những mẩu chuyện ngắn
Câu chuyện 1:
Một cậu bé đang viết bài trong phòng, luôn cảm thấy sau gáy có thứ gì đó đá qua đá lại. Sau đó cậu bé bị bệnh nặng, không thể ra khỏi giường, gia đình vô cùng lo lắng, vì thế đã mời thầy phong thuỷ đến xem thử.
Thầy vừa mở cửa phòng của cậu bé thì bị doạ đến mức ngã ra mặt đất, thầy nói có một cô gái bị treo trên trần nhà, tóc dài chấm chân, đôi chân còn đung đưa qua lại.
Cậu bé thường cảm thấy có gì đó cứ lắc qua lại sau gáy, thì ra đó chính là chân của cô gái ấy.
Câu chuyện 2:
Một gia đình dắt nhau đi chụp ảnh, con của họ mỗi lần đứng trước ống kính lại nhảy lên nhảy xuống, không may, đứa bé vừa chụp ảnh xong thì c.h,ế.t.
Khi tấm ảnh được rửa ra, gia đình mới phát hiện lúc đứa bé đang đùa nhảy, có một bàn tay cứ nắm tóc của nó, không ngừng kéo lên trên.
Câu chuyện 3:
Cô gái được người nhà đón ra khỏi bệnh viện tâm thần, ngủ trong phòng mình, nhưng mỗi đêm cô đều thấy có một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha ở đầu giường, trong đêm tối chỉ thấy đường nét mơ hồ của người nọ. Người nọ không có đ.ầ,u, m,á.u đen từ cổ cứ tuôn ra không ngừng.
Cô ấy bị hoảng sợ, nhưng gia đình luôn bảo cô căng thẳng quá, do di chứng của bệnh để lại.
Sau đó vào ngày sinh nhật, cô về đến nhà thì thấy bố mẹ ngồi ngay ngắn trong phòng khách, cô hỏi cũng không trả lời, chỉ bảo cô vào phòng ngủ.
Cô vừa bước vào phòng thì bắt đầu điên cuồng la lên, cả chiếc giường bị m,á..u nhuộm đỏ thẫm. Cô gái ngã lên mặt đất, nhớ ra được ký ức mà mình đã quên trước khi bị bệnh.
Thì ra gia đình cô đang ở vốn dĩ không phải nhà bố mẹ ruột, mà là bố mẹ chồng.
Vào ngày sinh nhật của mình, cô đã lấy d,,a,,o đ,â..m c,.h.ế,t chồng và người tình của hắn, bởi vì cả hai vụng trộm trong chính căn phòng này, bị chính mắt cô ấy bắt được.
Sau này cô gái được chẩn đoán là bị bệnh thần kinh, không bị xét xử, được đưa vào viện tâm thần. Tuy nhiên, sau khi ra viện, bố mẹ chồng không cho phép cô trải qua những ngày tháng của một người bình thường, vì vậy đã lên kế hoạch tất cả để cô nhớ lại mọi việc.
Cứ như vậy, cô lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Câu chuyện 4:
Lúc còn học cấp hai, học sinh được nhà trường phát tai nghe (là loại tai nghe có thể nghe tiếng anh và những chương trình truyền hình, bất kể tuổi tác…)
Tôi ở kí túc xá trong trường, có khi cuối tuần cũng chẳng về nhà, cả kí túc xá chỉ còn tôi và người bạn cùng phòng. Hai người nửa đêm cùng nhau nghe đài truyền hình. Trong đó có nhắc đến một câu chuyện cười. Có một cô gái chạy xe đạp giữa con kênh. Chúng tôi cười rộ lên, nói cô gái này thật ngốc, lúc này kênh truyền hình nửa đêm kết thúc rồi, tôi tắt tai nghe đi.
Sau đó chúng tôi nghe rõ ràng nghe thấy một tiếng nói thì thầm của một cô gái.
“Có gì buồn cười không…”
“Có gì buồn cười không…”
Nó khiến tôi ám ảnh suốt mười mấy năm trời.
Câu chuyện 5:
Không đến mức ám ảnh mười mấy năm, nhưng thường sau khi xem những câu chuyện ma có vẻ đáng sợ một chút thì sẽ bị ám ảnh mấy ngày liền, ví dụ đang đi giữa hành lang đen tối luôn cảm thấy có người theo sau lưng, lúc ngủ thì luôn có cảm giác có người ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, nửa đêm chơi game sẽ có cảm giác ngoài cửa sổ có một khuôn mặt nhìn vào…
Ấn tượng sâu đậm nhất chính là khi tôi học tiểu học năm lớp bốn, giáo viên lớp tự nhiên của chúng tôi, gần giờ về đã kể một câu chuyện ma, lúc đó gan tôi chẳng lớn như bây giờ, vì vậy có lẽ đã bị ám ảnh hơn một năm trời.
Một cô gái đi lên chiếc xe bus công cộng, cô ấy mặc một chiếc đầm màu đen, tóc đen và dài, dáng người cũng rất đẹp, có điều để mái quá dài nhìn không rõ cặp mắt. Trên xe có một người con trai thấy vậy muốn bắt chuyện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô gái lại chẳng biết nên mở lời như thế nào, bèn theo cô ấy xuống xe, một đường đi theo đến nhà, sau khi cô gái vào nhà rồi, qua một lúc cậu ta muốn đến gõ cửa, sau đó nhìn thấy trên cửa có một cái lỗ nên đã lén nhìn vào trong, thì thấy một màu đỏ, chàng trai không hiểu cũng chẳng tiếp tục nhìn nữa, sau một khoảng thời gian, lúc này có một người già đi ra đổ rác thì cậu ấy đi qua hỏi thăm: “Trong nhà này có ai đang ở vậy ạ?”
“Nhà này đâu có người, hai năm trước căn nhà bị hỏa hoạn, th,i.ê.u chết một cô gái bị bệnh viêm mắt đ.ỏ”.
Thầy giáo kể đến đây thì kết thúc, con trai trong lớp đa số đều bị mất hứng nói “Trời…”, Nhưng đối với một đứa trẻ chín tuổi còn ít khi lướt vi tính thậm chí chẳng có một tài khoản QQ cho bản thân mà nói thì điều này rất dọa người!!! Hại tôi suốt hai năm liền phải tập thói quen nhìn gương nhỏ trên cửa xem có ai nhìn lén mình không!! Tất nhiên những câu chuyện như vậy mấy năm gần đây tôi cũng xem qua không ít phiên bản nên chẳng thấy khủng bố nữa, tôi sinh năm 99, thời điểm nghe câu chuyện này là 10 năm trước, có lẽ lúc đó thể loại này vẫn khá mới mẻ chứ?
Sau đó còn có một lần là khi tôi nghe bài Giá Y của Ngô Hồng Phi, nhà bạn tôi mới mua một bộ vi tính mới nên tôi đến nhà cô ấy cùng nhau chơi, vì vậy đã vô tình nghe thấy câu chuyện được lưu truyền sau bài hát ấy, nội dung chẳng khác gì mấy so với trên mạng, một cô gái bị chàng trai bỏ rơi, sau khi có thai thì viết nên ca khúc này rồi t.ự t..ử, cũng bị dọa đến mức sợ rằng nửa đêm sẽ có một cô gái mặc váy đỏ đến tìm tôi, đúng lúc bố mẹ đi công tác xa hai ngày, một mình đi ngủ trên giường mà run lẩy bẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro