. Để anh đưa em về.”
“Không cần...”
“Không phải em nói, sẽ coi anh là bạn sao? Hơn nữa, anh cũng có việc muốn nhờ em.” Nguyên hướng mắt vào phía trong. “Là chuyện của bố anh.”
“Nhưng...”
“Xe của em cứ để ở đây. Sáng mai anh sẽ mang đến bệnh viện, hoặc mang sang nhà em sớm cũng được.”
Tất cả những lý do mà Khanh định đưa ra để từ chối lời đề nghị của Nguyên, đều bị anh bác bỏ. Không còn cách nào khác, cô đành phải ngồi lên xe, để anh đưa về nhà.
“Chắc em cũng biết dự định của bố anh, sau khi ông về hưu rồi chứ?”
Vừa lên xe, Nguyên đã lên tiếng trước.
“Vâng. Em đã nghe thầy nói rồi.”
“Thực ra, anh không đồng ý với dự tính đó của bố. Anh muốn ông được nghỉ ngơi theo đúng nghĩa của từ về hưu. Cả cuộc đời bố anh đã vất vả vì bệnh nhân rồi, đến lúc có tuổi, cũng phải dành thời gian cho riêng mình chứ. Anh đã ngăn, nhưng ông nhất định không nghe.”
“Em hiểu ý anh. Nhưng với thầy, còn làm việc, có nghĩa là còn sống. Từ trước tới nay, chưa bao giờ thầy thích sự nhàn rỗi cả. Hơn nữa, việc cứu người, cũng là tâm nguyện suốt đời của thầy. Anh cứ đồng ý, để thầy mở phòng khám đi. Không sao đâu.”
“Nhưng anh thấy việc mở phòng khám còn vất vả hơn cả khi bố anh làm ở viện. Đủ thứ phải lo. Một mình bố anh, quản không nổi đâu.”
“Không phải một mình thầy đâu ạ. Phòng khám này, thầy và một vài đồng nghiệp đã nghỉ hưu khác cùng chung tay góp sức vào. Với lại, quy mô cũng không phải là lớn lắm, nên anh không cần lo lắng quá như vậy. Em cũng đã hứa với thầy, nếu rảnh rỗi, sẽ qua đó, phụ giúp thầy nữa.”
“Như thế thì may quá. Có em ở bên cạnh giúp đỡ là anh yên tâm rồi. Cảm ơn em.”
Đặng Nguyên cười tươi. Ánh mắt anh lóe sáng, khi nghĩ rằng, cơ hội dành cho mình vẫn còn đó.
“Anh nói vậy, khiến em khó nghĩ quá. Em tới phụ thầy, cũng là để học hỏi thêm kinh nghiệm thôi. May mà thầy không từ chối đấy.”
Một người như Khanh, lại luôn tự đánh giá thấp bản thân mình, để cầu tiến, luôn khiến cho Nguyên cảm phục. Anh quay sang nhìn cô, cảm giác yêu thương lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng. Bản thân lại phải cố kìm nén, nhưng anh không biết, mình có thể kìm nén được bao lâu nữa, trước người con gái xinh đẹp này.
“Bố anh rất thích em.”
Nguyên buột miệng.
“Em cũng rất yêu quý và kính trọng thầy. Ngay từ lần đầu tiên, được nghe thầy giảng bài trên lớp, đã có ấn tượng như vậy về thầy rồi. Sau đó, còn chẳng biết xấu hổ, cứ bám theo thầy, hết lần này tới lần khác để xin tài liệu, và nhờ thầy giảng giải thêm về những kiến thức mà mình chưa hiểu.”
Khanh mỉm cười, nhớ lại những ngày mình còn ngồi trong giảng đường.
“Anh cũng nghe bố kể về em rất nhiều. Một cô sinh viên xinh xắn, lễ phép, và ham học hỏi. Nghe nhiều tới nỗi, dù chưa gặp, mà khi đó anh đã tưởng tượng được hết về em rồi.”
“Thật ạ?”
“Ừ. Ngày đó, anh và bố dù ở cùng một nhà, nhưng ít gặp nhau lắm. Bố anh thì hầu như ăn, ngủ, nghỉ luôn ở bệnh viện. Vậy mà mỗi khi có cơ hội ngồi ăn cơm với nhau, là ông chỉ hỏi về việc học tập, sinh hoạt của anh được vài ba câu, rồi sau đó liền chuyển sang kể chuyện về em. Làm anh nhiều lúc phải phát sinh sự ghen tức ở trong lòng.”
Khanh lén quay sang nhìn Nguyên, để xem, những lời anh đang nói là đùa hay thật. Nhưng cô lại chẳng phát hiện được điều gì, ngoài tâm trạng đang tỏ ra rất vui vẻ của anh.
Khanh không biết, trong công việc Nguyên là người như thế nào? Nhưng qua tiếp xúc với anh trong cuộc sống thường ngày, cô nhận thấy anh là một con người vui vẻ, nhiệt tình, và rất chân thật. Ngược lại hoàn toàn so với những lời nhận xét của An dành cho anh. Là do cô có nhận định sai, hay bởi An có ác cảm riêng với anh nên với vậy? Khanh cũng không rõ. Cô không muốn phải vì An, mà thay đổi quan điểm của mình về Nguyên, nên chỉ có thể hạn chế tiếp xúc với anh, để cô ấy khỏi buồn lòng.
“Khanh này.”
Thấy Khanh giữ im lặng, Nguyên liền lên tiếng gọi.
“Chắc An cũng kể qua với em, về tình hình của bọn anh chứ?”
“Tình hình gì ạ?”
Khanh giả vờ không biết.
“Thì là chuyện anh và cô ấy đang cùng nhau phấn đấu lên vị trí Tổng Giám đốc của Tập đoàn ấy.”
“À. Chuyện đó em cũng biết. Nhưng không phải do An kể. Mà là em gái Trang, cũng là nhân viên của cô ấy nói lại.”
“Ừ. Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em ạ? Em không nghĩ gì cả. Đó là công việc của cô ấy, em không có cách nào để can thiệp.”
“Vậy nếu như em có thể can thiệp? Em có muốn giúp cô ấy không?”
Khanh nhìn Nguyên, tỏ vẻ khó hiểu.
“Ngày mai, các thành viên trong Hội đồng quản trị của công ty sẽ bỏ phiếu cho vị trí đó. Cho tới thời điểm này, cả anh và An đều không ai dám chắc chiến thắng sẽ thuộc về mình. Nhưng chỉ cần một bên bỏ cuộc, thì người còn lại, chắc chắc sẽ là Tổng Giám đốc.”
“Ý anh là...”
“Em đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy chứ?”
Nguyên mỉm cười.
“Với anh, vị trí đó không quá quan trọng bằng An. Nên nếu như em muốn, anh có thể vì em, mà rút lui.”
“Nhưng, tại sao...”
Khanh nhíu mày, ngạc nhiên.
“Anh không biết những người đàn ông khác thì như thế nào, nhưng với anh, trong cuộc đời chỉ có hai thứ là quan trong nhất, đó chính là hạnh phúc và sự nghiệp của bản thân. Và anh thì luôn đề cao hạnh phúc. Tất nhiên, hạnh phúc đó chính là tình yêu và sau này là gia đình của anh. Nên anh có thể hy sinh sự nghiệp, để vun đắp cho hạnh phúc của mình. Bởi anh luôn nghĩ, sự nghiệp có thể bắt đầu lại, nhưng hạnh phúc thực sự, thì rất khó kiếm tìm.”
“Em hiểu ý anh. Nhưng em không thể, và cũng không có tư cách để bắt anh phải làm điều gì đó cho em được. Hơn nữa, để có được vị trí này, cả anh và An đều đã rất cố gắng rồi. Không thể để đến phút cuối, lại bắt anh buông tay được. Với anh, như thế là không công bằng. Còn với An, em tin, cô ấy cũng không muốn như vậy.”
“An rất may mắn, khi có em.”
“Nhưng em lại chẳng thể giúp được gì cho cô ấy.”
Nguyên lắc đầu.
“Không phải là em không giúp được gì, mà là do An, trong những lúc mệt mỏi, cô ấy lại không biết dựa vào em để tìm sự an ủi thôi. Như thế, thật đáng tiếc.”
Khanh cười buồn. Thì ra, sự lựa chọn của mỗi người khác nhau, vẫn luôn là khác nhau. Có người chọn thứ này, có người chọn thứ kia, nhưng cũng có người im lặng, không chọn cho mình điều gì. Bàn tay Khanh vô tình chạm vào chiếc điện thoại trong túi xách. Tin nhắn cô gửi đi mấy hôm nay vẫn còn đó, nhưng câu trả lời, thì cô lại chưa nhận được.
“Em vào nhà đi. Sáng mai anh sẽ mang xe sang sớm cho em.”
Xe đỗ ở trước cổng. Nguyên vẫn như mọi khi, lịch sự xuống xe trước, rồi chạy ra mở cửa giúp Khanh.
“Không cần đâu. Để chiều đi làm về, em qua nhà thầy lấy cũng được.”
“Như thế thì vất vả cho em, mà anh lại cảm thấy có lỗi. Hay là anh đưa xe qua bệnh viện nhé.”
“Vâng. Vậy cũng được. Anh về cẩn thận.”
“Ừ. Chúc em ngủ ngon.”
Chờ cho Khanh bước vào trong nhà, thấy ánh đèn được bật sáng, Nguyên mới yên tâm cho xe chạy đi. Anh không phủ nhận, ấn tượng ban đầu về Khanh, đều là từ bố mang lại. Nhưng sau này, đặc biệt là khi cô trở về từ Mỹ, anh càng nhận ra, tình cảm dành cho cô, là xuất phát từ chính con tim mình, chứ không phải do tác động của bất cứ ai. Đã có những lúc, anh cảm thấy hối tiếc vì sự nhận thức muộn màng đó. Giá như, anh hiểu chính bản thân mình sớm hơn, anh chịu mở lòng mình hơn từ trước, trước cả khi cô sang Mỹ du học, thì biết đâu, giờ hai người đã có thể là của nhau rồi.
++***++
“Em...”
Khanh giật bắn người, khi đèn vừa sáng, cô liền phát hiện An đang từ từ ngồi dậy trên chiếc ghế dài trong phòng khách.
“Em tới lâu chưa? Sao lại khóa hết cổng cửa, rồi tắt điện như vậy?”
“Em tới lâu rồi. Chị Trang nói tối nay phải trực ở tòa soạn, nên không về. Em cũng tưởng chị phải ở bệnh viện, nên mới khóa cửa rồi đi ngủ luôn.”
An đưa tay lên miệng, giả bộ ngáp dài.
“Vậy em tới đây bằng gì?”
“Bằng xe của em. Lúc tới, có chiếc xe tải đậu trong ngõ, nên em gửi xe ở ngoài bãi đỗ.”
“Ừ. Không nằm ở đây nữa, lên trên kia ngủ tiếp đi.”
“Thôi. Em về luôn đây.”
“Về luôn?”
“Vâng. Sáng mai có buổi họp quan trọng, nên em phải về chuẩn bị một vài tài liệu nữa.”
An đứng dậy, xách túi, đi ra phía cửa.
“Ngày mai sẽ có kết quả phải không?”
An khựng người lại. Cô hít một hơi thật sâu, để dồn nén tâm trạng bức bách ở trong lòng mình lại.
“Sao chị biết?”
“Anh Nguyên vừa nói cho chị.”
“Anh Nguyên? Lại là anh Nguyên.”
An cười nhạt.
“Thì ra, anh ta chính là cái trạm thu phát thông tin của chị ở nơi em làm việc đấy hả?”
“Ý em là gì?”
“Không là gì cả. Chị đừng chưa gì mà đã giận như vậy chứ. Em không ghen, không hiểu lầm, và cũng không có bất cứ suy nghĩ gì cả.”
Có thực là không ghen không hiểu lầm, không có suy nghĩ gì... chỉ có một mình An hiểu. Cả buổi tối, cô đã ngồi ở đây để chờ đợi Khanh, để nói cho cô ấy biết sự lựa chọn của mình. Cho đến khi ánh đèn pha ô tô dừng lại trước cổng, cô đứng dậy, nhìn qua khung cửa kính. Lại tiếp tục là màn trò chuyện thân mật giữa Khanh và Đặng Nguyên diễn ra trước mắt. Cô yêu Khanh nhiều thế nào, thì sự ghen tuông trong lòng cũng lớn bằng như vậy. Nên nói cô không nghĩ ngợi, không tức tối là không đúng. Nhưng dù tâm trạng có thế nào đi nữa, cô lại chẳng thể nào thể hiện ra bên ngoài được. Bởi cô đã hứa, sẽ không bao giờ nghi ngờ, và luôn tin tưởng vào cô ấy tuyệt đối rồi. Chính điều này, càng khiến cho sự khó chịu trong lòng ngày một dâng cao.
“Chị không giận, mà ngược lại. Em đã thấy chị về cùng anh Nguyên rồi phải không? Sao không nói gì, mà đã vội bỏ về như vậy?”
Khanh ngồi xuống ghế. Sắc mặc cô trở nên lạnh như băng.
“Không phải em đã hứa là sẽ tin tưởng tuyệt đối vào chị rồi sao? Vậy nên, cần gì phải hỏi nữa.”
“Thật chứ?”
“Chị nghi ngờ em?”
“Được rồi. Em về nghỉ ngơi đi. Chị chúc em may mắn trong cuộc bỏ phiếu ngày mai.”
Khanh không muốn tiếp tục cùng An tranh luận nữa. Cô đứng dậy, bước qua người cô ấy, ra mở cửa trước.
“Nếu như em không giành được vị trí đó thì sao?”
Giữ lấy cánh tay Khanh, An níu lại.
“Thì chị vẫn luôn ở bên em, cho tới khi nào em không cần nữa.”
Quay người lại, đôi mắt Khanh nhìn An, chứa đựng sự chân tình.
“Xin lỗi. Tại dạo gần đây đầu óc em căng thẳng quá, nên dễ tức giận. Chị bỏ qua cho em nhé.”
An ôm chặt lấy Khanh. Có thể, sự ghen tuông, ngờ vực ở trong lòng cô vẫn còn, nhưng bằng vài lời ấm áp của Khanh, cũng đủ để chôn chặt chúng lại.
“Được rồi. Mau về nghỉ ngơi đi. Chị thấy em mệt mỏi quá rồi.”
“Tại mấy hôm nay, em lo lắng quá nhiều, đến nỗi không ăn, không ngủ được. Qua ngày mai, dù kết quả có thể nào, thì mới có thể trở về trạng thái cân bằng được.”
“Dù có thế nào thì cũng phải lo nghĩ cho sức khỏe của mình chứ.”
“Em biết rồi. Em về luôn đây. Ở lại thêm chút nữa, lại phải nghe chị chỉnh đốn. Chán lắm.”
An mỉm cười, buông tay ra khỏi người Khanh. Cô nhanh chóng rời đi, sau khi để lại trên môi Khanh, một nụ hôn thật dài.
Chỉ còn lại một mình Khanh, cô cũng chẳng muốn nén tiếng thở dài ở trong lòng lại làm gì nữa. Thái độ vừa rồi của An, lại khiến cô nghĩ tới lời nói của bố cô ấy. “Bản tính thật sự của một người, sẽ chỉ được bộc lộ, khi họ gặp thất bại.” Và rốt cuộc, cô chẳng thể chung tay, giúp sức được cho cô ấy bất cứ việc gì cả. Những khó khăn mà An đang gặp phải, cô ấy lại chỉ có thể một mình đối diện. Còn cô, ngay cả vai trò là một người động viên, tiếp sức cho cô ấy thôi, cũng không làm được.
“Có khi nào, điều cảnh báo đó sẽ xảy ra?”
Khanh bất chợt rùng mình, sợ hãi.
++***++
Đầu An đau ê ẩm. Ánh sáng ngoài kia chiếu thẳng vào mắt, càng khiến cho cơn đau thêm phần dữ dội hơn. Cô lười biếng, đưa một tay lên che mắt, một tay định kéo tấm chăn lên, để che kín đầu. Khi bàn tay kia chạm vào cơ thể đang trần trụi, An giật mình, ngồi bật dậy.
“Dậy rồi à?”
Giọng của Thương nhỏ nhẹ vang lên, nhưng đối với An, nó lại như tiếng thét chói tai, tới mức khiến bản thân phải kinh sợ.
“Sao... sao Thương lại ở đây?”
“An không nhớ gì ư?”
Thương cũng kéo lấy chiếc chăn, để che đi phần thân thể không một mảnh vải che chắn của mình lại, rồi mới ngồi dậy.
“Tối qua mình đi dự sinh nhật bạn, rồi gặp An đang ngồi uống rượu một mình ở quán bar. Mình tới ngăn An, nhưng không được. Cuối cùng lại quyết định ngồi bên cạnh, nhìn An uống hết ly rượu này tới ly rượu khác. Rồi đợi tới khi An say mềm người, mình mới đưa được An về đây.”
An ôm đầu, cố nhớ lại những gì đã diễn ra tối qua.
An chỉ nhớ được rằng, sau khi có kết quả cuộc bỏ phiếu, cô đã rất chán nản và thất vọng. Cô đã lang thang cả ngày trời, với cái dạ dày trống rỗng. Buổi tối, cô có hẹn với Quang, định sẽ cùng anh uống một trận thật say, cho quên hết những căng thẳng mà mình đã phải trải qua suốt thời gian vừa rồi, để bắt đầu lại, với những kế hoạch mới. Nhưng Quang lại có việc đột xuất, nên không tới. Chỉ có một mình cô, cho tới khi Thương xuất hiện ở bên cạnh. Và rồi... hình như cô say quá, nên không thể nhớ tiếp được nữa.
Quay sang nhìn Thương, rồi lại nhìn chính bản thân mình, An nhắm chặt mắt lại, với hy vọng, đây chỉ là một cơn ác mộng. Chờ tới khi cô mở mắt ra, tất cả sẽ tự nhiên tan biến hết.
“An mệt không? Để mình đi nấu cái gì đó, cho An ăn nhé.”
“Sao lúc đó, Thương không đưa mình về nhà mình?”
“Khi đó, An say đến mức không biết gì cả. Còn mình, thì không có cách nào để vào nhà An được, nên bắt buộc phải đưa An về đây.”
“Vậy mẹ Thương đâu? Sao chúng ta lại...?”
“Mỗi tháng, mẹ mình đều đi chữa bệnh vài ngày, nên không có nhà. Còn sao chúng ta lại như thế này, thì An phải tự hỏi mình chứ?”
Ngồi xích lại gần An, Thương vòng tay, ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau. Phần da thịt phía trước ngực cô, dán chặt vào tấm lưng trần của An, cảm giác thật mềm mại, và rất dễ chịu.
An gỡ bàn tay Thương ra khỏi cơ thể mình. Cô thở dài một tiếng.
“Mình xin lỗi. Đáng lẽ, Thương nên để mình ở một mình thì tốt hơn.”
“Nhưng mình lại muốn được ở cùng An. Vì chính mình cũng đang ham muốn điều đó.”
Thương chống đầu gối xuống giường, tiến sát lại gần An. Đầu cô hơi cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ vào cổ An, rồi miết dần lên vành tai của cô ấy. Hơi thở nóng hổi của Thương, phả vào lỗ tai An, cô thì thầm.
“Lần đầu tiên mình làm chuyện đó với một người con gái. Thực sự rất đặc biệt. Lúc mới đầu, hành động của An quá mãnh liệt, cũng khiến mình có đôi chút sợ hãi, nhưng sau đó, An lại cho mình sự hưng phấn đến tột cùng. Chúng ta, có thể làm lại một lần nữa, được không?”
Thương không ngừng mơn trớn, quyến rũ, khiến trái tim An càng thêm vụn vỡ. Cô thực tình là không biết đã xảy ra chuyện gì trong ngôi nhà này vào đêm qua, nhưng những gì cô đang nhìn thấy đây, cả cô và Thương, đều không có đến một mảnh vải che thân, cũng đủ để nói lên tất cả.
“Thương. Hãy xem như, chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta, có được không? Hôm qua, mình đã quá say, nên không kiểm soát được bản thân...”
“Ý An là sao?”
Thương dừng lại hành động của mình. Cô nhìn An, đầy oán giận.
“Mình không hề trách cứ, không hề đổ lỗi cho An sau những gì đã diễn ra. Nhưng thái độ của An bây giờ là sao? Không phải là An đang muốn nói, tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, đều là do một mình mình gây ra? An coi thường mình đến như vậy sao?”
Bước ra khỏi giường với tấm thân lõa lồ, Thương nhặt vội chiếc váy đang nằm dưới sàn, rồi mặc vào người.
“Nếu An muốn, mình sẽ cố xem như giữa hai chúng ta chưa từng có bất cứ chuyện gì cả. Mình sẽ chôn chặt những hành động mà đêm qua An đã dành cho mình, như vậy An có thể yên tâm rồi chứ? Còn bây giờ, An về đi. Mình không muốn nhìn An thêm một giây phút nào nữa.”
“Xin lỗi. Tất cả là tại mình.”
Nhìn Thương nức nở trước mặt mình, lòng An cũng tràn đầy đau đớn. Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, rồi gục mặt vào đó, và tự trách chính bản thân mình đã buông thả.
“An không cần phải xin lỗi mình. Cũng không cần phải tự trách bản thân nữa. Mình đã nói rồi, là do mình tự nguyện muốn thế. Mình muốn được cùng An làm chuyện ấy. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi. Kể từ giây phút này, mình sẽ cùng An quên hết những ân ái đêm hôm qua. Mình sẽ cố gắng xóa sạch những cảm giác, những ký ức đó ra khỏi đầu.”
Đưa tay lau khô những giọt nước mắt đang chảy tràn trên má, Thương hít mạnh lấy một hơi, rồi cố nở một nụ cười với An, trước khi bước ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình An. Cô giơ chăn lên, nhìn lại cơ thể mình, rồi lấy tay, đấm mạnh vào ngực. Mỗi một cú đấm, lực phát ra càng mạnh hơn, nhưng cô lại chẳng hề có cảm giác đau, dù nước mắt vẫn cứ tuôn trào. Cô muốn gào lên thật to, nhưng cổ họng, lại như có một lực ép lớn đè lên, khiến thanh âm trong lồng ngực không thể thoát ra được.
Loạng choạng đứng dậy, toàn bộ cơ thể An, một lần nữa, lại đập vào mắt cô. Chưa bao giờ, có có cảm giác chán ghét phần thân thể này đến như vậy. Cảm giác ghê tởm, khiến An chỉ muốn phá hủy chính bản thân mình.
Bước vào nhà tắm, An xả nước thật mạnh. Cô trút sữa tắm ra đầy tràn lòng bàn tay, rồi xoa khắp cơ thể. Cô kỳ cọ từng li từng tý, không hề bỏ sót bất cứ một khoảng da thịt nào, dù là nhỏ nhất. Kỳ mạnh tới nỗi, da thịt cô trở nên đỏ ửng, mà cảm giác nhớp nhúa vẫn còn đeo bám trong suy nghĩ của cô.
Ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, An mới chịu bước ra. Sắc mặt cô như của kẻ mất hồn. Nhặt lấy bộ quần áo của mình vương vãi ở trên sàn mặc vào người, An lại muốn xé nát chúng ta.
Rời khỏi căn hộ chung cư mình đã mua cho Thương, An lang thang suốt cả quãng đường dài. Bước chân vô định của cô, cũng không rõ là đã đi bao lâu, qua bao nhiêu con phố, cho tới khi nó dừng lại nơi đầu ngõ nhà Khanh.
An chỉ dám đứng ở đó nhìn vào, rồi lại quay bước đi. Cô không biết phải làm sao, để đối mặt với Khanh vào lúc này. Cô tự nhủ, “không thể thú nhận với cô ấy, chuyện xấu xa của mình được”. Cô sợ rằng, mình sẽ vĩnh viễn mất Khanh, nếu như cô ấy biết được mọi chuyện. Nhưng còn che giấu? Liệu cô sẽ che giấu được mãi không, khi mà cảm giác tội lỗi vẫn cứ đeo bám, hành hạ cô từng giây, từng phút như thế này?
Trở về nhà. An khóa chặt cổng cửa, rồi lên phòng, lại tiếp tục đóng chặt cửa phòng lại. Cô nằm vật ra giường. Đôi mắt mở to, trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cứ mỗi lần chớp mặt, là một lần nước mắt lại ứa ra. Tim An như bị ai bóp nghẹt, đau đớn, đến tức tối.
Nhìn chiếc điện thoại nằm ở trên bàn, như chợt nhớ ra điều gì, An liền ngồi bật dậy, với lấy nó và bật nguồn lên.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn dồn dập báo tới. Nhiều nhất vẫn là của Khanh. An mở từng tin nhắn ra đọc. Mỗi một tin nhắn đọc xong, là tim cô lại nhói lên một nhịp. Đau buốt.
“Em đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?”
“Chị đang ở nhà em. Vẫn chưa về sao?”
“Không phải em nói, dù kết quả thế nào, cũng sẽ trở về trạng thái cân bằng sao? Chị vẫn đang chờ em.”
“Muộn rồi. Chị không chờ được nữa. Vì sáng sớm mai phải đi khám bệnh cùng các bác sỹ trong viện. Khi nào mở máy, gọi lại cho chị luôn. Đừng khiến chị lo nhiều như vậy. Yêu em.”
An nhìn lại dòng tin nhắn cuối cùng. Là 1 giờ 38 phút sáng. Cô bật khóc. Tiếng khóc cứ ngày một to hơn.
++***++
“Này...”
Bị Trang vỗ mạnh vào vai, Khanh giật mình đánh rơi cả đôi đũa xuống sàn nhà.
“Mày sao vậy? Cứ ngồi ngẩn ngơ từ nãy tới giờ. Bát mỳ trương hết rồi kia kìa. Mà không phải nói là sáng nay đi khám bệnh ở viện dưỡng lão sao? Không mau ăn nhanh rồi còn đi. Sắp muộn rồi đấy.”
Trang nói một tràng, như sợ Khanh vẫn còn chưa tỉnh.
“Ừ. Tao chờ Hà qua đón rồi đi luôn. Mày ăn hộ tao bát mỳ đi, tao không nuốt nổi.”
Khanh bưng lấy cốc nước, uống một ngụm lớn.
“Bụng tao làm sao mà chứa nổi nữa. Sao thế? Từ hôm qua tới giờ, vẫn chưa gặp cái An à?”
Khanh lắc đầu, buồn bã.
“Chắc nó không sao đâu. Nó không muốn để mày thấy vẻ mặt của nó khi gặp thất bại, nên muốn trốn đi đâu đó một ngày, để lấy lại tinh thần thôi mà. Thế nào lát nữa lại chẳng gọi cho mày. Đừng có nghĩ nhiều.”
Trang vừa dứt lời, thì điện thoại của Khanh rung lên thật.
“Đấy. Tao nói có sai đâu. Mau nghe điện thoại đi kìa. Thấy mày thức cả đêm để lo cho nó, mà tao cũng sốt ruột thay.”
Khanh nhìn vào màn hình điện thoại một lúc, rồi quyết định đứng dậy.
“Tao lên thay quần áo rồi đi luôn. Hà đang trên đường tới rồi. Lát mày đi sau thì khóa cửa lại nhé.”
“Ơ. Sao không nghe điện thoại? Không phải của cái An à?”
Trang nhíu mày, tỏ ra khó hiểu với thái độ vừa rồi của Khanh. Nếu cô nhìn không nhầm, thì tên người gọi đến hiện trên màn hình là An mà. Khanh đã mất một ngày, một đêm lo lắng cho cô ấy, vậy tại sao, khi An gọi lại, Khanh lại không nghe chứ? Chẳng lẽ giữa hai người họ lại xảy ra chuyện gì? Hay là do cô nhìn nhầm thật? Không phải là An gọi, mà là người khác?
Khanh ngả người xuống giường, cô nhắm nghiền mắt lại. Sống mũi có cảm giác cay cay, nhưng mắt lại không thể trào ra được một giọt nước. Cảm giác thật sự rất khó chịu.
++***++
“Chị Khanh.”
Khanh choàng tỉnh khi bị Hà gọi tên.
“Chị sao vậy? Không được khỏe à?”
“Không. Tại chị đang mải suy nghĩ thôi.”
“Em thấy sắc mặt chị kém lắm. Hay là chị nghỉ đi. Hôm nay bệnh viện cũng có đông bác sỹ tham gia khám bệnh mà. Để em lên báo lại cho ban tổ chức một tiếng nhé.”
“Không cần đâu. Chị không sao thật mà. Đã tới đây rồi, phải cùng tham gia với mọi người chứ.”
Khanh lắc đầu thật mạnh, cố xua tan mọi ý nghĩ đã chất chứa ở trong đầu. Cô gượng gạo nở một nụ cười, rồi cùng Hà, đi tới khu vực khám bệnh cho các cụ trong viện dưỡng lão.
Chỉ khi chú tâm vào công việc, Khanh mới có thể tạm thời gạt bỏ hết nỗi niềm trong lòng mình sang một bên được. Nhìn những người già ở đây cười cười nói nói, tâm trạng của cô cũng vơi bớt đi phần nào.
“Bên mình hết người rồi phải không?”
Gần quá trưa, khi không còn thấy nhân viên của viện dưỡng lão đưa người tới nữa, Khanh mới quay sang hỏi Hà.
“Hình như vẫn còn một người nữa. Thấy chị y tá ở đây nói là sáng nay có được đưa tới, nhưng không hiểu vì lý do gì, lại nằng nặc đòi quay trở về phòng, nhất định không chịu khám. Bà ấy cứ khăng khăng nói là mình không có bệnh tật gì, nên không cần bác sỹ phải khám xét, trong khi bản thân từng gặp tai nạn, dẫn tới chấn thương não, giờ còn phải ngồi xe lăn để di chuyển nữa.”
“Hay em thử hỏi phòng của bà ấy ở đâu, rồi hai chị em cùng tới đó. Chứ không lẽ, kiểm tra sức khỏe cho tất cả mọi người rồi, chỉ còn một người, mình lại bỏ qua.”
“Vâng. Thế chị đợi em một lát.”
Hà nhanh chóng đi tới gặp một nhân viên của viện dưỡng lão để hỏi han. Sau đó hai người cùng nhau đi tới căn phòng của cụ bà kia ở.
Khi Khanh và Hà bước vào phòng, chỉ thấy duy nhất một người đang nằm co quắp trên chiếc giường đơn, quay mặt vào tường. Cả hai nhìn nhau, rồi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh.
“Cháu chào bà. Chúng cháu là bác sỹ đến khám sức khỏe cho các ông bà trong viện. Cháu thấy nhân viên nói bà mệt, nên muốn tới đây để hỏi thăm.”
Hà cất giọng nhỏ nhẹ.
“Cảm ơn các cô, tôi không cần...”
Giọng nói phát ra đầy khó khăn, ngọng nghịu. Người đàn bà kia từ từ quay mặt ra, nhưng vừa trông thấy Khanh, bà ta lại vội vàng trở về trạng thái lúc đầu.
“Bác gái...”
Khanh cũng không tránh khỏi bất ngờ, khi gặp mẹ Thương ở đây. Cô đã từng nghe An nói, Thương đưa mẹ về nhà chăm sóc, hàng tháng đều đưa mẹ đến nhà thầy thuốc đông y để bấm huyệt, châm cứu. Nhưng tại sao, giờ bà lại đang nằm cô độc một mình ở nơi này?
“Chào... chào bác sỹ.”
Mẹ Thương cũng không thể che giấu bản thân mình mãi được nữa. Bà quay lại người, đưa ánh mắt đờ đẫn ra nhìn Khanh.
“Em qua giúp mọi người tiếp đi. Để chị ở đây một mình với bác cũng được. Lát nữa, chị sẽ kiểm tra sức khỏe cho bác.”
Hà hiểu ý của Khanh, nên nhanh chóng rút lui, để hai người có khoảng không gian riêng tư mà trò chuyện.
“Để cháu đỡ bác ngồi dậy.”
Chờ Hà đi khỏi, Khanh nhẹ nhàng nâng người mẹ Thương lên, rồi kê chiếc gối ra phía sau lưng, để bà dựa vào.
“Bác thấy sức khỏe của mình dạo này thế nào ạ? Đã cử động được nhiều chưa ạ?”
“Tôi khỏe nhiều rồi. Tay vẫn còn hơi run, nhưng cũng có thể tự làm được một vài việc rồi.”
“Vâng. Bác cứ cố gắng luyện tập, rồi sẽ tự chăm sóc được cho mình thôi. Ở đây, người ta có cho bác thực hiện vật lý trị liệu không ạ?”
“Cũng có. Các y tá ở đây cũng thường cho tôi tập đứng dậy, và dìu đi một vài bước. Họ chu đáo và nhiệt tình lắm, bác sỹ ạ.”
Khanh gật đầu, không dám hỏi thêm nữa, khi thấy mẹ Thương phải khó khăn lắm mới phát ra được từng từ một.
“Bác chờ vài hôm nữa, cháu sẽ mang vào vài dụng cụ để bác tập cơ tay, và lăn chân mỗi khi rảnh rỗi. Bây giờ, bác để cháu kiểm tra huyết áp, và nhịp tim của bác, xem thế nào nhé.”
Mẹ Thương gật đầu, nhìn Khanh đầy cảm động.
“Nhịp tim và huyết áp đều ở mức ổn định, bác không cần phải lo lắng đâu ạ. Lát nữa, cháu sẽ nhờ bác sỹ khác đến kiểm tra mắt, và tai, mũi, họng cho bác. Bác nghỉ đi, cháu xin phép ra ngoài để làm nốt việc.”
“Khoan đã...”
Khanh đứng dậy, định rời đi, liền bị mẹ Thương nắm lấy tay, giữ lại.
“Chuyện bác sỹ gặp tôi ở đây, xin bác sỹ, đừng nói với ai cả. Nhất là bạn học của cái Thương.”
Đôi mắt mờ đục của mẹ Thương, rớm nước.
“Không phải là nó không muốn nuôi tôi đâu. Chỉ là tôi không muốn trở thành gánh nặng cho con, nên mới bắt nó phải đưa mình vào đây, để có người chăm sóc, đỡ dần. Hơn nữa, ở đây tôi còn có thêm những người bạn cùng tuổi để trò chuyện. Tôi không thể cứ nằm ở nhà một mình, rồi chờ tới bữa, con Thương về nấu ăn cho được. Như thế thì buồn lắm.”
Mẹ Thương cố hết sức, phát âm thật rõ ràng để giải thích cho Khanh hiểu.
“Cháu biết rồi ạ. Bác yên tâm, cháu sẽ không kể cho ai nghe đâu.”
Khanh vỗ nhẹ vào bàn tay nhăn nheo của bà, an ủi. Cô rời khỏi căn phòng cô quạnh đó, trong lòng, lại chất chứa thêm một nỗi niềm mới.
++***++
“Về rồi à? Cái An nó đến từ chiều, đang nấu ăn trong bếp.”
Thấy Hà đưa Khanh về tới cổng, Trang vội chạy ra đón, sẵn tiện đưa tin luôn.
“Nó chuẩn bị cả một bàn thức ăn để chờ mày về đấy. Tâm trạng có vẻ rất bình thường.”
“Ừ.”
Thái độ tỏ ra thờ ơ của Khanh, khiến Trang bị mất hứng. Cô giậm mạnh chân, bỏ vào trong nhà trước.
“Đang nấu ăn à?”
Biết rằng câu hỏi của mình là quá thừa, nhưng Khanh lại chẳng thể tìm được một lý do nào khác để bắt chuyện với An.
“Chị mệt không? Lên tắm đi rồi xuống ăn cơm. Em nấu sắp xong rồi.”
An gật đầu, gượng gạo cười. Trong lòng cô lúc này, chỉ muốn chạy tới, ôm chặt Khanh vào lòng. Nhưng chỉ kịp nghĩ tới hành động đó thôi, là hình ảnh của cô và Thương sáng nay lại hiện hữu, tạo thành một hàng rào sắc nhọn để ngăn cách. Và nếu như cô cứ cố tình lấn tới, thì chắc chắn, bản thân sẽ phải nhận thêm những vết thương trên da thịt.
“Ơ hay, cái con này. Định ngủ luôn trong nhà tắm hay sao vậy?”
Cơm canh đã được dọn sẵn ra bàn từ lâu, mà mãi không thấy Khanh xuống. Trang bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
“Để em lên gọi chị ấy.”
Đặt cốc nước lên bàn, An đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Đứng trước cánh cửa phòng khép hờ, An lưỡng lự vài giây, rồi mới quyết định đẩy cửa bước vào. Vẫn mặc bộ quần áo từ lúc trở về, Khanh đang nằm trên giường, một tay vắt ngang qua trán, không rõ là ngủ hay thức.
“Sao chị còn chưa tắm? Mệt lắm à?”
An ngồi xuống giường, áp nhẹ tay vào má Khanh.
“Chỉ là hơi buồn ngủ thôi. Em nấu xong rồi à?”
Khanh uể oải ngồi dậy, đưa tay dụi dụi hai mắt.
“”Ừ. Xong rồi. Chị xuống ăn đi, chị Trang cũng đang đợi.”
“Được rồi. Em xuống trước đi. Chị thay quần áo xong rồi xuống.”
An không khó nhận ra thái độ hờ hững của Khanh dành cho mình, nhưng bản thân lại chẳng thể nào trách cứ được.
“Em xin lỗi.”
Khanh đóng cánh tủ quần áo lại, quay mặt ra nhìn An khó hiểu.
“Hôm qua, tâm trạng của em không được tốt lắm, nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để cân bằng lại cảm xúc. Vì vậy nên không biết chị gọi, không biết chị đã chờ em cả đêm.”
“Chị biết rồi.”
“Chị... biết rồi.”
An hốt hoảng, đứng bật dậy. Cái từ “biết rồi” của Khanh, khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng. Có khi nào...
“Biết là em rất buồn và thất vọng với kết quả đó. Và cũng biết là em cần được ở một mình. Nên việc chị có gọi, hay chờ em tới bao lâu đi nữa, cũng không cần phải bận tâm. Chỉ cần biết, hiện tại, em bình an, là được rồi.”
Khanh cầm quần áo định bước vào phòng tắm, thì bị An giữ lại, ôm chặt từ phía sau. Cô ấy không nói gì, Khanh cũng chẳng muốn phản ứng. Cả hai cứ giữ tư thế như vậy một lúc lâu, cho tới khi tiếng chuông điện thoại của Khanh vang lên, phá vỡ khoảnh khắc bình lặng đó.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Khanh hơi nhíu mày, rồi quay sang nhìn An.
“Vậy em xuống trước.”
Trong lòng An không tránh khỏi cảm giác khó hiểu. Cô tin rằng, Khanh cũng đang có điều gì đó giấu mình, nên mới không muốn sự có mặt của cô khi tiếp nhận cuộc điện thoại này.
Chờ cho An ra khỏi phòng, Khanh mới đưa chiếc điện thoại lên tai. Đầu dây bên kia, vang lên chất giọng trầm ấm.
“Bác có làm phiền cháu không?”
“Dạ, không ạ.”
“Ừ. Vậy thì tốt. Thế cháu đã ăn cơm chưa?”
“Cháu cũng chuẩn bị ăn ạ.”
“Ăn muộn vậy à? Không hiểu sao, bác lại cảm thấy nhớ cháu. Cầm điện thoại lên, nhìn vào danh bạ, mà ấn gọi cho cháu lúc nào không hay. Cháu thấy có buồn cười không?”
Ông Hoàng Thịnh cười lên một tiếng, như để chế nạo chính mình.
“Cháu...”
“Ngày mai cháu có bận gì không? Bác muốn mời cháu ăn tối, rồi sau đó cùng ngồi uống trà.”
“Dạ...”
“Bác hy vọng là cháu không từ chối. Bác hứa, sẽ không đề cập tới chuyện của cháu với An. Chúng ta, sẽ chỉ nói chuyện phiếm với nhau, giống như những người bạn vong niên. Được không?”
Khanh có cảm giác như, tất cả mọi ngả đường của mình, đều bị ông Hoàng Thịnh chặn lối. Vẫn là cái kiểu trịch thượng, muốn người khác phải làm theo ý mình, giống như lần trước. Vẫn là cái kiểu, đưa cho cô sự lựa chọn, nhưng lại bắt cô phải chọn lựa theo ý mình của ông ấy. Nhưng cái cảm giác sợ hãi tồn tại trong lần gặp gỡ trước đó của Khanh không còn nữa. Thay vào đó là sự cảm thông. Cảm thông cho nỗi cô đơn.
++***++
“Thế này mà cứ khăng khăng nói không sao. Tao mà nghe mày, để ngày mai mới đến viện kiểm tra, thì cứ chuẩn bị tâm lý mà đi nạng suốt đời nhé.”
Đỡ Khanh ngồi xuống giường, Trang vẫn chưa thôi cằn nhằn. Mặc dù đã nói suốt cả quãng đường từ bệnh viện về đến nhà, nhưng có vẻ như cơn giận ở trong lòng Trang vẫn chưa thể xả hết được.
“Thì tao cũng chỉ nghĩ là nó sưng bình thường thôi, chứ có biết là bị bong gân thôi. Mà mày cũng đừng làm quá lên như thế chứ. Chỉ cần hạn chế đi lại trong vài ngày là khỏi thôi mà.”
“Hừ. Không làm quá, thì chắc mày đã đi kiểm tra ngay đấy hả? Mà tao cũng không hiểu, mày là bác sỹ, sao lại không biết chân của mình nó nặng nhẹ ra sao nhỉ? Phải đi tới viện, nhờ đồng nghiệp kiểm tra mới ra kết quả được.”
“Tao là bác sỹ khoa thần kinh, chứ không phải ở khoa chấn thương, chỉnh hình. Mày cần phải phân biệt rõ ràng điều đó. Với lại, cũng cần phải chụp chiếu, mới có thể biết rõ được tình trạng chứ. Cứ làm như, mổ được hộp sọ, thì sẽ xếp lại được xương tay, xương chân không bằng.”
“Giỏi bao biện lắm. Nhưng mà tao vẫn còn nghi ngờ.”
Trang nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Khanh, cố gắng tìm xem, cô ấy có bất cứ một biểu hiện nào đáng ngờ không. Nhưng có vẻ như, khả năng ngụy trang của Khanh, ngày càng trở nên cao siêu.
“Người cẩn thận như mày, đi xe máy chưa bao giờ vượt quá tốc độ 40 km/giờ, thì làm sao có thể nói là không làm chủ được tay lái, rồi tự ngã ra đường như thế được? Nói thật đi. Vì sao mày bị ngã? Là do ai đó cố tình phải không?”
“Đa nghi vừa thôi. Ngã thì nói là ngã, chứ không lẽ lại nói bị mảnh thiên thạch rơi vào chân. Mày cũng bỏ ngay cái ý nghĩ tiêu cực về con người ở trong đầu đi. Xã hội ngoài kia, không phải tất cả mọi người đều xấu đâu.”
Khanh sợ, nếu cứ tiếp tục đôi co, thế nào cũng bị Trang tìm ra sơ hở. Cô đành phải lê dịch người vào trong giường, rồi nằm xuống, giả bộ mệt mỏi.
“Không phải. Tao không nghĩ xấu về ai cả, mà chỉ đang nghi ngờ sự thành thật của mày thôi. Nói mau, tối nay mày đi đâu? Đừng nói là mày đến nhà thầy Thắng nhé? Hai hôm trước, mày đã ở đó rồi. Và ngoài nơi đó ra, thì chẳng bao giờ có chuyện, mày đi ra ngoài một mình vào buổi tối thế này đâu.”
Nhất định không thể bỏ qua chuyện Khanh gặp tai nạn một cách dễ dàng như thế, Trang liền lật tung chiếc chăn Khanh vừa đắp ra khỏi người cô ấy. Cô ngồi xuống, cúi sát mặt mình vào mặt Khanh, chờ đợi.
“Được rồi. Để tao nói. Được chưa?”
Trước đây, Khanh đã từng nghĩ, nếu như Trang không theo nghề báo, thì có lẽ, ngành công an, đặc biệt là công an hình sự, có lẽ sẽ rất hợp với cô ấy. Và bây giờ, cô lại càng có thêm cơ sở để khẳng định, suy nghĩ đó của mình là hoàn toàn chính xác. Một khi Trang đã tham gia hỏi cung, thì sẽ không có bất cứ tên tội phạm nào, có thể qua mắt được cô ấy mà giấu diếm đi sự thật.
“Tao đi gặp bố An.”
“Ông Hoàng Thịnh?”
Đáp lại cái trợn mắt đầy ngạc nhiên của Trang, là cái gật đầu hết sức nhẹ nhàng của Khanh.
“Ông ta gặp mày có việc gì? Không phải là lại muốn ngăn cấm mày với cái An đấy chứ?”
“Không. Gặp để uống trà, và nói vài ba câu chuyện tầm phào thôi.”
“Mày nghĩ tao là trẻ con chắc. Người như ông ta mà đòi gặp gỡ mày chỉ để uống trà, rồi nói chuyện phiếm thôi ư? Mày có biết, mỗi phút trôi qua, là ông ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Thời gian đâu mà đi rảnh rỗi, để ngồi chơi, xơi nước với cái đứa như mày, nếu như không phải mày đang qua lại với con gái của ông ta.”
“Không nói thì mày tra khảo. Mà nói thì mày lại cho là bịa đặt. Rốt cuộc, phải như thế nào mới vừa ý mày, hả Trang?”
“Ông ta gặp mày, đúng là chỉ có uống trà, và nói chuyện bình thường thôi hả? Không hề đả động gì đến chuyện của mày với cái An sao?”
Khanh lắc đầu, thay cho câu trả lời. Cô đâm ra cáu giận với thái độ lúc nào cũng tỏ ra đa nghi của Trang.
“Lạ nhỉ? Ngoài đối tác kinh doanh lớn, và một vài quan chức cấp cao ra, trong vài năm trở lại đây, ông ta rất hạn chế gặp người ngoài. Ngay cả mấy tay phóng viên của các tờ báo kinh tế lớn ở trong nước, muốn đặt lịch phỏng vấn với ông ta còn khó. Vậy mà lại có thể gặp gỡ mày một cách thoải mái như vậy. Tao thực sự, nể phục mày rồi đấy.”
Trang lấy tay xoa xoa cằm, vừa nói, vừa gật gù tâm đắc.
“Này, có khi nào, ông ta đã đồng ý cho mày với An ở bên nhau rồi không? Như thế thì tốt quá rồi.”
Khanh lại tiếp tục lắc đầu.
“Ông ấy không đồng ý. Tính cả tối nay, thì tao đã gặp riêng bố An lần này là lần thứ hai rồi. Và chính ông ấy cũng đã đề nghị, không được nhắc tới chuyện của An và tao trong cuộc nói chuyện của hai người. Nhưng, mong muốn của ông ấy vẫn là, tao và An phải chia tay.”
“Ông ta kiếm được nhiều tiền quá, nên đầu óc có vấn đề à? Cầu nối trung gian giữa hai người, chính là cái An, thế mà lại đề nghị, không được nhắc tới nó. Hay là...”
“Nhìn cái gì vậy?”
Khanh vội đẩy Trang ra xa, khi một lần nữa, gương mặt của cô ấy, gần chạm vào mặt cô.
“Có khi nào, ông ta có ý gì với mày không? Cẩn thận đấy.”
Nhìn vẻ mặt tỏ ra hết sức nghiêm trọng của Trang, Khanh muốn cười cũng cười không nổi, mà muốn khóc, cũng khóc chẳng xong. Cô với lấy chiếc gối, ném mạnh về phía Trang để cảnh cáo.
“Mày có thể nghĩ điều gì đó đơn giản, và trong sáng hơn được không? Sao lúc nào trong đầu mày, cũng chứa đầy thuyết âm mưu như vậy hả?”
“Tao cũng muốn nghĩ đơn giản, trong sáng lắm, nhưng thực sự, thì nghĩ mãi chẳng được. Mà đến tao còn như thế, thì thử hỏi, nếu như vợ ông ta mà biết được, thì sẽ như thế nào? Nên tốt nhất, mày cứ phải cảnh giác cho tao.”
Lời cảnh tỉnh của Trang, một lần nữa, lại làm dấy lên nỗi lo sợ trong Khanh. Cô có thể nói cho Trang biết, chuyện mình đi gặp ông Hoàng Thịnh, nhưng lại không thể nói cho cô ấy biết, nguyên nhân khiến mình bị ngã xe, dẫn đến chân bị bong gân như thế này. Cô sợ rằng, với tính cách của Trang, khi biết được sự thật, cô ấy sẽ không để yên. Và rồi, người chịu thiệt thòi thay cô, lại chính là cô ấy.
“Này, nghĩ cái gì thế? Điện thoại rung kìa.”
Nhìn Khanh như kẻ mất hồn, đến nỗi, điện thoại rung lên ngay bên cạnh mà cô ấy cũng không biết, Trang liền đập mạnh vào tay nhắc nhở.
Khanh nhìn vào màn hình điện thoại, rồi lại nhìn Trang.
“Mày xuống nấu cho tao bát mỳ với. Tối nay uống trà hơi nhiều, ban nãy lại còn phải uống mấy viên kháng sinh nữa, nên giờ bụng cứ có cảm giác cồn cào, khó chịu.”
“Bụng dạ đã không được tốt, mà lúc nào cũng trà với cafe.”
Miệng thì lẩm bẩm, nhưng Trang cũng không nỡ để Khanh như vậy. Hơn nữa, nhìn thái độ của Khanh, khi thấy có người gọi đến, cô cũng đã nhanh chóng nhận ra, là cô ấy đang có chuyện, chưa muốn cho mình biết.
Chờ Trang ra khỏi phòng, Khanh mới đưa chiếc điện thoại lên tai. Giọng cô tỏ ra khá lạnh lùng.
“Cô muốn gì đây?”
“Chỉ muốn hỏi xem, chị đã nhận được những bức ảnh đó chưa thôi?”
Tiếng của Thương ở đầu dây bên kia đầy khiêu khích.
“Tôi nhận được rồi. Vì vậy, không cần cô ngày nào cũng phải gửi cho tôi một bức ảnh giống như thế đâu.”
“Nhận được rồi? Vậy mà chị không có bất cứ phản ứng nào sao?”
“Phản ứng? Vậy cô muốn tôi phải phản ứng như thế nào?”
“Chị hãy chia tay với An đi. Đến lúc đó, tôi sẽ không làm phiền chị nữa.”
“Nếu như tôi không đồng ý?”
“Thì ngày nào tôi cũng sẽ gửi cho chị xem những bức ảnh giường chiếu này của tôi và An. Thậm chí, còn có cả clip của hai chúng tôi trong đêm hôm đó cho chị xem nữa.”
“Cô điên rồi. Thực sự là điên rồi. Cô cho rằng, nếu như tôi chia tay với An, thì cô ấy sẽ quay lại với cô sao?”
“Chỉ cần chị rời xa An, thì cô ấy sẽ là của tôi. Chị cũng thấy rồi mà, dù hai người chưa chính thức chia tay, nhưng cô ấy vẫn quan hệ với tôi đấy thôi. Vấn đề ở đây, là tôi đang nghĩ cho chị, muốn chị giữ được chút thể diện cho riêng mình, và không phải đóng vai của kẻ bị phản bội.”
“Cô thực sự có ý tốt với tôi như vậy sao?”
Khanh cười nhạt.
“Chỉ là, tôi cảm kích vì chị đã từng chữa bệnh cho mẹ tôi mà thôi. Chị nên hiểu rẳng, trong sâu thẳm trái tim An, cô ấy vẫn còn lưu giữ tình cảm với tôi. Tôi chính là tình đầu của cô ấy, mà tình đầu thì sẽ chẳng bao giờ phai nhạt.”
“Vậy chắc là An có biết đến sự tồn tại của những bức ảnh này và cả đoạn clip mà cô đang giữ chứ?”
“Ý chị là sao?”
“Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn biết rằng, khi cô làm những điều này, có nhận được sự đồng thuận của An không? Hay là, để tôi hỏi trực tiếp cô ấy nhé? Chỉ cần An gật đầu xác nhận, thì ngay lập tức, tôi sẽ chia tay cô ấy, để hai người quay lại với nhau. Và sau này, tuyệt nhiên, tôi sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Không bao giờ.”
“Chị cho rằng, những bức ảnh này là giả?”
“Ngược lại. Tôi tin chúng là thật. Nhưng sự tồn tại của chúng, là vô tình hay cố ý lại là một chuyện khác. Với cô, thì tôi không rõ. Còn với An, tôi nghĩ đó chỉ là sự vô tình. Vì tôi tin vào tình cảm mà cô ấy dành cho mình. Thế nên, sau này, cô đừng tiếp tục gửi nữa. Có gửi, tôi cũng sẽ không xem đâu.”
“A...”
Tiếng thét chói tai của Thương, cùng với tiếng va đập rất mạnh của đồ vật dội thẳng vào tai Khanh. Cô đặt điện thoại xuống, đưa tay, day nhẹ mi tâm đang nhíu chặt.
“Sao thế? Đau đầu à?”
Trang bưng bát mỳ đang bốc hơi nghi ngút đặt lên bàn. Cô nhìn Khanh, đầy lo lắng.
“Không. Nấu xong rồi à?”
“Ừ. Mỳ trứng. Yên tâm đi, tao đun lâu lắm, trứng chín kỹ rồi.”
Khanh mỉm cười, ngồi dịch ra phía ngoài, đón lấy bát mỳ từ tay Trang. Cô gắp một miếng, bỏ vào miệng. Và cho tới khi miếng mì nát ra, Khanh vẫn chưa thể nuốt nổi. Nó cứ nghẹn ứ nơi cuống họng, khiến cô phải uống tới vài ngụm nước, mới có thể trôi xuống.
“Trang này...”
Đặt bát mỳ lại vị trí cũ, Khanh ngẩng mặt lên nhìn Trang.
“Có phải, tình yêu của những người đồng tính, đều không được bền lâu?”
“Sao tự dưng lại hỏi vậy? Mày và An có chuyện gì à?”
“Không. Tại tao thấy, khi hai người cùng giới tính yêu nhau, vốn dĩ không có quá nhiều rằng buộc, nên khi chia tay, cũng sẽ dễ dàng hơn. Thực tế thì, cũng chỉ có một vài nơi trên thế giới, hôn nhân đồng tính được pháp luật công nhận và bảo vệ thôi. Còn lại phần lớn, thì những người như thế, chỉ có một sự lựa chọn, cứ yêu là về chung sống với nhau, hết yêu, lại mỗi người một hướng. Họ không có một gia đình hoàn chỉnh, không có những đứa con chung, không có một tờ giấy đăng ký để chứng mình, nên không thể tạo ra được những mối liên kết gắn bó với nhau. Thế nên, dù hai người có sống chung với nhau dưới một mái nhà đi chăng nữa, thì họ vẫn là hai cá thể khác biệt. Không có mối liên hệ chung, nên dù tình cảm có lớn đến đâu, thì cũng sẽ đến lúc phai nhạt.”
“Ai nói là vậy? Chỉ cần hai người yêu nhau, bất kể là ai, thì giữa họ đã tồn tại một mối quan hệ gắn bó với nhau rồi. Mày thử nhìn xung quanh xem, những cặp vợ chồng, dù được pháp luật bảo vệ, dù trong tay được nắm giữ tờ giấy đăng ký kết hôn, và thậm chí, là có cả một đàn con do tự mình sinh ra đi nữa, họ vẫn ly hôn như thường. Họ vẫn tự tìm cho riêng mình một hướng đi khác nhau. Trách nhiệm? Nghĩa vụ? Quyền lợi? Cũng sẽ chẳng là gì cả. Cặp vợ chồng đó, cuối cùng vẫn sẽ là hai cá thể khác biệt, nếu tình yêu giữa họ không còn. Vậy nên, dù là đồng giới, hay khác giới, thì tình cảm, mới là thứ quyết định xem, tình yêu giữa họ là bền lâu hay chóng vánh, chứ không phải là những gì sẽ ràng buộc giữa hai người.”
Trang dừng lời, quan sát biểu hiện trên gương mặt Khanh, rồi cô lại tiếp tục.
“Như chuyện của tao với Tân đấy. Chẳng phải là một nam, một nữ sao? Chẳng phải là cũng được pháp luật công nhận sao? Nhưng cuối cùng, vẫn cứ chia tay. Không phải là vì tao và anh ấy chưa có con, nên mới dễ dàng chia tay. Cũng không hoàn toàn là do sự chia rẽ của mẹ Tân. Mà quan trọng là bởi, tình yêu của hai đứa tao, không còn đủ lớn để cùng nhau vượt qua khó khăn nữa. Với lại, khi đang yêu, người ta chỉ nghĩ đến những chuyện tốt đẹp trước mắt thôi, chứ chẳng ai lo xa, rồi nghĩ quẩn như mày đâu.”
“Có lẽ, tao đã nghĩ linh tinh thật.”
Khanh gượng cười.
“Còn có lẽ gì nữa. Suy nghĩ vớ va vớ vẩn. Mà mày không ăn nốt bát mỳ đi, bắt tao nửa đêm nửa hôm đi nấu, ăn được đúng một miếng, giờ để trương phềnh lên thế kia à? Biết hành hạ nhau nhỉ?”
“Hì. Tại tự dưng lại cảm thấy no. Thôi, mày hầu tao hôm nay, sau này, tao sẽ phụng dưỡng lại.”
“Thôi đi. Chờ tới lúc đó, chắc tao cũng không còn sức mà hưởng thụ.”
Nhìn bát mỳ gần như vẫn còn nguyên vẹn, Trang khẽ thở dài. Cô đứng dậy, bưng bát mỳ đi ra đến cửa, rồi lại sực nhớ, mình vẫn còn chuyện muốn nói, nên liền quay lại.
“Hôm trước, ông Quang có nói chuyện với tao, ý là muốn đưa tao về ra mắt bố mẹ của ông ấy. Rồi hai ông bà bên đó sẽ sang nhà, gặp bố mẹ tao.”
“Thế thì tốt quá. Có vẻ như, anh Quang cũng đang nóng ruột, muốn rước mày về chung một nhà rồi.”
“Tốt con khỉ. Mày quên là hoàn cảnh của tao như thế nào rồi à? Quang thì không sao, nhưng còn bố mẹ của anh ấy. Nếu như họ biết được, tao đã từng có một đời chồng, thì liệu họ có đồng ý không? Với lại, tao cũng chưa đủ tự tin, để bắt đầu lại với một cuộc sống gia đình mới. Chắc là, tao cứ nên ở với mày như thế này mãi, có khi lại tốt hơn.”
Kể từ khi Quang ngỏ lời, Trang đã suy nghĩ rất nhiều. Cô biết, tình cảm mà Quang dành cho mình là thật lòng, và anh rất nghiêm túc với mối quan hệ này. Nhưng còn cô? Cô cũng yêu anh, nhưng trong lòng lúc nào cũng mang theo nỗi mặc cảm. Vậy nên, cô chỉ có thể yêu hết mình, mà không dám nghĩ tới những thứ xa hơn. Chưa bao giờ trong đầu Trang, tồn tại suy nghĩ, có thể cùng Quang, xây dựng một tổ ấm riêng.
“Mày nói tao nghĩ quẩn, nhưng chính mày mới là đứa như vậy. Giờ là năm thứ bao nhiêu của thế kỷ 21 rồi, mà mày còn tồn tại cái quan điểm lạc hậu như thế? Thật không ngờ, là một nhà báo, lúc nào cũng được tiếp cận và cập nhật thông tin một cách sớm nhất, lại có thể nói ra được những lời này. Thất vọng quá.”
“Nói thì dễ, chứ để chấp nhận, thì không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, bố mẹ Quang đều không phải là người thuộc thế hệ của chúng ta. Có thể, tao với mày thì cho rằng, chuyện đàn bà ly hôn rồi đi bước nữa là chuyện bình thường, nhưng với người lớn tuổi, họ sẽ xem, đó là chuyện quan trọng. Tao đã vấp một lần rồi, nên rất sợ sẽ lại tiếp tục ngã thêm lần nữa.”
Khanh hiểu cho nỗi lòng của Trang, và cũng thông cảm cho nỗi lo lắng của cô ấy. Có lẽ, là Trang đúng. Chỉ có những người ở trong hoàn cảnh của chính mình, mới có thể nhìn nhận được đầy đủ vấn đề mà mình phải đối mặt. Người ngoài, dù có nói hay thế nào đi nữa, dù có tỏ ra am hiểu chuyện đời ra sao, thì cũng chỉ giống như cơn gió nhẹ, lướt qua mặt hồ. Làm sao có thể biết, ở dưới lòng hồ kia, là những gì đang tồn tại. Cũng giống như chuyện của cô với An, nhìn bề ngoài, trông giống như bình lặng, mà đâu biết rằng, trong sâu thẳm, tâm bão cũng đã được hình thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro