Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không Bỏ Cuộc !!! ☆

        Những cơn sóng dồn dập dồn dập đánh vào bờ đánh vào những vách đá.Đánh vào những chiếc thuyền tạo ra những âm thanh vô cùng hay cho những ai nghe tiếng sóng làm nó như nhớ về những ký ức tuổi thơ nơi nó được sinh ra, lớn lên, nơi nó sẵn sàng từ bỏ để tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn, đó là cánh cửa đại học.

       Trải qua hơn chục năm bôn ba nơi phố thị xa hoa, rực rỡ, nó giờ là một ông chủ của một công ty nổi tiếng về sản xuất nước mắm, nó không thể nào quên được quê hương mình khi ngửi thấy mùi nước mắm mà nó làm ra, mùi nước mắm như gửi vào trong đầu nó những đợt sóng, những đợt sóng dồn dập làm cho nó khó chịu đến nhường nào, mà mãi đến chục năm sau nó mới quyết định định quay về vùng quê nghèo này.

      Nó nhớ từ khi quyết định rời xa nơi này để vào giảng đường đại học nó đã phải đấu tranh rất nhiều, bởi vì cơ bản nó không có đủ khả năng về tiền bạc, bố nó nó là một người đàn ông làng chài suốt ngày bám biển, mẹ nó thì chăm lo cho đàn con mà gầy gò, héo ho.Chính vì vậy, nó đã quyết định dù bằng mọi cách nào đi nữa nó cũng phải rời xa nơi này, thoát khỏi cuộc sống nghèo khó này, vì vậy nó quyết định ra đi, vào học tại một ngôi trường đại học học mà nó hằng ao ước, theo đuổi.

        Ngày nó đi bố mẹ nó nhắc nhở nó đủ điều và nó tự nhắn nhủ mình phải thành công thì mới xứng đáng với sự trông chờ của bố mẹ, tuy nhiên cuộc đời không màu hồng như nó nghĩ khi bước chân vào giảng đường đại học thì đó là lúc nó thấy phải tự mình xây dựng thành công cho mình.

        Ngày nó bước chân vào giảng đường đại học, đó là ngày mà mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, một thằng nhà quê, nghèo khổ mà cũng đòi học một trường nổi tiếng, bạn bè, thầy cô ai cũng xa lánh nó, xem nó là một kẻ không xứng tầm để ngồi học chung trường với mình, nhưng với bản lĩnh và sự cố gắng của nó cho đến ngày nay nó đã tự khẳng định được mình, nó còn nhớ những ký ức và những khó khăn mà nó phải trải qua trong suốt chặng đường tìm đến thành công của mình, nó không chỉ đơn giản, mà nó có sự chông gai, sự đánh đổi bởi sự siêng năng, cần cù và cao hơn đó là máu và nước mắt để nó có ngày hôm nay.

 Nhìn những cơn sóng dồn dập, làm nó nghĩ đến những tháng ngày trên giảng đường đại học của mình không một người bạn thân không một thầy giáo, cô giáo và không một người thân nào mở đường cho nó, chỉ có ý chí mới làm cho nó vượt qua hết khó khăn này, đến khó khăn khác.

       Nó còn nhớ như in khoảnh khắc bạn bè và thầy cô chê cười lối ăn mặc của nó là không hợp thời, hợp mốt, những ánh mắt không thiện cảm, những cú chề môi, lắc đầu, nhưng nó tự nhủ với mình rằng khi nào có đầy đủ mọi thứ nó sẽ mua cho mình một bộ đồ hợp mốt, những thứ mặc trên người mình không đánh giá được bản chất của con người nó, nhưng với xã hội thích nhau từ cái nhìn đầu tiên và đánh giá qua vẻ bề ngoài thì nó không có chỗ đứng, nói chi là xếp hạng.

      Tiếng gió mọi lúc một lớn kèm theo đó là những cơn sóng dữ làm cho nó nghĩ đến chính cuộc đời của nó phải đánh đổi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt để đi tìm thành công cho riêng mình, nó nhớ lắm những tháng ngày học tập, nghiên cứu trong trường nó hoàn toàn thua thiệt so với các bạn về tiền bạc nhưng về sự cần cù, siêng năng thì nó luôn luôn xếp nhất, chính vì vậy nó luôn là cái gai trong mắt của những đám bạn lười nghiên cứu và những thầy cô không mấy thiện cảm về nó. Trong khi chất lượng nghiên cứu của nó vô cùng cao nhưng được thầy cô và bạn bè đánh giá rất thấp cho là chưa hội đủ một yếu tố nào đó, như là cái hồn, cái cốt của vấn đề không phải ở kiến thức, sự cần cù, chăm chỉ mà đó là một yếu tố sâu xa nào khác mang tầm vĩ mô mà nó đến bây giờ vẫn chưa hiểu được. Chắc nó nghĩ, nó là dân nhà quê không có kiến thức sâu bằng các bạn nên nó cứ thế bỏ qua cho đến đỉnh điểm của một vấn đề, là nó không có tiền cho việc nghiên cứu thạc sĩ nhưng chính điều đó đã mở ra một con đường mới cho nó, trong một lần đi biển nó bắt gặp một làng nghề làm nước. Chính điều đó đã thắp lên ngọn lửa trong tim nó là phải xây dựng một thương hiệu nước mắm cho riêng mình, nói là làm trải qua biết bao nhiêu gian khổ khó nhộc từ việc nghiên cứu cách làm truyền thống cho đến hiện đại nó đã tự chế cho mình một thương hiệu nước mắm riêng mà không có một thương hiệu nào sánh bằng nhưng những khó khăn vẫn không dừng ở đó, vấn đề là việc phân phối và quảng bá thương hiệu ra ngoài thị trường gặp rất nhiều khó khăn, dù là người cần cù, siêng năng và chất lượng nước mắm không thua kém hãng nước mắm nào khác nhưng việc đưa sản phẩm đến tận tay người tiêu dùng qua các kênh phân phối là một vấn đề đặt ra sống còn cho thương hiệu nước mắm của nó, không chùn bước trước số phận, nó đã tận dụng cách làm đổi mới, sáng tạo trong việc quảng bá thương hiệu thông qua hình ảnh con cá cơm và quy trình chế biến vô cùng sạch, hiện đại đã thu hút được người tiêu dùng đến với sản phẩm của nó,... và thời gian cứ thế trôi đi, những con sóng giờ đây đối với nó ngày càng êm dịu và không còn hung hăng như trước nữa.Nó dường như nhận ra rằng "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", là một ông chủ lớn của một hãng nước mắm giờ nó đã có mọi thứ mà nó có, một công việc ổn định, tạo ra hàng ngàn việc làm, một vị trí mà hàng ngàn, hàng triệu người khác mong muốn, muốn cái gì cũng có,...nhưng sâu thẳm trong trái tim nó đó là những cơn gió, những cơn gió không biết khi nào sẽ hung hăng, dữ tợn tạo ra những cơn sóng dập dồn về phía nó, rồi nó sẽ trôi dạt về đâu, trôi về đâu.☆ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro