Chiếc Đèn Chùm
Năm bố mẹ tôi cưới nhau bố tôi mua cho vợ một cái đèn chùm pha lê Baccarat. Cái đèn nặng 1 tấn và rủ xuống dài đến 2 tầng cầu thang. Vì nó lớn quá nên bố tôi cố gắng thật lực để tìm một căn nhà xứng tầm với nó. Ông ấy đã chọn một căn nhà cổ nguy nga tráng lệ ở vùng nông thôn xứ Wales. Căn dinh thự này cao 6 tầng và ở giữa nhà có 1 cái giếng trời thông tầng thang xoắn có trần bằng kính. Cầu thang bao quanh tường trên đường xoắn đó và quấn ở giữa vòng xoáy là chiếc đèn chùm nằm phía trên cùng.
Trong kí ức xa xôi nhất tôi có thể hồi tưởng lại, tôi thấy mình hay dành cả ngày nằm dưới dãy tầng tầng lớp lớp những miếng pha lê ở xa phía bên trên và ngắm nhìn những lăng trụ kính láp lánh ánh sáng mặt trời, chiếu lên các bức tường đối diện những áng cầu vồng rực rỡ. Mẹ sẽ mỉm cười với tôi và che miệng cười khúc khích với bố. Tôi thuộc dạng người lãng mạn, theo như mẹ tôi nói, là một kẻ mơ mộng. Bố sẽ cười mỉm ra chiều hiểu ý nhưng không đoái hoài nhìn về phía tôi. Bố tôi chỉ quan tâm và chăm chăm tới mẹ, ít nhất là cho tới tận khi em trai tôi Geogre ra đời.
Nhưng tôi đâu phải kẻ mơ mộng. Không hề. Tôi phải chiến đấu trong giấc ngủ tới từng hơi thở. Tôi thích được dành các buổi tối nhảy múa trên cánh đồng sao lấp lánh phản chiếu lên hình xoắn ốc trong một ngày trời trong. Nếu ánh trăng chiếu vào khu giếng trời ấy chiếc đèn sẽ biến nó thành hàng triệu vì sao nhỏ lấp lánh, lung linh huyền ảo. Chiếc đèn trùm luôn luôn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lắc lư mà không cần đưa đẩy và nó sẽ làm cho điệu nhảy thiên thể rực rỡ, sắc nét biến thành một bài hát tôi gần như có thể nghe thấy. Và rồi tôi sẽ nhảy múa giữa khung cảnh ấy.
Một ngày nọ tôi thức giấc khi nghe âm thanh chói tai của kim loại cọ vào nhau. Tôi chạy tới lan can chỉ vừa kịp lúc thấy được miếng kim loại treo chiếc đèn chùm vỡ ra làm đôi. Chiếc đèn rơi được độ xuống 1 tầng rưỡi thì đột ngột dừng lại nhanh và mạnh bởi thứ duy nhất còn giữ nó lại - một dây lynon dày. George đang chơi với đám đồ chơi tàu hỏa ở phía dưới và tôi phải hét lên để cảnh báo nó. Nó chỉ kịp nhìn tôi trong một tích tắc trước khi tôi bị choán tầm nhìn bởi chiếc đèn đang rơi do sợi dây lynon đã đứt. Ngay lúc đó mẹ tôi lao ra bảo vệ George. Chiếc đèn rơi thằng xuống chỗ mẹ và em tôi cách đó 5 tầng.
Bố tôi chỉ nhốt mình trong phòng mà khóc thương hai người họ. Một tuần sau cái chết của mẹ và em, Bố tôi sửa lại và treo chiếc đèn trùm lên. Chiếc đèn là của mẹ tôi và vì bố rất yêu mẹ nên đã làm thế. Có lẽ bố tôi muốn nhìn nó và nghĩ về mẹ. Tuy nhiên tôi lại nghĩ bố đã treo lại nó cho tôi vì bố biết tôi yêu thích nó cỡ nào.
Nhưng chiếc đèn trùm không còn như xưa nữa. Những nhịp điệu nhẹ nhàng nó vẫn trung thành giữ trước kia giờ thay thế bởi sự tĩnh lặng tuyệt đối như đã chết. Cầu vồng đã lu mờ, gần như chuyển thành không màu và những bậc thang nhảy múa từng một thời lấp lánh chiếu vào tường ban đêm giờ đây trống vắng. Vòng xoắn trở lên tối tăm như mã não.
Tôi vẫn dành thời gian trong cả ngày lẫn đêm nằm trên sàn ngắm chiếc đèn chùm với hi vọng rằng phép thuật của nó sẽ trở lại với tôi. Một vài ngày tôi có thể thấy màu sắc lấp lánh và ánh sao lốm đốm. Hầu hết các ngày khác tôi chả thấy gì cả.
Nhưng thà không thấy gì còn hơn là thấy những cơn ác mộng thỉnh thoảng rình rập qua các tấm màn, độc địa và không được báo trước. Có lúc tôi thấy trong lồng ngực mình một cảm giác đói, lạnh và đau đớn. Những đêm tối và mờ ảo cũng làm tôi hiểu ra. Có lúc tôi thấy được hình ảnh thật của chiếc đèn trùm. Bởi vì có lúc tôi nhớ lại rằng không phải bố tôi đã treo lại chiếc đèn trùm ở trên đỉnh giếng trời ngày hôm đó- mà là treo bản thân ông
;_;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro